Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222-228
Chương 222:
Trước đây khi còn đi học, mỗi lần nhìn thấy hai chữ này, tim cô đều đập nhanh hơn, nghĩ đến lần trước suýt nữa cô đã tỏ tình với Giản Vân.
Thực ra là chỉ cách đây vài tháng thôi, nhưng bây giờ nó đang chìm trong những thăng trầm của cuộc sống.
“Ai gọi? Sao lại không nghe?” Tư Lệ Đình nhìn cô đang kìm nén.
“Của Giản Vân.” Tô Cẩm Khê không muốn lừa dối Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình cũng biết trước kia Tô Cảm Khê yêu thầm Giản Vân, nếu không phải hôm đó anh xuất hiện ở quán bar thì có lẽ hai người đã ở bên nhau rồi.
Sau đó, để ngăn cản việc Giản Vân thường xuyên gọi điện cho Tô Cẩm Khê, mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn, Tư Lệ Đình đã cho người thay đổi nội quy của công ty giải trí.
Giản Vân được chọn trong số các thực tập sinh, nhưng trước khi có thời gian vui vẻ, anh ấy được yêu cầu phải đi đào tạo kín.
Vì vậy, trong vài tháng qua, anh ấy đã tập luyện ở những nơi không có bắt kỳ thiết bị liên lạc nào, anh ấy không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Lần này là do vô tình nghe được chuyện kết hôn của Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình từ những người khác, Giản Vân tìm cớ lấy lại điện thoại di động của mình. “Giản Vân.”
“Khê Khê, gần đây em khỏe không?” Giản Vân không biết hỏi làm sao.
Không phải Tư Lệ Đình là chú ba của cô sao, sao hai người lại có thể ở bên nhau?
Nếu không phải là thật, thì tại sao ngay cả cô nấu cơm cũng biết?
“Tôi rất ồn, Giản Vân, huấn luyện của anh thế nào rồi?”
“Anh đã thành công thăng chức, ký hợp đồng với Tinh Vũ.
Gần đây anh đang trải qua khóa đào tạo kín. Khóa đào tạo đó không cho phép bọn anh tiếp xúc với bắt kỳ thiết bị điện tử nào. Vì vậy, gần đây anh không liên lạc với em, Khê Khê, em không giận anh chứ?”
Giản Vân người luôn tự cho mình thanh cao, lạnh nhạt, sau khi nghe thấy tin Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình sắp kết hôn cũng mắt bình tĩnh, lúc trước hai người có một đoạn thời gian không rõ ràng, chỉ cần đâm thủng tờ giấy mỏng đó, anh ấy cảm thấy mình và Tô Cẩm Khê có thể ở bên nhau.
Anh ấy không biết rằng trong những ngày anh ấy biến mắt, tình huống đã thay đổi nghiêng trời lệch đắt.
“Giản Vân, anh không làm sai gì cả, tại sao tôi lại giận anh?” Tô Cẩm Khê không tự nhiên đáp lại.
“Khê Khê, anh nghe thấy một tin tức, người ta nói em sẽ kết hôn với Tư Lệ Đình, chuyện này là thật sao?” Giản Vân thận trọng hỏi.
Cũng giống như việc Tô Cẩm Khê tỏ tình với anh ấy ngoài quán bar đêm đó.
Tô Cẩm Khê cắn môi, “Là thật, ngày mai chúng tôi sẽ kết hôn.”
Lần trước ở trong nhà hàng Giản Vân đã tỏ tình với cô, lúc đó trong lòng cô đã bắt đầu có Tư Lệ Đình.
Cô không đồng ý lời tỏ tình của Giản Vân, cô cũng không vui như cô nghĩ, cô chỉ hơi ngạc nhiên vậy mà Giản Vân lại thích cô.
Sau đó, Giản Vân biến mắt trong thế giới của cô, Tô Cẩm Khê dần quên mát sự tồn tại của Giản Vân. Khi bạn yêu ai đó, trong mắt bạn sẽ chỉ có người đó, trái tìm của cô chỉ toàn hình bóng của Tư Lệ Đình.
Hôm nay nhận được cuộc gọi của Giản Vân, trong lòng Tô Cẩm Khê chỉ cảm thấy hơi tiếc cho Giản Vân.
Trong điện thoại im lặng. Nếu không phải tiếng thở rất nhỏ của Giản Vân chứng minh rằng anh ấy vẫn đang nghe, Tô Cẩm Khê sẽ nghĩ bên kia đã tắt điện thoại.
“Giản Vân, xin lỗi.”
“Khê Khê, chuyện ngoài quán bar đêm đó, những gì em chưa nói ra là gì?” Giản Vân vẫn bình tĩnh hỏi.
Mặc dù anh ấy đã kìm nén giọng nói của mình, nhưng Tô Cẩm Khê vẫn nghe thấy một chút buồn trong giọng nói đó.
“Tôi… Đến bây giờ, những gì tôi nói lúc đó không còn quan trọng nữa.”
“Tại sao lại không quan trọng? Khê Khê, điều lúc đó em muốn nói với anh là em thích anh đúng không? Năm ngoái anh từ chối lời tỏ tình của người khác là vì anh đang đợi lời tỏ tình của em.
Rõ ràng người em thích là anh, sao bây giờ em lại muốn kết hôn với người khác?
Hơn nữa, người đó không phải là chú của em sao? Cẩm Khê, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Xin lỗi Giản Vân, chuyện tình cảm không thể nói rõ trong hai ba lời được.
Chương 223:
Trước kia tôi thích anh, nhưng sau khi gặp chú ba, tôi mới biết cảm giác yêu một người là như thế nào.”
“Em nói em yêu anh ta? Chỉ là máy tháng mà thôi, em đã thích anh máy năm.
Khê Khê có phải là do khoảng thời gian này anh lạnh nhạt em không? Rõ ràng là chúng ta nên ở bên cạnh nhau mới đúng.”
“Không, không phải như vậy, Giản Vân, chuyện của tôi khá phức tạp, hai ba lời nói không thể nói rõ được.
Cho dù tôi không ở bên chú ba, tôi cũng không thẻ ở bên anh, tôi tin rằng sau này anh nhất định sẽ trở thành một ngôi sao lớn.
Anh có tương lai tươi đẹp, ở bên cạnh tôi sẽ chỉ hủy hoại tương lai của anh thôi.”
“Khê Khê, là anh không tỏ tình với em sớm hơn, nhưng anh có nỗi khổ riêng, em đợi anh thêm hai năm nữa được không? Đến lúc đó anh sẽ không giống như bây giờ, anh…”
Hiếm khi Tô Cảm Khê nghe Giản Vân nói nhiều điều như: vậy, cô chỉ đành phải nói: “Xin lỗi Giản Vân, người tôi yêu là chú ba, từ nay về sau chúng ta vẫn là bạn học.”
Trong lòng Giản Vân dâng lên cảm xúc không cam lòng mãnh liệt, trước đó anh ấy là con ngoài giá thú, mà Tô Cảm Khê lại có thân phận là cô cả nhà họ Tô.
Mặc dù ngưỡng mộ Tô Cảm Khê, nhưng anh ấy cảm thấy thân phận của hai người không giống nhau, anh ấy vẫn luôn chôn chặt tình yêu của mình trong lòng.
Nếu anh ấy tỏ tình sớm hơn thì mọi thứ có trở thành như: bây giờ không?
“Khê Khê…”
“Giản Vân, mặc dù tôi gọi Lệ Đình là chú ba, nhưng chúng tôi không có quan hệ huyết thống. Sau này anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn.”
Tư Lệ Đình ở bên cạnh có hơi chột dạ khi nghe thấy những lời không có quan hệ huyết thống.
Tô Cẩm Khê cúp điện thoại, cô và Giản Vân đã từng rất thân thiết, suýt chút nữa đã ở bên nhau.
Cho nên tạo hoá trêu ngươi, không đủ duyên phận cô cũng không có cách nào khác.
“Vâng.” Tô Cẩm Khê cũng gấp không chờ nổi đến ngày mai.
Ngay khi Tư Lệ Đình rời đi, mẹ Tô lập tức thay đổi sắc mặt, “Nhà họ Tô tôi có gai hay sao, đến tận cửa rồi còn không vào?”
“Anh ấy vẫn còn việc phải làm.” Tô Cẩm Khê thản nhiên giải thích.
Mẹ Tô cũng kìm nén sắc mặt, Tư Lệ Đình này đối xử với Tô Cẩm Khê rất tốt, bà ta làm sao có thể bằng lòng thả con cá lớn Tô Cẩm Khê này.
“Đã lâu rồi con không về nhà, để mẹ cho người làm món con thích ăn nhất.”
Sắc mặt của mẹ Tô thay đổi nhanh chóng. Tô Cẩm Khê đã biết rõ bà ta có ý gì với cô, cho nên cô sẽ không ảo tưởng bà ta đã thay đổi tính khí của mình.
Cô không trả lời bà ta trực tiếp đi vào nhà, Tô Mộng cũng ở nhà, Tô Mộng rất không bình thường, không có châm chọc cô.
Gia đình vốn không thân thiết trước đây nay càng trỏ nên kỳ lạ hơn, ba Tô cũng đang có gắng kéo mọi người lại gần nhau hơn.
Chương 224:
“Bữa cơm đã chuẩn bị xong. Cẩm Khê đã lâu không ăn cơm ở nhà, thử xem hương vị thế nào?”
“Ừ”
Trong nhà này Tô Cẩm Khê ghét ba Tô ít nhất, chỉ là ông ta hơi nhu nhược, cũng không chanh chua như mẹ Tô.
Để làm dịu bầu không khí, mẹ Tô nói, “Cẳm Khê, mau đến nếm thử món thịt lợn kho này, món mà trước kia con thích ăn nhất.”
Tô Cảm Khê không nhận, “Đây là món Tô Mộng thích ăn.”
“Ò, là mẹ nhớ nhầm, con thích món sườn đúng không, nào, ăn cái này, món này rất ngon.”
“Tôi chưa từng thích ăn sườn xào chua ngọt, tôi cũng ghét món này nhát.” Tô Cẩm Khê lạnh lùng nói.
Cô sống ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, vậy mà ba mẹ cô còn không nhớ khẩu vị của cô, trong lòng bọn họ chỉ có Tô Mộng.
Ngược lại cô chỉ mới ở bên Tư Lệ Đình mấy tháng, anh đã nắm rõ sở thích của cô trong lòng bàn tay.
Không nghĩ tới thì không sao, vừa nghĩ tới Tô Cẩm Khê lại càng ớn lạnh, trước kia hai người này có chỗ nào làm tròn trách nhiệm của cha mẹ?
Sắc mặt mẹ Tô có chút xấu hồ, “Vậy con thích ăn cái gì, mẹ bảo giúp việc làm cho.”
“Không cần, tôi không kén ăn.” Tô Cẩm Khê thản nhiên gắp một ít rau xanh, chậm rãi nhai.
“Cẩm Khê, mẹ biết trước đây ba mẹ làm không tốt một số chuyện, không quan tâm tới con, khiến con trong lòng có oán khí.
Con vẫn luôn rất ngoan, ba mẹ cũng bớt được nhiều việc, con xem bây giờ con sắp kết hôn rồi, ba mẹ cũng rất vui vẻ.
Trước đây mẹ biết tất cả những gì con nói đều là những lời tức giận, sao có thể thật sự rời khỏi nhà họ Tô? Suy cho cùng, mối quan hệ huyết thống của chúng ta không thể cắt đứt.”
Mẹ Tô thay đổi thái độ bình thường, vậy mà bà ta chủ động tỏ ra tốt ở trước mặt cô, Tô Cảm Khê nghỉ ngờ nhìn bà ta, bà ta lại hát ra cái gì đây?
“Tôi đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, nếu bà muốn có được lợi ích từ tôi, thì tôi khuyên bà nên từ bỏ đi. Sau này tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.”
“Ngu ngốc cái gì chứ, những gì còn làm trước kia là giúp nhà họ Tô xoay vòng vốn, ba mẹ đều nhìn thấy, đều nhớ trong lòng.”
“Tôi làm những chuyện đó không phải để các người nhớ trong lòng, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa.” Tô Cẩm Khê không muốn nói tiếp.
Mẹ Tô nháy mắt với ba Tô, ba Tô ngập ngừng một chút rồi mới nói.
“Cẩm Khê, gần đây tình hình của công ty rất tệ, ba có một yêu cầu quá đáng.”
“Chuyện gì?” Chỉ có giọng điệu của ba Tô mới không làm cho Tô Cẩm Khê buồn.
“Lễ cưới của con và cậu Tư rất hoành tráng, rất nhiều người có danh dự uy tín sẽ đến dự. Con có thể bàn bạc với cậu Tư một chút, đến lúc đó tiền cưới có thể chia cho.
nhà họ Tô một nửa.”
“Một nửa tiền cưới?” Tô Cẩm Khê đặt đũa xuống, cô cảm thấy như thể mình vừa nghe thấy một câu chuyện cười.
“Nhà họ Tô đã ra một đồng nào cho đám cưới này chưa?
Bây giờ còn không biết xấu hổ đòi chia một nửa tiền cưới?” Tô Cẩm Khê suy nghĩ cũng biết đây không phải ý của ba Tô.
“Ba biết yêu cầu này có thể có chút không hợp lý, nhưng mà ba mẹ cũng thực sự không có cách nào khác. Nhà họ Tô đang trên bờ vực phá sản, cần tiền gấp.”
“Cách đây không lâu các người đã bán nhà được hơn 1000 vạn, còn chưa đủ sao?”
“Sao có thể đủ được? Số đó chỉ như muối bỏ biển thôi.”
Ba Tô xấu hồ.
“Cẩm Khê, con xem Đề Hoàng của cậu Tư phát triển tốt như vậy, tiền cưới ngày mai đối với cậu ta chỉ như chín trâu mắt một sợi lông mà thôi.” Mẹ Tô nói càng nhẹ nhàng bâng quơ hơn.
Tô Cẩm Khê biết cuộc hôn nhân này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Tư Lệ Đình không phải chuẩn bị đám cưới để nhận quà, mà là để mọi người chứng kiến hạnh phúc của họ.
Để tổ chức cho mình một đám cưới hoành tráng, anh đã tốn rất nhiều tiền chuẩn bị cho hôn lễ, làm sao có thể đưa cho nhà họ Tô số tiền quà nhận được?
“Không thể, anh ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Chương 225:
“Cô cái con nhóc chết tiệt, Tư Lệ Đình không cho tiền quà cưới, bây giờ chỉ muốn chia một nửa tiền quà mà thôi, không muốn cho đồng nào mà cưới được cô, không có chuyện tôt như thê đâu.”
Tô Cẩm Khê biết ngay là bà ta sẽ không vô duyên vô cớ gọi cô về nhà, nói đi nói lại vẫn là vì tiền, vì có thể lấy được từ trên người cô một khoản.
Trong mắt bà ta không hề có cái gì gọi là tình thân, Tô Cẩm Khê cười lạnh nhìn ba người bọn họ.
“Nhà họ Tô, xem ra tôi thật sự lĩnh giáo được rồi.”
Sau đó, cô đặt đũa xuống, đứng dậy đi về phòng, mẹ Tô muốn vắt kiệt chút giá trị sử dụng cuối cùng của cô.
Vốn cô tưởng đã nhìn ra bộ mặt thật của họ, nhưng bây.
giờ cô mới biết giới hạn của bọn họ thậm chí còn thấp hơn cô nghĩ.
Một gia đình như vậy thực sự không có gì phải hồi tiếc, Tô Cẩm Khê trở về phòng, yên lặng chờ đợi ngày mai.
Mẹ Tô tức giận đến mức ném bát ném đũa, “Các người xem cô ta có thái độ gì? Cô ta dám hất mặt với tôi? Nếu không phải tôi nuôi cô ta lớn thế này, thì cô ta đã chết lâu rồi! Cho ăn không một kẻ vong ân bội nghĩa.”
Từ đầu đến cuối Tô Mộng vô cùng trầm mặc, cảm thấy được trong lời nói có cái gì, “Mẹ, mẹ nói cái gì?”
“Không, không có gì, mẹ bị cô ta chọc tức nên nói bậy thôi.”
“Mẹ, con sẽ giúp mẹ dạy dỗ Tô Cẩm Khê, con đĩ này.”
Trong mắt Tô Mộng xẹt qua tia lạnh lùng.
“Mộng nhi, đừng làm chuyện ngu ngốc. Mẹ đã nói với con là Tư Lệ Đình không dễ chọc.” Mẹ Tô thấy biểu hiện của Tô Mộng không đúng, liền vội vàng khuyên nhủ.
“Ôi, mẹ, con có chừng mực, vứt hết thức ăn này đi.”
“Vứt hết làm gì? Chúng ta còn chưa ăn cơm.” Mẹ Tô oán trách nhìn Tô Mộng, không phải cô ta không biết tình hình hiện tại của nhà họ Tô, còn lãng phí như vậy.
“Mẹ, hai người vẫn không nên ăn món này.” Tô Mộng cười.
Tô Cẩm Khê ở trong phòng không được bao lâu, mí mắt càng ngày càng nặng, cả người ngã lăn ra giường.
Ý thức không rõ cô dường như nghe thấy tiếng ai đó nói: “Tô Cẩm Khê, cô cứ tận hưởng đi!”
Tận hưởng cái gì?
Khi tỉnh dậy lần nữa, trước mắt cô là bóng tối, cô đợi vài giây để thích nghỉ với ánh sáng mờ ảo.
Đầu còn hơi choáng váng, thân thể còn đang rung lắc, đây không phải là phòng của cô, hẳn là ở trên thuyền?
Cô nhớ đến Tô Mộng vẫn luôn không nói lời nào, cô ta không giống như lúc trước, không lẽ cô ta tính kế mình?
Nếu là như vậy, thì cô đang gặp nguy hiểm.
Theo bản năng Tô Cẩm Khê muốn trốn, khi cô di chuyển cơ thể của mình, liền nghe thấy âm thanh giòn giã của xích sắt.
Tay chân cô bị xiềng xích giam cầm, giơ tay sờ soạng xung quanh, cô đang ở trong một cái lồng sắt khổng lồ.
Bên ngoài lồng sắt có một lớp vải đen, lớp vải đen đó chắn ánh sáng.
Lúc này Tô Cẩm Khê rất sợ hãi, đầu tiên là kiểm tra cơ thể, cơ thể không có gì bất thường, ngoại trừ việc đã thay.
đồ.
Những gì cô đang mặc là một bộ quần áo rất ít vải, cô bị nhót trong một lồng sắt giống như một con thú. Rốt cuộc Tô Mộng muốn làm gì?
Bây giờ là mấy giờ? Ngày mai là đám cưới của cô và Tư Lệ Đình, không lẽ là Tô Mộng muốn phá hủy đám cưới của cô?
“Tô Cẩm Khê, bây giờ cô thấy vui không?”
Trong khi cô đang đoán xem Tô Mộng muốn làm gì, bên tai cô vang lên một giọng nữ quen thuộc.
“Cô, cô là Bạch Tiểu Vũ? Bạch Tiểu Vũ, cứu tôi.” Tô Cẩm Khê cảm thấy như đã tìm được cọng rơm cuối cùng.
Tắm vải đen bị xé toạc, trên tay Bạch Tiểu Vũ cầm bật lửa, ngọn lửa vui vẻ nhấp nháy trong bóng đêm.
Tóc dài của Bạch Tiểu Vũ xõa ngang vai, mặc một chiếc váy trắng, một người trông rất dịu dàng.
Chương 226:
Lúc này Tô Cảm Khê mới phản ứng lại, Bạch Tiểu Vũ xuất hiện ở đây, có nghĩa là cô ta đã liên thủ với Tô Mộng.
Cô còn ngu ngốc mong cô ta cứu mình, chẳng phải là ngu ngốc cầu xin thần chét tha thứ?
Bạch Tiểu Vũ đắc ý nhìn vẻ mặt hoang mang của Tô Cẩm Khê, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bạch Tiểu Vũ như thế này so với người điên trước kia còn đáng sợ hơn.
Bạch Tiểu Vũ vươn tay bóp cằm cô, “Tô Cẩm Khê, nếu cô muốn tôi cứu cô, thì trả lời tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tô Cảm Khê không rõ tình huống bây giờ là như thế nào.
“Tại sao Đường Minh lại kết hôn với Tô Mộng? Vì cái gì?”
Bạch Tiểu Vũ lạnh lùng hỏi.
Tô Cẩm Khê bắt gặp ánh mắt thâm thúy của cô ta, không biết ý của cô ta là gì.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô cũng không ngốc đến mức nói rằng đó là vì cô.
“Thời điểm đó dư luận xôn xao, những luồng dư luận đó đã giáng rất nhiều đòn vào tập đoàn Đường thị, mặc dù Đường tổng là tổng giám đốc.
Cậu hai nhà họ Đường quay về, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm được nhược điểm của anh áy. Cho nên Đường tổng muốn xoa dịu dư luận càng sớm càng tốt, nên mới…”
Tô Cẩm Khê chưa kịp nói xong đã cảm nhận được Bạch Tiểu Vũ dùng thêm sức, cằm của cô bị niết đau, “Tô Cẩm Khê, đừng nói những lời này để lừa gạt tôi. Nếu cô thật sự: không hiểu, vậy thì tôi sẽ nói thẳng với cô, có phải Đường Minh thích cô đúng không?”
Mặc dù Bạch Tiểu Vũ nghe được từ chỗ Tô Mộng một ít chuyện, nhưng dù sao Tô Mộng cũng có thù địch với cô ta, cũng không tránh khỏi có chuyện ghen tuông thêm mắm dặm muối.
Cách trực tiếp nhất là trực tiếp hỏi người có liên quan, rốt cuộc giữa Đường Minh và Tô Cẩm Khê đã xảy ra chuyện gì.
Tô Cẩm Khê cũng biết rất rõ tình hình hiện tại cô đang ở’ thế yếu, néu đề cập đến tình cảm của Đường Minh dành cho cô thì chỉ càng kích thích cô ta làm ra những hành động điên rồ hơn.
“Cô Bạch, người Đường tổng vẫn luôn thích là cô. Nếu anh ấy không muốn cưới cô, tại sao phải ký thỏa thuận như vậy với tôi?”
“Đó là trước đây, những gì tôi đang nói là sau này, có phải Đường Minh yêu cô đúng không?” Đáy mắt Bạch Tiểu Vũ đã bắt đầu hiện lên vẻ điên cuồng.
Tô Cảm Khê cảm nhận được bầu không khí đang trở nên tồi tệ, ngay lập tức nói: “Không có chuyện đó. Lúc đó tôi đang bị viêm ruột thừa cấp tính, tôi bị đau rất nặng, lúc đó cô gọi điện anh ấy đã bỏ tôi, rời đi.
Trong lòng anh ấy ai nhẹ ai nặng không lẽ cô Bạch không rõ sao? Một người ngoài cuộc như tôi có thể thấy Đường tổng rất quan tâm đến cô.”
Nghe thấy lời nói của Tô Cảm Khê sắc mặt Bạch Tiểu Vũ không hề cải thiện, mà càng lạnh lùng hơn.
“Quan tâm tôi? Nếu anh ấy thực sự quan tâm tôi, anh ấy sẽ cho cô thẻ tín dụng có nhiều tiền hơn của tôi? Nếu anh ấy thực sự quan tâm, thì tại sao trong phòng anh ấy lại dán đầy những bức tranh của cô?
Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến tôi, thì tại sao anh ấy không chạm vào tôi trong thời gian dài như vậy? Vì cái gì sẽ kết hôn với Tô Mộng?”
Tô Cẩm Khê nhìn Bạch Tiểu Vũ hốc mắt đỏ hoe, lúc trước Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng chiến đấu cô còn đau lòng Bạch Tiểu Vũ.
Nhìn bộ dạng của Bạch Tiểu Vũ lúc này, quả nhiên như Tư.
Lệ Đình đã nói, đáng thương thì tất sẽ có chỗ đáng giận.
Nhìn dáng vẻ hiện tại này của Bạch Tiểu Vũ chắc chắn cô ta sẽ không thả cô, cô ta cũng không phải người tốt như: cô nghĩ.
“Chuyện thẻ tín dụng chắc là do Đường tổng thấy áy náy, lúc đó tôi viêm ruột thừa nặng như vậy, chỉ một cuộc gọi của cô anh ấy đã rời đi.
Lúc sau tôi mỗ và nằm trên giường, Đường tổng nhìn thấy tôi liền có chút áy náy, nên muốn bù đắp cho tôi.
Nhưng mà cô Bạch yên tâm, tôi chưa bao giờ sử dụng thẻ tín dụng đó. “
Tô Cẩm Khê đã cố gắng hết sức thuyết phục Bạch Tiểu Vũ rằng cô và Đường Minh không có gì, nói giữa cô và Đường Minh chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô cũng rất ngạc nhiên, Đường Minh và cô chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn, tại sao Đường Minh lại yêu cô?
“Còn về những bức tranh cô giải thích như thế nào?”
“Tôi không biết gì về những bức tranh. Tôi chỉ đến biệt thự của Đường tổng vài lần mà thôi, tôi không biết chuyện trong phòng làm việc có những bức tranh.”
“Tô Cẩm Khê, vậy tại sao anh ấy lại muốn kết hôn với Tô Mộng? Đừng nói với tôi là do dư luận, tôi sẽ không tin Đường Minh vì danh tiếng mà đổi cả hạnh phúc cả đời.
“Tôi và Đường tổng chỉ kết hôn theo thỏa thuận, về điểm này có lẽ cô là người biết rõ nhất, nhưng người bên ngoài không ai biết cả.
Chương 227:
Tôi và chú ba ở bên nhau đã cắm cho Đường tổng một cái sừng, trên đời có bao nhiêu người đàn ông muốn bị người khác cắm sừng?”
Bạch Tiểu Vũ nhìn ánh mắt lập lòe của cô, “Tô Cẩm Khê, có ai nói với cô rằng, cô nói dói rất tệ chưa?”
Tô Cẩm Khê thở dài trong lòng, “Cô Bạch, lời tôi nói là sự thật.”
“Đương nhiên lời cô nói không phải giả, nhưng cô cũng giấu giềm một số chuyện, Minh đã sớm thay lòng đổi dạ.
Lần trước ở trên xe anh ấy muốn triền miền với tôi, thực ra là vì muôn làm cho cô xem, muốn nhìn thái độ của cô.
Lần bắt gian ở Mỹ, anh ấy tức giận nhưng không thể phát tiết, vì thoả thuận ngay từ đầu với cô nên anh ấy không có cách quản cô.
Cho nên anh ấy ghen tuông dữ dội, cho nên sau này anh ấy mới hay thất thường, tất cả những điều này là vì anh ấy thích cô! Mà cô không thích anh ấy.”
Bạch Tiểu Vũ không phải kẻ ngốc, tại sao Đường Minh càng ngày càng lạnh nhạt cô ta, tất cả chỉ là do trong lòng anh ấy không có mình.
“Tôi…”
“Sao? Không còn gì để nói? Tô Cẩm Khê, tôi thật sự không hiểu, một người phụ nữ như cô làm sao có thể khiến nhiều người đàn ông không màng tất cả vì cô như: vậy.”
Cằm của Tô Cảm Khê đã đỏ bừng bởi sự nhào nặn mạnh mẽ của Bạch Tiểu Vũ, trong mắt Bạch Tiểu Vũ tràn đầy tức giận.
“Cô Bạch, cô có thể hỏi Đường tổng xem anh ấy có tình cảm với tôi không, nhưng điều tôi muốn nói là từ đầu đến cuối tôi và anh ấy chưa từng có quan hệ da thịt, giữa chúng tôi trong sạch…”
“Bang” một tiếng vang lớn, Bạch Tiểu Vũ thô bạo kéo xích sắt, khiến cơ thể của Tô Cẩm Khê bị đập vào lồng sắt.
Tô Cảm Khê mặc một bộ quần áo mỏng, làn da mỏng của cô ngay lập tức đau đón.
Tô Cẩm Khê cau mày, Bạch Tiểu Vũ đã tức giận đến cực điểm.
“Tôi rất muốn hủy hoại gương mặt này, nhưng tôi không thể làm như vậy, bởi vì… sẽ có người hủy hoại cô.”
Tô Cẩm Khê cảm thấy một sự u ám không thể giải thích được trong lời nói mờ ám của Bạch Tiểu Vũ.
“Bạch Tiểu Vũ, tôi thật sự không có ý định cướp Đường tổng với cô. Cô đừng để bị Tô Mộng lợi dụng.”
“Tô Mộng? Ha hả, cô cho rằng tôi không biết kế hoạch của cô ta là gì sao? Tôi nói cho cô biết, bất kể là cô hay cô ta, không ai có thể ngăn cản tôi, bởi vì…”
Tô Cẩm Khê cảm thấy ớn lạnh, nghe được trong lời nói đó có ẩn ý, “Vì cái gì?”
“Bởi vì cô không có cơ hội gặp lại bọn họ.”
“Cô có ý gì?” Tô Cẩm Khê vẫn không tin rằng bọn họ sẽ giết cô.
Khóe miệng Bạch Tiểu Vũ nhếch lên một nụ cười gian xảo: “Ý gì? Rất nhanh cô sẽ biết thôi.”
“Hay là để tôi nói cho cô ta biết, tôi thích nhìn dáng vẻ cô ta đau đớn nhát.” Giọng nói của Tô Mộng vang lên.
Khoảnh khắc Tô Mộng xuất hiện đã chứng tỏ rằng cô đã đúng, quả nhiên Tô Mộng liên thủ với Bạch Tiểu Vũ.
“Cũng được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Đây là một khu chợ: đen ngầm rất nỗi tiếng.”
“Chợ đen ngầm?” Tô Cẩm Khê không hiểu, cô cảm thấy mình đang ở trên thuyền mới đúng.
“Ha, Tô Cảm Khê, cô thật sự đang giả vờ ngây thơ hay thật sự ngốc nghéch? Sở dĩ nó là chợ đen ngầm, nhất định là một giao dịch không nhìn thấy được.
Trên thuyền này chỉ có hai hạng người, người mua và hàng, tất nhiên là khác với hàng của cửa hàng, vì hàng bán là… người.”
Tô Cẩm Khê nghe cô ta giải thích như vậy, chợt hiểu mình bị xích sắt nhót trong lồng, cô là hàng được bán sao?
“Cô, các cô bán tôi?” Tô Cẩm Khê tức giận nhưng không thể phát tiết, trong lòng cô sinh ra một cảm giác nhục nhã.
“Đúng rồi, chị gái tốt của tôi, để tôi nói thêm một điều nữa, người mua hàng trên thuyền này rất biến thái.
Họ có nhiều cách để chơi với phụ nữ, đặc biệt nếu còn trẻ và ưa nhìn như cô, nói không chừng sẽ được nhiều người chơi.”
“Tô Mộng, rốt cuộc là từ nhỏ tới lớn tôi có lỗi gì với cô?
Sao cô lại muốn hãm hại tôi như vậy?” Ánh mắt Tô Cẩm Khê hiện lên một tia lạnh lùng.
Cho dù cô rời khỏi nhà họ Tô, không còn quan hệ gì với nhà họ Tô nữa, nhưng cô chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Tô Mộng, sao Tô Mộng có thể đối xử với cô như này?
Chương 228:
“Tô Cẩm Khê, cô chưa làm gì có lỗi với tôi, ghét một người không cần có lý do, có lẽ cũng chỉ một ánh mắt mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cô đẹp hơn tôi thông minh hơn tôi, mọi người chỉ chú ý tới cô, phớt lờ tôi, cho nên tôi đã cố gắng làm mọi cách để ba mẹ chú ý đến tôi.
Tôi ghét nhất là dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của cô, cái gì mà nhà họ Tô gặp nạn cô đi làm thêm.
Cô biết số tiền cô đi làm thêm đều bị tôi dùng làm gì không? Tôi lấy đi mua quần áo, mua túi xách.
Nhưng tôi không ngờ chỉ cần cô làm như vậy đã khiến không ít đàn ông say mê cô, Đường Minh như thế, Tư Lệ Đình cũng như thề.
Tô Cẩm Khê, cô nói xem nếu cô bị những thằng đàn ông tồi tệ kia chơi, cô không còn sạch sẽ nữa, Đường Minh và Tư Lệ Đình còn thích cô không?
Không, có lẽ cả đời này cô sẽ không còn cơ hội gặp lại bọn họ, rất nhiều phụ nữ bị mua về, cả đời này sẽ bị nhốt lại.”
Dường như Tô Mộng đã nghĩ đến cái kết của Tô Cẩm Khê, trên mặt lộ ra vẻ phần khích.
“Đây là lý do các cô hợp lực?” Tô Cẩm Khê lạnh lùng nhìn hai người.
“Ai bảo cô khiến người ta ghét chứ, Tô Cẩm Khê vận may của cô đến hôm nay là kết thúc rồi!”
Tô Cẩm Khê bám chặt vào chiếc lồng sắt, khi cô di chuyển xích sắt phát ra âm thanh giòn giã.
Cô không cầu xin sự thương xót hay khóc lóc, trong mắt cô có một tia lạnh lẽo mà Tô Mộng chưa từng thầy qua.
“Bạch Tiểu Vũ, lúc ở bên cạnh Đường tổng, tôi luôn so đo tính toán, đều là vì nghĩ cho cô, sợ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.
Nhưng cô lại năm lần bảy lượt xuống tay với tôi, tôi cũng chưa từng oán hận cô.
Tô Mộng, từ nhỏ đến lớn tôi lấy thân phận là chị gái cô đối xử tốt với cô, cô không coi tôi là chị thì thôi.
Cô chế giễu, mỉa mai tôi khắp nơi, tôi tự nhận tôi chưa từng làm gì có lỗi với các cô.
Nhưng hai người hợp lực làm tôi lưu lạc đến bước này, tôi Tô Cẩm Khê ở đây ngay lúc này xin th.
Nếu một ngày có cơ hội quay lại, tôi sẽ khiến các cô phải trả giá gấp ngàn lần! Trả lại trăm lần những gì hôm nay tôi phải chịu đựng.”
Giọng nói như sắm của Tô Cảm Khê khiến lưng của hai người ớn lạnh, Bạch Tiểu Vũ nuốt nước bọt, “Tô Cẩm Khê, cô sẽ không có cơ hội này!”
Bên ngoài có tiếng bước chân của người khác, “Sắp bắt đầu rồi, mang người đi cho tôi.”
Trong phòng lập tức có thêm mấy người, Tô Cẩm Khê bị cưỡng ép đeo một cái mặt nạ, bị người ta đẩy ra ngoài.
Lúc ra khỏi phòng, cô dường như nghe thấy Bạch Tiểu Vũ đang nói: “Anh Ngũ, cô ta sẽ không có cơ hội xuất hiện trên thị trường này nữa đâu đúng không?”
“Yên tâm, ai dám dùng một người phụ nữ bán ngoài chợ: đen để làm lung lay thị trường? Đời này cô ta chỉ có thể là đồ chơi của đàn ông.”
Tô Cẩm Khê siết chặt năm ngón tay, cô đã từng nghe người ta nói về chợ đen như vậy một lần rồi.
Không chỉ phụ nữ bị buôn bán mà nhiều người trong số họ là những thanh niên ưu tú, thậm chí cả trẻ em. Sự tồn tại của chợ đen là một nơi tối tăm ngoài tầm với ánh sáng.
Buôn bán người giống như này chắc chắn là một tội nặng cần bị kết án, ai dám ngang nhiên làm như vậy?
Chợ đen là để thỏa mãn sự tồn tại của một nhóm nhỏ con người bản thỉu, nơi người ta bị buôn bán như gia súc.
Trong khi một số người vẫn đang phải tranh giành miếng ăn, cái mặc thì những kẻ đã có thế lực lại đang biến đổi giở trò.
Một số người nỗi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu lâu nay không quan tâm đến tiền bạc, phụ nữ bình thường không làm cho bọn họ có cảm xúc mãnh liệt.
Cho nên có những người mắc chứng đam mê đặc biệt, chẳng hạn như ấu dâm, đồng tính luyến ái, ngược đãi.
Những sở thích khác với người bình thường có thể được thỏa mãn trên thị trường chợ đen. Một số người cung cấp hàng hóa, trong khi người mua mua những gì họ cần.
Những người bị cho là hàng hóa không có quyền con người, nói chung những người đến đây đều có tâm lý biến thái.
Họ sẽ sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để chơi với những món hàng họ đã mua, nếu cảm thấy chơi chán, họ sẽ đưa nó cho người khác, một số còn lại giống như chăn nuôi gia súc.
Dù sao, thứ họ có là tiền, chẳng ai quan tâm đến nhân .
phẩm hay bắt cứ thứ gì.
Tô Cẩm Khê không ngờ Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng lại đưa cô lên một con thuyền như vậy.
Ngày mai là đám cưới của cô và Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê khóc không ra nước mắt, rốt cuộc cô đã làm gì sai mà muốn cô phải gánh vác chuyện này?
Bắt kể là Tô Mộng hay Bạch Tiểu Vũ, cô chưa bao giờ làm điều gì xấu có lỗi bọn họ.
Hận thù nhen nhóm lên trong lòng cô, néu cô có thể sống sót thoát ra ngoài an toàn, cô nhất định sẽ không tha cho hai người họ.
Trước đây khi còn đi học, mỗi lần nhìn thấy hai chữ này, tim cô đều đập nhanh hơn, nghĩ đến lần trước suýt nữa cô đã tỏ tình với Giản Vân.
Thực ra là chỉ cách đây vài tháng thôi, nhưng bây giờ nó đang chìm trong những thăng trầm của cuộc sống.
“Ai gọi? Sao lại không nghe?” Tư Lệ Đình nhìn cô đang kìm nén.
“Của Giản Vân.” Tô Cẩm Khê không muốn lừa dối Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình cũng biết trước kia Tô Cảm Khê yêu thầm Giản Vân, nếu không phải hôm đó anh xuất hiện ở quán bar thì có lẽ hai người đã ở bên nhau rồi.
Sau đó, để ngăn cản việc Giản Vân thường xuyên gọi điện cho Tô Cẩm Khê, mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn, Tư Lệ Đình đã cho người thay đổi nội quy của công ty giải trí.
Giản Vân được chọn trong số các thực tập sinh, nhưng trước khi có thời gian vui vẻ, anh ấy được yêu cầu phải đi đào tạo kín.
Vì vậy, trong vài tháng qua, anh ấy đã tập luyện ở những nơi không có bắt kỳ thiết bị liên lạc nào, anh ấy không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Lần này là do vô tình nghe được chuyện kết hôn của Tô Cẩm Khê và Tư Lệ Đình từ những người khác, Giản Vân tìm cớ lấy lại điện thoại di động của mình. “Giản Vân.”
“Khê Khê, gần đây em khỏe không?” Giản Vân không biết hỏi làm sao.
Không phải Tư Lệ Đình là chú ba của cô sao, sao hai người lại có thể ở bên nhau?
Nếu không phải là thật, thì tại sao ngay cả cô nấu cơm cũng biết?
“Tôi rất ồn, Giản Vân, huấn luyện của anh thế nào rồi?”
“Anh đã thành công thăng chức, ký hợp đồng với Tinh Vũ.
Gần đây anh đang trải qua khóa đào tạo kín. Khóa đào tạo đó không cho phép bọn anh tiếp xúc với bắt kỳ thiết bị điện tử nào. Vì vậy, gần đây anh không liên lạc với em, Khê Khê, em không giận anh chứ?”
Giản Vân người luôn tự cho mình thanh cao, lạnh nhạt, sau khi nghe thấy tin Tô Cảm Khê và Tư Lệ Đình sắp kết hôn cũng mắt bình tĩnh, lúc trước hai người có một đoạn thời gian không rõ ràng, chỉ cần đâm thủng tờ giấy mỏng đó, anh ấy cảm thấy mình và Tô Cẩm Khê có thể ở bên nhau.
Anh ấy không biết rằng trong những ngày anh ấy biến mắt, tình huống đã thay đổi nghiêng trời lệch đắt.
“Giản Vân, anh không làm sai gì cả, tại sao tôi lại giận anh?” Tô Cẩm Khê không tự nhiên đáp lại.
“Khê Khê, anh nghe thấy một tin tức, người ta nói em sẽ kết hôn với Tư Lệ Đình, chuyện này là thật sao?” Giản Vân thận trọng hỏi.
Cũng giống như việc Tô Cẩm Khê tỏ tình với anh ấy ngoài quán bar đêm đó.
Tô Cẩm Khê cắn môi, “Là thật, ngày mai chúng tôi sẽ kết hôn.”
Lần trước ở trong nhà hàng Giản Vân đã tỏ tình với cô, lúc đó trong lòng cô đã bắt đầu có Tư Lệ Đình.
Cô không đồng ý lời tỏ tình của Giản Vân, cô cũng không vui như cô nghĩ, cô chỉ hơi ngạc nhiên vậy mà Giản Vân lại thích cô.
Sau đó, Giản Vân biến mắt trong thế giới của cô, Tô Cẩm Khê dần quên mát sự tồn tại của Giản Vân. Khi bạn yêu ai đó, trong mắt bạn sẽ chỉ có người đó, trái tìm của cô chỉ toàn hình bóng của Tư Lệ Đình.
Hôm nay nhận được cuộc gọi của Giản Vân, trong lòng Tô Cẩm Khê chỉ cảm thấy hơi tiếc cho Giản Vân.
Trong điện thoại im lặng. Nếu không phải tiếng thở rất nhỏ của Giản Vân chứng minh rằng anh ấy vẫn đang nghe, Tô Cẩm Khê sẽ nghĩ bên kia đã tắt điện thoại.
“Giản Vân, xin lỗi.”
“Khê Khê, chuyện ngoài quán bar đêm đó, những gì em chưa nói ra là gì?” Giản Vân vẫn bình tĩnh hỏi.
Mặc dù anh ấy đã kìm nén giọng nói của mình, nhưng Tô Cẩm Khê vẫn nghe thấy một chút buồn trong giọng nói đó.
“Tôi… Đến bây giờ, những gì tôi nói lúc đó không còn quan trọng nữa.”
“Tại sao lại không quan trọng? Khê Khê, điều lúc đó em muốn nói với anh là em thích anh đúng không? Năm ngoái anh từ chối lời tỏ tình của người khác là vì anh đang đợi lời tỏ tình của em.
Rõ ràng người em thích là anh, sao bây giờ em lại muốn kết hôn với người khác?
Hơn nữa, người đó không phải là chú của em sao? Cẩm Khê, rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Xin lỗi Giản Vân, chuyện tình cảm không thể nói rõ trong hai ba lời được.
Chương 223:
Trước kia tôi thích anh, nhưng sau khi gặp chú ba, tôi mới biết cảm giác yêu một người là như thế nào.”
“Em nói em yêu anh ta? Chỉ là máy tháng mà thôi, em đã thích anh máy năm.
Khê Khê có phải là do khoảng thời gian này anh lạnh nhạt em không? Rõ ràng là chúng ta nên ở bên cạnh nhau mới đúng.”
“Không, không phải như vậy, Giản Vân, chuyện của tôi khá phức tạp, hai ba lời nói không thể nói rõ được.
Cho dù tôi không ở bên chú ba, tôi cũng không thẻ ở bên anh, tôi tin rằng sau này anh nhất định sẽ trở thành một ngôi sao lớn.
Anh có tương lai tươi đẹp, ở bên cạnh tôi sẽ chỉ hủy hoại tương lai của anh thôi.”
“Khê Khê, là anh không tỏ tình với em sớm hơn, nhưng anh có nỗi khổ riêng, em đợi anh thêm hai năm nữa được không? Đến lúc đó anh sẽ không giống như bây giờ, anh…”
Hiếm khi Tô Cảm Khê nghe Giản Vân nói nhiều điều như: vậy, cô chỉ đành phải nói: “Xin lỗi Giản Vân, người tôi yêu là chú ba, từ nay về sau chúng ta vẫn là bạn học.”
Trong lòng Giản Vân dâng lên cảm xúc không cam lòng mãnh liệt, trước đó anh ấy là con ngoài giá thú, mà Tô Cảm Khê lại có thân phận là cô cả nhà họ Tô.
Mặc dù ngưỡng mộ Tô Cảm Khê, nhưng anh ấy cảm thấy thân phận của hai người không giống nhau, anh ấy vẫn luôn chôn chặt tình yêu của mình trong lòng.
Nếu anh ấy tỏ tình sớm hơn thì mọi thứ có trở thành như: bây giờ không?
“Khê Khê…”
“Giản Vân, mặc dù tôi gọi Lệ Đình là chú ba, nhưng chúng tôi không có quan hệ huyết thống. Sau này anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn.”
Tư Lệ Đình ở bên cạnh có hơi chột dạ khi nghe thấy những lời không có quan hệ huyết thống.
Tô Cẩm Khê cúp điện thoại, cô và Giản Vân đã từng rất thân thiết, suýt chút nữa đã ở bên nhau.
Cho nên tạo hoá trêu ngươi, không đủ duyên phận cô cũng không có cách nào khác.
“Vâng.” Tô Cẩm Khê cũng gấp không chờ nổi đến ngày mai.
Ngay khi Tư Lệ Đình rời đi, mẹ Tô lập tức thay đổi sắc mặt, “Nhà họ Tô tôi có gai hay sao, đến tận cửa rồi còn không vào?”
“Anh ấy vẫn còn việc phải làm.” Tô Cẩm Khê thản nhiên giải thích.
Mẹ Tô cũng kìm nén sắc mặt, Tư Lệ Đình này đối xử với Tô Cẩm Khê rất tốt, bà ta làm sao có thể bằng lòng thả con cá lớn Tô Cẩm Khê này.
“Đã lâu rồi con không về nhà, để mẹ cho người làm món con thích ăn nhất.”
Sắc mặt của mẹ Tô thay đổi nhanh chóng. Tô Cẩm Khê đã biết rõ bà ta có ý gì với cô, cho nên cô sẽ không ảo tưởng bà ta đã thay đổi tính khí của mình.
Cô không trả lời bà ta trực tiếp đi vào nhà, Tô Mộng cũng ở nhà, Tô Mộng rất không bình thường, không có châm chọc cô.
Gia đình vốn không thân thiết trước đây nay càng trỏ nên kỳ lạ hơn, ba Tô cũng đang có gắng kéo mọi người lại gần nhau hơn.
Chương 224:
“Bữa cơm đã chuẩn bị xong. Cẩm Khê đã lâu không ăn cơm ở nhà, thử xem hương vị thế nào?”
“Ừ”
Trong nhà này Tô Cẩm Khê ghét ba Tô ít nhất, chỉ là ông ta hơi nhu nhược, cũng không chanh chua như mẹ Tô.
Để làm dịu bầu không khí, mẹ Tô nói, “Cẳm Khê, mau đến nếm thử món thịt lợn kho này, món mà trước kia con thích ăn nhất.”
Tô Cảm Khê không nhận, “Đây là món Tô Mộng thích ăn.”
“Ò, là mẹ nhớ nhầm, con thích món sườn đúng không, nào, ăn cái này, món này rất ngon.”
“Tôi chưa từng thích ăn sườn xào chua ngọt, tôi cũng ghét món này nhát.” Tô Cẩm Khê lạnh lùng nói.
Cô sống ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, vậy mà ba mẹ cô còn không nhớ khẩu vị của cô, trong lòng bọn họ chỉ có Tô Mộng.
Ngược lại cô chỉ mới ở bên Tư Lệ Đình mấy tháng, anh đã nắm rõ sở thích của cô trong lòng bàn tay.
Không nghĩ tới thì không sao, vừa nghĩ tới Tô Cẩm Khê lại càng ớn lạnh, trước kia hai người này có chỗ nào làm tròn trách nhiệm của cha mẹ?
Sắc mặt mẹ Tô có chút xấu hồ, “Vậy con thích ăn cái gì, mẹ bảo giúp việc làm cho.”
“Không cần, tôi không kén ăn.” Tô Cẩm Khê thản nhiên gắp một ít rau xanh, chậm rãi nhai.
“Cẩm Khê, mẹ biết trước đây ba mẹ làm không tốt một số chuyện, không quan tâm tới con, khiến con trong lòng có oán khí.
Con vẫn luôn rất ngoan, ba mẹ cũng bớt được nhiều việc, con xem bây giờ con sắp kết hôn rồi, ba mẹ cũng rất vui vẻ.
Trước đây mẹ biết tất cả những gì con nói đều là những lời tức giận, sao có thể thật sự rời khỏi nhà họ Tô? Suy cho cùng, mối quan hệ huyết thống của chúng ta không thể cắt đứt.”
Mẹ Tô thay đổi thái độ bình thường, vậy mà bà ta chủ động tỏ ra tốt ở trước mặt cô, Tô Cảm Khê nghỉ ngờ nhìn bà ta, bà ta lại hát ra cái gì đây?
“Tôi đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, nếu bà muốn có được lợi ích từ tôi, thì tôi khuyên bà nên từ bỏ đi. Sau này tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.”
“Ngu ngốc cái gì chứ, những gì còn làm trước kia là giúp nhà họ Tô xoay vòng vốn, ba mẹ đều nhìn thấy, đều nhớ trong lòng.”
“Tôi làm những chuyện đó không phải để các người nhớ trong lòng, chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa.” Tô Cẩm Khê không muốn nói tiếp.
Mẹ Tô nháy mắt với ba Tô, ba Tô ngập ngừng một chút rồi mới nói.
“Cẩm Khê, gần đây tình hình của công ty rất tệ, ba có một yêu cầu quá đáng.”
“Chuyện gì?” Chỉ có giọng điệu của ba Tô mới không làm cho Tô Cẩm Khê buồn.
“Lễ cưới của con và cậu Tư rất hoành tráng, rất nhiều người có danh dự uy tín sẽ đến dự. Con có thể bàn bạc với cậu Tư một chút, đến lúc đó tiền cưới có thể chia cho.
nhà họ Tô một nửa.”
“Một nửa tiền cưới?” Tô Cẩm Khê đặt đũa xuống, cô cảm thấy như thể mình vừa nghe thấy một câu chuyện cười.
“Nhà họ Tô đã ra một đồng nào cho đám cưới này chưa?
Bây giờ còn không biết xấu hổ đòi chia một nửa tiền cưới?” Tô Cẩm Khê suy nghĩ cũng biết đây không phải ý của ba Tô.
“Ba biết yêu cầu này có thể có chút không hợp lý, nhưng mà ba mẹ cũng thực sự không có cách nào khác. Nhà họ Tô đang trên bờ vực phá sản, cần tiền gấp.”
“Cách đây không lâu các người đã bán nhà được hơn 1000 vạn, còn chưa đủ sao?”
“Sao có thể đủ được? Số đó chỉ như muối bỏ biển thôi.”
Ba Tô xấu hồ.
“Cẩm Khê, con xem Đề Hoàng của cậu Tư phát triển tốt như vậy, tiền cưới ngày mai đối với cậu ta chỉ như chín trâu mắt một sợi lông mà thôi.” Mẹ Tô nói càng nhẹ nhàng bâng quơ hơn.
Tô Cẩm Khê biết cuộc hôn nhân này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Tư Lệ Đình không phải chuẩn bị đám cưới để nhận quà, mà là để mọi người chứng kiến hạnh phúc của họ.
Để tổ chức cho mình một đám cưới hoành tráng, anh đã tốn rất nhiều tiền chuẩn bị cho hôn lễ, làm sao có thể đưa cho nhà họ Tô số tiền quà nhận được?
“Không thể, anh ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Chương 225:
“Cô cái con nhóc chết tiệt, Tư Lệ Đình không cho tiền quà cưới, bây giờ chỉ muốn chia một nửa tiền quà mà thôi, không muốn cho đồng nào mà cưới được cô, không có chuyện tôt như thê đâu.”
Tô Cẩm Khê biết ngay là bà ta sẽ không vô duyên vô cớ gọi cô về nhà, nói đi nói lại vẫn là vì tiền, vì có thể lấy được từ trên người cô một khoản.
Trong mắt bà ta không hề có cái gì gọi là tình thân, Tô Cẩm Khê cười lạnh nhìn ba người bọn họ.
“Nhà họ Tô, xem ra tôi thật sự lĩnh giáo được rồi.”
Sau đó, cô đặt đũa xuống, đứng dậy đi về phòng, mẹ Tô muốn vắt kiệt chút giá trị sử dụng cuối cùng của cô.
Vốn cô tưởng đã nhìn ra bộ mặt thật của họ, nhưng bây.
giờ cô mới biết giới hạn của bọn họ thậm chí còn thấp hơn cô nghĩ.
Một gia đình như vậy thực sự không có gì phải hồi tiếc, Tô Cẩm Khê trở về phòng, yên lặng chờ đợi ngày mai.
Mẹ Tô tức giận đến mức ném bát ném đũa, “Các người xem cô ta có thái độ gì? Cô ta dám hất mặt với tôi? Nếu không phải tôi nuôi cô ta lớn thế này, thì cô ta đã chết lâu rồi! Cho ăn không một kẻ vong ân bội nghĩa.”
Từ đầu đến cuối Tô Mộng vô cùng trầm mặc, cảm thấy được trong lời nói có cái gì, “Mẹ, mẹ nói cái gì?”
“Không, không có gì, mẹ bị cô ta chọc tức nên nói bậy thôi.”
“Mẹ, con sẽ giúp mẹ dạy dỗ Tô Cẩm Khê, con đĩ này.”
Trong mắt Tô Mộng xẹt qua tia lạnh lùng.
“Mộng nhi, đừng làm chuyện ngu ngốc. Mẹ đã nói với con là Tư Lệ Đình không dễ chọc.” Mẹ Tô thấy biểu hiện của Tô Mộng không đúng, liền vội vàng khuyên nhủ.
“Ôi, mẹ, con có chừng mực, vứt hết thức ăn này đi.”
“Vứt hết làm gì? Chúng ta còn chưa ăn cơm.” Mẹ Tô oán trách nhìn Tô Mộng, không phải cô ta không biết tình hình hiện tại của nhà họ Tô, còn lãng phí như vậy.
“Mẹ, hai người vẫn không nên ăn món này.” Tô Mộng cười.
Tô Cẩm Khê ở trong phòng không được bao lâu, mí mắt càng ngày càng nặng, cả người ngã lăn ra giường.
Ý thức không rõ cô dường như nghe thấy tiếng ai đó nói: “Tô Cẩm Khê, cô cứ tận hưởng đi!”
Tận hưởng cái gì?
Khi tỉnh dậy lần nữa, trước mắt cô là bóng tối, cô đợi vài giây để thích nghỉ với ánh sáng mờ ảo.
Đầu còn hơi choáng váng, thân thể còn đang rung lắc, đây không phải là phòng của cô, hẳn là ở trên thuyền?
Cô nhớ đến Tô Mộng vẫn luôn không nói lời nào, cô ta không giống như lúc trước, không lẽ cô ta tính kế mình?
Nếu là như vậy, thì cô đang gặp nguy hiểm.
Theo bản năng Tô Cẩm Khê muốn trốn, khi cô di chuyển cơ thể của mình, liền nghe thấy âm thanh giòn giã của xích sắt.
Tay chân cô bị xiềng xích giam cầm, giơ tay sờ soạng xung quanh, cô đang ở trong một cái lồng sắt khổng lồ.
Bên ngoài lồng sắt có một lớp vải đen, lớp vải đen đó chắn ánh sáng.
Lúc này Tô Cẩm Khê rất sợ hãi, đầu tiên là kiểm tra cơ thể, cơ thể không có gì bất thường, ngoại trừ việc đã thay.
đồ.
Những gì cô đang mặc là một bộ quần áo rất ít vải, cô bị nhót trong một lồng sắt giống như một con thú. Rốt cuộc Tô Mộng muốn làm gì?
Bây giờ là mấy giờ? Ngày mai là đám cưới của cô và Tư Lệ Đình, không lẽ là Tô Mộng muốn phá hủy đám cưới của cô?
“Tô Cẩm Khê, bây giờ cô thấy vui không?”
Trong khi cô đang đoán xem Tô Mộng muốn làm gì, bên tai cô vang lên một giọng nữ quen thuộc.
“Cô, cô là Bạch Tiểu Vũ? Bạch Tiểu Vũ, cứu tôi.” Tô Cẩm Khê cảm thấy như đã tìm được cọng rơm cuối cùng.
Tắm vải đen bị xé toạc, trên tay Bạch Tiểu Vũ cầm bật lửa, ngọn lửa vui vẻ nhấp nháy trong bóng đêm.
Tóc dài của Bạch Tiểu Vũ xõa ngang vai, mặc một chiếc váy trắng, một người trông rất dịu dàng.
Chương 226:
Lúc này Tô Cảm Khê mới phản ứng lại, Bạch Tiểu Vũ xuất hiện ở đây, có nghĩa là cô ta đã liên thủ với Tô Mộng.
Cô còn ngu ngốc mong cô ta cứu mình, chẳng phải là ngu ngốc cầu xin thần chét tha thứ?
Bạch Tiểu Vũ đắc ý nhìn vẻ mặt hoang mang của Tô Cẩm Khê, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bạch Tiểu Vũ như thế này so với người điên trước kia còn đáng sợ hơn.
Bạch Tiểu Vũ vươn tay bóp cằm cô, “Tô Cẩm Khê, nếu cô muốn tôi cứu cô, thì trả lời tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Tô Cảm Khê không rõ tình huống bây giờ là như thế nào.
“Tại sao Đường Minh lại kết hôn với Tô Mộng? Vì cái gì?”
Bạch Tiểu Vũ lạnh lùng hỏi.
Tô Cẩm Khê bắt gặp ánh mắt thâm thúy của cô ta, không biết ý của cô ta là gì.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô cũng không ngốc đến mức nói rằng đó là vì cô.
“Thời điểm đó dư luận xôn xao, những luồng dư luận đó đã giáng rất nhiều đòn vào tập đoàn Đường thị, mặc dù Đường tổng là tổng giám đốc.
Cậu hai nhà họ Đường quay về, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm được nhược điểm của anh áy. Cho nên Đường tổng muốn xoa dịu dư luận càng sớm càng tốt, nên mới…”
Tô Cẩm Khê chưa kịp nói xong đã cảm nhận được Bạch Tiểu Vũ dùng thêm sức, cằm của cô bị niết đau, “Tô Cẩm Khê, đừng nói những lời này để lừa gạt tôi. Nếu cô thật sự: không hiểu, vậy thì tôi sẽ nói thẳng với cô, có phải Đường Minh thích cô đúng không?”
Mặc dù Bạch Tiểu Vũ nghe được từ chỗ Tô Mộng một ít chuyện, nhưng dù sao Tô Mộng cũng có thù địch với cô ta, cũng không tránh khỏi có chuyện ghen tuông thêm mắm dặm muối.
Cách trực tiếp nhất là trực tiếp hỏi người có liên quan, rốt cuộc giữa Đường Minh và Tô Cẩm Khê đã xảy ra chuyện gì.
Tô Cẩm Khê cũng biết rất rõ tình hình hiện tại cô đang ở’ thế yếu, néu đề cập đến tình cảm của Đường Minh dành cho cô thì chỉ càng kích thích cô ta làm ra những hành động điên rồ hơn.
“Cô Bạch, người Đường tổng vẫn luôn thích là cô. Nếu anh ấy không muốn cưới cô, tại sao phải ký thỏa thuận như vậy với tôi?”
“Đó là trước đây, những gì tôi đang nói là sau này, có phải Đường Minh yêu cô đúng không?” Đáy mắt Bạch Tiểu Vũ đã bắt đầu hiện lên vẻ điên cuồng.
Tô Cảm Khê cảm nhận được bầu không khí đang trở nên tồi tệ, ngay lập tức nói: “Không có chuyện đó. Lúc đó tôi đang bị viêm ruột thừa cấp tính, tôi bị đau rất nặng, lúc đó cô gọi điện anh ấy đã bỏ tôi, rời đi.
Trong lòng anh ấy ai nhẹ ai nặng không lẽ cô Bạch không rõ sao? Một người ngoài cuộc như tôi có thể thấy Đường tổng rất quan tâm đến cô.”
Nghe thấy lời nói của Tô Cảm Khê sắc mặt Bạch Tiểu Vũ không hề cải thiện, mà càng lạnh lùng hơn.
“Quan tâm tôi? Nếu anh ấy thực sự quan tâm tôi, anh ấy sẽ cho cô thẻ tín dụng có nhiều tiền hơn của tôi? Nếu anh ấy thực sự quan tâm, thì tại sao trong phòng anh ấy lại dán đầy những bức tranh của cô?
Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến tôi, thì tại sao anh ấy không chạm vào tôi trong thời gian dài như vậy? Vì cái gì sẽ kết hôn với Tô Mộng?”
Tô Cẩm Khê nhìn Bạch Tiểu Vũ hốc mắt đỏ hoe, lúc trước Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng chiến đấu cô còn đau lòng Bạch Tiểu Vũ.
Nhìn bộ dạng của Bạch Tiểu Vũ lúc này, quả nhiên như Tư.
Lệ Đình đã nói, đáng thương thì tất sẽ có chỗ đáng giận.
Nhìn dáng vẻ hiện tại này của Bạch Tiểu Vũ chắc chắn cô ta sẽ không thả cô, cô ta cũng không phải người tốt như: cô nghĩ.
“Chuyện thẻ tín dụng chắc là do Đường tổng thấy áy náy, lúc đó tôi viêm ruột thừa nặng như vậy, chỉ một cuộc gọi của cô anh ấy đã rời đi.
Lúc sau tôi mỗ và nằm trên giường, Đường tổng nhìn thấy tôi liền có chút áy náy, nên muốn bù đắp cho tôi.
Nhưng mà cô Bạch yên tâm, tôi chưa bao giờ sử dụng thẻ tín dụng đó. “
Tô Cẩm Khê đã cố gắng hết sức thuyết phục Bạch Tiểu Vũ rằng cô và Đường Minh không có gì, nói giữa cô và Đường Minh chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô cũng rất ngạc nhiên, Đường Minh và cô chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn, tại sao Đường Minh lại yêu cô?
“Còn về những bức tranh cô giải thích như thế nào?”
“Tôi không biết gì về những bức tranh. Tôi chỉ đến biệt thự của Đường tổng vài lần mà thôi, tôi không biết chuyện trong phòng làm việc có những bức tranh.”
“Tô Cẩm Khê, vậy tại sao anh ấy lại muốn kết hôn với Tô Mộng? Đừng nói với tôi là do dư luận, tôi sẽ không tin Đường Minh vì danh tiếng mà đổi cả hạnh phúc cả đời.
“Tôi và Đường tổng chỉ kết hôn theo thỏa thuận, về điểm này có lẽ cô là người biết rõ nhất, nhưng người bên ngoài không ai biết cả.
Chương 227:
Tôi và chú ba ở bên nhau đã cắm cho Đường tổng một cái sừng, trên đời có bao nhiêu người đàn ông muốn bị người khác cắm sừng?”
Bạch Tiểu Vũ nhìn ánh mắt lập lòe của cô, “Tô Cẩm Khê, có ai nói với cô rằng, cô nói dói rất tệ chưa?”
Tô Cẩm Khê thở dài trong lòng, “Cô Bạch, lời tôi nói là sự thật.”
“Đương nhiên lời cô nói không phải giả, nhưng cô cũng giấu giềm một số chuyện, Minh đã sớm thay lòng đổi dạ.
Lần trước ở trên xe anh ấy muốn triền miền với tôi, thực ra là vì muôn làm cho cô xem, muốn nhìn thái độ của cô.
Lần bắt gian ở Mỹ, anh ấy tức giận nhưng không thể phát tiết, vì thoả thuận ngay từ đầu với cô nên anh ấy không có cách quản cô.
Cho nên anh ấy ghen tuông dữ dội, cho nên sau này anh ấy mới hay thất thường, tất cả những điều này là vì anh ấy thích cô! Mà cô không thích anh ấy.”
Bạch Tiểu Vũ không phải kẻ ngốc, tại sao Đường Minh càng ngày càng lạnh nhạt cô ta, tất cả chỉ là do trong lòng anh ấy không có mình.
“Tôi…”
“Sao? Không còn gì để nói? Tô Cẩm Khê, tôi thật sự không hiểu, một người phụ nữ như cô làm sao có thể khiến nhiều người đàn ông không màng tất cả vì cô như: vậy.”
Cằm của Tô Cảm Khê đã đỏ bừng bởi sự nhào nặn mạnh mẽ của Bạch Tiểu Vũ, trong mắt Bạch Tiểu Vũ tràn đầy tức giận.
“Cô Bạch, cô có thể hỏi Đường tổng xem anh ấy có tình cảm với tôi không, nhưng điều tôi muốn nói là từ đầu đến cuối tôi và anh ấy chưa từng có quan hệ da thịt, giữa chúng tôi trong sạch…”
“Bang” một tiếng vang lớn, Bạch Tiểu Vũ thô bạo kéo xích sắt, khiến cơ thể của Tô Cẩm Khê bị đập vào lồng sắt.
Tô Cảm Khê mặc một bộ quần áo mỏng, làn da mỏng của cô ngay lập tức đau đón.
Tô Cẩm Khê cau mày, Bạch Tiểu Vũ đã tức giận đến cực điểm.
“Tôi rất muốn hủy hoại gương mặt này, nhưng tôi không thể làm như vậy, bởi vì… sẽ có người hủy hoại cô.”
Tô Cẩm Khê cảm thấy một sự u ám không thể giải thích được trong lời nói mờ ám của Bạch Tiểu Vũ.
“Bạch Tiểu Vũ, tôi thật sự không có ý định cướp Đường tổng với cô. Cô đừng để bị Tô Mộng lợi dụng.”
“Tô Mộng? Ha hả, cô cho rằng tôi không biết kế hoạch của cô ta là gì sao? Tôi nói cho cô biết, bất kể là cô hay cô ta, không ai có thể ngăn cản tôi, bởi vì…”
Tô Cẩm Khê cảm thấy ớn lạnh, nghe được trong lời nói đó có ẩn ý, “Vì cái gì?”
“Bởi vì cô không có cơ hội gặp lại bọn họ.”
“Cô có ý gì?” Tô Cẩm Khê vẫn không tin rằng bọn họ sẽ giết cô.
Khóe miệng Bạch Tiểu Vũ nhếch lên một nụ cười gian xảo: “Ý gì? Rất nhanh cô sẽ biết thôi.”
“Hay là để tôi nói cho cô ta biết, tôi thích nhìn dáng vẻ cô ta đau đớn nhát.” Giọng nói của Tô Mộng vang lên.
Khoảnh khắc Tô Mộng xuất hiện đã chứng tỏ rằng cô đã đúng, quả nhiên Tô Mộng liên thủ với Bạch Tiểu Vũ.
“Cũng được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Đây là một khu chợ: đen ngầm rất nỗi tiếng.”
“Chợ đen ngầm?” Tô Cẩm Khê không hiểu, cô cảm thấy mình đang ở trên thuyền mới đúng.
“Ha, Tô Cảm Khê, cô thật sự đang giả vờ ngây thơ hay thật sự ngốc nghéch? Sở dĩ nó là chợ đen ngầm, nhất định là một giao dịch không nhìn thấy được.
Trên thuyền này chỉ có hai hạng người, người mua và hàng, tất nhiên là khác với hàng của cửa hàng, vì hàng bán là… người.”
Tô Cẩm Khê nghe cô ta giải thích như vậy, chợt hiểu mình bị xích sắt nhót trong lồng, cô là hàng được bán sao?
“Cô, các cô bán tôi?” Tô Cẩm Khê tức giận nhưng không thể phát tiết, trong lòng cô sinh ra một cảm giác nhục nhã.
“Đúng rồi, chị gái tốt của tôi, để tôi nói thêm một điều nữa, người mua hàng trên thuyền này rất biến thái.
Họ có nhiều cách để chơi với phụ nữ, đặc biệt nếu còn trẻ và ưa nhìn như cô, nói không chừng sẽ được nhiều người chơi.”
“Tô Mộng, rốt cuộc là từ nhỏ tới lớn tôi có lỗi gì với cô?
Sao cô lại muốn hãm hại tôi như vậy?” Ánh mắt Tô Cẩm Khê hiện lên một tia lạnh lùng.
Cho dù cô rời khỏi nhà họ Tô, không còn quan hệ gì với nhà họ Tô nữa, nhưng cô chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Tô Mộng, sao Tô Mộng có thể đối xử với cô như này?
Chương 228:
“Tô Cẩm Khê, cô chưa làm gì có lỗi với tôi, ghét một người không cần có lý do, có lẽ cũng chỉ một ánh mắt mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cô đẹp hơn tôi thông minh hơn tôi, mọi người chỉ chú ý tới cô, phớt lờ tôi, cho nên tôi đã cố gắng làm mọi cách để ba mẹ chú ý đến tôi.
Tôi ghét nhất là dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của cô, cái gì mà nhà họ Tô gặp nạn cô đi làm thêm.
Cô biết số tiền cô đi làm thêm đều bị tôi dùng làm gì không? Tôi lấy đi mua quần áo, mua túi xách.
Nhưng tôi không ngờ chỉ cần cô làm như vậy đã khiến không ít đàn ông say mê cô, Đường Minh như thế, Tư Lệ Đình cũng như thề.
Tô Cẩm Khê, cô nói xem nếu cô bị những thằng đàn ông tồi tệ kia chơi, cô không còn sạch sẽ nữa, Đường Minh và Tư Lệ Đình còn thích cô không?
Không, có lẽ cả đời này cô sẽ không còn cơ hội gặp lại bọn họ, rất nhiều phụ nữ bị mua về, cả đời này sẽ bị nhốt lại.”
Dường như Tô Mộng đã nghĩ đến cái kết của Tô Cẩm Khê, trên mặt lộ ra vẻ phần khích.
“Đây là lý do các cô hợp lực?” Tô Cẩm Khê lạnh lùng nhìn hai người.
“Ai bảo cô khiến người ta ghét chứ, Tô Cẩm Khê vận may của cô đến hôm nay là kết thúc rồi!”
Tô Cẩm Khê bám chặt vào chiếc lồng sắt, khi cô di chuyển xích sắt phát ra âm thanh giòn giã.
Cô không cầu xin sự thương xót hay khóc lóc, trong mắt cô có một tia lạnh lẽo mà Tô Mộng chưa từng thầy qua.
“Bạch Tiểu Vũ, lúc ở bên cạnh Đường tổng, tôi luôn so đo tính toán, đều là vì nghĩ cho cô, sợ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.
Nhưng cô lại năm lần bảy lượt xuống tay với tôi, tôi cũng chưa từng oán hận cô.
Tô Mộng, từ nhỏ đến lớn tôi lấy thân phận là chị gái cô đối xử tốt với cô, cô không coi tôi là chị thì thôi.
Cô chế giễu, mỉa mai tôi khắp nơi, tôi tự nhận tôi chưa từng làm gì có lỗi với các cô.
Nhưng hai người hợp lực làm tôi lưu lạc đến bước này, tôi Tô Cẩm Khê ở đây ngay lúc này xin th.
Nếu một ngày có cơ hội quay lại, tôi sẽ khiến các cô phải trả giá gấp ngàn lần! Trả lại trăm lần những gì hôm nay tôi phải chịu đựng.”
Giọng nói như sắm của Tô Cảm Khê khiến lưng của hai người ớn lạnh, Bạch Tiểu Vũ nuốt nước bọt, “Tô Cẩm Khê, cô sẽ không có cơ hội này!”
Bên ngoài có tiếng bước chân của người khác, “Sắp bắt đầu rồi, mang người đi cho tôi.”
Trong phòng lập tức có thêm mấy người, Tô Cẩm Khê bị cưỡng ép đeo một cái mặt nạ, bị người ta đẩy ra ngoài.
Lúc ra khỏi phòng, cô dường như nghe thấy Bạch Tiểu Vũ đang nói: “Anh Ngũ, cô ta sẽ không có cơ hội xuất hiện trên thị trường này nữa đâu đúng không?”
“Yên tâm, ai dám dùng một người phụ nữ bán ngoài chợ: đen để làm lung lay thị trường? Đời này cô ta chỉ có thể là đồ chơi của đàn ông.”
Tô Cẩm Khê siết chặt năm ngón tay, cô đã từng nghe người ta nói về chợ đen như vậy một lần rồi.
Không chỉ phụ nữ bị buôn bán mà nhiều người trong số họ là những thanh niên ưu tú, thậm chí cả trẻ em. Sự tồn tại của chợ đen là một nơi tối tăm ngoài tầm với ánh sáng.
Buôn bán người giống như này chắc chắn là một tội nặng cần bị kết án, ai dám ngang nhiên làm như vậy?
Chợ đen là để thỏa mãn sự tồn tại của một nhóm nhỏ con người bản thỉu, nơi người ta bị buôn bán như gia súc.
Trong khi một số người vẫn đang phải tranh giành miếng ăn, cái mặc thì những kẻ đã có thế lực lại đang biến đổi giở trò.
Một số người nỗi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu lâu nay không quan tâm đến tiền bạc, phụ nữ bình thường không làm cho bọn họ có cảm xúc mãnh liệt.
Cho nên có những người mắc chứng đam mê đặc biệt, chẳng hạn như ấu dâm, đồng tính luyến ái, ngược đãi.
Những sở thích khác với người bình thường có thể được thỏa mãn trên thị trường chợ đen. Một số người cung cấp hàng hóa, trong khi người mua mua những gì họ cần.
Những người bị cho là hàng hóa không có quyền con người, nói chung những người đến đây đều có tâm lý biến thái.
Họ sẽ sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để chơi với những món hàng họ đã mua, nếu cảm thấy chơi chán, họ sẽ đưa nó cho người khác, một số còn lại giống như chăn nuôi gia súc.
Dù sao, thứ họ có là tiền, chẳng ai quan tâm đến nhân .
phẩm hay bắt cứ thứ gì.
Tô Cẩm Khê không ngờ Bạch Tiểu Vũ và Tô Mộng lại đưa cô lên một con thuyền như vậy.
Ngày mai là đám cưới của cô và Tư Lệ Đình, Tô Cẩm Khê khóc không ra nước mắt, rốt cuộc cô đã làm gì sai mà muốn cô phải gánh vác chuyện này?
Bắt kể là Tô Mộng hay Bạch Tiểu Vũ, cô chưa bao giờ làm điều gì xấu có lỗi bọn họ.
Hận thù nhen nhóm lên trong lòng cô, néu cô có thể sống sót thoát ra ngoài an toàn, cô nhất định sẽ không tha cho hai người họ.
Bình luận facebook