• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê (4 Viewers)

  • Chương 213-217

Chương 213:



“Tiểu ngu ngóc, đây là trọng điểm à? Nếu như vừa rồi anh ta không nói, chẳng phải sẽ xem hết quá trình sao?”



Tô Cẩm Khê nhìn thấy vành tai của Tư Lệ Đình hơi đỏ lên, “Chú ba, anh xấu hỗ à2”



“Không.” Tư Lệ Đình vội vàng trốn vào phòng tắm, trước đây anh chưa bao giờ mất mặt như vậy.



Tô Cẩm Khê che miệng cười trộm, chú ba vẫn có một mặt đáng yêu như vậy.



Nghĩ đến chuyện đêm qua mình bị nhìn thấy lưng, vẫn là không nên nói cho chú ba biết.



Mặc dù bây giờ có khá nhiều người mặc trang phục hở trong các bữa tiệc tối, Tô Cẩm Khê nghĩ đến Tư Lệ Đình quan tâm cô như nào, chắc chắn anh sẽ khó chịu.



Sau khi khóa trái cửa, cô chọn một bộ quần áo mà cô sẽ mặc đi ra ngoài vào hôm nay.



Bị Cố Nam Thương cắt ngang, cô cũng thuận lợi tránh được một kiếp.



Cố Nam Thương xuống lầu rửa mặt, tắm rửa đơn giản, hình như đêm qua anh mơ thấy một giắc mơ, trong giác mơ đó anh nhìn thấy một vét bớt hình con bướm.



Chắn chắn ban ngày mình nghĩ nhiều nên ban đêm mới mơ thấy, thậm chí là mơ thấy một vét bớt hình con bướm.



Chỉ là giác mơ quá thật, vết bớt hình con bướm ở ngay trước mắt anh, cứ như thể anh đã tận mắt nhìn thấy.



Cố Nam Thương khẽ thở dài, rốt cuộc đến khi nào anh mới tìm thấy em gái mình?



Chỉ dựa vào một bức ảnh vẫn còn ở trong tã lót, một vết bớt hình con bướm trên eo, trong đám đông nghịt người anh đi đâu mà tìm?



Nghe nói con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi, đứa bé trong ảnh còn nhỏ như vậy, cũng đã sớm thay đổi, làm sao có thể dễ dàng tìm được.



Sức khỏe của ông ngoại ngày càng giảm sút, mong ước duy nhất của ông là được gặp lại đứa cháu gái nhỏ trước khi chết.



Anh đã đặc biệt trở lại Trung Quốc để tìm em gái, nhưng hiệu quả không tốt, trong những ngày này anh đã nỗ lực rất nhiều.



Mọi thứ đã trôi qua nhiều năm như vậy, nào có thể tìm kiếm dễ dàng như vậy?



Cẩm nhi, em đang ở đâu? Anh trai tìm em rất vất vả!



Tô Cẩm Khê hắt hơi một cái, Tư Lệ Đình quan tâm hỏi: “Em bị cảm lạnh à? Hôm qua em đã chăm sóc hai bọn anh.”



“Không, có phải có người đang nhớ đến em không?” Tô Cảm Khê nhẹ giọng hỏi. “Nếu có, thì cũng sẽ chỉ có một mình anh.”



Đây là lần đầu tiên Cố Nam Thương tới nhà Tư Lệ Đình.



Vừa nghĩ đến cách anh ấy đối xử với Tô Cẩm Khê, anh liền cảm thấy nhẹ nhõm.



Có lẽ đây là duyên phận, anh đã nói chuyện với Tô Cẩm Khê hơn hai năm, nhưng anh không thể gây ấn tượng với Tô Cẩm Khê.



Mà anh ấy chỉ ở bên Tô Cẩm Khê trong một thời gian ngắn, đây là định mệnh.



Hai người từng bước từng bước đi đến, cuối cùng là khổ tận cam lai.



Nhìn mặt trời bên ngoài, tâm trạng của anh cũng giống như mặt trời này.



“Thương Hải, tối qua anh ngủ ngon không?” Tô Cảm Khê đỏ mặt hỏi.



Mới sáng sớm đã bị Cố Nam Thương nhìn thấy loại chuyện kia, chẳng sợ cô và Tư Lệ Đình đã thành vợ chồng.



Trong phòng đột nhiên có thêm một người, giống như đứa trẻ đang làm chuyện xấu đột nhiên bị bắt tại trận, vốn da mặt cô đã mỏng.



Nhìn thấy nét ửng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm Khê, Cố Nam Thương cũng có thể hiểu, không trêu chọc nữa.



“Ừm, nhờ có em mà tôi ngủ rất ngon. Lần đầu tiên nằm trên sàn, cảm giác khá tốt.”



Tư Lệ Đình biết thói quen Tô Cẩm Khê hay đi chân trần giẫm lên sàn, thấy thời tiết trở nên lạnh hơn, anh đã làm một tấm thảm dày đặc cao cáp theo yêu cầu riêng. Lý do là để tránh cho Tô Cẩm Khê bị lạnh khi bước lên, tắm thảm mềm và dày này rất thoải mái ngay cả khi nằm trên đó cũng vẫn tốt.



Tô Cẩm Khê đã đặc biệt lấy chăn và gối cho anh, đêm qua anh không hề cảm thấy khó chịu.



“Sau này Cố tổng có thể thường xuyên đến nhà tôi nằm dưới sàn, nhà tôi lúc nào cũng chào đón anh.” Tư Lệ Đình không lạnh không nóng đi tới.



Nếu không phải Cố Nam Thương thần kinh chạy đến phòng của anh, anh mới không ăn được vật nhỏ.



“Nếu là sàn của phòng ngủ chính thì tôi không ngại.”



“Anh ngủ nghiện như vậy cơ à.” Tư Lệ Đình cười lạnh.



“Tôi chỉ sợ anh túng dục quá độ, lăn lộn hỏng Tiểu Búa Tử,”



Mặt Tô Cẩm Khê đỏ đến mức như chảy ra máu, rõ ràng không khí lúc trước vẫn êm đẹp, sao vừa mới nói có máy câu đã thay đổi mùi vị?



Bầu không khí trong nhà rất xáu hổ, phảng phất như hai người có thể tùy lúc đánh nhau.



“Vợ của tôi tôi đau còn không kịp chứ làm sao có thể lăn lộn hỏng cô ấy, một người ngoài như Có tổng lấy tư cách gì mà khoa tay múa chân?”



Cố Nam Thương ngắn người, đúng vậy, mình có tư cách gì?
Chương 214:



Mặc dù anh yêu thương cô như em gái, nhưng rốt cuộc cô vẫn không phải là em gái của anh.



“Chú ba, sao hôm qua lúc anh cởi tất cởi giày, lau mặt cho Thương Hải anh lại không tức giận như vậy?” Tô Cảm Khê vội vàng bước tới giảng hoà.



Sáng nay Cố Nam Thương thức dậy thì thấy giày, tất và áo khoác đã được cởi ra, anh tưởng là người giúp làm việc đó nhưng không ngờ đó là Tư Lệ Đình.



“Tô Tô, nhắc tới chuyện này làm gì?” Sắc mặt Tư Lệ Đình thay đổi.



Tô Cảm Khê khoác tay anh làm nũng, “Chú ba, em đói rồi, chúng ta đi ăn đi.”



Ngay lập tức Tư Lệ Đình bị đánh bại. Mặc dù ở bên ngoài anh được mọi người kính run sợ, nhưng ở nhà anh lại là một người rất rất cưng chiều vợ.



“Ừ, ăn cơm trước.” Tư Lệ Đình cũng không so đo nhiều như vậy.



Nhìn cách cả hai hòa hợp với nhau, Có Nam Thương cũng cảm nhận được một tình yêu mãnh liệt ở trong đó.



Có lẽ đây là khía cạnh đẹp nhát của tình yêu, người đàn ông này thực sự yêu cô.



Ngay cả khi ăn sáng, Tư Lệ Đình cũng liên tục gặp thức ăn cho Tô Cẩm Khê, sợ cô ấy đói.



Cố Nam Thương định nói chuyện với Tư Lệ Đình về tiền độ ngày hôm qua, nhìn thấy dáng vẻ hai người ngọt ngào anh lại không muốn quấy rầy.



Thậm chí, anh còn như được nếm mùi vị ngọt ngào trong căn phòng này, nghe cả hai nhắc đến đám cưới.



“Tháng sau liền tổ chức đám cưới, có nhanh quá không?”



“Tôi còn thấy chậm.” Tư Lệ Đình lạnh lùng nói.



“Vì chuẩn bị cho đám cưới và tuần trăng mật nên chú ba mới bận rộn như vậy.” Tô Cảm Khê nhẹ nhàng nói thêm.



“Đến bây giờ mà em vẫn gọi anh ta là chú ba?”



“Tôi quen rồi, mà gọi chú cũng không có gì không tốt.” Tô Cảm Khê nhớ đến lúc mới gặp Tư Lệ Đình, mỗi lần gọi anh ấy cô đều run sợ.



Khi đó, anh là một con quỷ, sợ anh sẽ làm bậy.



Bây giờ cô không chỉ quen với sự vô lý của anh, mà còn có chút mơ hồ chờ mong sinh một đứa con cho anh.



Từ lúc nhỏ cả hai chưa từng cảm nhận được hơi ấm gia đình, sau khi đứa bé chào đời cô nhát định sẽ cho đứa bé một mái ấm hạnh phúc.



“Cũng đúng.” Có Nam Thương nhẹ nhàng lẳm bẩm.



Sau bữa ăn, đường ai nấy đi, gần đây Tô Cẩm Khê trở nên bận rộn hơn.



Tư Lệ Đình bận việc của công ty, còn cô bận việc đám cưới.



Không biết ai tung tin, trên mạng ai cũng mong chờ đám cưới của hai người.



Mỗi ngày Hoa Tinh đều tức giận đến mức ngứa răng, nhìn tin tức đến mức ngắn người.



Nào là Tư tổng đặc biệt mời những nhà thiết kế hàng đầu thiết kế váy cho Tô Cẩm Khê, hay bối cảnh đám cưới xa hoa đến mức nào?



Ngay cả hoa cũng được chuyển về bằng đường hàng không từ nước ngoài, chưa kể đồ uống, nước giải khát đều là hàng hiệu cao cấp.



Có thể thấy người này không hề keo kiệt với Tô Cẩm Khê.



Anh chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn, đây là lần đầu tiên anh nhận lời mời từ một tạp chí tài chính.



Bài phỏng vấn này về cơ bản là nói về vợ của anh, như thể mối quan hệ giữa hai người đã trở thành một mối tình ngôi sao trong làng giải trí.



“Nghe nói anh Tư rất yêu vợ mình. Ở ngoài thường thờ ơ, nghiêm túc, về nhà lại trở thành rất cưng chiều vợ. Những tính từ như vậy có làm tổn hại đến hình tượng lạnh lùng của anh Tư không?”



Lúc nói đến Tô Cẩm Khê lông mày và mắt của Tư Lệ Đình trở nên mềm mại hơn.



“Không, vì báo chí nói là sự thật, tôi rất yêu cô ấy, tôi sẵn sàng làm bát cứ điều gì cho cô ấy.”



“Mối quan hệ giữa hai người thực sự làm người khác ngưỡng mộ. Mấy năm nay anh Tư chưa từng có bắt kỳ scandal nào, có thể thấy trăm dặm mới tìm thấy một người đàn ông tốt như anh.



Bây giờ trên mạng có rất nhiều cô gái đang theo đuổi anh, anh Tư thấy có gánh nặng không?”



“Tôi chưa từng quan tâm đến thái độ của người khác.”



“Tôi tò mò một chuyện hơn, anh Tư yêu vợ mình như thé, vậy trước cô ấy đã từng yêu ai khác chưa?”



Trước màn hình trái tim của Hoa Tỉnh như thắt lại, anh sẽ nói thế nào về mối quan hệ của mình với anh?



Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tư Lệ Đình, muốn nhìn ra manh mối từ biểu hiện của anh.



Sắc mặt của Tư Lệ Đình không thay đổi, anh nhàn nhạt trả lời: “Tôi đã từng có một người bạn gái.”



“Một người đàn ông tốt như anh Tư, sao đối phương lại có thể bằng lòng xa anh?”
Chương 215:



Người chủ trì hỏi câu hỏi chọc sâu trúng lòng Hoa Tỉnh, đúng vậy, anh ấy tốt như vậy, làm sao cô ta có thể bằng lòng xa anh.



“Mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, mấy năm sau sau mối quan hệ đó, tôi gặp Tô Tô, tôi mới hiểu thế nào là tình yêu.



Có lẽ tôi nên cảm ơn cô ta năm đó đã rời đi, nếu không cả đời này tôi sẽ hỗn loạn.”



Về vấn đề tình cảm, Tư Lệ Đình rất thẳng thắn, người dẫn Chương trình rất mong muốn tìm ra những tin tức độc quyền hơn.



“Nói như vậy là anh Tư chưa từng yêu người bạn gái cũ đó?”



“Có thể hồi đó tôi nghĩ đó là tình yêu nhưng giờ nhìn lại mới thấy đó không phải là tình yêu. Trên đời này có bao nhiêu người chưa từng biết tình yêu là gì.”



Hoa Tinh nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, không ngờ Tư Lệ Đình nói chưa từng yêu cô ta!



Anh ấy định cầu hôn mình, đó không phải là tình yêu sao!



Bốp một tiếng cô ta đập chiếc máy tính bảng mới mua xuống sàn.



Trợ lý đi vào, nhìn thấy cảnh này, ở cùng Hoa Tinh lâu như vậy, cô đã sớm quen với tính cách của Hoa Tỉnh.



Trợ lý thận trọng hỏi: “Chị Hoa, chị không sao chứ? Tôi pha cho chị một tách cà phê nhé?”



Mặc dù trước đây Hoa Tinh rất thất thường, nhưng gần đây cô ta có vẻ mắt bình tĩnh hơn.



Hoa Tinh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, “Có chuyện?”



“Chuyện đó… có cuộc gọi từ một người lạ, cô ấy yêu cầu chị trả lời cuộc gọi.”



“Không phải là quảng cáo hay quay phim gọi đến thì cúp máy luôn.” Hoa Tinh không khách khí nói.



“Chị Hứa, em cũng nói như vậy, nhưng bên kia nhất định bắt chị nghe máy, nói muốn nói cho chị biết một bí mật, nếu không nghe sẽ hồi hận.”



Hoa Tinh hừ lạnh một tiếng, “Tôi xem xem đó bí mật gì, đưa điện thoại cho tôi.”



“Vâng, chị Hoa, đây là số cô ấy gọi, chị gọi lại là được.”



Hoa Tỉnh liếc nhìn số liên lạc gần nhát, số này là số nước ngoài, ai lại nhàm chán chơi khăm như vậy?



Gọi điện thoại qua, sau ba hồi Chương đối phương mới nhận máy.



“Alo, tôi là Hoa Tinh, cô muốn nói gì với tôi?”



“Cô Hoa.” Đối phương sử dụng máy biến đổi giọng nói, rất khó phân biệt ra là nam hay nữ.



Hoa Tỉnh nói thầm trong lòng, làm bí mật như vậy, chẳng lẽ là fan hâm mộ cuồng nhiệt thích cô ta sao?



Trước đây cô ta đã gặp phải rất nhiều fan cuồng làm nhiều trò quá khích, chẳng lẽ lần này cũng như vậy?



“Là tôi, bây giờ tôi rât bận, có gì muôn nói thì mời ngài nói.”



“Cô Hoa yên tâm, lát nữa nghe xong tin này chắc chắn cô sẽ rất vui.” Người bên kia mỉm cười.



Tiếng cười trong máy đổi giọng nói khiến cô ta cảm thấy kinh hãi, rất âm trầm.



“Nói đi, tôi nghe.”



Hoa Tỉnh bước đến một nơi yên tĩnh, lắng nghe người đó định nói gì.



Người đó không hề che giấu, trực tiếp nói ra bí mật.



Sau khi nghe xong Hoa Tỉnh sợ tới mức suýt làm rơi điện thoại, “Ngài, ngài nói là thật sao? Có chứng cứ gì không?”



Đây là một bí mật gây sóc, cô ta không thể tin được.



“Đương nhiên là có, tôi sẽ chuyển phát nhanh chứng cứ cho cô.”



“Tại sao ngài lại nói với tôi điều này? Ngài có mục đích gì, muốn có được cái gì?” Hoa Tỉnh hỏi liên tục.



Tin tức này cũng quá vớ vẫn, nếu là tin giả thì cô ta phải làm sao?



“Mục đích của tôi rất đơn giản, tôi chỉ muốn giúp cô.”



“Nếu tin tức này là thật, ngài muốn tính phí tin nóng này như nào?” Hoa Tinh gia nhập làng giải trí đã lâu, mở miệng ra đều là tiền.



“Ha… Tôi nói, tôi chỉ muốn giúp cô, tin hay không là chuyện của cô.”



Nói xong bên kia cúp điện thoại, Hoa Tinh gọi lại lần nữa nhưng đầu máy bên kia đã tắt máy.



“Chị Hoa, người đó nói gì với chị thế?” Nhìn sắc mặt của Hoa Tỉnh, trợ lý vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chẳng lẽ lại nhận được một vai lớn sao?



Hoa Tỉnh nén lại niềm vui trong lòng, “Hai ngày nay chú ý chuyển phát nhanh, gửi đồ cho tôi ngay khi có đồ của tôi.”



“Vâng, chị Hoa.”



Hoa Tỉnh nhặt máy tính bảng trên sàn lên, khuôn mặt tuần tú phóng đại của Tư Lệ Đình vẫn ở trên màn hình vỡ.



“Đi, mua máy tính bảng mới cho tôi.”



“Vâng chị Hoa, tôi sẽ đi ngay.”



Trợ lý vội vàng rời đi, vừa quay đầu đóng cửa lại liền nhìn thấy Hoa Tinh đang vuốt ve màn hình, nụ cười trên mặt khiến người ta không khỏi rùng mình. Cô rùng mình, chị Hoa chịu phải kích thích gì sao?
Chương 216:



Thấy thời gian hôn lễ ngày càng đến gần, Tô Cẩm Khê càng bận rộn, Tư Lệ Đình bận việc công ty không thể rời đi, mọi chỉ tiết của hôn lễ đều giao cho Tô Cẩm Khê hoàn thiện.



Tô Cẩm Khê rất coi trọng đám cưới này.



Một số phương tiện truyền thông thường đưa tin chỉ tiết về đám cưới của hai người, ví dụ như Tư tổng đặt cho Tô Cẩm Khê loại nhẫn gì, hay liên hệ chuyển hoa từ nước ngoài bằng đường hàng không.



Không chỉ có Hoa Tinh ghen tuông mà còn có cả Tô Mộng, đám cưới của Tô Mộng cũng khiến dư luận xôn xao.



Trong đám cưới Đường Minh đã bỏ chạy giữa chừng, từ ngày hôm đó anh ta hiếm khi quay về.



Dù có quay lại cũng không nói máy lời với cô ta, Tô Mộng đã gả vào nhà họ Đường được một tháng.



Người trong nhà Đường đều rất lạnh nhạt với cô ta, nhất là sau khi mẹ Đường biết con trai mình là bị cô ta tính kế, không thèm đoái hoài đến cô ta.



Điều này khác xa với suy nghĩ ban đầu của Tô Mộng, cô ta nghĩ rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp miễn là cô ta gả vào nhà họ Đường.



Ai biết rằng nó hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, Đường Minh không động vào cô ta, ngay cả nói một lời anh ta cũng lười nói.



Đường Minh chậm chạp không đăng ký kết hôn với cô ta, một hai phải đợi đến khi đứa trẻ chào đời mới tính sau.



Tô Mộng lo lăng, anh ây không đụng vào mình, sao mình có thể mang thai?



Qua mấy tháng nữa bụng sẽ to lên, mà bụng cô ta vẫn phẳng lì, người trong nhà họ Đường biết cô ta lừa họ, thì chẳng phải sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà sao?



Ai cũng biết cô ta được gả vào nhà họ Đường, nêu như cô ta bị đuổi ra ngoài, cả đời này cô ta sẽ không thể nhìn người khác.



Ưu điểm duy nhất là Đường Minh đưa cho cô một thẻ tín dụng với hạn mức hàng tháng chỉ 5 vạn tệ.



Đối với người bình thường, 5 vạn tệ là đủ, đối với người giàu, 5 vạn tệ chỉ là một giọt nước tràn ly.



Tô Mộng đã nói chuyện với Đường Minh nhiều lần, Đường Minh đều lấy cớ là bé, đợi sau khi sinh ra xét nghiệm quan hệ cha con rồi nói sau.



Gả vào nhà họ Đường hoàn toàn không phải là thiên đường mà là cái lồng cô ta tự mua dây buộc mình.



Mỗi ngày cô ta đều sóng trong sự run sợ, đặc biệt là máy ngày nay, cô ta rất cẩn trọng trong ngày đèn đỏ, sợ bị người khác phát hiện.



Ở nhà nhìn thấy những bài viết tốt đẹp khác nhau của Tư Lệ Đình và Tô Cẩm Khê, Tô Mộng càng tức giận hơn.



Cứ tưởng lần này Tô Cẩm Khê gặp tai họa khủng khiếp, cô ta được gả cho Đường Minh, ai biết Tô Cẩm Khê còn hơn mình.



Nhìn vào quy mô đám cưới của Tô Cẩm Khê, rồi lại nhìn vào quy mô của đám cưới của mình, Tô Mộng càng nghĩ càng thầy khó chịu.



Gần đây Đường Minh ở bên cạnh Bạch Tiểu Vũ hoặc là qua đêm trong biệt thự của nhà họ Đường, hôm nay anh ta phá lệ quay lại là để lấy tài liệu.



“Minh, anh về rồi, tối nay anh ăn cơm ở nhà không?” Tô Mộng vội vàng chào đón.



“Tối nay tôi có chuyện.” Đường Minh trở lại phòng làm việc tìm hợp đồng.



Đây là lần đầu tiên Tô Mộng đến phòng làm việc của Đường Minh, các phòng của anh ấy thường khóa kín.



Cô ta đi theo Đường Minh vào, phát hiện ra rằng căn phòng này lại đầy những bức ảnh của Tô Cẩm Khê.



Sắc mặt Tô Mộng thay đổi, “Tại sao trong phòng lại có những bức ảnh và bản vẽ phác thảo của cô ta? Minh, đừng quên rằng cô ta đã phản bội anh!”



Những bức ảnh này là sau khi Tô Cẩm Khê rời khỏi Đường Minh, anh ta ngày đêm nhớ nhung mà dán rất nhiều ảnh của Tô Cẩm Khê.



Bí mật này bị Tô Mộng thấy được, sắc mặt Đường Minh trở nên lạnh lùng.



“Ai cho cô vào, cút khỏi đây!”



Tô Mộng nhìn thấy bức ảnh của Tô Cẩm Khê trên bàn trên tường, cô ta tức giận xé một tắm.



“Người anh cưới là em, không phải con tiện nhân này.”



Đó là bản phác thảo do chính Đường Minh vẽ, bị Tô Mộng xé nát, Đường Minh vô cùng tức giận.



“Tô Mộng, ai cho cô động vào cô ấy!”



“Em muốn động thì động, em mới là bà Đường quang minh chính đại, cô ta tính là cái thá gì!”



Tô Mộng đẩy khung ảnh của Tô Cẩm Khê trên bàn xuống đất, sự ương ngạnh của cô ta hoàn toàn khiến Đường Minh tức giận.



Đường Minh giơ tay muốn đánh vào mặt cô, Tô Mộng không né mà nghênh mặt chờ.



“Anh đánh đi, tốt nhát là đánh chết mẹ con em đi.”

Chương 217:

Đường Minh tức giận nghiền răng nghiền lợi, “Cô cút khỏi đây cho tôi!”

“Đường Minh, người anh thích không phải Bạch Tiểu Vũ cũng không phải em, mà là Tô Cẩm Khê.

Anh cưới em chỉ để bảo vệ Tô Cẩm Khê, đúng không?” Tô Mộng nghĩ đến những hành động trước đây của Đường Minh.

Mặc dù cô ta đã từng nói câu này để kích thích Bạch Tiểu Vũ, nhưng cô ta thực sự không cho rằng Đường Minh thích Tô Cảm Khê.

Nếu một người đàn ông thích phụ nữ, người phụ nữ cắm sừng anh ta, anh ta sẽ không tức chết sao?

Nhưng bây giờ cô ta mới biết tình yêu của Đường Minh dành cho Tô Cẩm Khê vượt xa sức tưởng tượng của cô ta.

Vừa nghĩ tới đây sự ghen tuông mạnh mẽ trong lòng tràn ra, Tư Lệ Đình yêu thương Tô Cẩm Khê đến tận xương tủy, mà Đường Minh cũng dùng cách này để bảo vệ Tô Cẩm Khê.

Không nghĩ thì không sao, càng nghĩ Tô Mộng càng cảm thấy khó chịu hơn. Cô ta cho rằng cô ta có được một món hời, nhưng thực ra cô ta bị người ta lợi dụng làm lá chắn.

“Không liên quan gì đến cô. Mục đích của cô là gả vào nhà họ Đường. Bây giờ cô đã đạt được mục đích. Cả thế giới đều biết cô là bà Đường. Cô nên cảm thấy đủ đi.”

Nhưng Tô Mộng lại không muốn buông tha, “Đường Minh, anh yêu cô ta đúng không?”

“Tôi đã nói không liên quan gì đến cô.” Thái độ của Đường Minh không nghi ngờ gì là ngầm đồng ý, sau khi lấy được tài liệu anh ta đẩy Tô Mộng ra rồi khóa cửa lại.

Đường Minh cầm tài liệu đang định đi ra ngoài, Tô Mộng nắm chặt tay anh ta, “Đường Minh, xin anh đừng rời đi, em không muốn ở một mình trong biệt thự, anh ở lại với em được không?”

“Có Tiểu Trúc ở với cô.”

“Em muốn anh ở cùng em, Minh, chúng ta là vợ chồng.”

“Trên phương diện pháp lý chúng ta không phải vợ chồng, tôi có thể rời đi.” Đường Minh trực tiếp rời đi.

Cửa bị đóng chặt, Tô Mộng ngồi liệt trên sàn, Đường Minh tuyệt tình hơn nhiều so với cô ta tưởng tượng.

Đôi mắt rũ xuống của cô ta ớn lạnh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta liền gọi điện cho trợ lý của Đường Minh.

“Trợ lý Chiêm.”

“Phu nhân, có phân phó gì?” Trợ lý Chiêm kính cẩn hỏi.

Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào Tô Mộng cũng gọi cho anh ta vài cuộc, hầu hết là để kiểm tra tung tích của Đường Minh.

Anh ta cũng không có cách nào, Tô Mộng rất cường thé, anh ta chỉ đành phải làm theo.

“Trợ lý Chiêm, tôi muốn anh kiểm tra hạn mức trong thẻ tín dụng của chồng tôi.”

“Bà Đường, đây là chuyện riêng tư của Đường tổng. Một trợ lý nhỏ như tôi không có quyền hạn đó.” Trợ lý Chiêm không biết Tô Mộng định làm gì, hoàn toàn phủ nhận.

“Hà cớ gì trợ lý Chiêm lại coi nhẹ mình như vậy? Nếu anh còn không có quyền thì ai có? Tôi muốn biết giới hạn, cùng tất cả hướng đi của thẻ tín dụng của chồng tôi.”

Dưới áp lực mạnh mẽ của Tô Mộng, trợ lý Chiêm chỉ đành tra rõ cho cô ta.

“Tắm thẻ này tạm thời nằm trong tay cô Bạch, hạn mức là 100 vạn.”

Tô Mộng nghe vậy thì ngứa mắt, Đường Minh cho mình thẻ tín dụng 5 vạn tệ, cho Bạch Tiểu Vũ thẻ 100 vạn tệ!

òn của Tô Cẩm Khê thì sao?” Điều mà Tô Mộng muốn biết nhát là của Tô Cẩm Khê.

“Trên 100 vạn.”

Tuy nói tiền không thể đại diện cho tất cả, nhưng từ ba người bọn họ có thể thấy được ai là người quan trọng hơn trong lòng Đường Minh.

“Thưa bà, cô Tô chưa sử dụng một đồng nào trong thẻ này.” Trợ lý Chiêm nói thêm, sợ cô ta hiểu lầm.

“Tôi biết rồi.” Tô Mộng lạnh lùng cúp điện thoại.

Cô ta chỉ muốn kiểm chứng một điều, trong lòng của Đường Minh, Tô Cẩm Khê là quan trọng nhất.

Tô Mộng đi ra ngoài, đi thẳng đến chỗ ở của Bạch Tiểu Vũ, Bạch Tiểu Vũ nghĩ là Đường Minh tới.

Kể từ lần trước cô ta sử dụng khổ nhục kế, Đường Minh rất thường xuyên đến tìm cô ta.

Nhưng phần lớn thời gian anh ta chỉ ngồi, hỏi thăm cô ta rồi bỏ đi, dù có qua đêm cũng không động đến cô ta.

Bạch Tiểu Vũ không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, rõ ràng là khi Đường Minh và Tô Cẳm Khê kết hôn, anh ta đều có ham muốn với mình.

Về sau, dần dần hai người không có loại chuyện đó nữa, Bạch Tiểu Vũ không khỏi lo lắng.

Mở cửa ra thì thấy đó là Tô Mộng, “Tại sao lại là cô? Ở đây không hoan nghênh cô!”

“Đừng vội đóng cửa, hôm nay tôi tới đây là nói cho cô biết một chuyện.” Tô Mộng không kiêu ngạo và độc đoán như trước nữa.

“Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì mà cô nói.” Bạch Tiểu Vũ cảm thấy là Tô Mộng đang giở trò.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom