Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31: Đánh người không được đánh mặt
Tô Cảm Khê từ từ đặt tay lên lưng Tư Lệ Đình, nhẹ nhàng vô vê.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
“Đùng!” Một tiếng sắm khác vang lên, Tư Lệ Đình sợ đến mức chân tay luống cuống chui vào lòng Tô Cẩm Khê.
“Mẹ ơi, con sợ! Hu hu hu…”
“Đình Nhi ngoan lắm, đừng sợ, mẹ ở đây mà.” Tô Cẩm Khê bát lực dỗ dành.
Hai tay Tư Lệ Đình ôm chặt lấy eo Tô Cẩm Khê, thân hình cường tráng run rẫy trong vòng tay gầy guộc, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng phải bật cười.
Nhưng Tô Cẩm Khê cười không nổi, cô càng cảm thấy nỗi sợ hãi của Tư Lệ Đình là phát ra từ tận đáy lòng.
Cô luôn biết nhà họ Đường có một đứa con ngoài giá thú, nhưng mẹ của đứa bé là ai thì không một người nào biết.
Có người nói rằng mẹ anh là người nước ngoài, đã qua đời từ lâu rồi.
Lại có người nói mẹ anh làm ăn bất chính, về sau muốn được gả vào nhà họ Đường nên cố tình mang thai, nhưng nhà họ Đường không chịu thừa nhận đành phải rời đi.
Thậm chí, còn có người nói rằng chính Đường lão gia đã cho bà một khoản tiền để bà cao chạy xa bay.
Nhưng bắt kể là tin đồn nào Đường lão gia đều không có xác nhận qua.
Tư Lệ Đình từ nhỏ đã rời khỏi nhà họ Đường, nếu không phải Tô Cẩm Khê tình cờ thế nào cũng vào nhà họ Đường, e rằng cả đời này cô cũng chẳng có cơ hội gặp được người chú thứ ba này.
Thời gian dần trôi, rất nhiều người từ lâu đã quên mát rằng nhà họ Đường còn có một đứa con ngoài giá thú.
Xem ra trong lòng Tư Lệ Đình ắt hẳn là có một bóng ma tâm lý, ám ảnh anh suốt quãng đường trưởng thành, cho đến giờ vẫn chưa biến mắt.
“Mẹ à, mẹ đừng rời bỏ Đình nhi nữa được không?” Tư Lệ Đình kéo nhẹ góc áo cô.
Một tia chớp chợt lóe lên trong màn đêm, Tô Cẩm Khê nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Tư Lệ Đình, anh trông giống một con thú bé nhỏ bắt lực trong đêm tối, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Chú ấy chắc chắn là gặp phải chắn thương tâm lý rất lớn nên mỗi khi cảnh tượng đó tái hiện liền bị kích động.
Lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài, một tiếng nói vọng vào: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Là giọng nói của Lâm Vận, Tô Cảm Khê định bước xuống giường ra mở cửa cho anh ta, nhưng cả người lại bị Tư Lệ Đình ôm chặt.
“Chú ây không sao, chỉ là cứ ôm tôi mãi không buông.”
“Tô tiểu thư, mong cô nhất định phải để mắt tới cậu chủ, đừng để cậu chủ đến gần bất kỳ vũ khí sắc nhọn nào, nhất định không được!”
Tô Cẩm Khê quan sát xung quanh, trong phòng không có vật dụng nào giống dao kiếm cả, “Trong phòng không có dao đâu.”
“Không có là tốt rồi, nhưng cô cũng cần cần thận đừng để cậu chủ tự làm mình bị thương, nhờ cô đấy, Tô tiểu thư.”
“Được rồi.” Tô Cẩm Khê nhìn con người vẫn đang khóa mình trong thế giới riêng kia, dường như một chút cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
“Tô tiêu thư, tôi sẽ luôn chờ ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi tôi nhé.”
“Ừ.” Nghe giọng điệu của Lâm Vận, có thể thấy mỗi lần mưa đêm sắm sét Tư Lệ Đình đều như thế này.
“Tô tiểu thư, phải phiền cô trấn an cậu chủ rồi, những lúc thế này tâm trạng cậu chủ rất không ổn, cô nhất định không được để cậu ấy tự làm mình bị thương.”
“Tự tổn thương bản thân sao?” Tô Cẩm Khê nhìn người đàn ông ngoan ngoãn trong lòng mình, khó lòng tưởng tượng ra cảnh Tư Lệ Đình làm vậy.
“Đúng vậy, cậu chủ có lần đã suýt mát mạng, may mà kịp thời phát hiện.”
Tô Cẩm Khê nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng óng mềm mại của Tư Lệ Đình, tưởng tượng ra cảnh chú ấy khi còn là một bé trai thì sẽ đáng yêu ngoan ngoãn thế nào.
“Mẹ sẽ không bỏ Đình nhi mà đi nữa đúng không?”
Mặc dù không biết Tư Lệ Đình vì sao lại biến thành thế này, nhưng Tô Cẩm Khê rất nhanh đã thích ứng với thận phận.
“Không đâu, Đình nhi ngoan thế này cơ mà, mẹ sẽ không đi nữa đâu.”
“Mẹ là tốt nhất, Đình nhi thích mẹ lắm luôn.” Tư Lệ Đình đặt một nụ hôn lên má cô.
Nụ hôn lần này khác hẳn thường ngày, cảm giác có chút ngây thơ trong sáng.
“Đình nhi à, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ được không nào?”
Tô Cẩm Khê kiên nhẫn dỗ dành.
“Không đâu, con sợ mình vừa ngủ là mẹ liền rời đi luôn.” Tư Lệ Đình nắm chặt góc áo Tô Cẫm Khê.
Tô Câm Khê nhẹ gãi gãi mũi, “Mẹ sẽ không đi đâu, mẹ chỉ ở đây với Đình nhỉ thôi, giờ thì mình đi ngủ nhé.”
“Thế, thế mẹ hát đi, mẹ hát ru con mới ngủ được.” Tư Lệ Đình làm nũng, vòng tay qua ôm cổ Tô Cẩm Khê.
Tô Cẩm Khê lúc này đang nhập tâm, chẳng để ý đến chuyện có nên cười nhạo người đàn ông trong lòng mình.
“Mẹ không biết hát ru, chỉ bằng mẹ kể cho Đình nhỉ nghe một câu chuyện nhé.”
“Được ạ, con thích nhất là nghe mẹ kể chuyện đó.” Tư Lệ Đình vùi đầu vào lòng cô.
“Đình nhi nằm xuống trước đã, rồi mẹ sẽ kể cho con ngay.” Tô Cẩm Khê đỡ Tư Lệ Đình nằm xuống, mà ngón tay Tư Lệ Đình vẫn nắm chặt lầy góc áo cô.
“Mẹ kể đi.”
“Ở một hành tinh ngoài không gian kia có một hoàng tử bé, bầu bạn với cậu ấy là một bông hồng nhỏ mà cậu yêu thích vô GŨÌ TQ”
Giọng của Tô Cẩm Khê rất êm ái, Tư Lệ Đình nghe một lúc liền bước vào mộng đẹp.
Mãi đến khi anh hoàn toàn say giấc, bên ngoài dù có mưa rền chớp giật thế nào cũng chẳng đánh thức được Tư Lệ Đình nữa.
“Tô tiểu thư, cậu chủ đã ngủ chưa?”
“Chú ấy ngủ rồi, anh cũng về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc chú ấy thật tốt.”
“Vậy làm phiền Tô tiểu thư rồi.” Lâm Vận lúc này mới yên tâm tự rời đi.
Tô Cảm Khê lặng lẽ nhìn người đàn ông cường tráng trong lòng, ngoài kia chỉ cần sắm vang lên là Tư Lệ Đình sẽ vô thức dụi vào lòng cô trồn.
“Mẹ…” Tư Lệ Đình thì thầm.
“Ngoan, có mẹ đây.”
Tô Cẩm Khê sợ rằng sau khi cô thiếp đi Tư Lệ Đình sẽ lại làm ra mấy hành động cực đoan, thế nên cô cứ mở mắt đợi cho đến bình minh,nghe tiếng gió bên ngoài lặng hơn thì mới ngủ.
Đêm nay sẽ là một đêm đáng nhớ của cô.
Ngày hôm sau, khi những tia nắng ấm áp tràn vào qua ô cửa số, người đàn ông đẹp trai trên giường mở mắt.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương độc nhất vô nhị của người con gái, anh nhìn thấy mình thế mà lại vùi đầu vào lòng một cô gái, hai tay vòng qua ôm eo cô, giống như thời còn bé nép vào lòng mẹ.
Những ký ức về chuyện đêm qua bắt đầu hiện về trong đầu anh, nhớ lại bộ dạng bản thân cứ mở miệng lại gọi Tô Cẩm Khê là mẹ.
Chết tiệt, anh đã làm cái quái gì vậy!
Lần đầu tiên Tư Lệ Đình làm ra một chuyện mất mặt như vậy, trong tiềm thức anh muốn trốn tránh.
Tư Lệ Đình vừa mới rút hai tay lại, Tô Cẩm Khê liền mở mắt nhìn anh.
“Đình nhi…”
“Không được phép gọi tôi như vậy!” Tư Lệ Đình hung ác đe dọa, Tô Cảm Khê đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo, Tư Lệ Đình của tối qua đã biến mắt rồi.
fChỦ phe, Chú tối qua…”
“Đừng nhắc đến chuyện tối qua! Tôi ra lệnh cho em ngay lập tức quên đi, xóa mọi ký ức tối cho tôi, xóa ngay bây giờ.”
Tô Cầm Khê nhìn thấy dái tai của Tư Lệ Đình đỏ bừng, bộ dạng thẹn quá hóa giận này cũng có thể hiểu được.
“Được được được, tôi quên ngay đây.” Sau khi trải qua chuyện đêm qua, Tô Cẩm Khê không sợ Tư Lệ Đình chút nào nữa.
Đêm qua trong cái bầu không khí ấy cô không thấy buồn cười chút nào, giờ nghĩ lại mới thấy dễ thương vô cùng, khóe môi bất giác cong lên.
“Em đang cười tôi à?” Tư Lệ Đình cau mày, ánh mắt lạnh lùng.
“Đâu, tôi có cười đâu, thực sự là không cười.” Tô Cảm Khê nhảy xuống khỏi giường chạy như tên bắn.
“Em đứng lại cho tôi, không được phép chạy cũng không được phép cười.” Tư Lệ Đình vội vàng chạy theo xuống tầng, nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Tô Cảm Khê vọng lại từ ngoài của.
Thế nên mấy người giúp việc trong biệt thự được chứng kiến một cảnh tượng thế này, một cô gái mặc đồ ngủ nam xõa tóc chân trần từ tầng trên chạy xuống.
Người đàn ông chạy theo sau không phải là tổng tài đại nhân bình thường vô cùng lạnh lùng nghiêm khắc sao?
Anh cũng quần áo không chỉnh tề, đầu bù tóc rối, không còn chút hình tượng nào lao theo sau.
Tô Cẩm Khê càng nghĩ lại càng buồn cười, đáng nhẽ tối qua cô nên lấy điện thoại chụp hình lại, cái khoảnh khắc ấy thật là khó quên mà.
“Em đứng lại cho tôi!”
“Tôi cũng có ngốc đâu, không dừng lại đó.” Tô Cầm Khê quay đầu lại làm mặt quỷ với Tư Lệ Đình, “Thì ra chú ba cũng có một mặt như vậy, ha ha.”
Những người giúp việc rất tò mò, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
“Chặn con bé lại cho tôi.” Tư Lệ Đình ra lệnh cho mấy người hầu gái đang hóng chuyện, mệnh lệnh vừa ra, dòng người từ bốn phương tám hướng ào về phía Tô Cẩm Khê, cô rất nhanh liền bị tóm gọn.
Tư Lệ Đình thong thả đi xuống tầng, “Chạy nữa đi, em chạy cho tôi xem.”
Nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám, Tô Cẳm Khê rụt cổ, “Đình nhi, tôi thật sự không có cười nhạo chú.”
“Gọi tôi là gì cơ?” Vẻ mặt Tư Lệ Đình càng trở nên rét lạnh.
“Chú, chú ba.”
“Ừm?”
“Chú Lệ Đình!” Tô Cẩm Khê trong lòng tự khinh thường, xem đi người ta vừa trừng mắt lên bản thân liền sợ thành cái dạng gì rồi.
Tư Lệ Đình dừng lại trước mặt cô, vươn tay về phía mặt cô, Tô Cẩm Khê vội vàng lấy tay che mặt, thất thanh: “Tôi nói trước, đánh người không được đánh mặt.”
“Bỏ tay ra.”
“Hu hu, chú Lệ Đình, tôi sai rồi. Được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã cười nhạo chú, tôi cũng không muốn cười đâu, tại nó buồn cười quá, chú tha cho tôi đi mà, chỉ lần này thôi…”
“Bỏ ra.”
Tô Cảm Khê bỏ tay che mặt, vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn nhìn anh, những người giúp việc xung quanh sợ đến mức đến thở cũng không dám thở mạnh, cậu chủ tức giận thật rồi!
Trong lòng mọi người đều cầu nguyện cho Tô Cẩm Khê, lần này cô ấy chết chắc rồi, thế mà lại dám cười nhạo cậu chủ, chắc là chán sống rồi đây.
Tay Tư Lệ Đình càng ngày càng gần, nhưng anh không đánh cô, chỉ dùng ngón tay nhéo mặt cô một cái, kéo kéo.
“Sao trước đây không phát hiện hóa ra em lại nghịch ngợm như vậy hả?” Tư Lệ Đình nhớ đến cảnh cô chạy trốn lúc nãy liền cảm thấy rất đáng yêu.
Tô Cẩm Khê bị nhéo, “Chú nhẹ, nhẹ tay với, đau.”
“Em vẫn còn biết đau ấy hả? Còn tưởng rằng đến mạng em cũng không muốn nữa.” Tư Lệ Đình làm gì nỡ nhéo đau cô thật.
“Chú Lệ Đình, thực sự rất đau đó, tôi sẽ không bao giờ cười nhạo chú nữa đâu.” Tô Cẩm Khê kéo kéo tay áo anh làm nũng: “Chú bỏ tay ra nhé?”
Lời nói nhẹ nhàng của cô khiến đám mây u ám trong lòng anh tan biến, “Tha cho em thì có thể, nhưng nếu chuyện có người thứ ba biết được thì hậu quả như thế nào em biết rồi đấy.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ kín miệng như bưng, tôi hứa đó!”
Tư Lệ Đình lúc này mới thả tay, dắt cô lên lầu, “Nếu em còn dở hâm dở hơi mà chạy lung tung thế này, lần sau tôi cũng sẽ không tha đâu.”
“Vâng.” Tô Cảm Khê ngoan ngoãn bị dắt đi.
Đợi đến lúc hai người rời đi, những người khác liền bàn tán xôn xao, “Vị tiểu thư này có khi nào lại trở thành cô chủ của chúng ta không?”
“Tôi nghĩ cũng phải chính xác đến tám chín phần đấy, cậu chủ có vẻ rất thích cô ấy. Hơn nữa cậu chủ trước đây có bao giờ chủ động mang phụ nữ về nhà qua đêm đâu.”
“Mọi người nên nhìn xa trông rộng, về sau đối xử tốt với vị tiểu thư này một chút, biết đâu sẽ là phu nhân nhà này đấy.”
Tô Cảm Khê từ từ đặt tay lên lưng Tư Lệ Đình, nhẹ nhàng vô vê.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
“Đùng!” Một tiếng sắm khác vang lên, Tư Lệ Đình sợ đến mức chân tay luống cuống chui vào lòng Tô Cẩm Khê.
“Mẹ ơi, con sợ! Hu hu hu…”
“Đình Nhi ngoan lắm, đừng sợ, mẹ ở đây mà.” Tô Cẩm Khê bát lực dỗ dành.
Hai tay Tư Lệ Đình ôm chặt lấy eo Tô Cẩm Khê, thân hình cường tráng run rẫy trong vòng tay gầy guộc, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng phải bật cười.
Nhưng Tô Cẩm Khê cười không nổi, cô càng cảm thấy nỗi sợ hãi của Tư Lệ Đình là phát ra từ tận đáy lòng.
Cô luôn biết nhà họ Đường có một đứa con ngoài giá thú, nhưng mẹ của đứa bé là ai thì không một người nào biết.
Có người nói rằng mẹ anh là người nước ngoài, đã qua đời từ lâu rồi.
Lại có người nói mẹ anh làm ăn bất chính, về sau muốn được gả vào nhà họ Đường nên cố tình mang thai, nhưng nhà họ Đường không chịu thừa nhận đành phải rời đi.
Thậm chí, còn có người nói rằng chính Đường lão gia đã cho bà một khoản tiền để bà cao chạy xa bay.
Nhưng bắt kể là tin đồn nào Đường lão gia đều không có xác nhận qua.
Tư Lệ Đình từ nhỏ đã rời khỏi nhà họ Đường, nếu không phải Tô Cẩm Khê tình cờ thế nào cũng vào nhà họ Đường, e rằng cả đời này cô cũng chẳng có cơ hội gặp được người chú thứ ba này.
Thời gian dần trôi, rất nhiều người từ lâu đã quên mát rằng nhà họ Đường còn có một đứa con ngoài giá thú.
Xem ra trong lòng Tư Lệ Đình ắt hẳn là có một bóng ma tâm lý, ám ảnh anh suốt quãng đường trưởng thành, cho đến giờ vẫn chưa biến mắt.
“Mẹ à, mẹ đừng rời bỏ Đình nhi nữa được không?” Tư Lệ Đình kéo nhẹ góc áo cô.
Một tia chớp chợt lóe lên trong màn đêm, Tô Cẩm Khê nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Tư Lệ Đình, anh trông giống một con thú bé nhỏ bắt lực trong đêm tối, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Chú ấy chắc chắn là gặp phải chắn thương tâm lý rất lớn nên mỗi khi cảnh tượng đó tái hiện liền bị kích động.
Lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài, một tiếng nói vọng vào: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Là giọng nói của Lâm Vận, Tô Cảm Khê định bước xuống giường ra mở cửa cho anh ta, nhưng cả người lại bị Tư Lệ Đình ôm chặt.
“Chú ây không sao, chỉ là cứ ôm tôi mãi không buông.”
“Tô tiểu thư, mong cô nhất định phải để mắt tới cậu chủ, đừng để cậu chủ đến gần bất kỳ vũ khí sắc nhọn nào, nhất định không được!”
Tô Cẩm Khê quan sát xung quanh, trong phòng không có vật dụng nào giống dao kiếm cả, “Trong phòng không có dao đâu.”
“Không có là tốt rồi, nhưng cô cũng cần cần thận đừng để cậu chủ tự làm mình bị thương, nhờ cô đấy, Tô tiểu thư.”
“Được rồi.” Tô Cẩm Khê nhìn con người vẫn đang khóa mình trong thế giới riêng kia, dường như một chút cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
“Tô tiêu thư, tôi sẽ luôn chờ ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi tôi nhé.”
“Ừ.” Nghe giọng điệu của Lâm Vận, có thể thấy mỗi lần mưa đêm sắm sét Tư Lệ Đình đều như thế này.
“Tô tiểu thư, phải phiền cô trấn an cậu chủ rồi, những lúc thế này tâm trạng cậu chủ rất không ổn, cô nhất định không được để cậu ấy tự làm mình bị thương.”
“Tự tổn thương bản thân sao?” Tô Cẩm Khê nhìn người đàn ông ngoan ngoãn trong lòng mình, khó lòng tưởng tượng ra cảnh Tư Lệ Đình làm vậy.
“Đúng vậy, cậu chủ có lần đã suýt mát mạng, may mà kịp thời phát hiện.”
Tô Cẩm Khê nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng óng mềm mại của Tư Lệ Đình, tưởng tượng ra cảnh chú ấy khi còn là một bé trai thì sẽ đáng yêu ngoan ngoãn thế nào.
“Mẹ sẽ không bỏ Đình nhi mà đi nữa đúng không?”
Mặc dù không biết Tư Lệ Đình vì sao lại biến thành thế này, nhưng Tô Cẩm Khê rất nhanh đã thích ứng với thận phận.
“Không đâu, Đình nhi ngoan thế này cơ mà, mẹ sẽ không đi nữa đâu.”
“Mẹ là tốt nhất, Đình nhi thích mẹ lắm luôn.” Tư Lệ Đình đặt một nụ hôn lên má cô.
Nụ hôn lần này khác hẳn thường ngày, cảm giác có chút ngây thơ trong sáng.
“Đình nhi à, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ được không nào?”
Tô Cẩm Khê kiên nhẫn dỗ dành.
“Không đâu, con sợ mình vừa ngủ là mẹ liền rời đi luôn.” Tư Lệ Đình nắm chặt góc áo Tô Cẫm Khê.
Tô Câm Khê nhẹ gãi gãi mũi, “Mẹ sẽ không đi đâu, mẹ chỉ ở đây với Đình nhỉ thôi, giờ thì mình đi ngủ nhé.”
“Thế, thế mẹ hát đi, mẹ hát ru con mới ngủ được.” Tư Lệ Đình làm nũng, vòng tay qua ôm cổ Tô Cẩm Khê.
Tô Cẩm Khê lúc này đang nhập tâm, chẳng để ý đến chuyện có nên cười nhạo người đàn ông trong lòng mình.
“Mẹ không biết hát ru, chỉ bằng mẹ kể cho Đình nhỉ nghe một câu chuyện nhé.”
“Được ạ, con thích nhất là nghe mẹ kể chuyện đó.” Tư Lệ Đình vùi đầu vào lòng cô.
“Đình nhi nằm xuống trước đã, rồi mẹ sẽ kể cho con ngay.” Tô Cẩm Khê đỡ Tư Lệ Đình nằm xuống, mà ngón tay Tư Lệ Đình vẫn nắm chặt lầy góc áo cô.
“Mẹ kể đi.”
“Ở một hành tinh ngoài không gian kia có một hoàng tử bé, bầu bạn với cậu ấy là một bông hồng nhỏ mà cậu yêu thích vô GŨÌ TQ”
Giọng của Tô Cẩm Khê rất êm ái, Tư Lệ Đình nghe một lúc liền bước vào mộng đẹp.
Mãi đến khi anh hoàn toàn say giấc, bên ngoài dù có mưa rền chớp giật thế nào cũng chẳng đánh thức được Tư Lệ Đình nữa.
“Tô tiểu thư, cậu chủ đã ngủ chưa?”
“Chú ấy ngủ rồi, anh cũng về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc chú ấy thật tốt.”
“Vậy làm phiền Tô tiểu thư rồi.” Lâm Vận lúc này mới yên tâm tự rời đi.
Tô Cảm Khê lặng lẽ nhìn người đàn ông cường tráng trong lòng, ngoài kia chỉ cần sắm vang lên là Tư Lệ Đình sẽ vô thức dụi vào lòng cô trồn.
“Mẹ…” Tư Lệ Đình thì thầm.
“Ngoan, có mẹ đây.”
Tô Cẩm Khê sợ rằng sau khi cô thiếp đi Tư Lệ Đình sẽ lại làm ra mấy hành động cực đoan, thế nên cô cứ mở mắt đợi cho đến bình minh,nghe tiếng gió bên ngoài lặng hơn thì mới ngủ.
Đêm nay sẽ là một đêm đáng nhớ của cô.
Ngày hôm sau, khi những tia nắng ấm áp tràn vào qua ô cửa số, người đàn ông đẹp trai trên giường mở mắt.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương độc nhất vô nhị của người con gái, anh nhìn thấy mình thế mà lại vùi đầu vào lòng một cô gái, hai tay vòng qua ôm eo cô, giống như thời còn bé nép vào lòng mẹ.
Những ký ức về chuyện đêm qua bắt đầu hiện về trong đầu anh, nhớ lại bộ dạng bản thân cứ mở miệng lại gọi Tô Cẩm Khê là mẹ.
Chết tiệt, anh đã làm cái quái gì vậy!
Lần đầu tiên Tư Lệ Đình làm ra một chuyện mất mặt như vậy, trong tiềm thức anh muốn trốn tránh.
Tư Lệ Đình vừa mới rút hai tay lại, Tô Cẩm Khê liền mở mắt nhìn anh.
“Đình nhi…”
“Không được phép gọi tôi như vậy!” Tư Lệ Đình hung ác đe dọa, Tô Cảm Khê đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo, Tư Lệ Đình của tối qua đã biến mắt rồi.
fChỦ phe, Chú tối qua…”
“Đừng nhắc đến chuyện tối qua! Tôi ra lệnh cho em ngay lập tức quên đi, xóa mọi ký ức tối cho tôi, xóa ngay bây giờ.”
Tô Cầm Khê nhìn thấy dái tai của Tư Lệ Đình đỏ bừng, bộ dạng thẹn quá hóa giận này cũng có thể hiểu được.
“Được được được, tôi quên ngay đây.” Sau khi trải qua chuyện đêm qua, Tô Cẩm Khê không sợ Tư Lệ Đình chút nào nữa.
Đêm qua trong cái bầu không khí ấy cô không thấy buồn cười chút nào, giờ nghĩ lại mới thấy dễ thương vô cùng, khóe môi bất giác cong lên.
“Em đang cười tôi à?” Tư Lệ Đình cau mày, ánh mắt lạnh lùng.
“Đâu, tôi có cười đâu, thực sự là không cười.” Tô Cảm Khê nhảy xuống khỏi giường chạy như tên bắn.
“Em đứng lại cho tôi, không được phép chạy cũng không được phép cười.” Tư Lệ Đình vội vàng chạy theo xuống tầng, nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Tô Cảm Khê vọng lại từ ngoài của.
Thế nên mấy người giúp việc trong biệt thự được chứng kiến một cảnh tượng thế này, một cô gái mặc đồ ngủ nam xõa tóc chân trần từ tầng trên chạy xuống.
Người đàn ông chạy theo sau không phải là tổng tài đại nhân bình thường vô cùng lạnh lùng nghiêm khắc sao?
Anh cũng quần áo không chỉnh tề, đầu bù tóc rối, không còn chút hình tượng nào lao theo sau.
Tô Cẩm Khê càng nghĩ lại càng buồn cười, đáng nhẽ tối qua cô nên lấy điện thoại chụp hình lại, cái khoảnh khắc ấy thật là khó quên mà.
“Em đứng lại cho tôi!”
“Tôi cũng có ngốc đâu, không dừng lại đó.” Tô Cầm Khê quay đầu lại làm mặt quỷ với Tư Lệ Đình, “Thì ra chú ba cũng có một mặt như vậy, ha ha.”
Những người giúp việc rất tò mò, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
“Chặn con bé lại cho tôi.” Tư Lệ Đình ra lệnh cho mấy người hầu gái đang hóng chuyện, mệnh lệnh vừa ra, dòng người từ bốn phương tám hướng ào về phía Tô Cẩm Khê, cô rất nhanh liền bị tóm gọn.
Tư Lệ Đình thong thả đi xuống tầng, “Chạy nữa đi, em chạy cho tôi xem.”
Nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám, Tô Cẳm Khê rụt cổ, “Đình nhi, tôi thật sự không có cười nhạo chú.”
“Gọi tôi là gì cơ?” Vẻ mặt Tư Lệ Đình càng trở nên rét lạnh.
“Chú, chú ba.”
“Ừm?”
“Chú Lệ Đình!” Tô Cẩm Khê trong lòng tự khinh thường, xem đi người ta vừa trừng mắt lên bản thân liền sợ thành cái dạng gì rồi.
Tư Lệ Đình dừng lại trước mặt cô, vươn tay về phía mặt cô, Tô Cẩm Khê vội vàng lấy tay che mặt, thất thanh: “Tôi nói trước, đánh người không được đánh mặt.”
“Bỏ tay ra.”
“Hu hu, chú Lệ Đình, tôi sai rồi. Được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã cười nhạo chú, tôi cũng không muốn cười đâu, tại nó buồn cười quá, chú tha cho tôi đi mà, chỉ lần này thôi…”
“Bỏ ra.”
Tô Cảm Khê bỏ tay che mặt, vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn nhìn anh, những người giúp việc xung quanh sợ đến mức đến thở cũng không dám thở mạnh, cậu chủ tức giận thật rồi!
Trong lòng mọi người đều cầu nguyện cho Tô Cẩm Khê, lần này cô ấy chết chắc rồi, thế mà lại dám cười nhạo cậu chủ, chắc là chán sống rồi đây.
Tay Tư Lệ Đình càng ngày càng gần, nhưng anh không đánh cô, chỉ dùng ngón tay nhéo mặt cô một cái, kéo kéo.
“Sao trước đây không phát hiện hóa ra em lại nghịch ngợm như vậy hả?” Tư Lệ Đình nhớ đến cảnh cô chạy trốn lúc nãy liền cảm thấy rất đáng yêu.
Tô Cẩm Khê bị nhéo, “Chú nhẹ, nhẹ tay với, đau.”
“Em vẫn còn biết đau ấy hả? Còn tưởng rằng đến mạng em cũng không muốn nữa.” Tư Lệ Đình làm gì nỡ nhéo đau cô thật.
“Chú Lệ Đình, thực sự rất đau đó, tôi sẽ không bao giờ cười nhạo chú nữa đâu.” Tô Cẩm Khê kéo kéo tay áo anh làm nũng: “Chú bỏ tay ra nhé?”
Lời nói nhẹ nhàng của cô khiến đám mây u ám trong lòng anh tan biến, “Tha cho em thì có thể, nhưng nếu chuyện có người thứ ba biết được thì hậu quả như thế nào em biết rồi đấy.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ kín miệng như bưng, tôi hứa đó!”
Tư Lệ Đình lúc này mới thả tay, dắt cô lên lầu, “Nếu em còn dở hâm dở hơi mà chạy lung tung thế này, lần sau tôi cũng sẽ không tha đâu.”
“Vâng.” Tô Cảm Khê ngoan ngoãn bị dắt đi.
Đợi đến lúc hai người rời đi, những người khác liền bàn tán xôn xao, “Vị tiểu thư này có khi nào lại trở thành cô chủ của chúng ta không?”
“Tôi nghĩ cũng phải chính xác đến tám chín phần đấy, cậu chủ có vẻ rất thích cô ấy. Hơn nữa cậu chủ trước đây có bao giờ chủ động mang phụ nữ về nhà qua đêm đâu.”
“Mọi người nên nhìn xa trông rộng, về sau đối xử tốt với vị tiểu thư này một chút, biết đâu sẽ là phu nhân nhà này đấy.”
Bình luận facebook