Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Chương 33: Không quen biết nhau.
Tô Cẩm Khê theo bản năng nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, vẫn là bộ ngày hôm qua, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm.
Đường Minh thu động tác nhỏ này của cô vào trong mắt, “Dù thế nào cô cũng là phụ nữ, làm sao có thể ngủ ở chỗ đó, tôi bé cô lên giường, yên tâm đi, tôi chưa làm gì cả.”
“Ừm.” Nghĩ đến chân ái của anh là Bạch Tiểu Vũ, anh ta hẳn sẽ không có hứng thú với mình, Tô Cẩm Khê cảm thấy không sao.
“Đúng rồi Đường tổng, lúc trước tôi đi phỏng vấn ở công ty của anh, đã qua nhưng vì sao không nhận được thông báo đi làm?”
Đường Minh đã quên chuyện này, “Để tôi đến công ty rồi sắp xếp.”
“Cái đó… Đường tổng, ở công ty chúng ta có thể giả vờ như không quen biết nhau không?”
“Ừ.” Đường Minh thấy cô lại kéo khoảng cách giữa hai người ra, trong lòng có chút nặng nề.
“Tôi đi rửa mặt trước.” Tô Cẩm Khê vui sướng nhảy xuống giường, tối hôm qua ngủ rất ngon, cảm giác mắt ngủ lúc trước đều được lắp đây.
Đường Minh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, đáy lòng xuất hiện những tia nắng mặt trời ấm áp.
Tô Cảm Khê nhanh chóng rửa mặt xong, không trang điểm, mặc một cái váy trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dáng trong sáng hồn nhiên, giống như là mây trắng trôi trên bầu trời.
“Đường tổng, tôi xong rồi, anh thích ăn gì để tôi xuống làm.”
“Tùy cô.” Đường Minh nghĩ lại, Bạch Tiểu Vũ lúc nào cũng trang điểm, cho dù là lúc hai người ân ái cũng vậy, đã lâu rồi anh chưa nhìn thầy mặt mộc của cô.
Chờ lúc bản thân mệt mỏi, muốn đi ngủ cô mới tháo lớp trang điểm và phụ kiện ra, sáng hôm sau sẽ dậy rất sớm để trang điểm lại, cô nói là muốn để mọi người luôn nhìn thấy mình trong bộ dáng hoàn mỹ nhát.
Nhưng giờ nhìn thấy mặt mộc của Tô Cẩm Khê ngược lại có chút mới mẻ.
Tô Cẩm Khê đã đi xuống tầng, mẹ Đường cũng vừa mới lên, “Khê Khê, sao con dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát?”
“Mẹ, con có thói quen dậy sớm, mẹ có muốn ăn gì không, con làm cho mẹ.”
“Sao có thể để con làm, để đầu bếp…” Mẹ Đường suy nghĩ một chút mới phát hiện trong nhà không có đầu bếp, “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
“Không cần không cần, chỉ là một bữa sáng mà thôi, con có thể làm được, mẹ không ghét là được rồi.” Tô Cầm Khê nhanh nhẹn đi vào phòng bếp.
Cũng may tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn thừa của ngày hôm qua, cô nhanh chóng làm một bữa sáng.
Lúc Đường Minh mặc vest đi giày da xuống dưới là lúc ngửi được mùi đồ ăn thơm phức.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa số sát đất chiếu vào, trong phòng bếp có hai người đang mỉm cười xinh đẹp.
“Khê Khê, tay nghề của con tốt như vậy, hôm nào chỉ cho mẹ, mẹ cũng làm cho bố con.”
“Được ạ, chỉ cần mẹ muốn, con lúc nào cũng sẵn sàng chỉ cho „ mẹ.
Một khung cảnh đến là hài hòa, trong lòng Đường Minh cũng tự nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Anh, anh ngồi xuống đi, năm phút sau liền có đồ ăn.” Tô Cẩm Khê quay đầu lại cười.
Một tiếng “anh” kia đã khiến tâm trạng của Đường Minh trở nên rất tốt, “Được.”
“Mẹ, mẹ cũng ngồi đi, chỗ này giao cho con là được rồi.” Tô Cảm Khê đầy mẹ Đường ra ngoài, mẹ Đường càng ngày càng thích cô bé này.
Đường Minh vẫn chưa thoát khỏi ánh mắt biết cười của cô, rất đẹp, đẹp đến mức không nhiễm một hạt bụi trần nào.
Tô Cảm Khê đưa cho hai người hai cốc sữa bò, cùng với sandwich và trái cây nhiệt đới đã gọt sẵn…
: “Bữa sáng cũng coi như tạm chấp nhận được, anh Minh sắp phải đi làm.”
Khoảnh khắc này khiến Đường Minh cảm thấy họ đúng là người một nhà, Tô Cẩm Khê chính là cô vợ nhỏ đáng yêu của mình, hai người đang ở giai đoạn tân hôn.
Mẹ Đường khen không dứt miệng, chỉ có một cái sandwich đã khen Tô Cẩm Khê lên tận trời.
Chương 34: Kịch đi kịch về Đường Minh cảm thấy đây là chiếc bánh kẹp ngon nhất mà anh ta từng ăn.
Tô Cẩm Khê tiễn Đường Minh tới cửa, “Anh Minh, chờ một tí.”
“Hả?” Mỗi khi Tô Cảm Khê gọi mình là “anh Minh”, Đường Minh đều cảm thấy vui vẻ mà không thể giải thích được vì sao.
“Cà vạt của anh bị lệch rồi.” Tô Cẩm Khê chỉnh lại cà vạt cho Đường Minh.
Anh ta biết rõ cô đây là đang cố tình diễn kịch cho mẹ Đường xem, nhưng khi cúi đầu nhìn người con gái đang nghiêm túc chỉnh lại cà vạt cho mình, ánh mắt Đường Minh dần trở nên dịu dàng hơn.
Anh ta ôm cô vào lòng, hôn một cái lên má cô, đôi má nhỏ sạch sẽ, thơm tho, không có một chút vét tích nào của phấn trang điểm.
Mặt Tô Cầm Khê đỏ bừng định đầy ra, sực nghĩ anh ta cũng cố ý làm vậy cho mẹ Đường xem nên không giãy dụa nữa.
“Anh Minh nhớ về sớm nhé, em ở nhà đợi anh.”
“Được.” Điều mà Đường Minh muốn làm nhát bây giò chính là ôm cô vào lòng hôn thật mạnh.
Nhưng tiếng điện thoại rung trong túi áo đã kéo anh ta về hiện thực, “Anh phải đi rồi.”
“Anh đi nha.”
Sau khi tiễn Đường Minh đi, Tô Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, chạm vào chỗ Đường Minh hôn lên lúc nãy nơi má phải, thầm nghĩ đây có lẽ cũng chỉ là nụ hôn chiếu lệ cho mẹ Đường Minh xem thôi.
“Khê Khê, thấy hai vợ chồng con ân ái như vậy mẹ yên tâm rồi, con không biết mẹ lo lắng thế nào đâu, sợ thằng bé lạnh nhạt bỏ bê con.”
“Mẹ, anh Minh đối xử với con rất tốt, mẹ đừng lo lắng.” Tô Cẩm Khê không biết rằng mình còn có tài diễn xuất đến bậc này cơ đấy.
“Được được được, mẹ yên tâm rồi, nhưng mà mẹ phải ở thêm vài ngày nữa mới đi.” Mẹ Đường cảm thấy tình cảm giữa hai vợ chồng đang dần tốt lên rồi, nhưng bà vẫn muốn ở lại quan sát củng cố thêm tình cảm, đỡ cho cái đứa hồ ly tỉnh kia lại đến quấy phá.
“A….” Tô Cầm Khê vừa nghe nói bà vẫn ở lại, thế chẳng phải cô vẫn phải diễn kịch tiếp sao?
“Sao thế? Con không thích?”
“Không, không đâu ạ, con chỉ sợ cha ở nhà một mình sẽ buồn thôi.”
“Con thật là một đứa trẻ chu đáo, mẹ mà có một đứa con gái như con thì tốt biết bao.” Nói xong, mẹ Đường kéo Tô Cảm Khê vào nhà.
Ở tầng trên cùng của tòa nhà nọ.
Một người đàn ông cao lớn đứng bắt động trước cửa kính ban công, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người anh khiến cả người như được phủ một vằng hào quang lộng lẫy.
Anh có mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh biếc, khuôn mặt điển trai thâm trầm, tựa như một thiên thần phóng mắt nhìn xuống nhân gian.
Gương mặt như phủ một lớp sương giá rét, anh đứng trước cửa số hồi lâu, cả người toát lên vẻ lạnh lùng cách biệt thế gian.
“Cậu chủ.” Trong mắt Lâm Vận có vẻ lo lắng, từ lúc Tô Cẩm Khê rời đi hôm qua đến giờ cậu chủ cứ mãi thế này.
“Cô ấy ở đâu?” Tư Lệ Đình lạnh lùng mở miệng, cả một đêm không ngủ khiến giọng anh trở nên khàn khàn.
3Ð) biệt thự của Đường Minh.”
Vẻ rét lạnh của Tư Lệ Đình vẫn không hề biến mắt, “Cô ấy cả một đêm đều không rời đi?”
Lâm Vận dè dặt liếc anh một cái, “Vâng.”
Hôm qua khi tài xế báo cáo Tư Lệ Đình về tung tích của Tô Cảm Khê, Lâm Vận vốn cho rằng anh biết được sẽ lập tức ngăn cản.
Nhưng Tư Lệ Đình không làm gì cả, chỉ là cả ngày nay tâm trạng đều rất nặng nề.
Tô Cẩm Khê theo bản năng nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, vẫn là bộ ngày hôm qua, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm.
Đường Minh thu động tác nhỏ này của cô vào trong mắt, “Dù thế nào cô cũng là phụ nữ, làm sao có thể ngủ ở chỗ đó, tôi bé cô lên giường, yên tâm đi, tôi chưa làm gì cả.”
“Ừm.” Nghĩ đến chân ái của anh là Bạch Tiểu Vũ, anh ta hẳn sẽ không có hứng thú với mình, Tô Cẩm Khê cảm thấy không sao.
“Đúng rồi Đường tổng, lúc trước tôi đi phỏng vấn ở công ty của anh, đã qua nhưng vì sao không nhận được thông báo đi làm?”
Đường Minh đã quên chuyện này, “Để tôi đến công ty rồi sắp xếp.”
“Cái đó… Đường tổng, ở công ty chúng ta có thể giả vờ như không quen biết nhau không?”
“Ừ.” Đường Minh thấy cô lại kéo khoảng cách giữa hai người ra, trong lòng có chút nặng nề.
“Tôi đi rửa mặt trước.” Tô Cẩm Khê vui sướng nhảy xuống giường, tối hôm qua ngủ rất ngon, cảm giác mắt ngủ lúc trước đều được lắp đây.
Đường Minh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, đáy lòng xuất hiện những tia nắng mặt trời ấm áp.
Tô Cảm Khê nhanh chóng rửa mặt xong, không trang điểm, mặc một cái váy trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, bộ dáng trong sáng hồn nhiên, giống như là mây trắng trôi trên bầu trời.
“Đường tổng, tôi xong rồi, anh thích ăn gì để tôi xuống làm.”
“Tùy cô.” Đường Minh nghĩ lại, Bạch Tiểu Vũ lúc nào cũng trang điểm, cho dù là lúc hai người ân ái cũng vậy, đã lâu rồi anh chưa nhìn thầy mặt mộc của cô.
Chờ lúc bản thân mệt mỏi, muốn đi ngủ cô mới tháo lớp trang điểm và phụ kiện ra, sáng hôm sau sẽ dậy rất sớm để trang điểm lại, cô nói là muốn để mọi người luôn nhìn thấy mình trong bộ dáng hoàn mỹ nhát.
Nhưng giờ nhìn thấy mặt mộc của Tô Cẩm Khê ngược lại có chút mới mẻ.
Tô Cẩm Khê đã đi xuống tầng, mẹ Đường cũng vừa mới lên, “Khê Khê, sao con dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát?”
“Mẹ, con có thói quen dậy sớm, mẹ có muốn ăn gì không, con làm cho mẹ.”
“Sao có thể để con làm, để đầu bếp…” Mẹ Đường suy nghĩ một chút mới phát hiện trong nhà không có đầu bếp, “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
“Không cần không cần, chỉ là một bữa sáng mà thôi, con có thể làm được, mẹ không ghét là được rồi.” Tô Cầm Khê nhanh nhẹn đi vào phòng bếp.
Cũng may tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn thừa của ngày hôm qua, cô nhanh chóng làm một bữa sáng.
Lúc Đường Minh mặc vest đi giày da xuống dưới là lúc ngửi được mùi đồ ăn thơm phức.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa số sát đất chiếu vào, trong phòng bếp có hai người đang mỉm cười xinh đẹp.
“Khê Khê, tay nghề của con tốt như vậy, hôm nào chỉ cho mẹ, mẹ cũng làm cho bố con.”
“Được ạ, chỉ cần mẹ muốn, con lúc nào cũng sẵn sàng chỉ cho „ mẹ.
Một khung cảnh đến là hài hòa, trong lòng Đường Minh cũng tự nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Anh, anh ngồi xuống đi, năm phút sau liền có đồ ăn.” Tô Cẩm Khê quay đầu lại cười.
Một tiếng “anh” kia đã khiến tâm trạng của Đường Minh trở nên rất tốt, “Được.”
“Mẹ, mẹ cũng ngồi đi, chỗ này giao cho con là được rồi.” Tô Cảm Khê đầy mẹ Đường ra ngoài, mẹ Đường càng ngày càng thích cô bé này.
Đường Minh vẫn chưa thoát khỏi ánh mắt biết cười của cô, rất đẹp, đẹp đến mức không nhiễm một hạt bụi trần nào.
Tô Cảm Khê đưa cho hai người hai cốc sữa bò, cùng với sandwich và trái cây nhiệt đới đã gọt sẵn…
: “Bữa sáng cũng coi như tạm chấp nhận được, anh Minh sắp phải đi làm.”
Khoảnh khắc này khiến Đường Minh cảm thấy họ đúng là người một nhà, Tô Cẩm Khê chính là cô vợ nhỏ đáng yêu của mình, hai người đang ở giai đoạn tân hôn.
Mẹ Đường khen không dứt miệng, chỉ có một cái sandwich đã khen Tô Cẩm Khê lên tận trời.
Chương 34: Kịch đi kịch về Đường Minh cảm thấy đây là chiếc bánh kẹp ngon nhất mà anh ta từng ăn.
Tô Cẩm Khê tiễn Đường Minh tới cửa, “Anh Minh, chờ một tí.”
“Hả?” Mỗi khi Tô Cảm Khê gọi mình là “anh Minh”, Đường Minh đều cảm thấy vui vẻ mà không thể giải thích được vì sao.
“Cà vạt của anh bị lệch rồi.” Tô Cẩm Khê chỉnh lại cà vạt cho Đường Minh.
Anh ta biết rõ cô đây là đang cố tình diễn kịch cho mẹ Đường xem, nhưng khi cúi đầu nhìn người con gái đang nghiêm túc chỉnh lại cà vạt cho mình, ánh mắt Đường Minh dần trở nên dịu dàng hơn.
Anh ta ôm cô vào lòng, hôn một cái lên má cô, đôi má nhỏ sạch sẽ, thơm tho, không có một chút vét tích nào của phấn trang điểm.
Mặt Tô Cầm Khê đỏ bừng định đầy ra, sực nghĩ anh ta cũng cố ý làm vậy cho mẹ Đường xem nên không giãy dụa nữa.
“Anh Minh nhớ về sớm nhé, em ở nhà đợi anh.”
“Được.” Điều mà Đường Minh muốn làm nhát bây giò chính là ôm cô vào lòng hôn thật mạnh.
Nhưng tiếng điện thoại rung trong túi áo đã kéo anh ta về hiện thực, “Anh phải đi rồi.”
“Anh đi nha.”
Sau khi tiễn Đường Minh đi, Tô Cẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, chạm vào chỗ Đường Minh hôn lên lúc nãy nơi má phải, thầm nghĩ đây có lẽ cũng chỉ là nụ hôn chiếu lệ cho mẹ Đường Minh xem thôi.
“Khê Khê, thấy hai vợ chồng con ân ái như vậy mẹ yên tâm rồi, con không biết mẹ lo lắng thế nào đâu, sợ thằng bé lạnh nhạt bỏ bê con.”
“Mẹ, anh Minh đối xử với con rất tốt, mẹ đừng lo lắng.” Tô Cẩm Khê không biết rằng mình còn có tài diễn xuất đến bậc này cơ đấy.
“Được được được, mẹ yên tâm rồi, nhưng mà mẹ phải ở thêm vài ngày nữa mới đi.” Mẹ Đường cảm thấy tình cảm giữa hai vợ chồng đang dần tốt lên rồi, nhưng bà vẫn muốn ở lại quan sát củng cố thêm tình cảm, đỡ cho cái đứa hồ ly tỉnh kia lại đến quấy phá.
“A….” Tô Cầm Khê vừa nghe nói bà vẫn ở lại, thế chẳng phải cô vẫn phải diễn kịch tiếp sao?
“Sao thế? Con không thích?”
“Không, không đâu ạ, con chỉ sợ cha ở nhà một mình sẽ buồn thôi.”
“Con thật là một đứa trẻ chu đáo, mẹ mà có một đứa con gái như con thì tốt biết bao.” Nói xong, mẹ Đường kéo Tô Cảm Khê vào nhà.
Ở tầng trên cùng của tòa nhà nọ.
Một người đàn ông cao lớn đứng bắt động trước cửa kính ban công, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người anh khiến cả người như được phủ một vằng hào quang lộng lẫy.
Anh có mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh biếc, khuôn mặt điển trai thâm trầm, tựa như một thiên thần phóng mắt nhìn xuống nhân gian.
Gương mặt như phủ một lớp sương giá rét, anh đứng trước cửa số hồi lâu, cả người toát lên vẻ lạnh lùng cách biệt thế gian.
“Cậu chủ.” Trong mắt Lâm Vận có vẻ lo lắng, từ lúc Tô Cẩm Khê rời đi hôm qua đến giờ cậu chủ cứ mãi thế này.
“Cô ấy ở đâu?” Tư Lệ Đình lạnh lùng mở miệng, cả một đêm không ngủ khiến giọng anh trở nên khàn khàn.
3Ð) biệt thự của Đường Minh.”
Vẻ rét lạnh của Tư Lệ Đình vẫn không hề biến mắt, “Cô ấy cả một đêm đều không rời đi?”
Lâm Vận dè dặt liếc anh một cái, “Vâng.”
Hôm qua khi tài xế báo cáo Tư Lệ Đình về tung tích của Tô Cảm Khê, Lâm Vận vốn cho rằng anh biết được sẽ lập tức ngăn cản.
Nhưng Tư Lệ Đình không làm gì cả, chỉ là cả ngày nay tâm trạng đều rất nặng nề.
Bình luận facebook