Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 416
Chương 416:
Đôi chân thon dài bước đi không nhanh không chậm, rõ ràng không có bắt kỳ cử chỉ đặc biệt nào, tất cả mọi người đều tự động tản ra hai bên theo hướng anh đi tới.
Người đàn ông này trời sinh cao quý, vẻ mặt cau có khiến người ta kinh hãi.
Vốn còn hai ngày nữa Tư Lệ Đình mới về, hôm qua anh nói chuyện với Cố Cẩm, anh thực sự không chịu được lâu như vậy.
Không gặp cô gái nhỏ trong vài ngày đã là giới hạn của anh, sau khi thảo luận xong bản hợp đồng cuối cùng, anh giao công việc cho trợ lý hoàn thiện.
Anh trở về nước trong tình mệt mỏi, biết Cố Cảm đang quay phim ở căn cứ Điện ảnh và Truyền hình, anh đã cho người đặc biệt chuẩn bị một chiếc trực thăng.
Tâm trạng gặp mặt khiến anh không muốn chờ đợi thêm nữa, anh mong muốn có thể gắn hai cái cánh lên người bay thẳng đến bên cạnh Cố Cẩm.
Anh mệt mỏi đi suốt chặng đường, vốn anh muốn nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ diễn.
Nào ngờ vừa mới đến đoàn phim, anh đã nghe nhân viên công tác nói về chiếc nhẫn nào đó.
Theo thói quen anh lo lắng vần đề này có thẻ liên quan đến cô gái nhỏ, vì vậy anh đi thẳng đến phòng trang điểm.
Vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói của Chu Lê, lúc này Tư Lệ Đình còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng có người bắt nạt cô gái nhỏ của mình, thì đó là tìm chết mà!
Anh mang theo khí lạnh bước đến chỗ Có Cẩm. Chu Lê đã run lên vì sợ hãi khi thấy Tư Lệ Đình xuất hiện.
Cô ta không biết tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây, cố tình lại là vào lúc này.
Trong buổi lễ bám máy, cô ta cố ý đeo chiếc nhẫn đi thử, nếu Tư Lệ Đình nhìn thấy chắc chắn anh sẽ truy cứu.
Nếu anh không truy cứu, chứng tỏ anh không quan tâm đến chuyện này, ngày đó Chu Lê trôi qua trong nơm nớp lo sợ.
Chờ một ngày không chờ được Tư Lệ Đình chất vấn, Chu Lê lại càng tự phụ và kiêu ngạo, thậm chí còn cho rằng đây là nhẫn cầu hôn.
Cô ta nào biết những ngày này Tư Lệ Đình đang ở nước ngoài, hơn nữa mỗi ngày anh đều rất bận rộn.
Anh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành những gì đang có trong tay, quay về sớm với Cố Cẩm, làm gì có thời gian quan tâm đến những việc khác.
Việc Tư Lệ Đình trở lại sớm là một điều tốt cho Có Cẩm.
Cô liếc nhìn Chu Lê, phát hiện ra Chu Lê đã sợ chết khiếp.
Chu Lê ngập ngừng thì thào nói: “Tư thiếu…”
Mọi người đều tưởng rằng Tư Lệ Đình đến Chu Lê có người chống lưng sẽ càng kiêu ngạo, nhưng bây giờ sao lại như chuột gặp mèo vậy?
Tư Lệ Đình dừng ở bên cạnh Cố Cẩm lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cố Cẩm nhẹ nhàng nói: “Tư thiếu, em nghĩ chuyện này anh nên hỏi cô Chu sẽ tốt hơn.”
Ngay sau khi Cố Cẩm nói xong, lông mày của Tư Lệ Đình lộ rõ vẻ không hài lòng, Cố Cẩm cảm thấy cơn lạnh xung quanh mình lại trở nên lạnh hơn.
Tư Lệ Đình rất không hài lòng với việc cô gọi anh là Tư thiếu.
Ánh mắt anh lạnh lùng quét về phía Chu Lê: “Cô nói đi.”
Chu Lê sợ chết khiếp trước ánh mắt như muốn lăng trì của Tư Lệ Đình.
Cô ta biết Tư Lệ Đình không kiên nhẫn, nên không dám chần chừ quá lâu, nhanh chóng trả lời: “Tư thiếu, là thế này, tôi làm mắt một chiếc nhẫn, mà chiếc nhẫn này vừa được tìm thấy trong túi xách của Erlena.
Mọi người trong phòng đều có bằng chứng ngoại phạm, nhưng chỉ có một mình cô ta ở trong phòng trang điểm, tôi nghĩ có lẽ cô ta đã lấy chiếc nhẫn của tôi.”
Cô ta trả lời rất khéo léo, cố tình né tránh nguồn gốc của chiếc nhẫn.
“Cô cho rằng cô ấy sẽ động vào chiếc nhẫn của cô?” Ngay cả khi anh không biết đó là chiếc nhẫn gì, Tư Lệ Đình cũng khit mũi khinh thường lý do thoái thác này.
Chưa kể bây giờ cô đã là bà chủ của tập đoàn G, mà Tô Cẩm Khê trước đây cũng không quan tâm đến vật chất.
Ngay khi Chu Lê nhìn thấy khuôn mặt khinh thường của Tư Lệ Đình, trong lòng Chu Lê càng trở nên vô tri, Cố Cẩm ở bên cạnh nói thêm: “Đó là chiếc nhẫn đính hôn mà Tư thiếu đã tặng cho cô Chu. Cô Chu nói nó có ý nghĩa rất lớn.”
Có Cẩm đồ thêm dầu vào lửa, nếu người nào đó đã muốn hát tuồng, thì tự nhiên cô sẽ thêm một chút lửa vào.
Nhẫn? Tư Lệ Đình chợt nghĩ đến một chuyện, đêm hôm đó trong buổi đấu giá, anh đã đánh mất chiếc nhẫn cầu hôn anh định tặng cho Có Cẩm.
Lúc đó anh tưởng mình làm mắt, nhưng sau đó anh đã cho người đi tìm nhưng không thấy.
Không lẽ là bị Chu Lê nhặt được? Tư Lệ Đình nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Chiếc nhẫn ở đâu?”
Đôi chân thon dài bước đi không nhanh không chậm, rõ ràng không có bắt kỳ cử chỉ đặc biệt nào, tất cả mọi người đều tự động tản ra hai bên theo hướng anh đi tới.
Người đàn ông này trời sinh cao quý, vẻ mặt cau có khiến người ta kinh hãi.
Vốn còn hai ngày nữa Tư Lệ Đình mới về, hôm qua anh nói chuyện với Cố Cẩm, anh thực sự không chịu được lâu như vậy.
Không gặp cô gái nhỏ trong vài ngày đã là giới hạn của anh, sau khi thảo luận xong bản hợp đồng cuối cùng, anh giao công việc cho trợ lý hoàn thiện.
Anh trở về nước trong tình mệt mỏi, biết Cố Cảm đang quay phim ở căn cứ Điện ảnh và Truyền hình, anh đã cho người đặc biệt chuẩn bị một chiếc trực thăng.
Tâm trạng gặp mặt khiến anh không muốn chờ đợi thêm nữa, anh mong muốn có thể gắn hai cái cánh lên người bay thẳng đến bên cạnh Cố Cẩm.
Anh mệt mỏi đi suốt chặng đường, vốn anh muốn nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ diễn.
Nào ngờ vừa mới đến đoàn phim, anh đã nghe nhân viên công tác nói về chiếc nhẫn nào đó.
Theo thói quen anh lo lắng vần đề này có thẻ liên quan đến cô gái nhỏ, vì vậy anh đi thẳng đến phòng trang điểm.
Vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói của Chu Lê, lúc này Tư Lệ Đình còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng có người bắt nạt cô gái nhỏ của mình, thì đó là tìm chết mà!
Anh mang theo khí lạnh bước đến chỗ Có Cẩm. Chu Lê đã run lên vì sợ hãi khi thấy Tư Lệ Đình xuất hiện.
Cô ta không biết tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây, cố tình lại là vào lúc này.
Trong buổi lễ bám máy, cô ta cố ý đeo chiếc nhẫn đi thử, nếu Tư Lệ Đình nhìn thấy chắc chắn anh sẽ truy cứu.
Nếu anh không truy cứu, chứng tỏ anh không quan tâm đến chuyện này, ngày đó Chu Lê trôi qua trong nơm nớp lo sợ.
Chờ một ngày không chờ được Tư Lệ Đình chất vấn, Chu Lê lại càng tự phụ và kiêu ngạo, thậm chí còn cho rằng đây là nhẫn cầu hôn.
Cô ta nào biết những ngày này Tư Lệ Đình đang ở nước ngoài, hơn nữa mỗi ngày anh đều rất bận rộn.
Anh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành những gì đang có trong tay, quay về sớm với Cố Cẩm, làm gì có thời gian quan tâm đến những việc khác.
Việc Tư Lệ Đình trở lại sớm là một điều tốt cho Có Cẩm.
Cô liếc nhìn Chu Lê, phát hiện ra Chu Lê đã sợ chết khiếp.
Chu Lê ngập ngừng thì thào nói: “Tư thiếu…”
Mọi người đều tưởng rằng Tư Lệ Đình đến Chu Lê có người chống lưng sẽ càng kiêu ngạo, nhưng bây giờ sao lại như chuột gặp mèo vậy?
Tư Lệ Đình dừng ở bên cạnh Cố Cẩm lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cố Cẩm nhẹ nhàng nói: “Tư thiếu, em nghĩ chuyện này anh nên hỏi cô Chu sẽ tốt hơn.”
Ngay sau khi Cố Cẩm nói xong, lông mày của Tư Lệ Đình lộ rõ vẻ không hài lòng, Cố Cẩm cảm thấy cơn lạnh xung quanh mình lại trở nên lạnh hơn.
Tư Lệ Đình rất không hài lòng với việc cô gọi anh là Tư thiếu.
Ánh mắt anh lạnh lùng quét về phía Chu Lê: “Cô nói đi.”
Chu Lê sợ chết khiếp trước ánh mắt như muốn lăng trì của Tư Lệ Đình.
Cô ta biết Tư Lệ Đình không kiên nhẫn, nên không dám chần chừ quá lâu, nhanh chóng trả lời: “Tư thiếu, là thế này, tôi làm mắt một chiếc nhẫn, mà chiếc nhẫn này vừa được tìm thấy trong túi xách của Erlena.
Mọi người trong phòng đều có bằng chứng ngoại phạm, nhưng chỉ có một mình cô ta ở trong phòng trang điểm, tôi nghĩ có lẽ cô ta đã lấy chiếc nhẫn của tôi.”
Cô ta trả lời rất khéo léo, cố tình né tránh nguồn gốc của chiếc nhẫn.
“Cô cho rằng cô ấy sẽ động vào chiếc nhẫn của cô?” Ngay cả khi anh không biết đó là chiếc nhẫn gì, Tư Lệ Đình cũng khit mũi khinh thường lý do thoái thác này.
Chưa kể bây giờ cô đã là bà chủ của tập đoàn G, mà Tô Cẩm Khê trước đây cũng không quan tâm đến vật chất.
Ngay khi Chu Lê nhìn thấy khuôn mặt khinh thường của Tư Lệ Đình, trong lòng Chu Lê càng trở nên vô tri, Cố Cẩm ở bên cạnh nói thêm: “Đó là chiếc nhẫn đính hôn mà Tư thiếu đã tặng cho cô Chu. Cô Chu nói nó có ý nghĩa rất lớn.”
Có Cẩm đồ thêm dầu vào lửa, nếu người nào đó đã muốn hát tuồng, thì tự nhiên cô sẽ thêm một chút lửa vào.
Nhẫn? Tư Lệ Đình chợt nghĩ đến một chuyện, đêm hôm đó trong buổi đấu giá, anh đã đánh mất chiếc nhẫn cầu hôn anh định tặng cho Có Cẩm.
Lúc đó anh tưởng mình làm mắt, nhưng sau đó anh đã cho người đi tìm nhưng không thấy.
Không lẽ là bị Chu Lê nhặt được? Tư Lệ Đình nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Chiếc nhẫn ở đâu?”
Bình luận facebook