Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418
Chương 418:
“Ai đã báo án?”
Chu Lê khóc sướt mướt trên mặt sàn, cô ta vừa nhắc một tảng đá đập vào chân mình. Cô ta không còn mặt mũi nào để nói mình đã báo án.
Tư Lệ Đình lười biếng lên tiếng: “Cô ta lấy trộm nhẫn của tôi.”
“Không, không, không, là tôi nhặt được chiếc nhẫn, không phải trộm.” Chu Lê lắc đầu nguầy nguậy.
Đêm hôm đó Tư Lệ Đình đã lấy được chiếc nhẫn với giá trên trời, tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho anh là chủ nhân của chiếc nhẫn.
Mà bây giờ không hiểu sao nó lại nằm trong tay Chu Lê, ai có thể làm chứng là nó bị trộm hay nhặt được?
“Nhặt được? Tôi làm mắt nó nhiều ngày như vậy, sao cô không trả lại cho tôi?” Tư Lệ Đình lạnh nhạt nói.
Cũng may là mình đến kịp, nếu thêm một đêm nữa cô gái nhỏ này đã bị vu oan và bị bắt rồi.
Chu Lê không nói nên lời, cô ta cứ mở miệng ra nói là Tư Lệ Đình tặng, không có ai làm chứng cả.
Mặc kệ sự thật lúc đó là gì, một khi chính chủ Tư Lệ Đình lên tiếng, ngay cả cơ hội phản bác cô ta cũng không có.
“Tư thiếu, xin anh tha cho tôi, tôi thực sự nhặt được chiếc nhẫn.”
Mặc kệ người phụ nữ này khóc thành lệ nhân trước mặt anh, Tư Lệ Đình cũng không hề tỏ ra thương hại chút nào.
Trong mắt anh, người phụ nữ này chỉ muốn làm tổn thương Cố Cẩm người của anh. Sau chuyện một năm trước Có Cẩm giả chết, anh không thể chịu đựng bát cứ ai làm tổn thương Cố Cẩm, ngay cả khi anh biết chỉ cần anh ra lệnh người phụ nữ trước mặt anh sẽ bị trừng phạt.
Tư Lệ Đình không hề có một chút thương hại nào, nếu anh không đến, thì người ở trong hoàn cảnh này sẽ là Cố cảm.
“Chu Lê, làm bản đồ của tôi, cũng nên trả giá.”
Chiếc nhẫn này là thứ anh đã đấu giá cho Cố Cẩm, anh không quan tâm Chu Lê đã làm cách nào mà có được nó.
Vì cô ta đã tuyên bố với giới truyền thông rằng là anh tặng, chiếc nhẫn đã bị bẩn, anh không thể đưa nó cho Cố Cẩm nữa.
Ý nghĩa của chiếc nhẫn rất hay, nên anh mới coi nó như một chiếc nhẫn cầu hôn.
Nghĩ đến việc Cố Cẩm nhìn thấy Chu Lê đeo nó nói lung tung trước mặt truyền thông, xong việc cô chỉ bâng quơ’ hỏi rõ nguyên nhân.
Từ đầu đến cuối, cô không hề mắng mình, có phải là do cô ấy trưởng thành quá nhanh hay là cô ấy quá tin tưởng mình.
Nghĩ đến trước đây mình góp vui lấy lệ với Mễ Nhược đã khiến cô gái nhỏ tức giận như thé.
Tư Lệ Đình có hơi ích kỷ nhớ đến vật nhỏ tức giận trong vòng tay mình.
Nghĩ đến Cố Cẩm, lông mày anh hơi giãn ra, khoé miệng từ từ cong lên một nụ cười.
Chu Lê thấy mình cầu Tư Lệ Đình không có tác dụng gì, anh nói mình đã làm bản chiếc nhẫn.
Cho nên vốn người anh muốn trao chiếc nhẫn này là người phụ nữ trước mặt anh, giống hệt bạn gái cũ của anh.
Cô ta quỳ trên mặt sàn, kéo gấu váy cổ trang của Cố Cẩm: “Cô Erlena, tôi sai rồi, tôi không nên đổ oan cho cô. Cô nói vài lời tốt với Tư thiếu tha cho tôi được không?”
Cố Cẩm từ từ cúi người xuống nâng cằm Chu Lê lên, cả hai người họ vẫn đang mặc trang phục cổ trang, trông giống như một cảnh trước khi kết thúc kịch bản.
“Cô Chu, cô nói cô đọc kịch bản rất kỹ. Đáng tiếc cô lại không đọc hiểu một chữ nào trong kịch bản.
Cô xem bây giờ cô giống nhân vật tự mua dây buộc mình trong kịch bản không? Năm lần bảy lượt muốn hại tôi, nhưng cuối cùng lại rơi vào bước đường cùng giống như nhân vật trong kịch bản.
Thật sự là cuộc sống như diễn, diễn như cuộc sống.
Tôi đã khuyên cô nhiều lần nên dừng lại, nếu cô không muốn nghe, vậy thì để pháp luật dạy dỗ cô.
À phải rồi, lúc nãy cô nói sẽ phán bao nhiêu năm nhỉ?
Hình như là chung thân phải không?”
Lời nói mỏng manh của Có Cẩm lọt vào tai Chu Lê, Chu Lê nghiến răng nghiến lợi căm hận, nhưng không làm gì được!
Cô ta vội vàng tiến về phía Nam Cung Mặc: “Đạo diễn Nam Cung, cứu tôi, tôi là nữ hai của bộ phim này. Nếu tôi rời đoàn, tiền độ của anh sẽ bị trì hoãn.”
Lúc nãy Nam Cung Mặc bị cô ta uy hiếp anh cũng đã tích góp một bụng lửa giận, ai bảo người phụ nữ này không biết tốt xấu.
“Cô Chu yên tâm, tôi đã nói con cóc ba chân rất khó tìm.
Người muốn diễn nữ hai ở đâu cũng có.”
“Ai đã báo án?”
Chu Lê khóc sướt mướt trên mặt sàn, cô ta vừa nhắc một tảng đá đập vào chân mình. Cô ta không còn mặt mũi nào để nói mình đã báo án.
Tư Lệ Đình lười biếng lên tiếng: “Cô ta lấy trộm nhẫn của tôi.”
“Không, không, không, là tôi nhặt được chiếc nhẫn, không phải trộm.” Chu Lê lắc đầu nguầy nguậy.
Đêm hôm đó Tư Lệ Đình đã lấy được chiếc nhẫn với giá trên trời, tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho anh là chủ nhân của chiếc nhẫn.
Mà bây giờ không hiểu sao nó lại nằm trong tay Chu Lê, ai có thể làm chứng là nó bị trộm hay nhặt được?
“Nhặt được? Tôi làm mắt nó nhiều ngày như vậy, sao cô không trả lại cho tôi?” Tư Lệ Đình lạnh nhạt nói.
Cũng may là mình đến kịp, nếu thêm một đêm nữa cô gái nhỏ này đã bị vu oan và bị bắt rồi.
Chu Lê không nói nên lời, cô ta cứ mở miệng ra nói là Tư Lệ Đình tặng, không có ai làm chứng cả.
Mặc kệ sự thật lúc đó là gì, một khi chính chủ Tư Lệ Đình lên tiếng, ngay cả cơ hội phản bác cô ta cũng không có.
“Tư thiếu, xin anh tha cho tôi, tôi thực sự nhặt được chiếc nhẫn.”
Mặc kệ người phụ nữ này khóc thành lệ nhân trước mặt anh, Tư Lệ Đình cũng không hề tỏ ra thương hại chút nào.
Trong mắt anh, người phụ nữ này chỉ muốn làm tổn thương Cố Cẩm người của anh. Sau chuyện một năm trước Có Cẩm giả chết, anh không thể chịu đựng bát cứ ai làm tổn thương Cố Cẩm, ngay cả khi anh biết chỉ cần anh ra lệnh người phụ nữ trước mặt anh sẽ bị trừng phạt.
Tư Lệ Đình không hề có một chút thương hại nào, nếu anh không đến, thì người ở trong hoàn cảnh này sẽ là Cố cảm.
“Chu Lê, làm bản đồ của tôi, cũng nên trả giá.”
Chiếc nhẫn này là thứ anh đã đấu giá cho Cố Cẩm, anh không quan tâm Chu Lê đã làm cách nào mà có được nó.
Vì cô ta đã tuyên bố với giới truyền thông rằng là anh tặng, chiếc nhẫn đã bị bẩn, anh không thể đưa nó cho Cố Cẩm nữa.
Ý nghĩa của chiếc nhẫn rất hay, nên anh mới coi nó như một chiếc nhẫn cầu hôn.
Nghĩ đến việc Cố Cẩm nhìn thấy Chu Lê đeo nó nói lung tung trước mặt truyền thông, xong việc cô chỉ bâng quơ’ hỏi rõ nguyên nhân.
Từ đầu đến cuối, cô không hề mắng mình, có phải là do cô ấy trưởng thành quá nhanh hay là cô ấy quá tin tưởng mình.
Nghĩ đến trước đây mình góp vui lấy lệ với Mễ Nhược đã khiến cô gái nhỏ tức giận như thé.
Tư Lệ Đình có hơi ích kỷ nhớ đến vật nhỏ tức giận trong vòng tay mình.
Nghĩ đến Cố Cẩm, lông mày anh hơi giãn ra, khoé miệng từ từ cong lên một nụ cười.
Chu Lê thấy mình cầu Tư Lệ Đình không có tác dụng gì, anh nói mình đã làm bản chiếc nhẫn.
Cho nên vốn người anh muốn trao chiếc nhẫn này là người phụ nữ trước mặt anh, giống hệt bạn gái cũ của anh.
Cô ta quỳ trên mặt sàn, kéo gấu váy cổ trang của Cố Cẩm: “Cô Erlena, tôi sai rồi, tôi không nên đổ oan cho cô. Cô nói vài lời tốt với Tư thiếu tha cho tôi được không?”
Cố Cẩm từ từ cúi người xuống nâng cằm Chu Lê lên, cả hai người họ vẫn đang mặc trang phục cổ trang, trông giống như một cảnh trước khi kết thúc kịch bản.
“Cô Chu, cô nói cô đọc kịch bản rất kỹ. Đáng tiếc cô lại không đọc hiểu một chữ nào trong kịch bản.
Cô xem bây giờ cô giống nhân vật tự mua dây buộc mình trong kịch bản không? Năm lần bảy lượt muốn hại tôi, nhưng cuối cùng lại rơi vào bước đường cùng giống như nhân vật trong kịch bản.
Thật sự là cuộc sống như diễn, diễn như cuộc sống.
Tôi đã khuyên cô nhiều lần nên dừng lại, nếu cô không muốn nghe, vậy thì để pháp luật dạy dỗ cô.
À phải rồi, lúc nãy cô nói sẽ phán bao nhiêu năm nhỉ?
Hình như là chung thân phải không?”
Lời nói mỏng manh của Có Cẩm lọt vào tai Chu Lê, Chu Lê nghiến răng nghiến lợi căm hận, nhưng không làm gì được!
Cô ta vội vàng tiến về phía Nam Cung Mặc: “Đạo diễn Nam Cung, cứu tôi, tôi là nữ hai của bộ phim này. Nếu tôi rời đoàn, tiền độ của anh sẽ bị trì hoãn.”
Lúc nãy Nam Cung Mặc bị cô ta uy hiếp anh cũng đã tích góp một bụng lửa giận, ai bảo người phụ nữ này không biết tốt xấu.
“Cô Chu yên tâm, tôi đã nói con cóc ba chân rất khó tìm.
Người muốn diễn nữ hai ở đâu cũng có.”
Bình luận facebook