Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 523
Chương 523:
Nam Cung Huân bước vào nhà hàng trước, vẻ mặt Có Cầm lạnh lùng muốn rời đi.
Cố Nam Thương chỉ đành giữ cô lại: “Tiểu tổ tông, không nói đến việc nhà Nam Cung có quan hệ tốt với chúng ta, cộng thêm thân phận của Nam Cung Huân, anh ta mời ăn cơm cũng đã không dễ dàng gì, em còn muốn chạy? Em là muốn lên trời à?”
Trong bữa ăn, Có Cẩm không nói một lời, Nam Cung Huân vốn là người ít nói nên đừng mong anh ta chủ động tìm chủ đề.
Vì vậy, trong tình huống này xuất hiện một bức tranh rất kỳ lạ, Cố Cẩm ăn, Nam Cung Huân nhìn.
Nam Cung Mặc và Cố Nam Thương ở bên nói chuyện, muốn xấu hỗ bao nhiêu thì xấu hổ báy nhiêu đó.
Hai vị chính chủ vẫn không nói gì, hai bọn họ ở bên cạnh cũng không tiện nói chuyện.
Nam Cung Mặc lo lắng, tạm thời Nam Cung Huân không nói với ông cụ Có, anh ta đang muốn tự xử lý vấn đề, cũng không muốn khơi dậy lòng chán ghét của Có Cẩm.
Khó khăn lắm mới đưa được Cố Cẩm ra ngoài, thái độ của anh ấy như này là theo đuổi con gái à?
Cho rằng cũng giống như những bữa ăn trước đó sao, dù là ai đi chăng nữa thì họ cũng sẽ nâng anh ấy lên cao, nâng ly kính cần mời rượu anh ấy.
Hiển nhiên Cố Cẩm không phải cô gái như vậy, cô chỉ ước gì có thể về sớm, anh không chủ động còn trông cậy vào Cố Cẩm chủ động chắc?
“E hèm, anh, con cua lớn hôm nay ngon quá.” Nam Cung Mặc nhắc nhở.
Ngụ ý là anh còn không mau tỏ ra nhã nhặn với đại tiểu thư thì làm sao người ta thích anh được?
Nam Cung Huân cũng hiểu được điều gì trong ánh mắt lắp lánh của Nam Cung Mặc, đầu tiên anh ta dùng khăn nóng lau tay sạch, sau đó cầm chiếc kẹp lên, bắt đầu bóc vỏ lầy thịt cua và gạch cua.
Sau đó gắp gạch cua vào đĩa Cố Cảm, giọng điệu cứng rắn: “Ăn đi.”
Nam Cung Mặc đỡ trán, anh giai à, anh lạnh nhạt như vậy thì làm sao có thể theo đuổi con gái được hả?
Với giọng điệu như vậy, cho dù người khác muốn ăn cũng không thể ăn được.
“Cảm ơn anh Nam Cung, tôi không thích ăn cua.”
Mặc dù Tư Lệ Đình không có ở đây, nhưng Cố Cẩm cũng không định ăn thức ăn mà Nam Cung Huân đưa cho cô.
Nghĩ đến đôi mắt trong veo áy, Cố Cẩm cảm thấy như mình đang phạm tội.
Dạ dày Tư Lệ Đình không khoẻ, có ăn uống tốt không?
Nghĩ đến Tư Lệ Đình Cố Cẩm chẳng buồn ăn, vội vàng ăn một chút rồi đặt đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi, các anh từ từ dùng đi.”
“Tiểu Cẩm nhi, em mới ăn được một chút, ăn thêm tý nữa đi.”
“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Tôi sẽ cho người làm lại.”
Nam Cung Huân lạnh lùng nói.
Cố Cẩm lắc đầu: “Đồ ăn rất ngon, vốn tôi cũng không đói lắm. Buỏi chiều trong công ty còn có chuyện cần giải quyết, tôi về trước.”
Nhìn thấy Cố Cẩm vội vàng rời đi, Nam Cung Huân có chút không vui: “Chờ một chút.”
“Anh Nam Cung, còn có chuyện gì sao?” Cố Cẩm nhìn anh ta.
“Em vội vàng rời đi như vậy?” Nam Cung Huân lạnh lùng hỏi.
“Tôi còn có chuyện cần giải quyết.”
“Anh đã đặt vé xem phim, buổi chiều chúng ta sẽ đi xem phim.” Nam Cung Mặc sợ Nam Cung Huân không biết nói doạ Có Cẩm chạy, anh ấy vội vàng nói.
Ăn cơm trước sau đó lại đi xem phim, Cố Cẩm dù ngốc thế nào cũng biết nó có ý nghĩa gì.
“Sau này rảnh thì lại nói sau, tôi thực sự có việc phải làm.”
Cố Cẩm di chuyển chuẩn bị rời đi.
“Cẩm nhi, nếu em rời đi, thì đừng trách tôi xuống tay với công ty của Tư Lệ Đình.” Giọng Nam Cung Huân lạnh lùng vang lên.
Có Cẩm dừng bước, chuyện nên đến cuối cùng cũng đến, nếu là người phụ nữ khác có lẽ sẽ do dự.
Nhưng nó chỉ có trên phim mà thôi, mà Cố Cẩm không nghĩ như vậy.
Chuyện tương tự đổi lại là trên người Lệ Đình, anh và những người phụ nữ khác đi xem phim, cho dù sự việc xảy ra có lý do thì trong lòng mình vẫn không vui.
Cố Cảm đã thảo luận với Tư Lệ Đình về cuộc chiến với Nam Cung Mặc, hai người bọn họ sẽ không bao giờ lùi bước.
Nam Cung Huân bước vào nhà hàng trước, vẻ mặt Có Cầm lạnh lùng muốn rời đi.
Cố Nam Thương chỉ đành giữ cô lại: “Tiểu tổ tông, không nói đến việc nhà Nam Cung có quan hệ tốt với chúng ta, cộng thêm thân phận của Nam Cung Huân, anh ta mời ăn cơm cũng đã không dễ dàng gì, em còn muốn chạy? Em là muốn lên trời à?”
Trong bữa ăn, Có Cẩm không nói một lời, Nam Cung Huân vốn là người ít nói nên đừng mong anh ta chủ động tìm chủ đề.
Vì vậy, trong tình huống này xuất hiện một bức tranh rất kỳ lạ, Cố Cẩm ăn, Nam Cung Huân nhìn.
Nam Cung Mặc và Cố Nam Thương ở bên nói chuyện, muốn xấu hỗ bao nhiêu thì xấu hổ báy nhiêu đó.
Hai vị chính chủ vẫn không nói gì, hai bọn họ ở bên cạnh cũng không tiện nói chuyện.
Nam Cung Mặc lo lắng, tạm thời Nam Cung Huân không nói với ông cụ Có, anh ta đang muốn tự xử lý vấn đề, cũng không muốn khơi dậy lòng chán ghét của Có Cẩm.
Khó khăn lắm mới đưa được Cố Cẩm ra ngoài, thái độ của anh ấy như này là theo đuổi con gái à?
Cho rằng cũng giống như những bữa ăn trước đó sao, dù là ai đi chăng nữa thì họ cũng sẽ nâng anh ấy lên cao, nâng ly kính cần mời rượu anh ấy.
Hiển nhiên Cố Cẩm không phải cô gái như vậy, cô chỉ ước gì có thể về sớm, anh không chủ động còn trông cậy vào Cố Cẩm chủ động chắc?
“E hèm, anh, con cua lớn hôm nay ngon quá.” Nam Cung Mặc nhắc nhở.
Ngụ ý là anh còn không mau tỏ ra nhã nhặn với đại tiểu thư thì làm sao người ta thích anh được?
Nam Cung Huân cũng hiểu được điều gì trong ánh mắt lắp lánh của Nam Cung Mặc, đầu tiên anh ta dùng khăn nóng lau tay sạch, sau đó cầm chiếc kẹp lên, bắt đầu bóc vỏ lầy thịt cua và gạch cua.
Sau đó gắp gạch cua vào đĩa Cố Cảm, giọng điệu cứng rắn: “Ăn đi.”
Nam Cung Mặc đỡ trán, anh giai à, anh lạnh nhạt như vậy thì làm sao có thể theo đuổi con gái được hả?
Với giọng điệu như vậy, cho dù người khác muốn ăn cũng không thể ăn được.
“Cảm ơn anh Nam Cung, tôi không thích ăn cua.”
Mặc dù Tư Lệ Đình không có ở đây, nhưng Cố Cẩm cũng không định ăn thức ăn mà Nam Cung Huân đưa cho cô.
Nghĩ đến đôi mắt trong veo áy, Cố Cẩm cảm thấy như mình đang phạm tội.
Dạ dày Tư Lệ Đình không khoẻ, có ăn uống tốt không?
Nghĩ đến Tư Lệ Đình Cố Cẩm chẳng buồn ăn, vội vàng ăn một chút rồi đặt đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi, các anh từ từ dùng đi.”
“Tiểu Cẩm nhi, em mới ăn được một chút, ăn thêm tý nữa đi.”
“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Tôi sẽ cho người làm lại.”
Nam Cung Huân lạnh lùng nói.
Cố Cẩm lắc đầu: “Đồ ăn rất ngon, vốn tôi cũng không đói lắm. Buỏi chiều trong công ty còn có chuyện cần giải quyết, tôi về trước.”
Nhìn thấy Cố Cẩm vội vàng rời đi, Nam Cung Huân có chút không vui: “Chờ một chút.”
“Anh Nam Cung, còn có chuyện gì sao?” Cố Cẩm nhìn anh ta.
“Em vội vàng rời đi như vậy?” Nam Cung Huân lạnh lùng hỏi.
“Tôi còn có chuyện cần giải quyết.”
“Anh đã đặt vé xem phim, buổi chiều chúng ta sẽ đi xem phim.” Nam Cung Mặc sợ Nam Cung Huân không biết nói doạ Có Cẩm chạy, anh ấy vội vàng nói.
Ăn cơm trước sau đó lại đi xem phim, Cố Cẩm dù ngốc thế nào cũng biết nó có ý nghĩa gì.
“Sau này rảnh thì lại nói sau, tôi thực sự có việc phải làm.”
Cố Cẩm di chuyển chuẩn bị rời đi.
“Cẩm nhi, nếu em rời đi, thì đừng trách tôi xuống tay với công ty của Tư Lệ Đình.” Giọng Nam Cung Huân lạnh lùng vang lên.
Có Cẩm dừng bước, chuyện nên đến cuối cùng cũng đến, nếu là người phụ nữ khác có lẽ sẽ do dự.
Nhưng nó chỉ có trên phim mà thôi, mà Cố Cẩm không nghĩ như vậy.
Chuyện tương tự đổi lại là trên người Lệ Đình, anh và những người phụ nữ khác đi xem phim, cho dù sự việc xảy ra có lý do thì trong lòng mình vẫn không vui.
Cố Cảm đã thảo luận với Tư Lệ Đình về cuộc chiến với Nam Cung Mặc, hai người bọn họ sẽ không bao giờ lùi bước.
Bình luận facebook