Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 525
Chương 525:
“Anh muốn ăn đồ em làm.”
“Bây giờ chúng ta về nhà.” Cố Cẩm nắm lấy tay anh, vội vàng đi về phía trước.
Vòng cung trên đôi môi mỏng gợi cảm của Tư Lệ Đình mở: rộng, anh chuyển từ bị động sang chủ động nắm chặt tay Có Cảm.
Mười ngón tay đan vào nhau, thân mật khăng khít, Tô Tô vẫn là Tô Tô của anh, những thứ khác không quan trọng bằng người phụ nữ bên cạnh anh.
Cả hai đều biết rằng con đường tiếp theo có thể không dễ dàng nhưng cả hai đều không nghĩ đến việc buông tay nhau.
Vốn Cố Cẩm nghĩ rằng anh sẽ đưa cô quay trở lại căn hộ của mình, nhưng không ngờ anh đã đưa cô đến biệt thự của anh.
Vừa bước vào biệt thự, những người giúp việc đã hào hứng chào hỏi: “Mợ chủ, cuối cùng mợ cũng đã về.”
Mọi thứ ở đây cho Cố Cẩm cảm giác rất thân thuộc, giống như nhà của cô vậy.
“Chào mọi người, nhà bếp ở đâu?” Câu đầu tiên mà Cố Cẩm nói là thế này.
“Mợ chủ đói ạ? Tôi sẽ dặn người nấu ngay cho cô. Chúng tôi đều nhớ rất rõ khẩu vị của cô.”
“Không không không, là chú ba đói, tôi sẽ nấu cho anh áy, tôi mượn bếp của mọi người dùng một lát.”
“Mợ chủ khách sáo rồi, vốn đây là nhà của cô mà, cô muốn đến chỗ nào thì đến, nhà bếp ở đây.”
Trước kia có thời gian rảnh là Cố Cảm sẽ nấu cho Tư Lệ Đình ăn, chỗ này không lạ với cô, cô nhanh chóng trở nên quen thuộc với nó, làm một số món ăn đơn giản cho Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình ngửi thấy mùi thơm của những món ăn quen thuộc, khơi dậy khẩu vị ăn: “Những món ăn Tô Tô làm luôn là ngon nhất.”
“Chú ba, đừng nói nhiều, anh mau ăn đi, nếu anh đói em sẽ đau lòng.” Cố Cẩm vừa gắp thức ăn cho anh vừa nghiêm túc nói.
Những người giúp việc ở bên cạnh cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này, hai người chia cách lại đoàn tụ cứ lặp lại như vậy, thậm chí bọn họ còn đổ mồ hôi chặt vì cảm tình của hai người: “Mợ chủ và cậu chủ vẫn tình cảm như vậy, thật tốt.”
Cố Cẩm làm không tệ, không kém xa so với những đầu bếp hàng đầu.
Nhìn cách Tư Lệ Đình ăn, như thể anh có thể ăn hết đồ ăn.
Tư Lệ Đình đặt đũa xuống, lấy khăn trên bàn lau vết dầu trên khóe miệng.
“Chú ba, anh có ăn nhiều quá không?”
Nếu là với những người đàn ông khác thì những món ăn đó không là gì cả, gần đây Cố Cảm ở bên Tư Lệ Đình cũng đã rất rõ khẩu phần ăn của anh.
Dạ dày của anh cần được điều chỉnh từ từ, không những không được ăn đồ quá cay và nhiều dầu mỡ, mà còn không nên ăn quá nhiều hoặc quá ít.
Hôm nay rõ ràng là anh đã ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều, không biết dạ dày của anh có chịu nổi không.
“Không sao đâu.” Tư Lệ Đình cười đáp: “Tại Tô Tô nấu quá ngon cho nên anh mới…”
Anh chưa kịp nói hết lời, nụ cười trên môi Tư Lệ Đình đã cứng lại.
Ngay giây tiếp theo, anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, Cố Cẩm biết có chuyện, cô nhanh chóng đi theo anh, nhưng Tư Lệ Đình đã khóa trái cửa.
“Chú ba, cho em vào.”
Sau vài phút chờ đợi, Tư Lệ Đình mở cửa, Cố Cẩm thầy đầu anh đổ đầy mò hôi, gương mặt tái nhọt.
“Tô Tô xin lỗi, anh đã nôn hết những đồ em làm.”
Cố Cẩm nhìn gương mặt của anh, rõ ràng anh đã trở nên như thế này mà anh còn xin lỗi.
“Chú ba… em xin lỗi.” Có Cẩm nhào vào vòng tay của Tư Lệ Đình đưa tay ra ôm lấy anh.
Tư Lệ Đình vuốt tóc cô: “Không sao, anh quen rồi, Tô Tô, dìu anh lên lầu nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng.”
Cố Cẩm đỡ Tư Lệ Đình lên lầu, nhưng cô không nhận thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Tư Lệ Đình.
Xin lỗi, Tô Tô.
Anh còn có thể không biết rõ thân thể của mình sao? Ngay cả khi đó là do Cố Cẩm làm anh cũng không cần phải ăn cùng một lúc nhiều như vậy.
Tư Lệ Đình cố tình ăn nhiều hơn để bụng khó chịu, nhằm khiến Cố Cẩm cảm thấy đau lòng.
“Anh muốn ăn đồ em làm.”
“Bây giờ chúng ta về nhà.” Cố Cẩm nắm lấy tay anh, vội vàng đi về phía trước.
Vòng cung trên đôi môi mỏng gợi cảm của Tư Lệ Đình mở: rộng, anh chuyển từ bị động sang chủ động nắm chặt tay Có Cảm.
Mười ngón tay đan vào nhau, thân mật khăng khít, Tô Tô vẫn là Tô Tô của anh, những thứ khác không quan trọng bằng người phụ nữ bên cạnh anh.
Cả hai đều biết rằng con đường tiếp theo có thể không dễ dàng nhưng cả hai đều không nghĩ đến việc buông tay nhau.
Vốn Cố Cẩm nghĩ rằng anh sẽ đưa cô quay trở lại căn hộ của mình, nhưng không ngờ anh đã đưa cô đến biệt thự của anh.
Vừa bước vào biệt thự, những người giúp việc đã hào hứng chào hỏi: “Mợ chủ, cuối cùng mợ cũng đã về.”
Mọi thứ ở đây cho Cố Cẩm cảm giác rất thân thuộc, giống như nhà của cô vậy.
“Chào mọi người, nhà bếp ở đâu?” Câu đầu tiên mà Cố Cẩm nói là thế này.
“Mợ chủ đói ạ? Tôi sẽ dặn người nấu ngay cho cô. Chúng tôi đều nhớ rất rõ khẩu vị của cô.”
“Không không không, là chú ba đói, tôi sẽ nấu cho anh áy, tôi mượn bếp của mọi người dùng một lát.”
“Mợ chủ khách sáo rồi, vốn đây là nhà của cô mà, cô muốn đến chỗ nào thì đến, nhà bếp ở đây.”
Trước kia có thời gian rảnh là Cố Cảm sẽ nấu cho Tư Lệ Đình ăn, chỗ này không lạ với cô, cô nhanh chóng trở nên quen thuộc với nó, làm một số món ăn đơn giản cho Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình ngửi thấy mùi thơm của những món ăn quen thuộc, khơi dậy khẩu vị ăn: “Những món ăn Tô Tô làm luôn là ngon nhất.”
“Chú ba, đừng nói nhiều, anh mau ăn đi, nếu anh đói em sẽ đau lòng.” Cố Cẩm vừa gắp thức ăn cho anh vừa nghiêm túc nói.
Những người giúp việc ở bên cạnh cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này, hai người chia cách lại đoàn tụ cứ lặp lại như vậy, thậm chí bọn họ còn đổ mồ hôi chặt vì cảm tình của hai người: “Mợ chủ và cậu chủ vẫn tình cảm như vậy, thật tốt.”
Cố Cẩm làm không tệ, không kém xa so với những đầu bếp hàng đầu.
Nhìn cách Tư Lệ Đình ăn, như thể anh có thể ăn hết đồ ăn.
Tư Lệ Đình đặt đũa xuống, lấy khăn trên bàn lau vết dầu trên khóe miệng.
“Chú ba, anh có ăn nhiều quá không?”
Nếu là với những người đàn ông khác thì những món ăn đó không là gì cả, gần đây Cố Cảm ở bên Tư Lệ Đình cũng đã rất rõ khẩu phần ăn của anh.
Dạ dày của anh cần được điều chỉnh từ từ, không những không được ăn đồ quá cay và nhiều dầu mỡ, mà còn không nên ăn quá nhiều hoặc quá ít.
Hôm nay rõ ràng là anh đã ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều, không biết dạ dày của anh có chịu nổi không.
“Không sao đâu.” Tư Lệ Đình cười đáp: “Tại Tô Tô nấu quá ngon cho nên anh mới…”
Anh chưa kịp nói hết lời, nụ cười trên môi Tư Lệ Đình đã cứng lại.
Ngay giây tiếp theo, anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, Cố Cẩm biết có chuyện, cô nhanh chóng đi theo anh, nhưng Tư Lệ Đình đã khóa trái cửa.
“Chú ba, cho em vào.”
Sau vài phút chờ đợi, Tư Lệ Đình mở cửa, Cố Cẩm thầy đầu anh đổ đầy mò hôi, gương mặt tái nhọt.
“Tô Tô xin lỗi, anh đã nôn hết những đồ em làm.”
Cố Cẩm nhìn gương mặt của anh, rõ ràng anh đã trở nên như thế này mà anh còn xin lỗi.
“Chú ba… em xin lỗi.” Có Cẩm nhào vào vòng tay của Tư Lệ Đình đưa tay ra ôm lấy anh.
Tư Lệ Đình vuốt tóc cô: “Không sao, anh quen rồi, Tô Tô, dìu anh lên lầu nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng.”
Cố Cẩm đỡ Tư Lệ Đình lên lầu, nhưng cô không nhận thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Tư Lệ Đình.
Xin lỗi, Tô Tô.
Anh còn có thể không biết rõ thân thể của mình sao? Ngay cả khi đó là do Cố Cẩm làm anh cũng không cần phải ăn cùng một lúc nhiều như vậy.
Tư Lệ Đình cố tình ăn nhiều hơn để bụng khó chịu, nhằm khiến Cố Cẩm cảm thấy đau lòng.
Bình luận facebook