Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1284 “Mau dập đầu xin lỗi!”
Vu Kiệt đang dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy lưỡi đao, cứ như đang kẹp một mảnh giấy vậy, và lúc này, lưỡi đao hoàn toàn không có chút lực sát thương nào.
Ngay lập tức, tóc gáy Matsumoto Ichiro dựng đứng, mồ hôi tuôn như mưa.
Đồng tử của hắn ta nhanh chóng co rút lại, nhìn chòng chọc vào cây đao.
“Sao lại như thế? Điều này sao có thể chứ?”
“Đây chính là bí kỹ Bạt Đao Lưu, sao có thể dễ dàng…”
Hắn ta không tin nổi những gì xảy ra trước mắt mình, hô hấp càng lúc càng dồn dập, cảm giác hoảng sợ khó tả.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Lúc này, người của tổ chức Yamaguchi dưới đài cũng đứng sững tại chỗ.
Đừng nói là một vết thương nhỏ, ngay cả cọng lông của Vu Kiệt cũng không hề hấn gì.
Anh trực tiếp dùng ngón tay kẹp lấy lưỡi đao.
Ngày càng nhiều người cảm nhận được sự mạnh mẽ của Vu Kiệt.
Ngay lúc đó, đột nhiên anh dùng sức, ngón tay kẹp chặt lưỡi đao.
“Đây là lôi đài, dù cho đấu sinh tử chiến thì dùng ám chiêu chính là đi ngược với võ đức, là sai!”
“Mày có biết sai không?”
Vu Kiệt ngẩng cao đầu, lạnh lùng hỏi.
Matsumoto Ichiro vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: “Mày chớ có làm càn, tổ chức…”
Hắn ta la to, định gọi người.
Thế nhưng, Vu Kiệt đột nhiên nhấc chân đá gãy cái chân còn lại của hắn ta.
“Á…”
Matsumoto Ichiro chống một tay xuống đất, đau đớn từ cú đá của Vu Kiệt khiến hắn ta gần như ngạt thở.
“Hai người kia vốn là thế hệ quang minh lỗi lạc của giới võ học, vậy mà lại bị mày dùng chiêu thức âm hiểm sát hại!”
“Mau dập đầu xin lỗi!”
Dứt lời, Vu Kiệt đoạt lấy đao của Matsumoto Ichiro rồi đánh một cú vào ót đối phương.
“Bốp!”
“Rầm!”
Sống đao gõ xuống phát ra một tiếng vang dội, âm thanh đầu dập xuống sàn cũng rất vang dội.
Matsumoto Ichiro nặng nề quỳ sụp xuống trên lôi đài, hướng về phía hai thi thể kia.
Ngay lập tức, tóc gáy Matsumoto Ichiro dựng đứng, mồ hôi tuôn như mưa.
Đồng tử của hắn ta nhanh chóng co rút lại, nhìn chòng chọc vào cây đao.
“Sao lại như thế? Điều này sao có thể chứ?”
“Đây chính là bí kỹ Bạt Đao Lưu, sao có thể dễ dàng…”
Hắn ta không tin nổi những gì xảy ra trước mắt mình, hô hấp càng lúc càng dồn dập, cảm giác hoảng sợ khó tả.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Lúc này, người của tổ chức Yamaguchi dưới đài cũng đứng sững tại chỗ.
Đừng nói là một vết thương nhỏ, ngay cả cọng lông của Vu Kiệt cũng không hề hấn gì.
Anh trực tiếp dùng ngón tay kẹp lấy lưỡi đao.
Ngày càng nhiều người cảm nhận được sự mạnh mẽ của Vu Kiệt.
Ngay lúc đó, đột nhiên anh dùng sức, ngón tay kẹp chặt lưỡi đao.
“Đây là lôi đài, dù cho đấu sinh tử chiến thì dùng ám chiêu chính là đi ngược với võ đức, là sai!”
“Mày có biết sai không?”
Vu Kiệt ngẩng cao đầu, lạnh lùng hỏi.
Matsumoto Ichiro vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: “Mày chớ có làm càn, tổ chức…”
Hắn ta la to, định gọi người.
Thế nhưng, Vu Kiệt đột nhiên nhấc chân đá gãy cái chân còn lại của hắn ta.
“Á…”
Matsumoto Ichiro chống một tay xuống đất, đau đớn từ cú đá của Vu Kiệt khiến hắn ta gần như ngạt thở.
“Hai người kia vốn là thế hệ quang minh lỗi lạc của giới võ học, vậy mà lại bị mày dùng chiêu thức âm hiểm sát hại!”
“Mau dập đầu xin lỗi!”
Dứt lời, Vu Kiệt đoạt lấy đao của Matsumoto Ichiro rồi đánh một cú vào ót đối phương.
“Bốp!”
“Rầm!”
Sống đao gõ xuống phát ra một tiếng vang dội, âm thanh đầu dập xuống sàn cũng rất vang dội.
Matsumoto Ichiro nặng nề quỳ sụp xuống trên lôi đài, hướng về phía hai thi thể kia.
Bình luận facebook