Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-212
Chương 212: Oan gia ngõ hẹp
Dương Cẩm Tú vẫn nhớ như in những chuyện xảy ra ở nhà họ Đổng ở Giang Thành.
Bạn học đại học mà trong lúc cô bị người khác vu khống, còn bị hai mụ quý tộc làm khó ở bữa tiệc nhưng người bạn này không chỉ phủi sạch quan hệ với cô, còn đánh cô một cái.
Đó… Chính là Vương Huệ!
Sau chuyện xảy ra ở bữa tiệc nhà họ Đổng, Dương Cẩm Tú cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt của Vương Huệ. Nếu nói ban đầu còn nể tình Vương Huệ là bạn đại học thì giờ đây chẳng khác gì với người lạ.
Vì vậy, trong bệnh viện số một Giang Thành, nhân viên của cục hỏi thì cô liền nói không quen.
Loại phụ nữ này, có quen hay không thì có gì khác đâu?
Chỉ có điều, Dương Cẩm Tú không thể ngờ là lại gặp Vương Huệ ở đây.
Chưa đợi cô lên tiếng thì Vương Huệ đã thể hiện vẻ ngạo mạn, nắm chặt tay của Lưu Hải, hống hách nói: “Ôi! Đây chẳng phải là Dương Cẩm Tú sao? Sao lại trùng hợp gặp ở thủ đô thế này? Chẳng phải cô ở Giang Thành sao?”
“Lời này dường như cô không có tư cách hỏi. Tôi ở đâu, đi đâu, lẽ nào còn cần báo cáo với cô sao?”, Dương Cẩm Tú cũng không yếu thế, sau khi quyết định làm người lạ với Vương Huệ thì cô cũng nói năng không nể mặt gì nữa.
“Ha ha…”.
“Đúng thế! Tôi thật sự không có tư cách. Một người phụ nữ dựa vào đàn ông, không cần hỏi cũng biết cô đến cùng chồng rồi. Dương Cẩm Tú! Hôm đó sau khi bữa tiệc kết thúc thì chắc xảy ra khá nhiều chuyện nhỉ? Cô nói không quen biết, thật sự khiến tôi đau lòng lắm đấy”.
“Cô chẳng phải cũng dựa vào đàn ông có mối quan hệ với nhà họ Đổng sao? Cố gắng thể hiện vẻ cao sang với tôi làm gì? Không quen nữa sao? Ha ha! Tình bạn ba năm đại học mà cô nói không quen là không quen à?”
“Dương Cẩm Tú! Cô thật sự khiến tôi thất vọng đấy!”
Thất vọng?
Nghe thấy hai chữ này mà trong lòng Dương Cẩm Tú thấy nực cười.
Nói về thất vọng thì lẽ nào cô không thất vọng với Vương Huệ sao?
Hai bà vợ quý tộc kia là Vương Huệ dẫn cô đến để làm quen, đến cuối cùng mình bị tát rồi bị vệ sĩ của người ta vây lại. Vương Huệ là bạn học mà không nói giúp đã đành, đã vậy còn vu khống mình ép cô ta?
Bây giờ lại còn mặt mũi nói là thất vọng về mình?
Dương Cẩm Tú bĩu môi, không biết nên nói lý thế nào với loại người này. Có lẽ trên thế giới luôn có một số người, bẩm sinh đã không thích nói lý.
Thấy Dương Cẩm Tú không nói gì, Vương Huệ tiếp tục nói: “Sao? Không nói gì nữa à, câm rồi à?”, nói xong cô ta nhìn xung quanh, nói: “Phải rồi! Chồng Vu Kiệt của cô đâu? Hôm ở bữa tiệc tôi thấy anh ta uy phong thế, sao hôm nay không đi cùng cô? Lẽ nào cô bị đá rồi?”
“Vương Huệ! Nói năng đừng quá đáng quá, phải biết chừng mực nhé”, Dương Cẩm Tú phẫn nộ trừng mắt nhìn.
“Huệ Huệ, cô ta là…”, Lưu Hải nhìn Dương Cẩm Tú một cái, ánh mắt có chút hiếu kỳ, trong lòng thấy cuồng nhiệt.
“Cô ta?”, Vương Huệ ngẫm nghĩ rồi giới thiệu: “Chính là ả trà xanh, lúc tốt nghiệp đại học nói là sẽ vào doanh nghiệp trong nước rồi giới thiệu công việc cho mỗi người bọn em. Ai ngờ, vừa tốt nghiệp là không thấy bóng dáng đâu. Mấy ngày trước còn bám được nhân vật máu mặt ở Giang Thành, em gặp cô ta mà cô ta còn giả bộ không quen và coi thường em”.
“Thật sao? Vậy thì đúng là trà xanh rồi”, Lưu Hải phụ họa vào.
“Chứ còn sao nữa?”, Vương Huệ lẩm bẩm một tiếng, ngẩng đầu nhìn Kuyue một cái rồi lại nhìn Dương Cẩm Tú, đột nhiên nghĩ tới gì đó. Hai tay cô ta khoanh trước ngực, mặt cười nói: “Này! Dương Cẩm Tú! Không phải cô đến Kuyue mua đồ đấy chứ?”
Dương Cẩm Tú không muốn nói thêm với cô ta, liếc một cái rồi cất bước vào cửa hàng Kuyue.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Hải và Vương Huệ đều thấy khó chịu.
Sao lại hống hách như vậy?
Không coi ai ra gì nữa sao?
Vương Huệ thấy sốt sắng, cô ta đồng ý với điều kiện của cậu chủ này ở thủ đô chẳng phải vì để chèn ép Dương Cẩm Tú sao?
Không ngờ hiện giờ Dương Cẩm Tú lại liếc nhìn mình có một cái rồi đi luôn!
Cô ta tức điên lên, lập tức thể hiện ra vẻ uất ức: “Cậu chủ Lưu! Anh nhìn cô ta kìa, coi thường em quá mà, không coi em ra gì cả. Ở Giang Thành cô ta đã sỉ nhục em bao nhiêu lần rồi. Anh xem…”.
Lưu Hải chau mày, nói: “Đúng là hống hách thật! Ở thủ đô đúng là lần đầu tiên có người dám nhìn anh như thế. Chẳng qua cũng là sống dựa vào đại gia ở Giang Thành mà? Có là cái thá gì đâu?”
“Đừng nói là đại gia ở Giang Thành, kể cả là gia tộc hạng một hay khu vực Đông Lục hay những gia tộc hạng cao khi ở trước mặt nhà họ Lưu của anh thì cũng chỉ là nhân vật nhỏ thôi”.
Lưu Hải từ nhỏ đã sống trong cuộc sống được người khác cung phụng nên giờ đây hắn khó mà chịu được.
Vừa sinh ra đã là cậu chủ nhà họ Lưu, bắt đầu từ khi học mẫu giáo đã được đưa đón trên siêu xe. Lúc ngủ dậy là có người giúp việc bón cơm cho. Mỗi lần đến ngày lễ tết thì những người có quyền thế ở các giới của thủ đô đều tặng quà hắn, lấy lòng hắn. Chỉ vì hắn là cậu chủ nhà họ Lưu. Bố của hắn là nhân vật quan trọng trong mảng kinh tế.
Ông cố nội của hắn là siêu anh hùng từng hy sinh trong trận chiến quan trọng ở thế kỷ trước.
Đến hiện giờ, nhà họ Lưu không được coi là gia tộc lớn nhất thủ đô nhưng nếu so với các vùng khác của cả nước thì đúng là gia tộc hào môn đẳng cấp.
Giờ đây lại bị một ‘trà xanh’ liếc nhìn rồi đi?
Ha ha!
“Cậu chủ Lưu! Không thể dễ dàng tha cho cô ta thế được?”, Vương Huệ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
“Tất nhiên là không rồi! Thủ đô không phải là Giang Thành, ở đây cũng không phải là ai cũng tùy tiện vào được. Phải biết rằng, đây là sản nghiệp dưới danh nghĩa của nhà họ Lý! Bố anh lại là có quen biết với cô chủ thứ hai nhà họ Lý. Hừm! Chỉ một câu nói của anh thì ả trà xanh kia sẽ mất mặt ngay”.
“Đi nào!”, nói xong hắn đi vào bên trong.
Vừa vào cửa thì Từ Yến là phó quản lý của cửa hàng lập tức mở to mắt rồi nở nụ cười nịnh nọt bước đến.
“Ôi… Đây chẳng phải là cậu chủ Lưu sao? Đã lâu không thấy cậu đến. Lần này cậu muốn mua trang sức hay dây chuyền ạ?”, Từ Yến khẽ khom người, hạ thấp tư thế hỏi với vẻ lấy lòng.
Là phó quản lý của cửa hàng Kuyue nên cô ta rất rõ về mối quan hệ thân phận của các nhân vật trong giới thượng lưu.
Và cậu chủ trước mặt đây là Lưu Hải- cậu chủ thứ hai đời thứ ba của nhà họ Lưu.
Trong nhóm cậu chủ thủ đô thì đây là người có câu lạc bộ siêu xe của riêng mình.
Nghe nói không chỉ là những cậu chủ hạng ba ở thủ đô mà ngay cả những cậu chủ trong bốn gia tộc lớn cũng giữ mối quan hệ tốt với Lưu Hải, thường xuyên đến câu lạc bộ siêu xe của hắn để mua xe thể thao.
Ngoài ra bố của Lưu Hải còn là nhân vật lớn nắm quyền quan trọng trong mảng kinh tế, địa vị giống như Thị lang bộ Hộ ngày xưa, thân phận vô cùng cao quý.
Vì vậy, đứng trước cậu chủ như này thì cô ta không dám chậm trễ.
Lưu Hải lạnh lùng cười, nói: “Đã lâu không đến! Phó quản lý Từ! Lẽ nào trong lòng cô còn không rõ sao?"
“Chuyện… Chuyện này…?”, trong lòng Từ Yến run rẩy, hỏi: “Cậu chủ Lưu! Cậu… Cậu nói vậy là sao ạ?”
Lưu Hải nhún vai, nói: “Ý gì ư?”
“Là quản lý mà còn cần tôi nhắc nhở cô sao?”
“Kuyue dù sao cũng là thương hiệu xa xỉ số một quốc tế, vậy mà gần đây sao loại người nào cũng cho vào vậy, lẽ nào định biến nơi này thành chợ bán rau sao? Quản lý Từ! Chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lựa chọn của những vị khách như chúng tôi đấy”, nói xong hắn đưa mắt nhìn về phía Dương Cẩm Tú đang ở khu vực mua quần áo.
Từ Yến cũng đưa mắt nhìn lại thì lập tức hiểu được chuyện gì.
“Cậu chủ Lưu! Tôi biết rồi! Đúng là do chúng tôi sơ suất, tôi sẽ đi xử lý ngay”, nói xong cô ta lạnh lùng mặt rồi ưỡn ngực đi về phía Dương Cẩm Tú.
“Chào cô!”
Dương Cẩm Tú quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì không?”
Từ Yến nghiêng người, nói về phía cửa lớn: “Xin lỗi cô, mời cô lập tức rời khỏi đây”.
“…”, Dương Cẩm Tú đơ người ra.
- ---------------------------
Dương Cẩm Tú vẫn nhớ như in những chuyện xảy ra ở nhà họ Đổng ở Giang Thành.
Bạn học đại học mà trong lúc cô bị người khác vu khống, còn bị hai mụ quý tộc làm khó ở bữa tiệc nhưng người bạn này không chỉ phủi sạch quan hệ với cô, còn đánh cô một cái.
Đó… Chính là Vương Huệ!
Sau chuyện xảy ra ở bữa tiệc nhà họ Đổng, Dương Cẩm Tú cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt của Vương Huệ. Nếu nói ban đầu còn nể tình Vương Huệ là bạn đại học thì giờ đây chẳng khác gì với người lạ.
Vì vậy, trong bệnh viện số một Giang Thành, nhân viên của cục hỏi thì cô liền nói không quen.
Loại phụ nữ này, có quen hay không thì có gì khác đâu?
Chỉ có điều, Dương Cẩm Tú không thể ngờ là lại gặp Vương Huệ ở đây.
Chưa đợi cô lên tiếng thì Vương Huệ đã thể hiện vẻ ngạo mạn, nắm chặt tay của Lưu Hải, hống hách nói: “Ôi! Đây chẳng phải là Dương Cẩm Tú sao? Sao lại trùng hợp gặp ở thủ đô thế này? Chẳng phải cô ở Giang Thành sao?”
“Lời này dường như cô không có tư cách hỏi. Tôi ở đâu, đi đâu, lẽ nào còn cần báo cáo với cô sao?”, Dương Cẩm Tú cũng không yếu thế, sau khi quyết định làm người lạ với Vương Huệ thì cô cũng nói năng không nể mặt gì nữa.
“Ha ha…”.
“Đúng thế! Tôi thật sự không có tư cách. Một người phụ nữ dựa vào đàn ông, không cần hỏi cũng biết cô đến cùng chồng rồi. Dương Cẩm Tú! Hôm đó sau khi bữa tiệc kết thúc thì chắc xảy ra khá nhiều chuyện nhỉ? Cô nói không quen biết, thật sự khiến tôi đau lòng lắm đấy”.
“Cô chẳng phải cũng dựa vào đàn ông có mối quan hệ với nhà họ Đổng sao? Cố gắng thể hiện vẻ cao sang với tôi làm gì? Không quen nữa sao? Ha ha! Tình bạn ba năm đại học mà cô nói không quen là không quen à?”
“Dương Cẩm Tú! Cô thật sự khiến tôi thất vọng đấy!”
Thất vọng?
Nghe thấy hai chữ này mà trong lòng Dương Cẩm Tú thấy nực cười.
Nói về thất vọng thì lẽ nào cô không thất vọng với Vương Huệ sao?
Hai bà vợ quý tộc kia là Vương Huệ dẫn cô đến để làm quen, đến cuối cùng mình bị tát rồi bị vệ sĩ của người ta vây lại. Vương Huệ là bạn học mà không nói giúp đã đành, đã vậy còn vu khống mình ép cô ta?
Bây giờ lại còn mặt mũi nói là thất vọng về mình?
Dương Cẩm Tú bĩu môi, không biết nên nói lý thế nào với loại người này. Có lẽ trên thế giới luôn có một số người, bẩm sinh đã không thích nói lý.
Thấy Dương Cẩm Tú không nói gì, Vương Huệ tiếp tục nói: “Sao? Không nói gì nữa à, câm rồi à?”, nói xong cô ta nhìn xung quanh, nói: “Phải rồi! Chồng Vu Kiệt của cô đâu? Hôm ở bữa tiệc tôi thấy anh ta uy phong thế, sao hôm nay không đi cùng cô? Lẽ nào cô bị đá rồi?”
“Vương Huệ! Nói năng đừng quá đáng quá, phải biết chừng mực nhé”, Dương Cẩm Tú phẫn nộ trừng mắt nhìn.
“Huệ Huệ, cô ta là…”, Lưu Hải nhìn Dương Cẩm Tú một cái, ánh mắt có chút hiếu kỳ, trong lòng thấy cuồng nhiệt.
“Cô ta?”, Vương Huệ ngẫm nghĩ rồi giới thiệu: “Chính là ả trà xanh, lúc tốt nghiệp đại học nói là sẽ vào doanh nghiệp trong nước rồi giới thiệu công việc cho mỗi người bọn em. Ai ngờ, vừa tốt nghiệp là không thấy bóng dáng đâu. Mấy ngày trước còn bám được nhân vật máu mặt ở Giang Thành, em gặp cô ta mà cô ta còn giả bộ không quen và coi thường em”.
“Thật sao? Vậy thì đúng là trà xanh rồi”, Lưu Hải phụ họa vào.
“Chứ còn sao nữa?”, Vương Huệ lẩm bẩm một tiếng, ngẩng đầu nhìn Kuyue một cái rồi lại nhìn Dương Cẩm Tú, đột nhiên nghĩ tới gì đó. Hai tay cô ta khoanh trước ngực, mặt cười nói: “Này! Dương Cẩm Tú! Không phải cô đến Kuyue mua đồ đấy chứ?”
Dương Cẩm Tú không muốn nói thêm với cô ta, liếc một cái rồi cất bước vào cửa hàng Kuyue.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Hải và Vương Huệ đều thấy khó chịu.
Sao lại hống hách như vậy?
Không coi ai ra gì nữa sao?
Vương Huệ thấy sốt sắng, cô ta đồng ý với điều kiện của cậu chủ này ở thủ đô chẳng phải vì để chèn ép Dương Cẩm Tú sao?
Không ngờ hiện giờ Dương Cẩm Tú lại liếc nhìn mình có một cái rồi đi luôn!
Cô ta tức điên lên, lập tức thể hiện ra vẻ uất ức: “Cậu chủ Lưu! Anh nhìn cô ta kìa, coi thường em quá mà, không coi em ra gì cả. Ở Giang Thành cô ta đã sỉ nhục em bao nhiêu lần rồi. Anh xem…”.
Lưu Hải chau mày, nói: “Đúng là hống hách thật! Ở thủ đô đúng là lần đầu tiên có người dám nhìn anh như thế. Chẳng qua cũng là sống dựa vào đại gia ở Giang Thành mà? Có là cái thá gì đâu?”
“Đừng nói là đại gia ở Giang Thành, kể cả là gia tộc hạng một hay khu vực Đông Lục hay những gia tộc hạng cao khi ở trước mặt nhà họ Lưu của anh thì cũng chỉ là nhân vật nhỏ thôi”.
Lưu Hải từ nhỏ đã sống trong cuộc sống được người khác cung phụng nên giờ đây hắn khó mà chịu được.
Vừa sinh ra đã là cậu chủ nhà họ Lưu, bắt đầu từ khi học mẫu giáo đã được đưa đón trên siêu xe. Lúc ngủ dậy là có người giúp việc bón cơm cho. Mỗi lần đến ngày lễ tết thì những người có quyền thế ở các giới của thủ đô đều tặng quà hắn, lấy lòng hắn. Chỉ vì hắn là cậu chủ nhà họ Lưu. Bố của hắn là nhân vật quan trọng trong mảng kinh tế.
Ông cố nội của hắn là siêu anh hùng từng hy sinh trong trận chiến quan trọng ở thế kỷ trước.
Đến hiện giờ, nhà họ Lưu không được coi là gia tộc lớn nhất thủ đô nhưng nếu so với các vùng khác của cả nước thì đúng là gia tộc hào môn đẳng cấp.
Giờ đây lại bị một ‘trà xanh’ liếc nhìn rồi đi?
Ha ha!
“Cậu chủ Lưu! Không thể dễ dàng tha cho cô ta thế được?”, Vương Huệ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
“Tất nhiên là không rồi! Thủ đô không phải là Giang Thành, ở đây cũng không phải là ai cũng tùy tiện vào được. Phải biết rằng, đây là sản nghiệp dưới danh nghĩa của nhà họ Lý! Bố anh lại là có quen biết với cô chủ thứ hai nhà họ Lý. Hừm! Chỉ một câu nói của anh thì ả trà xanh kia sẽ mất mặt ngay”.
“Đi nào!”, nói xong hắn đi vào bên trong.
Vừa vào cửa thì Từ Yến là phó quản lý của cửa hàng lập tức mở to mắt rồi nở nụ cười nịnh nọt bước đến.
“Ôi… Đây chẳng phải là cậu chủ Lưu sao? Đã lâu không thấy cậu đến. Lần này cậu muốn mua trang sức hay dây chuyền ạ?”, Từ Yến khẽ khom người, hạ thấp tư thế hỏi với vẻ lấy lòng.
Là phó quản lý của cửa hàng Kuyue nên cô ta rất rõ về mối quan hệ thân phận của các nhân vật trong giới thượng lưu.
Và cậu chủ trước mặt đây là Lưu Hải- cậu chủ thứ hai đời thứ ba của nhà họ Lưu.
Trong nhóm cậu chủ thủ đô thì đây là người có câu lạc bộ siêu xe của riêng mình.
Nghe nói không chỉ là những cậu chủ hạng ba ở thủ đô mà ngay cả những cậu chủ trong bốn gia tộc lớn cũng giữ mối quan hệ tốt với Lưu Hải, thường xuyên đến câu lạc bộ siêu xe của hắn để mua xe thể thao.
Ngoài ra bố của Lưu Hải còn là nhân vật lớn nắm quyền quan trọng trong mảng kinh tế, địa vị giống như Thị lang bộ Hộ ngày xưa, thân phận vô cùng cao quý.
Vì vậy, đứng trước cậu chủ như này thì cô ta không dám chậm trễ.
Lưu Hải lạnh lùng cười, nói: “Đã lâu không đến! Phó quản lý Từ! Lẽ nào trong lòng cô còn không rõ sao?"
“Chuyện… Chuyện này…?”, trong lòng Từ Yến run rẩy, hỏi: “Cậu chủ Lưu! Cậu… Cậu nói vậy là sao ạ?”
Lưu Hải nhún vai, nói: “Ý gì ư?”
“Là quản lý mà còn cần tôi nhắc nhở cô sao?”
“Kuyue dù sao cũng là thương hiệu xa xỉ số một quốc tế, vậy mà gần đây sao loại người nào cũng cho vào vậy, lẽ nào định biến nơi này thành chợ bán rau sao? Quản lý Từ! Chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lựa chọn của những vị khách như chúng tôi đấy”, nói xong hắn đưa mắt nhìn về phía Dương Cẩm Tú đang ở khu vực mua quần áo.
Từ Yến cũng đưa mắt nhìn lại thì lập tức hiểu được chuyện gì.
“Cậu chủ Lưu! Tôi biết rồi! Đúng là do chúng tôi sơ suất, tôi sẽ đi xử lý ngay”, nói xong cô ta lạnh lùng mặt rồi ưỡn ngực đi về phía Dương Cẩm Tú.
“Chào cô!”
Dương Cẩm Tú quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì không?”
Từ Yến nghiêng người, nói về phía cửa lớn: “Xin lỗi cô, mời cô lập tức rời khỏi đây”.
“…”, Dương Cẩm Tú đơ người ra.
- ---------------------------
Bình luận facebook