Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-219
Chương 219: Quy tắc ngầm trong giới thượng lưu
Lúc này, biểu cảm của Vương Huệ như gặp ma. Cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Cẩm Tú ở cửa.
Sao Dương Cẩm Tú lại vào đây?
Làm sao có thể thế được?
Khách sạn Holy Sky không phải là nơi bình thường. Muốn tham dự bữa tiệc buổi tối hôm nay đều phải có thư mời do chính khách sạn phát thì mới được.
Ngoài ra, bất cứ bảo vệ nào ở cửa đều là xuất thân trong quân ngũ. Muốn lén lút vào được đây thì căn bản là không thể.
Dương Cẩm Tú… Dựa vào cái gì mà có thể vào được? Lại còn một mình nữa chứ?
Nhưng lúc này Dương Cẩm Tú lại không nhìn thấy Vương Huệ.
Người có xuất thân từ nhà họ Dương như cô cũng hiểu được quy tắc của những bữa tiệc như này. Chưa nói đến người anh ruột của cô có mối quan hệ rộng, chỉ với việc ông cụ Dương ở thủ đô bao nhiêu năm như vậy thì còn có chuyện gì không hiểu nữa?
Vì vậy cô đến trước Vu Kiệt một bước, coi như làm quen một lượt.
Nhìn đám người trong bữa tiệc cũng không phải quá đông, Dương Cẩm Tú nhìn về một góc rồi đi thẳng về đó.
Toàn bộ quá trình, Vương Huệ đều nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cũng đúng lúc này, ở bên cạnh đột nhiên truyền lại tiếng nịnh hót của mấy quý bà.
“Cô Triệu! Cô đến rồi à? Đã lâu không gặp, đúng là lâu lắm rồi”.
“Cô Triệu! Hôm nay cô mặc đẹp quá khiến chúng tôi thấy xấu hổ quá”.
“Đúng thế! Nếu so với cô, chúng tôi có khác gì với mấy bà già đâu”.
Nghe thấy vậy, Vương Huệ vội quay đầu lại nhìn. Mấy giọng điệu nịnh nọt này còn ghê hơn lúc nịnh mình.
Cô Triệu?
Nhân vật gì vậy?
Cô ta nhìn một cái thì thấy một cô gái mặc lễ phục màu đen, tóc dài bưng ly rượu vang đi từ tầng hai xuống.
Nếu so với Vương Huệ, Triệu Như Tuyết điềm tĩnh hơn. Đứng trước những lời nịnh nọt của mấy quý cô quý bà, cô ta chỉ thản nhiên cười nói: “Mọi người quá khen rồi! Trên tầng họ nói về kinh doanh tôi cũng không hiểu nên đi xuống cho thoải mái đầu óc. Cùng mọi người uống trà nói chuyện vẫn dễ chịu hơn”.
Nói xong, ánh mắt cô ta nhìn về phía Vương Huệ. Lúc đó, cô ta lập tức bị thu hút bởi bộ lễ phục trên người Vương Huệ.
“Ấy… Cô gái này lạ quá, là…”.
“À à…”.
Một quý cô vội giới thiệu: “Cô Triệu! Cô ấy là bạn gái của cậu hai nhà họ Lưu, Lưu Hải đấy! Cô ấy là Vương Huệ! Hôm nay mới đến đây”.
Nói xong, cô ta lại giới thiệu cho Vương Huệ: “Cô Vương! Giới thiệu với cô chút! Đây là vợ sắp cưới của cậu chủ nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc hiển hách đấy. Cô ấy là Triệu Như Tuyết”.
“Cô Triệu!”, Vương Huệ lập tức kinh ngạc.
Nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc lớn. Còn là vợ sắp cưới của cậu chủ nữa.
Cô ta ngây người ra. Đó là nhà Hiên Viên, là gia tộc hào môn mà cô ta không dám nghĩ đến.
Triệu Như Tuyết nhìn Vương Huệ một cái rồi chủ động giơ tay ra, nói: “Hóa ra là bạn gái của cậu chủ Lưu! Hân hạnh, hân hạnh! Cậu hai nhà họ Lưu cũng là người nổi tiếng trong câu lạc bộ siêu xe mà chúng tôi tổ chức ở thủ đô. Cô Vương đúng là có phúc”.
“Cô khách khí quá…”, nhất thời Vương Huệ không biết nên đáp lại thế nào, cũng giơ tay ra cười nói: “Rất vui khi được biết cô Triệu”.
“Tôi cũng rất vui khi được quen biết cô! À phải rồi, cô Vương! Bộ lễ phục trên người cô… Tôi chưa nhìn thấy kiểu nào như vậy, không biết là…”.
“Cô Triệu chắc không biết! Đây là bộ phiên bản giới hạn trên thế giới mà cậu chủ Lưu đặt làm riêng ở tận trụ sở chính của Kuyue, chỉ có một chiếc duy nhất thôi”.
Chưa đợi Vương Huệ chủ động lên tiếng, một quý cô ở bên cạnh đã vội giới thiệu với Triệu Như Tuyết.
“Đặt riêng cơ à?”, lúc này Triệu Như Tuyết lộ ra vẻ đố kỵ.
Hàng hiệu Kuyue… Người có thể vào được đây có ai mà không biết?
Đây là nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng nhất trong hai năm gần đây dưới danh nghĩa của nhà họ Lý. Tất cả những người nổi tiếng đều muốn tìm đủ mọi cách móc nối quan hệ với nhà họ Lý để đặt riêng nhưng không có cách nào cả.
Kể cả là nhà Hiên Viên đối đầu với nhà họ Lý như nước với lửa cũng không thể nào có tư cách đặt riêng sản phẩm của Kuyue.
Càng nghĩ, sự đố kỵ trong lòng Triệu Như Tuyết càng lớn hơn.
Cô ta làm không được!
Nhưng người khác lại làm được!
Đối phương chỉ là bạn gái của một cậu chủ của gia tộc hạng hai!
Ha ha!
Lưu Hải trong nhóm các cậu chủ cũng có chút danh tiếng, có chút quan hệ nhưng đối với nhà Hiên Viên mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là nhỏ bé mà thôi.
Nhìn Vương Huệ có chút ngây ngô và chưa trải sự đời mà Triệu Như Tuyết nảy sinh ra ác ý, sau đó nói: “Hóa ra là đồ đặt riêng à? Cô Vương có phúc thật đó. Đám chúng tôi không có tư cách được đặt riêng hàng của Kuyue. Ngưỡng mộ chết đi được”.
Cuối cùng, giọng điệu cô ta ngân dài ra. Mấy quý cô ở bên cạnh vừa nghe liền hiểu được dụng ý khác trong đó.
Đây là… Để ý đến bộ lễ phục của Vương Huệ rồi sao?
Ở lâu trong nhóm những quý cô quý bà này, ai cũng hiểu được tính cách của Triệu Như Tuyết.
Cô ta cậy thế có cậu ba nhà Hiên Viên chống lưng nên cái gì cũng muốn. Bất luận là người khác dùng rồi hay chưa dùng, chỉ cần cô ta thích là sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để cướp bằng được.
Chỉ có điều…
Vương Huệ lại không hề hay biết, cứ tưởng Triệu Như Tuyết đang khen mình nên cười nói: “Cô Triệu quá khen! Nếu cô muốn thì khi về tôi sẽ nói một tiếng với cậu chủ Lưu, nhờ bên Kuyue đặt làm riêng mấy bộ nữa”.
“…”, lời nói vừa dứt thì mọi người ở đây bao gồm cả Triệu Như Tuyết cũng đều với vẻ mặt khó coi.
Sao nghe giống như kiểu đang cầu xin cô ta vậy?
Có thể vào được giới này, thế lực phía sau cũng vô cùng mạnh. Sau khi ban nãy Triệu Như Tuyết nói mấy lời này thì đám quý cô quý bà kia đều hiểu được cô ta có ý gì.
Vì vậy, một người trong đó mới cười nhắc nhở: “Cô Vương! Lời này của cô ngại quá đi, như vậy chẳng phải sẽ làm phiền cậu chủ Lưu sao? Hiện giờ chẳng phải có mỗi một bộ sao?”
“Hiện giờ?”, trong lòng Vương Huệ thầm run rẩy, nụ cười lập tức biến mất. Cô ta lùi về sau một bước, biểu cảm cứng đờ, nói: “Cô… Ý cô là gì?”
Triệu Như Tuyết nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Tôi nhìn body của cô Vương hình như cũng tầm tôi ý”.
“Đúng thế! Tôi nhìn cũng tầm nhau đấy”.
“Các cô… Các cô…”, mắt thấy những quý bà vừa lấy lòng mình bây giờ đứng về phe Triệu Như Tuyết, liên tưởng đến câu nói ban nãy, sắc mặt của Vương Huệ mới biến đổi.
“Cô Vương! Cô nhìn xem hiện giờ cô cũng là bạn gái của cậu chủ Lưu rồi. Nếu đã bước chân vào giới này thì cũng nên hiểu một số quy tắc chứ. Cô Triệu là người là nhân vật có tiếng nói nhất trong giới, phía sau còn có nhà Hiên Viên. Cô là người mới thì cũng phải có chút quà chứ?”
“Quà?”, Vương Huệ cúi đầu nhìn bộ lễ phục của mình.
“Không… Không được…”, Vương Huệ ấp úng từ chối.
“Không được?”, câu trả lời khiến Triệu Như Tuyết chau mày lại.
“Cô Vương! Tôi để ý đến bộ lễ phục của cô, nói thật, đó là vinh hạnh của cô đấy. Tôi khuyên cô hãy giữ quy tắc chút. Đừng để tôi đích thân ra tay, tránh đến lúc đó mọi người đều khó xử”.
Lộ bộ mặt thật sự ra rồi, Triệu Như Tuyết cũng không muốn giấu nữa, vì vậy cô ta nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Phải đấy! Cô Vương! Nhân lúc hiện giờ người chưa đông nên còn có thời gian đi thay bộ khác”.
“Đúng thế, đúng thế! Dùng một bộ lễ phục đổi lại là tình bạn với cô Triệu, giao dịch này ai cũng làm được”.
“Dù sao thì quy tắc trong giới đã vậy, cô nghĩ kỹ đi…”.
Mấy quý bà này kẻ tung người hứng, cuối cùng cũng lộ ra sự xấu xí ngầm trong giới thượng lưu này.
Đứng trước họ, Vương Huệ thấy áp lực vô cùng. Cô ta không còn vẻ hống hách bá đạo như đối với Dương Cẩm Tú lúc sáng.
Đối đãi với người không bằng mình thì ngông cuồng coi thường.
Còn đối với nhân vật lớn và địa vị cao hơn mình mấy bậc thì co rúm lại.
Vương Huệ nuốt nước bọt, ánh mắt lóe lên: “Tôi… Tôi không vào giới này nữa! Tôi đi, tôi đi”.
“Đi ư? Cô muốn vào thì vào, muốn đi thì đi chắc? Người đâu!”, Triệu Như Tuyết sắc mặt lạnh lùng, vỗ tay. Ngay lập tức ở tầng hai có mấy vệ sĩ canh giữ ở hành lang lập tức lao xuống.
Cũng đúng lúc này một nhóm vệ sĩ khí thế đùng đùng ở cửa bữa tiệc đi cùng một cô gái mặc đồng phục đi vào trong.
Từ Yến dẫn theo vệ sĩ mà trụ sở chính phái đến, lúc này họ đến kịp thời.
“Dừng tay!”
- ---------------------------
Lúc này, biểu cảm của Vương Huệ như gặp ma. Cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Cẩm Tú ở cửa.
Sao Dương Cẩm Tú lại vào đây?
Làm sao có thể thế được?
Khách sạn Holy Sky không phải là nơi bình thường. Muốn tham dự bữa tiệc buổi tối hôm nay đều phải có thư mời do chính khách sạn phát thì mới được.
Ngoài ra, bất cứ bảo vệ nào ở cửa đều là xuất thân trong quân ngũ. Muốn lén lút vào được đây thì căn bản là không thể.
Dương Cẩm Tú… Dựa vào cái gì mà có thể vào được? Lại còn một mình nữa chứ?
Nhưng lúc này Dương Cẩm Tú lại không nhìn thấy Vương Huệ.
Người có xuất thân từ nhà họ Dương như cô cũng hiểu được quy tắc của những bữa tiệc như này. Chưa nói đến người anh ruột của cô có mối quan hệ rộng, chỉ với việc ông cụ Dương ở thủ đô bao nhiêu năm như vậy thì còn có chuyện gì không hiểu nữa?
Vì vậy cô đến trước Vu Kiệt một bước, coi như làm quen một lượt.
Nhìn đám người trong bữa tiệc cũng không phải quá đông, Dương Cẩm Tú nhìn về một góc rồi đi thẳng về đó.
Toàn bộ quá trình, Vương Huệ đều nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cũng đúng lúc này, ở bên cạnh đột nhiên truyền lại tiếng nịnh hót của mấy quý bà.
“Cô Triệu! Cô đến rồi à? Đã lâu không gặp, đúng là lâu lắm rồi”.
“Cô Triệu! Hôm nay cô mặc đẹp quá khiến chúng tôi thấy xấu hổ quá”.
“Đúng thế! Nếu so với cô, chúng tôi có khác gì với mấy bà già đâu”.
Nghe thấy vậy, Vương Huệ vội quay đầu lại nhìn. Mấy giọng điệu nịnh nọt này còn ghê hơn lúc nịnh mình.
Cô Triệu?
Nhân vật gì vậy?
Cô ta nhìn một cái thì thấy một cô gái mặc lễ phục màu đen, tóc dài bưng ly rượu vang đi từ tầng hai xuống.
Nếu so với Vương Huệ, Triệu Như Tuyết điềm tĩnh hơn. Đứng trước những lời nịnh nọt của mấy quý cô quý bà, cô ta chỉ thản nhiên cười nói: “Mọi người quá khen rồi! Trên tầng họ nói về kinh doanh tôi cũng không hiểu nên đi xuống cho thoải mái đầu óc. Cùng mọi người uống trà nói chuyện vẫn dễ chịu hơn”.
Nói xong, ánh mắt cô ta nhìn về phía Vương Huệ. Lúc đó, cô ta lập tức bị thu hút bởi bộ lễ phục trên người Vương Huệ.
“Ấy… Cô gái này lạ quá, là…”.
“À à…”.
Một quý cô vội giới thiệu: “Cô Triệu! Cô ấy là bạn gái của cậu hai nhà họ Lưu, Lưu Hải đấy! Cô ấy là Vương Huệ! Hôm nay mới đến đây”.
Nói xong, cô ta lại giới thiệu cho Vương Huệ: “Cô Vương! Giới thiệu với cô chút! Đây là vợ sắp cưới của cậu chủ nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc hiển hách đấy. Cô ấy là Triệu Như Tuyết”.
“Cô Triệu!”, Vương Huệ lập tức kinh ngạc.
Nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc lớn. Còn là vợ sắp cưới của cậu chủ nữa.
Cô ta ngây người ra. Đó là nhà Hiên Viên, là gia tộc hào môn mà cô ta không dám nghĩ đến.
Triệu Như Tuyết nhìn Vương Huệ một cái rồi chủ động giơ tay ra, nói: “Hóa ra là bạn gái của cậu chủ Lưu! Hân hạnh, hân hạnh! Cậu hai nhà họ Lưu cũng là người nổi tiếng trong câu lạc bộ siêu xe mà chúng tôi tổ chức ở thủ đô. Cô Vương đúng là có phúc”.
“Cô khách khí quá…”, nhất thời Vương Huệ không biết nên đáp lại thế nào, cũng giơ tay ra cười nói: “Rất vui khi được biết cô Triệu”.
“Tôi cũng rất vui khi được quen biết cô! À phải rồi, cô Vương! Bộ lễ phục trên người cô… Tôi chưa nhìn thấy kiểu nào như vậy, không biết là…”.
“Cô Triệu chắc không biết! Đây là bộ phiên bản giới hạn trên thế giới mà cậu chủ Lưu đặt làm riêng ở tận trụ sở chính của Kuyue, chỉ có một chiếc duy nhất thôi”.
Chưa đợi Vương Huệ chủ động lên tiếng, một quý cô ở bên cạnh đã vội giới thiệu với Triệu Như Tuyết.
“Đặt riêng cơ à?”, lúc này Triệu Như Tuyết lộ ra vẻ đố kỵ.
Hàng hiệu Kuyue… Người có thể vào được đây có ai mà không biết?
Đây là nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng nhất trong hai năm gần đây dưới danh nghĩa của nhà họ Lý. Tất cả những người nổi tiếng đều muốn tìm đủ mọi cách móc nối quan hệ với nhà họ Lý để đặt riêng nhưng không có cách nào cả.
Kể cả là nhà Hiên Viên đối đầu với nhà họ Lý như nước với lửa cũng không thể nào có tư cách đặt riêng sản phẩm của Kuyue.
Càng nghĩ, sự đố kỵ trong lòng Triệu Như Tuyết càng lớn hơn.
Cô ta làm không được!
Nhưng người khác lại làm được!
Đối phương chỉ là bạn gái của một cậu chủ của gia tộc hạng hai!
Ha ha!
Lưu Hải trong nhóm các cậu chủ cũng có chút danh tiếng, có chút quan hệ nhưng đối với nhà Hiên Viên mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là nhỏ bé mà thôi.
Nhìn Vương Huệ có chút ngây ngô và chưa trải sự đời mà Triệu Như Tuyết nảy sinh ra ác ý, sau đó nói: “Hóa ra là đồ đặt riêng à? Cô Vương có phúc thật đó. Đám chúng tôi không có tư cách được đặt riêng hàng của Kuyue. Ngưỡng mộ chết đi được”.
Cuối cùng, giọng điệu cô ta ngân dài ra. Mấy quý cô ở bên cạnh vừa nghe liền hiểu được dụng ý khác trong đó.
Đây là… Để ý đến bộ lễ phục của Vương Huệ rồi sao?
Ở lâu trong nhóm những quý cô quý bà này, ai cũng hiểu được tính cách của Triệu Như Tuyết.
Cô ta cậy thế có cậu ba nhà Hiên Viên chống lưng nên cái gì cũng muốn. Bất luận là người khác dùng rồi hay chưa dùng, chỉ cần cô ta thích là sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để cướp bằng được.
Chỉ có điều…
Vương Huệ lại không hề hay biết, cứ tưởng Triệu Như Tuyết đang khen mình nên cười nói: “Cô Triệu quá khen! Nếu cô muốn thì khi về tôi sẽ nói một tiếng với cậu chủ Lưu, nhờ bên Kuyue đặt làm riêng mấy bộ nữa”.
“…”, lời nói vừa dứt thì mọi người ở đây bao gồm cả Triệu Như Tuyết cũng đều với vẻ mặt khó coi.
Sao nghe giống như kiểu đang cầu xin cô ta vậy?
Có thể vào được giới này, thế lực phía sau cũng vô cùng mạnh. Sau khi ban nãy Triệu Như Tuyết nói mấy lời này thì đám quý cô quý bà kia đều hiểu được cô ta có ý gì.
Vì vậy, một người trong đó mới cười nhắc nhở: “Cô Vương! Lời này của cô ngại quá đi, như vậy chẳng phải sẽ làm phiền cậu chủ Lưu sao? Hiện giờ chẳng phải có mỗi một bộ sao?”
“Hiện giờ?”, trong lòng Vương Huệ thầm run rẩy, nụ cười lập tức biến mất. Cô ta lùi về sau một bước, biểu cảm cứng đờ, nói: “Cô… Ý cô là gì?”
Triệu Như Tuyết nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Tôi nhìn body của cô Vương hình như cũng tầm tôi ý”.
“Đúng thế! Tôi nhìn cũng tầm nhau đấy”.
“Các cô… Các cô…”, mắt thấy những quý bà vừa lấy lòng mình bây giờ đứng về phe Triệu Như Tuyết, liên tưởng đến câu nói ban nãy, sắc mặt của Vương Huệ mới biến đổi.
“Cô Vương! Cô nhìn xem hiện giờ cô cũng là bạn gái của cậu chủ Lưu rồi. Nếu đã bước chân vào giới này thì cũng nên hiểu một số quy tắc chứ. Cô Triệu là người là nhân vật có tiếng nói nhất trong giới, phía sau còn có nhà Hiên Viên. Cô là người mới thì cũng phải có chút quà chứ?”
“Quà?”, Vương Huệ cúi đầu nhìn bộ lễ phục của mình.
“Không… Không được…”, Vương Huệ ấp úng từ chối.
“Không được?”, câu trả lời khiến Triệu Như Tuyết chau mày lại.
“Cô Vương! Tôi để ý đến bộ lễ phục của cô, nói thật, đó là vinh hạnh của cô đấy. Tôi khuyên cô hãy giữ quy tắc chút. Đừng để tôi đích thân ra tay, tránh đến lúc đó mọi người đều khó xử”.
Lộ bộ mặt thật sự ra rồi, Triệu Như Tuyết cũng không muốn giấu nữa, vì vậy cô ta nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Phải đấy! Cô Vương! Nhân lúc hiện giờ người chưa đông nên còn có thời gian đi thay bộ khác”.
“Đúng thế, đúng thế! Dùng một bộ lễ phục đổi lại là tình bạn với cô Triệu, giao dịch này ai cũng làm được”.
“Dù sao thì quy tắc trong giới đã vậy, cô nghĩ kỹ đi…”.
Mấy quý bà này kẻ tung người hứng, cuối cùng cũng lộ ra sự xấu xí ngầm trong giới thượng lưu này.
Đứng trước họ, Vương Huệ thấy áp lực vô cùng. Cô ta không còn vẻ hống hách bá đạo như đối với Dương Cẩm Tú lúc sáng.
Đối đãi với người không bằng mình thì ngông cuồng coi thường.
Còn đối với nhân vật lớn và địa vị cao hơn mình mấy bậc thì co rúm lại.
Vương Huệ nuốt nước bọt, ánh mắt lóe lên: “Tôi… Tôi không vào giới này nữa! Tôi đi, tôi đi”.
“Đi ư? Cô muốn vào thì vào, muốn đi thì đi chắc? Người đâu!”, Triệu Như Tuyết sắc mặt lạnh lùng, vỗ tay. Ngay lập tức ở tầng hai có mấy vệ sĩ canh giữ ở hành lang lập tức lao xuống.
Cũng đúng lúc này một nhóm vệ sĩ khí thế đùng đùng ở cửa bữa tiệc đi cùng một cô gái mặc đồng phục đi vào trong.
Từ Yến dẫn theo vệ sĩ mà trụ sở chính phái đến, lúc này họ đến kịp thời.
“Dừng tay!”
- ---------------------------
Bình luận facebook