Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-220
Chương 220: Bộ lễ phục này không phải của cô
Tiếng quát ở cửa khiến tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nhìn lại.
Dương Cẩm Tú cũng giật mình, lúc quay đầu lại nhìn thì mất hứng luôn. Đây chẳng phải là Từ Yến- quản lý của cửa hàng Kuyue ở quảng trường sao?
Cô vẫn còn nhớ như in chuyện xảy ra lúc sáng. Là quản lý cửa hàng nổi tiếng mà thái độ đối đã với khách hàng lại dựa vào thân phận địa vị của họ, thậm chí vì một câu nói của họ mà đuổi mình ra ngoài.
Theo như Dương Cẩm Tú thấy, loại người như này không xứng đáng làm quản lý.
Lúc cô định quay đầu lại bận việc của mình thì một bóng hình lọt vào mắt cô.
Cô nhìn về phía mà Từ Yến bước lại thì nhìn thấy Vương Huệ mặc bộ lễ phục màu trắng, phong cách rất độc đáo.
Hôm nay cô ta mặc bộ lễ phục này… Đẹp quá đi!
Cô ta cũng ở đây sao?
Dương Cẩm Tú nheo mắt lại, đang định nhìn đi chỗ khác thì liền nhìn thấy một đám vệ sĩ mặc vest đen từ trên tầng lao xuống giơ tay về phía Vương Huệ.
“Các người muốn làm gì?”, Vương Huệ hét lớn.
Cô ta lùi về sau, đồng thời lúc này người mà Từ Yến dẫn đến cũng áp sát vây chặt lấy Vương Huệ.
“Quản lý Từ!”, Vương Huệ nhìn thấy cô ta thì như nhìn thấy cứu tinh. Nhìn thấy cô ta dẫn bao nhiêu người đến thì vội nắm lấy tay Từ Yến, sốt sắng nói: “Quản lý Từ! Cô đến đúng lúc lắm! Mau cứu tôi, cứu tôi với! Tôi là khách hàng đã đặt riêng lễ phục của cửa hàng Kuyue mà. Các người có quyền lợi bảo đảm sự an toàn cho tôi và bộ lễ phục này”.
“Đám người này muốn cướp bộ lễ phục của tôi, mau… Mau ngăn họ lại”.
Vương Huệ chỉ vào đám vệ sĩ mà Triệu Như Tuyết gọi đến.
Còn tại sao Từ Yến lại đến và vào đây kiểu gì, Vương Huệ không hề muốn biết.
Cô ta thấy sợ rồi!
Thấy hoang mang rồi!
Lần đầu bước chân vào giới thượng lưu ở thủ đô, cô ta cứ tưởng dựa vào bối cảnh của Lưu Hải là có thể hưởng thụ mọi quyền lợi và được vô số người nịnh nọt lấy lòng nhưng cô ta phát hiện ra mình nhầm rồi!
Nhầm nghiêm trọng!
Giới thượng lưu đó căn bản không đơn giản như cô ta tưởng tượng. Đám quý bà này một bên thì nói những lời lấy lòng cô ta nhưng có thể quay ngoắt 180 độ đi giúp người có quyền thế hơn bắt nạt lại mình.
Đây chính là vòng tròn quan hệ của các quý bà, vòng tròn lấy lợi ích và quan hệ là trên hết.
“Ôi chao! Còn gọi người cơ à?”, Triệu Như Tuyết khoanh tay trước ngực, không hề coi đám người này ra gì.
Nghĩ đến việc ở đây là thủ đô, phía sau khách sạn Holy Sky còn có thế lực chống lưng và nhà Hiên Viên lại là một trong bốn gia tộc lớn, địa vị cao quý nên chắc chắn không có ai dám ra tay với cô ta.
Cô ta nheo mắt nhìn Từ Yến với dáng vẻ cao ngạo, nói: “Cô là quản lý của cửa hàng Kuyue chăng? Tôi từng gặp cô rồi nhưng chưa từng nghe nói cửa hàng Kuyue dưới danh nghĩa nhà họ Lý còn đi làm vệ sĩ cho khách hàng nữa?”
“Đừng nói với tôi đây là nghiệp vụ mới triển khai của Kuyue nhé! Dù sao thì một nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế trong hai năm nay, vì muốn cho khách hàng sự trải nghiệm tốt hơn nhưng không đến mức như này chứ?”
“Quản lý Từ! Cô nói xem!”
Từ Yến nhìn Triệu Như Tuyết một cái, biết rõ về nhân vật này trong giới thượng lưu thủ đô.
“Cô Triệu…”, Từ Yến đang định nói gì thì một giây sau, Vương Huệ lập tức ngắt lời, hét lớn: “Quản lý Từ! Giúp tôi, giúp tôi với. Bạn trai tôi là cậu chủ Lưu…”.
“Cậu chủ Lưu ư?”, Triệu Như Tuyết hừ lạnh một tiếng khinh bỉ, nói: “Cậu chủ Lưu thì đã làm sao? So với chồng sắp cưới của tôi thì có là gì đâu?”
“Quản lý Từ! Kuyue là nhãn hiệu nổi tiếng của nhà họ Lý. Hôm nay tôi nể mặt nhà họ Lý nên không làm khó cô. Nhưng tôi đã để ý đến bộ lễ phục của Vương Huệ thì tốt nhất cô đừng nhúng tay vào, tránh rước họa vào thân”, lời nói vừa dứt thì không chỉ Vương Huệ mà ngay cả Từ Yến cũng sắc mặt khó coi hơn hẳn.
Sắc mặt cô ta khó coi không phải vì lời nói của Triệu Như Tuyết mà vì có lý do khác. Còn Vương Huệ nghe thấy vậy thì mặt biến sắc.
Thật sự muốn bộ lễ phục của mình sao? Vậy chẳng phải là mình sẽ phải cởi ra ngay trong ngày hôm nay sao? Mình còn chưa mặc được bao lâu mà?
“Không… Không được…”, Vương Huệ lắc đầu mãi không thôi.
“Cái này không do cô quyết định! Những thứ mà Triệu Như Tuyết tôi đã muốn thì chưa bao giờ không có được cả. Ví dụ như việc nghĩa trang ngày hôm qua. Địa thế được thầy phong thủy nói là đẹp nên tôi cho người đập phá hết và sửa chữa lại, lại còn đánh cho một kẻ cứng đầu thừa sống thiếu chết nữa. Cô Vương! Cô biết kết cục cuối cùng của hắn là gì không?”, Triệu Như Tuyết nói với giọng điệu lạnh băng.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười…
Nhưng trong nụ cười như dấu dao!
“Tôi… Tôi không biết”.
“Ha ha! Được! Vậy để tôi nói cho mà nghe. Tên nhóc đó là bạn trai của một người được chôn trong ngôi mộ ở đó. Cuối cùng bị người của tôi đánh tàn phế, ném ở vệ đường, máu me đầm đìa”.
“…”, Vương Huệ cứng họng.
“Hự…”, cô ta hít một hơi lạnh, toàn thân run rẩy.
“Hiện giờ cô còn nghĩ là không được không?”, Triệu Như Tuyết lại hỏi.
“Tôi… Tôi…”, Vương Huệ ấp úng nói, cô ta không biết nên làm như thế nào?
Cô ta không biết nên nói gì?
Đồng ý ư? Vậy thì bộ lễ phục này sẽ không còn nữa. Cô ta vẫn còn muốn mang đi khoe với tất cả bạn của mình nữa.
Nhưng nếu không đồng ý… Liệu có bị đánh tàn phế rồi ném ở vệ đường không?
Đối phương là vợ sắp cưới của cậu chủ nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc lớn, không phải đang dọa cô ta thôi chứ?
Thấy cô ta do dự, Triệu Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem ra cần tôi giúp cô đưa ra quyết định rồi. Còn ngây người ra đó làm gì, lên cho tôi! Lột bộ lễ phục trên người cô ta xuống. Tôi muốn bộ đó”.
“Rõ!”, vệ sĩ phía sau chắp tay nghe lệnh, vén tay áo đi về trước.
Nhìn thấy đám vệ sĩ cao to vạm vỡ này hai mắt Vương Huệ trợn trừng, sức lực như bị hút mất, cô ta không nhấc nổi chân.
Mắt thấy đám người này sắp đến trước mặt rồi…
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền lại từ phía Từ Yến: “Không được!”
“Quản lý Từ…”, Vương Huệ gọi.
Triệu Như Tuyết lạnh lùng nói: “Quản lý Từ! Tôi nói rồi, nể mặt nhà họ Lý tôi không chấp nhặt sự vô lễ ban nãy của cô nhưng cơ hội như vậy không có lần hai đâu. Đừng có không biết điều như vậy”.
Từ Yến hít một hơi lạnh, ánh mắt sốt ruột. Nghĩ đến việc sắp bắt đầu bữa tiệc rồi nên cô ta không thể đợi được nữa.
Nếu không thể mang bộ lễ phục này về trước khi vợ cậu chủ đến thì tiền đồ của cô ta… Thật sự bị hủy rồi.
Tiếp đó, cô ta nói: “Cô Triệu! Thật sự xin lỗi, tôi phải nói rõ một chuyện”.
“Chuyện gì? Mau nói đi, đừng làm phí thời gian của tôi”, Triệu Như Tuyết không nhẫn nại được, nói.
“Quản lý Từ…”, Vương Huệ nuốt nước bọt, chờ đợi.
Nhưng sau đó thì nhìn thấy…
Từ Yến xoay người trừng mắt nhìn Vương Huệ, lạnh lùng nói: “Cô Vương! Mời cô lập tức đến phòng thay đồ và thay bộ lễ phục trên người xuống. Do sai sót của tôi nên lấy nhầm bộ lễ phục của cô và cậu chủ Lưu, vì vậy… Bộ này không phải của cô, xin cô hãy trả lại cho tôi”.
“…”, Triệu Như Tuyết.
“…”, Vương Huệ.
“…”, tất cả mọi người.
- ---------------------------
Tiếng quát ở cửa khiến tất cả mọi người trong bữa tiệc đều nhìn lại.
Dương Cẩm Tú cũng giật mình, lúc quay đầu lại nhìn thì mất hứng luôn. Đây chẳng phải là Từ Yến- quản lý của cửa hàng Kuyue ở quảng trường sao?
Cô vẫn còn nhớ như in chuyện xảy ra lúc sáng. Là quản lý cửa hàng nổi tiếng mà thái độ đối đã với khách hàng lại dựa vào thân phận địa vị của họ, thậm chí vì một câu nói của họ mà đuổi mình ra ngoài.
Theo như Dương Cẩm Tú thấy, loại người như này không xứng đáng làm quản lý.
Lúc cô định quay đầu lại bận việc của mình thì một bóng hình lọt vào mắt cô.
Cô nhìn về phía mà Từ Yến bước lại thì nhìn thấy Vương Huệ mặc bộ lễ phục màu trắng, phong cách rất độc đáo.
Hôm nay cô ta mặc bộ lễ phục này… Đẹp quá đi!
Cô ta cũng ở đây sao?
Dương Cẩm Tú nheo mắt lại, đang định nhìn đi chỗ khác thì liền nhìn thấy một đám vệ sĩ mặc vest đen từ trên tầng lao xuống giơ tay về phía Vương Huệ.
“Các người muốn làm gì?”, Vương Huệ hét lớn.
Cô ta lùi về sau, đồng thời lúc này người mà Từ Yến dẫn đến cũng áp sát vây chặt lấy Vương Huệ.
“Quản lý Từ!”, Vương Huệ nhìn thấy cô ta thì như nhìn thấy cứu tinh. Nhìn thấy cô ta dẫn bao nhiêu người đến thì vội nắm lấy tay Từ Yến, sốt sắng nói: “Quản lý Từ! Cô đến đúng lúc lắm! Mau cứu tôi, cứu tôi với! Tôi là khách hàng đã đặt riêng lễ phục của cửa hàng Kuyue mà. Các người có quyền lợi bảo đảm sự an toàn cho tôi và bộ lễ phục này”.
“Đám người này muốn cướp bộ lễ phục của tôi, mau… Mau ngăn họ lại”.
Vương Huệ chỉ vào đám vệ sĩ mà Triệu Như Tuyết gọi đến.
Còn tại sao Từ Yến lại đến và vào đây kiểu gì, Vương Huệ không hề muốn biết.
Cô ta thấy sợ rồi!
Thấy hoang mang rồi!
Lần đầu bước chân vào giới thượng lưu ở thủ đô, cô ta cứ tưởng dựa vào bối cảnh của Lưu Hải là có thể hưởng thụ mọi quyền lợi và được vô số người nịnh nọt lấy lòng nhưng cô ta phát hiện ra mình nhầm rồi!
Nhầm nghiêm trọng!
Giới thượng lưu đó căn bản không đơn giản như cô ta tưởng tượng. Đám quý bà này một bên thì nói những lời lấy lòng cô ta nhưng có thể quay ngoắt 180 độ đi giúp người có quyền thế hơn bắt nạt lại mình.
Đây chính là vòng tròn quan hệ của các quý bà, vòng tròn lấy lợi ích và quan hệ là trên hết.
“Ôi chao! Còn gọi người cơ à?”, Triệu Như Tuyết khoanh tay trước ngực, không hề coi đám người này ra gì.
Nghĩ đến việc ở đây là thủ đô, phía sau khách sạn Holy Sky còn có thế lực chống lưng và nhà Hiên Viên lại là một trong bốn gia tộc lớn, địa vị cao quý nên chắc chắn không có ai dám ra tay với cô ta.
Cô ta nheo mắt nhìn Từ Yến với dáng vẻ cao ngạo, nói: “Cô là quản lý của cửa hàng Kuyue chăng? Tôi từng gặp cô rồi nhưng chưa từng nghe nói cửa hàng Kuyue dưới danh nghĩa nhà họ Lý còn đi làm vệ sĩ cho khách hàng nữa?”
“Đừng nói với tôi đây là nghiệp vụ mới triển khai của Kuyue nhé! Dù sao thì một nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế trong hai năm nay, vì muốn cho khách hàng sự trải nghiệm tốt hơn nhưng không đến mức như này chứ?”
“Quản lý Từ! Cô nói xem!”
Từ Yến nhìn Triệu Như Tuyết một cái, biết rõ về nhân vật này trong giới thượng lưu thủ đô.
“Cô Triệu…”, Từ Yến đang định nói gì thì một giây sau, Vương Huệ lập tức ngắt lời, hét lớn: “Quản lý Từ! Giúp tôi, giúp tôi với. Bạn trai tôi là cậu chủ Lưu…”.
“Cậu chủ Lưu ư?”, Triệu Như Tuyết hừ lạnh một tiếng khinh bỉ, nói: “Cậu chủ Lưu thì đã làm sao? So với chồng sắp cưới của tôi thì có là gì đâu?”
“Quản lý Từ! Kuyue là nhãn hiệu nổi tiếng của nhà họ Lý. Hôm nay tôi nể mặt nhà họ Lý nên không làm khó cô. Nhưng tôi đã để ý đến bộ lễ phục của Vương Huệ thì tốt nhất cô đừng nhúng tay vào, tránh rước họa vào thân”, lời nói vừa dứt thì không chỉ Vương Huệ mà ngay cả Từ Yến cũng sắc mặt khó coi hơn hẳn.
Sắc mặt cô ta khó coi không phải vì lời nói của Triệu Như Tuyết mà vì có lý do khác. Còn Vương Huệ nghe thấy vậy thì mặt biến sắc.
Thật sự muốn bộ lễ phục của mình sao? Vậy chẳng phải là mình sẽ phải cởi ra ngay trong ngày hôm nay sao? Mình còn chưa mặc được bao lâu mà?
“Không… Không được…”, Vương Huệ lắc đầu mãi không thôi.
“Cái này không do cô quyết định! Những thứ mà Triệu Như Tuyết tôi đã muốn thì chưa bao giờ không có được cả. Ví dụ như việc nghĩa trang ngày hôm qua. Địa thế được thầy phong thủy nói là đẹp nên tôi cho người đập phá hết và sửa chữa lại, lại còn đánh cho một kẻ cứng đầu thừa sống thiếu chết nữa. Cô Vương! Cô biết kết cục cuối cùng của hắn là gì không?”, Triệu Như Tuyết nói với giọng điệu lạnh băng.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười…
Nhưng trong nụ cười như dấu dao!
“Tôi… Tôi không biết”.
“Ha ha! Được! Vậy để tôi nói cho mà nghe. Tên nhóc đó là bạn trai của một người được chôn trong ngôi mộ ở đó. Cuối cùng bị người của tôi đánh tàn phế, ném ở vệ đường, máu me đầm đìa”.
“…”, Vương Huệ cứng họng.
“Hự…”, cô ta hít một hơi lạnh, toàn thân run rẩy.
“Hiện giờ cô còn nghĩ là không được không?”, Triệu Như Tuyết lại hỏi.
“Tôi… Tôi…”, Vương Huệ ấp úng nói, cô ta không biết nên làm như thế nào?
Cô ta không biết nên nói gì?
Đồng ý ư? Vậy thì bộ lễ phục này sẽ không còn nữa. Cô ta vẫn còn muốn mang đi khoe với tất cả bạn của mình nữa.
Nhưng nếu không đồng ý… Liệu có bị đánh tàn phế rồi ném ở vệ đường không?
Đối phương là vợ sắp cưới của cậu chủ nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc lớn, không phải đang dọa cô ta thôi chứ?
Thấy cô ta do dự, Triệu Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem ra cần tôi giúp cô đưa ra quyết định rồi. Còn ngây người ra đó làm gì, lên cho tôi! Lột bộ lễ phục trên người cô ta xuống. Tôi muốn bộ đó”.
“Rõ!”, vệ sĩ phía sau chắp tay nghe lệnh, vén tay áo đi về trước.
Nhìn thấy đám vệ sĩ cao to vạm vỡ này hai mắt Vương Huệ trợn trừng, sức lực như bị hút mất, cô ta không nhấc nổi chân.
Mắt thấy đám người này sắp đến trước mặt rồi…
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền lại từ phía Từ Yến: “Không được!”
“Quản lý Từ…”, Vương Huệ gọi.
Triệu Như Tuyết lạnh lùng nói: “Quản lý Từ! Tôi nói rồi, nể mặt nhà họ Lý tôi không chấp nhặt sự vô lễ ban nãy của cô nhưng cơ hội như vậy không có lần hai đâu. Đừng có không biết điều như vậy”.
Từ Yến hít một hơi lạnh, ánh mắt sốt ruột. Nghĩ đến việc sắp bắt đầu bữa tiệc rồi nên cô ta không thể đợi được nữa.
Nếu không thể mang bộ lễ phục này về trước khi vợ cậu chủ đến thì tiền đồ của cô ta… Thật sự bị hủy rồi.
Tiếp đó, cô ta nói: “Cô Triệu! Thật sự xin lỗi, tôi phải nói rõ một chuyện”.
“Chuyện gì? Mau nói đi, đừng làm phí thời gian của tôi”, Triệu Như Tuyết không nhẫn nại được, nói.
“Quản lý Từ…”, Vương Huệ nuốt nước bọt, chờ đợi.
Nhưng sau đó thì nhìn thấy…
Từ Yến xoay người trừng mắt nhìn Vương Huệ, lạnh lùng nói: “Cô Vương! Mời cô lập tức đến phòng thay đồ và thay bộ lễ phục trên người xuống. Do sai sót của tôi nên lấy nhầm bộ lễ phục của cô và cậu chủ Lưu, vì vậy… Bộ này không phải của cô, xin cô hãy trả lại cho tôi”.
“…”, Triệu Như Tuyết.
“…”, Vương Huệ.
“…”, tất cả mọi người.
- ---------------------------