Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-285
Chương 285: Chạy cái gì?
Người gọi điện đến chính là tên thanh niên đã báo với anh tin ông cụ Hoàng hi sinh tại trụ sở bí mật của tổ chức Đệ Nhất ngày hôm đó.
Muốn chạy?
Vu Kiệt có thể đoán được vì sao hắn ta muốn chạy?
Thái độ của các quốc gia trên thế giới đối với ba vùng đất Tu La lớn vẫn luôn là như thế, cho nên một khi người của đất Tu La xuất hiện, tất nhiên sẽ bị tiêu diệt.
Mà vừa khéo, những chiến sĩ Long Tiễn vừa đến, khiến hắn ta tưởng rằng đó là quân đội do thủ đô phái đến, cho nên lập tức bỏ trốn.
Tuy nhiên…
“Muốn chạy nào có dễ như vậy?”
“Giết người phải đền mạng!”
“Mạng của mày… phải để lại đây!”
Vu Kiệt quay đầu, nhanh chân đuổi theo tên kia. Anh muốn giết chết kẻ đầu sỏ đã gây nên cái chết của ông cụ Hoàng, khiến hắn vĩnh viễn ở lại mảnh đất này.
Cũng như năm năm trước, anh đã bất chấp luật pháp quốc tế, vượt biên để chấp hành nhiệm vụ, khiến 30 tay súng bắn tỉa cấp cao của Địa Ma phải vĩnh viễn nằm lại cách biên cảnh ba cây số.
“Anh Kiệt…”
Trịnh Long đã chuẩn bị sẵn sàng, anh ta cảm nhận được bầu không khí tràn đầy áp lực, khẽ híp mắt lại.
“Chuẩn bị, đuổi theo hắn ta!”
“Vâng!”
Nhận được mệnh lệnh của Vu Kiệt, lúc này, Trịnh Long đã hiểu rõ nên làm gì, anh ta xoay người vọt ra cổng chính, đuổi theo hướng xe chạy.
Ngay khi anh ta nhanh chóng rời đi, Vu Kiệt vừa định nhấc chân đuổi theo thì…
Hơn mười họng súng nhắm thẳng vào đầu anh.
Đám nhân viên của tổ 2 thuộc tổ tác chiến đến từ thủ đô hung hăng cản đường Vu Kiệt.
“Không được nhúc nhích!”
Thời điểm bọn họ chứng kiến Vu Kiệt đánh bay lão đại của mình ra ngoài thì cả bọn đã xem anh là kẻ địch.
Soạt!
Thoáng cái, vẻ mặt Vu Kiệt trở nên lạnh lẽo.
Anh nắm chặt nắm đấm, sức lực toàn thân đều tụ lại một chỗ.
“Tránh ra!”
Anh lạnh lùng mở miệng, hai chữ khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa một trời băng tuyết, khí thế từ nắm đấm của anh một lần nữa đè nén, càng lúc càng cô đọng như muốn… Ăn sâu vào tim!
Ông cụ Hoàng chết rồi!
Vu Kiệt nhớ rất rõ, lúc trước, khi anh chấp hành nhiệm vụ đoạt lại thi thể của chiến hữu, ông cụ Hoàng đã dùng ánh mắt chân thành, tha thiết để nhìn ông, còn có động tác “cúi chào” tiêu chuẩn dưới ánh trăng trên biển kia nữa!
Anh hùng thủ đô chết trong bóng tối, bị đánh gãy hai tay hai chân, hi sinh tại nơi đất khách quê người.
Vì tổ quốc, ông đã ẩn mình trong bóng tối, bảo vệ mảnh đất này suốt mấy mươi năm, mỗi ngày ở cách vạn dặm trùng khơi, chôn giấu những nhớ nhung tận sâu trong tim, kiên trì hoàn thành nhiệm vụ của chính mình!
Thế nhưng…
Ông đã chết…
Chết một cách không minh bạch…
Ông chết rồi…
Kẻ thù đang ở ngay cửa sau, hắn ta sắp trốn thoát.
Thế mà đám người này…
Những kẻ tự xưng là người bảo vệ tổ quốc, người thủ hộ, lại đang ngăn cản anh báo thù cho một vị anh hùng!
Anh đã làm gì sai?
Vu Kiệt tự thấy rằng tất cả những gì mình làm đều có tình có lý.
Anh làm đúng lý!
Ba ngày trước, anh lấy lại công bằng cho Trịnh Long trong Long Môn, đó là lý!
Ba ngày sau, đệ tử Long Môn tự tiện bắt cóc chị dâu và cháu gái của anh, anh đến tìm bọn họ, đó cũng là lý!
Anh ra tay có ơn báo ơn, có oán báo oán, đó lại càng là lý!
Nhưng đám người này…
Vô duyên vô cớ chĩa súng vào anh, lại còn ngăn cảnh anh đi báo thù cho vị anh hùng luôn đứng trong bóng tối vì tổ quốc.
Bọn họ làm vậy… Có lý không?
Bọn họ vô lý!
“Tránh ra!”
Đối mặt với hơn mười họng súng hung hăng chĩa thẳng vào đầu mình, Vu Kiệt không chút hoang mang, anh vẫn giữ được bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo tựa như “sói” giữa rừng đêm hoang vắng, đang nhìn chằm chằm vào con mồi!
Tuy nhiên, nếu có thể nhìn trộm nội tâm Vu Kiệt, có thể thấy lúc này anh đang dùng hết sức có thể để kiềm nén cảm xúc phẫn nộ của mình.
Lại một lần nữa…
Phát ra hai chữ.
Thế nhưng đám nhân viên của tổ tác chiến vẫn đứng yên bất động.
Một tên trong số đó vội chạy đến đến chỗ Vương Vận bị té, cẩn thận đỡ hắn ta lên.
“Tổ… Tổ trưởng Vương!”
“Mẹ kiếp!”
Vương Vận chửi ầm lên, sau khi đau đớn qua đi, hắn ta vịn tên nhân viên kia để đứng lên, hận không thể xé nát Vu Kiệt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía mình.
Từ khi nhậm chức đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ta bị… người ta đánh bay!
Cũng là lần đầu tiên có người dám ra tay với hắn ta!
“Tránh ra à?”
“Thằng nhóc kia!”, Vương Vận một lần nữa giơ súng trong tay lên, chĩa thẳng vào Vu Kiệt: “Hôm nay mày tiêu…”
Nhưng…
Hắn ta vừa giơ súng lên, ở một vị trí khác, một loạt họng súng đen ngòm đồng loạt chĩa về phía hắn ta.
Năm mươi chiến sĩ Long Tiễn được trang bị một thân vũ khí tối tân nhất nhắm vào mỗi một tấc trên người Vương Vận.
Nổ súng?
Ông thử xem?
Thủ lĩnh đội chiến sĩ Long Tiễn nhắm thẳng vào Vương Vận, dùng giọng điệu thờ ơ, thấp giọng nói: “Tốt nhất ông chớ có gây phiềntoái!”
Trong phút chốc, toàn trường đều hít sâu một hơi.
“Hít hà...”
“Này, này, này, mọi người có nhìn thấy không, đám người kia dám chĩa súng vào người phụ trách của tổ tác chiến đấy!”
“Đừng nói nữa, tôi nhìn thấy rồi, chẳng trách bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây! Hóa ra là vì tên Vu Kiệt này? Kỳ quái, không phải hắn ta vi phạm quy tắc của võ giới sao? Vì sao còn có người dám giúp hắn?”
“Điểm mấu chốt mà mọi người cần quan tâm chính là lai lịch của đám người này. Rốt cuộc bọn họ là ai? Dựa vào cái gì mà dám ra tay với tổ tác chiến?”
“Đúng vậy, đúng vậy đó…”
Thấy một màn như vậy, toàn trường vang lên âm thanh bàn tán xôn xao.
Nghe những âm thanh này, lại bị một loạt họng súng chỉa vào đầu, sắc mặt Vương Vận càng lúc càng khó coi đến cực điểm.
Người ta đã tỏ thái độ như vậy rồi, nếu hắn ta còn dám nổ súng, vậy kết cục hiển nhiên là… bản thân sẽ bị bắn thành cái sàng.
“Các người muốn chết hả?”, một giọt mồ hôi lạnh từ từ đọng lại trên trán, Vương Vận nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn ta cảm nhận được…
Sát ý của đám người này một cách chân thật.
“Tôi có thể cam đoan, ngay khi ông bóp cò, đầu của ông sẽ bị bắn nát, nếu không tin, ông có thể thử xem!”
Vị thủ lĩnh này chính là chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong đội Long Tiễn, sinh ra ở quê hương của Lang Vương, đương nhiên, người thường không thể sánh được với khí thế trên người anh ta.
Mà Vương Vận…
Thử ư?
Hắn ta do dự, cảm thấy vô cùng lo lắng, cuối cùng, hắn ta quyết định buông tay khỏi cò súng.
“Rốt cuộc các người là ai? Dám ra tay với tổ tác chiến thủ đô, muốn chết hả?”, Vương Vận giận dữ hỏi.
“Ngại quá, thứ cho tôi khó có thể trả lời vấn đề này, nhưng hiện tại, việc ông phải làm chính là không được ra tay với anh Vu!”
“Cậu…”, Vương Vận nói được một nữa thì ngậm miệng.
Quả đấm của Vu Kiệt phát ra âm thanh “xoẹt xoẹt xoẹt”.
“Tránh ra!”
Anh lặp lại câu nói lần thứ ba.
Sự kiên nhẫn của anh đã gần như khôngcòn.
Thời gian không chờ đợi anh, nếu như thật sự để Nham Long trốn thoát, thù của ông cụ Hoàng…
“Tránh ra, đã nghe thấy chưa?”, thủ lĩnh của đám chiến sĩ hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, khiến cho tất cả những người có mặt tại Quyền quán đều có thể nghe thấy rõ ràng!
“Tổ trưởng…”, đám nhân viên đồng loạt nhìn về phía Vương Vận.
Đối với tình huống đảo ngược này, Diệp Thanh Dương đứng bên cạnh đã sớm ngẩn ra.
Ngoại trừ ông ta, tất cả những người thuộc Hiệp hội võ thuật toàn quốc và cả Thanh Long đang nằm trên lôi đài đều bị sốc trước thái độ của đám chiến sĩ được vũ trang đầy đủ đối với Vu Kiệt.
Tên Vu Kiệt này không phải chỉ là một cựu chiến binh có xuất thân từ nông thôn làm việc tại nhà bếp thôi sao?
Chuyện này là thật?
“Cần tôi lặp lại lần nữa không?”, sự kiên nhẫn của thủ lĩnh đã đạt đến giới hạn, anh ta dừng một lúc, rồi tiếp tục hét lên: “Tránh ra!”
Tiếng hét này khiến Vương Vận choáng váng.
Bọn họ thật sự sẽ nổ súng sao?
Hắn ta không dám cược!
“Thất thần làm gì? Mau tránh ra!”, Vương Vận hét lên với đám nhân viên đang ngăn cản ở cửa sau.
Tiếng hét này khiến cho tất cả những người đang ngăn bước Vu Kiệt lập tức tránh sang một bên, nhường cho anh một con đường.
Vu Kiệt liếc nhìn thủ lĩnh chiến sĩ, anh bước đến trước mặt anh ta, thấp giọng nói: “Thay tôi nói với ông Lưu một tiếng cám ơn!”
Anh ta gật đầu: “Đừng khách sáo, anh Vu, xin anh nhất định phải báo thù cho anh hùng”.
Vu Kiệt không nói gì.
Anh không đáp lại một câu!
Mà tiến thẳng về phía trước, tựa như mũi tên nhanh chóng lao đi.
Không đáp chính là câu trả lời tốt nhất.
Anh muốn dùng hành động nói cho bọn họ biết, anh nhất định sẽ báo thù cho ông cụ Hoàng.
Sau khi anh đi khỏi, đám chiến sĩ cũng lục tục bỏ vũ khí xuống.
Ngay sau đó, Vương Vận cả giận nói: “Hôm nay các cậu tiêu chắc rồi, tôi mà không giam cả đám vào ngục thì tôi sẽ trồng cây chuối trước mặt toàn thể thành viên của tổ tác chiến số 2.”
Thủ lĩnh chiến sĩ cười lạnh, nghiêng đầu, híp mắt nhìn hắn ta: “Vậy à?”
Anh ta vòng tay trước ngực, ngẩng đầu: “Được, vậy ông cứ thử xem, xem ông có đụng đến bọn tôi được hay không?
Người gọi điện đến chính là tên thanh niên đã báo với anh tin ông cụ Hoàng hi sinh tại trụ sở bí mật của tổ chức Đệ Nhất ngày hôm đó.
Muốn chạy?
Vu Kiệt có thể đoán được vì sao hắn ta muốn chạy?
Thái độ của các quốc gia trên thế giới đối với ba vùng đất Tu La lớn vẫn luôn là như thế, cho nên một khi người của đất Tu La xuất hiện, tất nhiên sẽ bị tiêu diệt.
Mà vừa khéo, những chiến sĩ Long Tiễn vừa đến, khiến hắn ta tưởng rằng đó là quân đội do thủ đô phái đến, cho nên lập tức bỏ trốn.
Tuy nhiên…
“Muốn chạy nào có dễ như vậy?”
“Giết người phải đền mạng!”
“Mạng của mày… phải để lại đây!”
Vu Kiệt quay đầu, nhanh chân đuổi theo tên kia. Anh muốn giết chết kẻ đầu sỏ đã gây nên cái chết của ông cụ Hoàng, khiến hắn vĩnh viễn ở lại mảnh đất này.
Cũng như năm năm trước, anh đã bất chấp luật pháp quốc tế, vượt biên để chấp hành nhiệm vụ, khiến 30 tay súng bắn tỉa cấp cao của Địa Ma phải vĩnh viễn nằm lại cách biên cảnh ba cây số.
“Anh Kiệt…”
Trịnh Long đã chuẩn bị sẵn sàng, anh ta cảm nhận được bầu không khí tràn đầy áp lực, khẽ híp mắt lại.
“Chuẩn bị, đuổi theo hắn ta!”
“Vâng!”
Nhận được mệnh lệnh của Vu Kiệt, lúc này, Trịnh Long đã hiểu rõ nên làm gì, anh ta xoay người vọt ra cổng chính, đuổi theo hướng xe chạy.
Ngay khi anh ta nhanh chóng rời đi, Vu Kiệt vừa định nhấc chân đuổi theo thì…
Hơn mười họng súng nhắm thẳng vào đầu anh.
Đám nhân viên của tổ 2 thuộc tổ tác chiến đến từ thủ đô hung hăng cản đường Vu Kiệt.
“Không được nhúc nhích!”
Thời điểm bọn họ chứng kiến Vu Kiệt đánh bay lão đại của mình ra ngoài thì cả bọn đã xem anh là kẻ địch.
Soạt!
Thoáng cái, vẻ mặt Vu Kiệt trở nên lạnh lẽo.
Anh nắm chặt nắm đấm, sức lực toàn thân đều tụ lại một chỗ.
“Tránh ra!”
Anh lạnh lùng mở miệng, hai chữ khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa một trời băng tuyết, khí thế từ nắm đấm của anh một lần nữa đè nén, càng lúc càng cô đọng như muốn… Ăn sâu vào tim!
Ông cụ Hoàng chết rồi!
Vu Kiệt nhớ rất rõ, lúc trước, khi anh chấp hành nhiệm vụ đoạt lại thi thể của chiến hữu, ông cụ Hoàng đã dùng ánh mắt chân thành, tha thiết để nhìn ông, còn có động tác “cúi chào” tiêu chuẩn dưới ánh trăng trên biển kia nữa!
Anh hùng thủ đô chết trong bóng tối, bị đánh gãy hai tay hai chân, hi sinh tại nơi đất khách quê người.
Vì tổ quốc, ông đã ẩn mình trong bóng tối, bảo vệ mảnh đất này suốt mấy mươi năm, mỗi ngày ở cách vạn dặm trùng khơi, chôn giấu những nhớ nhung tận sâu trong tim, kiên trì hoàn thành nhiệm vụ của chính mình!
Thế nhưng…
Ông đã chết…
Chết một cách không minh bạch…
Ông chết rồi…
Kẻ thù đang ở ngay cửa sau, hắn ta sắp trốn thoát.
Thế mà đám người này…
Những kẻ tự xưng là người bảo vệ tổ quốc, người thủ hộ, lại đang ngăn cản anh báo thù cho một vị anh hùng!
Anh đã làm gì sai?
Vu Kiệt tự thấy rằng tất cả những gì mình làm đều có tình có lý.
Anh làm đúng lý!
Ba ngày trước, anh lấy lại công bằng cho Trịnh Long trong Long Môn, đó là lý!
Ba ngày sau, đệ tử Long Môn tự tiện bắt cóc chị dâu và cháu gái của anh, anh đến tìm bọn họ, đó cũng là lý!
Anh ra tay có ơn báo ơn, có oán báo oán, đó lại càng là lý!
Nhưng đám người này…
Vô duyên vô cớ chĩa súng vào anh, lại còn ngăn cảnh anh đi báo thù cho vị anh hùng luôn đứng trong bóng tối vì tổ quốc.
Bọn họ làm vậy… Có lý không?
Bọn họ vô lý!
“Tránh ra!”
Đối mặt với hơn mười họng súng hung hăng chĩa thẳng vào đầu mình, Vu Kiệt không chút hoang mang, anh vẫn giữ được bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo tựa như “sói” giữa rừng đêm hoang vắng, đang nhìn chằm chằm vào con mồi!
Tuy nhiên, nếu có thể nhìn trộm nội tâm Vu Kiệt, có thể thấy lúc này anh đang dùng hết sức có thể để kiềm nén cảm xúc phẫn nộ của mình.
Lại một lần nữa…
Phát ra hai chữ.
Thế nhưng đám nhân viên của tổ tác chiến vẫn đứng yên bất động.
Một tên trong số đó vội chạy đến đến chỗ Vương Vận bị té, cẩn thận đỡ hắn ta lên.
“Tổ… Tổ trưởng Vương!”
“Mẹ kiếp!”
Vương Vận chửi ầm lên, sau khi đau đớn qua đi, hắn ta vịn tên nhân viên kia để đứng lên, hận không thể xé nát Vu Kiệt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía mình.
Từ khi nhậm chức đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ta bị… người ta đánh bay!
Cũng là lần đầu tiên có người dám ra tay với hắn ta!
“Tránh ra à?”
“Thằng nhóc kia!”, Vương Vận một lần nữa giơ súng trong tay lên, chĩa thẳng vào Vu Kiệt: “Hôm nay mày tiêu…”
Nhưng…
Hắn ta vừa giơ súng lên, ở một vị trí khác, một loạt họng súng đen ngòm đồng loạt chĩa về phía hắn ta.
Năm mươi chiến sĩ Long Tiễn được trang bị một thân vũ khí tối tân nhất nhắm vào mỗi một tấc trên người Vương Vận.
Nổ súng?
Ông thử xem?
Thủ lĩnh đội chiến sĩ Long Tiễn nhắm thẳng vào Vương Vận, dùng giọng điệu thờ ơ, thấp giọng nói: “Tốt nhất ông chớ có gây phiềntoái!”
Trong phút chốc, toàn trường đều hít sâu một hơi.
“Hít hà...”
“Này, này, này, mọi người có nhìn thấy không, đám người kia dám chĩa súng vào người phụ trách của tổ tác chiến đấy!”
“Đừng nói nữa, tôi nhìn thấy rồi, chẳng trách bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây! Hóa ra là vì tên Vu Kiệt này? Kỳ quái, không phải hắn ta vi phạm quy tắc của võ giới sao? Vì sao còn có người dám giúp hắn?”
“Điểm mấu chốt mà mọi người cần quan tâm chính là lai lịch của đám người này. Rốt cuộc bọn họ là ai? Dựa vào cái gì mà dám ra tay với tổ tác chiến?”
“Đúng vậy, đúng vậy đó…”
Thấy một màn như vậy, toàn trường vang lên âm thanh bàn tán xôn xao.
Nghe những âm thanh này, lại bị một loạt họng súng chỉa vào đầu, sắc mặt Vương Vận càng lúc càng khó coi đến cực điểm.
Người ta đã tỏ thái độ như vậy rồi, nếu hắn ta còn dám nổ súng, vậy kết cục hiển nhiên là… bản thân sẽ bị bắn thành cái sàng.
“Các người muốn chết hả?”, một giọt mồ hôi lạnh từ từ đọng lại trên trán, Vương Vận nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn ta cảm nhận được…
Sát ý của đám người này một cách chân thật.
“Tôi có thể cam đoan, ngay khi ông bóp cò, đầu của ông sẽ bị bắn nát, nếu không tin, ông có thể thử xem!”
Vị thủ lĩnh này chính là chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong đội Long Tiễn, sinh ra ở quê hương của Lang Vương, đương nhiên, người thường không thể sánh được với khí thế trên người anh ta.
Mà Vương Vận…
Thử ư?
Hắn ta do dự, cảm thấy vô cùng lo lắng, cuối cùng, hắn ta quyết định buông tay khỏi cò súng.
“Rốt cuộc các người là ai? Dám ra tay với tổ tác chiến thủ đô, muốn chết hả?”, Vương Vận giận dữ hỏi.
“Ngại quá, thứ cho tôi khó có thể trả lời vấn đề này, nhưng hiện tại, việc ông phải làm chính là không được ra tay với anh Vu!”
“Cậu…”, Vương Vận nói được một nữa thì ngậm miệng.
Quả đấm của Vu Kiệt phát ra âm thanh “xoẹt xoẹt xoẹt”.
“Tránh ra!”
Anh lặp lại câu nói lần thứ ba.
Sự kiên nhẫn của anh đã gần như khôngcòn.
Thời gian không chờ đợi anh, nếu như thật sự để Nham Long trốn thoát, thù của ông cụ Hoàng…
“Tránh ra, đã nghe thấy chưa?”, thủ lĩnh của đám chiến sĩ hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, khiến cho tất cả những người có mặt tại Quyền quán đều có thể nghe thấy rõ ràng!
“Tổ trưởng…”, đám nhân viên đồng loạt nhìn về phía Vương Vận.
Đối với tình huống đảo ngược này, Diệp Thanh Dương đứng bên cạnh đã sớm ngẩn ra.
Ngoại trừ ông ta, tất cả những người thuộc Hiệp hội võ thuật toàn quốc và cả Thanh Long đang nằm trên lôi đài đều bị sốc trước thái độ của đám chiến sĩ được vũ trang đầy đủ đối với Vu Kiệt.
Tên Vu Kiệt này không phải chỉ là một cựu chiến binh có xuất thân từ nông thôn làm việc tại nhà bếp thôi sao?
Chuyện này là thật?
“Cần tôi lặp lại lần nữa không?”, sự kiên nhẫn của thủ lĩnh đã đạt đến giới hạn, anh ta dừng một lúc, rồi tiếp tục hét lên: “Tránh ra!”
Tiếng hét này khiến Vương Vận choáng váng.
Bọn họ thật sự sẽ nổ súng sao?
Hắn ta không dám cược!
“Thất thần làm gì? Mau tránh ra!”, Vương Vận hét lên với đám nhân viên đang ngăn cản ở cửa sau.
Tiếng hét này khiến cho tất cả những người đang ngăn bước Vu Kiệt lập tức tránh sang một bên, nhường cho anh một con đường.
Vu Kiệt liếc nhìn thủ lĩnh chiến sĩ, anh bước đến trước mặt anh ta, thấp giọng nói: “Thay tôi nói với ông Lưu một tiếng cám ơn!”
Anh ta gật đầu: “Đừng khách sáo, anh Vu, xin anh nhất định phải báo thù cho anh hùng”.
Vu Kiệt không nói gì.
Anh không đáp lại một câu!
Mà tiến thẳng về phía trước, tựa như mũi tên nhanh chóng lao đi.
Không đáp chính là câu trả lời tốt nhất.
Anh muốn dùng hành động nói cho bọn họ biết, anh nhất định sẽ báo thù cho ông cụ Hoàng.
Sau khi anh đi khỏi, đám chiến sĩ cũng lục tục bỏ vũ khí xuống.
Ngay sau đó, Vương Vận cả giận nói: “Hôm nay các cậu tiêu chắc rồi, tôi mà không giam cả đám vào ngục thì tôi sẽ trồng cây chuối trước mặt toàn thể thành viên của tổ tác chiến số 2.”
Thủ lĩnh chiến sĩ cười lạnh, nghiêng đầu, híp mắt nhìn hắn ta: “Vậy à?”
Anh ta vòng tay trước ngực, ngẩng đầu: “Được, vậy ông cứ thử xem, xem ông có đụng đến bọn tôi được hay không?
Bình luận facebook