Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-340
Chương 340: Báo ứng đến rồi (2)
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, trận sóng gió này đã truyền đến tai của những người chức vụ cao của hội thương nghiệp Vạn Hải.
Họ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Toàn bộ hội thương nghiệp, ngoài nhân viên dưới chức vụ giám đốc nghỉ phép thì tất cả sản nghiệp giao dịch đều tạm dừng, các cửa hàng cũng tạm đóng cửa về nhà đợi.
Nhân viên bất ngờ được nghỉ phép vì trận sóng gió này nên ai nấy cũng vui mừng, vội thu dọn hành lý để về nhà cùng người thân hoặc bạn bè đi du lịch.
Còn những nhân vật trên giám đốc thì ở lại hội thương nghiệp Vạn Hải đợi các cổ đông đến họp.
Hai mươi phút sau, từng chiếc siêu xe xuất hiện ở dưới tầng của hội thương nghiệp.
Hết nhân vật cấp cao này đến nhân vật khác từ trên xe xuống với thần sắc uy nghiêm.
Họ nhanh chóng đi vào trong tòa cao ốc rồi đi đến văn phòng.
Những nhân vật có chức vụ trên giám đốc đã ngồi ở trước bàn để đợi. Sau khi thấy người đến thì vội đứng lên thi lễ.
“Không cần đâu! Ngồi xuống cả đi”, các ông trùm của hội thương nghiệp Vạn Hải không nói một lời, chau mày lại trầm tư.
Sau khi biết chuyện này, nhanh chóng chỉnh sửa lại cổng thông tin điện tử và giảm thiểu tối đa tổn thất của hội thương nghiệp mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Sau khi mọi người ngồi xuống, cổ đông đứng đầu của hội thương nghiệp đã lên tiếng: “Không cần nói nhiều nữa! Bắt đầu đi!”
Cuối cùng, sau khi cuộc họp thảo luận kéo dài hai tiếng thì toàn thể hội thương nghiệp Vạn Hải quyết định: “Lập tức bãi nhiệm chức hội trưởng của Lý Giang Đào. Còn trong thời gian nhậm chức trước đó, Lý Giang Đào làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật thì hội thương nghiệp Vạn Hải sẽ toàn quyền xử lý thỏa đáng. Cuối cùng bày tỏ xin lỗi bằng văn bản với toàn thể trên dưới của thôn Vu Gia, coi như đền bù tổn thất. Đồng thời, với danh nghĩa của hội thương nghiệp Vạn Hải lấy ra hai mươi triệu tệ trả lại cho thôn Vu Gia. Lập tức chấp hành”.
…
Quyết định này chính thức có hiệu lực sau năm phút. Một khoản tiền hai mươi triệu tệ đã được chuyển vào tài khoản của thôn Vu Gia.
Lúc này, tất cả dân làng của thôn Vu Gia đều tập trung ở sân của nhà chú Hải đợi tin tốt của Vu Kiệt.
“Ting, ting!”, đột nhiên điện thoại của một đội trưởng thôn vang lên âm báo.
Những người giám sát ở thôn Vu Gia đều có thông tin về tài khoản ngân hàng của thôn Vu Gia, vì vậy tất nhiên đội trưởng này cũng có.
Ông ta lấy điện thoại ra nhìn, sau khi nhìn rõ thì hai mắt trợn trừng lên, miệng hít hơi lạnh, hai tay run rẩy. Một tay chỉ vào nội dung tin nhắn trên điện thoại rồi cứ há mồm ra mà không nói nên lời.
Vợ ông ta ở bên cạnh thấy vậy thì quát lớn: “Bố nó làm sao vậy? Làm gì mà cứ như con cá chết thế?”
“Mọi người đều đang đợi Tiểu Kiệt quay về, ông vẫn còn ở đây nghịch điện thoại thì hay ho gì. Ông đúng là…”.
“Nhìn bộ dạng bất tài của ông mà năm đó đúng là tôi mù mới để ý đến ông…”, nói xong bà ta giật điện thoại của đội trưởng lại rồi đặt trước mặt mình.
Không ngờ, sau khi nhìn rõ thì như có cái gì vướng ở cổ họng khiến bà ta không nói tiếp được.
Bởi vì mức độ kinh ngạc của bà ta cũng như chồng mình, nhất thời không nói nên lời.
Đội trưởng là người từng chứng kiến nhiều cảnh tượng lớn nên rất nhanh đã định thần lại, vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó chạy đến trước mặt chú Hải và Vu Sơn.
“Chú Hải! Tiểu Sơn! Hai người nhìn này, hai người mau nhìn đi!”
“Tiểu Kiệt… Thằng bé đã làm được rồi!”
Sau khi nhìn rõ tin nhắn thì Vu Sơn vui mừng, hai mắt mở to, nói: “Tiểu Kiệt làm được rồi, Tiểu Kiệt làm được rồi”.
Mặc dù chú Hải không biết chữ nhưng vẫn nhìn được dãy số hai mươi triệu kia nên cũng há miệng cười lớn: “Tốt! Tốt quá rồi!”
Đội trưởng vui mừng, vội hét lớn với dân làng: “Bà con ơi! Có tin tốt lành, tin tốt đây, mọi người mau lại đây xem đi!”
“Hai mươi triệu tệ… Là hai mươi triệu tệ đấy!”
“Hai mươi triệu tệ đã chuyển vào tài khoản của thôn Vu Gia rồi”, nói xong ông ta lấy điện thoại cho mọi người xem tin nhắn của ngân hàng.
Dân làng như bùng nổ, lập tức bàn luận sôi nổi, không ai còn bận tâm đến Vu Quý và Vu Bưu đang nằm trên đất.
“Ôi! Tiền về thật rồi?”
“Đúng đấy thím ơi! Là thật 100%, tài khoản ngân hàng của thôn Vu Gia viết rõ mồn một này”.
“Lần này chúng ta có tiền rồi. Con à, tiền học đại học của con có hi vọng rồi”.
“Chú à! Lần này bệnh của chú có thể được chữa rồi, có năm mươi ngàn tệ thì không phải là vấn đề”.
“Tốt quá! Tốt quá rồi, đường của thôn lần này cũng được sửa đẹp rồi”.
“Đúng thế! Trường học cũng được tu sửa lại, sau này con chúng ta không cần chạy đến thôn khác xa xôi để học nữa, đỡ được bao nhiêu”.
“…”, cứ như vậy, dân làng mỗi người một câu, trong lòng mọi người đều vô cùng cảm kích Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt đúng là đứa trẻ ngoan”.
“Đúng thế! Cảm kích bố mẹ nuôi dưỡng Vu Kiệt quá, nuôi được người con ngoan như vậy”.
“Nhưng trước đó chúng ta lại vào hùa với trưởng thôn. À không, là vào hùa với bọn Vu Quý vu khống đám người Vu Kiệt…”.
Sau khi ăn mừng, dân làng cùng nghĩ lại chuyện xấu hổ mà trước đó mình đã có lỗi với đám Vu Kiệt.
Không khí lắng xuống, mọi người đều cúi đầu, không ai dám nói gì nữa.
Đúng thế! Mình mắng chửi Vu Kiệt như vậy nhưng Vu Kiệt lại không tính toán gì, vẫn giúp mình. Nếu hôm nay không có Vu Kiệt thì…
Đừng nói là hai mươi triệu tệ, mà họ còn khó sống với đám người Vu Quý.
Nghĩ đến đây, trong lòng dân làng lại thấy áy náy.
Thấy không khí lắng xuống, chú Hải và Vu Sơn đều nhìn nhau, cũng hiểu được mọi người đang hối hận và thấy có lỗi về chuyện sỉ nhục ba người họ ở nhà của Vu Bưu.
Nói thật, trong lòng Vu Sơn vẫn thấy có chút không vui. Những người bạn lớn lên từ nhỏ bên nhau, những bề trên mình kính trọng, không ngờ họ lại vu khống mình, còn mắng em mình là đồ khốn.
Như vậy thì ai mà chịu nổi!
Chú Hải nhìn ra tâm trạng của mọi người, cũng nhìn ra tâm trạng của Vu Sơn.
Ông ta biết mọi người vẫn còn nút thắt khó gỡ nên lúc này hắng giọng rồi nói: “Mọi người nhìn tôi này! Tôi có lời muốn nói”.
Nghe thấy vậy, dân làng đều quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn chú Hải.
“Tiểu Kiệt là đứa trẻ ngoan, chuyện mọi người vu khống chúng tôi ở nhà của Vu Bưu, tôi tin là mọi người cũng thấy khổ tâm”.
“Tiểu Kiệt cũng tin rằng mọi người có khổ tâm nên mới làm như vậy”.
“Tiểu Kiệt không tính toán gì mà vẫn giúp đỡ thôn Vu Gia của chúng ta thì đó là cái phúc của chúng ta rồi”.
Xoẹt!
Lời nói vừa dứt, khóe mắt mọi người ửng đỏ, những giọt nước mắt khẽ lăn dài, có người còn quay đầu đi lén lau nước mắt.
Vu Sơn nhìn dân làng chất phác hiền lành nên lúc này trong lòng cũng dịu đi nhiều.
Hóa ra thôn Vu Gia trong ấn tượng của mình vẫn không có gì thay đổi, vẫn là thôn Vu Gia đó.
Dân làng cũng không thay đổi, vẫn là những người chất phác trong ký ức của mình.
Nếu có trách thì chỉ trách đám ‘côn trùng’ như Vu Quý mà thôi.
Cả ngày chúng chỉ biết ăn không ngồi rồi, ở vị trí cao nhưng không làm lại đi bòn rút của nhân dân. Đúng là ghê tởm.
Tại chúng mà dân làng mới bị ép….
“U oa, u oa…”, đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên, trong lòng Vu Quý bỗng kinh hãi.
Lẽ nào…
Báo ứng đến rồi!
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, trận sóng gió này đã truyền đến tai của những người chức vụ cao của hội thương nghiệp Vạn Hải.
Họ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Toàn bộ hội thương nghiệp, ngoài nhân viên dưới chức vụ giám đốc nghỉ phép thì tất cả sản nghiệp giao dịch đều tạm dừng, các cửa hàng cũng tạm đóng cửa về nhà đợi.
Nhân viên bất ngờ được nghỉ phép vì trận sóng gió này nên ai nấy cũng vui mừng, vội thu dọn hành lý để về nhà cùng người thân hoặc bạn bè đi du lịch.
Còn những nhân vật trên giám đốc thì ở lại hội thương nghiệp Vạn Hải đợi các cổ đông đến họp.
Hai mươi phút sau, từng chiếc siêu xe xuất hiện ở dưới tầng của hội thương nghiệp.
Hết nhân vật cấp cao này đến nhân vật khác từ trên xe xuống với thần sắc uy nghiêm.
Họ nhanh chóng đi vào trong tòa cao ốc rồi đi đến văn phòng.
Những nhân vật có chức vụ trên giám đốc đã ngồi ở trước bàn để đợi. Sau khi thấy người đến thì vội đứng lên thi lễ.
“Không cần đâu! Ngồi xuống cả đi”, các ông trùm của hội thương nghiệp Vạn Hải không nói một lời, chau mày lại trầm tư.
Sau khi biết chuyện này, nhanh chóng chỉnh sửa lại cổng thông tin điện tử và giảm thiểu tối đa tổn thất của hội thương nghiệp mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Sau khi mọi người ngồi xuống, cổ đông đứng đầu của hội thương nghiệp đã lên tiếng: “Không cần nói nhiều nữa! Bắt đầu đi!”
Cuối cùng, sau khi cuộc họp thảo luận kéo dài hai tiếng thì toàn thể hội thương nghiệp Vạn Hải quyết định: “Lập tức bãi nhiệm chức hội trưởng của Lý Giang Đào. Còn trong thời gian nhậm chức trước đó, Lý Giang Đào làm ra bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật thì hội thương nghiệp Vạn Hải sẽ toàn quyền xử lý thỏa đáng. Cuối cùng bày tỏ xin lỗi bằng văn bản với toàn thể trên dưới của thôn Vu Gia, coi như đền bù tổn thất. Đồng thời, với danh nghĩa của hội thương nghiệp Vạn Hải lấy ra hai mươi triệu tệ trả lại cho thôn Vu Gia. Lập tức chấp hành”.
…
Quyết định này chính thức có hiệu lực sau năm phút. Một khoản tiền hai mươi triệu tệ đã được chuyển vào tài khoản của thôn Vu Gia.
Lúc này, tất cả dân làng của thôn Vu Gia đều tập trung ở sân của nhà chú Hải đợi tin tốt của Vu Kiệt.
“Ting, ting!”, đột nhiên điện thoại của một đội trưởng thôn vang lên âm báo.
Những người giám sát ở thôn Vu Gia đều có thông tin về tài khoản ngân hàng của thôn Vu Gia, vì vậy tất nhiên đội trưởng này cũng có.
Ông ta lấy điện thoại ra nhìn, sau khi nhìn rõ thì hai mắt trợn trừng lên, miệng hít hơi lạnh, hai tay run rẩy. Một tay chỉ vào nội dung tin nhắn trên điện thoại rồi cứ há mồm ra mà không nói nên lời.
Vợ ông ta ở bên cạnh thấy vậy thì quát lớn: “Bố nó làm sao vậy? Làm gì mà cứ như con cá chết thế?”
“Mọi người đều đang đợi Tiểu Kiệt quay về, ông vẫn còn ở đây nghịch điện thoại thì hay ho gì. Ông đúng là…”.
“Nhìn bộ dạng bất tài của ông mà năm đó đúng là tôi mù mới để ý đến ông…”, nói xong bà ta giật điện thoại của đội trưởng lại rồi đặt trước mặt mình.
Không ngờ, sau khi nhìn rõ thì như có cái gì vướng ở cổ họng khiến bà ta không nói tiếp được.
Bởi vì mức độ kinh ngạc của bà ta cũng như chồng mình, nhất thời không nói nên lời.
Đội trưởng là người từng chứng kiến nhiều cảnh tượng lớn nên rất nhanh đã định thần lại, vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó chạy đến trước mặt chú Hải và Vu Sơn.
“Chú Hải! Tiểu Sơn! Hai người nhìn này, hai người mau nhìn đi!”
“Tiểu Kiệt… Thằng bé đã làm được rồi!”
Sau khi nhìn rõ tin nhắn thì Vu Sơn vui mừng, hai mắt mở to, nói: “Tiểu Kiệt làm được rồi, Tiểu Kiệt làm được rồi”.
Mặc dù chú Hải không biết chữ nhưng vẫn nhìn được dãy số hai mươi triệu kia nên cũng há miệng cười lớn: “Tốt! Tốt quá rồi!”
Đội trưởng vui mừng, vội hét lớn với dân làng: “Bà con ơi! Có tin tốt lành, tin tốt đây, mọi người mau lại đây xem đi!”
“Hai mươi triệu tệ… Là hai mươi triệu tệ đấy!”
“Hai mươi triệu tệ đã chuyển vào tài khoản của thôn Vu Gia rồi”, nói xong ông ta lấy điện thoại cho mọi người xem tin nhắn của ngân hàng.
Dân làng như bùng nổ, lập tức bàn luận sôi nổi, không ai còn bận tâm đến Vu Quý và Vu Bưu đang nằm trên đất.
“Ôi! Tiền về thật rồi?”
“Đúng đấy thím ơi! Là thật 100%, tài khoản ngân hàng của thôn Vu Gia viết rõ mồn một này”.
“Lần này chúng ta có tiền rồi. Con à, tiền học đại học của con có hi vọng rồi”.
“Chú à! Lần này bệnh của chú có thể được chữa rồi, có năm mươi ngàn tệ thì không phải là vấn đề”.
“Tốt quá! Tốt quá rồi, đường của thôn lần này cũng được sửa đẹp rồi”.
“Đúng thế! Trường học cũng được tu sửa lại, sau này con chúng ta không cần chạy đến thôn khác xa xôi để học nữa, đỡ được bao nhiêu”.
“…”, cứ như vậy, dân làng mỗi người một câu, trong lòng mọi người đều vô cùng cảm kích Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt đúng là đứa trẻ ngoan”.
“Đúng thế! Cảm kích bố mẹ nuôi dưỡng Vu Kiệt quá, nuôi được người con ngoan như vậy”.
“Nhưng trước đó chúng ta lại vào hùa với trưởng thôn. À không, là vào hùa với bọn Vu Quý vu khống đám người Vu Kiệt…”.
Sau khi ăn mừng, dân làng cùng nghĩ lại chuyện xấu hổ mà trước đó mình đã có lỗi với đám Vu Kiệt.
Không khí lắng xuống, mọi người đều cúi đầu, không ai dám nói gì nữa.
Đúng thế! Mình mắng chửi Vu Kiệt như vậy nhưng Vu Kiệt lại không tính toán gì, vẫn giúp mình. Nếu hôm nay không có Vu Kiệt thì…
Đừng nói là hai mươi triệu tệ, mà họ còn khó sống với đám người Vu Quý.
Nghĩ đến đây, trong lòng dân làng lại thấy áy náy.
Thấy không khí lắng xuống, chú Hải và Vu Sơn đều nhìn nhau, cũng hiểu được mọi người đang hối hận và thấy có lỗi về chuyện sỉ nhục ba người họ ở nhà của Vu Bưu.
Nói thật, trong lòng Vu Sơn vẫn thấy có chút không vui. Những người bạn lớn lên từ nhỏ bên nhau, những bề trên mình kính trọng, không ngờ họ lại vu khống mình, còn mắng em mình là đồ khốn.
Như vậy thì ai mà chịu nổi!
Chú Hải nhìn ra tâm trạng của mọi người, cũng nhìn ra tâm trạng của Vu Sơn.
Ông ta biết mọi người vẫn còn nút thắt khó gỡ nên lúc này hắng giọng rồi nói: “Mọi người nhìn tôi này! Tôi có lời muốn nói”.
Nghe thấy vậy, dân làng đều quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn chú Hải.
“Tiểu Kiệt là đứa trẻ ngoan, chuyện mọi người vu khống chúng tôi ở nhà của Vu Bưu, tôi tin là mọi người cũng thấy khổ tâm”.
“Tiểu Kiệt cũng tin rằng mọi người có khổ tâm nên mới làm như vậy”.
“Tiểu Kiệt không tính toán gì mà vẫn giúp đỡ thôn Vu Gia của chúng ta thì đó là cái phúc của chúng ta rồi”.
Xoẹt!
Lời nói vừa dứt, khóe mắt mọi người ửng đỏ, những giọt nước mắt khẽ lăn dài, có người còn quay đầu đi lén lau nước mắt.
Vu Sơn nhìn dân làng chất phác hiền lành nên lúc này trong lòng cũng dịu đi nhiều.
Hóa ra thôn Vu Gia trong ấn tượng của mình vẫn không có gì thay đổi, vẫn là thôn Vu Gia đó.
Dân làng cũng không thay đổi, vẫn là những người chất phác trong ký ức của mình.
Nếu có trách thì chỉ trách đám ‘côn trùng’ như Vu Quý mà thôi.
Cả ngày chúng chỉ biết ăn không ngồi rồi, ở vị trí cao nhưng không làm lại đi bòn rút của nhân dân. Đúng là ghê tởm.
Tại chúng mà dân làng mới bị ép….
“U oa, u oa…”, đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên, trong lòng Vu Quý bỗng kinh hãi.
Lẽ nào…
Báo ứng đến rồi!
Bình luận facebook