Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-364
Chương 364: Công bằng ở trong lòng người
Trong sảnh cục cảnh sát Giang Thành.
Âm thanh ẩu đả không ngừng vang lên.
Trịnh Long cuộn người nằm trên sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Vết thương ở bụng anh ta bị xé toạc ra, máu tuôn xối xả, cả người anh ta toàn là máu, bị đám người vây quanh đấm đá liên tục.
“Thằng khốn! Mẹ kiếp, tao cho mày ngông cuồng này! Ngông cuồng nữa đi!”
“Dám ngăn cản tổ tác chiến kinh tế làm việc, mẹ kiếp, mày muốn chết hả?”
“Không phải mày rất trâu bò sao? Tao đánh chết mày!”
“…”
Trịnh Long cắn răng chịu đựng, mặc kệ đám người kia đánh đập, nhục mạ mình.
Vì muốn tranh thủ thời gian cho anh Vu…
Bản thân anh ta bị đánh, bị mắng một chút…thì có làm sao?
Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc…
Đúng lúc đó…
Trương Thế Đào dẫn theo một đám nhân viên mặc đồng phục xuất hiện ở đầu cầu thang, trên người bọn họ võ trang đầy đủ, bên hông còn trang bị dùi cui.
Nhìn thấy Trịnh Long nằm trên sàn nhà, ông ta biến sắc, trợn trừng mắt, nổi giận.
Trương Thế Đào hét lên một tiếng vang dội:
“Dám đánh người trên địa bàn của ông đây, còn không mau dừng tay!”
Đám nhân viên sau lưng Trương Thế Đào nối đuôi nhau xông lên, nhanh chóng bao vây thành viên của tổ tác chiến kinh tế.
Vu Sơn theo sau những nhân viên mặc đồng phục này xông lên, đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy Trịnh Long bị vây đánh, cuộn người trên sàn nhà. Vu Sơn kinh hãi, lập tức vọt tới.
Vết thương kia…
Máu này…
Không ổn rồi!
“Anh Trịnh! Anh không sao chứ?”
Vu Sơn đỡ Trịnh Long dậy, không ngờ anh ta đã hoàn toàn kiệt sức, hai chân mất đi cảm giác, nhũn ra, ngã vào ngực Vu Sơn.
Cả người anh ta toàn là máu, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt.
Đám người kia ra tay nặng như vậy sao?
Đúng là đồ khốn kiếp…không phải con người!
Vu Sơn cau mày, hung hăng trừng những thành viên của tổ tác chiến kinh tế, cánh tay đang đỡ Trịnh Long càng tăng thêm lực, lo lắng gọi: “Anh Trịnh!”
“Giờ tôi sẽ đưa anh đi…”
Thế nhưng Vu Sơn còn chưa dứt lời, Trịnh Long đã dùng hết sức lực còn lại nắm lấy tay anh ta.
“Bốp!”
Trịnh Long thở hổn hển, mặt đỏ lên, cố sức nói:
“Tôi không…tôi không sao…”
“Trương…Trương Thế Đào đã biết chưa? Anh Kiệt bị vu oan…sự thật…”
“Tuyệt đối…tuyệt đối…không thể để cho đám người của…Vu Quý…chạy thoát…”
Nhìn thấy lồng ngực Trịnh Long không ngừng thoi thóp, tim Vu Sơn như thắt lại.
Đã bị đánh thành như vậy, chảy máu nhiều thế kia, tính mạng nguy hiểm trong gang tấc, vậy mà trong lòng vẫn luôn nghĩ cho cậu út.
Anh Trịnh…
“Anh Trịnh…anh yên tâm! Đội trưởng Trương đã biết tất cả rồi!”
“Hiện tại anh chảy rất nhiều máu, tôi sẽ lập tức đưa anh đến bệnh viện!”
Vu Sơn cau mày, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu trên trán thi nhau chảy xuống, anh ta sốt ruột nói với Trịnh Long.
“Tôi không sao…tôi không có việc gì…”
Không ngờ…
Trịnh Long lại khoát tay, nói một cách yếu ớt, sắc mặt anh ta trắng bệch.
Đứng cách đó không xa, thành viên của tổ tác chiến kinh tế bị tiếng hét của Trương Thế Đào làm khựng lại trong chốc lát, cả đám quay đầu nhìn.
Tiểu đội trưởng của tổ tác chiến kinh tế thấy Vu Sơn chạy đến đỡ Trịnh Long nửa sống nửa chết nằm co người trên mặt đất, hắn ta híp mắt lại.
Đây không phải là…
Tên nhóc đòi chạy lên gọi Trương Thế Đào đó sao?
“Hừ!”
Tiểu đội trưởng liếc mắt nhìn hai người bọn họ, hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Ngay sau đó, hắn ta quay đầu nhìn Trương Thế Đào, rồi lại quét mắt nhìn những nhân viên đang bao vây người của mình.
“À! Địa bàn của ông à? Đội trưởng Trương thật là mạnh miệng!”
“Tổng cục tham mưu và tổ tác chiến kinh tế của chúng ta đều là tổ chức của Hoa Hạ rộng lớn, việc của chúng ta là thực thi pháp luật một cách công bằng, vì dân phục vụ!”
“Sao lại nói là địa bàn của ông?”
Tiểu đội trưởng nói một cách hùng hồn.
Thế nhưng…
Trương Thế Đào lại không hề chịu thua.
Ông ta vung tay lên, trầm giọng nói:
“Anh cũng biết mình là người của tổ tác chiến kinh tế à? Vậy mà dám đánh người dân tay không tấc sắt ngay tại khu vực do tổng cục tham mưu quản lý”.
“Anh nhìn xem, các anh ỷ thế đông người bức hiếp người dân, đánh anh ta thành như vậy!”
Nhìn theo ánh mắt của Trương Thế Đào, liền thấy Trịnh Long yếu ớt ngã vào ngực Vu Sơn, môi anh ta tái nhợt.
“Biết luật mà còn cố ý phạm luật thì đáng tội gì? Chẳng lẽ các người làm đúng lý à?”
“Người đâu! Bắt tất cả bọn họ về thẩm vấn cho tôi!”
Trương Thế Đào ra lệnh.
Nhận được lệnh, những nhân viên của bộ tham mưu nhanh chóng tiến lên, thuần thục trói ngược tay người của tổ tác chiến kinh tế.
Trong phút chốc…
Gió lùa vào sảnh của tổng cục tham mưu, khiến đèn trên trần nhà đung đưa dữ dội, phát ra âm thanh quái dị, từng cơn gió lạnh lẽo xuyên qua cửa, xộc thẳng vào sảnh, bao lấy những người có mặt tại đây.
"Híz-khà-zzz…"
Dám ra tay thật à?
Tiểu đội trưởng hít phải một ngụm khí lạnh, vô thức rùng mình.
Trái lại, ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo và sắc bén.
“Trương Thế Đào, ông giỏi lắm, lại dám động đến người của tổ tác chiến kinh tế!”
“Mẹ kiếp, ông mù rồi hả?”
“Lại đây nhìn rõ cho tôi, xem đây là thứ gì!”
Nói xong, hắn ta một lần nữa lấy ra lệnh điều động của tổ tác chiến kinh tế, quơ quơ trước mắt Trương Thế Đào để ra oai.
“Cản trở tổ tác chiến kinh tế làm việc, Trương Thế Đào…ông gánh không nổi đâu!”
Tiểu đội trưởng trợn tròn mắt, thái độ cợt nhã, hắn ta hất cằm lên, nói một cách khinh miệt.
Thế nhưng, ngay sau đó, hành động của Trương Thế Đào khiến hắn ta phát hoảng, đứng sững ra đó mất một giây, không hề nhúc nhích.
Trương Thế Đào hờ hững liếc nhìn tờ lệnh điều động vừa nãy còn ngăn cản ông ta, không cho phép ông ta làm bất kỳ điều gì.
Bất chợt…
Ông ta túm lấy tờ giấy trong tay tiểu đội trưởng, xé toạc ra ngay trước ánh mắt kinh ngạc của hắn ta.
Xé mất rồi…
“Lệnh điều động gì chứ? Tôi không biết!”
“Tôi không thấy gì cả!”
“Mọi người có thấy lệnh điều động gì không?
Trương Thế Đào khoát tay, tỏ vẻ như mình không hề hay biết gì cả, quay sang hỏi người bên cạnh với vẻ mặt kinh ngạc.
“Không biết!”
“Không thấy!”
“Không thấy điều lệnh gì cả! Chúng tôi không biết!”
“…”
Những nhân viên xung quanh lập tức phụ họa, xôn xao hưởng ứng theo lời của Trương Thế Đào.
Hung hăng phát tiết cơn giận đối với việc tổ tác chiến kinh tế diễu võ dương oai tại tổng cục tham mưu.
Ở bên cạnh, Vu Sơn mở to mắt, liếc nhìn Trịnh Long.
Việc này…
Anh ta bất chợt nhớ đến cảnh tượng lúc mình xông vào văn phòng của Trương Thế Đào, khi đó, ông ta đang dùng kính ngữ với…sau đó, anh ta còn chưa nói gì thì Trương Thế Đào đã biết được mọi chuyện…
Nhìn lệnh điều động bị Trương Thế Đào xé nát, ném xuống đất, tiểu đội trưởng trợn tròn mắt, không dám tin trừng mắt nhìn ông ta.
“Ông…ông lại dám…”
“Trương Thế Đào! Ông dám xé nát lệnh điều động của tổ tác chiến kinh tế!”
“Ông không biết mình đang làm gì hả?”
“Giờ tôi sẽ gọi điện báo cho đội trưởng Lục! Xem ông còn…”
Tiểu đội trưởng trợn mắt, hắn ta không ngờ vừa nãy, Trương Thế Đào còn đồng ý để hắn ta đưa người đi, vậy mà chỉ trong phút chốc đã thay đổi thái độ.
Thậm chí, ông ta còn có can đảm xé nát lệnh điều động.
Ông ta…
Muốn chết à?
Nói xong, tiểu đội trưởng lấy điện thoại ra, đang định gọi thì…
Không ngờ…
Ngay lúc đó…
Trương Thế Đào giơ tay chộp lấy điện thoại của hắn ta.
“Cạch!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, điện thoại di động nện thẳng xuống đất.
Vỡ tan tành…
Kế đó, Trương Thế Đào hét lên một tiếng.
“Ra tay!”
Ngay lập tức
Những nhân viên đang trói tay thành viên của tổ tác chiến kinh tế đồng loạt giật điện thoại của bọn họ, ném thẳng xuống đất.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Mấy chục cái điện thoại thoáng chốc vỡ tan tành.
Cảnh tượng này khiến tiểu đội trưởng thêm một lần nữa sợ ngây người, hắn ta tức giận chỉ tay về phía Trương Thế Đào, lắp bắp:
“Ông…ông…ông…”
“Ông cái gì mà ông!”
Trương Thế Đào không chút nể tình, thẳng tay nắm lấy cánh tay đang chỉ về phía mình của tiểu đội trưởng.
“Thân là tổ tác chiến kinh tế vậy mà không biết làm gương, dám đánh đập tàn nhẫn người dân tay không tấc sắt giữa ban ngày ban mặt ngay tại tổng cục tham mưu”.
“Biết luật mà còn phạm luật!”
“Phải chịu tội gì?”
“Còn muốn gọi người à?”
“Bắt hết tất cả cho tôi!”
“Muốn đi hả? Bảo đội trưởng Lục của mấy người đích thân đến đây mà bảo lãnh!”
“Chỗ này không phải chỗ các người thích là phủi mông bỏ đi được đâu!”
Trong sảnh cục cảnh sát Giang Thành.
Âm thanh ẩu đả không ngừng vang lên.
Trịnh Long cuộn người nằm trên sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Vết thương ở bụng anh ta bị xé toạc ra, máu tuôn xối xả, cả người anh ta toàn là máu, bị đám người vây quanh đấm đá liên tục.
“Thằng khốn! Mẹ kiếp, tao cho mày ngông cuồng này! Ngông cuồng nữa đi!”
“Dám ngăn cản tổ tác chiến kinh tế làm việc, mẹ kiếp, mày muốn chết hả?”
“Không phải mày rất trâu bò sao? Tao đánh chết mày!”
“…”
Trịnh Long cắn răng chịu đựng, mặc kệ đám người kia đánh đập, nhục mạ mình.
Vì muốn tranh thủ thời gian cho anh Vu…
Bản thân anh ta bị đánh, bị mắng một chút…thì có làm sao?
Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc…
Đúng lúc đó…
Trương Thế Đào dẫn theo một đám nhân viên mặc đồng phục xuất hiện ở đầu cầu thang, trên người bọn họ võ trang đầy đủ, bên hông còn trang bị dùi cui.
Nhìn thấy Trịnh Long nằm trên sàn nhà, ông ta biến sắc, trợn trừng mắt, nổi giận.
Trương Thế Đào hét lên một tiếng vang dội:
“Dám đánh người trên địa bàn của ông đây, còn không mau dừng tay!”
Đám nhân viên sau lưng Trương Thế Đào nối đuôi nhau xông lên, nhanh chóng bao vây thành viên của tổ tác chiến kinh tế.
Vu Sơn theo sau những nhân viên mặc đồng phục này xông lên, đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy Trịnh Long bị vây đánh, cuộn người trên sàn nhà. Vu Sơn kinh hãi, lập tức vọt tới.
Vết thương kia…
Máu này…
Không ổn rồi!
“Anh Trịnh! Anh không sao chứ?”
Vu Sơn đỡ Trịnh Long dậy, không ngờ anh ta đã hoàn toàn kiệt sức, hai chân mất đi cảm giác, nhũn ra, ngã vào ngực Vu Sơn.
Cả người anh ta toàn là máu, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt.
Đám người kia ra tay nặng như vậy sao?
Đúng là đồ khốn kiếp…không phải con người!
Vu Sơn cau mày, hung hăng trừng những thành viên của tổ tác chiến kinh tế, cánh tay đang đỡ Trịnh Long càng tăng thêm lực, lo lắng gọi: “Anh Trịnh!”
“Giờ tôi sẽ đưa anh đi…”
Thế nhưng Vu Sơn còn chưa dứt lời, Trịnh Long đã dùng hết sức lực còn lại nắm lấy tay anh ta.
“Bốp!”
Trịnh Long thở hổn hển, mặt đỏ lên, cố sức nói:
“Tôi không…tôi không sao…”
“Trương…Trương Thế Đào đã biết chưa? Anh Kiệt bị vu oan…sự thật…”
“Tuyệt đối…tuyệt đối…không thể để cho đám người của…Vu Quý…chạy thoát…”
Nhìn thấy lồng ngực Trịnh Long không ngừng thoi thóp, tim Vu Sơn như thắt lại.
Đã bị đánh thành như vậy, chảy máu nhiều thế kia, tính mạng nguy hiểm trong gang tấc, vậy mà trong lòng vẫn luôn nghĩ cho cậu út.
Anh Trịnh…
“Anh Trịnh…anh yên tâm! Đội trưởng Trương đã biết tất cả rồi!”
“Hiện tại anh chảy rất nhiều máu, tôi sẽ lập tức đưa anh đến bệnh viện!”
Vu Sơn cau mày, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu trên trán thi nhau chảy xuống, anh ta sốt ruột nói với Trịnh Long.
“Tôi không sao…tôi không có việc gì…”
Không ngờ…
Trịnh Long lại khoát tay, nói một cách yếu ớt, sắc mặt anh ta trắng bệch.
Đứng cách đó không xa, thành viên của tổ tác chiến kinh tế bị tiếng hét của Trương Thế Đào làm khựng lại trong chốc lát, cả đám quay đầu nhìn.
Tiểu đội trưởng của tổ tác chiến kinh tế thấy Vu Sơn chạy đến đỡ Trịnh Long nửa sống nửa chết nằm co người trên mặt đất, hắn ta híp mắt lại.
Đây không phải là…
Tên nhóc đòi chạy lên gọi Trương Thế Đào đó sao?
“Hừ!”
Tiểu đội trưởng liếc mắt nhìn hai người bọn họ, hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Ngay sau đó, hắn ta quay đầu nhìn Trương Thế Đào, rồi lại quét mắt nhìn những nhân viên đang bao vây người của mình.
“À! Địa bàn của ông à? Đội trưởng Trương thật là mạnh miệng!”
“Tổng cục tham mưu và tổ tác chiến kinh tế của chúng ta đều là tổ chức của Hoa Hạ rộng lớn, việc của chúng ta là thực thi pháp luật một cách công bằng, vì dân phục vụ!”
“Sao lại nói là địa bàn của ông?”
Tiểu đội trưởng nói một cách hùng hồn.
Thế nhưng…
Trương Thế Đào lại không hề chịu thua.
Ông ta vung tay lên, trầm giọng nói:
“Anh cũng biết mình là người của tổ tác chiến kinh tế à? Vậy mà dám đánh người dân tay không tấc sắt ngay tại khu vực do tổng cục tham mưu quản lý”.
“Anh nhìn xem, các anh ỷ thế đông người bức hiếp người dân, đánh anh ta thành như vậy!”
Nhìn theo ánh mắt của Trương Thế Đào, liền thấy Trịnh Long yếu ớt ngã vào ngực Vu Sơn, môi anh ta tái nhợt.
“Biết luật mà còn cố ý phạm luật thì đáng tội gì? Chẳng lẽ các người làm đúng lý à?”
“Người đâu! Bắt tất cả bọn họ về thẩm vấn cho tôi!”
Trương Thế Đào ra lệnh.
Nhận được lệnh, những nhân viên của bộ tham mưu nhanh chóng tiến lên, thuần thục trói ngược tay người của tổ tác chiến kinh tế.
Trong phút chốc…
Gió lùa vào sảnh của tổng cục tham mưu, khiến đèn trên trần nhà đung đưa dữ dội, phát ra âm thanh quái dị, từng cơn gió lạnh lẽo xuyên qua cửa, xộc thẳng vào sảnh, bao lấy những người có mặt tại đây.
"Híz-khà-zzz…"
Dám ra tay thật à?
Tiểu đội trưởng hít phải một ngụm khí lạnh, vô thức rùng mình.
Trái lại, ánh mắt hắn ta vô cùng lạnh lẽo và sắc bén.
“Trương Thế Đào, ông giỏi lắm, lại dám động đến người của tổ tác chiến kinh tế!”
“Mẹ kiếp, ông mù rồi hả?”
“Lại đây nhìn rõ cho tôi, xem đây là thứ gì!”
Nói xong, hắn ta một lần nữa lấy ra lệnh điều động của tổ tác chiến kinh tế, quơ quơ trước mắt Trương Thế Đào để ra oai.
“Cản trở tổ tác chiến kinh tế làm việc, Trương Thế Đào…ông gánh không nổi đâu!”
Tiểu đội trưởng trợn tròn mắt, thái độ cợt nhã, hắn ta hất cằm lên, nói một cách khinh miệt.
Thế nhưng, ngay sau đó, hành động của Trương Thế Đào khiến hắn ta phát hoảng, đứng sững ra đó mất một giây, không hề nhúc nhích.
Trương Thế Đào hờ hững liếc nhìn tờ lệnh điều động vừa nãy còn ngăn cản ông ta, không cho phép ông ta làm bất kỳ điều gì.
Bất chợt…
Ông ta túm lấy tờ giấy trong tay tiểu đội trưởng, xé toạc ra ngay trước ánh mắt kinh ngạc của hắn ta.
Xé mất rồi…
“Lệnh điều động gì chứ? Tôi không biết!”
“Tôi không thấy gì cả!”
“Mọi người có thấy lệnh điều động gì không?
Trương Thế Đào khoát tay, tỏ vẻ như mình không hề hay biết gì cả, quay sang hỏi người bên cạnh với vẻ mặt kinh ngạc.
“Không biết!”
“Không thấy!”
“Không thấy điều lệnh gì cả! Chúng tôi không biết!”
“…”
Những nhân viên xung quanh lập tức phụ họa, xôn xao hưởng ứng theo lời của Trương Thế Đào.
Hung hăng phát tiết cơn giận đối với việc tổ tác chiến kinh tế diễu võ dương oai tại tổng cục tham mưu.
Ở bên cạnh, Vu Sơn mở to mắt, liếc nhìn Trịnh Long.
Việc này…
Anh ta bất chợt nhớ đến cảnh tượng lúc mình xông vào văn phòng của Trương Thế Đào, khi đó, ông ta đang dùng kính ngữ với…sau đó, anh ta còn chưa nói gì thì Trương Thế Đào đã biết được mọi chuyện…
Nhìn lệnh điều động bị Trương Thế Đào xé nát, ném xuống đất, tiểu đội trưởng trợn tròn mắt, không dám tin trừng mắt nhìn ông ta.
“Ông…ông lại dám…”
“Trương Thế Đào! Ông dám xé nát lệnh điều động của tổ tác chiến kinh tế!”
“Ông không biết mình đang làm gì hả?”
“Giờ tôi sẽ gọi điện báo cho đội trưởng Lục! Xem ông còn…”
Tiểu đội trưởng trợn mắt, hắn ta không ngờ vừa nãy, Trương Thế Đào còn đồng ý để hắn ta đưa người đi, vậy mà chỉ trong phút chốc đã thay đổi thái độ.
Thậm chí, ông ta còn có can đảm xé nát lệnh điều động.
Ông ta…
Muốn chết à?
Nói xong, tiểu đội trưởng lấy điện thoại ra, đang định gọi thì…
Không ngờ…
Ngay lúc đó…
Trương Thế Đào giơ tay chộp lấy điện thoại của hắn ta.
“Cạch!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, điện thoại di động nện thẳng xuống đất.
Vỡ tan tành…
Kế đó, Trương Thế Đào hét lên một tiếng.
“Ra tay!”
Ngay lập tức
Những nhân viên đang trói tay thành viên của tổ tác chiến kinh tế đồng loạt giật điện thoại của bọn họ, ném thẳng xuống đất.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Mấy chục cái điện thoại thoáng chốc vỡ tan tành.
Cảnh tượng này khiến tiểu đội trưởng thêm một lần nữa sợ ngây người, hắn ta tức giận chỉ tay về phía Trương Thế Đào, lắp bắp:
“Ông…ông…ông…”
“Ông cái gì mà ông!”
Trương Thế Đào không chút nể tình, thẳng tay nắm lấy cánh tay đang chỉ về phía mình của tiểu đội trưởng.
“Thân là tổ tác chiến kinh tế vậy mà không biết làm gương, dám đánh đập tàn nhẫn người dân tay không tấc sắt giữa ban ngày ban mặt ngay tại tổng cục tham mưu”.
“Biết luật mà còn phạm luật!”
“Phải chịu tội gì?”
“Còn muốn gọi người à?”
“Bắt hết tất cả cho tôi!”
“Muốn đi hả? Bảo đội trưởng Lục của mấy người đích thân đến đây mà bảo lãnh!”
“Chỗ này không phải chỗ các người thích là phủi mông bỏ đi được đâu!”
Bình luận facebook