Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 521: Bao vây
Viên đạn lao đến điểm mục tiêu theo đúng như mong muốn.
Sức mạnh của khẩu súng này thì đã được nói từ trước, tuy rằng không có sức sát thương cực mạnh và sức bật như một khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn, cùng với tầm bắn cực xa, nhưng xét về tốc độ khi viên đạn ra khỏi nòng súng thì có thể nói là nó luôn cầm cờ đi trước.
Nói cách khác, khi khẩu súng này ngắm vào một người, trừ khi phản ứng của đối phương có thể vượt qua khỏi giới hạn của con người bình thường, nếu không người đó chẳng thể né tránh được.
Nhưng đáng tiếc là…
Viên đạn vẫn bắn hụt.
Trong thời tiết mưa to không ngớt, dù là tay súng bắn tỉa đã đạt tới trình độ kỹ thuật cao nhất thì cũng rất khó bảo đảm được những nhân tố không xác định bên ngoài.
Vu Kiệt ngẩng đầu lên, sau khi dùng ống ngắm để xác định viên đạn mình bắn ra đã trượt thì đã lập tức xoay người rời khỏi vị trí ngắm bắn.
“Đoàng!”
Quả nhiên một giây sau khi anh vừa mới xoay người thì vị trí ban nãy có tiếng súng vang lên.
Có thể nói là viên đạn lao tới với cùng một đường bắn và cùng một quỹ đạo, xuyên qua mặt đất và ghim xuống vị trí ban nãy.
Khả năng phản ứng của đối phương rất nhanh, có thể nói là đứng đầu.
Lợi dụng ưu thế địa hình để tránh thoát viên đạn thứ nhất rồi nhanh chóng xác định được vị trí của đối phương và tiến hành phản kích, sự anh dũng và can đảm đó là thứ không thể thực hiện được nếu như không có một khả năng tuyệt vời.
Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc kẻ mình phải đối mặt đây là ai.
Là Vu Kiệt.
Hành động của bọn họ đã được Vu Kiệt đoán được ngay từ đầu.
Trận đấu đầu tiên của hai bên kết thúc sau khi hai viên đạn đều bắn hụt.
Rắn Đuôi Chuông lập tức đứng lên, cơ thể như ma quỷ ẩn nấp vào trong khu rừng rậm và biến mất tăm.
“Đáng chết, thế mà vẫn bắn hụt”.
Tay quan sát Thanh Xà xác nhận đối phương vẫn còn chưa chết thì buột miệng mắng.
Là một người quan sát có tuổi nghề và kinh nghiệm khá phong phú, dù không trực tiếp đối đầu thì hắn ta cũng có thể cảm nhận được rằng đây là một mục tiêu khó nhằn, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được sự phiền toái.
Một mục tiêu khiến cho người ta cảm thấy cực kì phiền toái và khó giải quyết, đó chính là chuyện khiến tất cả các lính đánh thuê cảm thấy đau đầu.
Hắn vừa cẩn thận lùi về phía sau vừa nói với Rắn Đuôi Chuông: “Hay là chúng ta rút về thôi! Sức chiến đấu của mục tiêu vượt ra ngoài sự dự đoán của chúng ta, hơn nữa tất cả những người chúng ta mang đến lần này đều chết hết rồi, cứ ở lại đây thì e là…”
E là sẽ chết.
Chết, đó là chuyện mà không một người nào muốn đối mặt trong chuyến đi lần này.
Rắn Đuôi Chuông hừ lạnh: “Rút? Nếu sợ chết thì anh có thể về trước, tôi có thể bảo đảm rằng dưới ngọn núi chúng ta đang nằm đang có đầy bọn Long Tiễn, nếu anh xuống đó thì có khi vừa thò đầu ra đã chết rồi, anh nên biết rằng Long Tiễn Hoa Hạ là một lũ điên, chúng sẽ là những kẻ điên cuồng nhất chỉ để báo thù.
“Anh đi đi!”
Nghe thế, cả người Thanh Xà chợt run lên.
Người của Long Tiễn, hắn ta không dám đối mặt với lũ đó một mình.
Tất cả đều là một lũ điên.
Lúc nãy bọn họ vừa mới giết chết một đồng đội của đám người đó, có trời mới biết bây giờ xuống đó đụng độ với chúng thì não hắn ta có bị bắn thành tổ ong vò vẽ không.
Nghĩ nghĩ rồi Thanh Xà lại thở dài: “Thế thì phải làm sao bây giờ? Không thể trốn tránh mãi thế này được chứ?”
Rắn Đuôi Chuông trầm giọng nói: “Tên vô dụng, ngu xuẩn này, chỉ cần giải quyết cho xong mục tiêu là được rồi còn gì? Đừng quên rằng lần này Long Tiễn xuất hiện chỉ để bảo vệ mục tiêu, một khi mục tiêu bị thương thì chắc chắn bọn họ sẽ cử người đi tìm, chờ đến lúc đó thì chúng ta có thể từng bước bắn hết lũ Long Tiễn. Nếu như anh muốn chạy thì bên kia ít người cũng dễ rút hơn”.
“Thế nên ý cậu là..."
Thanh Xà sững người, hắn ta không phải kẻ ngốc, Rắn Đuôi Chuông đã nói rõ ràng thế rồi, nếu vẫn còn không biết phải làm gì thì hắn ta chẳng cần thiết phải sống trên đời làm gì nữa cho chật đất.
Rắn Đuôi Chuông: “Giết chết mục tiêu trước đã”.
…
Sau khi xác định chuyện quan trọng nhất cần làm, hai người lập tức dời đến địa điểm bắn tỉa tiếp theo.
Tầm ngắm bắn tỉa trở nên mơ hồ hơn theo sắc trời dần tối.
Hai người cùng cau chặt mày, tình huống bắt đầu bất lợi hơn với bọn họ.
Bên kia, Vu Kiệt di chuyển xong không hề sốt ruột tìm kiếm vị trí bắn tỉa mà đi được một đoạn thì dừng lại để quan sát đường di chuyển của bọn họ.
Xác định vị trí của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ di chuyển địa điểm ngắm bn, vì thế nên việc anh cần làm bây giờ chính là quan sát.
Có lẽ trời tối là một dấu hiệu xấu đối với mọi tay súng bắn tỉa trên đời, nhưng với Vu Kiệt thì nó hoàn toàn không thể ảnh hướng đến khả năng tác chiến của anh.
“Bên kia!”
Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được vị trí hai người họ dừng lại dựa vào đường di chuyển của Rắn Đuôi Chuông.
“Lang Vương, chúng tôi đã tới địa điểm được chỉ định, đã phát hiện ra mục tiêu, có thể bắt đầu hành động, hết!”
Một đỉnh núi khác.
Mưa đã khiến lớp áo trên người Vu Kiệt ướt mèm, anh tựa vào một gốc cây có hàng trăm năm lịch sử, bên cạnh là con rắn độc vừa đâm chết, mùi máu tươi hòa lẫn trong không khí, nhưng không có một con dã thú nào dám tới gần nơi này.
Lang Vương Vu Kiệt, ngón tay đặt lên cò súng, sát ý được dồn vào viên đạn.
Anh nói vào bộ đàm: “Hành động đi!”
“Đoàng!”
- ---------------------------
Sức mạnh của khẩu súng này thì đã được nói từ trước, tuy rằng không có sức sát thương cực mạnh và sức bật như một khẩu súng bắn tỉa cỡ lớn, cùng với tầm bắn cực xa, nhưng xét về tốc độ khi viên đạn ra khỏi nòng súng thì có thể nói là nó luôn cầm cờ đi trước.
Nói cách khác, khi khẩu súng này ngắm vào một người, trừ khi phản ứng của đối phương có thể vượt qua khỏi giới hạn của con người bình thường, nếu không người đó chẳng thể né tránh được.
Nhưng đáng tiếc là…
Viên đạn vẫn bắn hụt.
Trong thời tiết mưa to không ngớt, dù là tay súng bắn tỉa đã đạt tới trình độ kỹ thuật cao nhất thì cũng rất khó bảo đảm được những nhân tố không xác định bên ngoài.
Vu Kiệt ngẩng đầu lên, sau khi dùng ống ngắm để xác định viên đạn mình bắn ra đã trượt thì đã lập tức xoay người rời khỏi vị trí ngắm bắn.
“Đoàng!”
Quả nhiên một giây sau khi anh vừa mới xoay người thì vị trí ban nãy có tiếng súng vang lên.
Có thể nói là viên đạn lao tới với cùng một đường bắn và cùng một quỹ đạo, xuyên qua mặt đất và ghim xuống vị trí ban nãy.
Khả năng phản ứng của đối phương rất nhanh, có thể nói là đứng đầu.
Lợi dụng ưu thế địa hình để tránh thoát viên đạn thứ nhất rồi nhanh chóng xác định được vị trí của đối phương và tiến hành phản kích, sự anh dũng và can đảm đó là thứ không thể thực hiện được nếu như không có một khả năng tuyệt vời.
Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc kẻ mình phải đối mặt đây là ai.
Là Vu Kiệt.
Hành động của bọn họ đã được Vu Kiệt đoán được ngay từ đầu.
Trận đấu đầu tiên của hai bên kết thúc sau khi hai viên đạn đều bắn hụt.
Rắn Đuôi Chuông lập tức đứng lên, cơ thể như ma quỷ ẩn nấp vào trong khu rừng rậm và biến mất tăm.
“Đáng chết, thế mà vẫn bắn hụt”.
Tay quan sát Thanh Xà xác nhận đối phương vẫn còn chưa chết thì buột miệng mắng.
Là một người quan sát có tuổi nghề và kinh nghiệm khá phong phú, dù không trực tiếp đối đầu thì hắn ta cũng có thể cảm nhận được rằng đây là một mục tiêu khó nhằn, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được sự phiền toái.
Một mục tiêu khiến cho người ta cảm thấy cực kì phiền toái và khó giải quyết, đó chính là chuyện khiến tất cả các lính đánh thuê cảm thấy đau đầu.
Hắn vừa cẩn thận lùi về phía sau vừa nói với Rắn Đuôi Chuông: “Hay là chúng ta rút về thôi! Sức chiến đấu của mục tiêu vượt ra ngoài sự dự đoán của chúng ta, hơn nữa tất cả những người chúng ta mang đến lần này đều chết hết rồi, cứ ở lại đây thì e là…”
E là sẽ chết.
Chết, đó là chuyện mà không một người nào muốn đối mặt trong chuyến đi lần này.
Rắn Đuôi Chuông hừ lạnh: “Rút? Nếu sợ chết thì anh có thể về trước, tôi có thể bảo đảm rằng dưới ngọn núi chúng ta đang nằm đang có đầy bọn Long Tiễn, nếu anh xuống đó thì có khi vừa thò đầu ra đã chết rồi, anh nên biết rằng Long Tiễn Hoa Hạ là một lũ điên, chúng sẽ là những kẻ điên cuồng nhất chỉ để báo thù.
“Anh đi đi!”
Nghe thế, cả người Thanh Xà chợt run lên.
Người của Long Tiễn, hắn ta không dám đối mặt với lũ đó một mình.
Tất cả đều là một lũ điên.
Lúc nãy bọn họ vừa mới giết chết một đồng đội của đám người đó, có trời mới biết bây giờ xuống đó đụng độ với chúng thì não hắn ta có bị bắn thành tổ ong vò vẽ không.
Nghĩ nghĩ rồi Thanh Xà lại thở dài: “Thế thì phải làm sao bây giờ? Không thể trốn tránh mãi thế này được chứ?”
Rắn Đuôi Chuông trầm giọng nói: “Tên vô dụng, ngu xuẩn này, chỉ cần giải quyết cho xong mục tiêu là được rồi còn gì? Đừng quên rằng lần này Long Tiễn xuất hiện chỉ để bảo vệ mục tiêu, một khi mục tiêu bị thương thì chắc chắn bọn họ sẽ cử người đi tìm, chờ đến lúc đó thì chúng ta có thể từng bước bắn hết lũ Long Tiễn. Nếu như anh muốn chạy thì bên kia ít người cũng dễ rút hơn”.
“Thế nên ý cậu là..."
Thanh Xà sững người, hắn ta không phải kẻ ngốc, Rắn Đuôi Chuông đã nói rõ ràng thế rồi, nếu vẫn còn không biết phải làm gì thì hắn ta chẳng cần thiết phải sống trên đời làm gì nữa cho chật đất.
Rắn Đuôi Chuông: “Giết chết mục tiêu trước đã”.
…
Sau khi xác định chuyện quan trọng nhất cần làm, hai người lập tức dời đến địa điểm bắn tỉa tiếp theo.
Tầm ngắm bắn tỉa trở nên mơ hồ hơn theo sắc trời dần tối.
Hai người cùng cau chặt mày, tình huống bắt đầu bất lợi hơn với bọn họ.
Bên kia, Vu Kiệt di chuyển xong không hề sốt ruột tìm kiếm vị trí bắn tỉa mà đi được một đoạn thì dừng lại để quan sát đường di chuyển của bọn họ.
Xác định vị trí của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ di chuyển địa điểm ngắm bn, vì thế nên việc anh cần làm bây giờ chính là quan sát.
Có lẽ trời tối là một dấu hiệu xấu đối với mọi tay súng bắn tỉa trên đời, nhưng với Vu Kiệt thì nó hoàn toàn không thể ảnh hướng đến khả năng tác chiến của anh.
“Bên kia!”
Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được vị trí hai người họ dừng lại dựa vào đường di chuyển của Rắn Đuôi Chuông.
“Lang Vương, chúng tôi đã tới địa điểm được chỉ định, đã phát hiện ra mục tiêu, có thể bắt đầu hành động, hết!”
Một đỉnh núi khác.
Mưa đã khiến lớp áo trên người Vu Kiệt ướt mèm, anh tựa vào một gốc cây có hàng trăm năm lịch sử, bên cạnh là con rắn độc vừa đâm chết, mùi máu tươi hòa lẫn trong không khí, nhưng không có một con dã thú nào dám tới gần nơi này.
Lang Vương Vu Kiệt, ngón tay đặt lên cò súng, sát ý được dồn vào viên đạn.
Anh nói vào bộ đàm: “Hành động đi!”
“Đoàng!”
- ---------------------------
Bình luận facebook