Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 529: Tản bộ
Người đi rồi
Trà cũng nguội lạnh.
Mưa lớn vẫn như trút ngoài cửa sổ.
Bác sĩ của bệnh viện Quân khu 4 thủ đô đêm nay đều không về nhà.
Không phải chỉ vì việc lão Lưu rơi xuống lầu qua đời thu hút sự chú ý của nhiều ông lớn, mà còn là vì tầm quan trọng của bệnh viện thủ đô này và những lời ông cụ nhà họ Lý đã nói sau khi biết tin lão Lưu mất.
Bức thư đó đã được Lão Ưng đưa tới tòa nhà.
Ngay cả ông già đã về hưu không màng thế sự từ lâu sau khi biết tin cũng phải vội vã gọi điện thoại tới tòa nhà đó.
Rất nhiều người đều đã xem bức thư này.
Rất nhiều người đều biết lão Lưu chết vì ai.
Vì thế, cũng bắt đầu có nhiều người có tiếng nói khác so với 5 năm trước.
Không nên phạt!
Không nên phạt!
Không nên phạt!
Dựa vào cái gì?
Người sắp chết còn nói được lời hay, huống hồ gì người đã chết.
Ngày càng nhiều giọng nói xuất hiện theo sự ra đi của lão Lưu ở thủ đô, ngay cả những gia tộc thù địch muốn xem ông cụ Lý tổ chức tang lễ, sau khi biết thông tin này, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc cùng khâm phục.
Không ai nghĩ tới một ông lão ưu tú lại chọn dùng mạng của mình để gánh tội thay cho 20 chiến sĩ Long Tiễn.
Bọn họ hiểu rõ!
Sinh mạng này cũng là một cây gậy đánh thức những người đang uống trà trong tòa lầu kia.
Quốc gia thức tỉnh, sư tử nên đứng lên rồi.
Thắt lưng không phải đầu sụn nên phải đứng thẳng!
Vì vậy, 5 giờ chiều tối, tòa lầu kia truyền xuống 5 mệnh lệnh.
Thứ nhất: An táng lão Lưu theo nghi lễ quốc gia.
Thứ hai: Giao nhiệm vụ yêu cầu cao nhất cho 20 chiến sĩ Long Tiễn, trong vòng bảy ngày phải hoàn thành nhiệm vụ lấy tâm liên và trở về nhà, không ai được phép trừng phạt, không được phép gây sức ép cản trở việc thực hiện nhiệm vụ.
Thứ 3: Mở một cuộc họp mới, phái đội ngũ mạnh nhất đáp trả diễn đàn quốc tế: Người Hoa Hạ làm việc của Hoa Hạ, diệt gian trừ ác, làm theo chính nghĩa, không cần người khác khoa tay múa chân.
Thứ 4: Năm ngàn người Long Tiễn, toàn bộ đều cài hoa trắng, chịu tang cho lão Lưu 3 tháng.
Thứ 5: Tất cả người trong tòa lầu phải...xin lỗi lão Lưu!!!
Tin tức phát ra, thái độ cứng rắn, so với thái độ của 5 năm trước hiển nhiên không giống, như thay nhóm người khác vậy.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết sau khi đọc xong bức thư kia, tất cả người trong tòa nhà đều khóc!
Lỗi lầm của 5 năm trước không thể tái phạm, việc của mình phải do mình làm chủ.
...
...
Nhưng mà.
Người đã chết rồi.
6 giờ tối nay thi thể sẽ được chiến sĩ chuyên chuẩn bị nghi lễ quốc gia tiếp nhận.
Ánh mắt cuối cùng, ông cụ Lý ghi nhớ trong lòng, ông cụ ngồi một góc trên bậc thềm trước cửa bệnh viện, một tay chống lên đùi đỡ gương mặt có phần nặng nề.
Mưa lớn rơi trước mặt, lộp bộp, hạt mưa trải bóng dài dưới đèn đường, không biết tại sao trời đêm nay rất đen.
Rất nhiều bác sĩ canh giữ cách đó không xa cúi đầu, vẻ mặt đau buồn, có y tá không kiềm được mà rơi nước mắt, âm thanh nhanh chóng bị hòa vào tiếng mưa.
Không ai có thể nghe thấy.
Ông cụ Lý cũng không nghe thấy.
Nhưng trong đầu ông cụ vẫn còn phảng phất những lời Lâm Mặc Sinh nói lúc tới phòng bệnh.
Bàn tay còn lại, năm ngón tay gầy gò như que củi, làn da trắng bệch vô cùng khó coi. Đêm nay gió lạnh vẫn thổi, thổi nhăn gương mặt của ông cụ, thổi rơi nước mắt của ông cụ, bàn tay đó, nắm chặt chiếc mũ quân đội thêu hình ngôi sao nho nhỏ.
Hạt mưa lạnh lẽo bị gió thổi không ngừng rơi trên đầu ông cụ, trong mắt hoài niệm chuyện cũ.
“Ông già, hòa bình rồi, chúng ta đi uống rượu Mao Đài, không say không về...”
“Ông già, ông không nói không rằng sinh một đứa con trai, vậy mà không chịu nói trước với tôi, haizz, đáng tiếc, đem con trai ông đến đây đợi tôi sinh con trai sẽ cùng nhau kết nghĩa anh em...”
“Ông già, haha, để con gái ông lại hả? Sau này làm con dâu của con trai tôi, chúng ta đính ước cho tụi nhỏ”.
“Ông già, tôi không kết hôn nữa, vợ tôi mắc bệnh ung thư đi rồi, không có mẹ bọn trẻ nghe tôi nói chuyện, không nghe thấy Tiểu Thúy cằn nhằn bên tai, cũng không có ai sinh con cho lão già tôi, ông già, uống rượu với tôi đi...tôi muốn uống rượu...”
“Hay là đưa Tiểu Nam của ông cho tôi làm con nuôi đi...”
“Ông già, chúng ta lâu quá không gặp nhỉ, hôm qua tức chết tôi mất, haiz, tôi đập bàn với bọn họ, bọn họ không thèm ngó ngàng tới tôi, ông già, tôi muốn về hưu, không được, tôi phải xóa câu này, hihi, ông đây phải nghỉ hưu dưỡng già...”
“Ông già, sao ông lại tìm tôi vậy? Thôi được, cái gì, Lang Vương là cháu trai ông? Tốt lắm, ông già ông giỏi đấy, gen cũng được lắm, haiz, tốt, việc này tôi giúp, ông đây xuống núi lấy lại quyền lực, tôi giúp ông chăm sóc cho cháu trai ông thật tốt, nó cũng là cháu trai tôi...”
“Lang Vương cũng là cháu trai tôi, hahaha, ông già, chúng ta đi uống rượu đi...”
“Ông già, cháu trai chúng ta thảm thật, không làm gì cũng bị giam lại, thật khiến người ta tức giận mà, ông đừng khuyên tôi, tôi muốn ra tay, tôi muốn gọi điện thoại...”
“Ông già...ông bệnh hả? Ông phải dưỡng bệnh cho đàng hoàng đó, nếu ông còn muốn uống rượu với tôi thì đợi tôi làm việc xong liền qua tìm ông...”
“Ông già, ông nhất định phải sống đến 90 tuổi nha!”
Ông cụ Lý ôm chặt chiếc mũ như một đứa trẻ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Ông già!”
“Không biết xấu hổ!”
“Không biết xấu hổ...”
Một bác sĩ vội vàng đem ô tới.
“Ông Lý, bên ngoài mưa to trời lại lạnh, hay là chúng ta vào phòng bệnh đi!”
“Cút!”
Bác sĩ bị dọa quay trở về.
Rất nhanh viện trưởng cũng đi tới, việc đầu tiên là bảo mọi người nhanh ra ngoài, nên tan làm thì tan làm, nên đi làm thì đi làm.
Trong sân trống vắng chỉ còn lại lính gác cổng, lính làm nhiệm vụ trong mưa bão và một mình ông cụ Lý.
Giày của ông cụ ướt sũng.
Đây là đôi giày vải cũ ở thủ đô ông già đã tặng nhân dịp sinh nhật vào 6 năm trước.
Áo của ông ướt rồi, cơ thể ốm yếu như que củi.
Nhưng nếu như ông già có thể sống lại, cho dù lấy hết cái mạng già này cũng phải uống với ông ấy 3 ngày 3 đêm, khoét rỗng đáy nhà cũng đủ Mao Đài uống!
“Trước khi thực hiện bước này, phiền Y Thánh cùng tôi tản bộ trò chuyện được không vậy?”
Mặc Bạch: “Vinh hạnh”.
...
- ---------------------------
Trà cũng nguội lạnh.
Mưa lớn vẫn như trút ngoài cửa sổ.
Bác sĩ của bệnh viện Quân khu 4 thủ đô đêm nay đều không về nhà.
Không phải chỉ vì việc lão Lưu rơi xuống lầu qua đời thu hút sự chú ý của nhiều ông lớn, mà còn là vì tầm quan trọng của bệnh viện thủ đô này và những lời ông cụ nhà họ Lý đã nói sau khi biết tin lão Lưu mất.
Bức thư đó đã được Lão Ưng đưa tới tòa nhà.
Ngay cả ông già đã về hưu không màng thế sự từ lâu sau khi biết tin cũng phải vội vã gọi điện thoại tới tòa nhà đó.
Rất nhiều người đều đã xem bức thư này.
Rất nhiều người đều biết lão Lưu chết vì ai.
Vì thế, cũng bắt đầu có nhiều người có tiếng nói khác so với 5 năm trước.
Không nên phạt!
Không nên phạt!
Không nên phạt!
Dựa vào cái gì?
Người sắp chết còn nói được lời hay, huống hồ gì người đã chết.
Ngày càng nhiều giọng nói xuất hiện theo sự ra đi của lão Lưu ở thủ đô, ngay cả những gia tộc thù địch muốn xem ông cụ Lý tổ chức tang lễ, sau khi biết thông tin này, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc cùng khâm phục.
Không ai nghĩ tới một ông lão ưu tú lại chọn dùng mạng của mình để gánh tội thay cho 20 chiến sĩ Long Tiễn.
Bọn họ hiểu rõ!
Sinh mạng này cũng là một cây gậy đánh thức những người đang uống trà trong tòa lầu kia.
Quốc gia thức tỉnh, sư tử nên đứng lên rồi.
Thắt lưng không phải đầu sụn nên phải đứng thẳng!
Vì vậy, 5 giờ chiều tối, tòa lầu kia truyền xuống 5 mệnh lệnh.
Thứ nhất: An táng lão Lưu theo nghi lễ quốc gia.
Thứ hai: Giao nhiệm vụ yêu cầu cao nhất cho 20 chiến sĩ Long Tiễn, trong vòng bảy ngày phải hoàn thành nhiệm vụ lấy tâm liên và trở về nhà, không ai được phép trừng phạt, không được phép gây sức ép cản trở việc thực hiện nhiệm vụ.
Thứ 3: Mở một cuộc họp mới, phái đội ngũ mạnh nhất đáp trả diễn đàn quốc tế: Người Hoa Hạ làm việc của Hoa Hạ, diệt gian trừ ác, làm theo chính nghĩa, không cần người khác khoa tay múa chân.
Thứ 4: Năm ngàn người Long Tiễn, toàn bộ đều cài hoa trắng, chịu tang cho lão Lưu 3 tháng.
Thứ 5: Tất cả người trong tòa lầu phải...xin lỗi lão Lưu!!!
Tin tức phát ra, thái độ cứng rắn, so với thái độ của 5 năm trước hiển nhiên không giống, như thay nhóm người khác vậy.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết sau khi đọc xong bức thư kia, tất cả người trong tòa nhà đều khóc!
Lỗi lầm của 5 năm trước không thể tái phạm, việc của mình phải do mình làm chủ.
...
...
Nhưng mà.
Người đã chết rồi.
6 giờ tối nay thi thể sẽ được chiến sĩ chuyên chuẩn bị nghi lễ quốc gia tiếp nhận.
Ánh mắt cuối cùng, ông cụ Lý ghi nhớ trong lòng, ông cụ ngồi một góc trên bậc thềm trước cửa bệnh viện, một tay chống lên đùi đỡ gương mặt có phần nặng nề.
Mưa lớn rơi trước mặt, lộp bộp, hạt mưa trải bóng dài dưới đèn đường, không biết tại sao trời đêm nay rất đen.
Rất nhiều bác sĩ canh giữ cách đó không xa cúi đầu, vẻ mặt đau buồn, có y tá không kiềm được mà rơi nước mắt, âm thanh nhanh chóng bị hòa vào tiếng mưa.
Không ai có thể nghe thấy.
Ông cụ Lý cũng không nghe thấy.
Nhưng trong đầu ông cụ vẫn còn phảng phất những lời Lâm Mặc Sinh nói lúc tới phòng bệnh.
Bàn tay còn lại, năm ngón tay gầy gò như que củi, làn da trắng bệch vô cùng khó coi. Đêm nay gió lạnh vẫn thổi, thổi nhăn gương mặt của ông cụ, thổi rơi nước mắt của ông cụ, bàn tay đó, nắm chặt chiếc mũ quân đội thêu hình ngôi sao nho nhỏ.
Hạt mưa lạnh lẽo bị gió thổi không ngừng rơi trên đầu ông cụ, trong mắt hoài niệm chuyện cũ.
“Ông già, hòa bình rồi, chúng ta đi uống rượu Mao Đài, không say không về...”
“Ông già, ông không nói không rằng sinh một đứa con trai, vậy mà không chịu nói trước với tôi, haizz, đáng tiếc, đem con trai ông đến đây đợi tôi sinh con trai sẽ cùng nhau kết nghĩa anh em...”
“Ông già, haha, để con gái ông lại hả? Sau này làm con dâu của con trai tôi, chúng ta đính ước cho tụi nhỏ”.
“Ông già, tôi không kết hôn nữa, vợ tôi mắc bệnh ung thư đi rồi, không có mẹ bọn trẻ nghe tôi nói chuyện, không nghe thấy Tiểu Thúy cằn nhằn bên tai, cũng không có ai sinh con cho lão già tôi, ông già, uống rượu với tôi đi...tôi muốn uống rượu...”
“Hay là đưa Tiểu Nam của ông cho tôi làm con nuôi đi...”
“Ông già, chúng ta lâu quá không gặp nhỉ, hôm qua tức chết tôi mất, haiz, tôi đập bàn với bọn họ, bọn họ không thèm ngó ngàng tới tôi, ông già, tôi muốn về hưu, không được, tôi phải xóa câu này, hihi, ông đây phải nghỉ hưu dưỡng già...”
“Ông già, sao ông lại tìm tôi vậy? Thôi được, cái gì, Lang Vương là cháu trai ông? Tốt lắm, ông già ông giỏi đấy, gen cũng được lắm, haiz, tốt, việc này tôi giúp, ông đây xuống núi lấy lại quyền lực, tôi giúp ông chăm sóc cho cháu trai ông thật tốt, nó cũng là cháu trai tôi...”
“Lang Vương cũng là cháu trai tôi, hahaha, ông già, chúng ta đi uống rượu đi...”
“Ông già, cháu trai chúng ta thảm thật, không làm gì cũng bị giam lại, thật khiến người ta tức giận mà, ông đừng khuyên tôi, tôi muốn ra tay, tôi muốn gọi điện thoại...”
“Ông già...ông bệnh hả? Ông phải dưỡng bệnh cho đàng hoàng đó, nếu ông còn muốn uống rượu với tôi thì đợi tôi làm việc xong liền qua tìm ông...”
“Ông già, ông nhất định phải sống đến 90 tuổi nha!”
Ông cụ Lý ôm chặt chiếc mũ như một đứa trẻ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Ông già!”
“Không biết xấu hổ!”
“Không biết xấu hổ...”
Một bác sĩ vội vàng đem ô tới.
“Ông Lý, bên ngoài mưa to trời lại lạnh, hay là chúng ta vào phòng bệnh đi!”
“Cút!”
Bác sĩ bị dọa quay trở về.
Rất nhanh viện trưởng cũng đi tới, việc đầu tiên là bảo mọi người nhanh ra ngoài, nên tan làm thì tan làm, nên đi làm thì đi làm.
Trong sân trống vắng chỉ còn lại lính gác cổng, lính làm nhiệm vụ trong mưa bão và một mình ông cụ Lý.
Giày của ông cụ ướt sũng.
Đây là đôi giày vải cũ ở thủ đô ông già đã tặng nhân dịp sinh nhật vào 6 năm trước.
Áo của ông ướt rồi, cơ thể ốm yếu như que củi.
Nhưng nếu như ông già có thể sống lại, cho dù lấy hết cái mạng già này cũng phải uống với ông ấy 3 ngày 3 đêm, khoét rỗng đáy nhà cũng đủ Mao Đài uống!
“Trước khi thực hiện bước này, phiền Y Thánh cùng tôi tản bộ trò chuyện được không vậy?”
Mặc Bạch: “Vinh hạnh”.
...
- ---------------------------
Bình luận facebook