Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 532: Ấn chữ “Sát”
Giống như thần tiên nhưng không phải thần tiên.
Giống như pháp thuật nhưng không phải pháp thuật.
Như tiên như pháp, chính là thuật pháp.
Thoạt nhìn, trận chiến này có vẻ kỳ bí, nhưng thật ra lại cực kỳ hung hiểm, sau khi nghe thấy bốn chữ kia, ánh mắt Viêm Ma thoáng trở nên lạnh lẽo, ông ta cảm giác rất rõ vách tường vô hình kia dường như biến thành một bàn tay to, nắm chặt lấy nắm đấm của ông ta, mà trong bàn tay kia còn mọc lên một cây gai nhọn sắc bén.
Lui!
Nếu cứ tiếp tục tiến lên, không nghi ngờ gì nữa, nắm đấm của ông ta chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Vùng thắt lưng của ông ta phát lực, áp lực từ đại đạo thoáng chốc tăng vọt, sức mạch bộc phát trong cơ thể khiến hàng trăm hạt mưa nhanh chóng bốc hơi, tạo thành một luồng hơi nước ngăn giữa nắm đấm của ông ta và vách chắn vô hình kia.
Ngay lúc đó, Mặc Bạch thu tay lại, vọt lên trước một bước, vách ngăn biến đổi, tạo thành mười bàn tay ma chộp lấy tứ chi của Viêm Ma, dưới ánh đèn đường, thoáng thấy tay ma đã bắt đầu ngưng thực, phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt.
“Thuật sĩ!”
Viêm Ma híp mắt, không chút nào lãng phí thời gian, nhanh chóng thối lui, ông ta hét lớn một tiếng, tất cả lực lượng trong cơ thể tuôn ra tạo thành một luồng khí đánh về phía Mặc Bạch.
Ngón tay Mặc Bạch khẽ búng, vách ngăn vọt đến trước mặt, đỡ một chiêu này, Viêm Ma nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, lui ra xa 50 mét, há miệng thở hổn hển, vẻ mặt cảnh giác.
Thiếu một chút.
Còn thiếu một chút.
Ông ta có thể cảm giác rất rõ sự khủng bố của mười bàn tay ma kia, so với Nhẫn Thuật của đám lùn ở nước Tịch quả thực chính là một trời một vực.
Rốt cuộc, ông ta cũng hiểu ra vì sao cái tên cao thủ Hóa Kình đến từ nước Tịch trong Huyết Cương Bắc Băng nằm mộng cũng muốn có được truyền thừa của Thuật sĩ Hoa Hạ.
Sát chiêu vô hình kiểu này quả thực khó lòng phòng bị, chỉ cần mất cảnh giác một chút e là sẽ bị cắn trả.
“Rắc rối rồi!”
Ông ta khẽ thở dài, nới lỏng cổ áo, tháo mảnh vải đen che mặt xuống, để lộ một khuôn mặt lạnh lùng mà uy nghiêm.
Bên kia, ngay lúc này đây, Mặc Bạch một thân không vướng bụi trần đứng dưới màn mưa, từng giọt mưa rơi xuống, đụng phải vách ngăn vô hình bao quanh người ông ta, cuối cùng không cách nào đi tiếp được, chỉ có thể trượt xuống theo một hướng khác.
Ông ta rất bình tĩnh.
Là một thầy thuốc chính quy, những lúc như thế này, giữ bình tĩnh là phẩm chất cơ bản nhất.
Khi thực hiện ca mổ, nếu không giữ được bình tĩnh, bệnh nhân chính là người chịu thiệt thòi.
Khi điều chế thuốc và thu thập dược liệu, nếu không giữ được bình tĩnh, một khi trúng độc, người chết chính là mình.
Cùng một đạo lý.
Trong trận chiến, nếu không giữ được bình tĩnh, e là sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra, lúc này, sau lưng Mặc Bạch đã chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Một quyền dùng toàn lực của cường giả Thánh Kình nện lên người ông ta, cảm giác kia… quả thực đau đến khó tả.
Lúc một quyền kia tiến sát đến tim mình, trong chớp mắt, ông ta đã cảm nhận được cái chết.
Nhưng…
May thay…
So về bình tĩnh, e là không ai qua được ông ta.
Mặc Bạch tiếp tục bước về phía trước, đi dưới cơn mưa, áp lực từ đại đạo có sự biến đổi, tựa như một con rồng biển lơ lửng trên đỉnh đầu, đó là lĩnh vực được hình thành từ đại đạo của ông ta.
Cường giả phong Thánh rong ruổi vạn dặm trong trời đất chỉ để tìm đại đạo thuộc về mình.
Ông ta ngẩng đầu, bày ra sự kiêu ngạo của mình: “Đêm nay, ông không có cách nào đánh bại tôi, ông sẽ chết, tôi biết rõ ân oán giữa đồ đệ của ông và đồ đệ của tôi, tất cả đều do sự kiện xâm phạm biên giới năm năm trước, vì một người phụ nữ chết trên tay đồ đệ tôi, đồ đệ của ông… quả thật rất uất ức”.
“Cho nên, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông lúc này. Người ấy mà, đã phong Thánh rồi, muốn tìm một đồ đệ có tố chất tốt quả thật rất khó, nên xả giận!”
“Nhưng ông sai ở chỗ, không để ý đến tôn nghiêm của Hoa Hạ, vươn tay đến thủ đô cùng tất cả các thành phố trong nước, mảnh đất phương Đông của chúng tôi, há lại để đám đạo chích Huyết Cương Bắc Bắc các người vấy bẩn?”
“Hôm nay… ông phải chết!”
Viêm Ma hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Nói nhiều quá!”
Ông cụ Lý có hơi tội nghiệp dụi tắt điếu thuốc, thầm than một câu: “Không đặc sắc gì cả!”
Nói xong, cụ lại rút ra một điếu thuốc kẹp trong tay: “Nếu ông Diệp mà ở đây, chắc là sẽ đặc sắc lắm!”
Tư thế của Mặc Bạch rất nghiêm túc, từ từ nâng tay áo lên một cách lễ độ, kiến ống tay áo trượt xuống khuỷu tay: “Điều đặc sắc luôn xuất hiện trong khoảnh khắc, đáng tiếc không có điện thoại để quay lại”.
Ông cụ Lý lẳng lặng lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Ông nói gì?”
“…”, Mặc Bạch.
“Các người đang đùa cợt tôi?”
Viêm Ma giận dữ, vẻ mặt thoáng cái trở nên dữ tợn.
Thân là một trong bốn vị cường giả đứng đầu Huyết Cương Bắc Băng, chưa một ai dám đứng trước mặt ông ta nói những lời không chút nể mặt như vậy.
Cái gì mà điều đặc sắc chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc?
Lại còn muốn quay video?
Muốn bỏ đá xuống giếng à?
Viêm Ma siết chặt nắm đấm, xương tay phát ra âm thanh “răng rắc”.
Ông cụ Lý: “Nhanh chút nữa, nếu không, đi lâu quá, người của bệnh viện sẽ sốt ruột lắm đấy! Vốn dĩ hôm nay định để Lưu Mặc Sinh xem kỹ nước cờ này, chỉ đáng tiếc là ông già kia lại đi mất, tự chủ trương… tự chủ trương mà…”
Mặc Bạch: “Bớt một người đứng xem, tôi đỡ phân tâm một chút!”
“Đốt giùm điếu thuốc!”, ông cụ Lý chép miệng, ngậm điếu thuốc ở khóe miệng, bạn già đi rồi, khóc cũng khóc đủ rồi, rượu còn chưa kịp uống, thế nên, điếu thuốc này phải hút cho thật ngon mới được.
Ai biết lát nữa có chết không?
Mặc Bạch lại búng tay.
Điếu thuốc bùng cháy.
“Quay phim đi!”
“Được rồi!”
Ông cụ Lý gật đầu, mở điện thoại lên, quay về phía Mặc Bạch.
Mặc Bạch liền duỗi một ngón tay ra, chỉ vào Viêm Ma, lạnh lùng nói: “Tiểu Kiệt, ta biết con hiện chỉ mới bước vào Hóa Kình, vẫn chưa biết được nhiều pháp môn của cảnh giới này, đã lâu rồi ta chưa dạy con, có rất nhiều thứ vẫn chưa truyền đạt lại cho con”.
Tất cả đều được điện thoại quay lại.
“Hôm nay, con không ở đây, qua đêm nay, ta cũng không biết có còn sống để gặp lại con hay không, trước kia, con thường nói, cách học tốt nhất chính là tìm kiếm một đối thủ. Thế nên, trận chiến này, thầy dùng để lên lớp cho con!”
“Dạy cho con như thế nào là thuật pháp!”
“Từ cảnh giới Hóa Kình trở lên, có thể bắt đầu luyện tập thuật pháp, thuật biến đổi, khí kình biến đổi, vận hành ba vòng khống chế khí kình rời khỏi thân thể, chính là như vậy!”
Mặc Bạch bước một chân lên, khí kình từ trong cơ thể vọt ra, dưới ánh đèn đường, có thể thấy rất rõ lơ lững giữa màn mưa có một khoảng không bị xé rách, không dính một hạt mưa nào.
Rốt cuộc, Viêm Ma cũng nhịn không nổi nữa: “Muốn đánh thì tập trung một chút, lấy tôi để dạy đồ đệ của ông à? Ông coi tôi là cái gì hả?”
“Chết?”
Mặc Bạch cười khinh bỉ: “Đám đạo chích ngoại tộc các người… không xứng!”
“Tiểu Kiệt, thầy truyền cho con một ấn cuối cùng, xem cho kỹ!”
Năm ngón tay khép lại, co lại chín mươi độ, hai ngón đột ngột duỗi ra, như mũi kiếm lao tới.
“Đây là ấn chữ… Sát!”
...
- ---------------------------
Giống như pháp thuật nhưng không phải pháp thuật.
Như tiên như pháp, chính là thuật pháp.
Thoạt nhìn, trận chiến này có vẻ kỳ bí, nhưng thật ra lại cực kỳ hung hiểm, sau khi nghe thấy bốn chữ kia, ánh mắt Viêm Ma thoáng trở nên lạnh lẽo, ông ta cảm giác rất rõ vách tường vô hình kia dường như biến thành một bàn tay to, nắm chặt lấy nắm đấm của ông ta, mà trong bàn tay kia còn mọc lên một cây gai nhọn sắc bén.
Lui!
Nếu cứ tiếp tục tiến lên, không nghi ngờ gì nữa, nắm đấm của ông ta chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Vùng thắt lưng của ông ta phát lực, áp lực từ đại đạo thoáng chốc tăng vọt, sức mạch bộc phát trong cơ thể khiến hàng trăm hạt mưa nhanh chóng bốc hơi, tạo thành một luồng hơi nước ngăn giữa nắm đấm của ông ta và vách chắn vô hình kia.
Ngay lúc đó, Mặc Bạch thu tay lại, vọt lên trước một bước, vách ngăn biến đổi, tạo thành mười bàn tay ma chộp lấy tứ chi của Viêm Ma, dưới ánh đèn đường, thoáng thấy tay ma đã bắt đầu ngưng thực, phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt.
“Thuật sĩ!”
Viêm Ma híp mắt, không chút nào lãng phí thời gian, nhanh chóng thối lui, ông ta hét lớn một tiếng, tất cả lực lượng trong cơ thể tuôn ra tạo thành một luồng khí đánh về phía Mặc Bạch.
Ngón tay Mặc Bạch khẽ búng, vách ngăn vọt đến trước mặt, đỡ một chiêu này, Viêm Ma nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, lui ra xa 50 mét, há miệng thở hổn hển, vẻ mặt cảnh giác.
Thiếu một chút.
Còn thiếu một chút.
Ông ta có thể cảm giác rất rõ sự khủng bố của mười bàn tay ma kia, so với Nhẫn Thuật của đám lùn ở nước Tịch quả thực chính là một trời một vực.
Rốt cuộc, ông ta cũng hiểu ra vì sao cái tên cao thủ Hóa Kình đến từ nước Tịch trong Huyết Cương Bắc Băng nằm mộng cũng muốn có được truyền thừa của Thuật sĩ Hoa Hạ.
Sát chiêu vô hình kiểu này quả thực khó lòng phòng bị, chỉ cần mất cảnh giác một chút e là sẽ bị cắn trả.
“Rắc rối rồi!”
Ông ta khẽ thở dài, nới lỏng cổ áo, tháo mảnh vải đen che mặt xuống, để lộ một khuôn mặt lạnh lùng mà uy nghiêm.
Bên kia, ngay lúc này đây, Mặc Bạch một thân không vướng bụi trần đứng dưới màn mưa, từng giọt mưa rơi xuống, đụng phải vách ngăn vô hình bao quanh người ông ta, cuối cùng không cách nào đi tiếp được, chỉ có thể trượt xuống theo một hướng khác.
Ông ta rất bình tĩnh.
Là một thầy thuốc chính quy, những lúc như thế này, giữ bình tĩnh là phẩm chất cơ bản nhất.
Khi thực hiện ca mổ, nếu không giữ được bình tĩnh, bệnh nhân chính là người chịu thiệt thòi.
Khi điều chế thuốc và thu thập dược liệu, nếu không giữ được bình tĩnh, một khi trúng độc, người chết chính là mình.
Cùng một đạo lý.
Trong trận chiến, nếu không giữ được bình tĩnh, e là sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra, lúc này, sau lưng Mặc Bạch đã chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Một quyền dùng toàn lực của cường giả Thánh Kình nện lên người ông ta, cảm giác kia… quả thực đau đến khó tả.
Lúc một quyền kia tiến sát đến tim mình, trong chớp mắt, ông ta đã cảm nhận được cái chết.
Nhưng…
May thay…
So về bình tĩnh, e là không ai qua được ông ta.
Mặc Bạch tiếp tục bước về phía trước, đi dưới cơn mưa, áp lực từ đại đạo có sự biến đổi, tựa như một con rồng biển lơ lửng trên đỉnh đầu, đó là lĩnh vực được hình thành từ đại đạo của ông ta.
Cường giả phong Thánh rong ruổi vạn dặm trong trời đất chỉ để tìm đại đạo thuộc về mình.
Ông ta ngẩng đầu, bày ra sự kiêu ngạo của mình: “Đêm nay, ông không có cách nào đánh bại tôi, ông sẽ chết, tôi biết rõ ân oán giữa đồ đệ của ông và đồ đệ của tôi, tất cả đều do sự kiện xâm phạm biên giới năm năm trước, vì một người phụ nữ chết trên tay đồ đệ tôi, đồ đệ của ông… quả thật rất uất ức”.
“Cho nên, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông lúc này. Người ấy mà, đã phong Thánh rồi, muốn tìm một đồ đệ có tố chất tốt quả thật rất khó, nên xả giận!”
“Nhưng ông sai ở chỗ, không để ý đến tôn nghiêm của Hoa Hạ, vươn tay đến thủ đô cùng tất cả các thành phố trong nước, mảnh đất phương Đông của chúng tôi, há lại để đám đạo chích Huyết Cương Bắc Bắc các người vấy bẩn?”
“Hôm nay… ông phải chết!”
Viêm Ma hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Nói nhiều quá!”
Ông cụ Lý có hơi tội nghiệp dụi tắt điếu thuốc, thầm than một câu: “Không đặc sắc gì cả!”
Nói xong, cụ lại rút ra một điếu thuốc kẹp trong tay: “Nếu ông Diệp mà ở đây, chắc là sẽ đặc sắc lắm!”
Tư thế của Mặc Bạch rất nghiêm túc, từ từ nâng tay áo lên một cách lễ độ, kiến ống tay áo trượt xuống khuỷu tay: “Điều đặc sắc luôn xuất hiện trong khoảnh khắc, đáng tiếc không có điện thoại để quay lại”.
Ông cụ Lý lẳng lặng lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Ông nói gì?”
“…”, Mặc Bạch.
“Các người đang đùa cợt tôi?”
Viêm Ma giận dữ, vẻ mặt thoáng cái trở nên dữ tợn.
Thân là một trong bốn vị cường giả đứng đầu Huyết Cương Bắc Băng, chưa một ai dám đứng trước mặt ông ta nói những lời không chút nể mặt như vậy.
Cái gì mà điều đặc sắc chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc?
Lại còn muốn quay video?
Muốn bỏ đá xuống giếng à?
Viêm Ma siết chặt nắm đấm, xương tay phát ra âm thanh “răng rắc”.
Ông cụ Lý: “Nhanh chút nữa, nếu không, đi lâu quá, người của bệnh viện sẽ sốt ruột lắm đấy! Vốn dĩ hôm nay định để Lưu Mặc Sinh xem kỹ nước cờ này, chỉ đáng tiếc là ông già kia lại đi mất, tự chủ trương… tự chủ trương mà…”
Mặc Bạch: “Bớt một người đứng xem, tôi đỡ phân tâm một chút!”
“Đốt giùm điếu thuốc!”, ông cụ Lý chép miệng, ngậm điếu thuốc ở khóe miệng, bạn già đi rồi, khóc cũng khóc đủ rồi, rượu còn chưa kịp uống, thế nên, điếu thuốc này phải hút cho thật ngon mới được.
Ai biết lát nữa có chết không?
Mặc Bạch lại búng tay.
Điếu thuốc bùng cháy.
“Quay phim đi!”
“Được rồi!”
Ông cụ Lý gật đầu, mở điện thoại lên, quay về phía Mặc Bạch.
Mặc Bạch liền duỗi một ngón tay ra, chỉ vào Viêm Ma, lạnh lùng nói: “Tiểu Kiệt, ta biết con hiện chỉ mới bước vào Hóa Kình, vẫn chưa biết được nhiều pháp môn của cảnh giới này, đã lâu rồi ta chưa dạy con, có rất nhiều thứ vẫn chưa truyền đạt lại cho con”.
Tất cả đều được điện thoại quay lại.
“Hôm nay, con không ở đây, qua đêm nay, ta cũng không biết có còn sống để gặp lại con hay không, trước kia, con thường nói, cách học tốt nhất chính là tìm kiếm một đối thủ. Thế nên, trận chiến này, thầy dùng để lên lớp cho con!”
“Dạy cho con như thế nào là thuật pháp!”
“Từ cảnh giới Hóa Kình trở lên, có thể bắt đầu luyện tập thuật pháp, thuật biến đổi, khí kình biến đổi, vận hành ba vòng khống chế khí kình rời khỏi thân thể, chính là như vậy!”
Mặc Bạch bước một chân lên, khí kình từ trong cơ thể vọt ra, dưới ánh đèn đường, có thể thấy rất rõ lơ lững giữa màn mưa có một khoảng không bị xé rách, không dính một hạt mưa nào.
Rốt cuộc, Viêm Ma cũng nhịn không nổi nữa: “Muốn đánh thì tập trung một chút, lấy tôi để dạy đồ đệ của ông à? Ông coi tôi là cái gì hả?”
“Chết?”
Mặc Bạch cười khinh bỉ: “Đám đạo chích ngoại tộc các người… không xứng!”
“Tiểu Kiệt, thầy truyền cho con một ấn cuối cùng, xem cho kỹ!”
Năm ngón tay khép lại, co lại chín mươi độ, hai ngón đột ngột duỗi ra, như mũi kiếm lao tới.
“Đây là ấn chữ… Sát!”
...
- ---------------------------
Bình luận facebook