Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 584
Chương 584: Uy lực của Diệp Lâm
Nguy hiểm.
Đang cận kề.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản trận chiến giữa Diệp Lâm và Bát Môn.
Ngay khi phát hiện Bát Môn dùng toàn lực ứng chiến với mình đồng thời biến mất ở bậc thềm đầu tiên dưới chân núi, Diệp Lâm trở nên nghiêm túc, ông ta phân tán khí kình trong cơ thể ra tứ phía trước một bước, tạo thành không gian vô hình cho riêng mình.
Đương nhiên, không gian độc lập này không phải tiêu chuẩn đặc biệt của tất cả người phong vương!
Nhưng do sự áp chế của cảnh giới nên Diệp Lâm mới dần cảm ngộ được phong vương đại đạo.
Cho nên ông ta có thể thấy được.
Xác định vị trí của Bát Môn và góc độ ra tay trong nháy mắt, cùng lúc đó tung ra đòn phản công, cho dù tốc độ hay khí kình mang theo trên nắm đấm, người phong thánh bình thường đều không thể sánh được.
Ông ta rất mạnh!
Sau khi năm ngón tay giữ chặt cổ tay của Bát Môn, chân mày Diệp Lâm hạ xuống.
Sắc mặt Bát Môn lập tức trắng bệt: “Không ổn!”
Muốn rút lui nhưng lại bị cắt ngang giữa không trung.
Ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng tung nắm đấm còn lại đánh về phía Diệp Lâm.
“Đối quyền sao?”
Thú vị đấy!
Diệp Lâm chẳng sợ.
Tương tự, ông ta cũng giơ nắm đấm lên đánh tới.
“Ầm!”
Hai nắm đấm chạm vào nhau, không khí xung quanh âm thầm rung chuyển như ngọn lửa lắc lư trong không trung, dư âm lan tỏa ra khắp nơi!
“Oàng!”
Sức ép đại đạo của hai người cùng lúc trồi lên khỏi mặt đất lần nữa, trong vô hình bắt đầu va đập vào nhau.
Nhưng, giây tiếp theo...
“Rắc!”
Lại một tiếng nứt vỡ vang lên, sức ép khí kình ngay lúc này trở nên đặc biệt rõ ràng.
Thua rồi!
Vị trụ trì của chùa Hàn Sơn, người phong thánh xuất thân từ La Hán Đường này, thua rồi!
Chiêu đầu tiên, thua.
Chiêu tấn cống thứ hai, thua.
Chiêu phản công thứ 3, lại thua.
Không có bất cứ khả năng chiến thắng nào.
Nhưng cho dù là vậy Bát Môn vẫn cưỡng ép đối quyền, khí kình toàn thân vẫn không ngừng tích tụ trong nắm đấm đó, muốn chiếm được chút lợi ích từ cú đấm này.
Từng dòng máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.
Sắc mặt Bát Môn nhợt nhạt, cơ thể vốn đã kiệt quệ, sau khi không ngừng phát tán khí kình ra ngoài dường như đã đến lúc đèn cạn dầu.
Ông ta vẫn đang gắng sức chống đỡ.
Nhìn lại Diệp Lâm, sắc mặt bình tĩnh mà tự nhiên, ông ta nhìn Bát Môn, lạnh lùng nói: “Ông như thế này, sẽ chết đấy!”
Bát Môn lộ ra hàm răng bị máu nhiễm đỏ: “Trước khi xuống núi đã chuẩn bị tinh thần rồi”.
“Cho nên ngay từ đầu ông đã quyết định sai lầm, đánh một trận đấu chỉ có thất bại để kéo dài thêm chút thời gian, việc này chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Bát Môn: “Vì chúng sinh...”
Diệp Lâm: “Nói cùng một câu nói quá nhiều lần nên đôi khi ngay cả bản thân các người cũng tin như vậy. Là vì bản thân các người hay vì chúng sinh, lẽ nào trong lòng các người không hiểu dù chỉ một chút?”
Bát Môn: “Ông Diệp lại bắt đầu đấu võ mồm nữa rồi?”
Diệp Lâm: “Ông đây chỉ cảm thấy để ông mang theo suy nghĩ sai trái chết đi thì thật không tôn trọng tôi”.
Bát Môn: “Vậy xin ông Diệp, chết cùng tôi nhé!”
Lời vừa thốt ra, chỉ thấy bàn tay trên cổ tay đang bị Diệp Lâm nắm chặt của Bát Môn đột nhiên kết một thuật ấn.
“...”, Diệp Lâm.
“Khởi!”, Bát Môn hét một tiếng.
Ở khoảng cách mười mét bên ngoài, cây quải trượng theo ông ta từ lưng chừng núi đến đây sau khi rung lắc một hồi thì lơ lửng trong không trung cách mặt đất hơn ba thước, nó như bị cố định dừng lại vỏn vẹn vài giây, sau đó như rồng rời khỏi biển, xé không khí bay tới.
Đó là tốc độ của đạn bắn.
Đầu nhọn của quải trượng vẽ ra một đường vòng cung màu bạc sau đầu, là màu sắc của lưỡi dao.
Ngay lúc này, dưới sự điều khiển của Bát Môn bay thẳng đến sau lưng Diệp Lâm.
Diệp Lâm không hề hoảng loạn, một chân đạp xuống đất, sau khi mặt đất rung lắc một trận, lấy ông ta làm trung tâm, mặt đất trong vòng một mét xung quanh nứt ra, mấy viên đá lớn bằng bàn tay bị khí kình nâng lên.
Chắn tại hướng quải trượng đang phóng tới!
“Ầm!”
Chặn lại rồi!
Mấy viên đá xếp chồng lên nhau tại điểm chí mạng sau lưng như một tấm lá chắn khó có thể xuyên qua.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên mặt Bát Môn cứng đờ, chiêu thức giữ lại cuối cùng bị hóa giải một cách dễ dàng, cách làm như vậy thật khiến người khác khó lòng chấp nhận.
Ông ta thở dài: “Không ngờ, ông Diệp cũng là thuật sĩ”.
Diệp Lâm: “Biết được vài chiêu, lúc câu cá ở trên núi rảnh rỗi không có gì làm nên học vài chiêu của ông Mặc, tất cả chiêu thức của ông đều bị ông đây nhìn thấu hết rồi, trận đấu tiếp theo dù có tiếp tục cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi”.
“Ông đây đã cho ông cơ hội, tự ông không biết trân trọng, một lão già sống hơn trăm tuổi cũng coi như hiếm hoi, cứ chết như vậy ông thật sự không cảm thấy tiếc cho mình sao?”
“Thứ ông đây muốn rất đơn giản, giao ông già đầu trọc và đồ tức của tôi ra, thừa nhận chùa Hàn Sơn các người đã phạm vào cấm kị của võ giới, chỉ ba điều này thôi, khó lắm sao?”
Bát Môn: “Vì chúng sinh, vì trừ yêu, những việc này đều nhất định phải kiên trì”.
“Vậy thì, ông đi chết đi!”
Diệp Lâm đưa ra quyết định cuối cùng, ông ta không muốn lãng phí chút thời gian nào nữa. Chỉ thấy năm ngón tay ông ta dùng lực, vô số khí kình phát ra đâm vào cổ tay Bát Môn.
Khí kình xâm nhập vào kinh mạch đối phương như những chú ngựa hoang bị thả cương điên cuồng va đập, cuộn trào, gào thét trong từng dây thần kinh.
“Rắc!”
“Aaa...”
Tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ miệng Bát Môn.
Đó là cảm giác đau đớn.
Con người khi đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa sẽ hét lên!
“Ông xem, ông cũng sẽ đau, ông cũng sẽ hét, trụ trì chùa Hàn Sơn như ông chẳng qua cũng chỉ là một xác phàm nhỏ bé trong trời đất, luôn xem mình là thánh nhân, thật giả tạo!”
“Miệng lúc nào cũng vì chúng sinh, nhưng chúng sinh đâu cần ông độ, ông mượn danh Phật Tổ để làm chuyện cá nhân, đạo đức giả!”
Diệp Lâm lạnh lùng giáo huấn.
“Mười lăm năm trước ông đây đã nhìn thấy sự bẩn thỉu của chùa Hàn Sơn ông, ông đây bởi vì chán ghét nên không quan tâm tới”.
“Các người tự làm mình buồn nôn, được thôi, nhưng tại sao lại còn khiến ông đây buồn nôn hết lần này tới lần khác, thật sự nghĩ rằng trái đất này không có chùa Hàn Sơn các người thì không thể sống tiếp, đúng không?”
“Hả?”
“Trả lời!”
“Nói...cho tôi!”
Nói tới cuối cùng, sự phẫn nộ đã hiện rõ trên mặt Diệp Lâm.
Sau khi phế đi một tay của Bát Môn, nắm tay phải của ông ta tiếp tục đánh về phía trước.
“Ầm!”
Một tiếng.
Bát Môn bay ra.
Lực bay còn mạnh và đột ngột hơn cả lần đầu tiên.
Cùng lúc ông ta bay ra, đôi chân Diệp Lâm loáng một cái, nhấc chân bước về trước, giây tiếp theo liền xuất hiện tại vị trí Bát Môn sắp rơi xuống!
Đến rồi!
Tốc độ cực nhanh, căn bản không cho ông ta chút thời gian nào.
Ngay khi Bát Môn sắp rơi xuống đất, một cánh tay quét qua không trung tóm lấy, nhấc bổng ông ta lên!
Nhẹ nhàng như nhấc một con gà.
Diệp Lâm ngẩng đầu: “Thế nào, không nói chuyện nữa?”
“Vừa nãy không phải vẫn còn nói lý ghê gớm lắm sao?”
“Nói đi!”
Nói thế nào?
Liên tiếp bị phế đi hai cánh tay, thần kinh cùng mạch máu trong cơ thể cũng bị khí kình của Diệp Lâm phá hủy tan nát.
Lúc này, vị trụ trì chùa Hàn Sơn này ngay cả sức trở tay cũng không có.
Hơi thở ông ta vô cùng yếu ớt, khuôn miệng đầy máu kẽ cong lên, ông ta ngẩng đầu: “Ha...ha...”
Diệp Lâm: “Cười cái gì?”
Bát Môn: “Cười ông ích kỉ tư lợi, đồ đệ của ông là yêu nghiệt, ông lại bảo vệ yêu ma, đây là làm điều ác!”
“Đây là phạm vào luật trời, một ngày nào đó, ông sẽ bị trời tru!”
“Trời?”
Diệp Lâm ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt lạnh lẽo cùng cực, liếc ngang nhìn ông ta, thấp giọng nói: “Lẽ nào ông đã quên? Ông trời này 25 năm trước đã chơi đùa ông đây thế nào?”
“Ông trời trong mắt ông, chỉ là cái rắm trong mắt tôi thôi!”
“Ông nói đồ đệ của tôi là yêu, ông đây sẽ khiến ông mở to mắt nhìn cho kĩ tôi tiêu diệt chùa Hàn Sơn của ông thế nào!”
“Là người, là yêu hay là Phật, ông đây chỉ quan tâm người của mình!”
Nói xong, tay Diệp Lâm buông Bát Môn ra, xoay người nhìn con đường trên núi kia.
Cũng chính lúc này.
Theo sau một tràng tiếng bước chân, trên con đường núi, hàng loạt hòa thượng La Hán Đường tay cầm gậy, người này nối tiếp người kia...chạy như bay tới!
----------------------------
Nguy hiểm.
Đang cận kề.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản trận chiến giữa Diệp Lâm và Bát Môn.
Ngay khi phát hiện Bát Môn dùng toàn lực ứng chiến với mình đồng thời biến mất ở bậc thềm đầu tiên dưới chân núi, Diệp Lâm trở nên nghiêm túc, ông ta phân tán khí kình trong cơ thể ra tứ phía trước một bước, tạo thành không gian vô hình cho riêng mình.
Đương nhiên, không gian độc lập này không phải tiêu chuẩn đặc biệt của tất cả người phong vương!
Nhưng do sự áp chế của cảnh giới nên Diệp Lâm mới dần cảm ngộ được phong vương đại đạo.
Cho nên ông ta có thể thấy được.
Xác định vị trí của Bát Môn và góc độ ra tay trong nháy mắt, cùng lúc đó tung ra đòn phản công, cho dù tốc độ hay khí kình mang theo trên nắm đấm, người phong thánh bình thường đều không thể sánh được.
Ông ta rất mạnh!
Sau khi năm ngón tay giữ chặt cổ tay của Bát Môn, chân mày Diệp Lâm hạ xuống.
Sắc mặt Bát Môn lập tức trắng bệt: “Không ổn!”
Muốn rút lui nhưng lại bị cắt ngang giữa không trung.
Ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng tung nắm đấm còn lại đánh về phía Diệp Lâm.
“Đối quyền sao?”
Thú vị đấy!
Diệp Lâm chẳng sợ.
Tương tự, ông ta cũng giơ nắm đấm lên đánh tới.
“Ầm!”
Hai nắm đấm chạm vào nhau, không khí xung quanh âm thầm rung chuyển như ngọn lửa lắc lư trong không trung, dư âm lan tỏa ra khắp nơi!
“Oàng!”
Sức ép đại đạo của hai người cùng lúc trồi lên khỏi mặt đất lần nữa, trong vô hình bắt đầu va đập vào nhau.
Nhưng, giây tiếp theo...
“Rắc!”
Lại một tiếng nứt vỡ vang lên, sức ép khí kình ngay lúc này trở nên đặc biệt rõ ràng.
Thua rồi!
Vị trụ trì của chùa Hàn Sơn, người phong thánh xuất thân từ La Hán Đường này, thua rồi!
Chiêu đầu tiên, thua.
Chiêu tấn cống thứ hai, thua.
Chiêu phản công thứ 3, lại thua.
Không có bất cứ khả năng chiến thắng nào.
Nhưng cho dù là vậy Bát Môn vẫn cưỡng ép đối quyền, khí kình toàn thân vẫn không ngừng tích tụ trong nắm đấm đó, muốn chiếm được chút lợi ích từ cú đấm này.
Từng dòng máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.
Sắc mặt Bát Môn nhợt nhạt, cơ thể vốn đã kiệt quệ, sau khi không ngừng phát tán khí kình ra ngoài dường như đã đến lúc đèn cạn dầu.
Ông ta vẫn đang gắng sức chống đỡ.
Nhìn lại Diệp Lâm, sắc mặt bình tĩnh mà tự nhiên, ông ta nhìn Bát Môn, lạnh lùng nói: “Ông như thế này, sẽ chết đấy!”
Bát Môn lộ ra hàm răng bị máu nhiễm đỏ: “Trước khi xuống núi đã chuẩn bị tinh thần rồi”.
“Cho nên ngay từ đầu ông đã quyết định sai lầm, đánh một trận đấu chỉ có thất bại để kéo dài thêm chút thời gian, việc này chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Bát Môn: “Vì chúng sinh...”
Diệp Lâm: “Nói cùng một câu nói quá nhiều lần nên đôi khi ngay cả bản thân các người cũng tin như vậy. Là vì bản thân các người hay vì chúng sinh, lẽ nào trong lòng các người không hiểu dù chỉ một chút?”
Bát Môn: “Ông Diệp lại bắt đầu đấu võ mồm nữa rồi?”
Diệp Lâm: “Ông đây chỉ cảm thấy để ông mang theo suy nghĩ sai trái chết đi thì thật không tôn trọng tôi”.
Bát Môn: “Vậy xin ông Diệp, chết cùng tôi nhé!”
Lời vừa thốt ra, chỉ thấy bàn tay trên cổ tay đang bị Diệp Lâm nắm chặt của Bát Môn đột nhiên kết một thuật ấn.
“...”, Diệp Lâm.
“Khởi!”, Bát Môn hét một tiếng.
Ở khoảng cách mười mét bên ngoài, cây quải trượng theo ông ta từ lưng chừng núi đến đây sau khi rung lắc một hồi thì lơ lửng trong không trung cách mặt đất hơn ba thước, nó như bị cố định dừng lại vỏn vẹn vài giây, sau đó như rồng rời khỏi biển, xé không khí bay tới.
Đó là tốc độ của đạn bắn.
Đầu nhọn của quải trượng vẽ ra một đường vòng cung màu bạc sau đầu, là màu sắc của lưỡi dao.
Ngay lúc này, dưới sự điều khiển của Bát Môn bay thẳng đến sau lưng Diệp Lâm.
Diệp Lâm không hề hoảng loạn, một chân đạp xuống đất, sau khi mặt đất rung lắc một trận, lấy ông ta làm trung tâm, mặt đất trong vòng một mét xung quanh nứt ra, mấy viên đá lớn bằng bàn tay bị khí kình nâng lên.
Chắn tại hướng quải trượng đang phóng tới!
“Ầm!”
Chặn lại rồi!
Mấy viên đá xếp chồng lên nhau tại điểm chí mạng sau lưng như một tấm lá chắn khó có thể xuyên qua.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên mặt Bát Môn cứng đờ, chiêu thức giữ lại cuối cùng bị hóa giải một cách dễ dàng, cách làm như vậy thật khiến người khác khó lòng chấp nhận.
Ông ta thở dài: “Không ngờ, ông Diệp cũng là thuật sĩ”.
Diệp Lâm: “Biết được vài chiêu, lúc câu cá ở trên núi rảnh rỗi không có gì làm nên học vài chiêu của ông Mặc, tất cả chiêu thức của ông đều bị ông đây nhìn thấu hết rồi, trận đấu tiếp theo dù có tiếp tục cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi”.
“Ông đây đã cho ông cơ hội, tự ông không biết trân trọng, một lão già sống hơn trăm tuổi cũng coi như hiếm hoi, cứ chết như vậy ông thật sự không cảm thấy tiếc cho mình sao?”
“Thứ ông đây muốn rất đơn giản, giao ông già đầu trọc và đồ tức của tôi ra, thừa nhận chùa Hàn Sơn các người đã phạm vào cấm kị của võ giới, chỉ ba điều này thôi, khó lắm sao?”
Bát Môn: “Vì chúng sinh, vì trừ yêu, những việc này đều nhất định phải kiên trì”.
“Vậy thì, ông đi chết đi!”
Diệp Lâm đưa ra quyết định cuối cùng, ông ta không muốn lãng phí chút thời gian nào nữa. Chỉ thấy năm ngón tay ông ta dùng lực, vô số khí kình phát ra đâm vào cổ tay Bát Môn.
Khí kình xâm nhập vào kinh mạch đối phương như những chú ngựa hoang bị thả cương điên cuồng va đập, cuộn trào, gào thét trong từng dây thần kinh.
“Rắc!”
“Aaa...”
Tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ miệng Bát Môn.
Đó là cảm giác đau đớn.
Con người khi đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa sẽ hét lên!
“Ông xem, ông cũng sẽ đau, ông cũng sẽ hét, trụ trì chùa Hàn Sơn như ông chẳng qua cũng chỉ là một xác phàm nhỏ bé trong trời đất, luôn xem mình là thánh nhân, thật giả tạo!”
“Miệng lúc nào cũng vì chúng sinh, nhưng chúng sinh đâu cần ông độ, ông mượn danh Phật Tổ để làm chuyện cá nhân, đạo đức giả!”
Diệp Lâm lạnh lùng giáo huấn.
“Mười lăm năm trước ông đây đã nhìn thấy sự bẩn thỉu của chùa Hàn Sơn ông, ông đây bởi vì chán ghét nên không quan tâm tới”.
“Các người tự làm mình buồn nôn, được thôi, nhưng tại sao lại còn khiến ông đây buồn nôn hết lần này tới lần khác, thật sự nghĩ rằng trái đất này không có chùa Hàn Sơn các người thì không thể sống tiếp, đúng không?”
“Hả?”
“Trả lời!”
“Nói...cho tôi!”
Nói tới cuối cùng, sự phẫn nộ đã hiện rõ trên mặt Diệp Lâm.
Sau khi phế đi một tay của Bát Môn, nắm tay phải của ông ta tiếp tục đánh về phía trước.
“Ầm!”
Một tiếng.
Bát Môn bay ra.
Lực bay còn mạnh và đột ngột hơn cả lần đầu tiên.
Cùng lúc ông ta bay ra, đôi chân Diệp Lâm loáng một cái, nhấc chân bước về trước, giây tiếp theo liền xuất hiện tại vị trí Bát Môn sắp rơi xuống!
Đến rồi!
Tốc độ cực nhanh, căn bản không cho ông ta chút thời gian nào.
Ngay khi Bát Môn sắp rơi xuống đất, một cánh tay quét qua không trung tóm lấy, nhấc bổng ông ta lên!
Nhẹ nhàng như nhấc một con gà.
Diệp Lâm ngẩng đầu: “Thế nào, không nói chuyện nữa?”
“Vừa nãy không phải vẫn còn nói lý ghê gớm lắm sao?”
“Nói đi!”
Nói thế nào?
Liên tiếp bị phế đi hai cánh tay, thần kinh cùng mạch máu trong cơ thể cũng bị khí kình của Diệp Lâm phá hủy tan nát.
Lúc này, vị trụ trì chùa Hàn Sơn này ngay cả sức trở tay cũng không có.
Hơi thở ông ta vô cùng yếu ớt, khuôn miệng đầy máu kẽ cong lên, ông ta ngẩng đầu: “Ha...ha...”
Diệp Lâm: “Cười cái gì?”
Bát Môn: “Cười ông ích kỉ tư lợi, đồ đệ của ông là yêu nghiệt, ông lại bảo vệ yêu ma, đây là làm điều ác!”
“Đây là phạm vào luật trời, một ngày nào đó, ông sẽ bị trời tru!”
“Trời?”
Diệp Lâm ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt lạnh lẽo cùng cực, liếc ngang nhìn ông ta, thấp giọng nói: “Lẽ nào ông đã quên? Ông trời này 25 năm trước đã chơi đùa ông đây thế nào?”
“Ông trời trong mắt ông, chỉ là cái rắm trong mắt tôi thôi!”
“Ông nói đồ đệ của tôi là yêu, ông đây sẽ khiến ông mở to mắt nhìn cho kĩ tôi tiêu diệt chùa Hàn Sơn của ông thế nào!”
“Là người, là yêu hay là Phật, ông đây chỉ quan tâm người của mình!”
Nói xong, tay Diệp Lâm buông Bát Môn ra, xoay người nhìn con đường trên núi kia.
Cũng chính lúc này.
Theo sau một tràng tiếng bước chân, trên con đường núi, hàng loạt hòa thượng La Hán Đường tay cầm gậy, người này nối tiếp người kia...chạy như bay tới!
----------------------------
Bình luận facebook