• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (59 Viewers)

  • Chương 606: Quốc Phái gia nhập

Thẹn quá hóa giận!






Lúc này, dùng bốn chữ “thẹn quá hóa giận” này để hình dung về lão hòa thượng là chính xác nhất.






Ngoài việc cha mẹ chết bất đắc kỳ tử, có thể khiến một người đàn ông nổi điên ngay tại chỗ chính là bị người ta vạch trần bí mật chôn giấu tận đáy lòng.






Bí mật của lão hòa thượng chính là…






Yếu… dương!






Một tên trai tân, vừa mới bước vào Phật đạo, kiêu ngạo bởi thiên phú của mình, ham mê sắc đẹp, một ngày nọ, ma tính trỗi dậy, ông ta đã lẻn xuống núi bắt một cô gái nhà lành để thỏa mãn dục vọng trong lòng, sau đó, cô gái kia bị lén mang lên chùa, sinh ra bốn đứa trẻ. Việc này bị vị cường giả phong Vương trong chùa biết được, kể từ đó, Phật đạo của lão hòa thượng biến dị, một nửa là Phật, một nửa là Ma, vì để ghi nhớ sai lầm lúc trước, ông ta đã ban cho con ruột của lão hòa thượng bốn chữ: Tứ Đại Giai Không!






Vốn tưởng rằng việc này là bí mật, nhưng không ngờ, ngày đó, Diệp Lâm ngồi câu cá dưới chân núi, cho nên đã thấy được toàn bộ quá trình.






Khi đó, ông ta chỉ mới là một thiếu niên vừa bước vào Hóa Kình, mà lão hòa thượng đã sớm tiến vào Hóa Kình không biết bao nhiêu năm.






Vì vậy, bí mật này được Diệp Lâm giữ kín trong lòng, mãi cho đến hôm nay, ông ta mới nói ra.






Nói ngay trước mặt chưởng môn của tất cả các môn phái lớn trong Giang Hồ Truyền Thừa, đáng tiếc, bà lão phái Nga Mi kia đã bị ấn chữ “Sát” tiễn lên Tây Thiên, nếu không, nghe được tin này, nói không chừng bà ta sẽ đứng về phía Diệp Lâm.






Lúc này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, mãi vẫn không khép lại được.







Chúng tăng của chùa Hàn Sơn vốn dĩ không tin, nhưng khi nghe câu nói kia của lão hòa thượng, nhìn thấy phản ứng thẹn quá hóa giận của ông ta, muốn không tin cũng không được.






Đây là… sự thật!






Là tin thật!






Tứ Thánh Tử tiếng tăm lừng lẫy mười lăm năm trước.






Ngôi sao mới nổi của Phật đạo võ giới Hoa Hạ… không thể không kể đến bốn vị thánh tử nhận được truyền thừa của chùa Hàn Sơn.






Nhưng bọn họ vậy mà lại là… con riêng của lão hòa thượng.






Miệng toàn là “ngã Phật, ngã Phật”, nhưng lại không biết rằng “ngã Phật” nghe xong sẽ cảm thấy bi thương như thế nào.






Ông ta xứng đáng với một tiếng… súc sinh, xem đi, ông ta đã làm những gì.






“Chuyện này là thật ư? Tứ Thánh Tử lại là con riêng của lão hòa thượng, việc này… việc này… nếu việc này bị truyền ra ngoài, chùa Hàn Sơn còn mặt mũi nào nữa?”






“Không biết, mấy năm gần đây, chùa Hàn Sơn chúng ta luôn dùng “Phật căn thanh tịnh” ngồi vững trên vị trí một trong ba thánh địa lớn của đạo Phật. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sợ là từ nay về sao, người trong Phật đạo sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt dơ bẩn”.






“Đúng, đúng, xem thái độ của ông ấy kìa, e là thật rồi! Không ngờ lão hòa thượng sư thúc lại là người như vậy! Khó trách vì sao Tứ Thánh Tử còn trẻ mà đã có thể nhập Hóa Kình, hẳn là vì mối quan hệ huyết thống này nên có thể đi cửa sau!”






“Đồi phong bại tục, đúng là đồi phong bại tục mà…”






Trong phút chốc, bên trong Phật đường chùa Hàn Sơn vang lên âm thanh bàn tán xôn xao của chúng tăng.






Người xuất gia luôn chú trọng danh dự, đừng thấy bọn họ lúc nào cũng treo câu “vì muôn dân trăm họ”, “cứu giúp chúng sinh” trên miệng mà lầm, trên thực tế, đám người này cũng rất ích kỷ, trọng sỉ diện.






Mỗi một chữ, mỗi một câu đều như kim châm, hung hăng đâm vào tim lão hòa thượng.






Ông ta nổi giận!






Nổi giận!






“Diệp Lâm, đồ chó má!”






Diệp Lâm bật cười ha hả: “Ôi! Thẹn quá hóa giận à? Dám làm lại không dám để người khác nói, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, lão lừa trọc chết tiệt, ra vẻ nữa cho ông đây xem!”






“Ông muốn chết!”






Lão hòa thượng nổi giận, hướng về phía chưởng môn Thiên Sơn, cả giận nói: “Còn không dùng kiếm giết ông ta đi? Thất thần làm gì?”






Chưởng môn Thiên Sơn ổn định hô hấp, sau khi nghe câu nói kia, vẻ mặt ông ta thoáng trở nên nghiêm túc.






Mưa càng lúc càng to.






Gió lạnh kéo đến.






Một luồng khí kình uy nghiêm tựa như hàng ngàn thanh Thất Xích Trường Kiếm từ trong cơ thể chưởng môn Thiên Sơn tuôn ra.






Từ xa nhìn lại, luồng khí kia bắt đầu từ chân ông ta theo gió bay lên, hướng về hai phía, xoáy tròn, tạo thành đường vòng cung cực kỳ sắc bén.






Ông ta chắp tay trước ngực.






“Bộp!”






Bày ra động tác y hệt những người khác.






Không biết có phải bị lây bệnh rồi hay không, mà bọn họ đều cảm thấy động tác như vậy rất có khí thế!






“Kiếm đến!”






Hét lớn một tiếng, hai thanh kiếm gãy đang xoay quanh phía trên Tứ Thánh Phong trận bắt đầu tăng tốc.






Cuồng phong một lần nữa bị cuốn lên.






Mưa như trút nước, sấm sét vẫn tiếp tục gào thét.






Ngay khi một tia chớp xẹt qua, chưởng môn Thiên Sơn đột nhiên mở mắt.






Đồng tử ông ta nhanh chóng ro rút lại.






“Vụt!”






Động!






Giữa không trung chợt vang lên một tiếng kiếm minh.






Âm thanh kia tựa như tiếng chim ưng lao vút lên trời, lại như tiếng rít gào của sóng thần giữa đại dương, hai thanh kiếm gãy cùng nhau xoay vòng, sau đó chợt dừng giữa không trung, xoay một góc 90 độ hướng lên trên, bay vút lên khoảng 1000m rồi dừng lại.






“Vụt!”






Lại một âm thanh vang lên.






Hai thanh kiếm đồng loạt đâm xuống dưới.






Ở vị trí mũi kiếm lóe lên ánh lửa màu tím.






Tốc độ lao xuống của chúng càng lúc càng nhanh.






Đứng từ xa quan sát, chúng tựa như hai luồng cực quang đang lao thẳng xuống, hướng về phía Diệp Lâm.






Nhanh!






Rất nhanh!







Diệp Lâm biến sắc.






Dường như chưởng môn Thiên Sơn đã bắt đầu thiêu đốt tinh khí của mình, ông ta giận dữ nói: “Diệp Lâm, nếm thử kiếm mà tôi đã chuẩn bị cho ông!”






Diệp Lâm: “Ừm, phế thải!”






Mặt ông ta không đổi sắc, giơ tay lên, hướng về phía hai thanh kiếm gãy đang lao nhanh như cực quang kia.






Điều động khí kình!






“Rầm!”






Không có một chút gợn sóng.






“…”, Diệp Lâm.






Hiện tại đang ở trong Tứ Thánh Phong trận.






Quên mất!






Lão hòa thượng: “Ở đây, tôi với ông đều là người thường!”






“Ông sẽ phải chết!”






Diệp Lâm cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được phát ra tiếng cười châm chọc: “Vậy à?”






“Sao ông đây cứ cảm thấy là ông đang nằm mơ vậy?”






“Nằm mơ?”






Lão hòa thượng càng thêm khinh thường: “Ông mới là người…”






“Rầm!”






Một tiếng động thật lớn ngang nhiên đánh gãy mấy chữ cuối cùng của lão hòa thượng.






Mơ!






Có đôi khi, giấc mơ cũng sẽ trở thành sự thật!






Làm một con cá muối có mộng tưởng, thỉnh thoảng cũng phải trở mình một cái, lỡ như ngày nào đó trở mình liền có thể bay được, vậy chẳng phải sẽ trở thành cá bay sao?






Tiếng nổ vang dội kia khiến tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi.






Ngay khi hai thanh kiếm gãy sắp xuyên qua Tứ Thánh Phong trận.






Cách đó 50 mét, một bình hồ lô có màu vàng cũ kỹ bay ngang tới, mang theo một luồng áp lực đại đạo cực kỳ cuồng vọng, khí thế che trời, ngăn cản hai thanh kiếm gãy kia.






Chưởng môn Thiên Sơn: “Hồ lô!”






Vẻ mặt của ông ta đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Chẳng lẽ là…”






Còn không đợi ông ta kịp phải ứng.






Cùng một hướng, một thanh trường thương màu trắng bạc vạch một đường vòng cung màu trắng chói mắt từ phía chân trời, lớp lông nhung màu đỏ tươi quấn quanh mũi thương tựa như một đầu sư tử hùng mạnh, lấy sấm chớp làm nền, cứ thế xuyên thẳng qua Tứ Thánh Phong trận, cuối cùng…






Phát ra một tiếng “Keng”, sau đó cắm vào nền gạch trước mặt lão hòa thượng và Diệp Lâm.






Ánh mắt lão hòa thượng lóe lên tia hoảng hốt: “Bạch Ngân Trường Thương như hổ gầm, Nhạc Gia thương…”






Không!






Vẫn còn nữa!






Trường thương dựng đứng trong Tứ Thánh Phong trận.






Một giây sau, nhìn kỹ lại, còn có một cây quạt đính ở phía trên chuôi thương.






“Tử Vân Phiến!”






“Rầm!”






Không đợi lão hòa thượng kịp phản ứng, hai món linh khí mang theo luồng hơi thở của cường giả phong Thánh tầng sáu điên cuồng bộc phát.






Ngay sau đó…






Tứ Thánh Phong trận bị phá!






Bốn gã cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa bị phản phệ, cả đám lập tức văng ra ngoài.






Cùng lúc đó, trên đường núi.






Lá rụng chất chồng trên mặt đất.






Chuông đồng trước cổng chùa đã sớm vỡ nát thành đống phế liệu.






Trên con đường lát đá xanh bỗng xuất hiện sáu bóng người.






Một người khí thế hiên ngang, đầu tóc dài buộc lên cao, mặc một cái áo ngắn tay, cùng một cái quần ống rộng, chân đi dép xỏ ngón.






Ông ta chắp tay: “Quốc Phái Nhạc Gia Thương, Lăng Tiêu, tham kiến Võ Thánh đại nhân!”






Một người khoác áo choàng màu xanh da trời, tóc tết lại, giơ tay nhấc chân một cách uyển chuyển, quý phái nhưng không mất đi sự sắc bén.






Người nọ lạnh lùng tiếp lời: “Quốc Phái Tử Vân Phiến, Hoa Thanh Phong, tham kiếm Võ Thánh đại nhân!”






Kế tiếp là một người nữa.






Từng âm thanh nối tiếp nhau.






“Quốc Phái Lão Hồ Lô, Đồ Lỗ, tham kiến Võ Thánh đại nhân!”






“Quốc Phái Lão Ngưu, tham kiến Võ Thánh đại nhân!”






“Quốc Phái mẫn cung, tham kiến Võ Thánh đại nhân!”






“Quốc Phái…”






Sáu bóng người toát ra hơi thở mạnh mẽ của cường giả phong Thánh tầng sáu lần lượt hô to.






Bảy người… đối chiến với bảy người.






Giờ… mới là công bằng.






Diệp Lâm: “Lão già Thiên Sơn kia, đúng là… kiếm nát mà!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom