Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 608: Anh và em cùng sát vai chiến đấu (1)
Trời đất như quay cuồng, mặt trời, mặt trăng cùng núi non, sông hồ như bị ai đó dịch chuyển, không gian thoáng chốc thay hình đổi dạng.
Trong tháp Trấn Yêu, Dương Cẩm Tú cảm thấy dường như tất cả mọi thứ xung quanh bị một đôi bàn tay vô hình nào đó lật úp, ảnh ngược của từng người, từng người vụt qua.
Bàn gỗ lao đến, xoay tròn một trăm tám mươi độ.
Thế nhưng ngọn đèn cầy trên bàn dường như bị thứ gì đó dán chặt, không hề di động.
Cảm giác choáng váng ập đến, cô lảo đảo, ôm lấy đầu, muốn ổn định lại thân thể.
Hình ảnh lão tăng ngồi ở phía đối diện bắt đầu trở nên mơ hồ, biến mất từng chút một trước mắt cô.
Cảm giác này…
Giống như động đất.
Nhưng lại không rung động dữ dội như động đất.
Không được!
Cô không thể ngã xuống.
Vu Kiệt vẫn còn ở bên ngoài chờ cô.
Thế giới ngoài kia vẫn còn người thân của cô, còn bạn bè của cô, cô còn muốn cùng Vu Kiệt dắt tay nhau vào lễ đường, cùng nhau sinh một đứa bé mập mạp, kháu khỉnh.
Cô không thể ngã xuống ở đây.
Niềm tin mạnh mẽ hóa thành từng tiếng reo hò từ sâu trong tim, không ngừng trào dâng, vang vọng trong đầu cô.
Kế đó…
Dương Cẩm Tú mở to mắt.
Nhưng vừa mở mắt, cảnh tượng đập vào mắt lại khiến cô sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đây… đây là chuyện gì?”
Mày Dương Cẩm Tú nhíu chặt, vội cúi đầu nhìn xuống hai tay mình: “Mình… mình ra rồi?”
Xung quanh toàn là cây cối, có điều, hiện tại, bầu trời xám xịt, từng hạt mưa trĩu nặng rơi trên những chiếc lá rụng đầy khu rừng, âm thanh miên man hệt như Chương nhạc Truyền Thế, vẻ mặt Dương Cẩm Tú thoáng trở nên nghiêm túc, cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó, vội quay đầu nhìn lại.
Liền thấy…
Trong tầm mắt, cách nơi cô đứng độ khoảng 200 mét, có một ngôi chùa!
“Chùa Hàn Sơn!”
“Mình đã đi ra!”, Dương Cẩm Tú kinh ngạc kêu lên, nhưng không bao lâu sau, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Mưa vẫn rơi trên lá cây, nhưng lại không có một hạt nào rơi trên người cô.
Gió lạnh đang không ngừng gào thét dưới cơn mưa, nhưng cô lại không cảm giác được một chút lạnh lẽo nào.
Dương Cẩm Tú cúi đầu nhìn, liền phát hiện hai châm mình dẫm trên con đường lầy lội, thế nhưng lại không hề lưu lại dấu vết.
Ngôi chùa nằm cách đó 200 mét, chính là chùa Hàn Sơn.
Ở đó, có mười bốn người đang giao chiến, dưới cơn mưa, bụi đất bay mù mịt, có tiếng nổ mạnh, tiếng rít, tiếng gào thét không ngừng vang vọng từ khắp mọi nơi trong Phật đường.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Ngay khi cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc, một loạt tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên bên tai.
Rất nhanh!
Đang hướng về phía mình!
Theo bản năng, Dương Cẩm Tú quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Soạt!
Ngay lúc đó…
Chính vào thời khắc này…
Cô sợ ngây người!
Một bóng người, vác trên lưng quả bom năng lượng cao, anh đang chạy trốn trên con đường rừng lầy lội dưới màn mưa, dù sắc trời rất tối, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến anh chút nào. Trong tay anh chỉ còn một quả bom năng lượng cao cuối cùng, sắc mặt anh trông rất tiều tụy, nhưng lại vô cùng kiên định.
Đó chính là sự nghiêm túc tuyệt đối khi phải đối mặt với một trận chiến sinh tử.
Anh ấy là…
“Anh Kiệt!”
Là Vu Kiệt!
Dương Cẩm Tú vô cùng mừng rỡ, cô nhớ rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt kia.
“Anh, em luôn muốn…”
Mắt thấy Vu Kiệt đang chạy về phía mình, lúc này, khoảng cách giữa bọn họ không đến 2 mét, Dương Cẩm Tú thật sự cho rằng mình đã được ra ngoài, cô giang hai tay ra, muốn ôm lấy cơ thể đầy mệt mỏi của Vu Kiệt, ôm thật chặt, tựa như một con chuột túi bám chặt lên người anh.
Thổ lộ cùng anh!
Nói ra hết tất cả những nhớ mong trong lòng mình.
Nói ra hết cảm giác sợ hãi nhưng phải vờ như kiên cường trong suốt những ngày qua.
Cô muốn dựa vào bờ vai anh, nghe tiếng tim anh đập.
Làm hết tất cả những chuyện mà những đôi yêu nhau muốn làm với nhau.
Thế nhưng…
Ngay khoảnh khắc tay cô sắp chạm vào Vu Kiệt!
Không có!
…
Mọi thứ tựa như một giấc mộng, ngay khoảnh khắc chạm tay vào, liền tan thành mây khói!
Tựa như bọt biển mịn màng…
Tan ra…
Một câu “Nhớ anh”… rốt cuộc vẫn chưa nói thành lời.
Hai tay vươn ra, muốn ôm anh thật chặt, nhưng nào ngờ, ánh mắt của anh, tay của anh, từng sợi tóc của anh, cứ thế xuyên qua thân thể cô…
Chạy về phương xa!
Trên đời này, khoảng cách xa nhất mà không ai có thể vượt qua được chính là em thấy anh, nhưng anh không thấy em, chúng ta chỉ cách nhau có nửa bước chân, nhưng em lại phải trơ mắt nhìn anh càng lúc càng cách xa em.
Lúc này, Dương Cẩm Tú tựa như một cái bóng mờ đứng giữ trời đất, ngơ ngác nhìn Vu Kiệt chạy về phía đỉnh núi.
Cô ngẩn người.
Vẻ vui mừng trên mặt phút chốc hóa thành sự hoang mang khó tả, tràn ngập trong lòng cô.
“Thất vọng lắm à?”
Đúng lúc này, lão tăng xuất hiện bên cạnh cô.
Cũng giống như cô, lúc này, đứng giữa trời đất, cũng chỉ là cái bóng của lão tăng mà thôi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Dương Cẩm Tú ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Tôi chết rồi sao?”
Lão tăng lắc đầu: “Cô có thể hiểu đây chính là linh hồn xuất khiếu, tiếp theo đây, mảnh đất này sẽ trở thành chiến trường, nơi tên yêu nghiệt mà cô vẫn luôn tin tưởng cùng Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn giao chiến, ta sẽ để cô tận mắt nhìn thấy kẻ mà cô yêu mến bị giết chết!”
Dương Cẩm Tú: “Ông muốn tôi nhìn tận mắt…”
“Những lời vừa rồi vẫn còn hữu hiệu, chỉ cần cô đồng ý với điều kiện của bổn tọa, hôm nay, ta có thể tha cho tên yêu nghiệt kia một mạng!”
“Ông… nằm… mơ…”
Giờ phút này, những hiện tượng thần kỳ không còn khiến cô cảm thấy kinh ngạc nữa, bởi vì được chứng kiến, cho nên cô lựa chọn giữ bình tĩnh.
Bất giác, nước mắt trào lên khóe mắt Dương Cẩm Tú.
Nhẩm tính thời gian, dường như đã nửa tháng rồi, cô không được gặp Vu Kiệt.
Vừa rồi, khuôn mặt kia vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Suốt khoảng thời gian qua, cô vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Vu Kiệt, gặp mặt lần này, cô phát hiện ra rất nhiều điều, dường như anh ấy gầy đi, trên tay có thêm nhiều vết thương, tóc… có lẽ đã lâu không được tắm gội, thoạt nhìn rất tiều tụy, cứ như đã lâu không được nghỉ ngơi.
Và lần này, rốt cuộc cô có thể thấy tận mắt cảnh tượng anh ấy chiến đấu.
Nhất định rất đặc sắc!
Vị anh hùng cái thế trong lòng cô!
Đêm đó, tại tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô Giang Thành, Dương Cẩm Tú vẫn còn nhớ rất rõ.
Cô tin chắc.
Vì vậy…
Cô siết chặt nắm đấm.
“Anh Kiệt!”
“Cố lên!”
“Anh nhất định… phải thắng!”
…
Phải thắng!
Vu Kiệt cũng hiểu rõ điều đó, hơn nữa, anh cũng tin tưởng vào kết cục như vậy.
Anh dừng lại tại vị trí cuối cùng, nơi mà bọn họ nhất định phải đi qua để lên núi, dùng hai tay đào đất, cẩn thận từng chút một đặt quả bom năng lượng cao cuối cùng vào đó, thiết kế cái bẫy thật hoàn hảo.
Móng tay anh dính đầy bùn đất, cơn mưa xối xả khiến quần áo trên người anh ướt sũng.
Sau khi đặt xong cái bẫy cuối cùng, đầu Vu Kiệt đổ đầy mồ hôi, hòa với nước mưa, không cách nào phân biệt rõ.
Anh tùy tiện lau mặt một cái, lau đi bụi đất trên mặt mình, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu quan sát tình huống ở chùa Hàn Sơn.
“Xem ra người của tổ chức Đệ Nhất không nói láo, quả thật Quốc Phái đã sớm có sắp xếp!”
Vừa nãy, Vu Kiệt cũng cảm nhận được luồng hơi thở mạnh mẽ của sáu vị cường giả phong Thánh.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy được trận chiến đang diễn ra.
“Thầy!”
Vu Kiệt lẩm bẩm một tiếng, ngay lập tức, ký ức về khoảng thời gian anh cùng hai người thầy của mình tập võ trong núi chợt ùa về, khiến Vu Kiệt không khỏi bật cười thành tiếng.
“Thầy đừng để thua đấy!”
“Con… cũng sẽ không thua!”
Nói xong, vẻ mặt anh thoáng trở nên nghiêm túc, ánh mắt hướng về phía con đường lên núi, cảm nhận được luồng hơi thở đang đến gần mình.
Mày anh cau lại.
“Đến rồi!”
Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn.
…
Khai chiến!
Trong tháp Trấn Yêu, Dương Cẩm Tú cảm thấy dường như tất cả mọi thứ xung quanh bị một đôi bàn tay vô hình nào đó lật úp, ảnh ngược của từng người, từng người vụt qua.
Bàn gỗ lao đến, xoay tròn một trăm tám mươi độ.
Thế nhưng ngọn đèn cầy trên bàn dường như bị thứ gì đó dán chặt, không hề di động.
Cảm giác choáng váng ập đến, cô lảo đảo, ôm lấy đầu, muốn ổn định lại thân thể.
Hình ảnh lão tăng ngồi ở phía đối diện bắt đầu trở nên mơ hồ, biến mất từng chút một trước mắt cô.
Cảm giác này…
Giống như động đất.
Nhưng lại không rung động dữ dội như động đất.
Không được!
Cô không thể ngã xuống.
Vu Kiệt vẫn còn ở bên ngoài chờ cô.
Thế giới ngoài kia vẫn còn người thân của cô, còn bạn bè của cô, cô còn muốn cùng Vu Kiệt dắt tay nhau vào lễ đường, cùng nhau sinh một đứa bé mập mạp, kháu khỉnh.
Cô không thể ngã xuống ở đây.
Niềm tin mạnh mẽ hóa thành từng tiếng reo hò từ sâu trong tim, không ngừng trào dâng, vang vọng trong đầu cô.
Kế đó…
Dương Cẩm Tú mở to mắt.
Nhưng vừa mở mắt, cảnh tượng đập vào mắt lại khiến cô sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Đây… đây là chuyện gì?”
Mày Dương Cẩm Tú nhíu chặt, vội cúi đầu nhìn xuống hai tay mình: “Mình… mình ra rồi?”
Xung quanh toàn là cây cối, có điều, hiện tại, bầu trời xám xịt, từng hạt mưa trĩu nặng rơi trên những chiếc lá rụng đầy khu rừng, âm thanh miên man hệt như Chương nhạc Truyền Thế, vẻ mặt Dương Cẩm Tú thoáng trở nên nghiêm túc, cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó, vội quay đầu nhìn lại.
Liền thấy…
Trong tầm mắt, cách nơi cô đứng độ khoảng 200 mét, có một ngôi chùa!
“Chùa Hàn Sơn!”
“Mình đã đi ra!”, Dương Cẩm Tú kinh ngạc kêu lên, nhưng không bao lâu sau, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Mưa vẫn rơi trên lá cây, nhưng lại không có một hạt nào rơi trên người cô.
Gió lạnh đang không ngừng gào thét dưới cơn mưa, nhưng cô lại không cảm giác được một chút lạnh lẽo nào.
Dương Cẩm Tú cúi đầu nhìn, liền phát hiện hai châm mình dẫm trên con đường lầy lội, thế nhưng lại không hề lưu lại dấu vết.
Ngôi chùa nằm cách đó 200 mét, chính là chùa Hàn Sơn.
Ở đó, có mười bốn người đang giao chiến, dưới cơn mưa, bụi đất bay mù mịt, có tiếng nổ mạnh, tiếng rít, tiếng gào thét không ngừng vang vọng từ khắp mọi nơi trong Phật đường.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Ngay khi cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc, một loạt tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên bên tai.
Rất nhanh!
Đang hướng về phía mình!
Theo bản năng, Dương Cẩm Tú quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Soạt!
Ngay lúc đó…
Chính vào thời khắc này…
Cô sợ ngây người!
Một bóng người, vác trên lưng quả bom năng lượng cao, anh đang chạy trốn trên con đường rừng lầy lội dưới màn mưa, dù sắc trời rất tối, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến anh chút nào. Trong tay anh chỉ còn một quả bom năng lượng cao cuối cùng, sắc mặt anh trông rất tiều tụy, nhưng lại vô cùng kiên định.
Đó chính là sự nghiêm túc tuyệt đối khi phải đối mặt với một trận chiến sinh tử.
Anh ấy là…
“Anh Kiệt!”
Là Vu Kiệt!
Dương Cẩm Tú vô cùng mừng rỡ, cô nhớ rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt kia.
“Anh, em luôn muốn…”
Mắt thấy Vu Kiệt đang chạy về phía mình, lúc này, khoảng cách giữa bọn họ không đến 2 mét, Dương Cẩm Tú thật sự cho rằng mình đã được ra ngoài, cô giang hai tay ra, muốn ôm lấy cơ thể đầy mệt mỏi của Vu Kiệt, ôm thật chặt, tựa như một con chuột túi bám chặt lên người anh.
Thổ lộ cùng anh!
Nói ra hết tất cả những nhớ mong trong lòng mình.
Nói ra hết cảm giác sợ hãi nhưng phải vờ như kiên cường trong suốt những ngày qua.
Cô muốn dựa vào bờ vai anh, nghe tiếng tim anh đập.
Làm hết tất cả những chuyện mà những đôi yêu nhau muốn làm với nhau.
Thế nhưng…
Ngay khoảnh khắc tay cô sắp chạm vào Vu Kiệt!
Không có!
…
Mọi thứ tựa như một giấc mộng, ngay khoảnh khắc chạm tay vào, liền tan thành mây khói!
Tựa như bọt biển mịn màng…
Tan ra…
Một câu “Nhớ anh”… rốt cuộc vẫn chưa nói thành lời.
Hai tay vươn ra, muốn ôm anh thật chặt, nhưng nào ngờ, ánh mắt của anh, tay của anh, từng sợi tóc của anh, cứ thế xuyên qua thân thể cô…
Chạy về phương xa!
Trên đời này, khoảng cách xa nhất mà không ai có thể vượt qua được chính là em thấy anh, nhưng anh không thấy em, chúng ta chỉ cách nhau có nửa bước chân, nhưng em lại phải trơ mắt nhìn anh càng lúc càng cách xa em.
Lúc này, Dương Cẩm Tú tựa như một cái bóng mờ đứng giữ trời đất, ngơ ngác nhìn Vu Kiệt chạy về phía đỉnh núi.
Cô ngẩn người.
Vẻ vui mừng trên mặt phút chốc hóa thành sự hoang mang khó tả, tràn ngập trong lòng cô.
“Thất vọng lắm à?”
Đúng lúc này, lão tăng xuất hiện bên cạnh cô.
Cũng giống như cô, lúc này, đứng giữa trời đất, cũng chỉ là cái bóng của lão tăng mà thôi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Dương Cẩm Tú ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Tôi chết rồi sao?”
Lão tăng lắc đầu: “Cô có thể hiểu đây chính là linh hồn xuất khiếu, tiếp theo đây, mảnh đất này sẽ trở thành chiến trường, nơi tên yêu nghiệt mà cô vẫn luôn tin tưởng cùng Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn giao chiến, ta sẽ để cô tận mắt nhìn thấy kẻ mà cô yêu mến bị giết chết!”
Dương Cẩm Tú: “Ông muốn tôi nhìn tận mắt…”
“Những lời vừa rồi vẫn còn hữu hiệu, chỉ cần cô đồng ý với điều kiện của bổn tọa, hôm nay, ta có thể tha cho tên yêu nghiệt kia một mạng!”
“Ông… nằm… mơ…”
Giờ phút này, những hiện tượng thần kỳ không còn khiến cô cảm thấy kinh ngạc nữa, bởi vì được chứng kiến, cho nên cô lựa chọn giữ bình tĩnh.
Bất giác, nước mắt trào lên khóe mắt Dương Cẩm Tú.
Nhẩm tính thời gian, dường như đã nửa tháng rồi, cô không được gặp Vu Kiệt.
Vừa rồi, khuôn mặt kia vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Suốt khoảng thời gian qua, cô vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Vu Kiệt, gặp mặt lần này, cô phát hiện ra rất nhiều điều, dường như anh ấy gầy đi, trên tay có thêm nhiều vết thương, tóc… có lẽ đã lâu không được tắm gội, thoạt nhìn rất tiều tụy, cứ như đã lâu không được nghỉ ngơi.
Và lần này, rốt cuộc cô có thể thấy tận mắt cảnh tượng anh ấy chiến đấu.
Nhất định rất đặc sắc!
Vị anh hùng cái thế trong lòng cô!
Đêm đó, tại tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô Giang Thành, Dương Cẩm Tú vẫn còn nhớ rất rõ.
Cô tin chắc.
Vì vậy…
Cô siết chặt nắm đấm.
“Anh Kiệt!”
“Cố lên!”
“Anh nhất định… phải thắng!”
…
Phải thắng!
Vu Kiệt cũng hiểu rõ điều đó, hơn nữa, anh cũng tin tưởng vào kết cục như vậy.
Anh dừng lại tại vị trí cuối cùng, nơi mà bọn họ nhất định phải đi qua để lên núi, dùng hai tay đào đất, cẩn thận từng chút một đặt quả bom năng lượng cao cuối cùng vào đó, thiết kế cái bẫy thật hoàn hảo.
Móng tay anh dính đầy bùn đất, cơn mưa xối xả khiến quần áo trên người anh ướt sũng.
Sau khi đặt xong cái bẫy cuối cùng, đầu Vu Kiệt đổ đầy mồ hôi, hòa với nước mưa, không cách nào phân biệt rõ.
Anh tùy tiện lau mặt một cái, lau đi bụi đất trên mặt mình, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu quan sát tình huống ở chùa Hàn Sơn.
“Xem ra người của tổ chức Đệ Nhất không nói láo, quả thật Quốc Phái đã sớm có sắp xếp!”
Vừa nãy, Vu Kiệt cũng cảm nhận được luồng hơi thở mạnh mẽ của sáu vị cường giả phong Thánh.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy được trận chiến đang diễn ra.
“Thầy!”
Vu Kiệt lẩm bẩm một tiếng, ngay lập tức, ký ức về khoảng thời gian anh cùng hai người thầy của mình tập võ trong núi chợt ùa về, khiến Vu Kiệt không khỏi bật cười thành tiếng.
“Thầy đừng để thua đấy!”
“Con… cũng sẽ không thua!”
Nói xong, vẻ mặt anh thoáng trở nên nghiêm túc, ánh mắt hướng về phía con đường lên núi, cảm nhận được luồng hơi thở đang đến gần mình.
Mày anh cau lại.
“Đến rồi!”
Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn.
…
Khai chiến!