Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 619: Chúc mọi người năm mới vui vẻ
Một tiếng súng vang vọng trong khu rừng.
Tựa như sấm sét ẩn trong tầng mây.
Quanh quẩn bên tai, rồi dần dần nhỏ đi.
Cùng lúc đó, tiếng súng cũng truyền đến Tuyết Hải Sơn Điền trong biển tâm thức của Vu Kiệt.
Anh tỉnh dậy từ trong mộng, trong giấc mộng, anh nhìn thấy một ông lão đang ngồi thả câu bên bờ hồ, nhưng anh lại không biết hiện tại ông ấy đang ở đâu.
Ông ấy đang ở trong Tuyết Hải Sơn Điền của Vu Kiệt.
Ông ấy là một cái bóng.
Là cái bóng của một vị lão thần tiên đã cứu Vu Kiệt hai mươi lăm năm trước, sau đó ký thác trong cơ thể anh.
Cũng không biết ông ấy đã lưu lại bao nhiêu năm, ẩn mình suốt nhiều năm như vậy, tựa như một tấm bùa hộ mệnh, che chở đứa nhóc này khỏe mạnh mà trưởng thành.
Giờ phút này, Tuyết Hải Sơn Điền tựa như một ngọn núi lửa bị bao phủ bởi nham thạch nóng chảy và khói bụi.
Trong một sự kiện ở Ninh Thành, lúc hôn mê, Vu Kiệt đã nhìn thấy quá trình Tuyết Hải Sơn Điền trong biển tâm thức của mình tái sinh từ trong biển lửa, đó là một phương pháp được ghi lại trong Thượng Cổ Y Thuật, cũng là phương pháp chỉ có cường giả từ cảnh giới Thần Kình trở lên mới có đủ khả năng thi triển.
Anh không biết vì sao mình phải tái sinh như vậy, cũng không biết ai là người đã cứu mình, bởi vì từ sâu trong tim, anh không tin được trên thế giới này còn có cường giả Thần Kình tồn tại.
Phong Vương đã là cảnh giới tối cao ở thời đại này.
Người phong Vương chỉ với lực lượng của một cái nhấc tay thôi cũng đủ phá hủy cả một thành phố, trong thế giới của bọn họ, người phong Vương không có địch thủ.
Nếu như là phong Thần…
Sẽ là trạng thái như thế nào? Bản lĩnh như thế nào?
Không ai biết được!
Cũng chưa từng có ai được chứng kiến.
Đại khái là… cầm trong tay một cái cần câu, ngồi bên bờ sông câu cá từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác.
Giờ phút này, tại Tuyết Hải Sơn Điền trong biển tâm thức của Vu Kiệt có một ngọn núi lửa, trên đỉnh núi có một ông lão, ông ấy mặc một bộ áo dài thoải mái, ngồi ở rìa núi lửa, nơi giáp ranh với dòng nham thạch, cúi đầu nhìn dung nham nóng chảy bên dưới đã sắp chạm vào đế giày, trong tay ông ta là một cái cần câu bằng trúc, vẻ mặt thong dong, tự tại.
Nếu như tiến lại gần để quan sát, sẽ phát hiện ra đó không phải ai khác mà chính là ông lão đã kéo Vu Kiệt thoát khỏi bờ vực sinh tử tại bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô vào ngày hôm ấy, và cũng chính là người đã cứu mạng anh hai mươi lăm năm trước.
Nham thạch nóng chảy dưới chân đang sôi trào, âm thanh “ọt ọt”, “ọt ọt”, “ọt ọt” nối liền không dứt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt ông lão đã bắt đầu thay đổi, mày ông ấy hơi nhíu lại, bàn tay đang nắm cần câu thoáng dùng sức.
Sau đó, ông ấy thở dài một tiếng, nói ra mấy chữ: “Đúng là nghiệp chướng mà!”
Ông lão ngẩng đầu, nhìn chín ngọn núi lửa khác.
Ngoại trừ hiện tượng dung nham nóng chảy đang sôi trào, mỗi một ngọn núi đều bắt đầu bốc cháy dữ dội, lớp đất đá bên ngoài vốn có màu đỏ thẫm giờ đã dần chuyển sang đỏ đen, hầu hết là sắc đen, lấm tấm một vài đốm đỏ tía mang đến cho người ta cảm giác quái dị, lửa không ngừng bao phủ cả ngọn núi, cùng với đó…
Ông lão cảm nhận được khí kình trong cơ thể Vu Kiệt đột nhiên khôi phục lại.
Không phải ông ấy làm.
Cách làm hệt như yêu ma này chỉ có một người mà thôi.
Vì vậy, ông lão đứng dậy, cầm lấy cần câu trong tay, dùng sức kéo lên.
“Vù!”
Cần câu thuận thế đi lên, dây câu không có lưỡi tạo thành một con sóng màu đỏ trong hồ dung nham.
Ông ấy xoay người, toàn bộ chín ngọn núi lửa đều bắt đầu phun trào, bầu không khí khiến người ta có cảm giác nóng bỏng và ngột ngạt.
Ông lão lại thở dài một tiếng: “Nghiệp chướng…”
“Đợi hai mươi lăm năm, cuối cùng vẫn đợi đến lúc này!”, ông ấy giơ tay lên, hướng về chín ngọn núi lửa.
Tất cả những tia lửa màu đỏ tía dường như bị hấp dẫn, đồng loạt hướng về phía ông lão, điên cuồng thiêu đốt.
Đúng lúc này, tay ông lão hướng xuống phía dưới, đột nhiên, ông ấy vỗ mạnh.
“Ầm!”
Cuồng phong ập đến, tựa như có hàng trăm hàng ngàn cây quạt ba tiêu đang ra sức quạt lửa.
Lửa cháy đến cực hạn, sau đó vụt tắt.
Lửa trên tất cả các ngọn núi đều bị dập tắt trong phút chốc.
Một chưởng dập toàn bộ lửa!
Ông lão nhìn về phía chín ngọn núi lửa bằng ánh mắt khinh thường, bóng dáng cô độc đứng ở rìa núi lửa.
Ngay khi lửa bị dập tắt, chợt, có một vật xuất hiện tại vùng đất bị chín ngọn núi lửa hợp lực thiêu đốt, đó là một dấu ấn, có hơi lóe sáng.
Ông lão thu tay lại: “Đã tìm được!”
Nhoáng một cái, chỉ trong chớp mắt, ông ấy đã vượt qua khoảng cách chín ngọn núi lửa, đi đến cạnh dấu ấn kia.
Dấu ấn có họa tiết hình một hòn đảo, phía ngoài được thêu bởi vô số sợi chỉ đỏ, tạo thành họa tiết không giống với bất kỳ sinh vật nào tồn tại trên thế gian, hẳn là một loài chưa từng xuất hiện.
“Quán chủ Chí Nam Quan Hải, Lưu Mỗ!”
Ông lão lẩm bẩm, không bao lâu sau, ông ấy nhìn thấy ở cách dấu ấn không xa, có một ông lão đứng chắp tay, tóc trắng được búi bằng một cây trâm, ông ấy đứng dưới chân một ngọn núi lửa, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Ông lão lên tiếng chào hỏi.
Nhưng Lưu Mỗ không hề quay đầu lại, mà lạnh giọng nói:
“Xem ra đứa cháu ngoại này của bổn tọa có kỳ ngộ không nhỏ, không ngờ rằng tại Tuyết Hải Sơn Điền trong biển tâm thức của thằng bé, ngoại trừ dấu ấn do bổn tọa lưu lại, còn có cái bóng của một kẻ khác, chỉ một cái nhấc tay đã có thể diệt đi lửa của bổn tọa, không biết đó là vị cao nhân nào?”
Ông lão: “Có đôi khi, tên không quan trọng, cũng không cần phải rõ, thứ quan trọng chính là… bản thân sự việc, đứa bé kia sao có thể chịu nổi ngọn lửa này?”
“Ông đã hại chết con gái của mình, chẳng lẽ lại muốn hại chết đứa cháu ngoại duy nhất nữa sao?”
Vừa dứt lời, Lưu Mỗ lập tức quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.
“Láo xược!”
“Bổn tọa hại chết Ngọc Nhi khi nào?”
Ông lão: “Hai mươi lăm năm trước, bởi vì ông lén lút lưu lại dấu ấn trên Tuyết Hải Sơn Điền của thằng bé, khiến cho nó bị ngạt, nên con gái ông mới bị đuổi khỏi thủ đô, cuối cùng bị người của chùa Hàn Sơn giết chết, không đúng sao?”
Lưu Mỗ: “Bổn tọa chỉ muốn đứa cháu ngoại duy nhất có được cơ hội… mà người thường không thể nào có được từ lúc mới sinh ra thôi! Thằng bé có được dòng máu cao quý của bổn tọa, bị ngạt chỉ là tác dụng phụ, đợi đến khi dấu ấn hoàn toàn dung hợp, nó sẽ tỉnh lại”.
“Đúng vậy, bổn tọa vốn định thông qua cách này khiến Ngọc Nhi vì chuyện mất con mà bị đuổi khỏi nhà họ Lý, lúc đó, bổn tọa sẽ nhân cơ hội mang Ngọc Nhi quay về Chí Nam Quan Hải, có ai ngờ tên nhóc nhà họ Lý lại có tình cảm sâu đậm với Ngọc Nhi như vậy chứ? Cũng chẳng ai ngờ đám khốn kiếp ở chùa Hàn Sơn lại thừa dịp làm bậy, có ai ngờ…”
Không đợi ông ta nói xong, ông lão đã ngắt lời: “Có ai ngờ… đứa bé này lại gặp tôi!”
“…”, Lưu Mỗ.
Cái bóng của Quán chủ Chí Nam Quan Hải không nói gì thêm.
Ông lão: “Trên đời này, có vô vàn điều, liên kết, vướng víu vào nhau, không chỗ này thì chỗ kia, ai có thể tính toán được hết cơ chứ, ông tính được bản thân mình, tính được tương lai, nhưng có tính được những thay đổi ở hiện tại không?”
Lưu Mỗ im lặng hồi lâu, rồi nói: “Rốt cuộc, ông là ai?”
Ông lão: “Tên không quan trọng, tôi không muốn nhắc đi nhắc lại câu này!”
“Dấu ấn của ông quả thật rất mạnh mẽ, là lễ vật của một cường giả phong Vương, là thứ có thể ngộ chứ không thể cầu, nhưng đối với đứa nhỏ này, đó lại là thứ vướng víu, hiện tại, nhờ vào dấu ấn của ông, thằng bé có thể khôi phục được khí kình trong cơ thể mình, nhưng nếu cứ ỷ lại suốt một thời gian dài, thử hỏi nó làm thế nào để đối mặt với sinh tử, từ đó đột phá cảnh giới?”
Lời của ông lão khiến Lưu Mỗ đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
“Ý của ông là vừa rồi…”
Lưu Mỗ hỏi.
Ông lão: “Lúc này tôi cũng không muốn so đo với ông, nhưng tôi không hi vọng lại có lần sau, thằng bé là cháu ngoại của ông, nó trốn không thoát, tuổi thọ của người phong Vương đã không còn bị giới hạn bởi cơ thể phàm tục, ông chờ thêm vài năm nữa cũng chẳng sao cả, có cần phải sốt ruột như vậy không?”
Lưu Mỗ híp mắt, im lặng không đáp.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng, ông ta cũng xoay người, nói: “Có lẽ ông nói đúng!”
Ông lão: “Tôi hi vọng ông có thể thu lại dấu ấn này!”
Lưu Mỗ: “Nhưng kẻ địch sau đó thì phải làm sao?”
Ông lão: “Tôi từng hứa với thằng bé rằng nếu nó dùng thuật ấn mà Mặc Bạch giao cho nó để tiêu diệt chùa Hàn Sơn, tôi sẽ ra tay chữa trị cho Mặc Bạch, lời hứa này sẽ bắt đầu sau khi nó giết chết tên Thánh Tử cuối cùng!”
“Thuật ấn của Mặc Bạch đòi hỏi phải lĩnh ngộ được nguyên tắc của Thần đạo thời Thượng Cổ, thằng bé cần phải học hỏi thêm!”
“Đây là một quá trình tất yếu!”
Nói xong, ông lão dừng lại một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông ngoại của đứa nhỏ, ông cảm thấy thế nào?”
Lưu Mỗ: “Tôi cảm thấy… có lý!”
Tựa như sấm sét ẩn trong tầng mây.
Quanh quẩn bên tai, rồi dần dần nhỏ đi.
Cùng lúc đó, tiếng súng cũng truyền đến Tuyết Hải Sơn Điền trong biển tâm thức của Vu Kiệt.
Anh tỉnh dậy từ trong mộng, trong giấc mộng, anh nhìn thấy một ông lão đang ngồi thả câu bên bờ hồ, nhưng anh lại không biết hiện tại ông ấy đang ở đâu.
Ông ấy đang ở trong Tuyết Hải Sơn Điền của Vu Kiệt.
Ông ấy là một cái bóng.
Là cái bóng của một vị lão thần tiên đã cứu Vu Kiệt hai mươi lăm năm trước, sau đó ký thác trong cơ thể anh.
Cũng không biết ông ấy đã lưu lại bao nhiêu năm, ẩn mình suốt nhiều năm như vậy, tựa như một tấm bùa hộ mệnh, che chở đứa nhóc này khỏe mạnh mà trưởng thành.
Giờ phút này, Tuyết Hải Sơn Điền tựa như một ngọn núi lửa bị bao phủ bởi nham thạch nóng chảy và khói bụi.
Trong một sự kiện ở Ninh Thành, lúc hôn mê, Vu Kiệt đã nhìn thấy quá trình Tuyết Hải Sơn Điền trong biển tâm thức của mình tái sinh từ trong biển lửa, đó là một phương pháp được ghi lại trong Thượng Cổ Y Thuật, cũng là phương pháp chỉ có cường giả từ cảnh giới Thần Kình trở lên mới có đủ khả năng thi triển.
Anh không biết vì sao mình phải tái sinh như vậy, cũng không biết ai là người đã cứu mình, bởi vì từ sâu trong tim, anh không tin được trên thế giới này còn có cường giả Thần Kình tồn tại.
Phong Vương đã là cảnh giới tối cao ở thời đại này.
Người phong Vương chỉ với lực lượng của một cái nhấc tay thôi cũng đủ phá hủy cả một thành phố, trong thế giới của bọn họ, người phong Vương không có địch thủ.
Nếu như là phong Thần…
Sẽ là trạng thái như thế nào? Bản lĩnh như thế nào?
Không ai biết được!
Cũng chưa từng có ai được chứng kiến.
Đại khái là… cầm trong tay một cái cần câu, ngồi bên bờ sông câu cá từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm khác.
Giờ phút này, tại Tuyết Hải Sơn Điền trong biển tâm thức của Vu Kiệt có một ngọn núi lửa, trên đỉnh núi có một ông lão, ông ấy mặc một bộ áo dài thoải mái, ngồi ở rìa núi lửa, nơi giáp ranh với dòng nham thạch, cúi đầu nhìn dung nham nóng chảy bên dưới đã sắp chạm vào đế giày, trong tay ông ta là một cái cần câu bằng trúc, vẻ mặt thong dong, tự tại.
Nếu như tiến lại gần để quan sát, sẽ phát hiện ra đó không phải ai khác mà chính là ông lão đã kéo Vu Kiệt thoát khỏi bờ vực sinh tử tại bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô vào ngày hôm ấy, và cũng chính là người đã cứu mạng anh hai mươi lăm năm trước.
Nham thạch nóng chảy dưới chân đang sôi trào, âm thanh “ọt ọt”, “ọt ọt”, “ọt ọt” nối liền không dứt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt ông lão đã bắt đầu thay đổi, mày ông ấy hơi nhíu lại, bàn tay đang nắm cần câu thoáng dùng sức.
Sau đó, ông ấy thở dài một tiếng, nói ra mấy chữ: “Đúng là nghiệp chướng mà!”
Ông lão ngẩng đầu, nhìn chín ngọn núi lửa khác.
Ngoại trừ hiện tượng dung nham nóng chảy đang sôi trào, mỗi một ngọn núi đều bắt đầu bốc cháy dữ dội, lớp đất đá bên ngoài vốn có màu đỏ thẫm giờ đã dần chuyển sang đỏ đen, hầu hết là sắc đen, lấm tấm một vài đốm đỏ tía mang đến cho người ta cảm giác quái dị, lửa không ngừng bao phủ cả ngọn núi, cùng với đó…
Ông lão cảm nhận được khí kình trong cơ thể Vu Kiệt đột nhiên khôi phục lại.
Không phải ông ấy làm.
Cách làm hệt như yêu ma này chỉ có một người mà thôi.
Vì vậy, ông lão đứng dậy, cầm lấy cần câu trong tay, dùng sức kéo lên.
“Vù!”
Cần câu thuận thế đi lên, dây câu không có lưỡi tạo thành một con sóng màu đỏ trong hồ dung nham.
Ông ấy xoay người, toàn bộ chín ngọn núi lửa đều bắt đầu phun trào, bầu không khí khiến người ta có cảm giác nóng bỏng và ngột ngạt.
Ông lão lại thở dài một tiếng: “Nghiệp chướng…”
“Đợi hai mươi lăm năm, cuối cùng vẫn đợi đến lúc này!”, ông ấy giơ tay lên, hướng về chín ngọn núi lửa.
Tất cả những tia lửa màu đỏ tía dường như bị hấp dẫn, đồng loạt hướng về phía ông lão, điên cuồng thiêu đốt.
Đúng lúc này, tay ông lão hướng xuống phía dưới, đột nhiên, ông ấy vỗ mạnh.
“Ầm!”
Cuồng phong ập đến, tựa như có hàng trăm hàng ngàn cây quạt ba tiêu đang ra sức quạt lửa.
Lửa cháy đến cực hạn, sau đó vụt tắt.
Lửa trên tất cả các ngọn núi đều bị dập tắt trong phút chốc.
Một chưởng dập toàn bộ lửa!
Ông lão nhìn về phía chín ngọn núi lửa bằng ánh mắt khinh thường, bóng dáng cô độc đứng ở rìa núi lửa.
Ngay khi lửa bị dập tắt, chợt, có một vật xuất hiện tại vùng đất bị chín ngọn núi lửa hợp lực thiêu đốt, đó là một dấu ấn, có hơi lóe sáng.
Ông lão thu tay lại: “Đã tìm được!”
Nhoáng một cái, chỉ trong chớp mắt, ông ấy đã vượt qua khoảng cách chín ngọn núi lửa, đi đến cạnh dấu ấn kia.
Dấu ấn có họa tiết hình một hòn đảo, phía ngoài được thêu bởi vô số sợi chỉ đỏ, tạo thành họa tiết không giống với bất kỳ sinh vật nào tồn tại trên thế gian, hẳn là một loài chưa từng xuất hiện.
“Quán chủ Chí Nam Quan Hải, Lưu Mỗ!”
Ông lão lẩm bẩm, không bao lâu sau, ông ấy nhìn thấy ở cách dấu ấn không xa, có một ông lão đứng chắp tay, tóc trắng được búi bằng một cây trâm, ông ấy đứng dưới chân một ngọn núi lửa, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Ông lão lên tiếng chào hỏi.
Nhưng Lưu Mỗ không hề quay đầu lại, mà lạnh giọng nói:
“Xem ra đứa cháu ngoại này của bổn tọa có kỳ ngộ không nhỏ, không ngờ rằng tại Tuyết Hải Sơn Điền trong biển tâm thức của thằng bé, ngoại trừ dấu ấn do bổn tọa lưu lại, còn có cái bóng của một kẻ khác, chỉ một cái nhấc tay đã có thể diệt đi lửa của bổn tọa, không biết đó là vị cao nhân nào?”
Ông lão: “Có đôi khi, tên không quan trọng, cũng không cần phải rõ, thứ quan trọng chính là… bản thân sự việc, đứa bé kia sao có thể chịu nổi ngọn lửa này?”
“Ông đã hại chết con gái của mình, chẳng lẽ lại muốn hại chết đứa cháu ngoại duy nhất nữa sao?”
Vừa dứt lời, Lưu Mỗ lập tức quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.
“Láo xược!”
“Bổn tọa hại chết Ngọc Nhi khi nào?”
Ông lão: “Hai mươi lăm năm trước, bởi vì ông lén lút lưu lại dấu ấn trên Tuyết Hải Sơn Điền của thằng bé, khiến cho nó bị ngạt, nên con gái ông mới bị đuổi khỏi thủ đô, cuối cùng bị người của chùa Hàn Sơn giết chết, không đúng sao?”
Lưu Mỗ: “Bổn tọa chỉ muốn đứa cháu ngoại duy nhất có được cơ hội… mà người thường không thể nào có được từ lúc mới sinh ra thôi! Thằng bé có được dòng máu cao quý của bổn tọa, bị ngạt chỉ là tác dụng phụ, đợi đến khi dấu ấn hoàn toàn dung hợp, nó sẽ tỉnh lại”.
“Đúng vậy, bổn tọa vốn định thông qua cách này khiến Ngọc Nhi vì chuyện mất con mà bị đuổi khỏi nhà họ Lý, lúc đó, bổn tọa sẽ nhân cơ hội mang Ngọc Nhi quay về Chí Nam Quan Hải, có ai ngờ tên nhóc nhà họ Lý lại có tình cảm sâu đậm với Ngọc Nhi như vậy chứ? Cũng chẳng ai ngờ đám khốn kiếp ở chùa Hàn Sơn lại thừa dịp làm bậy, có ai ngờ…”
Không đợi ông ta nói xong, ông lão đã ngắt lời: “Có ai ngờ… đứa bé này lại gặp tôi!”
“…”, Lưu Mỗ.
Cái bóng của Quán chủ Chí Nam Quan Hải không nói gì thêm.
Ông lão: “Trên đời này, có vô vàn điều, liên kết, vướng víu vào nhau, không chỗ này thì chỗ kia, ai có thể tính toán được hết cơ chứ, ông tính được bản thân mình, tính được tương lai, nhưng có tính được những thay đổi ở hiện tại không?”
Lưu Mỗ im lặng hồi lâu, rồi nói: “Rốt cuộc, ông là ai?”
Ông lão: “Tên không quan trọng, tôi không muốn nhắc đi nhắc lại câu này!”
“Dấu ấn của ông quả thật rất mạnh mẽ, là lễ vật của một cường giả phong Vương, là thứ có thể ngộ chứ không thể cầu, nhưng đối với đứa nhỏ này, đó lại là thứ vướng víu, hiện tại, nhờ vào dấu ấn của ông, thằng bé có thể khôi phục được khí kình trong cơ thể mình, nhưng nếu cứ ỷ lại suốt một thời gian dài, thử hỏi nó làm thế nào để đối mặt với sinh tử, từ đó đột phá cảnh giới?”
Lời của ông lão khiến Lưu Mỗ đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
“Ý của ông là vừa rồi…”
Lưu Mỗ hỏi.
Ông lão: “Lúc này tôi cũng không muốn so đo với ông, nhưng tôi không hi vọng lại có lần sau, thằng bé là cháu ngoại của ông, nó trốn không thoát, tuổi thọ của người phong Vương đã không còn bị giới hạn bởi cơ thể phàm tục, ông chờ thêm vài năm nữa cũng chẳng sao cả, có cần phải sốt ruột như vậy không?”
Lưu Mỗ híp mắt, im lặng không đáp.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng, ông ta cũng xoay người, nói: “Có lẽ ông nói đúng!”
Ông lão: “Tôi hi vọng ông có thể thu lại dấu ấn này!”
Lưu Mỗ: “Nhưng kẻ địch sau đó thì phải làm sao?”
Ông lão: “Tôi từng hứa với thằng bé rằng nếu nó dùng thuật ấn mà Mặc Bạch giao cho nó để tiêu diệt chùa Hàn Sơn, tôi sẽ ra tay chữa trị cho Mặc Bạch, lời hứa này sẽ bắt đầu sau khi nó giết chết tên Thánh Tử cuối cùng!”
“Thuật ấn của Mặc Bạch đòi hỏi phải lĩnh ngộ được nguyên tắc của Thần đạo thời Thượng Cổ, thằng bé cần phải học hỏi thêm!”
“Đây là một quá trình tất yếu!”
Nói xong, ông lão dừng lại một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông ngoại của đứa nhỏ, ông cảm thấy thế nào?”
Lưu Mỗ: “Tôi cảm thấy… có lý!”
Bình luận facebook