Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-88
Chương 88: Đấu tập
Giây phút đó Dương Kiếm cuối cùng cũng hiểu tại sao bố lại nói, nhà họ Dương có thể đứng vững đến ngày hôm nay đều là nhờ vào ông nội.
Khả năng thu thập thông tin tình báo này thật sự đáng sợ!
Hôm qua bọn họ mới phát hiện ra Vu Kiệt cũng đi theo đến thành phố Ninh Thành.
Hôm nay lúc ông nội vừa trở về đã biết chuyện Vu Kiệt, còn bí mật ra cử người đi tìm cậu ta!
Nếu để bọn họ tìm được Vu Kiệt thật, thì tên kia...còn đường sống sao?
"Vu Kiệt à…lần này cậu coi như xong đời thật rồi, cậu nói xem, tối qua ở trạm xe lửa cậu để tôi cho người đưa về thì có phải tốt không, bây giờ..."
Dương Kiếm rất phiền não, anh ta lại nghĩ nếu như em gái biết ông nội sắp ra tay với Vu Kiệt, thì con bé sẽ...đau lòng nhường nào.
Trước hết phải tìm được Vu Kiệt, rồi đưa cậu ta đi!
Dương Kiếm siết chặt tay, sau khi ra quyết định này thì vội vàng rời khỏi trang viên, vận dụng hết khả năng bí mật tìm kiếm tin tức của Vu Kiệt.
Lúc này Vu Kiệt đang ký túc xá của phòng tập quyền anh Tứ Hải, anh vừa mới tỉnh lại.
Anh đi vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt xong anh thì thay đồng phục để đấu tập, rồi đi vào trong phòng tập quyền anh.
Lúc này phòng tập đã chính thức mở cửa, tất cả các võ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp đều bắt đầu tập luyện kịch liệt, còn các trợ giảng đấu tập cũng đã cầm các bao cát và đồ bảo hộ lên để chuẩn bị làm người bị đánh.
Vương Thạch đã chờ Vu Kiệt từ sớm, thấy anh đi đến thì vội vàng đi tới trước mặt anh: "Tỉnh rồi sao!"
"Ừ!", Vu Kiệt khẽ gật đầu.
"Được rồi! Bắt đầu làm việc thôi! Vừa hay hôm nay phòng tập không đủ trợ giảng đấu tập", Vương Thạch nói xong thì vẫy tay với một tên võ sĩ đang tập một mình: "Tiểu Lý, đến đây đi".
Ngay sau đó một tên mặc võ phục màu trắng, cả người cơ bắp cuồn cuộn sải bước đi tới: "Giám đốc".
"Ừ, đây là trợ giảng đấu tập mới đến, cậu dạy anh ta cách làm một trợ giảng đấu tập một chút, sau đó có thể huấn luyện chung với anh ta, phải làm thế nào thì chắc tôi không cần nói nhiều nữa nhỉ!"
Vương Thạch nghĩ đến Vu Kiệt là người Triệu Lệ Lệ giới thiệu tới, trong lòng cảm thấy nên nói cho anh chút quy tắc trước, tránh đến lúc bị những trợ giảng đấu tập khác đánh, như thế cũng không làm mất mặt Triệu Lệ Lệ.
"Tôi hiểu rồi thưa giám đốc!", Lý Đại Năng che đi sự tàn bạo trong ánh mắt rồi trả lời.
Nhưng hắn ta không biết, lúc ánh mắt hắn ta vừa rời khỏi người Vu Kiệt, thì Vu Kiệt đã nhận ra được ý không tốt trong ánh mắt đó.
"Được, vậy hai người luyện tập đi! Tôi đi ăn sáng", Vương Thạch nói xong thì rời khỏi phòng tập
Vu Kiệt bình tĩnh đi đến bên cạnh tủ dụng cụ chuẩn bị chọn đồ bảo hộ.
Anh cũng không coi là người mới.
Nhớ năm đó ở Lang Nha, chưa có cái gì là anh không luyện qua cả.
Riêng hạng mục quyền anh này anh đã luyện tập cả một năm trời, ở Lang Nha mỗi ngày ai cũng phải đối kháng với võ sĩ mạnh nhất, thậm chí còn đánh với các võ sĩ hàng đầu mà không có quy tắc.
Hoàn cảnh đó mới thực sự là quyền anh!
Chứ không phải là kiểu biểu diễn trên sân bị trói buộc theo các quy tắc.
Nhưng đúng lúc anh vừa mới chuẩn bị mặc đồ bảo hộ thì sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Chờ một chút!"
Vu Kiệt dừng bước lại, quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Tiếng nói của Lý Đại Năng vừa rồi đã khiến các võ sĩ đang luyện tập xung quanh đều rối rít ngừng tay, nhìn về phía này.
"Nhìn xem nhìn xem, Tiểu Bá Vương định làm gì tên ăn xin kia kìa!"
"Sắp có kịch hay rồi, đừng luyện nữa, xem một chút đi, mấy người đoán xem ai sẽ ngã trước?"
"Cái này còn cần phải nghĩ sao, chắc chắn là tên ăn mày rồi, một thằng bám váy Triệu Lệ Lệ chẳng lẽ lại là một cao thủ quyền anh được sao?”
Mọi người đều thích thú xem trò vui, giống như đã dự đoán được kết quả Vu Kiệt sẽ bị đánh đến mức răng rơi đầy đất.
Lý Đại Năng hai tay ôm ngực, trịch thượng nhìn chằm chằm Vu Kiệt, như vậy mà cũng xứng với Triệu Lệ Lệ sao?
Hàn Lưu thì cũng thôi đi, chứ tên này tuổi gì chứ?
Hắn ta trầm giọng nói: "Trợ giảng đấu tập không cần mang đồ bảo hộ!"
Hắn ta vừa dứt lời thì Vu Kiệt lập tức nheo mắt lại.
Không cần mang đồ bảo hộ!
Anh chắc chắn ánh nhìn về phía mình vừa rồi không phải ý tốt.
Nếu nhớ không lầm thì anh có vẻ không quen ai ở chỗ này!
"Tại sao?", anh hỏi.
"Tại sao ư? Một trợ giảng đấu tập mà còn hỏi tại sao hả, ranh con, chẳng lẽ mày cho rằng tới phòng tập quyền anh này để làm ông chủ à! Chúng tao là võ sĩ, là báu vật của phòng tập, loại trợ giảng đấu tập như mày cũng chỉ là bao cát, chỉ có thể nghe theo, nếu không bằng lòng thì có thể cút!"
Hắn ta vừa dứt lời thì chỉ thẳng ra cửa, dáng vẻ như muốn đuổi Vu Kiệt cút đi.
Vu Kiệt cau mày, cút sao?
Lúc nào anh lại bị rơi vào tình cảnh thảm thương đến mức này chứ!
Coi như nhịn vì Cẩm Tú vậy!
"Được, tôi không mặc nữa!", anh gật đầu một cái, sau đó làm tư thế đấm bốc.
Lý Đại Năng khinh thường cười một tiếng, trong lòng thầm nói: Quả nhiên là một thằng vô dụng ăn bám, làm nhục như vậy mà cũng không chịu đi!
Nhưng lúc hắn ta thấy tư thế đấm bốc của Vu Kiệt thì vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại.
Đúng là tư thế đã học qua!
Những người khác cũng rối rít biểu lộ sự kinh hoàng.
"Tư thế tên này, sao giống như...đã biết quyền anh từ trước vậy?"
"Tôi nhớ đây không phải là động tác đặc trưng của một nhà vô địch quyền anh nước ngoài sao? Chúa ơi, anh ta có ý gì vậy?"
"Một tên trợ giảng đấu tập muốn khiêu chiến với một võ sĩ chuyên nghiệp sao?"
Lý Đại Năng hơi vặn cổ, phát ra tiếng rắc rắc, sau đó lộ ra nụ cười chế nhạo.
"Mày có ý gì vậy? Muốn khiêu chiến với tao sao?"
Vu Kiệt lạnh nhạt nói: "Trợ giảng đấu tập!"
"Sao cơ? trợ giảng đấu tập? Mày gọi cái này là trợ giảng đấu tập sao? Đúng là cười chết tao rồi!"
Lý Đại Năng cười như điên, không coi Vu Kiệt ra gì.
"Vậy anh cho rằng trợ giảng đấu tập là cái gì?", Vu Kiệt hỏi.
Giây tiếp theo đáp lại lời anh chính là quả đấm to đùng của Lý Đại Năng.
Nắm đấm nổi lên gân xanh to như quả dưa hấu nhỏ, thế như chẻ tre, xen lẫn với tiếng gió rít mạnh mẽ đánh vào lồng ngực Vu Kiệt.
Không chuẩn bị trước!
Không thông báo một câu!
Cũng không nể tình!
Thậm chí lúc bắt đầu cũng không nói mà đã ra tay đánh.
Sức mạnh nắm đấm lan ra mạnh mẽ, một cảm giác đau đớn lập tức lan tràn khắp cơ thể Vu Kiệt.
"Hự!"
Vu Kiệt...ngồi bệt xuống đất.
Ở thành phố Giang Thành anh đã lấy hết tu vi trên người để cứu anh trai, nên hôm nay cơ thể anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Ánh mắt anh đỏ bừng, tia máu lan rộng ra, anh gắt gao trợn mắt nhìn Lý Đại Năng.
Lý Đại Năng vung nắm đấm, cười nhạo nói: "Ồ, sao vậy, không phục à? Một đòn mà đã không chịu nổi rồi hả? Còn muốn trợ giảng đấu tập sao? Bây giờ đã hiểu chưa? Loại người trợ giảng đấu tập như mày chính là người chịu đánh!"
"Tao có thể đánh mày, nhưng mày không được phép trả đũa, mày dám đánh trả thì tao sẽ cho mày cút!"
"Nhớ lấy thân phận của mình, loại bám váy nên có ý thức một chút, bị đánh cũng là đáng đời, trên thế giới này không phải người phụ nữ nào loại rác rưởi như mày cũng có thể chấm mút đâu, hiểu không?"
Lý Đại Năng nói xong thì nâng nắm đấm, chuẩn bị giáng một cú cuối vào đầu Vu Kiệt.
Nhưng!!!
Đúng lúc nắm đấm của hắn ta muốn giáng vào đầu Vu Kiệt, thì một bàn tay vững như núi bắt lấy nắm đấm của hắn ta!
Ánh mắt Vu Kiệt lộ ra vẻ dữ tợn: "Anh nói gì cơ? Tôi...nghe không rõ!"
- ---------------------------
Giây phút đó Dương Kiếm cuối cùng cũng hiểu tại sao bố lại nói, nhà họ Dương có thể đứng vững đến ngày hôm nay đều là nhờ vào ông nội.
Khả năng thu thập thông tin tình báo này thật sự đáng sợ!
Hôm qua bọn họ mới phát hiện ra Vu Kiệt cũng đi theo đến thành phố Ninh Thành.
Hôm nay lúc ông nội vừa trở về đã biết chuyện Vu Kiệt, còn bí mật ra cử người đi tìm cậu ta!
Nếu để bọn họ tìm được Vu Kiệt thật, thì tên kia...còn đường sống sao?
"Vu Kiệt à…lần này cậu coi như xong đời thật rồi, cậu nói xem, tối qua ở trạm xe lửa cậu để tôi cho người đưa về thì có phải tốt không, bây giờ..."
Dương Kiếm rất phiền não, anh ta lại nghĩ nếu như em gái biết ông nội sắp ra tay với Vu Kiệt, thì con bé sẽ...đau lòng nhường nào.
Trước hết phải tìm được Vu Kiệt, rồi đưa cậu ta đi!
Dương Kiếm siết chặt tay, sau khi ra quyết định này thì vội vàng rời khỏi trang viên, vận dụng hết khả năng bí mật tìm kiếm tin tức của Vu Kiệt.
Lúc này Vu Kiệt đang ký túc xá của phòng tập quyền anh Tứ Hải, anh vừa mới tỉnh lại.
Anh đi vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt xong anh thì thay đồng phục để đấu tập, rồi đi vào trong phòng tập quyền anh.
Lúc này phòng tập đã chính thức mở cửa, tất cả các võ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp đều bắt đầu tập luyện kịch liệt, còn các trợ giảng đấu tập cũng đã cầm các bao cát và đồ bảo hộ lên để chuẩn bị làm người bị đánh.
Vương Thạch đã chờ Vu Kiệt từ sớm, thấy anh đi đến thì vội vàng đi tới trước mặt anh: "Tỉnh rồi sao!"
"Ừ!", Vu Kiệt khẽ gật đầu.
"Được rồi! Bắt đầu làm việc thôi! Vừa hay hôm nay phòng tập không đủ trợ giảng đấu tập", Vương Thạch nói xong thì vẫy tay với một tên võ sĩ đang tập một mình: "Tiểu Lý, đến đây đi".
Ngay sau đó một tên mặc võ phục màu trắng, cả người cơ bắp cuồn cuộn sải bước đi tới: "Giám đốc".
"Ừ, đây là trợ giảng đấu tập mới đến, cậu dạy anh ta cách làm một trợ giảng đấu tập một chút, sau đó có thể huấn luyện chung với anh ta, phải làm thế nào thì chắc tôi không cần nói nhiều nữa nhỉ!"
Vương Thạch nghĩ đến Vu Kiệt là người Triệu Lệ Lệ giới thiệu tới, trong lòng cảm thấy nên nói cho anh chút quy tắc trước, tránh đến lúc bị những trợ giảng đấu tập khác đánh, như thế cũng không làm mất mặt Triệu Lệ Lệ.
"Tôi hiểu rồi thưa giám đốc!", Lý Đại Năng che đi sự tàn bạo trong ánh mắt rồi trả lời.
Nhưng hắn ta không biết, lúc ánh mắt hắn ta vừa rời khỏi người Vu Kiệt, thì Vu Kiệt đã nhận ra được ý không tốt trong ánh mắt đó.
"Được, vậy hai người luyện tập đi! Tôi đi ăn sáng", Vương Thạch nói xong thì rời khỏi phòng tập
Vu Kiệt bình tĩnh đi đến bên cạnh tủ dụng cụ chuẩn bị chọn đồ bảo hộ.
Anh cũng không coi là người mới.
Nhớ năm đó ở Lang Nha, chưa có cái gì là anh không luyện qua cả.
Riêng hạng mục quyền anh này anh đã luyện tập cả một năm trời, ở Lang Nha mỗi ngày ai cũng phải đối kháng với võ sĩ mạnh nhất, thậm chí còn đánh với các võ sĩ hàng đầu mà không có quy tắc.
Hoàn cảnh đó mới thực sự là quyền anh!
Chứ không phải là kiểu biểu diễn trên sân bị trói buộc theo các quy tắc.
Nhưng đúng lúc anh vừa mới chuẩn bị mặc đồ bảo hộ thì sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Chờ một chút!"
Vu Kiệt dừng bước lại, quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Tiếng nói của Lý Đại Năng vừa rồi đã khiến các võ sĩ đang luyện tập xung quanh đều rối rít ngừng tay, nhìn về phía này.
"Nhìn xem nhìn xem, Tiểu Bá Vương định làm gì tên ăn xin kia kìa!"
"Sắp có kịch hay rồi, đừng luyện nữa, xem một chút đi, mấy người đoán xem ai sẽ ngã trước?"
"Cái này còn cần phải nghĩ sao, chắc chắn là tên ăn mày rồi, một thằng bám váy Triệu Lệ Lệ chẳng lẽ lại là một cao thủ quyền anh được sao?”
Mọi người đều thích thú xem trò vui, giống như đã dự đoán được kết quả Vu Kiệt sẽ bị đánh đến mức răng rơi đầy đất.
Lý Đại Năng hai tay ôm ngực, trịch thượng nhìn chằm chằm Vu Kiệt, như vậy mà cũng xứng với Triệu Lệ Lệ sao?
Hàn Lưu thì cũng thôi đi, chứ tên này tuổi gì chứ?
Hắn ta trầm giọng nói: "Trợ giảng đấu tập không cần mang đồ bảo hộ!"
Hắn ta vừa dứt lời thì Vu Kiệt lập tức nheo mắt lại.
Không cần mang đồ bảo hộ!
Anh chắc chắn ánh nhìn về phía mình vừa rồi không phải ý tốt.
Nếu nhớ không lầm thì anh có vẻ không quen ai ở chỗ này!
"Tại sao?", anh hỏi.
"Tại sao ư? Một trợ giảng đấu tập mà còn hỏi tại sao hả, ranh con, chẳng lẽ mày cho rằng tới phòng tập quyền anh này để làm ông chủ à! Chúng tao là võ sĩ, là báu vật của phòng tập, loại trợ giảng đấu tập như mày cũng chỉ là bao cát, chỉ có thể nghe theo, nếu không bằng lòng thì có thể cút!"
Hắn ta vừa dứt lời thì chỉ thẳng ra cửa, dáng vẻ như muốn đuổi Vu Kiệt cút đi.
Vu Kiệt cau mày, cút sao?
Lúc nào anh lại bị rơi vào tình cảnh thảm thương đến mức này chứ!
Coi như nhịn vì Cẩm Tú vậy!
"Được, tôi không mặc nữa!", anh gật đầu một cái, sau đó làm tư thế đấm bốc.
Lý Đại Năng khinh thường cười một tiếng, trong lòng thầm nói: Quả nhiên là một thằng vô dụng ăn bám, làm nhục như vậy mà cũng không chịu đi!
Nhưng lúc hắn ta thấy tư thế đấm bốc của Vu Kiệt thì vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại.
Đúng là tư thế đã học qua!
Những người khác cũng rối rít biểu lộ sự kinh hoàng.
"Tư thế tên này, sao giống như...đã biết quyền anh từ trước vậy?"
"Tôi nhớ đây không phải là động tác đặc trưng của một nhà vô địch quyền anh nước ngoài sao? Chúa ơi, anh ta có ý gì vậy?"
"Một tên trợ giảng đấu tập muốn khiêu chiến với một võ sĩ chuyên nghiệp sao?"
Lý Đại Năng hơi vặn cổ, phát ra tiếng rắc rắc, sau đó lộ ra nụ cười chế nhạo.
"Mày có ý gì vậy? Muốn khiêu chiến với tao sao?"
Vu Kiệt lạnh nhạt nói: "Trợ giảng đấu tập!"
"Sao cơ? trợ giảng đấu tập? Mày gọi cái này là trợ giảng đấu tập sao? Đúng là cười chết tao rồi!"
Lý Đại Năng cười như điên, không coi Vu Kiệt ra gì.
"Vậy anh cho rằng trợ giảng đấu tập là cái gì?", Vu Kiệt hỏi.
Giây tiếp theo đáp lại lời anh chính là quả đấm to đùng của Lý Đại Năng.
Nắm đấm nổi lên gân xanh to như quả dưa hấu nhỏ, thế như chẻ tre, xen lẫn với tiếng gió rít mạnh mẽ đánh vào lồng ngực Vu Kiệt.
Không chuẩn bị trước!
Không thông báo một câu!
Cũng không nể tình!
Thậm chí lúc bắt đầu cũng không nói mà đã ra tay đánh.
Sức mạnh nắm đấm lan ra mạnh mẽ, một cảm giác đau đớn lập tức lan tràn khắp cơ thể Vu Kiệt.
"Hự!"
Vu Kiệt...ngồi bệt xuống đất.
Ở thành phố Giang Thành anh đã lấy hết tu vi trên người để cứu anh trai, nên hôm nay cơ thể anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Ánh mắt anh đỏ bừng, tia máu lan rộng ra, anh gắt gao trợn mắt nhìn Lý Đại Năng.
Lý Đại Năng vung nắm đấm, cười nhạo nói: "Ồ, sao vậy, không phục à? Một đòn mà đã không chịu nổi rồi hả? Còn muốn trợ giảng đấu tập sao? Bây giờ đã hiểu chưa? Loại người trợ giảng đấu tập như mày chính là người chịu đánh!"
"Tao có thể đánh mày, nhưng mày không được phép trả đũa, mày dám đánh trả thì tao sẽ cho mày cút!"
"Nhớ lấy thân phận của mình, loại bám váy nên có ý thức một chút, bị đánh cũng là đáng đời, trên thế giới này không phải người phụ nữ nào loại rác rưởi như mày cũng có thể chấm mút đâu, hiểu không?"
Lý Đại Năng nói xong thì nâng nắm đấm, chuẩn bị giáng một cú cuối vào đầu Vu Kiệt.
Nhưng!!!
Đúng lúc nắm đấm của hắn ta muốn giáng vào đầu Vu Kiệt, thì một bàn tay vững như núi bắt lấy nắm đấm của hắn ta!
Ánh mắt Vu Kiệt lộ ra vẻ dữ tợn: "Anh nói gì cơ? Tôi...nghe không rõ!"
- ---------------------------