Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-90
Chương 90: Đi đâu cũng là người quen
“Xuỵt”, trong không trung chỉ nghe thấy tiếng Vương Thạch thở dài.
‘Đọ xem cú đấm của ai mạnh hơn?’
Hắn nhìn khắp thân người Vu Kiệt một lượt. Nếu nói về vẻ cường tráng thì cùng lắm cũng chỉ có chút cơ bắp. Nói về chiều cao thì ai ở trong võ quán này cũng đều cao hơn hẳn Vu Kiệt. Ngay cả những người có chức vụ trong võ quán này cũng không dám nói lời đó, không biết Vu Kiệt lấy đâu ra cái dũng khí đó?
“Vu Kiệt! Anh có chắc chắn không?”, Vương Thạch trầm giọng hỏi.
Nếu đúng là như vậy thì hắn lại không lo lắng lắm. Hắn sợ là sợ Vu Kiệt sẽ chạy mất, rồi đến lúc Lý Đại Năng dẫn anh trai mình đến võ quán gây phiền phức cho mình, ép hắn nói ra tung tích của Vu Kiệt. Đến lúc đó, chỗ Triệu Lệ Lệ cũng khó lòng giải thích.
Hiện giờ Vu Kiệt còn nói ‘ai làm người đấy chịu’ nên cũng giảm đi rất nhiều áp lực cho hắn. Còn kết quả cuối cùng như thế nào thì hắn không để ý lắm.
Dù sao thì người phải chết cũng là Vu Kiệt chứ không phải là hắn.
“Ừm”, Vu Kiệt gật đầu nói.
“Tốt lắm! Vậy hôm nay tôi sẽ đóng cửa võ quán này. Xử lý xong chuyện này tôi sẽ trả trước lương tháng này cho anh. Đến lúc đó anh đi hay ở lại là quyết định của anh”.
…
Sau khi Lý Đại Năng rời đi thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh mình. Lúc hắn ta được tin anh trai mình đang ăn sáng uống trà ở một quán thì lập tức đi tới.
Lúc đến nơi, quán trà đã chật kín người. Hắn ta đi thẳng lên tầng hai, rất nhanh đã nhìn thấy Lưu Tam Pháo ngồi ở chính giữa.
“Anh ơi”.
“À, cậu em! Đến đây”, Lưu Tam Pháo cười rồi vẫy tay với Lý Đại Năng.
Hai người này là anh em ruột nhưng lúc sinh ra lại lấy họ của bố và mẹ khác nhau.
Mấy ngày trước sau khi võ quán Long Tường xảy ra chuyện, Lưu Tam Pháo sợ bị điều tra về việc mình giúp Lãnh Trầm chuyển cây có độc về nước nên đã đóng cửa võ quán. Để tránh sóng gió ập tới, ông ta đến Ninh Thành để du lịch, giải tỏa nỗi sầu.
“Sáng sớm ra mà đã giận dữ vậy, ai chọc giận chú à?”
“Đừng nói nữa anh ạ! Một thằng khốn mà nó lại lợi hại như vậy”, Lý Đại Năng vừa ngồi xuống đã rót cho mình một cốc trà, sau đó tu ừng ực.
“Tên khốn ư? Nói anh nghe xem nào, đến em trai anh mà nó còn dám dây vào, không phải đang muốn chết đấy chứ? Lẽ nào nó không biết anh trai của chú là ông Lưu hiển hách Giang Thành sao?”, Lưu Tam Pháo đập bàn nói.
Thân là người trong giang hồ, điều quan trọng nhất là tình nghĩa, nói trắng ra thì chính là thể diện.
Anh em trong nhà bị ức hiếp, như vậy thì sao để yên được?
Lúc này, Lý Đại Năng uất ức nói: “Nó không biết đâu anh ạ! Anh nói xem, sao thời đại bây giờ lại lắm loại ăn bám thế. Tối hôm qua Triệu Lệ Lệ đích thân gọi điện thoại cho Vương Thạch, nói là sắp xếp công việc đấu tập cho một tên ăn mặc như ăn mày”.
“Sáng sớm em đang tập luyện thì giám đốc gọi em tới để dạy cho tên đó. Em thấy cũng không vấn đề gì. Nhưng anh đoán xem việc gì đã xảy ra? Tên đó không những không nghe lời em mà còn nhân lúc em không để ý và cho em một quyền nữa”.
“Em định phản đòn nhưng dù gì hắn cũng là người mà Triệu Lệ Lệ giới thiệu đến. Đánh hắn có khác nào đánh Triệu Lệ Lệ? Mà anh cũng biết thừa Triệu Lệ Lệ mà, người tình bé nhỏ của cậu chủ Hàn Lưu của nhà họ Hàn ở Ninh Thành đấy. Em đâu dám động đến, vì vậy đành phải chạy đến đây cầu cứu anh”.
“Cái gì?”, nghe thấy vậy, Lưu Tam Pháo lập tức như muốn nổ tung.
“What! Dựa vào đàn bà để tìm được việc á? Vậy mà cũng dám hống hách? Nó đánh chú ở đâu?”
Lý Đại Năng giơ cú đấm ra, nói: “Anh nhìn này! Hai đầu ngón tay của em đều bị nó đánh sưng hết lên rồi”.
“Hả?”, Lưu Tam Pháo phẫn nộ chau mày quát: “Đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Cậy có Triệu Lệ Lệ làm chỗ dựa nên không coi ai ra gì? Một thằng đấu tập mà cũng dám ra tay với người của võ quán, đúng là không biết quy tắc gì”.
“Không được! Đi, đi tìm nó tính sổ”, Lưu Tam Pháo đứng dậy định rời đi.
Nhưng Lý Đại Năng lại lo lắng hỏi: “Không được đâu anh ơi, ngộ nhỡ nó gọi điện thoại cho Triệu Lệ Lệ thì phải làm sao?”
“Sợ cái gì?”, Lưu Tam Pháo lạnh lùng nói: “Chẳng qua cũng chỉ là cậu chủ nhà họ Hàn thôi mà. Chú còn chưa biết mối quan hệ bạn bè của anh đâu. Ngay cả cậu chủ của gia tộc hạng một ở thủ đô anh cũng quen mấy người đấy, anh không sợ đâu. Đi nào”, nói xong Lưu Tam Pháo không nghĩ nhiều mà xắn tay áo đi xuống tầng.
Lý Đại Năng đi theo phía sau không khỏi nhếch mép lên. Thật ra hắn ta đã nói dối. Hắn ta biết, nếu anh mình mà biết mình vì ghen khi Triệu Lệ Lệ thân thiết với Vu Kiệt nên mới gây phiền phức với Vu Kiệt, như vậy không những anh trai không ra mặt giúp mà khéo còn mắng mình một trận.
Nói tóm lại, hiện giờ cái chết cách Vu Kiệt không xa nữa rồi.
Trên đường họ đến võ quán, từ đằng xa đã có người nhìn thấy Lý Đại Năng dẫn một người đàn ông trung niên khí thế hừng hực đến.
Và theo sau người đàn ông đó là mười mấy tên trẻ tuổi, kẻ nào cũng vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là kẻ luyện võ.
Bọn chúng đến… Gây phiền phức đây mà.
Võ sĩ kia vội chạy vào trong võ quán nói lại chuyện này.
“Đến rồi, đến rồi! Lý Đại Năng dẫn người đến gây rối rồi”.
“Cái gì? Nhanh như vậy sao?”
“Lại có kịch hay để xem rồi, lần này tên ăn bám kia chạy không thoát rồi”.
“…”, tất cả mọi người đều nhìn về hướng Vu Kiệt đang ngồi dưới đất nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng ánh mắt của họ như đang nhìn một người chết.
Tất cả bọn họ đều biết rõ anh trai của Lý Đại Năng là nhân vật như thế nào? Đó là nhân vật có tiếng trong làng võ, chính là ông Lưu nổi danh khắp Giang Thành.
Hiện giờ Lý Đại Năng dẫn anh trai cùng đến, vậy thì Vu Kiệt chắc chắn sẽ phải trả giá cho việc làm ban nãy của mình.
Còn Vu Kiệt lúc này lại trấn tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Kể cả núi Thái Sơn có đổ sập ngay trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi, đây là thói quen của anh. Nhớ lại năm năm trước, một mình anh đối mặt với vòng vây của hơn chục lính đánh thuê nhưng anh không hề khiếp sợ hay hoang mang.
Hiện giờ mặc dù không còn vẻ vang như lúc đó nhưng cũng không đến nỗi phải lo sợ.
Bởi lẽ, anh là người luôn nói đến đạo lý. Người kính anh một phân, anh kính người một thước. Nhưng nếu người không biết đến đạo lý thì đừng trách anh không khách khí.
“Rầm”, cửa lớn của võ quán bị đạp mạnh ra, Lý Đại Năng gào rách cổ họng: “Thằng họ Vu đâu! Mày chết ở đâu rồi, cút ra đây cho tao”.
Vương Thạch ngồi ở bên cạnh chơi game, lúc này sợ đến mức điện thoại suýt rơi xuống đất.
Hắn lúng túng nhìn Lý Đại Năng, đứng dậy nói: “Đại Năng! Nể mặt tôi chút đi, hay là…”.
“Giám đốc! Chính vì nể mặt anh nên tôi mới không gọi nhiều người đến đấy. Chuyện hôm nay tôi chỉ tìm tên họ Vu thôi, nó đang ở đâu?”
Lý Đại Năng lớn bước đi vào rồi nhìn bốn xung quanh, còn Lưu Tam Pháo cũng dẫn người đi vào.
Chỉ thấy trong đám đông có mấy người đều giơ tay chỉ về Vu Kiệt đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
“Được lắm! Mày giỏi lắm, lại không chạy cơ à. Thằng họ Vu kia, hôm nay mày phải quỳ xuống gọi tao ba tiếng ông nội rồi tự tát một trăm cái vào mặt mình thì chuyện này mới xong. Nếu không thì hôm nay ông mày phải đánh gãy hai chân của mày. Mày xem xét đi”, Lý Đại Năng đi đến phía sau Vu Kiệt, phẫn nộ rồi quát rống lên.
Vu Kiệt bình tĩnh nói: “Một con chó dại cắn bừa lại dẫn theo một đàn chó dại nữa đến. Đúng là ồn ào quá đi”.
“Mày…”, không ngờ tên này lại dám gọi mình là chó dại.
“Thằng khốn này”, Lý Đại Năng mặt mày dữ tợn, quát lên.
Lưu Tam Pháo cũng thần sắc lạnh lùng, nói: “Thằng nhóc! Ăn nói ngông cuồng cẩn thận chết nhanh hơn đấy. Nghe nói mày chọc giận em trai tao? Thử đi tìm hiểu về danh xưng ông Lưu của tao xem, mày được lắm, dám chọc vào em trai tao, mày chán sống rồi à?”
“Vậy sao?”, Vu Kiệt đứng dậy rồi chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Tam Pháo.
“Ông nói là tôi chán sống ư?”
“Đúng thế! Chính là mày đấy, thì sao, không phục à…”, Lý Đại Năng đúng kiểu chó cậy gần nhà hét lớn nhưng lời nói chưa dứt thì phía sau truyền lại tiếng quỳ gối phụp một cái.
Lý Đại Năng kinh ngạc, lập tức quay đầu lại nhìn. Mọi người cũng mặt biến sắc như ăn phải mướp đắng.
Một giây sau, Lý Đại Năng giật mình.
Vương Thạch cũng vậy…
Mọi người cũng thế…
Cảnh tượng trước mặt chính là Lưu Tam Pháo khi nhìn thấy Vu Kiệt thì đã quỳ sụp xuống đất. Ông ta nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, run rẩy nhìn Vu Kiệt, nói: “Là… Là… Là anh à?”
“Anh… Anh ăn cơm chưa?”
“…”, Lý Đại Năng cạn lời.
“…”, Vương Thạch cũng thế.
“…”, tất cả mọi người trong võ quán thì đứng hình.
- ---------------------------
“Xuỵt”, trong không trung chỉ nghe thấy tiếng Vương Thạch thở dài.
‘Đọ xem cú đấm của ai mạnh hơn?’
Hắn nhìn khắp thân người Vu Kiệt một lượt. Nếu nói về vẻ cường tráng thì cùng lắm cũng chỉ có chút cơ bắp. Nói về chiều cao thì ai ở trong võ quán này cũng đều cao hơn hẳn Vu Kiệt. Ngay cả những người có chức vụ trong võ quán này cũng không dám nói lời đó, không biết Vu Kiệt lấy đâu ra cái dũng khí đó?
“Vu Kiệt! Anh có chắc chắn không?”, Vương Thạch trầm giọng hỏi.
Nếu đúng là như vậy thì hắn lại không lo lắng lắm. Hắn sợ là sợ Vu Kiệt sẽ chạy mất, rồi đến lúc Lý Đại Năng dẫn anh trai mình đến võ quán gây phiền phức cho mình, ép hắn nói ra tung tích của Vu Kiệt. Đến lúc đó, chỗ Triệu Lệ Lệ cũng khó lòng giải thích.
Hiện giờ Vu Kiệt còn nói ‘ai làm người đấy chịu’ nên cũng giảm đi rất nhiều áp lực cho hắn. Còn kết quả cuối cùng như thế nào thì hắn không để ý lắm.
Dù sao thì người phải chết cũng là Vu Kiệt chứ không phải là hắn.
“Ừm”, Vu Kiệt gật đầu nói.
“Tốt lắm! Vậy hôm nay tôi sẽ đóng cửa võ quán này. Xử lý xong chuyện này tôi sẽ trả trước lương tháng này cho anh. Đến lúc đó anh đi hay ở lại là quyết định của anh”.
…
Sau khi Lý Đại Năng rời đi thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh mình. Lúc hắn ta được tin anh trai mình đang ăn sáng uống trà ở một quán thì lập tức đi tới.
Lúc đến nơi, quán trà đã chật kín người. Hắn ta đi thẳng lên tầng hai, rất nhanh đã nhìn thấy Lưu Tam Pháo ngồi ở chính giữa.
“Anh ơi”.
“À, cậu em! Đến đây”, Lưu Tam Pháo cười rồi vẫy tay với Lý Đại Năng.
Hai người này là anh em ruột nhưng lúc sinh ra lại lấy họ của bố và mẹ khác nhau.
Mấy ngày trước sau khi võ quán Long Tường xảy ra chuyện, Lưu Tam Pháo sợ bị điều tra về việc mình giúp Lãnh Trầm chuyển cây có độc về nước nên đã đóng cửa võ quán. Để tránh sóng gió ập tới, ông ta đến Ninh Thành để du lịch, giải tỏa nỗi sầu.
“Sáng sớm ra mà đã giận dữ vậy, ai chọc giận chú à?”
“Đừng nói nữa anh ạ! Một thằng khốn mà nó lại lợi hại như vậy”, Lý Đại Năng vừa ngồi xuống đã rót cho mình một cốc trà, sau đó tu ừng ực.
“Tên khốn ư? Nói anh nghe xem nào, đến em trai anh mà nó còn dám dây vào, không phải đang muốn chết đấy chứ? Lẽ nào nó không biết anh trai của chú là ông Lưu hiển hách Giang Thành sao?”, Lưu Tam Pháo đập bàn nói.
Thân là người trong giang hồ, điều quan trọng nhất là tình nghĩa, nói trắng ra thì chính là thể diện.
Anh em trong nhà bị ức hiếp, như vậy thì sao để yên được?
Lúc này, Lý Đại Năng uất ức nói: “Nó không biết đâu anh ạ! Anh nói xem, sao thời đại bây giờ lại lắm loại ăn bám thế. Tối hôm qua Triệu Lệ Lệ đích thân gọi điện thoại cho Vương Thạch, nói là sắp xếp công việc đấu tập cho một tên ăn mặc như ăn mày”.
“Sáng sớm em đang tập luyện thì giám đốc gọi em tới để dạy cho tên đó. Em thấy cũng không vấn đề gì. Nhưng anh đoán xem việc gì đã xảy ra? Tên đó không những không nghe lời em mà còn nhân lúc em không để ý và cho em một quyền nữa”.
“Em định phản đòn nhưng dù gì hắn cũng là người mà Triệu Lệ Lệ giới thiệu đến. Đánh hắn có khác nào đánh Triệu Lệ Lệ? Mà anh cũng biết thừa Triệu Lệ Lệ mà, người tình bé nhỏ của cậu chủ Hàn Lưu của nhà họ Hàn ở Ninh Thành đấy. Em đâu dám động đến, vì vậy đành phải chạy đến đây cầu cứu anh”.
“Cái gì?”, nghe thấy vậy, Lưu Tam Pháo lập tức như muốn nổ tung.
“What! Dựa vào đàn bà để tìm được việc á? Vậy mà cũng dám hống hách? Nó đánh chú ở đâu?”
Lý Đại Năng giơ cú đấm ra, nói: “Anh nhìn này! Hai đầu ngón tay của em đều bị nó đánh sưng hết lên rồi”.
“Hả?”, Lưu Tam Pháo phẫn nộ chau mày quát: “Đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Cậy có Triệu Lệ Lệ làm chỗ dựa nên không coi ai ra gì? Một thằng đấu tập mà cũng dám ra tay với người của võ quán, đúng là không biết quy tắc gì”.
“Không được! Đi, đi tìm nó tính sổ”, Lưu Tam Pháo đứng dậy định rời đi.
Nhưng Lý Đại Năng lại lo lắng hỏi: “Không được đâu anh ơi, ngộ nhỡ nó gọi điện thoại cho Triệu Lệ Lệ thì phải làm sao?”
“Sợ cái gì?”, Lưu Tam Pháo lạnh lùng nói: “Chẳng qua cũng chỉ là cậu chủ nhà họ Hàn thôi mà. Chú còn chưa biết mối quan hệ bạn bè của anh đâu. Ngay cả cậu chủ của gia tộc hạng một ở thủ đô anh cũng quen mấy người đấy, anh không sợ đâu. Đi nào”, nói xong Lưu Tam Pháo không nghĩ nhiều mà xắn tay áo đi xuống tầng.
Lý Đại Năng đi theo phía sau không khỏi nhếch mép lên. Thật ra hắn ta đã nói dối. Hắn ta biết, nếu anh mình mà biết mình vì ghen khi Triệu Lệ Lệ thân thiết với Vu Kiệt nên mới gây phiền phức với Vu Kiệt, như vậy không những anh trai không ra mặt giúp mà khéo còn mắng mình một trận.
Nói tóm lại, hiện giờ cái chết cách Vu Kiệt không xa nữa rồi.
Trên đường họ đến võ quán, từ đằng xa đã có người nhìn thấy Lý Đại Năng dẫn một người đàn ông trung niên khí thế hừng hực đến.
Và theo sau người đàn ông đó là mười mấy tên trẻ tuổi, kẻ nào cũng vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là kẻ luyện võ.
Bọn chúng đến… Gây phiền phức đây mà.
Võ sĩ kia vội chạy vào trong võ quán nói lại chuyện này.
“Đến rồi, đến rồi! Lý Đại Năng dẫn người đến gây rối rồi”.
“Cái gì? Nhanh như vậy sao?”
“Lại có kịch hay để xem rồi, lần này tên ăn bám kia chạy không thoát rồi”.
“…”, tất cả mọi người đều nhìn về hướng Vu Kiệt đang ngồi dưới đất nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng ánh mắt của họ như đang nhìn một người chết.
Tất cả bọn họ đều biết rõ anh trai của Lý Đại Năng là nhân vật như thế nào? Đó là nhân vật có tiếng trong làng võ, chính là ông Lưu nổi danh khắp Giang Thành.
Hiện giờ Lý Đại Năng dẫn anh trai cùng đến, vậy thì Vu Kiệt chắc chắn sẽ phải trả giá cho việc làm ban nãy của mình.
Còn Vu Kiệt lúc này lại trấn tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Kể cả núi Thái Sơn có đổ sập ngay trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi, đây là thói quen của anh. Nhớ lại năm năm trước, một mình anh đối mặt với vòng vây của hơn chục lính đánh thuê nhưng anh không hề khiếp sợ hay hoang mang.
Hiện giờ mặc dù không còn vẻ vang như lúc đó nhưng cũng không đến nỗi phải lo sợ.
Bởi lẽ, anh là người luôn nói đến đạo lý. Người kính anh một phân, anh kính người một thước. Nhưng nếu người không biết đến đạo lý thì đừng trách anh không khách khí.
“Rầm”, cửa lớn của võ quán bị đạp mạnh ra, Lý Đại Năng gào rách cổ họng: “Thằng họ Vu đâu! Mày chết ở đâu rồi, cút ra đây cho tao”.
Vương Thạch ngồi ở bên cạnh chơi game, lúc này sợ đến mức điện thoại suýt rơi xuống đất.
Hắn lúng túng nhìn Lý Đại Năng, đứng dậy nói: “Đại Năng! Nể mặt tôi chút đi, hay là…”.
“Giám đốc! Chính vì nể mặt anh nên tôi mới không gọi nhiều người đến đấy. Chuyện hôm nay tôi chỉ tìm tên họ Vu thôi, nó đang ở đâu?”
Lý Đại Năng lớn bước đi vào rồi nhìn bốn xung quanh, còn Lưu Tam Pháo cũng dẫn người đi vào.
Chỉ thấy trong đám đông có mấy người đều giơ tay chỉ về Vu Kiệt đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
“Được lắm! Mày giỏi lắm, lại không chạy cơ à. Thằng họ Vu kia, hôm nay mày phải quỳ xuống gọi tao ba tiếng ông nội rồi tự tát một trăm cái vào mặt mình thì chuyện này mới xong. Nếu không thì hôm nay ông mày phải đánh gãy hai chân của mày. Mày xem xét đi”, Lý Đại Năng đi đến phía sau Vu Kiệt, phẫn nộ rồi quát rống lên.
Vu Kiệt bình tĩnh nói: “Một con chó dại cắn bừa lại dẫn theo một đàn chó dại nữa đến. Đúng là ồn ào quá đi”.
“Mày…”, không ngờ tên này lại dám gọi mình là chó dại.
“Thằng khốn này”, Lý Đại Năng mặt mày dữ tợn, quát lên.
Lưu Tam Pháo cũng thần sắc lạnh lùng, nói: “Thằng nhóc! Ăn nói ngông cuồng cẩn thận chết nhanh hơn đấy. Nghe nói mày chọc giận em trai tao? Thử đi tìm hiểu về danh xưng ông Lưu của tao xem, mày được lắm, dám chọc vào em trai tao, mày chán sống rồi à?”
“Vậy sao?”, Vu Kiệt đứng dậy rồi chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Tam Pháo.
“Ông nói là tôi chán sống ư?”
“Đúng thế! Chính là mày đấy, thì sao, không phục à…”, Lý Đại Năng đúng kiểu chó cậy gần nhà hét lớn nhưng lời nói chưa dứt thì phía sau truyền lại tiếng quỳ gối phụp một cái.
Lý Đại Năng kinh ngạc, lập tức quay đầu lại nhìn. Mọi người cũng mặt biến sắc như ăn phải mướp đắng.
Một giây sau, Lý Đại Năng giật mình.
Vương Thạch cũng vậy…
Mọi người cũng thế…
Cảnh tượng trước mặt chính là Lưu Tam Pháo khi nhìn thấy Vu Kiệt thì đã quỳ sụp xuống đất. Ông ta nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, run rẩy nhìn Vu Kiệt, nói: “Là… Là… Là anh à?”
“Anh… Anh ăn cơm chưa?”
“…”, Lý Đại Năng cạn lời.
“…”, Vương Thạch cũng thế.
“…”, tất cả mọi người trong võ quán thì đứng hình.
- ---------------------------
Bình luận facebook