• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (116 Viewers)

  • Chap-811

Chương 811: Giết Người 2​










Mượn tiền, thì phải trả.

Giết người, phải đền mạng.

Dù có là thương nhân tiền tiêu không hết, hay là kẻ quan chức quyền thế ngập trời, chỉ cần trong thế đạo này, sống ở nơi này thì phải tuân thủ cách sinh tồn mà thế giới tự nhiên này hình thành.

Bảy ngày trước chiếc máy bay rơi xuống, nhìn thấy tia sấm sét đó, Vu Kiệt đã ngộ ra được.

Đó chính là đại đạo mà anh bảo vệ.

Lấy năng lực của người thường, sử dụng sức mạnh của thần linh, làm việc lớn!
Chuyện lớn của anh, đi qua cả đời, nhìn thấy những thăng trầm trong cuộc sống, trải qua sự bất công, nếm trải hèn mọn, trải qua sinh ly tử biệt, cũng trải qua giết chóc, mãi đến khi lá rụng về cội mới kết thúc thế giới trong giấc mơ của anh!
Mỗi người đều có một thế giới trong mơ để phấn đấu.


Còn Vu Kiệt, một thanh niên bước vào Lang Nha với mong ước có thể bảo vệ quốc gia của mình, anh đã mơ về một thế giới tuyệt đối công bằng và tốt đẹp để phấn đấu!
Dù có hơi cố chấp, nhưng bất kỳ một người làm chuyện lớn nào cũng là một kẻ cố chấp điên cuồng như thế.

Nếu trời bất công, đó là lẽ trời, nếu người bất công, đó là trái với nhân đạo!
Trước kia, Vu Kiệt cảm thấy nhân đạo tức là thiên đạo, nhưng bây giờ anh lại cho rằng vận mệnh con người chỉ có thể tự nắm chặt nó trong tay, nếu muốn bản thân có thể sống trong thế giới này thì trước tiên nhất định phải nắm trong tay số mệnh của chính mình!
Vì thế, anh phải hành động!
Dù có phải thương tích đầy mình anh cũng chẳng tiếc!


Bấy giờ, những kẻ hoàn toàn không biết hành vi tùy tiện của mình đã gieo nên một mầm tai vạ vẫn còn ngồi nghỉ ngơi dưới bóng mát sau núi.

Họ mặc chiếc áo đánh võ thời xa xưa, cứ màu trắng tinh khôi từ trên xuống dưới, trong tay là thanh kiếm với ánh mắt lạnh lùng.

Bọn họ không hề cảm thấy áy náy gì bởi hành vi của mình, thậm chí còn chẳng xem đó là chuyện gì ghê gớm.

Sắc trời bắt đầu tối, khu rừng chìm vào màn đêm.

Trong tay mỗi người đều có thêm cây đèn pin chiếu sáng, ngồi đó.

“Mọi người nói xem phải làm sao bây giờ, nếu cứ đào hôn thế này liệu có bị tóm về không? Chúng ta thật sự có thể băng qua khu rừng nguyên sinh này để ra nước ngoài ư?”
Một người hơi lo lắng hỏi.

“Thế muội nói xem phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải nghe theo mệnh lệnh của con ả chết tiệt kia gả cho tên thừa kế vô dụng của gia tộc hạng hai đó à, muội quên rằng kẻ mình phải gả còn chưa tới cảnh giới Ám Kình ư?”, một người tuổi tác có vẻ hơi lớn hỏi ngược lại.

“Đúng đó, đúng đó, tuy chúng ta không phải là cao thủ gì ở phái Nga Mi, nhưng ít nhất cũng không yếu, trước khi lão chưởng môn đến chùa Hàn Sơn, dù sao chúng ta cũng là đệ tử nội môn, đi tới đâu người ta cũng phải ngước nhìn, quỳ lạy xin học, dù có đến mấy cái gia tộc đó để giảng đạo thì mấy người đó cũng phải gọi là sư tỷ này, sư tỷ nọ, cực kỳ khách sáo”.


“Nhưng bây giờ muội xem, lão chưởng môn vừa mới đi, con ả khốn kiếp đó đã ỷ vào bối cảnh truyền thừa của gia tộc mình, thu mua một đám người chen ngang bước lên kế vị, xác lão chưởng môn còn chưa lạnh thì ả đã vội vã nắm quyền, còn tuyên bố cái gì mà báo thù cho lão chưởng môn, tỷ thấy chỉ có nói là giỏi”.

“Sau đó thì sao muội không biết chắc? Bản thân ả là người kế thừa của gia tộc, bước lên vị trí đó chẳng những không làm gì cho phái Nga Mi mà còn bảo nữ đệ tử của phái đi gả cho tên thiên tài của gia tộc kia, rõ ràng đang muốn bán chúng ta như đồ vật, chẳng lẽ chúng ta phải nghe lời ả, bị bán rồi còn phải giúp ả kiếm tiền?”
Bấy giờ, tam sư tỷ Lưu Thanh Thanh cực kỳ bực tức nói.

Nghe thế, mấy người khác cùng gật đầu.

Bọn họ đều là đệ tử phái Nga Mi, sau khi sự kiện chùa Hàn Sơn chấm dứt, tin tức lão chưởng môn bị Võ Thánh Diệp Lâm dùng một cái tát đánh nổ đầu được gửi về, từ trên xuống dưới phái Nga Mi đã rung chuyển.

Sự thay đổi lớn nhất chính là đệ tử thân truyền của lão chưởng môn, con cháu nhà họ Mạc thượng vị.

Điều đầu tiên cô ta làm khi thượng vị, ngoài mặt thì tuyên bố sẽ báo thù cho lão chưởng môn khiến người trong võ giới kính nể, sau lưng lại lén lút ra lệnh cho tất cả các nữ đệ tử trẻ tuổi của phái Nga Mi phải xuống núi liên hôn với người thừa kế của các gia tộc truyền thừa được chỉ định.

Nói là hấp dẫn nhân tài về cho phái Nga Mi để mở rộng thế lực.

Trên thực tế là dùng người của phái Nga Mi để mượn sức các thế lực lớn trong gia tộc truyền thừa của võ giới mà thôi.

Những gia tộc thực hiện liên hôn với đệ tử Nga Mi, trông có vẻ như đang vì môn phái, nhưng trên thực tế cũng chỉ muốn dùng dòng máu của các nữ đệ tử này để hòa với dòng máu của người thừa kế ưu tú nhất của gia tộc, cải thiện huyết mạch gia tộc, cuối cùng kẻ được cảm ơn vẫn là nhà họ Mạc.

Nói cho hay thì là thay đổi gene.

Nói khó nghe một tí sẽ là xem nữ đệ tử Nga Mi như cái lò luyện cho các gia tộc truyền thừa!
Kết quả là, những người có cảnh giới cao ở phái Nga Mi thì sẽ được liên hôn với gia tộc truyền thừa mạnh hơn.

Cảnh giới càng thấp thì gia tộc được chỉ định liên hôn cũng yếu kém hơn.

Những người đang ngồi đây chính là các đệ tử Nga Mi có cảnh giới cực kỳ thấp, bị đẩy đến cái Lạc Thành còn chẳng giống một cái thành phố, cái nơi khỉ ho cò gáy này để liên hôn với gia tộc nơi này.


Chỉ là, khi bọn họ đến thành phố này, nhìn thấy người của gia tộc truyền thừa hạng ba còn thua chữ lùn với chữ xấu thì lập tức không còn hứng thú gì nữa.

Vì thế nên mới có tình trạng bây giờ!
Nghĩ tới những chuyện xảy ra trong phái Nga Mi sau sự kiện chùa Hàn Sơn, tâm trạng cả mười người đều trở nên nặng nề.

Đúng lúc đó, một nữ đệ tử cảnh giới thấp nhất tên Mộ Dung Ngư giơ tay lên, khóe môi run run hỏi: “Nhưng… Nhưng chúng ta trốn thì cứ trốn, giết chết ông lão đó, có chắc là không sao không?”
“Nếu bị người của Quốc Phái biết, e là kết cục của chúng ta sẽ thảm hại hơn là bị bắt về đó!”
Nhắc tới ông lão bị giết, những người còn lại đều nhíu mày, lộ ra vẻ căng thẳng.

Nhớ tới ông lão, những người còn chút lương tri đều cúi đầu, mặt lộ vẻ áy náy.

Nhưng Mộ Dung Ngư vừa mới nói xong câu đó thì đại sư tỷ Thanh Thu đã trừng mắt: “Thảm?”
“Hừ, có là cái gì thảm hại hơn việc phải gả cho đám phế vật đó ư?”, cô ta hừ khẽ, giọng đầy khinh thường.

“Con kiến?”
“Cô còn dám nói ra miệng nữa ư!”
Đúng lúc đó, một giọng nói như tiếng gọi của thần chết.

Vang lên, lọt vào tai tất cả mọi người.

Uy nghiêm, như sấm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom