Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 857: Mài đao soàn soạt hướng giang hồ (2)
Hai mươi gã đàn ông này không đến từ cùng một Giang Hồ Truyền Thừa.
Trên thực tế, lúc bấy giờ ngoài năm vị trưởng môn lớn của Giang Hồ Truyền Thừa tiến vào Lạc Thành, theo bên cạnh bọn họ còn có các đệ tử thiên tài trong tộc cùng tham gia hành động săn giết Vu Kiệt lần này.
Lại nói, sau khi máy bay của năm tên trưởng môn hạ cánh, bọn họ và người do vị tân chưởng môn của phái Nga Mi – Mộ Doãn Thiện phái đến cùng đi kiểm tra những thi thể phía sau núi, từ đó xác minh lời của Mộ Doãn Thiện có đúng sự thật hay không.
Giờ phút này, kết quả rất rõ ràng.
Là sự thật!
Vết thương trên người chín thi thể đều y hệt như nhau, đều là vết cắt chí tử ở động mạch cổ, khiến nạn nhân tử vong vì mất máu quá nhiều. Nói như vậy, thủ pháp giết người này cực kỳ hiếm thấy trong võ giới, tạm thời không nói đến thuật sĩ, dù là võ giả vô cùng am hiểu cận chiến cũng sẽ không động thủ với cổ của kẻ địch, phải biết một khi đặt mục tiêu công kích ở cổ thì sẽ phải bỏ qua hướng đi của hai chân, cho nên khi cận chiến giết địch sẽ không ai lựa chọn vị trí đó.
Thông thường, muốn dùng cổ làm vị trí ra đòn chí tử chỉ có thể là người cực kỳ am hiểu, hơn nữa vận dụng thuần thục dao găm, loại người này hoặc là sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc, quanh năm chấp hành nhiệm vụ, hoặc là chỉ có một người, đó chính là Lang Vương.
Cộng thêm tin tức từ bức họa do phái Nga Mi cung cấp, hai mươi đệ tử của các phái có mặt tại đây không còn gì nghi ngờ, có thể xác định…
Vu Kiệt đang ở ngay trong Lạc Thành.
Lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía đại sư huynh của Thiên Sơn Kiếm Phái – Hàn Tu Tử.
Người nọ cầm trong tay trường kiếm, mặc một thân quần áo đơn giản, chân mang một đôi giày vải màu trắng đã lấm tấm bùn.
Từ xưa đến nay luôn phục tùng trước kẻ mạnh, lại nói, Hàn Tu Tử chính là người mạnh nhất trong số những người có mặt tại đây, tuy rằng ông ta có hơi lớn tuổi, đã ngoài 40, nhưng với cảnh giới Hóa Kình tầng bốn thì không có gì phải nghi ngờ.
“Hàn sư huynh, phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, không thể lãng phí thời gian ở đây, hiện tại dựa theo lời căn dặn của các sư tôn, sau khi xác minh tin tức không sai, bước tiếp theo có lẽ nên đi tìm tên Vu Kiệt kia!”
“Đúng, phải tìm được hắn, tôi nghe nói từ sau vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành, có vô số thế lực đã đổ xô đi tìm kiếm hắn, trong đó có không ít nhân vật lớn có lực ảnh hưởng tuyệt đối ở thế tục cũng tham gia, nếu tin tức này truyền ra ngoài sẽ càng có nhiều người đến tìm hắn hơn nữa, đến lúc đó muốn giết hắn e là rất khó”.
“Không thể để cho hắn chạy thoát, trên chùa Hàn Sơn, hắn đã hung hăng tát vào mặt Giang Hồ Truyền Thừa một bạt tai, nếu không giết được hắn thì khó có thể lấy lại mặt mũi cho Giang Hồ Truyền Thừa, đến lúc đó chẳng lẽ để mặc cho Quốc Phái một mình nắm quyền, giẫm Giang Hồ Truyền Thừa của chúng ta dưới chân hay sao?”
“Không được, tuyệt đối không được!”
“…”
Ngay lập tức, đám người bàn tán xôn xao.
Tất cả đều căm phẫn, hận không thể giết Vu Kiệt cho dả dạ.
Dù sao những người có mặt tại đây nếu đã có thể theo chân chưởng môn nhà mình đến Lạc Thành thì hẳn cũng không phải kẻ tầm thường, nói trắng ra, trong từng lĩnh vực của riêng mình, bọn họ đều được công nhận là thiên tài, nhận được sự tán thưởng từ hàng ngàn, hàng vạn người, tương lai tương sáng, đi đến đâu cũng được săn đón.
Nhưng đáng giận chính là…
Ngay sau sự kiện diễn ra tại chùa Hàn Sơn, danh tiếng của đám thiên tài bọn họ đứng trước Vu Kiệt chẳng khác nào một đống phân chó trên mặt đất, khiến mặt mũi của cả đám phủ kín một tầng tro xám xịt.
So cận chiến…
Vu Kiệt chỉ là một võ giả Hóa Kình tầng 1, trong tình huống tu vi chênh lệch lại có thể dùng sức của người phàm để đối chiến với công kích luân phiên của Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn, hơn nữa còn thành công giết chết bọn họ, tốc độ sợ là không ai bằng.
So thuật pháp…
Thầy của Vu Kiệt – Y Thánh Mặc Bạch được công nhận là thuật sĩ đứng đầu trong võ giới, một đạo ấn trên chùa Hàn Sơn đánh xuống vô số cột sét khiến cho người phong Vương cũng không dám đối kháng trực diện, chỉ với phần chiến tích này thôi đã có thể nói trước chưa có ai, sau cũng không ai được như vậy.
So y thuật…
Cái này thì càng không cần phải nói đến, năm lần bảy lượt kéo người sắp chết từ Địa Ngục trở về, thử hỏi có mấy ai làm được?
Khi đám người này liều mạng muốn tìm một chút gì đó có thể áp đảo Vu Kiệt thì chợt đau khổ nhận ra rằng bản thân khổ tu suốt mấy thập niên, vậy mà kết quả… chẳng là gì cả!
Bọn họ phát hiện nếu so với Vu Kiệt, bản thân thật sự chẳng có gì để mà so.
Dường như không tìm thấy bất kỳ một nhược điểm nào của người này.
Nếu như thật sự có, hẳn chỉ có thể là người mà anh quan tâm.
Vốn dĩ đang hưởng thụ danh tiếng của một thiên tài, ngay lập tức, bọn họ như rớt từ trên mây xuống, bất kể đi đến đâu cũng chỉ nghe một câu: Giả vờ giả vịt thiên tài cái gì, có bản lĩnh thì đi so với Vu Kiệt kia kìa!
Một câu này… vậy mà lại khiến bọn họ nói không nên lời.
Ghen ghét!
Ngày càng nhiều ghen ghét!
Tẩm bổ cho sự phẫn nộ.
Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, đó chính là giết Vu Kiệt.
Nghe được lời của mọi người, Hàn Tu Tử khẽ cau mày: “Chúng ta chưa rành rẽ về Lạc Thành thì làm sao mà tìm được?”
Đột nhiên có một người nói: “Tôi biết, vừa nãy, lúc săn giết những con sâu cái kiến kia, tôi có tra ra được một tin tức, tên Vu Kiệt kia được một gia đình nông dân họ Ngô cứu sống, ngày hôm qua, ông lão kia đã được đưa đến bệnh viện cao cấp nhất ở Lạc Thành”.
“Vu Kiệt là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu như chúng ta tìm được ông lão kia, dùng ông ta để ép buộc hắn xuất hiện, đến lúc đó, không cần chúng ta phải đi tìm, hắn sẽ chủ động đưa đến cửa”.
“Nhưng nếu hắn không đến thì sao?”, lúc này có một người hỏi.
“Không đến à?”
“Ha ha! Nếu hắn dám không đến, đương nhiên là giết chết ông lão kia, để người của võ giới nhìn cho rõ cái gọi là đệ tử Võ Thánh, thiên tài tiếng tăm lừng lẫy chung quy cũng chỉ là một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, một con rùa đen rút đầu, nhát gan sợ phiền phức”.
Lời này khiến mọi người không khỏi nhíu mày, thầm khen kế hay.
“Nói hay lắm, nói hay lắm, cứ thế mà làm, nếu như Vu Kiệt đến, chúng ta sẽ dùng ông lão kia ép buộc hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nếu hắn dám phản kháng, lập tức giết ông lão kia”.
“Ha ha ha, kế sách hay, kế sách hay, tên khốn đó dù có đến hay không thì cũng sẽ biến thành một tên vong ân phụ nghĩa, đến lúc đó, tôi muốn xem thức hai gã Thánh Nhân của Quốc Phái có còn mặt mũi nhận tên đệ tử này hay không”.
“Được, được, thật là hả dạ, càng nghĩ càng thấy hả dạ, chỉ cần giết Vu Kiệt, một trận này chúng ta thành danh!”
“…”
Phút chốc, cả đám cười ầm lên, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Dường như trong mắt đám người này, tánh mạng của Ngô Lãnh vốn không đáng nhắc đến.
Dường như đối với bọn họ, chỉ có bản thân mới là quan trọng nhất.
Nhưng…
Người như vậy sao có thể xứng làm một võ giả.
Bọn họ không xứng.
Cho nên…
Báo ứng đến nơi rồi!
“Vậy ư?”
“Cười đã chưa?”
“Xem mạng người như cỏ rác, bọn mày cười đã chưa?”
“Chỉ vậy mà đã muốn giết tao à?”
Trong không khí chợt vang lên một âm thanh rét lạnh.
Ngay sau đó…
Soạt một tiếng!
Tươi cười trên mặt mọi người lập tức biến mất.
Tất cả đồng loạt lấy ra vũ khí, ngăn ở trước người, hướng về phía phát ra âm thanh.
Hàn Tu Tử là người đầu tiên vọt lên trước mọi người, rút kiếm ra, ánh mắt như đao.
Lao về phía trước.
Trong rừng rậm, một âm thanh trầm tĩnh, tựa như âm thanh của loài sói đang giẫm lên cành khô tiến đến dưới màn mưa.
Vu Kiệt đưa tay bẻ gãy một chiếc lá, cụp mắt, lạnh giọng nói: “Đã chuẩn bị… nhận lấy cái chết chưa?”
Trên thực tế, lúc bấy giờ ngoài năm vị trưởng môn lớn của Giang Hồ Truyền Thừa tiến vào Lạc Thành, theo bên cạnh bọn họ còn có các đệ tử thiên tài trong tộc cùng tham gia hành động săn giết Vu Kiệt lần này.
Lại nói, sau khi máy bay của năm tên trưởng môn hạ cánh, bọn họ và người do vị tân chưởng môn của phái Nga Mi – Mộ Doãn Thiện phái đến cùng đi kiểm tra những thi thể phía sau núi, từ đó xác minh lời của Mộ Doãn Thiện có đúng sự thật hay không.
Giờ phút này, kết quả rất rõ ràng.
Là sự thật!
Vết thương trên người chín thi thể đều y hệt như nhau, đều là vết cắt chí tử ở động mạch cổ, khiến nạn nhân tử vong vì mất máu quá nhiều. Nói như vậy, thủ pháp giết người này cực kỳ hiếm thấy trong võ giới, tạm thời không nói đến thuật sĩ, dù là võ giả vô cùng am hiểu cận chiến cũng sẽ không động thủ với cổ của kẻ địch, phải biết một khi đặt mục tiêu công kích ở cổ thì sẽ phải bỏ qua hướng đi của hai chân, cho nên khi cận chiến giết địch sẽ không ai lựa chọn vị trí đó.
Thông thường, muốn dùng cổ làm vị trí ra đòn chí tử chỉ có thể là người cực kỳ am hiểu, hơn nữa vận dụng thuần thục dao găm, loại người này hoặc là sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc, quanh năm chấp hành nhiệm vụ, hoặc là chỉ có một người, đó chính là Lang Vương.
Cộng thêm tin tức từ bức họa do phái Nga Mi cung cấp, hai mươi đệ tử của các phái có mặt tại đây không còn gì nghi ngờ, có thể xác định…
Vu Kiệt đang ở ngay trong Lạc Thành.
Lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía đại sư huynh của Thiên Sơn Kiếm Phái – Hàn Tu Tử.
Người nọ cầm trong tay trường kiếm, mặc một thân quần áo đơn giản, chân mang một đôi giày vải màu trắng đã lấm tấm bùn.
Từ xưa đến nay luôn phục tùng trước kẻ mạnh, lại nói, Hàn Tu Tử chính là người mạnh nhất trong số những người có mặt tại đây, tuy rằng ông ta có hơi lớn tuổi, đã ngoài 40, nhưng với cảnh giới Hóa Kình tầng bốn thì không có gì phải nghi ngờ.
“Hàn sư huynh, phải làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, không thể lãng phí thời gian ở đây, hiện tại dựa theo lời căn dặn của các sư tôn, sau khi xác minh tin tức không sai, bước tiếp theo có lẽ nên đi tìm tên Vu Kiệt kia!”
“Đúng, phải tìm được hắn, tôi nghe nói từ sau vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành, có vô số thế lực đã đổ xô đi tìm kiếm hắn, trong đó có không ít nhân vật lớn có lực ảnh hưởng tuyệt đối ở thế tục cũng tham gia, nếu tin tức này truyền ra ngoài sẽ càng có nhiều người đến tìm hắn hơn nữa, đến lúc đó muốn giết hắn e là rất khó”.
“Không thể để cho hắn chạy thoát, trên chùa Hàn Sơn, hắn đã hung hăng tát vào mặt Giang Hồ Truyền Thừa một bạt tai, nếu không giết được hắn thì khó có thể lấy lại mặt mũi cho Giang Hồ Truyền Thừa, đến lúc đó chẳng lẽ để mặc cho Quốc Phái một mình nắm quyền, giẫm Giang Hồ Truyền Thừa của chúng ta dưới chân hay sao?”
“Không được, tuyệt đối không được!”
“…”
Ngay lập tức, đám người bàn tán xôn xao.
Tất cả đều căm phẫn, hận không thể giết Vu Kiệt cho dả dạ.
Dù sao những người có mặt tại đây nếu đã có thể theo chân chưởng môn nhà mình đến Lạc Thành thì hẳn cũng không phải kẻ tầm thường, nói trắng ra, trong từng lĩnh vực của riêng mình, bọn họ đều được công nhận là thiên tài, nhận được sự tán thưởng từ hàng ngàn, hàng vạn người, tương lai tương sáng, đi đến đâu cũng được săn đón.
Nhưng đáng giận chính là…
Ngay sau sự kiện diễn ra tại chùa Hàn Sơn, danh tiếng của đám thiên tài bọn họ đứng trước Vu Kiệt chẳng khác nào một đống phân chó trên mặt đất, khiến mặt mũi của cả đám phủ kín một tầng tro xám xịt.
So cận chiến…
Vu Kiệt chỉ là một võ giả Hóa Kình tầng 1, trong tình huống tu vi chênh lệch lại có thể dùng sức của người phàm để đối chiến với công kích luân phiên của Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn, hơn nữa còn thành công giết chết bọn họ, tốc độ sợ là không ai bằng.
So thuật pháp…
Thầy của Vu Kiệt – Y Thánh Mặc Bạch được công nhận là thuật sĩ đứng đầu trong võ giới, một đạo ấn trên chùa Hàn Sơn đánh xuống vô số cột sét khiến cho người phong Vương cũng không dám đối kháng trực diện, chỉ với phần chiến tích này thôi đã có thể nói trước chưa có ai, sau cũng không ai được như vậy.
So y thuật…
Cái này thì càng không cần phải nói đến, năm lần bảy lượt kéo người sắp chết từ Địa Ngục trở về, thử hỏi có mấy ai làm được?
Khi đám người này liều mạng muốn tìm một chút gì đó có thể áp đảo Vu Kiệt thì chợt đau khổ nhận ra rằng bản thân khổ tu suốt mấy thập niên, vậy mà kết quả… chẳng là gì cả!
Bọn họ phát hiện nếu so với Vu Kiệt, bản thân thật sự chẳng có gì để mà so.
Dường như không tìm thấy bất kỳ một nhược điểm nào của người này.
Nếu như thật sự có, hẳn chỉ có thể là người mà anh quan tâm.
Vốn dĩ đang hưởng thụ danh tiếng của một thiên tài, ngay lập tức, bọn họ như rớt từ trên mây xuống, bất kể đi đến đâu cũng chỉ nghe một câu: Giả vờ giả vịt thiên tài cái gì, có bản lĩnh thì đi so với Vu Kiệt kia kìa!
Một câu này… vậy mà lại khiến bọn họ nói không nên lời.
Ghen ghét!
Ngày càng nhiều ghen ghét!
Tẩm bổ cho sự phẫn nộ.
Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, đó chính là giết Vu Kiệt.
Nghe được lời của mọi người, Hàn Tu Tử khẽ cau mày: “Chúng ta chưa rành rẽ về Lạc Thành thì làm sao mà tìm được?”
Đột nhiên có một người nói: “Tôi biết, vừa nãy, lúc săn giết những con sâu cái kiến kia, tôi có tra ra được một tin tức, tên Vu Kiệt kia được một gia đình nông dân họ Ngô cứu sống, ngày hôm qua, ông lão kia đã được đưa đến bệnh viện cao cấp nhất ở Lạc Thành”.
“Vu Kiệt là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu như chúng ta tìm được ông lão kia, dùng ông ta để ép buộc hắn xuất hiện, đến lúc đó, không cần chúng ta phải đi tìm, hắn sẽ chủ động đưa đến cửa”.
“Nhưng nếu hắn không đến thì sao?”, lúc này có một người hỏi.
“Không đến à?”
“Ha ha! Nếu hắn dám không đến, đương nhiên là giết chết ông lão kia, để người của võ giới nhìn cho rõ cái gọi là đệ tử Võ Thánh, thiên tài tiếng tăm lừng lẫy chung quy cũng chỉ là một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, một con rùa đen rút đầu, nhát gan sợ phiền phức”.
Lời này khiến mọi người không khỏi nhíu mày, thầm khen kế hay.
“Nói hay lắm, nói hay lắm, cứ thế mà làm, nếu như Vu Kiệt đến, chúng ta sẽ dùng ông lão kia ép buộc hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nếu hắn dám phản kháng, lập tức giết ông lão kia”.
“Ha ha ha, kế sách hay, kế sách hay, tên khốn đó dù có đến hay không thì cũng sẽ biến thành một tên vong ân phụ nghĩa, đến lúc đó, tôi muốn xem thức hai gã Thánh Nhân của Quốc Phái có còn mặt mũi nhận tên đệ tử này hay không”.
“Được, được, thật là hả dạ, càng nghĩ càng thấy hả dạ, chỉ cần giết Vu Kiệt, một trận này chúng ta thành danh!”
“…”
Phút chốc, cả đám cười ầm lên, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Dường như trong mắt đám người này, tánh mạng của Ngô Lãnh vốn không đáng nhắc đến.
Dường như đối với bọn họ, chỉ có bản thân mới là quan trọng nhất.
Nhưng…
Người như vậy sao có thể xứng làm một võ giả.
Bọn họ không xứng.
Cho nên…
Báo ứng đến nơi rồi!
“Vậy ư?”
“Cười đã chưa?”
“Xem mạng người như cỏ rác, bọn mày cười đã chưa?”
“Chỉ vậy mà đã muốn giết tao à?”
Trong không khí chợt vang lên một âm thanh rét lạnh.
Ngay sau đó…
Soạt một tiếng!
Tươi cười trên mặt mọi người lập tức biến mất.
Tất cả đồng loạt lấy ra vũ khí, ngăn ở trước người, hướng về phía phát ra âm thanh.
Hàn Tu Tử là người đầu tiên vọt lên trước mọi người, rút kiếm ra, ánh mắt như đao.
Lao về phía trước.
Trong rừng rậm, một âm thanh trầm tĩnh, tựa như âm thanh của loài sói đang giẫm lên cành khô tiến đến dưới màn mưa.
Vu Kiệt đưa tay bẻ gãy một chiếc lá, cụp mắt, lạnh giọng nói: “Đã chuẩn bị… nhận lấy cái chết chưa?”