Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 859: Nhập ma
Cây đao bị gãy.
Nhưng người thì vô cùng nhạy bén.
Vì giết người không phải cây đao sai mà là người cầm đao, cây đao này có chặt được mọi vật cứng trên đời này hay không, điều quan trọng không phải là bản thân cây đao có phải là linh khí không mà là người cầm đao có đủ can đảm để đối đầu với hết thảy bất công trên thế gian này hay không!
Rõ ràng, ở thời điểm này, Vu Kiệt có.
Người thường thì sao?
Võ giả thì sao?
Người dân ở ngôi làng nhỏ trên núi Trường Mao có gì sai chứ? Chỉ vì sinh ra ở đây nên bị giết?
Chỉ vì bọn họ biết tin tức của Vu Kiệt nên đều bị giết?
Chỉ vì bọn họ nhìn thấy đám võ giả các người nên bị giết?
Trên đời này có rất nhiều quy tắc, tìm mãi cũng tìm không ra một quy tắc vô lý như vậy!
Võ giả là cái thá gì chứ!
Lưỡi đao gỉ đen phát ra ánh sáng chói lóa chặt đứt thanh trường kiếm trên tay Hàn Tu Tử, tiếng va chạm của đao kiếm giống như tiếng xương kêu răng rắc, kèm theo những tia sáng bắn ra chói mắt, phóng về phía trước.
Sau đó…
“Roạc!”
Giống như âm thanh của tờ giấy bị xé làm đôi.
Một dòng máu tuôn ra theo vết thương rạch thẳng trên thắt lưng, văng lên cổ tay và mặt của Vu Kiệt.
Cây đao chẻ củi kia chém xuống thắt lưng của Hàn Tu Tử.
Phần thân trên và phần thân dưới bị ngăn cách bằng một cây đao, trên dưới chia làm hai.
Hàn Tu Tử còn chưa kịp định thần lại thì trong nháy mắt ông ta đã mất đi ý thức, bóng tối vô tận tựa như những đám mây đen ùn ùn kéo đến, lại như ngọn lửa địa ngục bùng cháy, hoàn toàn nuốt chửng tầm nhìn của ông ta.
Không có đau đớn gì cả.
Cũng không có chiêu thức hoa lệ nào.
Nếu có, có lẽ đó chỉ là một chút hối hận thoáng qua.
Nhưng thật nực cười khi cái gọi là hối hận chẳng là cái thá gì cả!
Trong phút chốc, tất cả các đệ tử môn phái đứng xung quanh đều trợn tròn mắt không thể tin được nhìn chằm chằm thi thể kia, máu tươi bắn tung tóe khắp người bọn họ, mùi máu tanh nồng tràn ngập cả khu rừng.
Bọn họ đều bị choáng váng, chết đứng tại chỗ!
Trong mắt hiện rõ bốn chữ không thể tin được.
“Hàn…Hàn sư huynh chết rồi!”
“Chuyện...chuyện này làm sao có thể chứ?”
“Huynh…huynh ấy là cao thủ cấp bốn hóa kình đấy, sao có thể chết được chứ?”
“…”
Chết rồi!
Chết nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng.
Nhưng đây hoàn toàn là sự thật ngay trước mắt.
Ông ta thật sự chết rồi.
Bị Vu Kiệt giết chết rồi.
Đường đường là cường giả cấp bốn hóa kình, thì đã sao?
Vu Kiệt siết chặt cây đao trong tay, sát khí trong mắt càng ngày càng đỏ, khí tức đỏ rực trong đôi mắt kia cùng với vô số đường gân đỏ dần dần lan ra toàn bộ hốc mắt, cổ tay bắt đầu run lên bần bật, ngày càng kịch liệt. Dường như nhờ cú chặt đứt lúc nãy mà cây đao trong tay Vu Kiệt bỗng nhiên khơi dậy ý chí chiến đấu, văng vẳng vang lên tiếng kêu như ve sầu.
Đúng lúc này tất cả mọi người mới sực tỉnh lại, ai nấy cũng giống như hổ báo, ánh mắt hung hăng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
"Giết hắn đi, lại là tên này, lại là tên yêu nghiệt này phạm tội ác tày trời, nhìn mắt hắn đi, đó căn bản không phải là ánh mắt mà một con người nên có, hắn là tên yêu nghiệt mà vị Phật tổ ở chùa Hàn Sơn đã nói, hắn chính là yêu nghiệt!"
“Giết hắn đi, báo thù cho Hàn sư huynh”.
"Đúng vậy, tất cả đệ tử nghe lệnh, cùng nhau hành động, tiêu diệt tên yêu nghiệt này, đừng cho hắn thêm bất kỳ cơ hội nào nữa”.
“Tuân lệnh!”
Tiếng đáp lại đồng loạt như sấm sét.
Nhưng khi rơi vào tai Vu Kiệt lại vô cùng đạo đức giả.
“Yêu nghiệt?’
“Lại là yêu nghiệt?”
Lông mày anh hơi nhướng lên, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn cùng cực: "Tao chỉ giết một người, liền trở thành yêu nghiệt. Còn tay bọn mày nhuốm máu của vô số người vô tội thì gọi là gì?"
Anh tiến lên một bước, giẫm lên xác của Hàn Tu Tử, giẫm lên thanh kiếm của gãy của ông ta: "Cả đời Vu Kiệt tao luôn hành sự dựa trên nguyên tắc, tôn trọng con người, sống ngay thẳng, làm việc theo luật pháp, sau khi chùa Hàn Sơn giết chết Tứ Đại Thánh Tử, tao vẫn luôn nhẫn nhịn phái Giang Hồ Truyền Thừa".
"Sư tôn của bọn mày muốn liên minh với người khác giết sư phụ tao, bây giờ bọn mày lại muốn hợp lại giết tao?"
“Vu Kiệt tao đã làm gì sai chứ?”
"Những người vô tội đó có gì sai chứ?"
“Nói cho tao biết đi!”
Dứt lời, Vu Kiệt giẫm một chân xuống đất, luồng khí kình cuồng bạo ngưng tụ ở lòng bàn chân, sau đó chỉ thấy một bóng người bay lên không trung, mặt đất dưới chân nứt ra thành những khe nứt như mạng nhện, một đường đao vụt qua trong màn mưa, Vu Kiệt xuất hiện trước mặt một võ giả tay cầm quạt sắt.
Võ giả đó giật mình hoảng hốt, sau đó nhanh chóng phất chiếc quạt sắt trên tay ra phóng về phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, thì cây đao kia đã chém ngang đầu hắn ta giống như sấm sét ngang trời.
Một đao chém qua, đầu liền rơi xuống đất.
“Độp!”
“Nói cho tao biết!”
“Tao đã làm gì sai?”
Vu Kiệt lại tiến lên, lao vào đám người kia, cây đao trong tay giống như gió thu thổi bay lá khô, chém ngang qua tất cả đệ tử đứng trước mặt anh.
Anh chất vấn.
Chất vấn đám võ giả tự cho mình là đúng.
Chất vấn ông trời tại sao nơi nơi đều có người muốn giết anh.
Chất vấn cái gọi là công đạo!
Không ai trả lời.
Vậy thì…giết!
Vu Kiệt không khống chế được luồng sát khí bên trong nữa, khí kình điên cuồng dâng trào trong người đã đưa tốc độ của anh lên một tầm cao mới.
Anh giết một võ giả nổi tiếng, những thi thể còn chưa kịp ngã xuống đất thì trong nháy mắt anh đã xuất hiện trước mặt một thuật sĩ, vị thuật sĩ kia đang chuẩn bị điều động pháp khí, nhưng khi ông ta vừa mới ngưng tụ được một đường Ấn Sát Tự thì luồng khí kình trong không trung đã tạo thành những mũi giáo đỏ như máu, đâm xuyên qua người ông ta.
Năm lần bảy lượt sử dụng chiêu thức giống nhau, mỗi lần tốc độ đều nhanh gấp đôi lần trước, tốc độ giết người càng ngày càng nhanh.
Không!
Không thể nói như vậy được!
Khi đám người này giết những người dân vô tội trong ngôi làng nhỏ trên núi Trường Mao để tìm kiếm Vu Kiệt, bọn chúng đã không còn là con người nữa.
Mà là…súc sinh!
Mài đao giết lợn!
Vu Kiệt giết, chính là một lũ súc sinh!
Cây đao trên tay anh bê bết máu, chảy dọc từ lưỡi đao đến mép đao.
Vu Kiệt di chuyển với tốc độ như vũ bão, liên tục lao qua đám đông, chỉ trong vài nhịp thở, đã có thêm bảy tám võ giả ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người còn lại bắt đầu hoảng sợ.
Từ nhỏ bọn họ vẫn luôn ở trong danh môn tu đạo làm gì được chứng kiến cảnh chiến đấu thực sự chứ, cũng chưa từng trải qua các trận chiến thực sự, đối mặt với những đả kích như vũ bão của Vu Kiệt, từ sâu thẳm trong lòng bọn họ đều có một cảm giác bất lực dâng lên.
Hàn Tu Tử đã chết. Đọc nhanh tại Vietwriter
Đệ tử nổi tiếng nắm giữ thuật pháp cũng đã chết rồi.
Ngày càng có nhiều thi thể ngã xuống.
Máu hòa với mưa, tạo thành dòng sông máu giữa đống thi thể.
Ông ta chết rồi!
Bọn họ đều chết rồi.
Lưỡi đao chém vào cổ ông ta không thể hiện được chút tài năng nào cả, tài năng đều nằm ở trong chiêu thức, tản ra sau lưỡi đao, tiếp tục hướng về phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu…
Chỉ còn lại một người đang đứng ở nơi này.
Đó là một nam võ giả cầm một thanh trường kiếm, hắn ta nuốt nước bọt, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm đống thi thể trên mặt đất, thậm chí cổ tay đã không còn sức lực để cầm kiếm nữa, hắn ta bật khóc, khóc rất lớn, đường đường là võ giả, nhưng khi đối mặt với nỗi sợ hãi của cái chết, vẫn không thể kiềm chế được.
Nhưng…
Sợ hãi không thể làm lý do.
Giây tiếp theo, Vu Kiệt cầm cây đao đi đến trước mặt hắn ta.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Vu Kiệt thôi, đã cảm thấy bản thân dường như đang rơi xuống vực thẳm của địa ngục, xương thịt chết cóng trên cánh đồng tuyết phủ đầy sương giá.
Vu Kiệt: “Nói cho tao biết!”
“Tao đã…làm gì sai?”
“Những người dân thường kia…có gì sai?”
“Nói đi chứ!”
Vu Kiệt thét lớn.
Nam võ giả đó sợ hãi ngã gục xuống đất.
Không đợi hắn ta đứng dậy trả lời, trong mắt anh đã hiện lên một tia lạnh lẽo!
Lần này, Vu Kiệt sẽ không mềm lòng nữa.
Thông cảm cho kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình!
Đây gọi là…một tên cũng không tha!
Đúng lúc này, trong vũng máu giữa đống thi thể kia, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giết hai mươi người, đây chỉ là một sự khởi đầu!
Anh phải giết, còn có năm người nữa!
Năm cường giả phong thánh!
Một tay Vu Kiệt cầm đao, tay kia cầm điện thoại lên rồi đặt lên tai.
“Tìm thấy chưa?”
“Xác nhận thông tin Vu Kiệt ở Lạc Thành là đúng hay sai chưa?”
“Tìm thấy tin tức và hành tung của hắn chưa?”
Ba câu hỏi liên tiếp, giọng điệu vô cùng gấp gáp.
Nhưng giây tiếp theo.
Khóe miệng Vu Kiệt lại nhếch lên cười nhạo.
Nghe thấy cường giả phong thánh đang sốt sắng tìm mình như vậy, anh không hề sợ, mà chỉ cảm thấy…nực cười!
Anh thả lỏng xương cốt, lạnh lùng nói vào điện thoại:
“Tôi ở đây này!”
“Không cần tìm!”
“Vu Kiệt tôi tự đến tìm các người!”
“Tính sổ rõ ràng!”
…
Nhưng người thì vô cùng nhạy bén.
Vì giết người không phải cây đao sai mà là người cầm đao, cây đao này có chặt được mọi vật cứng trên đời này hay không, điều quan trọng không phải là bản thân cây đao có phải là linh khí không mà là người cầm đao có đủ can đảm để đối đầu với hết thảy bất công trên thế gian này hay không!
Rõ ràng, ở thời điểm này, Vu Kiệt có.
Người thường thì sao?
Võ giả thì sao?
Người dân ở ngôi làng nhỏ trên núi Trường Mao có gì sai chứ? Chỉ vì sinh ra ở đây nên bị giết?
Chỉ vì bọn họ biết tin tức của Vu Kiệt nên đều bị giết?
Chỉ vì bọn họ nhìn thấy đám võ giả các người nên bị giết?
Trên đời này có rất nhiều quy tắc, tìm mãi cũng tìm không ra một quy tắc vô lý như vậy!
Võ giả là cái thá gì chứ!
Lưỡi đao gỉ đen phát ra ánh sáng chói lóa chặt đứt thanh trường kiếm trên tay Hàn Tu Tử, tiếng va chạm của đao kiếm giống như tiếng xương kêu răng rắc, kèm theo những tia sáng bắn ra chói mắt, phóng về phía trước.
Sau đó…
“Roạc!”
Giống như âm thanh của tờ giấy bị xé làm đôi.
Một dòng máu tuôn ra theo vết thương rạch thẳng trên thắt lưng, văng lên cổ tay và mặt của Vu Kiệt.
Cây đao chẻ củi kia chém xuống thắt lưng của Hàn Tu Tử.
Phần thân trên và phần thân dưới bị ngăn cách bằng một cây đao, trên dưới chia làm hai.
Hàn Tu Tử còn chưa kịp định thần lại thì trong nháy mắt ông ta đã mất đi ý thức, bóng tối vô tận tựa như những đám mây đen ùn ùn kéo đến, lại như ngọn lửa địa ngục bùng cháy, hoàn toàn nuốt chửng tầm nhìn của ông ta.
Không có đau đớn gì cả.
Cũng không có chiêu thức hoa lệ nào.
Nếu có, có lẽ đó chỉ là một chút hối hận thoáng qua.
Nhưng thật nực cười khi cái gọi là hối hận chẳng là cái thá gì cả!
Trong phút chốc, tất cả các đệ tử môn phái đứng xung quanh đều trợn tròn mắt không thể tin được nhìn chằm chằm thi thể kia, máu tươi bắn tung tóe khắp người bọn họ, mùi máu tanh nồng tràn ngập cả khu rừng.
Bọn họ đều bị choáng váng, chết đứng tại chỗ!
Trong mắt hiện rõ bốn chữ không thể tin được.
“Hàn…Hàn sư huynh chết rồi!”
“Chuyện...chuyện này làm sao có thể chứ?”
“Huynh…huynh ấy là cao thủ cấp bốn hóa kình đấy, sao có thể chết được chứ?”
“…”
Chết rồi!
Chết nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng.
Nhưng đây hoàn toàn là sự thật ngay trước mắt.
Ông ta thật sự chết rồi.
Bị Vu Kiệt giết chết rồi.
Đường đường là cường giả cấp bốn hóa kình, thì đã sao?
Vu Kiệt siết chặt cây đao trong tay, sát khí trong mắt càng ngày càng đỏ, khí tức đỏ rực trong đôi mắt kia cùng với vô số đường gân đỏ dần dần lan ra toàn bộ hốc mắt, cổ tay bắt đầu run lên bần bật, ngày càng kịch liệt. Dường như nhờ cú chặt đứt lúc nãy mà cây đao trong tay Vu Kiệt bỗng nhiên khơi dậy ý chí chiến đấu, văng vẳng vang lên tiếng kêu như ve sầu.
Đúng lúc này tất cả mọi người mới sực tỉnh lại, ai nấy cũng giống như hổ báo, ánh mắt hung hăng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
"Giết hắn đi, lại là tên này, lại là tên yêu nghiệt này phạm tội ác tày trời, nhìn mắt hắn đi, đó căn bản không phải là ánh mắt mà một con người nên có, hắn là tên yêu nghiệt mà vị Phật tổ ở chùa Hàn Sơn đã nói, hắn chính là yêu nghiệt!"
“Giết hắn đi, báo thù cho Hàn sư huynh”.
"Đúng vậy, tất cả đệ tử nghe lệnh, cùng nhau hành động, tiêu diệt tên yêu nghiệt này, đừng cho hắn thêm bất kỳ cơ hội nào nữa”.
“Tuân lệnh!”
Tiếng đáp lại đồng loạt như sấm sét.
Nhưng khi rơi vào tai Vu Kiệt lại vô cùng đạo đức giả.
“Yêu nghiệt?’
“Lại là yêu nghiệt?”
Lông mày anh hơi nhướng lên, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn cùng cực: "Tao chỉ giết một người, liền trở thành yêu nghiệt. Còn tay bọn mày nhuốm máu của vô số người vô tội thì gọi là gì?"
Anh tiến lên một bước, giẫm lên xác của Hàn Tu Tử, giẫm lên thanh kiếm của gãy của ông ta: "Cả đời Vu Kiệt tao luôn hành sự dựa trên nguyên tắc, tôn trọng con người, sống ngay thẳng, làm việc theo luật pháp, sau khi chùa Hàn Sơn giết chết Tứ Đại Thánh Tử, tao vẫn luôn nhẫn nhịn phái Giang Hồ Truyền Thừa".
"Sư tôn của bọn mày muốn liên minh với người khác giết sư phụ tao, bây giờ bọn mày lại muốn hợp lại giết tao?"
“Vu Kiệt tao đã làm gì sai chứ?”
"Những người vô tội đó có gì sai chứ?"
“Nói cho tao biết đi!”
Dứt lời, Vu Kiệt giẫm một chân xuống đất, luồng khí kình cuồng bạo ngưng tụ ở lòng bàn chân, sau đó chỉ thấy một bóng người bay lên không trung, mặt đất dưới chân nứt ra thành những khe nứt như mạng nhện, một đường đao vụt qua trong màn mưa, Vu Kiệt xuất hiện trước mặt một võ giả tay cầm quạt sắt.
Võ giả đó giật mình hoảng hốt, sau đó nhanh chóng phất chiếc quạt sắt trên tay ra phóng về phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, thì cây đao kia đã chém ngang đầu hắn ta giống như sấm sét ngang trời.
Một đao chém qua, đầu liền rơi xuống đất.
“Độp!”
“Nói cho tao biết!”
“Tao đã làm gì sai?”
Vu Kiệt lại tiến lên, lao vào đám người kia, cây đao trong tay giống như gió thu thổi bay lá khô, chém ngang qua tất cả đệ tử đứng trước mặt anh.
Anh chất vấn.
Chất vấn đám võ giả tự cho mình là đúng.
Chất vấn ông trời tại sao nơi nơi đều có người muốn giết anh.
Chất vấn cái gọi là công đạo!
Không ai trả lời.
Vậy thì…giết!
Vu Kiệt không khống chế được luồng sát khí bên trong nữa, khí kình điên cuồng dâng trào trong người đã đưa tốc độ của anh lên một tầm cao mới.
Anh giết một võ giả nổi tiếng, những thi thể còn chưa kịp ngã xuống đất thì trong nháy mắt anh đã xuất hiện trước mặt một thuật sĩ, vị thuật sĩ kia đang chuẩn bị điều động pháp khí, nhưng khi ông ta vừa mới ngưng tụ được một đường Ấn Sát Tự thì luồng khí kình trong không trung đã tạo thành những mũi giáo đỏ như máu, đâm xuyên qua người ông ta.
Năm lần bảy lượt sử dụng chiêu thức giống nhau, mỗi lần tốc độ đều nhanh gấp đôi lần trước, tốc độ giết người càng ngày càng nhanh.
Không!
Không thể nói như vậy được!
Khi đám người này giết những người dân vô tội trong ngôi làng nhỏ trên núi Trường Mao để tìm kiếm Vu Kiệt, bọn chúng đã không còn là con người nữa.
Mà là…súc sinh!
Mài đao giết lợn!
Vu Kiệt giết, chính là một lũ súc sinh!
Cây đao trên tay anh bê bết máu, chảy dọc từ lưỡi đao đến mép đao.
Vu Kiệt di chuyển với tốc độ như vũ bão, liên tục lao qua đám đông, chỉ trong vài nhịp thở, đã có thêm bảy tám võ giả ngã xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người còn lại bắt đầu hoảng sợ.
Từ nhỏ bọn họ vẫn luôn ở trong danh môn tu đạo làm gì được chứng kiến cảnh chiến đấu thực sự chứ, cũng chưa từng trải qua các trận chiến thực sự, đối mặt với những đả kích như vũ bão của Vu Kiệt, từ sâu thẳm trong lòng bọn họ đều có một cảm giác bất lực dâng lên.
Hàn Tu Tử đã chết. Đọc nhanh tại Vietwriter
Đệ tử nổi tiếng nắm giữ thuật pháp cũng đã chết rồi.
Ngày càng có nhiều thi thể ngã xuống.
Máu hòa với mưa, tạo thành dòng sông máu giữa đống thi thể.
Ông ta chết rồi!
Bọn họ đều chết rồi.
Lưỡi đao chém vào cổ ông ta không thể hiện được chút tài năng nào cả, tài năng đều nằm ở trong chiêu thức, tản ra sau lưỡi đao, tiếp tục hướng về phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu…
Chỉ còn lại một người đang đứng ở nơi này.
Đó là một nam võ giả cầm một thanh trường kiếm, hắn ta nuốt nước bọt, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm đống thi thể trên mặt đất, thậm chí cổ tay đã không còn sức lực để cầm kiếm nữa, hắn ta bật khóc, khóc rất lớn, đường đường là võ giả, nhưng khi đối mặt với nỗi sợ hãi của cái chết, vẫn không thể kiềm chế được.
Nhưng…
Sợ hãi không thể làm lý do.
Giây tiếp theo, Vu Kiệt cầm cây đao đi đến trước mặt hắn ta.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của Vu Kiệt thôi, đã cảm thấy bản thân dường như đang rơi xuống vực thẳm của địa ngục, xương thịt chết cóng trên cánh đồng tuyết phủ đầy sương giá.
Vu Kiệt: “Nói cho tao biết!”
“Tao đã…làm gì sai?”
“Những người dân thường kia…có gì sai?”
“Nói đi chứ!”
Vu Kiệt thét lớn.
Nam võ giả đó sợ hãi ngã gục xuống đất.
Không đợi hắn ta đứng dậy trả lời, trong mắt anh đã hiện lên một tia lạnh lẽo!
Lần này, Vu Kiệt sẽ không mềm lòng nữa.
Thông cảm cho kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình!
Đây gọi là…một tên cũng không tha!
Đúng lúc này, trong vũng máu giữa đống thi thể kia, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giết hai mươi người, đây chỉ là một sự khởi đầu!
Anh phải giết, còn có năm người nữa!
Năm cường giả phong thánh!
Một tay Vu Kiệt cầm đao, tay kia cầm điện thoại lên rồi đặt lên tai.
“Tìm thấy chưa?”
“Xác nhận thông tin Vu Kiệt ở Lạc Thành là đúng hay sai chưa?”
“Tìm thấy tin tức và hành tung của hắn chưa?”
Ba câu hỏi liên tiếp, giọng điệu vô cùng gấp gáp.
Nhưng giây tiếp theo.
Khóe miệng Vu Kiệt lại nhếch lên cười nhạo.
Nghe thấy cường giả phong thánh đang sốt sắng tìm mình như vậy, anh không hề sợ, mà chỉ cảm thấy…nực cười!
Anh thả lỏng xương cốt, lạnh lùng nói vào điện thoại:
“Tôi ở đây này!”
“Không cần tìm!”
“Vu Kiệt tôi tự đến tìm các người!”
“Tính sổ rõ ràng!”
…
Bình luận facebook