Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
Chương 102: Quyết đấu
Trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Lưu dùng túi đá che ngực lại, rất may cú đấm đó không làm tổn thương đến phổi, có lẽ cú đấm đầu tiên của võ sĩ quyền anh nước ngoài đó không dùng nhiều sức, nên cơ thể hắn ta không hề chịu chấn thương gây ra tử vong.
Hắn ta nằm trên ghế sô pha, vừa hút xì gà vừa cầm điện thoại nói: "Ông Lý, chuyện này giao cho ông rồi nhé, ông phải làm tốt cho tôi, đừng quên đấy!"
Đầu dây bên kia là Lý Mạnh, ông chủ lớn của phòng tập quyền anh Tứ Hải, ông ta cười nói: "Cậu Hàn, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ làm tốt chuyện mà cậu giao cho? Không phải chỉ là đánh trận giả, sau đó quay một đoạn video cậu đánh bại Lý Đại Năng rồi đăng lên mạng thôi sao, chuyện nhỏ!"
Hàn Lưu gật đầu, hắn ta híp mắt lại nghiêm nghị nói: "Đúng là chuyện nhỏ, nhưng vẫn phải chú ý, phải cho người khác biết tối hôm nay tôi bị đánh bay là vì trạng thái tôi không tốt!"
"Ông cũng biết tôi sắp liên hôn với cô chủ nhà họ Dương mà, ông cụ và gia chủ nhà họ Dương đã chuẩn bị xong tiệc cưới, chắc không bao lâu nữa sẽ phát thư mời của tiệc đính hôn, tuyệt đối không thể để chuyện này truyền đến tai của nhà họ Dương được!"
"Ông có hiểu ý trong đó không?"
Lý Mạnh tỏ vẻ đã hiểu cười nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi sẽ dặn dò tốt, nếu tên Lý Đại Năng đó dám dùng vũ lực thì tôi sẽ tống cổ hắn ta!"
"Cảm ơn nhé, vậy ngày mai gặp!"
"Được, mai gặp!"
Hàn Lưu nói xong thì cúp điện thoại.
Sau đó mắt hắn ta âm u lại, vừa nghĩ đến việc Triệu Lệ Lệ ra ngoài dạo phố với Lý Đại Năng và một người đàn ông khác thì trong lòng hắn ta cảm thấy khó chịu, tuy hắn ta đã đá Triệu Lệ Lệ rồi, nhưng đồ đê tiện đó lại tìm đàn ông khác nhanh như vậy, thật sự là đáng kinh tởm?
Đặc biệt là sau khi hắn ta được đưa về nhà, và nghe nói nhà vô địch của cuộc thi quyền anh tối nay là Lý Đại Năng thì trong lòng lập tức không vui.
Có ý gì chứ?
Hắn ta vừa mới bị đánh bay ra ngoài thì Lý Đại Năng đã lên sàn, tiếp đó còn tẩn cho tên Yamamoto Kazuo đó dập đầu chảy máu.
Chắc cũng là ý của ả đê tiện Triệu Lệ Lệ đó!
Còn một gã đàn ông da ngăm đen như cá trạch khác nữa, ăn mặc như kẻ ăn mày, nhìn đã thấy kinh tởm.
Hắn ta nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lý Đại Năng, không phải mày đánh đấm giỏi sao? Không phải mày yêu thầm Triệu Lệ Lệ sao? Ngày mai tao sẽ cho mày biết thế nào là có tiền mua tiên cũng được, mày cứ đợi đó đi! Xem tao có tháo xương mày ra không!"
…
Sau khi cúp điện thoại thì ánh mắt của Lý Đại Năng trĩu xuống.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?", nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta thì Vu Kiệt lập tức nhận ra điều bất thường.
Lý Đại Năng giả vờ mạnh mẽ, mỉm cười nói: "Anh Vu, không có gì, chỉ…chỉ là hơi mệt thôi, chúng ta vào phòng tập nghỉ ngơi đi!"
"Ừ…"
Vu Kiệt đành phải gật đầu: "Vậy được, chúng ta trở về thôi!"
Trở lại phòng tập, hai người tách ra đi về ký túc xá nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa xong thì Vu Kiệt nằm xuống, gối đầu lên tay, hồi tưởng về chuyện lúc sập tối.
Người đàn ông đó…là ai?
Anh không quen biết!
Dương Cẩm Tú…cô ấy…
Vu Kiệt thực sự rất vui khi nhìn thấy Dương Cẩm Tú bình an vô sự xuất hiện trước mặt mình, anh đoán rằng có lẽ khi mình đi giải cứu cô, thì bố cô cũng đã phái người đến, tình cờ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tóm lại anh đã tìm thấy Dương Cẩm Tú và xác định rằng cô đang ở Ninh Thành, nhưng bước tiếp theo…phải đi như thế nào đây?
Cô ấy ở đâu?
Ở khu nào?
Cô ấy đang làm gì?
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Vu Kiệt ngủ thiếp đi trong suy nghĩ mơ hồ.
Sáng sớm hôm sau, Vu Kiệt vẫn đang trong giấc ngủ, có lẽ do tối hôm qua uống hơi nhiều rượu, nhất thời không thích ứng được.
Sau khi Lý Đại Năng tỉnh dậy thì đặc biệt lặng lẽ đến ký túc xá của Vu Kiệt, trên tay hắn ta cầm một lá thư viết cho anh cả của mình.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra ngày hôm nay thì hắn ta có chút lo lắng, chuyện hắn ta thích Triệu Lệ Lệ là công khai, nhưng hắn ta cũng sợ Hàn Lưu biết được.
Nhà họ Hàn có quyền thế và tài nguyên ở Ninh Thành, mà hắn ta chẳng qua chỉ là em trai của ông chủ phòng tập quyền anh. Anh cả của hắn ta là Lưu Tam Pháo luôn nói không sợ nhà họ Hàn, nhưng trên thực tế một khi thật sự đối đầu thì hai anh em họ chỉ có thể bỏ mạng, hoàn toàn không có vốn để đấu với người ta.
Vì vậy sau khi nhận được điện thoại của quản lý và chỉ thị của ông chủ, thì hắn ta nhận ra cậu chủ nhà họ Hàn là người không lương thiện chút nào.
Có lẽ hôm nay…phải đưa ra một lời giải thích.
Hắn ta nghĩ cậu chủ nhà họ Hàn muốn cho hắn ta một bài học, để hắn ta tránh xa Triệu Lệ Lệ.
Vậy nên tối hôm qua hắn ta đã mất cả đêm để viết bức thư này, định nhờ anh Vu chuyển giúp.
Hắn ta không muốn bất cứ ai đi tìm cậu chủ nhà họ Hàn tính sổ vì mình, không đáng.
Hắn ta vừa nghĩ vừa đặt bức thư bên giường Vu Kiệt, sau đó xoay người rời đi ngay, đến phòng tập quyền anh, vừa vào cửa đã thấy võ đài bên trong phòng tập quyền anh đã được cố ý dọn dẹp, Hàn Lưu mặc võ phục và đứng làm nóng người trên trên võ đài.
Lý Mạnh, ông chủ phòng tập quyền anh thì bắt chéo chân ngồi bên cạnh và hút xì gà, còn có một nhóm các ông chủ doanh nghiệp lớn có địa vị rất cao và thân phận không đơn giản ở dưới võ đài làm khán giả.
“Ồ, nhà vô địch quyền anh ở Ninh Thành chúng ta đến rồi, mọi người vỗ tay!”, Lý Mạnh đứng dậy vỗ tay nói.
Sau khi trận vỗ tay vang dội dừng lại, Lý Mạnh sải bước về phía trước, kéo Lý Đại Năng sang một bên, trầm giọng nói: "Đại Năng à, tối qua quản lý Vương cũng đã nói với cậu rồi nhỉ! Ông chủ biết chuyện này có thể hơi áp lực đối với cậu, nhưng cậu cũng phải hiểu chuyện này là vì tương lai của phòng tập quyền anh!"
"Cậu yên tâm, cậu chủ Hàn biết nặng nhẹ, nhiều nhất cậu nằm ở bệnh viện một hai tháng, sau sự việc này tôi sẽ để phòng tập quyền anh mở một buổi họp báo, nói cậu rút khỏi thế giới quyền anh và rửa tay gác kiếm!"
"Ngoài ra tôi cũng sẽ cho cậu 5 triệu coi như là thù lao lần này, nhớ kỹ lát nữa khi đoạn video bắt đầu quay, tuyệt đối đừng dùng hết sức đánh trả, phải giả bộ biết không?"
Lý Đại Năng không có cách nào cả, đành cúi đầu trước quyền lực: "Tôi biết rồi ông chủ!"
"Ừ, tốt, vậy thì cậu chuẩn bị đi thay găng tay đi!"
"Được".
Nói xong thì Lý Mạnh rời đi, Lý Đại Năng không thể đưa ra lựa chọn khác.
Một khi hắn ta quyết định rời đi thì không chỉ bị phòng tập quyền anh Tứ Hải đuổi cổ, mà thậm chí còn bị giới quyền anh của Ninh Thành xa lánh, một người bình thường như hắn ta không chịu đựng nổi cái giá như vậy.
Sau vài phút chuẩn bị, Lý Đại Năng bước lên sàn đấu và đối đầu với Hàn Lưu.
Sân khấu dành cho người xem không quá gần, trong tình huống không có micro, họ không nghe thấy người trên sàn đấu nói gì.
Video bắt đầu quay, sau khi ông chủ Lý Mạnh đưa tay ra hiệu thì trận được gọi là "đấu võ khiêu chiến" riêng tư này đã bắt đầu.
Hàn Lưu xoa cổ tay, thản nhiên đi tới trước mặt Lý Đại Năng, lạnh giọng nói: "Trước khi ra tay, tao hỏi mày một vấn đề, có biết tại sao loài kiến được gọi là sinh vật hai chiều không?"
Lý Đại Năng là một người thô lỗ, lắc đầu nói: "Không biết!"
Hàn Lưu cười nói: "Đó là bởi đỉnh đầu của kiến không cúi xuống thì sẽ bị giẫm chết. Cho nên con kiến phải tự biết thân biết phận, không có tư cách ngóc đầu thì đừng ngóc đầu! "
"Giống y như mày bây giờ, hiểu không?"
Lý Đại Năng không nói chuyện, hắn ta hơi cúi xuống rồi gật đầu, sau đó giơ nắm đấm lên.
Hàn Lưu cũng giơ nắm đấm lên, đột nhiên hắn ta nhìn chằm chằm vào mắt Lý Đại Năng, trầm giọng nói: "Mày đoán xem hôm qua tao đã nhìn thấy gì?"
"Gì cơ?"
Hàn Lưu: "Tao thấy mày và Lệ Lệ đứng cạnh nhau, đúng vậy chứ?"
"Anh Hàn, đó là hiểu lầm, chỉ là tôi…"
"Bộp!"
Lý Đại Năng chưa kịp nói xong thì Hàn Lưu đã đấm mạnh trúng vào trán hắn ta.
"Thằng rẻ rách, tuy rằng ông mày đã chơi chán cái loại rách nát đó rồi, nhưng không có nghĩa là loại rác rưởi như mày cũng có thể đụng vào. Trước đây mày yêu thầm thì thôi đi, bây giờ còn bắt đầu táo bạo trắng trợn. Ai cho mày cái gan đó hả".
- ---------------------------
Trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Lưu dùng túi đá che ngực lại, rất may cú đấm đó không làm tổn thương đến phổi, có lẽ cú đấm đầu tiên của võ sĩ quyền anh nước ngoài đó không dùng nhiều sức, nên cơ thể hắn ta không hề chịu chấn thương gây ra tử vong.
Hắn ta nằm trên ghế sô pha, vừa hút xì gà vừa cầm điện thoại nói: "Ông Lý, chuyện này giao cho ông rồi nhé, ông phải làm tốt cho tôi, đừng quên đấy!"
Đầu dây bên kia là Lý Mạnh, ông chủ lớn của phòng tập quyền anh Tứ Hải, ông ta cười nói: "Cậu Hàn, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ làm tốt chuyện mà cậu giao cho? Không phải chỉ là đánh trận giả, sau đó quay một đoạn video cậu đánh bại Lý Đại Năng rồi đăng lên mạng thôi sao, chuyện nhỏ!"
Hàn Lưu gật đầu, hắn ta híp mắt lại nghiêm nghị nói: "Đúng là chuyện nhỏ, nhưng vẫn phải chú ý, phải cho người khác biết tối hôm nay tôi bị đánh bay là vì trạng thái tôi không tốt!"
"Ông cũng biết tôi sắp liên hôn với cô chủ nhà họ Dương mà, ông cụ và gia chủ nhà họ Dương đã chuẩn bị xong tiệc cưới, chắc không bao lâu nữa sẽ phát thư mời của tiệc đính hôn, tuyệt đối không thể để chuyện này truyền đến tai của nhà họ Dương được!"
"Ông có hiểu ý trong đó không?"
Lý Mạnh tỏ vẻ đã hiểu cười nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi sẽ dặn dò tốt, nếu tên Lý Đại Năng đó dám dùng vũ lực thì tôi sẽ tống cổ hắn ta!"
"Cảm ơn nhé, vậy ngày mai gặp!"
"Được, mai gặp!"
Hàn Lưu nói xong thì cúp điện thoại.
Sau đó mắt hắn ta âm u lại, vừa nghĩ đến việc Triệu Lệ Lệ ra ngoài dạo phố với Lý Đại Năng và một người đàn ông khác thì trong lòng hắn ta cảm thấy khó chịu, tuy hắn ta đã đá Triệu Lệ Lệ rồi, nhưng đồ đê tiện đó lại tìm đàn ông khác nhanh như vậy, thật sự là đáng kinh tởm?
Đặc biệt là sau khi hắn ta được đưa về nhà, và nghe nói nhà vô địch của cuộc thi quyền anh tối nay là Lý Đại Năng thì trong lòng lập tức không vui.
Có ý gì chứ?
Hắn ta vừa mới bị đánh bay ra ngoài thì Lý Đại Năng đã lên sàn, tiếp đó còn tẩn cho tên Yamamoto Kazuo đó dập đầu chảy máu.
Chắc cũng là ý của ả đê tiện Triệu Lệ Lệ đó!
Còn một gã đàn ông da ngăm đen như cá trạch khác nữa, ăn mặc như kẻ ăn mày, nhìn đã thấy kinh tởm.
Hắn ta nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lý Đại Năng, không phải mày đánh đấm giỏi sao? Không phải mày yêu thầm Triệu Lệ Lệ sao? Ngày mai tao sẽ cho mày biết thế nào là có tiền mua tiên cũng được, mày cứ đợi đó đi! Xem tao có tháo xương mày ra không!"
…
Sau khi cúp điện thoại thì ánh mắt của Lý Đại Năng trĩu xuống.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?", nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta thì Vu Kiệt lập tức nhận ra điều bất thường.
Lý Đại Năng giả vờ mạnh mẽ, mỉm cười nói: "Anh Vu, không có gì, chỉ…chỉ là hơi mệt thôi, chúng ta vào phòng tập nghỉ ngơi đi!"
"Ừ…"
Vu Kiệt đành phải gật đầu: "Vậy được, chúng ta trở về thôi!"
Trở lại phòng tập, hai người tách ra đi về ký túc xá nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa xong thì Vu Kiệt nằm xuống, gối đầu lên tay, hồi tưởng về chuyện lúc sập tối.
Người đàn ông đó…là ai?
Anh không quen biết!
Dương Cẩm Tú…cô ấy…
Vu Kiệt thực sự rất vui khi nhìn thấy Dương Cẩm Tú bình an vô sự xuất hiện trước mặt mình, anh đoán rằng có lẽ khi mình đi giải cứu cô, thì bố cô cũng đã phái người đến, tình cờ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tóm lại anh đã tìm thấy Dương Cẩm Tú và xác định rằng cô đang ở Ninh Thành, nhưng bước tiếp theo…phải đi như thế nào đây?
Cô ấy ở đâu?
Ở khu nào?
Cô ấy đang làm gì?
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Vu Kiệt ngủ thiếp đi trong suy nghĩ mơ hồ.
Sáng sớm hôm sau, Vu Kiệt vẫn đang trong giấc ngủ, có lẽ do tối hôm qua uống hơi nhiều rượu, nhất thời không thích ứng được.
Sau khi Lý Đại Năng tỉnh dậy thì đặc biệt lặng lẽ đến ký túc xá của Vu Kiệt, trên tay hắn ta cầm một lá thư viết cho anh cả của mình.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra ngày hôm nay thì hắn ta có chút lo lắng, chuyện hắn ta thích Triệu Lệ Lệ là công khai, nhưng hắn ta cũng sợ Hàn Lưu biết được.
Nhà họ Hàn có quyền thế và tài nguyên ở Ninh Thành, mà hắn ta chẳng qua chỉ là em trai của ông chủ phòng tập quyền anh. Anh cả của hắn ta là Lưu Tam Pháo luôn nói không sợ nhà họ Hàn, nhưng trên thực tế một khi thật sự đối đầu thì hai anh em họ chỉ có thể bỏ mạng, hoàn toàn không có vốn để đấu với người ta.
Vì vậy sau khi nhận được điện thoại của quản lý và chỉ thị của ông chủ, thì hắn ta nhận ra cậu chủ nhà họ Hàn là người không lương thiện chút nào.
Có lẽ hôm nay…phải đưa ra một lời giải thích.
Hắn ta nghĩ cậu chủ nhà họ Hàn muốn cho hắn ta một bài học, để hắn ta tránh xa Triệu Lệ Lệ.
Vậy nên tối hôm qua hắn ta đã mất cả đêm để viết bức thư này, định nhờ anh Vu chuyển giúp.
Hắn ta không muốn bất cứ ai đi tìm cậu chủ nhà họ Hàn tính sổ vì mình, không đáng.
Hắn ta vừa nghĩ vừa đặt bức thư bên giường Vu Kiệt, sau đó xoay người rời đi ngay, đến phòng tập quyền anh, vừa vào cửa đã thấy võ đài bên trong phòng tập quyền anh đã được cố ý dọn dẹp, Hàn Lưu mặc võ phục và đứng làm nóng người trên trên võ đài.
Lý Mạnh, ông chủ phòng tập quyền anh thì bắt chéo chân ngồi bên cạnh và hút xì gà, còn có một nhóm các ông chủ doanh nghiệp lớn có địa vị rất cao và thân phận không đơn giản ở dưới võ đài làm khán giả.
“Ồ, nhà vô địch quyền anh ở Ninh Thành chúng ta đến rồi, mọi người vỗ tay!”, Lý Mạnh đứng dậy vỗ tay nói.
Sau khi trận vỗ tay vang dội dừng lại, Lý Mạnh sải bước về phía trước, kéo Lý Đại Năng sang một bên, trầm giọng nói: "Đại Năng à, tối qua quản lý Vương cũng đã nói với cậu rồi nhỉ! Ông chủ biết chuyện này có thể hơi áp lực đối với cậu, nhưng cậu cũng phải hiểu chuyện này là vì tương lai của phòng tập quyền anh!"
"Cậu yên tâm, cậu chủ Hàn biết nặng nhẹ, nhiều nhất cậu nằm ở bệnh viện một hai tháng, sau sự việc này tôi sẽ để phòng tập quyền anh mở một buổi họp báo, nói cậu rút khỏi thế giới quyền anh và rửa tay gác kiếm!"
"Ngoài ra tôi cũng sẽ cho cậu 5 triệu coi như là thù lao lần này, nhớ kỹ lát nữa khi đoạn video bắt đầu quay, tuyệt đối đừng dùng hết sức đánh trả, phải giả bộ biết không?"
Lý Đại Năng không có cách nào cả, đành cúi đầu trước quyền lực: "Tôi biết rồi ông chủ!"
"Ừ, tốt, vậy thì cậu chuẩn bị đi thay găng tay đi!"
"Được".
Nói xong thì Lý Mạnh rời đi, Lý Đại Năng không thể đưa ra lựa chọn khác.
Một khi hắn ta quyết định rời đi thì không chỉ bị phòng tập quyền anh Tứ Hải đuổi cổ, mà thậm chí còn bị giới quyền anh của Ninh Thành xa lánh, một người bình thường như hắn ta không chịu đựng nổi cái giá như vậy.
Sau vài phút chuẩn bị, Lý Đại Năng bước lên sàn đấu và đối đầu với Hàn Lưu.
Sân khấu dành cho người xem không quá gần, trong tình huống không có micro, họ không nghe thấy người trên sàn đấu nói gì.
Video bắt đầu quay, sau khi ông chủ Lý Mạnh đưa tay ra hiệu thì trận được gọi là "đấu võ khiêu chiến" riêng tư này đã bắt đầu.
Hàn Lưu xoa cổ tay, thản nhiên đi tới trước mặt Lý Đại Năng, lạnh giọng nói: "Trước khi ra tay, tao hỏi mày một vấn đề, có biết tại sao loài kiến được gọi là sinh vật hai chiều không?"
Lý Đại Năng là một người thô lỗ, lắc đầu nói: "Không biết!"
Hàn Lưu cười nói: "Đó là bởi đỉnh đầu của kiến không cúi xuống thì sẽ bị giẫm chết. Cho nên con kiến phải tự biết thân biết phận, không có tư cách ngóc đầu thì đừng ngóc đầu! "
"Giống y như mày bây giờ, hiểu không?"
Lý Đại Năng không nói chuyện, hắn ta hơi cúi xuống rồi gật đầu, sau đó giơ nắm đấm lên.
Hàn Lưu cũng giơ nắm đấm lên, đột nhiên hắn ta nhìn chằm chằm vào mắt Lý Đại Năng, trầm giọng nói: "Mày đoán xem hôm qua tao đã nhìn thấy gì?"
"Gì cơ?"
Hàn Lưu: "Tao thấy mày và Lệ Lệ đứng cạnh nhau, đúng vậy chứ?"
"Anh Hàn, đó là hiểu lầm, chỉ là tôi…"
"Bộp!"
Lý Đại Năng chưa kịp nói xong thì Hàn Lưu đã đấm mạnh trúng vào trán hắn ta.
"Thằng rẻ rách, tuy rằng ông mày đã chơi chán cái loại rách nát đó rồi, nhưng không có nghĩa là loại rác rưởi như mày cũng có thể đụng vào. Trước đây mày yêu thầm thì thôi đi, bây giờ còn bắt đầu táo bạo trắng trợn. Ai cho mày cái gan đó hả".
- ---------------------------
Bình luận facebook