• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (84 Viewers)

  • Chương 890: Lại đến đây!

Tim Hứa Long như bị ai đó bóp chặt, hắn không dám dừng bước.

“Bộp!”

Hắn vẫn tiếp tục cúi đầu đi về hướng đó, nhắm mắt mà đi, đường cũng không thèm nhìn.

Cứ thế, hắn đụng vào một cơ thể cường tráng rồi theo quán tính ngã lăn ra đất.

Đường vốn là để cho người đi, thế nhưng có một số người lại rất thích đứng chắn đường.

Anh mạnh, anh có thể áp chế đối phương, thành công đi qua.

Còn anh yếu… thì cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Tuy nhiên, lúc đi đường, nhất định phải biết đâu là đường của mình.

Ít nhất thì phải mở mắt ra xem cho kỹ xem nó có thích hợp với mình không.

Hiện tại, Hứa Long có cảm giác như mình bị mù vậy.

Hắn cúi đầu nằm trên mặt đất, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi ủng quân đội màu đen.

Đôi ủng kia giẫm lên bùn lầy xen lẫn máu tươi, từng giọt mưa trĩu nặng rơi xuống, men theo thân ủng thấm xuống đất.

Hứa Long rất sợ hãi, sự sợ hãi trong mắt ngày càng nồng đậm.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông với ánh mắt sắc bén, ông ta tựa như một con thú hoang đang nhìn chòng chọc vào hắn.

Hắn vô thức cho rằng bản thân đã bị nuốt chửng mất rồi.

Mỗi bên có một người của tổ Báo bước đến giữ lấy Hứa Long.

Hướng Thiên Lĩnh lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi trước mặt và hỏi: “Sợ à?”

Hứa Long run lẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Yết hầu hắn không ngừng lên xuống, đầu lắc như trống bỏi.

“Vậy anh chạy làm gì?”

Hướng Thiên Lĩnh dò hỏi.

Hứa Long thầm hốt hoảng, mưa vẫn đổ như trút nước, bản thân hắn lúc này chẳng khác nào con thuyền lá lênh đênh giữa đại dương bao la, mà trước mặt là một con sóng thần hung hãn đang điên cuồng lao đến.

Không chạy?

Không chạy e là hắn còn chết nhanh hơn.

Hắn biết rõ bản thân đã làm những gì, ân oán giữa hắn và Vu Kiệt đã sớm tồn tại.

Hắn dẫn người giả danh nhân viên công vụ đến quán bar bắt Vu Kiệt, gây hỗn loạn.

Tuy rằng chưa đánh nhau, lại còn bị đưa về đồn, nhưng nhờ có nhà họ Thường nên hắn đã nhanh chóng được đưa ra khỏi đó.

Hắn đã giết Ngô Vĩ, bắt cóc Ngô Tiểu Phàm đem đến nhà họ Thường.

Chính vì thế hắn mới biết được chuyện Ngô Tiểu Phàm là ân nhân cứu mạng của Vu Kiệt.

Trước mặt những nhân vật lớn, hắn đóng vai trò là người bắt buộc Vu Kiệt phải đến đây.

Hiện tại… đám người mặc đồng phục này xuất hiện, mục đích là để bảo vệ Vu Kiệt, chưa kể, thái độ của bọn họ còn rất thận trọng.

Lúc này, hắn có cảm giác mình đã gây họa lớn rồi.

“Tôi hỏi anh, anh chạy làm gì?”

Hướng Thiên Lĩnh lần nữa lên tiếng hỏi.

Yết hầu Hứa Long càng lên xuống dữ dội, hắn khó có thể giữ được bình tĩnh.

Hắn tuyệt vọng.

“Phù phù!”

Hai đầu gối Hứa Long mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin các người…”

Giọng hắn rất khó nghe, cứ như trong cổ họng bị nhét một miếng vải vậy, khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.

“Mau đi!”

Hướng Thiên Lĩnh liếc nhìn gã thanh niên này bằng ánh mắt xem thường, sau đó lắc đầu, phất tay ra hiệu.

Đầu óc Hứa Long trống rỗng, thậm chí người của tổ Báo phải khiêng hắn đi.

Hướng Thiên Lĩnh bước đến bên cạnh Mạc Vãn Phong.

Hai người nghiêm túc đứng trước dinh thự nhà họ Thường dưới cơn mưa đêm.

“Rốt cuộc, một số việc cũng đã xong!”

Hướng Thiên Lĩnh cảm khái.

“Đúng vậy, nhưng vẫn còn một số việc chỉ mới bắt đầu mà thôi!”

Mạc Vãn Phong nói một cách sâu xa.

Sau đó hai người lại rơi vào trầm mặc.

Chuyện kết thúc kéo theo rất nhiều mạng người.

Mà chuyện bắt đầu, cũng khiến rất nhiều người phải chết.

Bọn họ hiểu rất rõ, thế giới này lại sắp nổi lên một trận gió tanh mưa máu.

Bầu trời âm u, một chiếc máy bay trực thăng có in ký hiệu đặc thù hạ xuống sân thượng một bệnh viện cao cấp.

Dường như có một ngọn núi lớn thoáng chốc đè xuống toàn bộ bệnh viện, khiến cho tất cả bác sĩ, y tá đều đứng ngồi không yên.

“Bệnh viện có thông báo khẩn!”

“Tất cả giáo sư, bác sĩ chủ nhiệm, phó chủ nhiệm lập tức đến phòng họp!”

“Tất cả các phòng ban tập trung vào công tác của mình, đảm bảo bộ máy được vận hành hoàn thiện”.

“Tất cả nhân viên đang trong thời gian nghỉ lập tức quay về bệnh viện trong vòng nửa tiếng, nếu không về được thì cũng đừng về nữa”.

Phút chốc, một loạt thông báo được gửi đến điện thoại di động của toàn bộ nhân viên bệnh viện.

Một bệnh nhân được đưa từ tầng cao nhất xuống, sau đó đẩy thẳng vào phòng VIP.

Trên hành lang có rất nhiều người mặt đồng phục thống nhất đứng canh gác, cả đám đều sát khí đằng đằng.

Không ai biết thân phận những người này, mà cũng không ai dám hỏi.

Ngay khi cổng bệnh viện được mở ra, tất cả bảo vệ đều được thay thế bằng những người này, đảm bảo tính an toàn cho mỗi một nhân viên trong bệnh viện.

Sau khi Vu Kiện được đưa đến, những bác sĩ ở phòng họp cũng được thả ra.

Vẻ mặt bọn họ tràn đầy lo lắng, cứ như lâm đại địch vậy, tất cả vội vàng chạy về phía căn phòng VIP kia.

Đây đều là những bác sĩ tài giỏi nhất, bao gồm các khoa chỉnh hình, khoa nội, khoa tiêu hóa, khoa thần kinh,…

Trong phòng lưu trữ máu.

“Bệnh nhân trong phòng VIP kia thuộc nhóm máu Rh (-), mau chuyển một ít từ bệnh viện khác đến, tôi sợ không đủ đấy!”

“Đúng vậy, không ngờ vị kia lại thuộc nhóm máu hiếm, để tôi gọi điện!”

“Bệnh nhân phòng số 3 cần truyền máu, tôi đi đây!”

“Bệnh nhân đó không truyền máu sẽ chết à?”

“… Hẳn là không, vẫn có thể đợi được!”

“Vậy thì đợi đi, đến khi vị ở phòng VIP kia ổn rồi tính tiếp!”

Phòng dụng cụ.

“Các người làm gì vậy, sao vẫn chưa đi lấy kim tiêm và ống truyền dịch?”

Một y tá tỏ vẻ tức giận nhìn những bác sĩ đang đứng trước cửa, lên tiếng hỏi.

“Đều dừng lại hết, nếu những thiết bị mà bệnh nhân ở phòng VIP kia cần dùng không có thì cô có chịu trách nhiệm nổi không?”

Một bác sĩ trợn trừng mắt quát.

Những lời ở phòng họp vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.

Vì tính mạng của người thân mình, ông ta không dám chậm trễ dù là một chút.

Phòng cấp cứu.

“Bác sĩ… hình như tay của tôi bị gãy rồi, mau tìm người băng bó cho tôi đi!”

Một bệnh nhân đến chữa bệnh nói.

Bác sĩ cấp cứu liếc nhìn cánh tay người nọ.

“Ra vườn kiếm cây gỗ nào đó cố định trước cho anh ta đi!”

Bác sĩ nhíu mày và nói.

“…”, người bệnh.

“…”, y tá.

Lúc này, nhân viên của từng phòng, từng ban đều sẵn sàng trận địa đón địch.

Không phải bọn họ không muốn điều trị cho bệnh nhân, không muốn dùng thuốc hay thiết bị, mà là bọn họ không dám.

Tuy rằng hiện tại mọi thứ đều rất đầy đủ, nhưng lỡ như thiếu thì phải làm sao?

Nếu như một trong số những thứ này bị bệnh nhân khác sử dụng hết, nhưng lại cần để cứu chữa cho vị ở phòng VIP kia thì ai chịu trách nhiệm?

Ban lãnh đạo bệnh viện đã nói nếu bệnh nhân VIP kia xảy ra chuyện gì, e là tất cả nhân viên của bệnh viện đều phải chịu trách nhiệm.

Thậm chí, tiền đồ tương lai của bọn họ cũng sẽ chấm dứt.

Những bệnh nhân của bệnh viện rơi vào đường cùng, đành phải chuyển viện.

Tuy nhiên, làm thế cũng giúp bệnh viện trút được gánh nặng.

Tối nay, cái bệnh viện này không ngủ được rồi.

Không chỉ riêng bệnh viện, còn rất nhiều nơi khác cũng đèn đuốc sáng trưng.

Tại tòa nhà văn phòng của cục cảnh sát ở khu chợ trung tâm Lạc Thành.

Từng chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.

Có một người đàn ông bị áp giải vào tòa nhà.

Hứa Long ngẩng đầu nhìn, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống.

“Lại đến đây…”

Thế nhưng hắn biết, lúc này, người nhà họ Thường sẽ không đến cứu hắn được nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom