Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 895: Một con chó trung thành
Một chiếc Rolls-Royce sang trọng đang đi về phía khu trang viên nào đó.
Trong xe, một nam thanh niên đang ngồi ở ghế sau, tay chống cằm nhìn xa xăm.
Người đó chính là Thượng Quan Bắc!
Trên mặt hắn ta không chút biểu cảm, giống như một tảng băng.
Lúc này, hắn ta đang trên đường đi đến trang viên để tham gia bữa yến tiệc thịnh soạn.
Đây là bữa yến tiệc của các gia tộc hào môn ở thủ đô, do các thanh niên con nhà thế gia đặc biệt chuẩn bị cho Thượng Quan Bắc.
Tin tức Vu Kiệt xảy ra chuyện ở Lạc Thành đã khiến những thanh niên này hân hoan vui mừng, vô cùng phấn khởi.
Bọn họ cảm thấy cục diện nhất đỉnh tứ đại nhất định sẽ thay đổi.
Bây giờ điều bọn họ cần phải làm, chính là nghĩ cách để tìm chỗ dựa cho tương lai.
Mà trong lòng bọn họ, địa vị của Thượng Quan Bắc vô cùng cao.
Đây cũng chính là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Đối với những chuyện bình thường không đâu như thế này, Thượng Quan Bắc cũng không hề phản cảm.
Hắn ta cần phải lôi kéo phe cánh về phía mình cho tương lai, để bọn họ làm việc cho hắn ta.
Vốn dĩ là chuyện hai bên đều vui vẻ, nhưng hôm nay Thượng Quan Bắc không được vui cho lắm.
Hắn ta mở cửa sổ trời ra, nhìn lên trên cao.
Trời vừa mới mưa xong.
Mặc dù bầu trời lúc này có chút u ám, nhưng Thượng Quan Bắc không hề chán ghét.
Mà có một cảm giác thanh lọc sạch sẽ hơn.
Bởi vì trận mưa này, đã cuốn trôi rất nhiều thứ.
Hai mắt Thượng Quan Bắc hơi đờ đẫn, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Không nhìn thấy đám mây nào cả, bởi vì mây đang che kín cả bầu trời.
Hắn ta nhìn đến xuất thần, nhìn đến say mê.
Trong đầu hắn ta không ngừng tưởng tượng, trong vụ việc lần này Vu Kiệt sẽ chết như thế nào?
Thi thể của Vu Kiệt có nguyên vẹn không?
Trước khi sắp chết, Vu Kiệt có nghĩ đến hắn ta không?
Dù sao, đối với Vu Kiệt hắn ta cũng là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh!
Những chuyện này đều không chắc, hắn ta cần tin tức chuẩn xác.
Chiếc Rolls-Royce này đã dừng lại trước cổng trang viên được mười phút.
Thượng Quan Bắc không có tâm trạng xuống xe, những người trong trang viên kia không bằng một phần ngàn của Vu Kiệt.
Phía trong trang viên, một thanh niên mặc trang phục sang trọng bước ra,
Hắn đi đến trước của biệt thự, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang dừng trước cửa,
Dường như nghĩ ra điều gì đó, hắn liếc nhìn bảo vệ đứng xung quanh, bảo bọn họ trải thảm đỏ từ cửa đến chỗ chiếc Rolls-Royce kia.
Hắn là một trong những người tổ chức bữa yến tiệc này, cũng chính là cậu chủ của nhà họ Sở, chủ nhân của khu trang viên này.
Sở Dương Ngọc.
Nhà họ Sở vốn là gia tộc hạng ba ở thủ đô, chỉ cần một cơ hội thì có thể thuận lợi chuyển mình trở thành gia tộc hạng hai.
Hoặc là, nói không chừng còn có thể trở thành gia tộc hạng một.
Nhà họ Sở đợi cơ hội này rất lâu rồi.
Dưới nền hơi ướt, Sở Dương Ngọc sợ sẽ làm bẩn giày, ảnh hưởng đến tâm trạng của Thượng Quan Bắc.
Tất cả những chuyện này đều là vì lấy lòng Thượng Quan Bắc.
Thái độ của hắn vô cùng nhún nhường, cứ như vậy đi đến trước cửa chiếc Rolls-Royce kia.
"Xin chào cậu chủ Thượng Quan".
Sở Dương Ngọc cung kính cúi người chào Thượng Quan Bắc.
Thượng Quan Bắc thu hồi tầm mắt, hạ cửa kính xe, quay đầu sang nhìn.
"Có chuyện gì?"
Giọng của Thượng Quan Bắc lạnh ngắt, thờ ơ hỏi.
Thái độ của Sở Dương Ngọc vẫn cung kính như cũ, cúi đầu tươi cười nói.
"Những vị cậu chủ khác đến tham gia yến tiệc đều đang đợi anh vào đấy ạ".
“Biết rồi”.
Thượng Quan Bắc lạnh nhạt nói, không hề sốt ruột, lại tiếp tục nhìn lên bầu trời.
Sở Dương Ngọc cũng không sốt sắng, cung kính cúi người thấp hơn nữa.
“Gần đây trời trở lạnh, cậu chủ Thượng Quan cần phải chú ý sức khỏe, thế cục hiện tại ở thủ đô không thể thiếu anh được đâu ạ”.
“Hơn nữa những vị cậu chủ kia cũng đang đợi sự chỉ đạo của anh, mới dám hành động ạ”.
“E là chính anh cũng không hiểu rõ sự quan trọng của chính mình, cậu chủ Thượng Quan chính là người được Thượng đế chọn đấy ạ”.
Hắn rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không cao lắm.
Thượng Quan Bắc không ghét những lời nịnh hót này.
Có điều Thượng Quan Bắc cảm thấy tên này diễn hơi quá, giống như tưởng bản thân là một người rất có địa vị.
“Tôi vừa trở lại, không thích kết bạn”.
Đôi mắt lạnh băng của Thượng Quan Bắc khẽ di chuyển, nhìn người này một lượt, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn tìm một con chó, một con chó trung thành”.
Nghe vậy, Sở Dương Ngọc không hề tức giận, ngược lại càng vui vẻ hơn.
Nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ, liên tục gật đầu, hai mắt long lanh phát sáng.
Làm một con chó, cũng là chó của nhà Thượng Quan.
Hắn nịnh nọt, gật đầu đáp: “Cậu chủ Thượng Quan, đừng nói là chó, bất kể anh cần con vật gì, phía sau luôn có rất nhiều người tranh nhau kéo đến”.
“Haha”.
Thượng Quan Bắc nở một nụ cười hiếm có, hắn ta cần chính là loại người này.
“Tôi đang đợi một tin tức, một tin tức có thể khiến yến hội bùng cháy, tôi muốn đợi tin tức của Vu Kiệt".
Thượng Quan Bắc lạnh nhạt nói, nhìn lên bầu trời.
Nghe thấy cái tên Vu Kiệt này, Sở Dương Ngọc khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Chuyện này…chúng tôi cũng không biết…”
Gia tộc hạng ba như bọn họ, sao có thể biết tin tức của Vu Kiệt được chứ.
Có điều, vì để khiến tâm trạng của chủ nhân vui vẻ, hắn lại bắt đầu ton hót, giả vờ càng giống một con chó hơn.
“Cậu chủ Thượng Quan, bây giờ anh trở lại rồi, cái tên tạp chủng kia không biết sống chết thế nào!”
“Sau này, trong thế hệ trẻ ở thủ đô, cậu chủ Thượng Quan nhất định là người đứng đầu, nổi tiếng khắp thủ đô này!”
“Nhà họ Lý đang trên đà sụp đổ, nhà Thượng Quan sẽ sớm đạp nhà họ Lý dưới chân mà thôi!”
…
Sở Dương Ngọc rất thông minh, một bên đè nhà họ Lý xuống đất, một bên nâng nhà Thượng Quan lên mây.
Thượng Quan Bắc im lặng lắng nghe, không bình luận, nhưng lại cảm thấy những lời này rất êm tai.
Có điều, đúng lúc Sở Dương Ngọc vừa nói xong, điện thoại của Thượng Quan Bắc cũng nhận được tin nhắn.
Hắn ta lấy điện thoại ra xem, mở tin nhắn đầu tiên.
Nụ cười trên môi hắn ta bỗng cứng ngắc, hai mắt trợn tròn.
“Vu Kiệt…vẫn chưa chết…”
Hắn ta hoảng loạn, cả người như chìm trong bóng tối, đột nhiên mất hết phương hướng tương lai.
Chuyện này sao có thể xảy ra chứ!
Rõ ràng là năm cường giả phong thánh đích thân đi giết Vu Kiệt!
Tay của hắn ta hơi run lên, nghĩ đến còn có tin nhắn khắc, nên vội mở ra xem.
“Giết chết…năm vị…chuyện này…”
Điện thoại trên tay Thượng Quan Bắc đột nhiên rơi xuống chân hắn ta.
Trước mặt hắn ta bỗng trở nên đen mịt, cảm giác giống như rơi xuống vực sâu không đáy.
Một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại được, cả người thừ ra.
“Cậu chủ Thượng Quan, nếu như đến lúc đó, anh muốn kìm hãm nhà họ Lý, thì những chuyện tiếp đó cứ giao cho những gia tộc như chúng tôi là được rồi”.
“Tiêu diệt nhà họ Lý, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa chúng tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng!”
“Mong anh hãy tin vào thực lực của chúng tôi, chúng tôi chỉ cần một cơ hội! Cậu chủ Thượng Quan…cậu chủ Thượng Quan…”
Sở Dương Ngọc càng nói càng hăng, giống như một con chó, chậm rãi cúi đầu đến gần cửa xe.
Thậm chí mông của hắn còn ngoe nguẩy qua lại, trông càng giống một con chó hơn.
“Bộp!”
Thượng Quan Bắc đột nhiên tát vào mặt Sở Dương Ngọc một bạt tai.
“Thượng Quan, anh...!”
“Câm mồm!”
Hai mắt Thượng Quan Bắc đỏ ngầu, vô cùng lo lắng.
Hắn ta trừng mắt nhìn Sở Dương Ngọc, hận không thể giết hắn, khiến hắn im lặng mãi mãi.
"Mày đừng tự gây thêm phiền phức cho bản thân! Cũng đừng gây phiền toái cho tao!"
"Lái xe!"
Thượng Quan Bắc tức giận quát.
Sau đó, chiếc Rolls-Royce này chầm chậm khởi động rồi rời khỏi trang viên.
"Đã xảy ra…chuyện gì vậy?"
Sở Dương Ngọc đưa tay che một bên má sưng đỏ kia, nhìn chiếc xe khuất dần với vẻ mặt bối rối.
Trong xe, một nam thanh niên đang ngồi ở ghế sau, tay chống cằm nhìn xa xăm.
Người đó chính là Thượng Quan Bắc!
Trên mặt hắn ta không chút biểu cảm, giống như một tảng băng.
Lúc này, hắn ta đang trên đường đi đến trang viên để tham gia bữa yến tiệc thịnh soạn.
Đây là bữa yến tiệc của các gia tộc hào môn ở thủ đô, do các thanh niên con nhà thế gia đặc biệt chuẩn bị cho Thượng Quan Bắc.
Tin tức Vu Kiệt xảy ra chuyện ở Lạc Thành đã khiến những thanh niên này hân hoan vui mừng, vô cùng phấn khởi.
Bọn họ cảm thấy cục diện nhất đỉnh tứ đại nhất định sẽ thay đổi.
Bây giờ điều bọn họ cần phải làm, chính là nghĩ cách để tìm chỗ dựa cho tương lai.
Mà trong lòng bọn họ, địa vị của Thượng Quan Bắc vô cùng cao.
Đây cũng chính là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Đối với những chuyện bình thường không đâu như thế này, Thượng Quan Bắc cũng không hề phản cảm.
Hắn ta cần phải lôi kéo phe cánh về phía mình cho tương lai, để bọn họ làm việc cho hắn ta.
Vốn dĩ là chuyện hai bên đều vui vẻ, nhưng hôm nay Thượng Quan Bắc không được vui cho lắm.
Hắn ta mở cửa sổ trời ra, nhìn lên trên cao.
Trời vừa mới mưa xong.
Mặc dù bầu trời lúc này có chút u ám, nhưng Thượng Quan Bắc không hề chán ghét.
Mà có một cảm giác thanh lọc sạch sẽ hơn.
Bởi vì trận mưa này, đã cuốn trôi rất nhiều thứ.
Hai mắt Thượng Quan Bắc hơi đờ đẫn, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Không nhìn thấy đám mây nào cả, bởi vì mây đang che kín cả bầu trời.
Hắn ta nhìn đến xuất thần, nhìn đến say mê.
Trong đầu hắn ta không ngừng tưởng tượng, trong vụ việc lần này Vu Kiệt sẽ chết như thế nào?
Thi thể của Vu Kiệt có nguyên vẹn không?
Trước khi sắp chết, Vu Kiệt có nghĩ đến hắn ta không?
Dù sao, đối với Vu Kiệt hắn ta cũng là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh!
Những chuyện này đều không chắc, hắn ta cần tin tức chuẩn xác.
Chiếc Rolls-Royce này đã dừng lại trước cổng trang viên được mười phút.
Thượng Quan Bắc không có tâm trạng xuống xe, những người trong trang viên kia không bằng một phần ngàn của Vu Kiệt.
Phía trong trang viên, một thanh niên mặc trang phục sang trọng bước ra,
Hắn đi đến trước của biệt thự, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang dừng trước cửa,
Dường như nghĩ ra điều gì đó, hắn liếc nhìn bảo vệ đứng xung quanh, bảo bọn họ trải thảm đỏ từ cửa đến chỗ chiếc Rolls-Royce kia.
Hắn là một trong những người tổ chức bữa yến tiệc này, cũng chính là cậu chủ của nhà họ Sở, chủ nhân của khu trang viên này.
Sở Dương Ngọc.
Nhà họ Sở vốn là gia tộc hạng ba ở thủ đô, chỉ cần một cơ hội thì có thể thuận lợi chuyển mình trở thành gia tộc hạng hai.
Hoặc là, nói không chừng còn có thể trở thành gia tộc hạng một.
Nhà họ Sở đợi cơ hội này rất lâu rồi.
Dưới nền hơi ướt, Sở Dương Ngọc sợ sẽ làm bẩn giày, ảnh hưởng đến tâm trạng của Thượng Quan Bắc.
Tất cả những chuyện này đều là vì lấy lòng Thượng Quan Bắc.
Thái độ của hắn vô cùng nhún nhường, cứ như vậy đi đến trước cửa chiếc Rolls-Royce kia.
"Xin chào cậu chủ Thượng Quan".
Sở Dương Ngọc cung kính cúi người chào Thượng Quan Bắc.
Thượng Quan Bắc thu hồi tầm mắt, hạ cửa kính xe, quay đầu sang nhìn.
"Có chuyện gì?"
Giọng của Thượng Quan Bắc lạnh ngắt, thờ ơ hỏi.
Thái độ của Sở Dương Ngọc vẫn cung kính như cũ, cúi đầu tươi cười nói.
"Những vị cậu chủ khác đến tham gia yến tiệc đều đang đợi anh vào đấy ạ".
“Biết rồi”.
Thượng Quan Bắc lạnh nhạt nói, không hề sốt ruột, lại tiếp tục nhìn lên bầu trời.
Sở Dương Ngọc cũng không sốt sắng, cung kính cúi người thấp hơn nữa.
“Gần đây trời trở lạnh, cậu chủ Thượng Quan cần phải chú ý sức khỏe, thế cục hiện tại ở thủ đô không thể thiếu anh được đâu ạ”.
“Hơn nữa những vị cậu chủ kia cũng đang đợi sự chỉ đạo của anh, mới dám hành động ạ”.
“E là chính anh cũng không hiểu rõ sự quan trọng của chính mình, cậu chủ Thượng Quan chính là người được Thượng đế chọn đấy ạ”.
Hắn rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không cao lắm.
Thượng Quan Bắc không ghét những lời nịnh hót này.
Có điều Thượng Quan Bắc cảm thấy tên này diễn hơi quá, giống như tưởng bản thân là một người rất có địa vị.
“Tôi vừa trở lại, không thích kết bạn”.
Đôi mắt lạnh băng của Thượng Quan Bắc khẽ di chuyển, nhìn người này một lượt, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn tìm một con chó, một con chó trung thành”.
Nghe vậy, Sở Dương Ngọc không hề tức giận, ngược lại càng vui vẻ hơn.
Nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ, liên tục gật đầu, hai mắt long lanh phát sáng.
Làm một con chó, cũng là chó của nhà Thượng Quan.
Hắn nịnh nọt, gật đầu đáp: “Cậu chủ Thượng Quan, đừng nói là chó, bất kể anh cần con vật gì, phía sau luôn có rất nhiều người tranh nhau kéo đến”.
“Haha”.
Thượng Quan Bắc nở một nụ cười hiếm có, hắn ta cần chính là loại người này.
“Tôi đang đợi một tin tức, một tin tức có thể khiến yến hội bùng cháy, tôi muốn đợi tin tức của Vu Kiệt".
Thượng Quan Bắc lạnh nhạt nói, nhìn lên bầu trời.
Nghe thấy cái tên Vu Kiệt này, Sở Dương Ngọc khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Chuyện này…chúng tôi cũng không biết…”
Gia tộc hạng ba như bọn họ, sao có thể biết tin tức của Vu Kiệt được chứ.
Có điều, vì để khiến tâm trạng của chủ nhân vui vẻ, hắn lại bắt đầu ton hót, giả vờ càng giống một con chó hơn.
“Cậu chủ Thượng Quan, bây giờ anh trở lại rồi, cái tên tạp chủng kia không biết sống chết thế nào!”
“Sau này, trong thế hệ trẻ ở thủ đô, cậu chủ Thượng Quan nhất định là người đứng đầu, nổi tiếng khắp thủ đô này!”
“Nhà họ Lý đang trên đà sụp đổ, nhà Thượng Quan sẽ sớm đạp nhà họ Lý dưới chân mà thôi!”
…
Sở Dương Ngọc rất thông minh, một bên đè nhà họ Lý xuống đất, một bên nâng nhà Thượng Quan lên mây.
Thượng Quan Bắc im lặng lắng nghe, không bình luận, nhưng lại cảm thấy những lời này rất êm tai.
Có điều, đúng lúc Sở Dương Ngọc vừa nói xong, điện thoại của Thượng Quan Bắc cũng nhận được tin nhắn.
Hắn ta lấy điện thoại ra xem, mở tin nhắn đầu tiên.
Nụ cười trên môi hắn ta bỗng cứng ngắc, hai mắt trợn tròn.
“Vu Kiệt…vẫn chưa chết…”
Hắn ta hoảng loạn, cả người như chìm trong bóng tối, đột nhiên mất hết phương hướng tương lai.
Chuyện này sao có thể xảy ra chứ!
Rõ ràng là năm cường giả phong thánh đích thân đi giết Vu Kiệt!
Tay của hắn ta hơi run lên, nghĩ đến còn có tin nhắn khắc, nên vội mở ra xem.
“Giết chết…năm vị…chuyện này…”
Điện thoại trên tay Thượng Quan Bắc đột nhiên rơi xuống chân hắn ta.
Trước mặt hắn ta bỗng trở nên đen mịt, cảm giác giống như rơi xuống vực sâu không đáy.
Một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại được, cả người thừ ra.
“Cậu chủ Thượng Quan, nếu như đến lúc đó, anh muốn kìm hãm nhà họ Lý, thì những chuyện tiếp đó cứ giao cho những gia tộc như chúng tôi là được rồi”.
“Tiêu diệt nhà họ Lý, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa chúng tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng!”
“Mong anh hãy tin vào thực lực của chúng tôi, chúng tôi chỉ cần một cơ hội! Cậu chủ Thượng Quan…cậu chủ Thượng Quan…”
Sở Dương Ngọc càng nói càng hăng, giống như một con chó, chậm rãi cúi đầu đến gần cửa xe.
Thậm chí mông của hắn còn ngoe nguẩy qua lại, trông càng giống một con chó hơn.
“Bộp!”
Thượng Quan Bắc đột nhiên tát vào mặt Sở Dương Ngọc một bạt tai.
“Thượng Quan, anh...!”
“Câm mồm!”
Hai mắt Thượng Quan Bắc đỏ ngầu, vô cùng lo lắng.
Hắn ta trừng mắt nhìn Sở Dương Ngọc, hận không thể giết hắn, khiến hắn im lặng mãi mãi.
"Mày đừng tự gây thêm phiền phức cho bản thân! Cũng đừng gây phiền toái cho tao!"
"Lái xe!"
Thượng Quan Bắc tức giận quát.
Sau đó, chiếc Rolls-Royce này chầm chậm khởi động rồi rời khỏi trang viên.
"Đã xảy ra…chuyện gì vậy?"
Sở Dương Ngọc đưa tay che một bên má sưng đỏ kia, nhìn chiếc xe khuất dần với vẻ mặt bối rối.