Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 897: Tin nhắn của nhà họ Lý
Câu nói đó giống như sét đánh ngang tai, nổ ầm ầm trong đầu Hiên Viên Mục.
Đầu óc dường như trở nên trống rỗng, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ông ta ngẩn người, thất thần ngồi trên ghế đá.
Ngay cả ông cụ Hiên Viên cũng không khỏi giật mình, tay chống gậy run rẩy, hỏi: "Chuyện là như thế nào?"
Quản gia vội vàng đi tới, cả người run bần bật giống như vừa bị đánh.
"Theo thông tin tình báo, Vu Kiệt được tìm thấy ở Lạc Thành sau vụ tai nạn máy bay rơi xuống biển".
"Sau đó, người của Giang Hồ Truyền Thừa đã phát hiện ra Vu Kiệt, phái năm người phong thánh đến muốn tiêu diệt Vu Kiệt".
Hiên Viên Mục và ông cụ Hiên Viên đều giật mình hoảng hốt, tâm trạng bị hai câu nói này làm cho rối bời.
Đặc biệt là Hiên Viên Mục, khi nghe tin Vu Kiệt vẫn còn sống, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên lạnh băng.
Nhưng khi nghe nói năm người phong thánh muốn giết Vu Kiệt, Hiên Viên Mục lập tức trợn tròn hai mắt, lộ vẻ vui mừng tột độ.
"Thật sao! Hahahahaha!"
Hiên Viên Mục đột nhiên đứng bật dậy giống như vừa được tiêm máu gà, nhìn lên trời cười lớn.
"Quả nhiên ông trời rất chiếc cố nhà Hiên Viên chúng ta!"
"Tên Vu Kiệt này cuối cùng cũng chết rồi, hahahahaha!"
Ông cụ Hiên Viên cũng hơi kích động, nhưng dù sao ông ta cũng sống lâu hơn Hiên Viên Mục hơn hai mươi năm.
Cho nên tâm trạng của ông ta cũng bình tĩnh hơn một chút, hỏi: "Hắn chết rồi sao?"
Hiên Viên Mục cũng nhìn sang, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chòng chọc về phía quản gia.
Ông ta rất mong chờ, vô cùng mong chờ nghe được tin đó.
Tuy nhiên, người quản gia lại rất lúng túng, như thể không biết phải trả lời như thế nào.
"Nhanh nói đi!"
Hiên Viên Mục rống lên, giận dữ quát lớn.
Trong nháy mắt cả bầu trời cũng trở nên tối tăm u ám hơn.
Người quản gia run bần bật, quỳ sụp xuống đất.
"Tên Vu Kiệt đó, vậy mà lại có thể giết chết năm người phong thánh, bây giờ đang được điều trị trong bệnh viện!"
Người quản gia quỳ rạp úp mặt xuống đất, không dám đối diện với sự tức giận của Hiên Viên Mục.
"Độp!"
Hiên Viên Mục đột nhiên mất trọng tâm, lại ngồi xuống ghế đá như cũ.
Sắc mặt ông ta bỗng nhiên trắng bệch, khác hẳn vẻ mặt rạng rỡ như lúc nãy.
"Sao…sao có thể…"
Hiên Viên Mục trợn mắt kinh ngạc, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Có thể sống sót dưới tay của năm cường giả phong thánh đã là chuyện kỳ tích rồi, vậy mà ngược lại hắn còn giết chết bọn họ được sao?
Thực lực của tên Vu Kiệt này đã đến một cấp độ cực kỳ đáng sợ!
Tại sao!
Dựa vào cái gì!
Hiên Viên Mục không muốn chấp nhận, không thể chấp nhận sự thật này!
"Haiz!"
Ông cụ Hiên Viên thở dài một hơi, giọng điệu u sầu, bất lực, tuyệt vọng.
Đôi mắt hơi nhợt nhạt kia nhìn về phía xa xăm vô định.
"Không thấy được rồi, không thấy được rồi".
Ông ta vừa lắc đầu vừa bỏ đi.
Quản gia lập tức bước tới dìu ông ta nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Không biết là ông cụ Hiên Viên không nhìn thấy được phong cảnh xa xôi, hay là…
Không thể nhìn thấy tương lai của nhà Hiên Viên.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, lá cây trong khu vườn lúc này dường như cũng đang dần héo úa.
Vô số chiếc lá vàng trên cây rơi xuống theo gió tạo nên những âm thanh xào xạc.
Rơi rải rác khắp nơi trên sàn nhà.
Càng ngày càng có nhiều người biết tin, ai nấy cũng đều bị sốc.
Ai có thể ngờ được Vu Kiệt gặp phải tình huống như vậy! Lại có kết quả như vậy!
Tại thời điểm này.
Có tin tức từ Mật Điệp Tư của nhà họ Lý thông báo với tất cả mọi người trong gia tộc.
Để những người quan tâm đến Vu Kiệt yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Bộ Kinh tế.
Vì chuyện của Vu Kiệt, Lý Châu đã không thể đi du lịch và không thực hiện được lời hứa với Mục Tiểu Vũ.
Mục Tiểu Vũ cũng không tức giận, lúc này ai còn tâm tư đâu mà đi du ngoạn chứ!
Sau khi hoàn thành xong một số việc sắp xếp chi tiết cho dự án con đường tơ lụa, Lý Châu tắt máy tính, đưa tay dụi dụi mắt.
Bà ta nhìn về phía chân trời, nhìn về hướng Luân Thành.
"Ting ting!"
Tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên, Lý Châu mở điện thoại lên xem.
"Hả!"
Hai tay bà ta vội đưa lên che miệng đang há hốc vì sốc, hai mắt trợn tròn.
"Không ngờ…lại gặp phải nhiều chuyện như vậy…"
"Nhiều người như vậy, còn nhiều nguy hiểm nữa"
Cuối cùng ánh mắt Lý Châu nhìn chằm chằm vào hình ảnh Vu Kiệt đang nằm trên giường bệnh.
Sau khi bà ta thoát tin nhắn, liền gọi một cuộc gọi.
"Công việc tiếp theo anh quản lý giúp tôi. Nhân tiện, giúp tôi đặt hai vé đi Lạc Thành!"
Cúp điện thoại, Lý Châu không chút do dự xách túi bước ra ngoài.
Bà ta vội vàng đến nhà họ Lý, tìm thấy Mục Vực đang chăm chú quan sát bản đồ biển ở Luân Thành.
"Mau đi theo em, tìm được Tiểu Kiệt rồi!"
Khóe mắt Lý Châu ươn ướt, cuối cùng nở một nụ cười.
Đã lâu rồi bà ta không cười.
Mục Vực sửng sốt, dường như ông ta hiểu ra được điều gì đó, khẽ bật cười.
Trong nội bộ công ty giải trí hàng đầu.
"Minh tinh dưới trướng cậu, có nhóm fan hâm mộ nào chưa gửi tin nhắn không, kiểm tra lại một lần nữa đi".
"Đúng rồi, những minh tinh có fan hâm mộ đang ở gần Luân Thành, lập tức sắp xếp cho họ đó đến đó."
"Dù sao cũng phải tìm cho kỹ!"
Trong phòng làm việc.
Lý Hòa vô cùng nghiêm túc nói với năm người trước mặt.
Nếu có bất kỳ người nào trong giới giải trí nhìn thấy cảnh này, nhất định cũng sẽ bị sốc.
Bởi vì năm người này là một trong những người có sức ảnh hưởng nhất và nổi tiếng nhất trong giới giải trí.
Các nghệ sĩ dưới trướng bọn họ đều là những minh tinh hàng đầu hoặc những minh tinh có lưu lượng tuyến một.
"Vâng!"
Năm người nghe vậy, lập tức gật đầu, vội vàng đi sắp xếp.
"Ting ting".
Nhìn năm người kia rời đi, Lý Hòa hơi ngẩn người, điện thoại di động trên bàn vang lên thông báo.
Sau khi mở tin nhắn ra xem, cả người ông ta cứng ngắc, giống như một pho tượng.
Nếu không phải ngực và bụng khẽ nhấp nhô lên xuống vì nhịp tim đập, e rằng người khác sẽ thực sự nghĩ rằng ông ta là một bức tượng.
"Vậy mà…”
Sắc mặt của Lý Hòa từ tức giận chuyển sang vui mừng.
Ông ta lập tức nói với thư ký đang đứng bên cạnh: "Đặt một vé máy bay đi Lạc Thành!"
Nói xong ông ta liền đứng dậy ra ngoài.
Thư ký bên cạnh không dám nói gì, nhanh chóng liên hệ với hãng hàng không để đặt vé.
Lúc này, trên mặt biển bao la.
Lý Mãnh đang ngồi trên một chiếc tàu cứu hộ, dùng kính viễn vọng quan sát tình hình phía xa.
Da mặt của ông ta hơi đen, đôi môi trông rất nhợt nhạt.
Nguyên nhân là do tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài và thiếu vitamin.
Nhưng là một người đàn ông, Lý Mãnh không bao giờ quan tâm đến những điều này.
Ông ta cầm máy bộ đàm lên: Mấy người đang ăn không ngồi rồi đấy à? Vẫn chưa tìm ra manh mối sao!
Quả thực ông ta rất bực bội, nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác.
Không chỉ năm ngàn vệ sĩ mà ông ta mang theo không có kết quả gì, mà những đội cứu hộ khác cũng chẳng có tiến triển gì cả.
"Ting ting".
Lý Mãnh mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra xem, khi thấy đây là tin nhắn của nhà họ Lý, lông mày của ông ta mới giãn ra một chút.
Ông ta nhìn lướt qua một lượt, sắc mặt không thay đổi.
Tuy nhiên, đôi mắt ấy lại chứa đựng tất cả cảm xúc.
Giận dữ, vui mừng, phẫn uất, lo lắng.
"Những kẻ này, sẽ tính sổ từng người một, đừng hòng trốn thoát!"
"Đại nạn lần này cháu trai tôi không chết, ắt có hạnh phúc trong tương lai!"
"Hahaha!"
Lý Mãnh cười lớn rồi lập tức hét vào máy bộ đàm: "Mọi người nghe lệnh!"
"Lập tức quay tàu lại ngay! Đi Lạc Thành!"
Sau đó, những con tàu hùng dũng khí thế lũ lượt hướng đến Lạc Thành.
Trong viện nghiên cứu.
Dự án của Lý Tiên tạm thời dừng lại, mỗi ngày đều chạy đến viện nghiên cứu hải dương.
Bà ta yêu cầu những người ở đây tính toán tất cả quỹ đạo của các dòng hải lưu.
Bà ta cần những dữ liệu này.
Đây là một lượng dữ liệu khổng lồ.
Ngay khi bà ta nhận được thông tin tất cả dữ liệu.
"Ting ting".
Tiếng thông báo có tin nhắn gửi đến.
Đầu óc dường như trở nên trống rỗng, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Ông ta ngẩn người, thất thần ngồi trên ghế đá.
Ngay cả ông cụ Hiên Viên cũng không khỏi giật mình, tay chống gậy run rẩy, hỏi: "Chuyện là như thế nào?"
Quản gia vội vàng đi tới, cả người run bần bật giống như vừa bị đánh.
"Theo thông tin tình báo, Vu Kiệt được tìm thấy ở Lạc Thành sau vụ tai nạn máy bay rơi xuống biển".
"Sau đó, người của Giang Hồ Truyền Thừa đã phát hiện ra Vu Kiệt, phái năm người phong thánh đến muốn tiêu diệt Vu Kiệt".
Hiên Viên Mục và ông cụ Hiên Viên đều giật mình hoảng hốt, tâm trạng bị hai câu nói này làm cho rối bời.
Đặc biệt là Hiên Viên Mục, khi nghe tin Vu Kiệt vẫn còn sống, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên lạnh băng.
Nhưng khi nghe nói năm người phong thánh muốn giết Vu Kiệt, Hiên Viên Mục lập tức trợn tròn hai mắt, lộ vẻ vui mừng tột độ.
"Thật sao! Hahahahaha!"
Hiên Viên Mục đột nhiên đứng bật dậy giống như vừa được tiêm máu gà, nhìn lên trời cười lớn.
"Quả nhiên ông trời rất chiếc cố nhà Hiên Viên chúng ta!"
"Tên Vu Kiệt này cuối cùng cũng chết rồi, hahahahaha!"
Ông cụ Hiên Viên cũng hơi kích động, nhưng dù sao ông ta cũng sống lâu hơn Hiên Viên Mục hơn hai mươi năm.
Cho nên tâm trạng của ông ta cũng bình tĩnh hơn một chút, hỏi: "Hắn chết rồi sao?"
Hiên Viên Mục cũng nhìn sang, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chòng chọc về phía quản gia.
Ông ta rất mong chờ, vô cùng mong chờ nghe được tin đó.
Tuy nhiên, người quản gia lại rất lúng túng, như thể không biết phải trả lời như thế nào.
"Nhanh nói đi!"
Hiên Viên Mục rống lên, giận dữ quát lớn.
Trong nháy mắt cả bầu trời cũng trở nên tối tăm u ám hơn.
Người quản gia run bần bật, quỳ sụp xuống đất.
"Tên Vu Kiệt đó, vậy mà lại có thể giết chết năm người phong thánh, bây giờ đang được điều trị trong bệnh viện!"
Người quản gia quỳ rạp úp mặt xuống đất, không dám đối diện với sự tức giận của Hiên Viên Mục.
"Độp!"
Hiên Viên Mục đột nhiên mất trọng tâm, lại ngồi xuống ghế đá như cũ.
Sắc mặt ông ta bỗng nhiên trắng bệch, khác hẳn vẻ mặt rạng rỡ như lúc nãy.
"Sao…sao có thể…"
Hiên Viên Mục trợn mắt kinh ngạc, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Có thể sống sót dưới tay của năm cường giả phong thánh đã là chuyện kỳ tích rồi, vậy mà ngược lại hắn còn giết chết bọn họ được sao?
Thực lực của tên Vu Kiệt này đã đến một cấp độ cực kỳ đáng sợ!
Tại sao!
Dựa vào cái gì!
Hiên Viên Mục không muốn chấp nhận, không thể chấp nhận sự thật này!
"Haiz!"
Ông cụ Hiên Viên thở dài một hơi, giọng điệu u sầu, bất lực, tuyệt vọng.
Đôi mắt hơi nhợt nhạt kia nhìn về phía xa xăm vô định.
"Không thấy được rồi, không thấy được rồi".
Ông ta vừa lắc đầu vừa bỏ đi.
Quản gia lập tức bước tới dìu ông ta nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Không biết là ông cụ Hiên Viên không nhìn thấy được phong cảnh xa xôi, hay là…
Không thể nhìn thấy tương lai của nhà Hiên Viên.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, lá cây trong khu vườn lúc này dường như cũng đang dần héo úa.
Vô số chiếc lá vàng trên cây rơi xuống theo gió tạo nên những âm thanh xào xạc.
Rơi rải rác khắp nơi trên sàn nhà.
Càng ngày càng có nhiều người biết tin, ai nấy cũng đều bị sốc.
Ai có thể ngờ được Vu Kiệt gặp phải tình huống như vậy! Lại có kết quả như vậy!
Tại thời điểm này.
Có tin tức từ Mật Điệp Tư của nhà họ Lý thông báo với tất cả mọi người trong gia tộc.
Để những người quan tâm đến Vu Kiệt yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Bộ Kinh tế.
Vì chuyện của Vu Kiệt, Lý Châu đã không thể đi du lịch và không thực hiện được lời hứa với Mục Tiểu Vũ.
Mục Tiểu Vũ cũng không tức giận, lúc này ai còn tâm tư đâu mà đi du ngoạn chứ!
Sau khi hoàn thành xong một số việc sắp xếp chi tiết cho dự án con đường tơ lụa, Lý Châu tắt máy tính, đưa tay dụi dụi mắt.
Bà ta nhìn về phía chân trời, nhìn về hướng Luân Thành.
"Ting ting!"
Tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên, Lý Châu mở điện thoại lên xem.
"Hả!"
Hai tay bà ta vội đưa lên che miệng đang há hốc vì sốc, hai mắt trợn tròn.
"Không ngờ…lại gặp phải nhiều chuyện như vậy…"
"Nhiều người như vậy, còn nhiều nguy hiểm nữa"
Cuối cùng ánh mắt Lý Châu nhìn chằm chằm vào hình ảnh Vu Kiệt đang nằm trên giường bệnh.
Sau khi bà ta thoát tin nhắn, liền gọi một cuộc gọi.
"Công việc tiếp theo anh quản lý giúp tôi. Nhân tiện, giúp tôi đặt hai vé đi Lạc Thành!"
Cúp điện thoại, Lý Châu không chút do dự xách túi bước ra ngoài.
Bà ta vội vàng đến nhà họ Lý, tìm thấy Mục Vực đang chăm chú quan sát bản đồ biển ở Luân Thành.
"Mau đi theo em, tìm được Tiểu Kiệt rồi!"
Khóe mắt Lý Châu ươn ướt, cuối cùng nở một nụ cười.
Đã lâu rồi bà ta không cười.
Mục Vực sửng sốt, dường như ông ta hiểu ra được điều gì đó, khẽ bật cười.
Trong nội bộ công ty giải trí hàng đầu.
"Minh tinh dưới trướng cậu, có nhóm fan hâm mộ nào chưa gửi tin nhắn không, kiểm tra lại một lần nữa đi".
"Đúng rồi, những minh tinh có fan hâm mộ đang ở gần Luân Thành, lập tức sắp xếp cho họ đó đến đó."
"Dù sao cũng phải tìm cho kỹ!"
Trong phòng làm việc.
Lý Hòa vô cùng nghiêm túc nói với năm người trước mặt.
Nếu có bất kỳ người nào trong giới giải trí nhìn thấy cảnh này, nhất định cũng sẽ bị sốc.
Bởi vì năm người này là một trong những người có sức ảnh hưởng nhất và nổi tiếng nhất trong giới giải trí.
Các nghệ sĩ dưới trướng bọn họ đều là những minh tinh hàng đầu hoặc những minh tinh có lưu lượng tuyến một.
"Vâng!"
Năm người nghe vậy, lập tức gật đầu, vội vàng đi sắp xếp.
"Ting ting".
Nhìn năm người kia rời đi, Lý Hòa hơi ngẩn người, điện thoại di động trên bàn vang lên thông báo.
Sau khi mở tin nhắn ra xem, cả người ông ta cứng ngắc, giống như một pho tượng.
Nếu không phải ngực và bụng khẽ nhấp nhô lên xuống vì nhịp tim đập, e rằng người khác sẽ thực sự nghĩ rằng ông ta là một bức tượng.
"Vậy mà…”
Sắc mặt của Lý Hòa từ tức giận chuyển sang vui mừng.
Ông ta lập tức nói với thư ký đang đứng bên cạnh: "Đặt một vé máy bay đi Lạc Thành!"
Nói xong ông ta liền đứng dậy ra ngoài.
Thư ký bên cạnh không dám nói gì, nhanh chóng liên hệ với hãng hàng không để đặt vé.
Lúc này, trên mặt biển bao la.
Lý Mãnh đang ngồi trên một chiếc tàu cứu hộ, dùng kính viễn vọng quan sát tình hình phía xa.
Da mặt của ông ta hơi đen, đôi môi trông rất nhợt nhạt.
Nguyên nhân là do tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài và thiếu vitamin.
Nhưng là một người đàn ông, Lý Mãnh không bao giờ quan tâm đến những điều này.
Ông ta cầm máy bộ đàm lên: Mấy người đang ăn không ngồi rồi đấy à? Vẫn chưa tìm ra manh mối sao!
Quả thực ông ta rất bực bội, nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác.
Không chỉ năm ngàn vệ sĩ mà ông ta mang theo không có kết quả gì, mà những đội cứu hộ khác cũng chẳng có tiến triển gì cả.
"Ting ting".
Lý Mãnh mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra xem, khi thấy đây là tin nhắn của nhà họ Lý, lông mày của ông ta mới giãn ra một chút.
Ông ta nhìn lướt qua một lượt, sắc mặt không thay đổi.
Tuy nhiên, đôi mắt ấy lại chứa đựng tất cả cảm xúc.
Giận dữ, vui mừng, phẫn uất, lo lắng.
"Những kẻ này, sẽ tính sổ từng người một, đừng hòng trốn thoát!"
"Đại nạn lần này cháu trai tôi không chết, ắt có hạnh phúc trong tương lai!"
"Hahaha!"
Lý Mãnh cười lớn rồi lập tức hét vào máy bộ đàm: "Mọi người nghe lệnh!"
"Lập tức quay tàu lại ngay! Đi Lạc Thành!"
Sau đó, những con tàu hùng dũng khí thế lũ lượt hướng đến Lạc Thành.
Trong viện nghiên cứu.
Dự án của Lý Tiên tạm thời dừng lại, mỗi ngày đều chạy đến viện nghiên cứu hải dương.
Bà ta yêu cầu những người ở đây tính toán tất cả quỹ đạo của các dòng hải lưu.
Bà ta cần những dữ liệu này.
Đây là một lượng dữ liệu khổng lồ.
Ngay khi bà ta nhận được thông tin tất cả dữ liệu.
"Ting ting".
Tiếng thông báo có tin nhắn gửi đến.
Bình luận facebook