Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 915: Áp lực như núi Thái Sơn
Cô hầu gái giơ tay ra, định lau mồ hôi giúp Thượng Quan Bắc.
Chỉ là, lúc tay của cô ta sắp chạm vào người Thượng Quan Bắc thì…
“Bộp!”
“Ngay cả cô cũng muốn cười nhạo tôi sao?”
Thượng Quan Bắc túm chặt tay cô hầu gái, ánh mắt lạnh lùng nói.
Thậm chí, đôi mắt đỏ bừng dữ tợn kia cũng đủ dọa cô hầu gái này lập tức quỳ xuống.
“Cậu chủ, tôi, tôi không, không có!”
Cô hầu gái bị dọa đến nỗi cả người run bần bật, tay bị siết chặt khiến cô ta vô cùng đau đớn.
“Cút ngay cho tôi!”
Tâm trạng của Thượng Quan Bắc rất tệ, hắn ta vung tay hất mạnh cô hầu gái ra khiến cô ta va vào một cây cột.
Một dòng máu đỏ từ trên trán cô ta chảy xuống, vẻ mặt cực kỳ oan ức.
Cô ta không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà cậu chủ lại nổi giận như vậy.
Cô ta vội vàng chạy đi, tránh tiếp tục gặp phải nguy hiểm khác nữa.
Những hộ vệ đứng gần đó thấy vậy cũng lần lượt cách xa ra một chút, sợ sẽ gặp phiền phức vì cậu chủ Thượng Quan đang rất tức giận.
Lúc này Thượng Quan Bắc vẫn chưa nguôi giận, hắn ta vô cùng sốt ruột.
“Đồ vô dụng nhà họ Yến! Chẳng được tích sự gì cả!”
“Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, nếu như tao thật sự có chuyện gì, tao cũng không để yên cho mày đâu!”
“Còn tên khốn Lưu Bát kia nữa, không làm được chuyện gì ra hồn!”
Hắn ta lẩm bẩm một mình, cả người rơi vào trạng thái u ám.
Giống như đang ở trong vực sâu không đáy vậy.
Thượng Quan Bắc hít thở sâu vài lần, dần dần bĩnh tĩnh lại.
Suy nghĩ oán hận của hắn ta cũng từ đó chuyển hóa thành cách giải quyết.
Hắn ta hiểu rất rõ, một khi hai tên kia xảy ra chuyện thì hắn ta nhất định sẽ bị điều tra.
Đó là chuyện không thể tránh khỏi.
Bây giờ hắn ta bắt đầu kiểm tra lại những thiếu sót của mình, nhớ lại tất cả các kế hoạch trước đó một cách chi tiết.
Hắn ta cần phải tiêu hủy tất cả chứng cứ trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ bản thân an toàn.
Cũng có thể giữ vững được vị thế của nhà họ Thượng Quan.
Nhưng, bất kể hắn ta có nghĩ thế nào đi nữa, thì tất cả mọi chuyện đã xảy ra luôn có dính dáng đến Lưu Bát.
Thậm chí, lúc đến Lạc Thành, Yến Thái cũng là một trọng điểm.
Hay nói cách khác, hai tên này đã trở thành điểm mấu chốt cho kết cục thảm hại của hắn ta.
Thượng Quan Bắc đột nhiên sững sờ, sắc mặt ngày càng khó coi.
Gương mặt trắng bệch, đôi mắt sợ hãi ấy cứ nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Đó là một bầu trời vô cùng u ám.
U ám đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy hoảng sợ.
Giống như một cái lồng sắt trùm lên người hắn ta.
Hắn ta luôn cảm thấy đau khổ vì bị nhốt vào trong đó.
Đó là một loại cảm giác sợ hãi khi mất đi tự do.
Người ta thường nói không làm chuyện xấu chuyện ác thì không sợ quỷ đến gõ cửa.
Lúc này Thượng Quan Bắc cảm thấy sợ hãi rồi.
Hắn ta nghĩ rất lâu rất lâu, nhưng không tài nào nghĩ ra một đáp án hoàn hảo.
Có điều lúc này trong đầu Thượng Quan Bắc lại lóe lên một suy nghĩ khác.
Chạy trốn.
Đây là chuyện duy nhất mà hắn ta có thể làm, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng.
Vĩnh viễn không thể quay lại thủ đô, ngay cả thành phố hạng hai, hắn ta cũng không thể đến đó được.
Bởi vì những thế lực đó, có rất nhiều người biết hắn ta.
Thậm chỉ là thành phố hạng ba, cũng cần phải lựa chọn kỹ càng.
Hắn ta bắt đầu phân tích, nghĩ đến rất nhiều thành phố phù hợp với mình.
Có điều, khắp thiên hạ này, đâu chẳng phải là đất của vua.
Hắn ta có thể chạy trốn đến nơi nào, mới có thể thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của nhà họ Lý?
Hoặc là…
Chỉ có thể chạy trốn ra nước ngoài?
Thượng Quan Bắc nuốt nước bọt một cách khó khăn, trong lòng kinh hãi không thôi.
Hắn ta bắt đầu tìm vé máy bay.
“Tiểu Bắc”.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến Thượng Quan Bắc khẽ giật mình.
Hắn ta quay đầu lại nhìn, hai mắt trợn tròn, vô cùng sợ hãi.
Thượng Quan Châu và Thượng Quan Phiệt chậm rãi bước đến.
“Bố! Ông nội!”
Thượng Quan Bắc hoảng hốt nhìn hai người nọ, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.
Thượng Quan Châu cau mày, hỏi: “Con sao thế, sao trông con lạ quá vậy?”
“Con, không sao ạ”.
Thượng Quan Bắc lại nuốt nước bọt, đáp.
Tuy nhiên, đôi mắt của Thượng Quan Phiệt lại rất tinh tường, ông ta thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra người trước mặt đang có tâm sự chứ.
“Xem gì trên điện thoại vậy?”
Giọng của Thượng Quan Phiệt rất uy nghiêm, ông ta lên tiếng hỏi.
Thượng Quan Bắc nhanh chóng tắt điện thoại, vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì ạ!”
Hắn ta vô cùng sợ hãi, nếu như để hai người này biết chuyện…
Thì hắn ta nhất định chỉ có đường chết!
Thượng Quan Phiệt im lặng nhìn Thượng Quan Bắc, như thể ông ta đọc được mọi suy nghĩ trong đầu cháu mình vậy.
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
Câu hỏi đơn giản cũng khiến tim của Thượng Quan Bắc đập liên hồi, như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn ta lại lắc đầu, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố nặn ra một nụ cười trên môi.
Thượng Quan Phiệt đang định hỏi thêm gì đó, thì Thượng Quan Châu bỗng lên tiếng.
“Tối nay, bất kể con có chuyện gì cũng lùi lại đi, có chuyện lớn cần con làm đây!”
Thượng Quan Châu nói với giọng điệu ra lệnh.
Thượng Quan Bắc gật đầu đồng ý.
Sau khi hắn ta trở lại, ngoài hội yến tiệc kia ra, cũng không liên lạc với bất kỳ ai.
“Có chuyện lớn gì vậy ạ, tối nay con nhất định sẽ làm ạ!”
Thượng Quan Bắc trả lời.
Thượng Quan Châu và Thượng Quan Phiệt liếc mắt nhìn nhau, gần như đồng thời cảm thấy có gì đó không đúng.
Thái độ này, hơi kỳ lạ.
Có điều, chuyện mà bọn họ sắp nói quan trọng hơn, nên không hỏi thêm nữa.
“Tối nay, có một vũ hội quan trọng, rất quan trọng”.
Thượng Quan Phiệt nhấn mạnh hai chữ quan trọng, lặp lại hai lần.
Sắc mặt Thượng Quan Bắc hơi thay đổi, hỏi: “Quan trọng đến mức nào ạ?”
“Trong tiệc vũ hội này, người lên tiếng cũng sẽ tham gia”.
Thượng Quan Châu hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói.
Vừa dứt lời.
Thượng Quan Bắc lại ngây người, trợn tròn hai mắt.
Không ngờ lại là chuyện này!
Người lên tiếng!
Đây là chuyện mà trước đây bản thân hắn ta cầu còn không được!
Sắc mặt của Thượng Quan Phiệt hồng hào, vô cùng phấn chấn.
“Đây là cơ hội hiếm có giúp cháu có thể trực tiếp gia nhập vào Thiên Đình, cháu nhất định phải nắm bắt cho tốt!”
“Chuyện này nhất định phải làm thật tốt, thật hoàn hảo, ở vũ hội phải thể hiện hết mình, giúp nhà Thượng Quan nở mày nở mặt!”
“Cháu nghe rõ chưa!”
Thượng Quan Phiệt lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Thượng Quan Bắc nhợt nhạt, hơi kinh ngạc.
Nếu như trước đây, khi nghe thấy chuyện này, hắn ta nhất định sẽ vô cùng kích động.
Đây là cơ hội có thể tiếp xúc với người lên tiếng, gia nhập vào Thiên Đình.
Nếu người khác biết, cho dù có đánh nhau vỡ đầu cũng không giành được.
Cơ hội quý quá như thế này, người thường không thể nào hiểu được.
Nhưng hắn ta rất sợ hãi.
“Con tự mình suy nghĩ đi, bây giờ Vu Kiệt đang ở Lạc Thành, tạm thời không thể quay lại, đây là cơ hội tốt nhất của con đấy”.
Giọng Thượng Quan Châu nặng nề, ánh mắt giống như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Thượng Quan Bắc.
“Đúng vậy, chúng ta không lường được Vu Kiệt lại có thể thoát chết, có điều tranh thủ liên lạc với người lên tiếng trước hắn thì nhất định có thể vượt qua hắn”.
Thượng Quan Phiệt trịnh trọng nói: “Cháu cũng phải khiến nhà Thượng Quan nở mày nở mặt, đừng để ông đợi suốt năm mươi năm, đợi đến lúc chết cũng không thể nhìn thấy cảnh nhà Thượng Quan vượt lên nhà họ Lý”.
Thượng Quan Bắc lập tức cảm nhận được áp lực từ hai người này.
Giống như hai ngọn núi lớn đang đè lên lưng hắn ta.
Nặng nề, khiến hắn ta phải gồng mình chống đỡ!
Trong lòng hắn ta chỉ có một câu hỏi: Bây giờ…phải làm thế nào!
Chỉ là, lúc tay của cô ta sắp chạm vào người Thượng Quan Bắc thì…
“Bộp!”
“Ngay cả cô cũng muốn cười nhạo tôi sao?”
Thượng Quan Bắc túm chặt tay cô hầu gái, ánh mắt lạnh lùng nói.
Thậm chí, đôi mắt đỏ bừng dữ tợn kia cũng đủ dọa cô hầu gái này lập tức quỳ xuống.
“Cậu chủ, tôi, tôi không, không có!”
Cô hầu gái bị dọa đến nỗi cả người run bần bật, tay bị siết chặt khiến cô ta vô cùng đau đớn.
“Cút ngay cho tôi!”
Tâm trạng của Thượng Quan Bắc rất tệ, hắn ta vung tay hất mạnh cô hầu gái ra khiến cô ta va vào một cây cột.
Một dòng máu đỏ từ trên trán cô ta chảy xuống, vẻ mặt cực kỳ oan ức.
Cô ta không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà cậu chủ lại nổi giận như vậy.
Cô ta vội vàng chạy đi, tránh tiếp tục gặp phải nguy hiểm khác nữa.
Những hộ vệ đứng gần đó thấy vậy cũng lần lượt cách xa ra một chút, sợ sẽ gặp phiền phức vì cậu chủ Thượng Quan đang rất tức giận.
Lúc này Thượng Quan Bắc vẫn chưa nguôi giận, hắn ta vô cùng sốt ruột.
“Đồ vô dụng nhà họ Yến! Chẳng được tích sự gì cả!”
“Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, nếu như tao thật sự có chuyện gì, tao cũng không để yên cho mày đâu!”
“Còn tên khốn Lưu Bát kia nữa, không làm được chuyện gì ra hồn!”
Hắn ta lẩm bẩm một mình, cả người rơi vào trạng thái u ám.
Giống như đang ở trong vực sâu không đáy vậy.
Thượng Quan Bắc hít thở sâu vài lần, dần dần bĩnh tĩnh lại.
Suy nghĩ oán hận của hắn ta cũng từ đó chuyển hóa thành cách giải quyết.
Hắn ta hiểu rất rõ, một khi hai tên kia xảy ra chuyện thì hắn ta nhất định sẽ bị điều tra.
Đó là chuyện không thể tránh khỏi.
Bây giờ hắn ta bắt đầu kiểm tra lại những thiếu sót của mình, nhớ lại tất cả các kế hoạch trước đó một cách chi tiết.
Hắn ta cần phải tiêu hủy tất cả chứng cứ trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ bản thân an toàn.
Cũng có thể giữ vững được vị thế của nhà họ Thượng Quan.
Nhưng, bất kể hắn ta có nghĩ thế nào đi nữa, thì tất cả mọi chuyện đã xảy ra luôn có dính dáng đến Lưu Bát.
Thậm chí, lúc đến Lạc Thành, Yến Thái cũng là một trọng điểm.
Hay nói cách khác, hai tên này đã trở thành điểm mấu chốt cho kết cục thảm hại của hắn ta.
Thượng Quan Bắc đột nhiên sững sờ, sắc mặt ngày càng khó coi.
Gương mặt trắng bệch, đôi mắt sợ hãi ấy cứ nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Đó là một bầu trời vô cùng u ám.
U ám đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy hoảng sợ.
Giống như một cái lồng sắt trùm lên người hắn ta.
Hắn ta luôn cảm thấy đau khổ vì bị nhốt vào trong đó.
Đó là một loại cảm giác sợ hãi khi mất đi tự do.
Người ta thường nói không làm chuyện xấu chuyện ác thì không sợ quỷ đến gõ cửa.
Lúc này Thượng Quan Bắc cảm thấy sợ hãi rồi.
Hắn ta nghĩ rất lâu rất lâu, nhưng không tài nào nghĩ ra một đáp án hoàn hảo.
Có điều lúc này trong đầu Thượng Quan Bắc lại lóe lên một suy nghĩ khác.
Chạy trốn.
Đây là chuyện duy nhất mà hắn ta có thể làm, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng.
Vĩnh viễn không thể quay lại thủ đô, ngay cả thành phố hạng hai, hắn ta cũng không thể đến đó được.
Bởi vì những thế lực đó, có rất nhiều người biết hắn ta.
Thậm chỉ là thành phố hạng ba, cũng cần phải lựa chọn kỹ càng.
Hắn ta bắt đầu phân tích, nghĩ đến rất nhiều thành phố phù hợp với mình.
Có điều, khắp thiên hạ này, đâu chẳng phải là đất của vua.
Hắn ta có thể chạy trốn đến nơi nào, mới có thể thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của nhà họ Lý?
Hoặc là…
Chỉ có thể chạy trốn ra nước ngoài?
Thượng Quan Bắc nuốt nước bọt một cách khó khăn, trong lòng kinh hãi không thôi.
Hắn ta bắt đầu tìm vé máy bay.
“Tiểu Bắc”.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến Thượng Quan Bắc khẽ giật mình.
Hắn ta quay đầu lại nhìn, hai mắt trợn tròn, vô cùng sợ hãi.
Thượng Quan Châu và Thượng Quan Phiệt chậm rãi bước đến.
“Bố! Ông nội!”
Thượng Quan Bắc hoảng hốt nhìn hai người nọ, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.
Thượng Quan Châu cau mày, hỏi: “Con sao thế, sao trông con lạ quá vậy?”
“Con, không sao ạ”.
Thượng Quan Bắc lại nuốt nước bọt, đáp.
Tuy nhiên, đôi mắt của Thượng Quan Phiệt lại rất tinh tường, ông ta thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra người trước mặt đang có tâm sự chứ.
“Xem gì trên điện thoại vậy?”
Giọng của Thượng Quan Phiệt rất uy nghiêm, ông ta lên tiếng hỏi.
Thượng Quan Bắc nhanh chóng tắt điện thoại, vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì ạ!”
Hắn ta vô cùng sợ hãi, nếu như để hai người này biết chuyện…
Thì hắn ta nhất định chỉ có đường chết!
Thượng Quan Phiệt im lặng nhìn Thượng Quan Bắc, như thể ông ta đọc được mọi suy nghĩ trong đầu cháu mình vậy.
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
Câu hỏi đơn giản cũng khiến tim của Thượng Quan Bắc đập liên hồi, như muốn nhảy ra ngoài.
Hắn ta lại lắc đầu, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cố nặn ra một nụ cười trên môi.
Thượng Quan Phiệt đang định hỏi thêm gì đó, thì Thượng Quan Châu bỗng lên tiếng.
“Tối nay, bất kể con có chuyện gì cũng lùi lại đi, có chuyện lớn cần con làm đây!”
Thượng Quan Châu nói với giọng điệu ra lệnh.
Thượng Quan Bắc gật đầu đồng ý.
Sau khi hắn ta trở lại, ngoài hội yến tiệc kia ra, cũng không liên lạc với bất kỳ ai.
“Có chuyện lớn gì vậy ạ, tối nay con nhất định sẽ làm ạ!”
Thượng Quan Bắc trả lời.
Thượng Quan Châu và Thượng Quan Phiệt liếc mắt nhìn nhau, gần như đồng thời cảm thấy có gì đó không đúng.
Thái độ này, hơi kỳ lạ.
Có điều, chuyện mà bọn họ sắp nói quan trọng hơn, nên không hỏi thêm nữa.
“Tối nay, có một vũ hội quan trọng, rất quan trọng”.
Thượng Quan Phiệt nhấn mạnh hai chữ quan trọng, lặp lại hai lần.
Sắc mặt Thượng Quan Bắc hơi thay đổi, hỏi: “Quan trọng đến mức nào ạ?”
“Trong tiệc vũ hội này, người lên tiếng cũng sẽ tham gia”.
Thượng Quan Châu hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói.
Vừa dứt lời.
Thượng Quan Bắc lại ngây người, trợn tròn hai mắt.
Không ngờ lại là chuyện này!
Người lên tiếng!
Đây là chuyện mà trước đây bản thân hắn ta cầu còn không được!
Sắc mặt của Thượng Quan Phiệt hồng hào, vô cùng phấn chấn.
“Đây là cơ hội hiếm có giúp cháu có thể trực tiếp gia nhập vào Thiên Đình, cháu nhất định phải nắm bắt cho tốt!”
“Chuyện này nhất định phải làm thật tốt, thật hoàn hảo, ở vũ hội phải thể hiện hết mình, giúp nhà Thượng Quan nở mày nở mặt!”
“Cháu nghe rõ chưa!”
Thượng Quan Phiệt lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Thượng Quan Bắc nhợt nhạt, hơi kinh ngạc.
Nếu như trước đây, khi nghe thấy chuyện này, hắn ta nhất định sẽ vô cùng kích động.
Đây là cơ hội có thể tiếp xúc với người lên tiếng, gia nhập vào Thiên Đình.
Nếu người khác biết, cho dù có đánh nhau vỡ đầu cũng không giành được.
Cơ hội quý quá như thế này, người thường không thể nào hiểu được.
Nhưng hắn ta rất sợ hãi.
“Con tự mình suy nghĩ đi, bây giờ Vu Kiệt đang ở Lạc Thành, tạm thời không thể quay lại, đây là cơ hội tốt nhất của con đấy”.
Giọng Thượng Quan Châu nặng nề, ánh mắt giống như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Thượng Quan Bắc.
“Đúng vậy, chúng ta không lường được Vu Kiệt lại có thể thoát chết, có điều tranh thủ liên lạc với người lên tiếng trước hắn thì nhất định có thể vượt qua hắn”.
Thượng Quan Phiệt trịnh trọng nói: “Cháu cũng phải khiến nhà Thượng Quan nở mày nở mặt, đừng để ông đợi suốt năm mươi năm, đợi đến lúc chết cũng không thể nhìn thấy cảnh nhà Thượng Quan vượt lên nhà họ Lý”.
Thượng Quan Bắc lập tức cảm nhận được áp lực từ hai người này.
Giống như hai ngọn núi lớn đang đè lên lưng hắn ta.
Nặng nề, khiến hắn ta phải gồng mình chống đỡ!
Trong lòng hắn ta chỉ có một câu hỏi: Bây giờ…phải làm thế nào!