Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 917: Lại một tên nữa chịu khuất phục
Toàn bộ phòng giam lập tức bị bao trùm bởi một bầu không khí vô cùng u uất.
Khoảnh khắc hiện tại giống như bị đóng băng.
Mỗi hơi thở của Lưu Bát đều có cảm giác vô cùng đau nhói.
Cơ thể hắn ta khẽ run lên.
Sống không bằng chết.
Đây là một từ rất trừu tượng nhưng lọt vào tai Lưu Bát lại cực kỳ hình tượng.
Hắn ta không biết tổ chức Đệ Nhất, đây là một tổ chức luôn ẩn mình trong bóng tối, vô cùng đáng sợ.
Có lẽ các loại hình tra tấn khác nhau sẽ khiến thân thể con người chịu phải những đau đớn cực kỳ tàn khốc.
Nhưng hắn ta nhất định phải chịu đựng.
Nếu không sẽ không có sức lực để mặc cả điều kiện với bọn họ.
“Tụi bay bỏ cuộc đi, tao không bao giờ nói đâu!”
Trông dáng vẻ của Lưu Bát giống như sắp lâm trận chịu chết vậy.
Hắn ta hung hăng nhìn hai người Vu Kiệt, nói: “Đem tất cả những cực hình của tổ chức Đệ Nhất ra đây! Đừng ra lệnh gì mà không cho tao ngủ, nhảm nhí quá!”
“Mày thật sự không sợ chết nhỉ”.
Mạc Vãn Phong đã từng gặp quá nhiều kẻ kín mồm kín miệng, không chịu khai báo, nên không hề xem Lưu Bát ra gì.
“Bắt đầu đi, nếu như hắn muốn chịu phạt vậy thì giúp hắn toại nguyện!”
Ông ta vừa phất tay, lập tức có người đưa vô số dụng cụ tra tấn đến.
Lưu Bát nuốt nước bọt một cách khó khăn, chuẩn bị chịu đựng cực hình.
Trong lòng hắn ta cũng rất hận bản thân mình, tại sao lúc đó không đẩy tên thần kinh Yến Thái kia qua một bên, cướp dao găm đâm Vu Kiệt một nhát!
Nếu như nhiệm vụ hoàn thành thì bây giờ đâu đến nông nỗi này!
Đúng lúc hai tên lính gác cầm dụng cụ tra tấn đi đến thì Vu Kiệt bỗng ngăn lại.
“Không cần”.
Vu Kiệt lắc đầu, nghiêm túc nói.
Mạc Vãn Phong hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Vu Kiệt.
Những người khác cũng dừng lại.
Lúc này trong lòng Lưu Bát bỗng dấy lên một tia hy vọng.
Hai mắt hắn ta sáng bừng, vui mừng nói: “Haha, cuối cùng mày cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần mày hứa sẽ thả tao ra ngoài an toàn, tao nhất định sẽ khai báo tất cả những chuyện mà mày muốn biết”.
Vu Kiệt nhìn chằm chằm Lưu Bát giống như đang nhìn một tên ngốc.
Anh nghiêm túc lắc đầu, nói: “Mày là tội phạm, không có quyền mặc cả điều kiện thả mày ra ngoài đâu”.
“Mày đã làm rất nhiều chuyện, mày phải trả giá cho tất cả những chuyện đó mới được”.
“Còn mày vừa nói tao đã nghĩ thông gì gì đó, e là mày hiểu nhầm gì rồi”.
Lưu Bát ngây người, hỏi: “Mày…ý mày là sao?”
Vu Kiệt liếc mắt nhìn những dụng cụ tra tấn bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
“Rất đơn giản”.
“Những thứ này đều là đồ cũ mà trước đây tổ chức Đệ Nhất hay dùng, đối với loại người như mày mà nói, chả thấm vào đâu cả”.
“Cho nên tao có vài thủ đoạn, để mày nếm thử, xem mày còn cứng miệng được không”.
Mạc Vãn Phong cũng liếc nhìn những dụng cụ tra tấn kia, sau đó lại vẫy tay một cái.
Hai tên lính gác lập tức cầm lấy những thứ này và bước ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng còn không còn dụng cụ gì nữa.
Lưu Bát nhìn chòng chọc Vu Kiệt đang đứng trước mặt, ánh mắt nghi ngờ.
Hắn ta không biết tại sao Vu Kiệt lại tự tin như vậy.
Hiện tại trong tay Vu Kiệt không có gì cả mà!
Đúng lúc hắn ta đang thắc mắc thì Vu Kiệt bỗng di chuyển.
Anh chầm chậm tiến về trước, không chút khách khí.
Phải biết rằng, người trước mặt đã suýt chút nữa giết chết anh.
Mặc dù anh không biết lúc đó trong phòng bệnh đã xảy ra những chuyện gì.
“Mày phải nghĩ cho kỹ, nếu như tao không vui thì mày vĩnh viễn không thể biết được những chuyện mày muốn biết!”
Lưu Bát tiếp tục uy hiếp.
Sắc mặt Vu Kiệt không chút biểu cảm, anh không nói thêm gì nữa, giơ chân đá mạnh về trước.
“Rắc!”
Anh đạp mạnh vào đầu gối Lưu Bát, tiếng xương cốt bị gãy giòn giã vang lên.
“A!”
Lưu Bát chống đỡ không nổi, lập tức quỳ xuống, hai tay siết chặt trên mặt đất.
Sắc mặt hắn ta đột nhiên trắng bệch, hai mắt như đang phun ra lửa, trừng Vu Kiệt.
"Hừ, không ngờ đường đường là Lang Vương, nhưng lại ra tay mạnh như vậy, mày muốn đánh gãy hết xương cốt trên người tao sao?"
Hắn ta lên tiếng khiêu khích, muốn chứng minh bản thân không hề sợ hãi.
Nhưng thực ra trong lòng hắn ta đang rất sợ.
Nếu như Vu Kiệt thật sự đánh gãy hết xương cốt trên người hắn thì phải làm thế nào?
“Cũng không đến mức đó, chỉ là muốn mày nếm thử mười loại hình tra tấn thời cổ đại mà thôi”.
Vu Kiệt ngước mắt nhìn Mạc Vãn Phong đứng bên cạnh: “Chú Mạc, vừa hay cũng để tổ chức Đệ Nhất của chú mở mang kiến thức”.
Nói xong, Vu Kiệt lại đá Lưu Bát bay ra xa một khoảng.
“Rầm!”
Lưu Bát ngã lăn ra đất, Vu Kiệt đè một chân lên lưng hắn ta một cách nặng nề khiến hắn ta không tài nào nhúc nhích được.
Đối với hung thủ trước mặt, anh không cần phải nhân từ.
“Chú Mạc, trên cơ thể con người, có vài chỗ có thể cảm nhận được rất rõ mọi cơn đau”.
“Ví dụ như đầu gối lúc nãy, tôi nhớ vào thời cổ đại có một vị quân sư cũng bị tra tấn như thế này, để ép ông ta giao thông tin quan trọng ra.
“Đúng lúc vị trí ở hai đầu gối tương ứng với một huyệt đạo. Sau khi châm vào huyệt đó, có thể khiến cơn đau nhân lên gấp mười lần".
Vừa nói Vu Kiệt vừa rút một cây kim bạc ra.
Giống như đang trong một lớp học vậy.
Mạc Vãn Phong im lặng đứng bên cạnh quan sát.
Ông ta hiểu rõ, mục đích thực sự của Vu Kiệt cũng là muốn đánh bại phòng tuyến tâm lý của Lưu Bát một cách triệt để.
Lưu Bát thật sự sợ hãi, hắn ta quay đầu lại, nhìn cây kim bạc sáng chói trong tay Vu Kiệt, ánh mắt né tránh.
Hắn ta không ngừng lắc đầu, nói: “Không, mày không được làm vậy, trong tay tao có thứ mày muốn”.
Chỉ là Vu Kiệt không thích thương lượng điều kiện với loại người như thế này.
Anh trực tiếp đâm kim bạc này vào một vị trí trên đầu Lưu Bát.
Huyệt đạo này tương ứng với đầu gối, nằm trong khu vực phản xạ của dây thần kinh cảm giác trên não.
Rất chuẩn.
“Aaa!”
Lưu Bát đột nhiên cảm thấy đau đớn giống như bị hàng ngàn hàng vạn còn kiến cắn, từ đầu gối phát ra toàn thân.
Mặt hắn ta tái mét không còn một giọt máu, gào thét.
Còn Vu Kiệt lại tiếp tục đá mạnh vào gáy của Lưu Bát.
“Bụp!”
Lưu Bát nằm bẹp dưới đất, sống mũi lập tức bị đè nát bét.
Tuy nhiên, những cơn đau này không là gì so với cơn đau ở đầu gối.
“Chú Mạc, còn có vị trí ở sống mũi là một điểm rất đau”.
Vu Kiệt lại rút ra một cây kim bạc nữa, lạnh lùng nhìn người dưới đất, rồi châm cây kim vào đầu.
“Aaa…!”
Lưu Bát hét đến nỗi khàn cả cổ, suýt chút nữa không thở được.
Cơn đau đó giống như bị nham thạch nóng chảy dội vào mặt, khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Sự đau đớn phát ra từ hai vị trí trên cơ thể khiến Lưu Bát sản sinh lòng căm thù Vu Kiệt càng mạnh, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi.
Lưu Bát ngày càng sợ hãi.
Tên Vu Kiệt này, giống như một ác ma, đè lên người hắn ta khiến hắn ta không thở được.
“Chú Mạc, trên cơ thể còn có một vị trí như vậy nữa”.
Vu Kiệt cười nói: “Lúc nhỏ khi đánh nhau, lúc đánh không lại thì tôi chỉ có thể dùng chiêu này, bị người ta nói trơ trẽn, nói tôi chơi xấu, nhưng thực ra chiêu này rất hữu dụng”.
Dứt lời, Mạc Vãn Phong không nhịn được mà phải chậc chậc cảm thán.
Đương nhiên ông ta biết đó là vị trí nào.
Bởi vì lúc nhỏ khi đánh nhau, ông ta cũng đã dùng chiêu này.
Lưu Bát đang nằm bẹp dưới đất, càng biết rõ hơn.
Hắn ta kìm nén cơn đau, sợ hãi nhìn Vu Kiệt.
“Đừng, đừng làm vậy, tôi cầu xin cậu đấy!”
“Tôi nói, tôi nói hết!”
Hắn ta sợ rồi, chỉ với hai chỗ này hắn ta đã chịu không nổi, còn thêm chỗ kia nữa, không biết hắn ta sẽ chết vì đau hay không.
Vu Kiệt nở một nụ cười, nhìn Mạc Vãn Phong.
“Có thể chuẩn bị về thủ đô rồi”.
“Có điều trước đó, vẫn còn một chuyện cần làm!”
Khoảnh khắc hiện tại giống như bị đóng băng.
Mỗi hơi thở của Lưu Bát đều có cảm giác vô cùng đau nhói.
Cơ thể hắn ta khẽ run lên.
Sống không bằng chết.
Đây là một từ rất trừu tượng nhưng lọt vào tai Lưu Bát lại cực kỳ hình tượng.
Hắn ta không biết tổ chức Đệ Nhất, đây là một tổ chức luôn ẩn mình trong bóng tối, vô cùng đáng sợ.
Có lẽ các loại hình tra tấn khác nhau sẽ khiến thân thể con người chịu phải những đau đớn cực kỳ tàn khốc.
Nhưng hắn ta nhất định phải chịu đựng.
Nếu không sẽ không có sức lực để mặc cả điều kiện với bọn họ.
“Tụi bay bỏ cuộc đi, tao không bao giờ nói đâu!”
Trông dáng vẻ của Lưu Bát giống như sắp lâm trận chịu chết vậy.
Hắn ta hung hăng nhìn hai người Vu Kiệt, nói: “Đem tất cả những cực hình của tổ chức Đệ Nhất ra đây! Đừng ra lệnh gì mà không cho tao ngủ, nhảm nhí quá!”
“Mày thật sự không sợ chết nhỉ”.
Mạc Vãn Phong đã từng gặp quá nhiều kẻ kín mồm kín miệng, không chịu khai báo, nên không hề xem Lưu Bát ra gì.
“Bắt đầu đi, nếu như hắn muốn chịu phạt vậy thì giúp hắn toại nguyện!”
Ông ta vừa phất tay, lập tức có người đưa vô số dụng cụ tra tấn đến.
Lưu Bát nuốt nước bọt một cách khó khăn, chuẩn bị chịu đựng cực hình.
Trong lòng hắn ta cũng rất hận bản thân mình, tại sao lúc đó không đẩy tên thần kinh Yến Thái kia qua một bên, cướp dao găm đâm Vu Kiệt một nhát!
Nếu như nhiệm vụ hoàn thành thì bây giờ đâu đến nông nỗi này!
Đúng lúc hai tên lính gác cầm dụng cụ tra tấn đi đến thì Vu Kiệt bỗng ngăn lại.
“Không cần”.
Vu Kiệt lắc đầu, nghiêm túc nói.
Mạc Vãn Phong hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Vu Kiệt.
Những người khác cũng dừng lại.
Lúc này trong lòng Lưu Bát bỗng dấy lên một tia hy vọng.
Hai mắt hắn ta sáng bừng, vui mừng nói: “Haha, cuối cùng mày cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần mày hứa sẽ thả tao ra ngoài an toàn, tao nhất định sẽ khai báo tất cả những chuyện mà mày muốn biết”.
Vu Kiệt nhìn chằm chằm Lưu Bát giống như đang nhìn một tên ngốc.
Anh nghiêm túc lắc đầu, nói: “Mày là tội phạm, không có quyền mặc cả điều kiện thả mày ra ngoài đâu”.
“Mày đã làm rất nhiều chuyện, mày phải trả giá cho tất cả những chuyện đó mới được”.
“Còn mày vừa nói tao đã nghĩ thông gì gì đó, e là mày hiểu nhầm gì rồi”.
Lưu Bát ngây người, hỏi: “Mày…ý mày là sao?”
Vu Kiệt liếc mắt nhìn những dụng cụ tra tấn bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
“Rất đơn giản”.
“Những thứ này đều là đồ cũ mà trước đây tổ chức Đệ Nhất hay dùng, đối với loại người như mày mà nói, chả thấm vào đâu cả”.
“Cho nên tao có vài thủ đoạn, để mày nếm thử, xem mày còn cứng miệng được không”.
Mạc Vãn Phong cũng liếc nhìn những dụng cụ tra tấn kia, sau đó lại vẫy tay một cái.
Hai tên lính gác lập tức cầm lấy những thứ này và bước ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng còn không còn dụng cụ gì nữa.
Lưu Bát nhìn chòng chọc Vu Kiệt đang đứng trước mặt, ánh mắt nghi ngờ.
Hắn ta không biết tại sao Vu Kiệt lại tự tin như vậy.
Hiện tại trong tay Vu Kiệt không có gì cả mà!
Đúng lúc hắn ta đang thắc mắc thì Vu Kiệt bỗng di chuyển.
Anh chầm chậm tiến về trước, không chút khách khí.
Phải biết rằng, người trước mặt đã suýt chút nữa giết chết anh.
Mặc dù anh không biết lúc đó trong phòng bệnh đã xảy ra những chuyện gì.
“Mày phải nghĩ cho kỹ, nếu như tao không vui thì mày vĩnh viễn không thể biết được những chuyện mày muốn biết!”
Lưu Bát tiếp tục uy hiếp.
Sắc mặt Vu Kiệt không chút biểu cảm, anh không nói thêm gì nữa, giơ chân đá mạnh về trước.
“Rắc!”
Anh đạp mạnh vào đầu gối Lưu Bát, tiếng xương cốt bị gãy giòn giã vang lên.
“A!”
Lưu Bát chống đỡ không nổi, lập tức quỳ xuống, hai tay siết chặt trên mặt đất.
Sắc mặt hắn ta đột nhiên trắng bệch, hai mắt như đang phun ra lửa, trừng Vu Kiệt.
"Hừ, không ngờ đường đường là Lang Vương, nhưng lại ra tay mạnh như vậy, mày muốn đánh gãy hết xương cốt trên người tao sao?"
Hắn ta lên tiếng khiêu khích, muốn chứng minh bản thân không hề sợ hãi.
Nhưng thực ra trong lòng hắn ta đang rất sợ.
Nếu như Vu Kiệt thật sự đánh gãy hết xương cốt trên người hắn thì phải làm thế nào?
“Cũng không đến mức đó, chỉ là muốn mày nếm thử mười loại hình tra tấn thời cổ đại mà thôi”.
Vu Kiệt ngước mắt nhìn Mạc Vãn Phong đứng bên cạnh: “Chú Mạc, vừa hay cũng để tổ chức Đệ Nhất của chú mở mang kiến thức”.
Nói xong, Vu Kiệt lại đá Lưu Bát bay ra xa một khoảng.
“Rầm!”
Lưu Bát ngã lăn ra đất, Vu Kiệt đè một chân lên lưng hắn ta một cách nặng nề khiến hắn ta không tài nào nhúc nhích được.
Đối với hung thủ trước mặt, anh không cần phải nhân từ.
“Chú Mạc, trên cơ thể con người, có vài chỗ có thể cảm nhận được rất rõ mọi cơn đau”.
“Ví dụ như đầu gối lúc nãy, tôi nhớ vào thời cổ đại có một vị quân sư cũng bị tra tấn như thế này, để ép ông ta giao thông tin quan trọng ra.
“Đúng lúc vị trí ở hai đầu gối tương ứng với một huyệt đạo. Sau khi châm vào huyệt đó, có thể khiến cơn đau nhân lên gấp mười lần".
Vừa nói Vu Kiệt vừa rút một cây kim bạc ra.
Giống như đang trong một lớp học vậy.
Mạc Vãn Phong im lặng đứng bên cạnh quan sát.
Ông ta hiểu rõ, mục đích thực sự của Vu Kiệt cũng là muốn đánh bại phòng tuyến tâm lý của Lưu Bát một cách triệt để.
Lưu Bát thật sự sợ hãi, hắn ta quay đầu lại, nhìn cây kim bạc sáng chói trong tay Vu Kiệt, ánh mắt né tránh.
Hắn ta không ngừng lắc đầu, nói: “Không, mày không được làm vậy, trong tay tao có thứ mày muốn”.
Chỉ là Vu Kiệt không thích thương lượng điều kiện với loại người như thế này.
Anh trực tiếp đâm kim bạc này vào một vị trí trên đầu Lưu Bát.
Huyệt đạo này tương ứng với đầu gối, nằm trong khu vực phản xạ của dây thần kinh cảm giác trên não.
Rất chuẩn.
“Aaa!”
Lưu Bát đột nhiên cảm thấy đau đớn giống như bị hàng ngàn hàng vạn còn kiến cắn, từ đầu gối phát ra toàn thân.
Mặt hắn ta tái mét không còn một giọt máu, gào thét.
Còn Vu Kiệt lại tiếp tục đá mạnh vào gáy của Lưu Bát.
“Bụp!”
Lưu Bát nằm bẹp dưới đất, sống mũi lập tức bị đè nát bét.
Tuy nhiên, những cơn đau này không là gì so với cơn đau ở đầu gối.
“Chú Mạc, còn có vị trí ở sống mũi là một điểm rất đau”.
Vu Kiệt lại rút ra một cây kim bạc nữa, lạnh lùng nhìn người dưới đất, rồi châm cây kim vào đầu.
“Aaa…!”
Lưu Bát hét đến nỗi khàn cả cổ, suýt chút nữa không thở được.
Cơn đau đó giống như bị nham thạch nóng chảy dội vào mặt, khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Sự đau đớn phát ra từ hai vị trí trên cơ thể khiến Lưu Bát sản sinh lòng căm thù Vu Kiệt càng mạnh, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi.
Lưu Bát ngày càng sợ hãi.
Tên Vu Kiệt này, giống như một ác ma, đè lên người hắn ta khiến hắn ta không thở được.
“Chú Mạc, trên cơ thể còn có một vị trí như vậy nữa”.
Vu Kiệt cười nói: “Lúc nhỏ khi đánh nhau, lúc đánh không lại thì tôi chỉ có thể dùng chiêu này, bị người ta nói trơ trẽn, nói tôi chơi xấu, nhưng thực ra chiêu này rất hữu dụng”.
Dứt lời, Mạc Vãn Phong không nhịn được mà phải chậc chậc cảm thán.
Đương nhiên ông ta biết đó là vị trí nào.
Bởi vì lúc nhỏ khi đánh nhau, ông ta cũng đã dùng chiêu này.
Lưu Bát đang nằm bẹp dưới đất, càng biết rõ hơn.
Hắn ta kìm nén cơn đau, sợ hãi nhìn Vu Kiệt.
“Đừng, đừng làm vậy, tôi cầu xin cậu đấy!”
“Tôi nói, tôi nói hết!”
Hắn ta sợ rồi, chỉ với hai chỗ này hắn ta đã chịu không nổi, còn thêm chỗ kia nữa, không biết hắn ta sẽ chết vì đau hay không.
Vu Kiệt nở một nụ cười, nhìn Mạc Vãn Phong.
“Có thể chuẩn bị về thủ đô rồi”.
“Có điều trước đó, vẫn còn một chuyện cần làm!”
Bình luận facebook