Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1148 Bây giờ mày nhớ ra hết rồi?”
Ánh mắt Thượng Quan Bắc không ngừng né tránh, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không, tao không biết, tao không biết gì hết!”
Sắc mặt Vu Kiệt lạnh lùng, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn ta.
“Vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành là do mày sắp xếp? Jack cũng là do mày liên lạc? Mày còn sai người đặt bom vào máy bay nữa đúng không?”
“Sao có thể có chuyện đó! Mày đừng nói bừa!”
Thượng Quan Bắc hét lớn.
Vu Kiệt lạnh lùng cười, nói: “Bây giờ Lưu Bát đang ở tong tù, hắn đã khai tất cả rồi, mày còn muốn giả vờ không biết? Toàn bộ lịch sử trò chuyện và file ghi âm nói chuyện qua điện thoại đều ở đây, có phải mày tưởng mày có thể giấu giếm hết không?”
“Cái gì?”
VietWriter.vn
Trong mắt Thượng Quan Bắc lộ rõ tự tuyệt vọng.
Quả nhiên!
Hắn ta không gọi điện thoại cho Lưu Bát được, quả nhiên thật sự bị bắt rồi!
Hơn nữa, bây giờ đã thẩm vấn được rồi?
Nhanh như vậy sao?
Hai chân Thượng Quan Bắc khẽ run lên, hắn ta bất giác lùi về sau một bước, tùy tiện túm lấy người nào đó, cố gắng đứng vững.
Hắn ta liên tục lắc đầu, tâm trạng cực kỳ bất ổn, nói: “Không, không, không thể nào, không thể nào!”
Vu Kiệt cười khẩy, lạnh lùng nói: “Mày quên chuyện mày bảo Yến Thái giúp Lưu Bát giết tao rồi à?”
Bùm!
Thượng Quan Bắc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, câu nói đó giống như sét đánh ngang tai, khiến đầu óc hắn ta trở nên trống rỗng.
“Bây giờ Yến Thái đã nhận tội rồi, khai hết toàn bộ mọi chuyện, tất cả lịch sử trò chuyện và file ghi âm đều đã giao ra, mày xem, hắn có thể nhớ vậy mà mày lại quên rồi?”
Vu Kiệt khẽ kíp mắt lại, hỏi.
Cổ họng Thượng Quan Bắc tựa như bị mắc xương cá, khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Quả nhiên!
Không liên lạc được với hai tên này, thật sự xảy ra chuyện rồi!
Còn chuyện năm tiêu đề tin tức vào tối hôm đó, cũng đều do nhà họ Lý làm sao?
Những chuyện này là bởi vì…bọn họ đã biết tất cả mọi việc mình làm?
“Không! Không! Sao mày lại…”
Cả người Thượng Quan Bắc ướt đẫm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vu Kiệt tiến lên một bước, nói: “Bây giờ mày nhớ ra hết rồi?”
Thượng Quan Bắc hít sâu một hơi, bặm chặt miệng, không nói lời nào.
Sắc mặt Vu Kiệt dữ tợn, nói: “Mày tưởng mày không nói thì có thể trốn thoát được vương pháp sao, mày tưởng mày câm như hến thì có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt Vu Kiệt lạnh lùng, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn ta.
“Vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành là do mày sắp xếp? Jack cũng là do mày liên lạc? Mày còn sai người đặt bom vào máy bay nữa đúng không?”
“Sao có thể có chuyện đó! Mày đừng nói bừa!”
Thượng Quan Bắc hét lớn.
Vu Kiệt lạnh lùng cười, nói: “Bây giờ Lưu Bát đang ở tong tù, hắn đã khai tất cả rồi, mày còn muốn giả vờ không biết? Toàn bộ lịch sử trò chuyện và file ghi âm nói chuyện qua điện thoại đều ở đây, có phải mày tưởng mày có thể giấu giếm hết không?”
“Cái gì?”
VietWriter.vn
Trong mắt Thượng Quan Bắc lộ rõ tự tuyệt vọng.
Quả nhiên!
Hắn ta không gọi điện thoại cho Lưu Bát được, quả nhiên thật sự bị bắt rồi!
Hơn nữa, bây giờ đã thẩm vấn được rồi?
Nhanh như vậy sao?
Hai chân Thượng Quan Bắc khẽ run lên, hắn ta bất giác lùi về sau một bước, tùy tiện túm lấy người nào đó, cố gắng đứng vững.
Hắn ta liên tục lắc đầu, tâm trạng cực kỳ bất ổn, nói: “Không, không, không thể nào, không thể nào!”
Vu Kiệt cười khẩy, lạnh lùng nói: “Mày quên chuyện mày bảo Yến Thái giúp Lưu Bát giết tao rồi à?”
Bùm!
Thượng Quan Bắc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, câu nói đó giống như sét đánh ngang tai, khiến đầu óc hắn ta trở nên trống rỗng.
“Bây giờ Yến Thái đã nhận tội rồi, khai hết toàn bộ mọi chuyện, tất cả lịch sử trò chuyện và file ghi âm đều đã giao ra, mày xem, hắn có thể nhớ vậy mà mày lại quên rồi?”
Vu Kiệt khẽ kíp mắt lại, hỏi.
Cổ họng Thượng Quan Bắc tựa như bị mắc xương cá, khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Quả nhiên!
Không liên lạc được với hai tên này, thật sự xảy ra chuyện rồi!
Còn chuyện năm tiêu đề tin tức vào tối hôm đó, cũng đều do nhà họ Lý làm sao?
Những chuyện này là bởi vì…bọn họ đã biết tất cả mọi việc mình làm?
“Không! Không! Sao mày lại…”
Cả người Thượng Quan Bắc ướt đẫm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vu Kiệt tiến lên một bước, nói: “Bây giờ mày nhớ ra hết rồi?”
Thượng Quan Bắc hít sâu một hơi, bặm chặt miệng, không nói lời nào.
Sắc mặt Vu Kiệt dữ tợn, nói: “Mày tưởng mày không nói thì có thể trốn thoát được vương pháp sao, mày tưởng mày câm như hến thì có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra?”
Bình luận facebook