Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-593
Chương 597: Có tin tức rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đi điều tra, cần phải tra rõ tại sao đám Thác Bạt Thế Kiệt lại phải bắt người đi. Mạc Nhị, ngươi tự mình đi làm việc này. Có tin tức và vấn đề gì mới có thể tới bẩm báo bất cứ lúc nào.” Mạc Vân Thiên im lặng một lúc rồi dặn dò Mạc Nhị, nói xong lại bổ sung một câu: “Ta sẽ để những người ở phía dưới phối hợp với ngươi.”
Mạc Nhị nghe vậy là biết Mạc Vân Thiên đã thông suốt, cũng hiểu dụng ý trong những câu vừa rồi của hắn.
Hắn cảm thấy an tâm, sau đó trả lời hùng hồn hơn “Vâng, thuộc hạ lui xuống ngay!” Nói rồi hắn chắp tay rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này,3Mạc Nhị vô cùng tự tin với việc điều tra rõ lai lịch và nội tình của Lương tướng quân.
Hắn không tin Mạc Vân Thiên đã đích thân ra lệnh rồi mà đám người phía dưới còn có thể xem thường chuyện này, cho rằng một đại phu nho nhỏ bị bắt đi không phải là chuyện gì to tát. Mặc dù vị đại phu nho nhỏ này đã cứu Mạc Vân Thiên nhưng bọn họ lại không biết rõ địa vị của Tử La trong lòng Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên dặn dò Mạc Nhị rồi nhìn Mạc Nhị rời đi. Sau đó hắn nhìn về phía Xuân Hoa, Hạ Hà đang quỳ dưới đất, đương nhiên còn có hai ám vệ bảo vệ Tử2La lúc đó, và đám người Mạc Ngũ, Mạc Đông, Mạc Bắc.
Hắn muốn biết nhiều hơn nữa về tình hình lúc đó, vì vậy hắn hỏi hai người Xuân Hoa, Hạ Hà và hai ám vệ bảo vệ Tử La lúc đó: “Các ngươi nói lại rõ ràng hành động của đám mặc đồ đen lúc đó đi. Rốt cuộc bọn chúng đã làm gì Đổng đại phu? Rồi chúng đã bắt Đổng đại phu đi bằng cách nào? Phải nói cho rõ ràng tất cả các chi tiết, biết chưa?”
Tuy lời này của Mạc Vân Thiên không thể coi là trách mắng, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người đang có mặt trong lều nghị sự đều nơm nớp lo sợ, trái tim cũng nhảy1vọt lên.
Nhất là Xuân Hoa, Hạ Hà và hai ám vệ bị hỏi kia lại càng hãi hùng khiếp vía hơn. Bốn người vừa kiềm chế sự sợ hãi trong lòng vừa cẩn thận kể lại những chuyện đã xảy ra lúc đó một lần nữa, mà lần này kể tường tận chi tiết hơn. Khi một người đang nói thì người bên cạnh thi thoảng cũng bổ sung thêm một hai câu.
Quả nhiên, sau lần thuật lại này thì Mạc Vân Thiên đã biết nhiều tin tức hơn.
“Ngươi nói những kẻ mặc đồ đen kia không giống như muốn làm hại Đổng đại phu sao?”
Mạc Vân Thiên nghe một trong số những ám vệ kể lại xong chỉ hơi khựng lại một chút rồi hỏi.
“Đúng1vậy!” Ám vệ kia khẳng định rồi gật đầu: “Lúc đó nếu những kẻ mặc đồ đen kia muốn làm Đổng đại phu bị thương là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng bọn chúng không hề làm vậy, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của bọn chúng thì dường như còn sợ Đổng đại phu bị thương trong lúc giao đấu nữa.”
Nghe ám vệ này nói vậy, Xuân Hoa cũng như hiểu ra được chuyện gì đó. Trước đó các nàng chỉ lo đánh nhau với những kẻ mặc đồ đen kia để bảo vệ Tử La nên không chú ý tới chuyện này.
Mà bây giờ vừa nghe ám vệ này nói vậy thì nàng cũng phản ứng lại, đúng là có chuyện như thế.
Thế nên, Xuân1Hoa cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy! Hầu gia, rõ ràng những kẻ mặc áo đen kia không phải muốn làm thiếu gia bị thương, hẳn là bắt thiếu gia đi là vì có mục đích khác. Theo nô tỳ nghĩ thì tạm thời thiếu gia sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.”
Nghe Xuân Hoa cũng nói như vậy, rốt cuộc Mạc Vân Thiên đã yên tâm một chút. Hắn vẫn khá hiểu tính cách của Xuân Hoa và Hạ Hà, người mà hắn đã đưa tới bên cạnh Tử La để làm nha hoàn.
Có thể nói, trái ngược với Hạ Hà nhiệt tình và dễ xúc động thì Xuân Hoa lại là một người điềm tĩnh, cẩn thận, nếu không chắc chắn thì nàng ta sẽ không nói lung tung.
Có lẽ tạm thời Tử La sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Mạc Vân Thiên lúc này mới có thể bình tĩnh suy nghĩ được.
Một khi đã tỉnh táo lại thì đối với chuyện này Mạc Vân Thiên lại có một thêm một bước phân tích mới, hơn nữa, phân tích này lại chính xác hơn.
Vào giờ phút này, Mạc Vân Thiên biết, điều bây giờ cần làm là phải mau chóng tìm thấy được Tử La. Nếu hắn hành động nhanh chóng thì hắn tin rằng bọn họ chắc chắn có thể cứu Tử La an toàn trở về.
Đầu tiên, lúc ấy Tử La đang ăn mặc như con trai, người biết Tử La là con gái đều là những người tâm phúc trong tâm phúc bên cạnh hắn. Kể cả Lương tướng quân là một Đại tướng tâm phúc cũng không biết giới tính thật sự của Tử La.
Thế nên, rất có thể là đám người Thác Bạt Thế Kiệt bắt Tử La đi sẽ không biết giới tính thật của nàng.
Mạc Vân Thiên tin rằng Tử La cải trang là nam sẽ an toàn hơn rất nhiều. Có lẽ ngoại trừ mục đích chủ yếu khi muốn bắt Tử La đi thì bọn chúng sẽ không làm gì nàng ấy cả.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ sự thông minh của Tử La hơn bất cứ ai.
Với sự thông minh, nhanh nhạy của Tử La, nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức để tự cứu bản thân và báo tin cho bọn họ, để lại manh mối cho bọn họ tìm tới nàng.
Sau khi phân tích rõ ràng những điều này thì Mạc Vân Thiên càng bình tĩnh hơn.
Hắn biết chuyện cần làm nhất hiện giờ chính là mau chóng tìm thấy Tử La, chứ không phải tự khiến bản thân bị rối loạn. Nha đầu của hắn còn đang chờ hắn tới cứu nàng, thế nên nhất định hắn phải tỉnh táo lại rồi nghĩ ra một cách càng hoàn hảo hơn.
Ngay tại lúc đã suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, trong mắt Mạc Vân Thiên không còn một chút hoang mang nào nữa. Hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ xem tiếp theo bọn họ cần phải làm thế nào.
Vào lúc Mạc Vân Thiên đang suy nghĩ thì có thủ vệ tới báo cáo nói mấy người Mạc Tứ đã quay về.
“Bảo bọn họ vào đi!” Mạc Vân Thiên nghe vậy thì căn dặn.
Không phải hắn không định phạt Xuân Hoa Hạ Hà và đám người Mạc Ngũ đã quên mất mệnh lệnh của hắn mà bỏ Tử La lại. Thậm chí là cả Mạc Tứ, thấy mấy người Mạc Ngũ đi mà lại không ngăn cản.
Nhưng khi tỉnh táo lại, Mạc Vân Thiên đã biết được việc hắn cần phải làm ngay bây giờ chính là mau chóng tìm ra Tử La. Mà mấy người Xuân Hoa, còn có Mạc Tứ đều là tâm phúc trong tâm phúc của hắn. Bọn họ hiểu rõ những chuyện đã xảy ra, có bọn họ cùng đi tìm Tử La nhất định sẽ có hiệu quả hơn.
Sau khi Mạc Vân Thiên lên tiếng bảo mấy người Mạc Tứ vào, chẳng mấy chốc sau Mạc Tứ đã dẫn mấy ám vệ có thân thủ giỏi nhất bên người đi vào theo.
Vừa đi vào, Mạc Tứ đã dẫn đầu quỳ xuống, mấy người phía sau cũng đều quỳ xuống theo.
“Xin gia hãy xử phạt! Thuộc hạ không nên chưa điều tra rõ tin tức truyền về là thật hay giả đã nóng lòng mà gấp gáp chạy đi cứu viện, khiến cho kẻ thù có cơ hội bắt Đổng đại phu đi. Vả lại, thuộc hạ không nên thấy mấy người Mạc Ngũ đuổi theo mà không ngăn cản.” Mạc Tứ vừa mở lời cũng không biện giải cho bản thân mà lập tức nhận sai trước tiên.
Thành thật mà nói, những chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Mạc Tứ. Dù đổi thành người khác thì bọn họ cũng chưa chắc có thể làm tốt được như hắn, có lẽ bọn họ cũng sẽ hành động tương tự như hắn mà thôi.
Bởi vì khi đó không có ai ngờ rằng sẽ có người muốn ra tay với Tử La.
Thế nên, vào lúc đó, chuyện đi cứu viện Mạc Vân Thiên, và cả chuyện mấy người Mạc Ngũ cũng đi theo không phải là chuyện to tát gì. Vậy càng không thể trách Mạc Tứ suy nghĩ không chu đáo. Dù sao thì chuyện chủ soái bị ám sát, lúc nào cũng sẽ khiến cho mấy người Mạc Tứ không thể bình tĩnh suy nghĩ như ngày thường.
Nghe thấy Mạc Tứ chủ động nhận sai, ngay tức khắc Mạc Ngũ cũng lên tiếng nhận sai lầm vào mình: “Gia, chuyện này không chỉ là lỗi của Tứ ca. Lúc đó mấy người chúng ta đi theo, mà Tứ ca cũng nôn nóng đi cứu viện cho nên cũng không để ý nhiều tới chúng ta.”
Những người có mặt tại đây đều là tâm phúc trong tâm phúc của Mạc Vân Thiên, đâu có ai là kẻ nhát gan, không có trách nhiệm nên bọn họ đều cùng nhau nhận sai.
Thấy biểu hiện lần này của mấy người Mạc Tứ, Mạc Ngũ, đôi chân mày đang nhíu lại của Mạc Vân Thiên hơi dãn ra. Hắn không những không tức giận mà còn hơi vui mừng và tán thưởng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, những người ở đây đều khó có thể nhận ra sự biến đổi nhỏ này của hắn.
“Được, tất cả những chuyện liên quan tới lần này, trong lòng ta đã có tính toán rồi. Hiện tại chuyện quan trọng nhất của các ngươi chính là dốc hết khả năng tìm Đổng đại phu về đây. Còn về việc xử phạt thì đợi sau này xem xét tình hình rồi nói tiếp. Các ngươi nhất định phải hiểu rõ, Đổng đại phu không xảy ra chuyện gì thì các ngươi mới có thể lấy công chuộc tội!”
Mạc Vân Thiên vừa dứt lời, mấy người Mạc Tứ đã biết quyết định của Mạc Vân Thiên. Bọn họ biết bản thân tạm thời chưa bị trách phạt là để có cơ hội lấy công chuộc tội. Bọn họ cảm thấy vô cùng áy náy, bắt đầu thay nhau cam đoan rằng nhất định sẽ cố gắng hết sức đi tìm người.
Thấy mấy người Mạc Tứ, Xuân Hoa đều liên tục bảo đảm, biết những lời đó không phải giả dối, quyết tâm tìm người của bọn họ không hề kém hơn hắn, Mạc Vân Thiên cho rằng hy vọng tìm được Tử La lại tăng thêm một ít rồi.
Ngay tại lúc này, những tên lính điều tra xuất sắc nhất trong quân đội mà lúc trước Mạc Nhị đã phái đi tìm Tử La cuối cùng đã có người trở về báo tin.
Lúc này, Mạc Vân Thiên vô cùng căng thẳng và gấp gáp, chỉ cần có tin tức của Tử La là hắn nhất định sẽ đuổi theo.
Mà khi thấy tên lính điều tra kia đi vào, không chỉ Mạc Vân Thiên mà mấy người Xuân Hoa, Mạc Tứ đều gấp gáp nhìn người này, rất nôn nóng muốn biết tin tức.
Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và khẩn cấp trong lều lớn, người lính điều tra này liền âm thầm run rẩy, cũng may tâm lý của hắn vững vàng, thế nên chẳng bao lâu đã bình tĩnh lại.
“Nói đi!”
Hai chữ ngắn ngủi của Mạc Vân Thiên vừa vang lên, tên lính điều tra lại cảm thấy căng thẳng hơn, vội gật đầu trả lời: “Rõ!”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mạc Nhị nghe vậy là biết Mạc Vân Thiên đã thông suốt, cũng hiểu dụng ý trong những câu vừa rồi của hắn.
Hắn cảm thấy an tâm, sau đó trả lời hùng hồn hơn “Vâng, thuộc hạ lui xuống ngay!” Nói rồi hắn chắp tay rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này,3Mạc Nhị vô cùng tự tin với việc điều tra rõ lai lịch và nội tình của Lương tướng quân.
Hắn không tin Mạc Vân Thiên đã đích thân ra lệnh rồi mà đám người phía dưới còn có thể xem thường chuyện này, cho rằng một đại phu nho nhỏ bị bắt đi không phải là chuyện gì to tát. Mặc dù vị đại phu nho nhỏ này đã cứu Mạc Vân Thiên nhưng bọn họ lại không biết rõ địa vị của Tử La trong lòng Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên dặn dò Mạc Nhị rồi nhìn Mạc Nhị rời đi. Sau đó hắn nhìn về phía Xuân Hoa, Hạ Hà đang quỳ dưới đất, đương nhiên còn có hai ám vệ bảo vệ Tử2La lúc đó, và đám người Mạc Ngũ, Mạc Đông, Mạc Bắc.
Hắn muốn biết nhiều hơn nữa về tình hình lúc đó, vì vậy hắn hỏi hai người Xuân Hoa, Hạ Hà và hai ám vệ bảo vệ Tử La lúc đó: “Các ngươi nói lại rõ ràng hành động của đám mặc đồ đen lúc đó đi. Rốt cuộc bọn chúng đã làm gì Đổng đại phu? Rồi chúng đã bắt Đổng đại phu đi bằng cách nào? Phải nói cho rõ ràng tất cả các chi tiết, biết chưa?”
Tuy lời này của Mạc Vân Thiên không thể coi là trách mắng, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người đang có mặt trong lều nghị sự đều nơm nớp lo sợ, trái tim cũng nhảy1vọt lên.
Nhất là Xuân Hoa, Hạ Hà và hai ám vệ bị hỏi kia lại càng hãi hùng khiếp vía hơn. Bốn người vừa kiềm chế sự sợ hãi trong lòng vừa cẩn thận kể lại những chuyện đã xảy ra lúc đó một lần nữa, mà lần này kể tường tận chi tiết hơn. Khi một người đang nói thì người bên cạnh thi thoảng cũng bổ sung thêm một hai câu.
Quả nhiên, sau lần thuật lại này thì Mạc Vân Thiên đã biết nhiều tin tức hơn.
“Ngươi nói những kẻ mặc đồ đen kia không giống như muốn làm hại Đổng đại phu sao?”
Mạc Vân Thiên nghe một trong số những ám vệ kể lại xong chỉ hơi khựng lại một chút rồi hỏi.
“Đúng1vậy!” Ám vệ kia khẳng định rồi gật đầu: “Lúc đó nếu những kẻ mặc đồ đen kia muốn làm Đổng đại phu bị thương là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng bọn chúng không hề làm vậy, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của bọn chúng thì dường như còn sợ Đổng đại phu bị thương trong lúc giao đấu nữa.”
Nghe ám vệ này nói vậy, Xuân Hoa cũng như hiểu ra được chuyện gì đó. Trước đó các nàng chỉ lo đánh nhau với những kẻ mặc đồ đen kia để bảo vệ Tử La nên không chú ý tới chuyện này.
Mà bây giờ vừa nghe ám vệ này nói vậy thì nàng cũng phản ứng lại, đúng là có chuyện như thế.
Thế nên, Xuân1Hoa cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy! Hầu gia, rõ ràng những kẻ mặc áo đen kia không phải muốn làm thiếu gia bị thương, hẳn là bắt thiếu gia đi là vì có mục đích khác. Theo nô tỳ nghĩ thì tạm thời thiếu gia sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.”
Nghe Xuân Hoa cũng nói như vậy, rốt cuộc Mạc Vân Thiên đã yên tâm một chút. Hắn vẫn khá hiểu tính cách của Xuân Hoa và Hạ Hà, người mà hắn đã đưa tới bên cạnh Tử La để làm nha hoàn.
Có thể nói, trái ngược với Hạ Hà nhiệt tình và dễ xúc động thì Xuân Hoa lại là một người điềm tĩnh, cẩn thận, nếu không chắc chắn thì nàng ta sẽ không nói lung tung.
Có lẽ tạm thời Tử La sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Mạc Vân Thiên lúc này mới có thể bình tĩnh suy nghĩ được.
Một khi đã tỉnh táo lại thì đối với chuyện này Mạc Vân Thiên lại có một thêm một bước phân tích mới, hơn nữa, phân tích này lại chính xác hơn.
Vào giờ phút này, Mạc Vân Thiên biết, điều bây giờ cần làm là phải mau chóng tìm thấy được Tử La. Nếu hắn hành động nhanh chóng thì hắn tin rằng bọn họ chắc chắn có thể cứu Tử La an toàn trở về.
Đầu tiên, lúc ấy Tử La đang ăn mặc như con trai, người biết Tử La là con gái đều là những người tâm phúc trong tâm phúc bên cạnh hắn. Kể cả Lương tướng quân là một Đại tướng tâm phúc cũng không biết giới tính thật sự của Tử La.
Thế nên, rất có thể là đám người Thác Bạt Thế Kiệt bắt Tử La đi sẽ không biết giới tính thật của nàng.
Mạc Vân Thiên tin rằng Tử La cải trang là nam sẽ an toàn hơn rất nhiều. Có lẽ ngoại trừ mục đích chủ yếu khi muốn bắt Tử La đi thì bọn chúng sẽ không làm gì nàng ấy cả.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ sự thông minh của Tử La hơn bất cứ ai.
Với sự thông minh, nhanh nhạy của Tử La, nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức để tự cứu bản thân và báo tin cho bọn họ, để lại manh mối cho bọn họ tìm tới nàng.
Sau khi phân tích rõ ràng những điều này thì Mạc Vân Thiên càng bình tĩnh hơn.
Hắn biết chuyện cần làm nhất hiện giờ chính là mau chóng tìm thấy Tử La, chứ không phải tự khiến bản thân bị rối loạn. Nha đầu của hắn còn đang chờ hắn tới cứu nàng, thế nên nhất định hắn phải tỉnh táo lại rồi nghĩ ra một cách càng hoàn hảo hơn.
Ngay tại lúc đã suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, trong mắt Mạc Vân Thiên không còn một chút hoang mang nào nữa. Hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ xem tiếp theo bọn họ cần phải làm thế nào.
Vào lúc Mạc Vân Thiên đang suy nghĩ thì có thủ vệ tới báo cáo nói mấy người Mạc Tứ đã quay về.
“Bảo bọn họ vào đi!” Mạc Vân Thiên nghe vậy thì căn dặn.
Không phải hắn không định phạt Xuân Hoa Hạ Hà và đám người Mạc Ngũ đã quên mất mệnh lệnh của hắn mà bỏ Tử La lại. Thậm chí là cả Mạc Tứ, thấy mấy người Mạc Ngũ đi mà lại không ngăn cản.
Nhưng khi tỉnh táo lại, Mạc Vân Thiên đã biết được việc hắn cần phải làm ngay bây giờ chính là mau chóng tìm ra Tử La. Mà mấy người Xuân Hoa, còn có Mạc Tứ đều là tâm phúc trong tâm phúc của hắn. Bọn họ hiểu rõ những chuyện đã xảy ra, có bọn họ cùng đi tìm Tử La nhất định sẽ có hiệu quả hơn.
Sau khi Mạc Vân Thiên lên tiếng bảo mấy người Mạc Tứ vào, chẳng mấy chốc sau Mạc Tứ đã dẫn mấy ám vệ có thân thủ giỏi nhất bên người đi vào theo.
Vừa đi vào, Mạc Tứ đã dẫn đầu quỳ xuống, mấy người phía sau cũng đều quỳ xuống theo.
“Xin gia hãy xử phạt! Thuộc hạ không nên chưa điều tra rõ tin tức truyền về là thật hay giả đã nóng lòng mà gấp gáp chạy đi cứu viện, khiến cho kẻ thù có cơ hội bắt Đổng đại phu đi. Vả lại, thuộc hạ không nên thấy mấy người Mạc Ngũ đuổi theo mà không ngăn cản.” Mạc Tứ vừa mở lời cũng không biện giải cho bản thân mà lập tức nhận sai trước tiên.
Thành thật mà nói, những chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Mạc Tứ. Dù đổi thành người khác thì bọn họ cũng chưa chắc có thể làm tốt được như hắn, có lẽ bọn họ cũng sẽ hành động tương tự như hắn mà thôi.
Bởi vì khi đó không có ai ngờ rằng sẽ có người muốn ra tay với Tử La.
Thế nên, vào lúc đó, chuyện đi cứu viện Mạc Vân Thiên, và cả chuyện mấy người Mạc Ngũ cũng đi theo không phải là chuyện to tát gì. Vậy càng không thể trách Mạc Tứ suy nghĩ không chu đáo. Dù sao thì chuyện chủ soái bị ám sát, lúc nào cũng sẽ khiến cho mấy người Mạc Tứ không thể bình tĩnh suy nghĩ như ngày thường.
Nghe thấy Mạc Tứ chủ động nhận sai, ngay tức khắc Mạc Ngũ cũng lên tiếng nhận sai lầm vào mình: “Gia, chuyện này không chỉ là lỗi của Tứ ca. Lúc đó mấy người chúng ta đi theo, mà Tứ ca cũng nôn nóng đi cứu viện cho nên cũng không để ý nhiều tới chúng ta.”
Những người có mặt tại đây đều là tâm phúc trong tâm phúc của Mạc Vân Thiên, đâu có ai là kẻ nhát gan, không có trách nhiệm nên bọn họ đều cùng nhau nhận sai.
Thấy biểu hiện lần này của mấy người Mạc Tứ, Mạc Ngũ, đôi chân mày đang nhíu lại của Mạc Vân Thiên hơi dãn ra. Hắn không những không tức giận mà còn hơi vui mừng và tán thưởng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, những người ở đây đều khó có thể nhận ra sự biến đổi nhỏ này của hắn.
“Được, tất cả những chuyện liên quan tới lần này, trong lòng ta đã có tính toán rồi. Hiện tại chuyện quan trọng nhất của các ngươi chính là dốc hết khả năng tìm Đổng đại phu về đây. Còn về việc xử phạt thì đợi sau này xem xét tình hình rồi nói tiếp. Các ngươi nhất định phải hiểu rõ, Đổng đại phu không xảy ra chuyện gì thì các ngươi mới có thể lấy công chuộc tội!”
Mạc Vân Thiên vừa dứt lời, mấy người Mạc Tứ đã biết quyết định của Mạc Vân Thiên. Bọn họ biết bản thân tạm thời chưa bị trách phạt là để có cơ hội lấy công chuộc tội. Bọn họ cảm thấy vô cùng áy náy, bắt đầu thay nhau cam đoan rằng nhất định sẽ cố gắng hết sức đi tìm người.
Thấy mấy người Mạc Tứ, Xuân Hoa đều liên tục bảo đảm, biết những lời đó không phải giả dối, quyết tâm tìm người của bọn họ không hề kém hơn hắn, Mạc Vân Thiên cho rằng hy vọng tìm được Tử La lại tăng thêm một ít rồi.
Ngay tại lúc này, những tên lính điều tra xuất sắc nhất trong quân đội mà lúc trước Mạc Nhị đã phái đi tìm Tử La cuối cùng đã có người trở về báo tin.
Lúc này, Mạc Vân Thiên vô cùng căng thẳng và gấp gáp, chỉ cần có tin tức của Tử La là hắn nhất định sẽ đuổi theo.
Mà khi thấy tên lính điều tra kia đi vào, không chỉ Mạc Vân Thiên mà mấy người Xuân Hoa, Mạc Tứ đều gấp gáp nhìn người này, rất nôn nóng muốn biết tin tức.
Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và khẩn cấp trong lều lớn, người lính điều tra này liền âm thầm run rẩy, cũng may tâm lý của hắn vững vàng, thế nên chẳng bao lâu đã bình tĩnh lại.
“Nói đi!”
Hai chữ ngắn ngủi của Mạc Vân Thiên vừa vang lên, tên lính điều tra lại cảm thấy căng thẳng hơn, vội gật đầu trả lời: “Rõ!”
Bình luận facebook