• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (4 Viewers)

  • Chương 2304 “Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.

Hai tia chưởng mang va vào nhau giữa không trung, gió lớn lập tức nổi lên, núi rung chuyển, sông chảy cuồn cuộn. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hai người đều lùi nhanh lại hơn mấy trăm mét, sau đó ngã xuống đất.





Hô!





Lâm Nhất vỗ xuống mặt đất, giữ thăng bằng chậm rãi đứng dậy, lau máu trên khoé miệng, nhìn đối phương, cười nhẹ: “Yêu nghiệt bảng trong cũng chỉ có vậy thôi”.





Hướng Thiên Hà lập tức sầm mặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tuy chưa bị thương nhưng lại cảm thấy cực kì khó chịu.





Một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”





Rốt cuộc là ai?





Không chỉ Hướng Thiên Hà, trong lòng đám người đã tránh ra xa cũng tràn đầy nghi vấn, rốt cuộc người này có lai lịch gì?





Áo xanh phất phới, mái tóc dài bay tán loạn, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất vô cùng rạng ngời, hắn khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Kẻ hèn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!”





Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!





Câu trả lời của Lâm Nhất không thay đổi, vẫn là Đại Tần, vẫn là Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ thêm một danh hiệu công tử Táng Hoa.





Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, khó có thể tin được, có thật là yêu nghiệt giết nhân tài kiệt xuất của thành Thiên Lăng không chừa manh giáp này đến từ Đại Tần không?





Đế quốc Đại Tần không phải không có tiếng tăm ở cổ vực Nam Hoa, ít nhiều cũng khá nổi tiếng, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một nơi nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.





Phải biết rằng võ giả ở thành Thiên Lăng còn không để nhân tài kiệt xuất của thành U Châu vào mắt, sao có thể chú ý đến đế quốc Đại Tần?





Nhưng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần lại chém giết các nhân tài kiệt xuất hoang tưởng tự đại, cao cao tại thượng của thành Thiên Lăng.





Thậm chí ngay cả yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đối đầu với hắn cũng chỉ ngang sức ngang tài, cuối cùng nhờ vào tu vi tung một chưởng mới gắng gượng giành được một chút ưu thế, nhưng rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn bình thường, một vết thương nhẹ cũng không có.





Hướng Thiên Hà không thể chấp nhận được kết quả này, tất nhiên các võ giả địa phương ở thành Thiên Lăng càng không thể chấp nhận được.





Một yêu nghiệt bảng trong đối đầu với một nhân tài kiệt xuất của Đại Tần, ngay cả áp đảo còn không làm được thì có còn chuyện nào thất bại hơn chuyện này không?





“Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như là đến từ đế quốc Đại Tần...”





“Lăng Tiêu Kiếm Các? Một tông môn chưa nghe nói bao giờ, rốt cuộc tiểu tử này xuất hiện từ đâu thế?”


“Ngoại trừ thất đại tân tú của thành Thiên Lăng, xem ra không ai có thể trấn áp hắn. Đã bốn chiêu rồi mà Hướng Thiên Hà không thể đánh bại hắn, chắc hắn ta không còn mặt mũi ra tay nữa đâu”.





“Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.




Hai tia chưởng mang va vào nhau giữa không trung, gió lớn lập tức nổi lên, núi rung chuyển, sông chảy cuồn cuộn. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hai người đều lùi nhanh lại hơn mấy trăm mét, sau đó ngã xuống đất.





Hô!





Lâm Nhất vỗ xuống mặt đất, giữ thăng bằng chậm rãi đứng dậy, lau máu trên khoé miệng, nhìn đối phương, cười nhẹ: “Yêu nghiệt bảng trong cũng chỉ có vậy thôi”.





Hướng Thiên Hà lập tức sầm mặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tuy chưa bị thương nhưng lại cảm thấy cực kì khó chịu.





Một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”





Rốt cuộc là ai?





Không chỉ Hướng Thiên Hà, trong lòng đám người đã tránh ra xa cũng tràn đầy nghi vấn, rốt cuộc người này có lai lịch gì?





Áo xanh phất phới, mái tóc dài bay tán loạn, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất vô cùng rạng ngời, hắn khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Kẻ hèn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!”





Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!





Câu trả lời của Lâm Nhất không thay đổi, vẫn là Đại Tần, vẫn là Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ thêm một danh hiệu công tử Táng Hoa.





Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, khó có thể tin được, có thật là yêu nghiệt giết nhân tài kiệt xuất của thành Thiên Lăng không chừa manh giáp này đến từ Đại Tần không?





Đế quốc Đại Tần không phải không có tiếng tăm ở cổ vực Nam Hoa, ít nhiều cũng khá nổi tiếng, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một nơi nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.





Phải biết rằng võ giả ở thành Thiên Lăng còn không để nhân tài kiệt xuất của thành U Châu vào mắt, sao có thể chú ý đến đế quốc Đại Tần?





Nhưng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần lại chém giết các nhân tài kiệt xuất hoang tưởng tự đại, cao cao tại thượng của thành Thiên Lăng.





Thậm chí ngay cả yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đối đầu với hắn cũng chỉ ngang sức ngang tài, cuối cùng nhờ vào tu vi tung một chưởng mới gắng gượng giành được một chút ưu thế, nhưng rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn bình thường, một vết thương nhẹ cũng không có.





Hướng Thiên Hà không thể chấp nhận được kết quả này, tất nhiên các võ giả địa phương ở thành Thiên Lăng càng không thể chấp nhận được.





Một yêu nghiệt bảng trong đối đầu với một nhân tài kiệt xuất của Đại Tần, ngay cả áp đảo còn không làm được thì có còn chuyện nào thất bại hơn chuyện này không?





“Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như là đến từ đế quốc Đại Tần...”





“Lăng Tiêu Kiếm Các? Một tông môn chưa nghe nói bao giờ, rốt cuộc tiểu tử này xuất hiện từ đâu thế?”


“Ngoại trừ thất đại tân tú của thành Thiên Lăng, xem ra không ai có thể trấn áp hắn. Đã bốn chiêu rồi mà Hướng Thiên Hà không thể đánh bại hắn, chắc hắn ta không còn mặt mũi ra tay nữa đâu”.





“Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Hai tia chưởng mang va vào nhau giữa không trung, gió lớn lập tức nổi lên, núi rung chuyển, sông chảy cuồn cuộn. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hai người đều lùi nhanh lại hơn mấy trăm mét, sau đó ngã xuống đất.





Hô!





Lâm Nhất vỗ xuống mặt đất, giữ thăng bằng chậm rãi đứng dậy, lau máu trên khoé miệng, nhìn đối phương, cười nhẹ: “Yêu nghiệt bảng trong cũng chỉ có vậy thôi”.





Hướng Thiên Hà lập tức sầm mặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tuy chưa bị thương nhưng lại cảm thấy cực kì khó chịu.





Một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”





Rốt cuộc là ai?





Không chỉ Hướng Thiên Hà, trong lòng đám người đã tránh ra xa cũng tràn đầy nghi vấn, rốt cuộc người này có lai lịch gì?





Áo xanh phất phới, mái tóc dài bay tán loạn, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất vô cùng rạng ngời, hắn khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Kẻ hèn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!”





Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!





Câu trả lời của Lâm Nhất không thay đổi, vẫn là Đại Tần, vẫn là Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ thêm một danh hiệu công tử Táng Hoa.





Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, khó có thể tin được, có thật là yêu nghiệt giết nhân tài kiệt xuất của thành Thiên Lăng không chừa manh giáp này đến từ Đại Tần không?





Đế quốc Đại Tần không phải không có tiếng tăm ở cổ vực Nam Hoa, ít nhiều cũng khá nổi tiếng, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một nơi nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.





Phải biết rằng võ giả ở thành Thiên Lăng còn không để nhân tài kiệt xuất của thành U Châu vào mắt, sao có thể chú ý đến đế quốc Đại Tần?





Nhưng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần lại chém giết các nhân tài kiệt xuất hoang tưởng tự đại, cao cao tại thượng của thành Thiên Lăng.





Thậm chí ngay cả yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đối đầu với hắn cũng chỉ ngang sức ngang tài, cuối cùng nhờ vào tu vi tung một chưởng mới gắng gượng giành được một chút ưu thế, nhưng rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn bình thường, một vết thương nhẹ cũng không có.





Hướng Thiên Hà không thể chấp nhận được kết quả này, tất nhiên các võ giả địa phương ở thành Thiên Lăng càng không thể chấp nhận được.





Một yêu nghiệt bảng trong đối đầu với một nhân tài kiệt xuất của Đại Tần, ngay cả áp đảo còn không làm được thì có còn chuyện nào thất bại hơn chuyện này không?





“Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như là đến từ đế quốc Đại Tần...”





“Lăng Tiêu Kiếm Các? Một tông môn chưa nghe nói bao giờ, rốt cuộc tiểu tử này xuất hiện từ đâu thế?”


“Ngoại trừ thất đại tân tú của thành Thiên Lăng, xem ra không ai có thể trấn áp hắn. Đã bốn chiêu rồi mà Hướng Thiên Hà không thể đánh bại hắn, chắc hắn ta không còn mặt mũi ra tay nữa đâu”.





“Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.




Hai tia chưởng mang va vào nhau giữa không trung, gió lớn lập tức nổi lên, núi rung chuyển, sông chảy cuồn cuộn. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hai người đều lùi nhanh lại hơn mấy trăm mét, sau đó ngã xuống đất.





Hô!





Lâm Nhất vỗ xuống mặt đất, giữ thăng bằng chậm rãi đứng dậy, lau máu trên khoé miệng, nhìn đối phương, cười nhẹ: “Yêu nghiệt bảng trong cũng chỉ có vậy thôi”.





Hướng Thiên Hà lập tức sầm mặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tuy chưa bị thương nhưng lại cảm thấy cực kì khó chịu.





Một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”





Rốt cuộc là ai?





Không chỉ Hướng Thiên Hà, trong lòng đám người đã tránh ra xa cũng tràn đầy nghi vấn, rốt cuộc người này có lai lịch gì?





Áo xanh phất phới, mái tóc dài bay tán loạn, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất vô cùng rạng ngời, hắn khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Kẻ hèn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!”





Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!





Câu trả lời của Lâm Nhất không thay đổi, vẫn là Đại Tần, vẫn là Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ thêm một danh hiệu công tử Táng Hoa.





Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, khó có thể tin được, có thật là yêu nghiệt giết nhân tài kiệt xuất của thành Thiên Lăng không chừa manh giáp này đến từ Đại Tần không?





Đế quốc Đại Tần không phải không có tiếng tăm ở cổ vực Nam Hoa, ít nhiều cũng khá nổi tiếng, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một nơi nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.





Phải biết rằng võ giả ở thành Thiên Lăng còn không để nhân tài kiệt xuất của thành U Châu vào mắt, sao có thể chú ý đến đế quốc Đại Tần?





Nhưng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần lại chém giết các nhân tài kiệt xuất hoang tưởng tự đại, cao cao tại thượng của thành Thiên Lăng.





Thậm chí ngay cả yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đối đầu với hắn cũng chỉ ngang sức ngang tài, cuối cùng nhờ vào tu vi tung một chưởng mới gắng gượng giành được một chút ưu thế, nhưng rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn bình thường, một vết thương nhẹ cũng không có.





Hướng Thiên Hà không thể chấp nhận được kết quả này, tất nhiên các võ giả địa phương ở thành Thiên Lăng càng không thể chấp nhận được.





Một yêu nghiệt bảng trong đối đầu với một nhân tài kiệt xuất của Đại Tần, ngay cả áp đảo còn không làm được thì có còn chuyện nào thất bại hơn chuyện này không?





“Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như là đến từ đế quốc Đại Tần...”





“Lăng Tiêu Kiếm Các? Một tông môn chưa nghe nói bao giờ, rốt cuộc tiểu tử này xuất hiện từ đâu thế?”


“Ngoại trừ thất đại tân tú của thành Thiên Lăng, xem ra không ai có thể trấn áp hắn. Đã bốn chiêu rồi mà Hướng Thiên Hà không thể đánh bại hắn, chắc hắn ta không còn mặt mũi ra tay nữa đâu”.





“Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Hai tia chưởng mang va vào nhau giữa không trung, gió lớn lập tức nổi lên, núi rung chuyển, sông chảy cuồn cuộn. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hai người đều lùi nhanh lại hơn mấy trăm mét, sau đó ngã xuống đất.





Hô!





Lâm Nhất vỗ xuống mặt đất, giữ thăng bằng chậm rãi đứng dậy, lau máu trên khoé miệng, nhìn đối phương, cười nhẹ: “Yêu nghiệt bảng trong cũng chỉ có vậy thôi”.





Hướng Thiên Hà lập tức sầm mặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tuy chưa bị thương nhưng lại cảm thấy cực kì khó chịu.





Một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”





Rốt cuộc là ai?





Không chỉ Hướng Thiên Hà, trong lòng đám người đã tránh ra xa cũng tràn đầy nghi vấn, rốt cuộc người này có lai lịch gì?





Áo xanh phất phới, mái tóc dài bay tán loạn, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất vô cùng rạng ngời, hắn khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Kẻ hèn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!”





Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!





Câu trả lời của Lâm Nhất không thay đổi, vẫn là Đại Tần, vẫn là Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ thêm một danh hiệu công tử Táng Hoa.





Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, khó có thể tin được, có thật là yêu nghiệt giết nhân tài kiệt xuất của thành Thiên Lăng không chừa manh giáp này đến từ Đại Tần không?





Đế quốc Đại Tần không phải không có tiếng tăm ở cổ vực Nam Hoa, ít nhiều cũng khá nổi tiếng, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một nơi nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.





Phải biết rằng võ giả ở thành Thiên Lăng còn không để nhân tài kiệt xuất của thành U Châu vào mắt, sao có thể chú ý đến đế quốc Đại Tần?





Nhưng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần lại chém giết các nhân tài kiệt xuất hoang tưởng tự đại, cao cao tại thượng của thành Thiên Lăng.





Thậm chí ngay cả yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đối đầu với hắn cũng chỉ ngang sức ngang tài, cuối cùng nhờ vào tu vi tung một chưởng mới gắng gượng giành được một chút ưu thế, nhưng rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn bình thường, một vết thương nhẹ cũng không có.





Hướng Thiên Hà không thể chấp nhận được kết quả này, tất nhiên các võ giả địa phương ở thành Thiên Lăng càng không thể chấp nhận được.





Một yêu nghiệt bảng trong đối đầu với một nhân tài kiệt xuất của Đại Tần, ngay cả áp đảo còn không làm được thì có còn chuyện nào thất bại hơn chuyện này không?





“Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như là đến từ đế quốc Đại Tần...”





“Lăng Tiêu Kiếm Các? Một tông môn chưa nghe nói bao giờ, rốt cuộc tiểu tử này xuất hiện từ đâu thế?”


“Ngoại trừ thất đại tân tú của thành Thiên Lăng, xem ra không ai có thể trấn áp hắn. Đã bốn chiêu rồi mà Hướng Thiên Hà không thể đánh bại hắn, chắc hắn ta không còn mặt mũi ra tay nữa đâu”.





“Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.




Hai tia chưởng mang va vào nhau giữa không trung, gió lớn lập tức nổi lên, núi rung chuyển, sông chảy cuồn cuộn. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hai người đều lùi nhanh lại hơn mấy trăm mét, sau đó ngã xuống đất.





Hô!





Lâm Nhất vỗ xuống mặt đất, giữ thăng bằng chậm rãi đứng dậy, lau máu trên khoé miệng, nhìn đối phương, cười nhẹ: “Yêu nghiệt bảng trong cũng chỉ có vậy thôi”.





Hướng Thiên Hà lập tức sầm mặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tuy chưa bị thương nhưng lại cảm thấy cực kì khó chịu.





Một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”





Rốt cuộc là ai?





Không chỉ Hướng Thiên Hà, trong lòng đám người đã tránh ra xa cũng tràn đầy nghi vấn, rốt cuộc người này có lai lịch gì?





Áo xanh phất phới, mái tóc dài bay tán loạn, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất vô cùng rạng ngời, hắn khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Kẻ hèn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!”





Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!





Câu trả lời của Lâm Nhất không thay đổi, vẫn là Đại Tần, vẫn là Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ thêm một danh hiệu công tử Táng Hoa.





Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, khó có thể tin được, có thật là yêu nghiệt giết nhân tài kiệt xuất của thành Thiên Lăng không chừa manh giáp này đến từ Đại Tần không?





Đế quốc Đại Tần không phải không có tiếng tăm ở cổ vực Nam Hoa, ít nhiều cũng khá nổi tiếng, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một nơi nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.





Phải biết rằng võ giả ở thành Thiên Lăng còn không để nhân tài kiệt xuất của thành U Châu vào mắt, sao có thể chú ý đến đế quốc Đại Tần?





Nhưng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần lại chém giết các nhân tài kiệt xuất hoang tưởng tự đại, cao cao tại thượng của thành Thiên Lăng.





Thậm chí ngay cả yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đối đầu với hắn cũng chỉ ngang sức ngang tài, cuối cùng nhờ vào tu vi tung một chưởng mới gắng gượng giành được một chút ưu thế, nhưng rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn bình thường, một vết thương nhẹ cũng không có.





Hướng Thiên Hà không thể chấp nhận được kết quả này, tất nhiên các võ giả địa phương ở thành Thiên Lăng càng không thể chấp nhận được.





Một yêu nghiệt bảng trong đối đầu với một nhân tài kiệt xuất của Đại Tần, ngay cả áp đảo còn không làm được thì có còn chuyện nào thất bại hơn chuyện này không?





“Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như là đến từ đế quốc Đại Tần...”





“Lăng Tiêu Kiếm Các? Một tông môn chưa nghe nói bao giờ, rốt cuộc tiểu tử này xuất hiện từ đâu thế?”


“Ngoại trừ thất đại tân tú của thành Thiên Lăng, xem ra không ai có thể trấn áp hắn. Đã bốn chiêu rồi mà Hướng Thiên Hà không thể đánh bại hắn, chắc hắn ta không còn mặt mũi ra tay nữa đâu”.





“Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Hai tia chưởng mang va vào nhau giữa không trung, gió lớn lập tức nổi lên, núi rung chuyển, sông chảy cuồn cuộn. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hai người đều lùi nhanh lại hơn mấy trăm mét, sau đó ngã xuống đất.





Hô!





Lâm Nhất vỗ xuống mặt đất, giữ thăng bằng chậm rãi đứng dậy, lau máu trên khoé miệng, nhìn đối phương, cười nhẹ: “Yêu nghiệt bảng trong cũng chỉ có vậy thôi”.





Hướng Thiên Hà lập tức sầm mặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tuy chưa bị thương nhưng lại cảm thấy cực kì khó chịu.





Một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”





Rốt cuộc là ai?





Không chỉ Hướng Thiên Hà, trong lòng đám người đã tránh ra xa cũng tràn đầy nghi vấn, rốt cuộc người này có lai lịch gì?





Áo xanh phất phới, mái tóc dài bay tán loạn, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất vô cùng rạng ngời, hắn khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Kẻ hèn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!”





Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!





Câu trả lời của Lâm Nhất không thay đổi, vẫn là Đại Tần, vẫn là Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ thêm một danh hiệu công tử Táng Hoa.





Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, khó có thể tin được, có thật là yêu nghiệt giết nhân tài kiệt xuất của thành Thiên Lăng không chừa manh giáp này đến từ Đại Tần không?





Đế quốc Đại Tần không phải không có tiếng tăm ở cổ vực Nam Hoa, ít nhiều cũng khá nổi tiếng, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một nơi nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.





Phải biết rằng võ giả ở thành Thiên Lăng còn không để nhân tài kiệt xuất của thành U Châu vào mắt, sao có thể chú ý đến đế quốc Đại Tần?





Nhưng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần lại chém giết các nhân tài kiệt xuất hoang tưởng tự đại, cao cao tại thượng của thành Thiên Lăng.





Thậm chí ngay cả yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đối đầu với hắn cũng chỉ ngang sức ngang tài, cuối cùng nhờ vào tu vi tung một chưởng mới gắng gượng giành được một chút ưu thế, nhưng rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn bình thường, một vết thương nhẹ cũng không có.





Hướng Thiên Hà không thể chấp nhận được kết quả này, tất nhiên các võ giả địa phương ở thành Thiên Lăng càng không thể chấp nhận được.





Một yêu nghiệt bảng trong đối đầu với một nhân tài kiệt xuất của Đại Tần, ngay cả áp đảo còn không làm được thì có còn chuyện nào thất bại hơn chuyện này không?





“Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như là đến từ đế quốc Đại Tần...”





“Lăng Tiêu Kiếm Các? Một tông môn chưa nghe nói bao giờ, rốt cuộc tiểu tử này xuất hiện từ đâu thế?”


“Ngoại trừ thất đại tân tú của thành Thiên Lăng, xem ra không ai có thể trấn áp hắn. Đã bốn chiêu rồi mà Hướng Thiên Hà không thể đánh bại hắn, chắc hắn ta không còn mặt mũi ra tay nữa đâu”.





“Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.




Hai tia chưởng mang va vào nhau giữa không trung, gió lớn lập tức nổi lên, núi rung chuyển, sông chảy cuồn cuộn. Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cả hai người đều lùi nhanh lại hơn mấy trăm mét, sau đó ngã xuống đất.





Hô!





Lâm Nhất vỗ xuống mặt đất, giữ thăng bằng chậm rãi đứng dậy, lau máu trên khoé miệng, nhìn đối phương, cười nhẹ: “Yêu nghiệt bảng trong cũng chỉ có vậy thôi”.





Hướng Thiên Hà lập tức sầm mặt, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tuy chưa bị thương nhưng lại cảm thấy cực kì khó chịu.





Một lát sau, hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”





Rốt cuộc là ai?





Không chỉ Hướng Thiên Hà, trong lòng đám người đã tránh ra xa cũng tràn đầy nghi vấn, rốt cuộc người này có lai lịch gì?





Áo xanh phất phới, mái tóc dài bay tán loạn, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất vô cùng rạng ngời, hắn khẽ nhướng mày, lạnh nhạt đáp: “Kẻ hèn đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần, công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!”





Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất là ta!





Câu trả lời của Lâm Nhất không thay đổi, vẫn là Đại Tần, vẫn là Lăng Tiêu Kiếm Các, chỉ thêm một danh hiệu công tử Táng Hoa.





Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc, khó có thể tin được, có thật là yêu nghiệt giết nhân tài kiệt xuất của thành Thiên Lăng không chừa manh giáp này đến từ Đại Tần không?





Đế quốc Đại Tần không phải không có tiếng tăm ở cổ vực Nam Hoa, ít nhiều cũng khá nổi tiếng, nhưng ở trong mắt mọi người chỉ là một nơi nhỏ bé, gần như có thể bỏ qua.





Phải biết rằng võ giả ở thành Thiên Lăng còn không để nhân tài kiệt xuất của thành U Châu vào mắt, sao có thể chú ý đến đế quốc Đại Tần?





Nhưng một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần lại chém giết các nhân tài kiệt xuất hoang tưởng tự đại, cao cao tại thượng của thành Thiên Lăng.





Thậm chí ngay cả yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đối đầu với hắn cũng chỉ ngang sức ngang tài, cuối cùng nhờ vào tu vi tung một chưởng mới gắng gượng giành được một chút ưu thế, nhưng rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn bình thường, một vết thương nhẹ cũng không có.





Hướng Thiên Hà không thể chấp nhận được kết quả này, tất nhiên các võ giả địa phương ở thành Thiên Lăng càng không thể chấp nhận được.





Một yêu nghiệt bảng trong đối đầu với một nhân tài kiệt xuất của Đại Tần, ngay cả áp đảo còn không làm được thì có còn chuyện nào thất bại hơn chuyện này không?





“Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như là đến từ đế quốc Đại Tần...”





“Lăng Tiêu Kiếm Các? Một tông môn chưa nghe nói bao giờ, rốt cuộc tiểu tử này xuất hiện từ đâu thế?”


“Ngoại trừ thất đại tân tú của thành Thiên Lăng, xem ra không ai có thể trấn áp hắn. Đã bốn chiêu rồi mà Hướng Thiên Hà không thể đánh bại hắn, chắc hắn ta không còn mặt mũi ra tay nữa đâu”.





“Haiz, lần này mất hết thể diện rồi”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom