Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2306 Đành vậy, bởi vì việc này thật sự quá chấn động.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Lần đầu gặp mặt, nàng ta đã tỏ thái độ coi trời bằng vung, rõ ràng là muốn Lâm Nhất gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, nhưng lại muốn ép hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Ngày hôm nay còn quá đáng hơn, một câu “ngươi không xứng” có bao nhiêu chói tai?
Giờ thì chỉ hơi cúi đầu, thậm chí một cái cúi đầu đàng hoàng còn không có, có chăng chỉ là một lời hứa hẹn mơ hồ, mà đã muốn Lâm Nhất thuần phục như mấy tên yêu nghiệt khác, ngoan ngoãn giao ra thần thạch Tử Diệu. Người này… hình như có hơi ngây thơ quá rồi!
Lại nói, đối với Lâm Nhất thì vật đó có giá trị rất quan trọng.
“Ngại quá, ta từ chối!”
Lâm Nhất gần như không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định khiến mọi người trở tay không kịp. Khuynh Nhược U cũng nghệch mặt ra mà nhìn hắn.
Từ chối?
Từ trước đến nay, nàng ta rất ít khi cúi đầu, chớ nói chi là hứa hẹn điều gì đó với người khác. Khó khăn lắm Khuynh Nhược U mới thuyết phục được bản thân, vậy mà lại đụng nhầm cây đinh Lâm Nhất.
Khuynh Nhược U là một mỹ nhân tuyệt sắc, không riêng khí chất bên ngoài, mà thực lực của nàng ta cũng khiến người khác kính nể không thôi. Chưa một ai dám từ chối nàng ta một cách quyết đoán như thế, hơn nữa còn là loại từ chối không chừa đường lui kiểu này.
“Bốp, bốp”, tát thẳng vào mặt một cách dứt khoát và lưu loát.
Hướng Thiên Hà há hốc mồm mà nhìn, hắn ta không dám tin Lâm Nhất lại làm ra chuyện thế này.
Đó là lời hứa của Khuynh Nhược U đấy, vậy mà tên nhóc này lại từ chối, hắn… rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì vậy?
Thứ mà hắn ta cầu còn không được, vậy mà Lâm Nhất lại thờ ơ, không chút do dự đã thẳng thừng từ chối.
Nói xong, Lâm Nhất cũng chẳng để tâm đến thái độ kinh ngạc của người xung quanh, hắn cứ thế xoay người rời đi. Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
“Lâm Nhất, ta mong ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta không dễ dàng hứa hẹn điều này với ai đâu”.
Khuynh Nhược U mở miệng lần nữa. Quả thật nàng ta có chấp niệm với khối thần thạch Tử Diệu này, đồng thời, nàng ta cũng không cam lòng và không tin sẽ có người thật sự từ chối điều kiện do mình đưa ra.
“Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!”
Lâm Nhất không hề quay đầu lại mà nhanh chân rời khỏi đó. Đừng nói có ý quay đầu, ngay cả việc dừng lại mà hắn cũng không có.
Khuynh Nhược U khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Bất giác, trong lòng nàng ta có một luồng sát ý bùng lên. Tên này đúng là không biết trời cao đất rộng!
Đợi Lâm Nhất đi khỏi, hội đấu giá lại tiếp tục.
Tuy nói có không ít bảo vật xuất hiện, nhưng rõ ràng là bầu không khí tại hiện trường đã hạ nhiệt, hoàn toàn mất đi sự hào hứng như trước.
Mọi người liên tục bàn tán về trận sóng gió vừa rồi.
Sóng gió bực này quả thật đáng kinh ngạc, e là không đến nửa ngày, chuyện sẽ được lan truyền khắp thành Thiên Lăng. Cùng với đó, danh tiếng của Công tử Táng Hoa không muốn nổi cũng phải nổi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Bình luận facebook