Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 305 - Chương 305
Chương 305 MỘT LÀN SÓNG LỚN NGƯỢC CẶN BÃ VÀ NGƯỢC CHÓ ĐANG ÙN ÙN ẬP VỀ PHÍA ANH
“Đây là Khoa Ngoại thần kinh ạ. Bệnh tình của bệnh nhân phòng 408 có chút biến cố, phiền cô lập tức đến bệnh viện một chuyến.”
Phòng 408… là phòng bệnh của Tạ Đãng.
Khương Cửu Sênh bấm máy gọi cho Tạ Mộ Chu nhưng tạm thời không có ai nghe máy. Điện thoại của Tạ Đãng bị tắt, cũng không liên lạc được. Cô cân nhắc một chút rồi đi ra cửa.
Lúc cô chạy tới phòng bệnh, Tạ Đãng đang đội thử chiếc mũ mới. Trong phòng đầy các kiểu mũ khác nhau, đủ mọi màu sắc rực rỡ. Thầy Tạ Mộ Chu đỡ một chiếc gương toàn thân cho Tạ Đãng soi vào làm đỏm.
Khương Cửu Sênh thoáng sững người hỏi: “Sao con gọi điện thoại mãi mà không thấy ai nghe máy thế ạ?”
“Sênh Sênh đến đấy à.” Đầu thầy Tạ đang đội một cái mũ cỏ màu đỏ tươi, cực kỳ đậm chất ngày cưới. Ông nói: “Vừa rồi thầy đưa Đãng Đãng đi khám, vứt điện thoại trong phòng bệnh.”
Vì Tạ Đãng bị thương ở đầu, thầy Tạ sợ phóng xạ của điện thoại di động ảnh hưởng nên không cho cậu dùng.
Khương Cửu Sênh cầm chiếc mũ đặt trên ghế lên, ngồi xuống hỏi: “Cậu sao rồi?”
Tạ Đãng thử một chiếc mũ lưỡi trai màu đen có in chữ cái, liếc nhìn Khương Cửu Sênh qua gương: “Cái gì mà sao rồi?”
“Tôi nhận được điện thoại của bệnh viện nói là bệnh tình của cậu có chuyển biến khác thường.”
Tạ Đãng kéo cái vòng kim loại đính trên vành mũ, không thích cái vòng đấy lắm. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cậu dài thượt ra: “Ai dám thông báo vớ vẩn vậy? Tôi vẫn đang khỏe khoắn bình thường mà.” Cậu ném cái mũ lưỡi trai đen kia đi, cầm hai cái mũ bóng chày kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau lên. Một cái màu đen một cái màu trắng. Cậu quay sang hỏi Khương Cửu Sênh: “Bà thấy cái nào đẹp?”
Cá nhân cậu khá thích màu trắng, càng tô điểm cho vẻ tuấn tú phong lưu của cậu hơn. Có điều, hình như Khương Cửu Sênh lại chết mê chết mệt gam màu tối.
Khương Cửu Sênh nghiêm túc cân nhắc một lúc rồi đáp: “Cậu đội mũ hồng là đẹp nhất.”
Đường nét trên khuôn mặt của Tạ Đãng rất gọn gàng tinh tế, khí chất lại có năm phần yêu kiều, năm phần yêu tinh, thực sự rất hợp với màu hồng phấn, vừa không quá nữ tính mà ngược lại còn có vẻ cao quý đẹp trai hơn.
Có điều, Tạ Đãng không cảm thấy như vậy. Cậu cho rằng chỉ có đàn bà con gái mới đi dùng màu hồng phấn. Đàn ông đàn ang, dùng màu hồng phấn puê đuê chết đi được. Cậu đẹp như thế này, lại càng không thể dùng, lỡ lại có người gọi cậu là ‘cô ơi’ nữa thì…
Cậu đội chiếc mũ bóng chày màu trắng lên, thưởng thức dung nhan tuyệt thế vô song của mình trong gương. Nhìn tới nhìn lui, cậu vẫn cảm thấy màu trắng là phù hợp với mỹ mạo và khí chất phong lưu của mình nhất: “Khương Cửu Sênh này, thẩm mỹ của bà càng ngày càng lởm.”
Cô cũng không phản bác cậu mà đứng dậy nói: “Tôi ra chỗ phòng y tá hỏi một chút.”
Sau khi cô đi rồi, Tạ Đãng lại hỏi thầy Tạ: “Màu hồng phấn đẹp thật hả ba?”
Thầy Tạ trả lời rất khẳng định: “Đương nhiên rồi!”
Đãng Đãng nhà ông có để đầu trọc cũng đẹp nữa là.
Thôi được rồi, Tạ Đãng quyết định miễn cưỡng thử một lần vậy. Cậu tìm trên giường một vòng, cái mẫu mũ bóng chày kia màu gì cũng có cả, chỉ duy nhất màu hồng phấn là không có: “Mẫu này sao không có màu hồng phấn nhỉ?”
“Chẳng phải chính con nói không muốn đội màu hồng phấn sao?” Thằng bé này thật đúng là làm người ta không biết đường nào mà lần. Rõ ràng cứ cố sống cố chết nói không muốn đội màu hồng phấn nên ông bố này mới phải chuyển hết cả cái tiệm bán mũ tới đây, chỉ duy nhất màu hồng phấn là không thèm lấy.
Tạ Đãng rối rắm một lúc lâu mới quyết định: “Vậy được rồi, không đổi nữa.”
Thử mấy chục cái mũ, cuối cùng, thứ đội lại lên đầu cậu ta, lại vẫn là chiếc mũ đánh cá màu hồng phấn đó.
Thầy Tạ muốn bùng cháy…
Khương Cửu Sênh đi đến phòng y tá một chuyến để hỏi về cuộc điện thoại trưa nay.
Y tá trực ban của khoa ngoại thần kinh áy náy giải thích: “Xin lỗi cô Khương, cái này là lỗi ở phía chúng tôi ạ. Chúng tôi vốn định liên lạc với người nhà của bệnh nhân phòng 608, nhưng nhân viên trực ban của chúng tôi nhìn nhầm số phòng bệnh nên cho rằng đó là phòng 408. Thực sự xin lỗi cô, phiền cô phải đi một chuyến tới đây thế này.”
Rốt cuộc đây chỉ là một sự hiểu lầm, hay còn có vấn đề gì khác?
Khương Cửu Sênh nói: “Không sao.”
Trên đường quay về phòng bệnh, cô như trầm tư suy nghĩ, bước chân thong thả, chậm rãi. Hôm nay, dường như mọi thứ đều rất không bình thường, chỗ nào cũng lộ ra điểm kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được là kỳ lạ ở đâu.
“Cô cả ạ.”
“Tôi đang giám sát ở bệnh viện.”
Ở khúc cua trước mặt vang lên giọng một người đàn ông. Giọng hắn rất khàn, giống như thanh quản bị tổn thương vậy.
Người đàn ông đó đi ở đằng trước, tay phải cầm điện thoại. Tay áo trượt xuống để lộ ra cả cánh tay xăm kín. Bàn tay trái buông thõng xuống bên người đang quấn băng vải. Vóc dáng của hắn rất cao to, bước chân lại rất chậm.
Khương Cửu Sênh đi theo sau hắn, cũng bước chậm lại.
“Người kia vẫn chưa nhớ ra, sẽ không làm hỏng việc của cô đâu. Cô cứ theo kế hoạch cũ để tiến hành.” Người đàn ông kia nói.
Đầu dây bên kia dường như là giọng phụ nữ, vì không mở loa ngoài nên nghe không rõ lắm.
Giọng nói của người đàn ông kia rất cung kính lễ phép: “Tôi sẽ cho người giám sát chặt chẽ bên chỗ Tần Minh Lập. Thế trận của hắn rất lớn. Cô không tính sai chút nào, đúng là hắn định mượn thời cơ Tần Hành thăm dò Thời Cẩn để nhân lúc hỗn loạn diệt trừ anh ta. Lô hàng đó chỉ là con mồi, mục tiêu thực sự là Thời Cẩn.”
Bước chân Khương Cửu Sênh chợt khựng lại.
Người đàn ông đi đằng trước đã rẽ vào hành lang, bước tới cầu thang bộ đối diện.
Cô đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cửa ra lối thoát hiểm, trầm tư suy ngẫm một lúc lâu. Cô bấm điện thoại gọi cho Thời Cẩn, chỉ thoáng cái đã vang lên giọng nữ máy móc ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Thật sự không khéo.
Cũng thật sự quá khéo.
Gần đây nhà họ Tần đang muốn giao dịch một lô hàng, Thời Cẩn không nói kỹ với cô, anh chỉ bảo cô rằng lô hàng này do anh phụ trách. Cô nghĩ, chắc hẳn là hôm nay đây, thế nên Thời Cẩn mới không muốn để cô ra ngoài, đề phòng mọi nhẽ. Những lời vừa rồi của người đàn ông kia, tạm thời cô không thể chứng thực được. Nếu là giả, thì mục đích là gì, còn nếu là thật, thì Thời Cẩn…
Có rất nhiều rất nhiều người muốn lấy mạng Thời Cẩn…
Cô hơi thấp thỏm bất an, lại gọi sang số của Khương Cẩm Vũ.
“Chị à.”
“Giờ em có ở nhà không?”
“Có ạ, nay em không có tiết, đang ở nhà.”
Khương Cửu Sênh do dự rất lâu mới nói: “Cẩm Vũ, em kiểm tra vị trí của Thời Cẩn giúp chị được không.”
“Vâng ạ, em làm ngay.”
Khoảng mười phút sau, Khương Cẩm Vũ chia sẻ vị trí tới điện thoại của Khương Cửu Sênh. Thời Cẩn không di chuyển, dừng lại ở một nơi: Kho hàng số bảy, bến phà Thương Giang.
Trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của người vừa rồi.
Đúng là hắn định mượn thời cơ Tần Hành thăm dò Thời Cẩn để nhân lúc hỗn loạn diệt trừ anh ta. Lô hàng đó chỉ là con mồi, mục tiêu thực sự là Thời Cẩn…
Khương Cửu Sênh quay người, sải chân đi nhanh ra khỏi khu phòng bệnh nội trú.
Trong phòng 408, tòa số 4 của khu phòng bệnh nội trú, Tạ Đãng đội chiếc mũ đánh cá màu phấn hồng đi ra. Thầy Tạ muốn đỡ cậu nhưng cậu không cho, dìu dìu dắt dắt làm cậu cảm giác mình như con ma ốm vậy, ngay cả giá truyền dịch cậu cũng muốn tự đẩy đi. Mười phút nữa cậu còn phải đi khám tiếp. Cậu khoác một chiếc áo lông màu xanh lục nhạt ra ngoài bộ quần áo bệnh nhân kẻ ca rô màu xanh da trời, một tay xách ống truyền dịch, một tay đẩy giá truyền, thong thả bước trên hành lang bệnh viện mà như đang rảo bước trên thảm đỏ vậy.
Màu phấn hồng phối với màu xanh lục nhạt…
Nếu không có khuôn mặt này của Tạ Đãng, không có khí chất công tử cao quý của Tạ Đãng thì đây chắc chắn là một cách phối màu cực kỳ nhức mắt. Màu sắc õng như thế này, ấy vậy mà cậu ta mặc vào lại mang tới cảm giác rất thời thượng đắt tiền.
Ở phía trước có một người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, không để ý nhìn đường, đâm sầm vào cậu.
Tạ Đãng bị va lảo đảo lùi về sau. Người đàn ông kia ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi quay người chạy mất không nói một lời nào.
Đ*t mợ! Thầy Tạ tức giận quát ầm lên: “Này, thằng ranh kia mày là ai đấy hả? Đầu mày bị thủng à? Va vào người ta rồi chạy biến như thế à?!” Thằng côn đồ!
Chắc chắn là đám côn đồ lưu manh đây mà, tay còn xăm kín thế kia.
Thầy Tạ vội đỡ Tạ Đãng lên: “Con không sao chứ Đãng Đãng?”
Tạ Đãng day thái dương, mặt trắng bệch ra, trên mi tâm đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Thầy Tạ nhìn sắc mặt cậu, sợ hết hồn hết vía: “Con làm sao thế, Đãng Đãng?”
Cậu vịn tay vào tường, sắc máu trên mắt rút dần từng chút từng chút một. Trong đầu cậu thoáng hiện lên từng đoạn phim ngắn, ùn ùn kéo ập tới. Ký ức hỗn loạn trống rỗng đang ào ào tuôn vào trong đầu cậu, không kịp đề phòng.
Đó là ký ức của buổi tối cậu gặp tai nạn xe cộ đó.
Ánh đèn trên hành lang quán bar mờ mờ tối, cánh cửa kim loại sơn cách điện khẽ hé mở một khe nhỏ, ánh sáng bên trong phòng lúc chớp lúc tắt. Đèn tia tròn đủ mọi màu sắc chiếu vào chiếc giày cao gót màu đỏ của người phụ nữ.
“Đưa thứ kia đi chưa?”
Từng câu từng lời đều tròn vành rõ chữ, nói câu nói bình thường nhưng rất tiêu chuẩn. Giọng nói của người phụ nữ đó có độ phân biệt rất cao.
“Đã đưa tới tay Tần Minh Lập rồi ạ.”
Giọng người đàn ông vừa trả lời rất khàn, giống như bị khói thuốc hun vậy. Từ khe cửa chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của người đàn ông kia. Vóc dáng của hắn cao to vạm vỡ, đang cúi đầu khom lưng, tư thế rất cung kính.
Người phụ nữ nói: “Nên thu lưới rồi.”
Gã đàn ông khàn giọng phụ họa theo: “Tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả. Lần này nhất định sẽ không để Thời Cẩn có thể xoay người được nữa.”
“Ai nói tôi muốn đối phó với Thời Cẩn?”
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Cô chủ, cô định…?”
Giọng người phụ nữ kia mang theo nụ cười nhạt, chậm rãi nói: “Tôi muốn lấy mạng của Khương Cửu Sênh.”
Người đàn ông không hiểu rõ, bèn hỏi: “Mong cô chủ giải thích rõ cho.”
Khe cửa rất nhỏ, tối mù mù, không nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ kia. Cô ta lười biếng vắt chéo chân sang, chân váy màu đen dài lộ ra một đoạn cẳng chân. Làn da của cô ta rất trắng trẻo, tạo thành sự đối lập màu sắc rõ rệt với đôi giày cao gót đỏ tươi dưới chân.
Cô ta nói năng rất rõ ràng, thong thả ung dung đáp: “Dù Tần Hành có tra ra được là Thời Cẩn có qua lại với người của đội hình sự thì cũng không nỡ phế bỏ quân cờ mà ông ta dùng thuận tay nhất. Nếu đã không nỡ phế, thì phải khiến cho anh ta đoạn tuyệt triệt để chứ.”
Người đàn ông kính cẩn hỏi lại: “Đoạn tuyệt triệt để cái gì cơ?”
Cô ta như đã nhìn thấy viễn cảnh tương lai, giọng nói hơi cao lên, mang theo vẻ hí hửng không thể kìm nén được: “Nếu cảnh sát giết chết Khương Cửu Sênh, thì liệu Thời Cẩn có còn bán mạng cho họ nữa không?”
“Vậy còn Tần Minh Lập thì sao?”
“Chỉ là một con bọ chó thôi mà, không làm được việc lớn. Chỉ dựa vào hắn mà cũng đòi lấy mạng Thời Cẩn sao.”
Vừa nói đến đây, một nhân viên phục vụ của quán bar sơ ý va vào. Một ly rượu Tây đổ lên bên cạnh chân Tạ Đãng. Anh ta cuống cuồng nói xin lỗi: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh.”
Tạ Đãng đang định nhắc anh ta ngậm miệng lại thì người bên trong căn phòng kia đã bị đánh động rồi. Hắn ta trầm giọng quát một tiếng: “Ai đó?”
Tạ Đãng đành phải kéo Đàm Mặc Bảo đã say mơ mơ màng màng chạy vội ra ngoài, không nghe thấy người phụ nữ trong căn phòng kia ra tiếp một mệnh lệnh nữa. Từng chữ đều rất tròn trịa rõ ràng, mang theo máy biến âm, cô ta chỉ nói một câu: “Xử lý sạch sẽ đi.”
Ký ức đến đây là kết thúc.
Cậu đã nhớ lại toàn bộ ký ức bị đánh mất trong cuộc phẫu thuật mổ hộp sọ đó rồi. Chẳng trách lại có người lái xe đâm cậu, thì ra là muốn giết người diệt khẩu. Người phụ nữ đó là ai? Vì sao lại có vẻ thù địch với Sênh Sênh mãnh liệt như vậy, thậm chí còn muốn giết người? Vietwriter.vn
“Đãng Đãng?” Thầy Tạ quơ tay trước mặt cậu ấy: “Con sao thế? Có phải không thoải mái ở đâu không?”
Tạ Đãng ngẩng đầu, vành mắt đỏ ửng lên, sắc mặt hoảng loạn: “Sênh Sênh đâu rồi ba?”
Thầy Tạ hơi ngớ người ra: “Con bé đi đến phòng y tá đã quay về đâu.”
Tạ Đãng cuống cuồng thúc giục ông: “Ba mau gọi điện thoại cho cô ấy đi, bảo cô ấy đừng đi đâu hết.”
Thầy Tạ không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Mau lên ba!” Cậu lo đến sắp bùng nổ luôn rồi.
“Ờ ờ!”
Thầy Tạ vội vàng gọi điện cho Khương Cửu Sênh, nhưng không gọi được: “Tắt máy rồi!” Lạ thật, vừa rồi còn chưa tắt cơ mà, hơn nữa, Sênh Sênh cũng không phải người sơ sảy không cẩn thận, rất ít khi có chuyện điện thoại bị hết pin đột ngột.
Chuyện này là sao? Sao không khí kỳ quặc vậy?!
Tạ Đãng rút luôn kim truyền ra, động tác quá thô bạo khiến mu bàn tay vạch ra một vết máu. Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tong tỏng.
Thầy Tạ lo cuống lên, kéo tay cậu lại: “Con làm gì thế, đừng có làm bừa!”
Không kịp giải thích nhiều, cậu chỉ có thể nói ngắn gọn đơn giản một câu: “Sênh Sênh gặp nguy hiểm.”
Đang yên đang lành thì có nguy hiểm gì được chứ? Thầy Tạ không hiểu ra sao cả, túm chặt tay Tạ Đãng không chịu buông ra: “Đầu con còn chưa khỏi hẳn, không thể đi lung tung được.”
Tạ Đãng dùng đầu ngón tay lau vội vết máu trên mu bàn tay đi: “Ba đừng kéo con nữa, nếu Sênh Sênh mà xảy ra chuyện gì thì đầu con có khỏi cũng chẳng để làm gì hết.”
Nói năng cái kiểu gì thế hả?!
Đồ bất hiếu!
Thầy Tạ vung tay ra, tức đến đỏ tía tai mặt mũi, cổ phồng cả lên: “Cút đi cút đi, thằng ranh con chết tiệt. Bố mày coi như không sinh ra mày, thà đẻ con chó còn hơn!”
Tạ Đãng quay đầu chạy thẳng mất.
Thầy Tạ đứng hình.
Thằng ranh chết tiệt!!! Nếu không phải vì tay chân ông không nhanh nhẹn nữa thì nhất định ông phải đuổi theo bằng được, đánh cho nó một trận tơi bời trước đã! Ôi chao, cuối cùng vẫn không yên tâm được… Thầy Tạ vội gọi với theo từ phía sau: “Đừng có để bị thương nữa đấy. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho thằng bé Vũ Văn nhé, con đừng có tự lao bừa lên!”
Tạ Đãng đã chạy mất hút rồi.
Hai giờ chiều, mặt trời đang chói chang nhất.
Đầu đông, nước sông dâng cao, gió thổi qua vang lên những tiếng xào xạc xơ xác làm những giọt nước bắn tung lên. Trên bến phà Thương Giang, cứ cách một trăm mét là có một kho hàng dùng để chất tất cả hàng hóa vật tư chuyển qua đường biển. Kho hàng số bảy là nhà kho ở tận trong cùng của bến phà.
Cánh cửa sắt của kho hàng đã rỉ sét, đang đóng chặt. Ở bên trong vừa rộng rãi vừa sáng sủa, hàng hóa chất lên rất cao, thùng các tông chất chồng mấy tầng, nhìn không thấy điểm cuối cùng.
Giá để hàng được xếp sang hai bên, chính giữa để lại một con đường rộng rãi bằng sắt lá. Ở phía cuối kho hàng, có hai chiếc xe chở hàng chuyên dụng của kho, bên cạnh xe có mười mấy người đàn ông đang đứng đó. Tất cả đều mặc vest đen, đeo kính đen, màu da không giống người phương Đông mà đều là người da đen, vóc dáng cao to vạm vỡ.
Tiếng bước chân dần tiến lại gần.
Ở cuối kho, người đàn ông đứng trước giá để hàng gỡ kính đen xuống. Hốc mắt của hắn rất sâu, đồng tử màu nâu đậm. Đó chính là James, phụ tá đắc lực của Chử Nam Thiên.
Nhà họ Tần ở Trung Nam là một trong những đối tác lớn nhất của Chử Nam Thiên. Mỗi lần giao dịch, người phụ trách đều là những kẻ tâm phúc của Chử Nam Thiên, không giống như nhà họ Tần. Trước giờ người nhà họ Tần đều không đích thân tham gia vào giao dịch, chỉ duy độc có lần này là ngoại lệ.
James quan sát người đàn ông phương Đông trước mặt: “Anh là?”
Vóc dáng của người tới rất cao, da trắng, mắt đen như mực, con ngươi sáng như sao, vừa nóng bỏng vừa lạnh lùng vô cùng mâu thuẫn. Anh ta không vạm vỡ thô kệch như người phương Tây, mà dung mạo cực kỳ tinh xảo, quý phái như người bước ra từ trong tranh vậy.
Anh lên tiếng đáp bằng thứ tiếng Anh thuần chủng: “Thời Cẩn, cậu Sáu nhà họ Tần.”
Thời Cẩn, cậu Sáu nhà họ Tần.
Anh thản nhiên nói ra tám chữ, giọng nói rất trầm, không chút dao động.
James nghe vậy lại hơi kinh ngạc. Đều là người trong giới xã hội đen cả, sao người thanh niên trước mắt hắn đây lại giống như quý tộc vậy? Khiến cho người ta không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần. Hắn bước tới, nói một câu: “Vinh hạnh!”
Thời Cẩn khẽ gật đầu, không nói ngoài lề nhiều mà đi thẳng vào việc chính: “Kiểm hàng được chưa?”
James thoải mái nói: “Đương nhiên là được rồi.” Hắn nhấc tay lên ra hiệu cho tay chân của mình.
Hai người da đen xách valy bước lên trước, mở mật mã valy ra. Từng bao hàng trắng xếp đầy hai valy. Tần Trung bước lại gần, lấy một túi lên rồi xọc tay vào trong thăm dò. Hai ngón tay hắn vân vê kiểm tra hàng.
Thần sắc của Tần Trung hơi biến đổi, hắn quay đầu nói: “Cậu Sáu, hàng có vấn đề.”
Vừa dứt lời thì “pằng” một tiếng!
Tiếng súng bất chợt vang lên, tạo ra những tiếng vang vọng trong kho hàng rộng lớn này. Người của hai phe lập tức vào thế sẵn sàng nghênh đón địch. Tất cả đều cảnh giác nhìn quanh bốn phía, bỗng thấy có bóng người di chuyển ở phía sau các giá hàng. Trên đống thùng các tông cũng lộ ra nòng súng bắn tỉa.
Là cảnh sát!
Bên dưới các giá hàng, mấy chục người đàn ông mặc trang phục cảnh sát nhô đầu ra rồi vây xung quanh.
“Tất cả giơ tay lên.” Hoắc Nhất Ninh lăn từ dưới một xe chở hàng ra, lăn hai vòng rồi quỳ một gối xuống đất, hai tay nắm chặt súng: “Cảnh sát đây!”
Người của hai phe đều không động đậy nữa.
“Sir à,” James giơ tay lên, dùng thứ tiếng Trung trọ trẹ nói: “Chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng mà.”
Hai tay đàn em sau lưng hắn đặt vali mật mã chứa hàng xuống dưới đất, rồi đều giơ tay lên, thái độ như hoàn toàn không hề muốn phản kháng gì cả.
Đội trưởng Lâm của đội phòng chống ma túy ra lệnh: “Kiểm tra đi.”
Hai viên cảnh sát của đội phòng chống ma túy bước lên kiểm tra đồ chứa trong hai chiếc valiy kia. Họ mở chiếc túi màu trắng, đổ ra. Những tia sáng mỏng manh lập tức lóe lên, từng viên kim cương óng ánh trong veo rơi xuống.
Ma túy đâu?!
James mỉm cười, dùng thứ tiếng Trung không sõi kia nói với vẻ lưu manh: “Số kim cương này đều có giấy phép chứng nhận cả. Sir à, chúng tôi vận chuyển giao dịch vật phẩm quý hợp pháp, thực sự không phạm pháp mà.”
Rõ ràng tin tức nói là ma túy, không thể nào sai được.
Đội trưởng Lâm trầm giọng nói: “Mở hết toàn bộ ra, kiểm tra cẩn thận cho tôi.” Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, lục soát người đi.”
Nhiều ma túy như vậy đã lén lút nhập cảnh rồi, còn có thể giấu đi đâu được nữa.
Cảnh sát đổ hết từng túi ra, nhưng tất cả đều là kim cương, nhỏ xíu, sáng bóng, lóe sáng đầy đất, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng ma túy đâu.
James rất phối hợp, cởi cả áo vest bên ngoài ra để cảnh sát thoải mái lục soát. Giọng hắn rất nhẹ nhàng hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào: “Sir ơi, người của tôi các anh cũng lục soát cả rồi, có phải nên thả chúng tôi đi không? Chúng tôi còn phải làm ăn nữa mà.”
Hoắc Nhất Ninh lập tức chuyển nòng súng về phía hắn: “Câm mồm.” Sau đó anh sai người của đội hình sự số 1: “Lục hết kho hàng một lượt luôn đi.”
“Yes sir!”
Bên ngoài cửa sổ, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm từng hành động cử chỉ trong kho hàng.
Đó là một người đàn ông.
Hắn ta quay người, ngồi xổm xuống, sờ lên tai nghe, đè giọng xuống thấp nhất có thể, bẩm báo: “Cậu Hai, không phải là lô hàng kia.”
“Quả nhiên ông già không nỡ bỏ Thời Cẩn.”
Người đàn ông kia xin chỉ thị: “Bước tiếp theo nên làm thế nào ạ?”
Ý của Tần Hành vẫn là giữ lại Thời Cẩn, mượn đao giết người, diệt trừ Khương Cửu Sênh.
Giọng nói tàn độc của Tần Minh Lập vang lên từ tai nghe bluetooth: “Thừa lúc hỗn loạn, giết chết Thời Cẩn đi.”
“Đây là Khoa Ngoại thần kinh ạ. Bệnh tình của bệnh nhân phòng 408 có chút biến cố, phiền cô lập tức đến bệnh viện một chuyến.”
Phòng 408… là phòng bệnh của Tạ Đãng.
Khương Cửu Sênh bấm máy gọi cho Tạ Mộ Chu nhưng tạm thời không có ai nghe máy. Điện thoại của Tạ Đãng bị tắt, cũng không liên lạc được. Cô cân nhắc một chút rồi đi ra cửa.
Lúc cô chạy tới phòng bệnh, Tạ Đãng đang đội thử chiếc mũ mới. Trong phòng đầy các kiểu mũ khác nhau, đủ mọi màu sắc rực rỡ. Thầy Tạ Mộ Chu đỡ một chiếc gương toàn thân cho Tạ Đãng soi vào làm đỏm.
Khương Cửu Sênh thoáng sững người hỏi: “Sao con gọi điện thoại mãi mà không thấy ai nghe máy thế ạ?”
“Sênh Sênh đến đấy à.” Đầu thầy Tạ đang đội một cái mũ cỏ màu đỏ tươi, cực kỳ đậm chất ngày cưới. Ông nói: “Vừa rồi thầy đưa Đãng Đãng đi khám, vứt điện thoại trong phòng bệnh.”
Vì Tạ Đãng bị thương ở đầu, thầy Tạ sợ phóng xạ của điện thoại di động ảnh hưởng nên không cho cậu dùng.
Khương Cửu Sênh cầm chiếc mũ đặt trên ghế lên, ngồi xuống hỏi: “Cậu sao rồi?”
Tạ Đãng thử một chiếc mũ lưỡi trai màu đen có in chữ cái, liếc nhìn Khương Cửu Sênh qua gương: “Cái gì mà sao rồi?”
“Tôi nhận được điện thoại của bệnh viện nói là bệnh tình của cậu có chuyển biến khác thường.”
Tạ Đãng kéo cái vòng kim loại đính trên vành mũ, không thích cái vòng đấy lắm. Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cậu dài thượt ra: “Ai dám thông báo vớ vẩn vậy? Tôi vẫn đang khỏe khoắn bình thường mà.” Cậu ném cái mũ lưỡi trai đen kia đi, cầm hai cái mũ bóng chày kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc khác nhau lên. Một cái màu đen một cái màu trắng. Cậu quay sang hỏi Khương Cửu Sênh: “Bà thấy cái nào đẹp?”
Cá nhân cậu khá thích màu trắng, càng tô điểm cho vẻ tuấn tú phong lưu của cậu hơn. Có điều, hình như Khương Cửu Sênh lại chết mê chết mệt gam màu tối.
Khương Cửu Sênh nghiêm túc cân nhắc một lúc rồi đáp: “Cậu đội mũ hồng là đẹp nhất.”
Đường nét trên khuôn mặt của Tạ Đãng rất gọn gàng tinh tế, khí chất lại có năm phần yêu kiều, năm phần yêu tinh, thực sự rất hợp với màu hồng phấn, vừa không quá nữ tính mà ngược lại còn có vẻ cao quý đẹp trai hơn.
Có điều, Tạ Đãng không cảm thấy như vậy. Cậu cho rằng chỉ có đàn bà con gái mới đi dùng màu hồng phấn. Đàn ông đàn ang, dùng màu hồng phấn puê đuê chết đi được. Cậu đẹp như thế này, lại càng không thể dùng, lỡ lại có người gọi cậu là ‘cô ơi’ nữa thì…
Cậu đội chiếc mũ bóng chày màu trắng lên, thưởng thức dung nhan tuyệt thế vô song của mình trong gương. Nhìn tới nhìn lui, cậu vẫn cảm thấy màu trắng là phù hợp với mỹ mạo và khí chất phong lưu của mình nhất: “Khương Cửu Sênh này, thẩm mỹ của bà càng ngày càng lởm.”
Cô cũng không phản bác cậu mà đứng dậy nói: “Tôi ra chỗ phòng y tá hỏi một chút.”
Sau khi cô đi rồi, Tạ Đãng lại hỏi thầy Tạ: “Màu hồng phấn đẹp thật hả ba?”
Thầy Tạ trả lời rất khẳng định: “Đương nhiên rồi!”
Đãng Đãng nhà ông có để đầu trọc cũng đẹp nữa là.
Thôi được rồi, Tạ Đãng quyết định miễn cưỡng thử một lần vậy. Cậu tìm trên giường một vòng, cái mẫu mũ bóng chày kia màu gì cũng có cả, chỉ duy nhất màu hồng phấn là không có: “Mẫu này sao không có màu hồng phấn nhỉ?”
“Chẳng phải chính con nói không muốn đội màu hồng phấn sao?” Thằng bé này thật đúng là làm người ta không biết đường nào mà lần. Rõ ràng cứ cố sống cố chết nói không muốn đội màu hồng phấn nên ông bố này mới phải chuyển hết cả cái tiệm bán mũ tới đây, chỉ duy nhất màu hồng phấn là không thèm lấy.
Tạ Đãng rối rắm một lúc lâu mới quyết định: “Vậy được rồi, không đổi nữa.”
Thử mấy chục cái mũ, cuối cùng, thứ đội lại lên đầu cậu ta, lại vẫn là chiếc mũ đánh cá màu hồng phấn đó.
Thầy Tạ muốn bùng cháy…
Khương Cửu Sênh đi đến phòng y tá một chuyến để hỏi về cuộc điện thoại trưa nay.
Y tá trực ban của khoa ngoại thần kinh áy náy giải thích: “Xin lỗi cô Khương, cái này là lỗi ở phía chúng tôi ạ. Chúng tôi vốn định liên lạc với người nhà của bệnh nhân phòng 608, nhưng nhân viên trực ban của chúng tôi nhìn nhầm số phòng bệnh nên cho rằng đó là phòng 408. Thực sự xin lỗi cô, phiền cô phải đi một chuyến tới đây thế này.”
Rốt cuộc đây chỉ là một sự hiểu lầm, hay còn có vấn đề gì khác?
Khương Cửu Sênh nói: “Không sao.”
Trên đường quay về phòng bệnh, cô như trầm tư suy nghĩ, bước chân thong thả, chậm rãi. Hôm nay, dường như mọi thứ đều rất không bình thường, chỗ nào cũng lộ ra điểm kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được là kỳ lạ ở đâu.
“Cô cả ạ.”
“Tôi đang giám sát ở bệnh viện.”
Ở khúc cua trước mặt vang lên giọng một người đàn ông. Giọng hắn rất khàn, giống như thanh quản bị tổn thương vậy.
Người đàn ông đó đi ở đằng trước, tay phải cầm điện thoại. Tay áo trượt xuống để lộ ra cả cánh tay xăm kín. Bàn tay trái buông thõng xuống bên người đang quấn băng vải. Vóc dáng của hắn rất cao to, bước chân lại rất chậm.
Khương Cửu Sênh đi theo sau hắn, cũng bước chậm lại.
“Người kia vẫn chưa nhớ ra, sẽ không làm hỏng việc của cô đâu. Cô cứ theo kế hoạch cũ để tiến hành.” Người đàn ông kia nói.
Đầu dây bên kia dường như là giọng phụ nữ, vì không mở loa ngoài nên nghe không rõ lắm.
Giọng nói của người đàn ông kia rất cung kính lễ phép: “Tôi sẽ cho người giám sát chặt chẽ bên chỗ Tần Minh Lập. Thế trận của hắn rất lớn. Cô không tính sai chút nào, đúng là hắn định mượn thời cơ Tần Hành thăm dò Thời Cẩn để nhân lúc hỗn loạn diệt trừ anh ta. Lô hàng đó chỉ là con mồi, mục tiêu thực sự là Thời Cẩn.”
Bước chân Khương Cửu Sênh chợt khựng lại.
Người đàn ông đi đằng trước đã rẽ vào hành lang, bước tới cầu thang bộ đối diện.
Cô đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cửa ra lối thoát hiểm, trầm tư suy ngẫm một lúc lâu. Cô bấm điện thoại gọi cho Thời Cẩn, chỉ thoáng cái đã vang lên giọng nữ máy móc ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Thật sự không khéo.
Cũng thật sự quá khéo.
Gần đây nhà họ Tần đang muốn giao dịch một lô hàng, Thời Cẩn không nói kỹ với cô, anh chỉ bảo cô rằng lô hàng này do anh phụ trách. Cô nghĩ, chắc hẳn là hôm nay đây, thế nên Thời Cẩn mới không muốn để cô ra ngoài, đề phòng mọi nhẽ. Những lời vừa rồi của người đàn ông kia, tạm thời cô không thể chứng thực được. Nếu là giả, thì mục đích là gì, còn nếu là thật, thì Thời Cẩn…
Có rất nhiều rất nhiều người muốn lấy mạng Thời Cẩn…
Cô hơi thấp thỏm bất an, lại gọi sang số của Khương Cẩm Vũ.
“Chị à.”
“Giờ em có ở nhà không?”
“Có ạ, nay em không có tiết, đang ở nhà.”
Khương Cửu Sênh do dự rất lâu mới nói: “Cẩm Vũ, em kiểm tra vị trí của Thời Cẩn giúp chị được không.”
“Vâng ạ, em làm ngay.”
Khoảng mười phút sau, Khương Cẩm Vũ chia sẻ vị trí tới điện thoại của Khương Cửu Sênh. Thời Cẩn không di chuyển, dừng lại ở một nơi: Kho hàng số bảy, bến phà Thương Giang.
Trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của người vừa rồi.
Đúng là hắn định mượn thời cơ Tần Hành thăm dò Thời Cẩn để nhân lúc hỗn loạn diệt trừ anh ta. Lô hàng đó chỉ là con mồi, mục tiêu thực sự là Thời Cẩn…
Khương Cửu Sênh quay người, sải chân đi nhanh ra khỏi khu phòng bệnh nội trú.
Trong phòng 408, tòa số 4 của khu phòng bệnh nội trú, Tạ Đãng đội chiếc mũ đánh cá màu phấn hồng đi ra. Thầy Tạ muốn đỡ cậu nhưng cậu không cho, dìu dìu dắt dắt làm cậu cảm giác mình như con ma ốm vậy, ngay cả giá truyền dịch cậu cũng muốn tự đẩy đi. Mười phút nữa cậu còn phải đi khám tiếp. Cậu khoác một chiếc áo lông màu xanh lục nhạt ra ngoài bộ quần áo bệnh nhân kẻ ca rô màu xanh da trời, một tay xách ống truyền dịch, một tay đẩy giá truyền, thong thả bước trên hành lang bệnh viện mà như đang rảo bước trên thảm đỏ vậy.
Màu phấn hồng phối với màu xanh lục nhạt…
Nếu không có khuôn mặt này của Tạ Đãng, không có khí chất công tử cao quý của Tạ Đãng thì đây chắc chắn là một cách phối màu cực kỳ nhức mắt. Màu sắc õng như thế này, ấy vậy mà cậu ta mặc vào lại mang tới cảm giác rất thời thượng đắt tiền.
Ở phía trước có một người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, không để ý nhìn đường, đâm sầm vào cậu.
Tạ Đãng bị va lảo đảo lùi về sau. Người đàn ông kia ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi quay người chạy mất không nói một lời nào.
Đ*t mợ! Thầy Tạ tức giận quát ầm lên: “Này, thằng ranh kia mày là ai đấy hả? Đầu mày bị thủng à? Va vào người ta rồi chạy biến như thế à?!” Thằng côn đồ!
Chắc chắn là đám côn đồ lưu manh đây mà, tay còn xăm kín thế kia.
Thầy Tạ vội đỡ Tạ Đãng lên: “Con không sao chứ Đãng Đãng?”
Tạ Đãng day thái dương, mặt trắng bệch ra, trên mi tâm đã bắt đầu rịn mồ hôi.
Thầy Tạ nhìn sắc mặt cậu, sợ hết hồn hết vía: “Con làm sao thế, Đãng Đãng?”
Cậu vịn tay vào tường, sắc máu trên mắt rút dần từng chút từng chút một. Trong đầu cậu thoáng hiện lên từng đoạn phim ngắn, ùn ùn kéo ập tới. Ký ức hỗn loạn trống rỗng đang ào ào tuôn vào trong đầu cậu, không kịp đề phòng.
Đó là ký ức của buổi tối cậu gặp tai nạn xe cộ đó.
Ánh đèn trên hành lang quán bar mờ mờ tối, cánh cửa kim loại sơn cách điện khẽ hé mở một khe nhỏ, ánh sáng bên trong phòng lúc chớp lúc tắt. Đèn tia tròn đủ mọi màu sắc chiếu vào chiếc giày cao gót màu đỏ của người phụ nữ.
“Đưa thứ kia đi chưa?”
Từng câu từng lời đều tròn vành rõ chữ, nói câu nói bình thường nhưng rất tiêu chuẩn. Giọng nói của người phụ nữ đó có độ phân biệt rất cao.
“Đã đưa tới tay Tần Minh Lập rồi ạ.”
Giọng người đàn ông vừa trả lời rất khàn, giống như bị khói thuốc hun vậy. Từ khe cửa chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của người đàn ông kia. Vóc dáng của hắn cao to vạm vỡ, đang cúi đầu khom lưng, tư thế rất cung kính.
Người phụ nữ nói: “Nên thu lưới rồi.”
Gã đàn ông khàn giọng phụ họa theo: “Tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả. Lần này nhất định sẽ không để Thời Cẩn có thể xoay người được nữa.”
“Ai nói tôi muốn đối phó với Thời Cẩn?”
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Cô chủ, cô định…?”
Giọng người phụ nữ kia mang theo nụ cười nhạt, chậm rãi nói: “Tôi muốn lấy mạng của Khương Cửu Sênh.”
Người đàn ông không hiểu rõ, bèn hỏi: “Mong cô chủ giải thích rõ cho.”
Khe cửa rất nhỏ, tối mù mù, không nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ kia. Cô ta lười biếng vắt chéo chân sang, chân váy màu đen dài lộ ra một đoạn cẳng chân. Làn da của cô ta rất trắng trẻo, tạo thành sự đối lập màu sắc rõ rệt với đôi giày cao gót đỏ tươi dưới chân.
Cô ta nói năng rất rõ ràng, thong thả ung dung đáp: “Dù Tần Hành có tra ra được là Thời Cẩn có qua lại với người của đội hình sự thì cũng không nỡ phế bỏ quân cờ mà ông ta dùng thuận tay nhất. Nếu đã không nỡ phế, thì phải khiến cho anh ta đoạn tuyệt triệt để chứ.”
Người đàn ông kính cẩn hỏi lại: “Đoạn tuyệt triệt để cái gì cơ?”
Cô ta như đã nhìn thấy viễn cảnh tương lai, giọng nói hơi cao lên, mang theo vẻ hí hửng không thể kìm nén được: “Nếu cảnh sát giết chết Khương Cửu Sênh, thì liệu Thời Cẩn có còn bán mạng cho họ nữa không?”
“Vậy còn Tần Minh Lập thì sao?”
“Chỉ là một con bọ chó thôi mà, không làm được việc lớn. Chỉ dựa vào hắn mà cũng đòi lấy mạng Thời Cẩn sao.”
Vừa nói đến đây, một nhân viên phục vụ của quán bar sơ ý va vào. Một ly rượu Tây đổ lên bên cạnh chân Tạ Đãng. Anh ta cuống cuồng nói xin lỗi: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh.”
Tạ Đãng đang định nhắc anh ta ngậm miệng lại thì người bên trong căn phòng kia đã bị đánh động rồi. Hắn ta trầm giọng quát một tiếng: “Ai đó?”
Tạ Đãng đành phải kéo Đàm Mặc Bảo đã say mơ mơ màng màng chạy vội ra ngoài, không nghe thấy người phụ nữ trong căn phòng kia ra tiếp một mệnh lệnh nữa. Từng chữ đều rất tròn trịa rõ ràng, mang theo máy biến âm, cô ta chỉ nói một câu: “Xử lý sạch sẽ đi.”
Ký ức đến đây là kết thúc.
Cậu đã nhớ lại toàn bộ ký ức bị đánh mất trong cuộc phẫu thuật mổ hộp sọ đó rồi. Chẳng trách lại có người lái xe đâm cậu, thì ra là muốn giết người diệt khẩu. Người phụ nữ đó là ai? Vì sao lại có vẻ thù địch với Sênh Sênh mãnh liệt như vậy, thậm chí còn muốn giết người? Vietwriter.vn
“Đãng Đãng?” Thầy Tạ quơ tay trước mặt cậu ấy: “Con sao thế? Có phải không thoải mái ở đâu không?”
Tạ Đãng ngẩng đầu, vành mắt đỏ ửng lên, sắc mặt hoảng loạn: “Sênh Sênh đâu rồi ba?”
Thầy Tạ hơi ngớ người ra: “Con bé đi đến phòng y tá đã quay về đâu.”
Tạ Đãng cuống cuồng thúc giục ông: “Ba mau gọi điện thoại cho cô ấy đi, bảo cô ấy đừng đi đâu hết.”
Thầy Tạ không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Mau lên ba!” Cậu lo đến sắp bùng nổ luôn rồi.
“Ờ ờ!”
Thầy Tạ vội vàng gọi điện cho Khương Cửu Sênh, nhưng không gọi được: “Tắt máy rồi!” Lạ thật, vừa rồi còn chưa tắt cơ mà, hơn nữa, Sênh Sênh cũng không phải người sơ sảy không cẩn thận, rất ít khi có chuyện điện thoại bị hết pin đột ngột.
Chuyện này là sao? Sao không khí kỳ quặc vậy?!
Tạ Đãng rút luôn kim truyền ra, động tác quá thô bạo khiến mu bàn tay vạch ra một vết máu. Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tong tỏng.
Thầy Tạ lo cuống lên, kéo tay cậu lại: “Con làm gì thế, đừng có làm bừa!”
Không kịp giải thích nhiều, cậu chỉ có thể nói ngắn gọn đơn giản một câu: “Sênh Sênh gặp nguy hiểm.”
Đang yên đang lành thì có nguy hiểm gì được chứ? Thầy Tạ không hiểu ra sao cả, túm chặt tay Tạ Đãng không chịu buông ra: “Đầu con còn chưa khỏi hẳn, không thể đi lung tung được.”
Tạ Đãng dùng đầu ngón tay lau vội vết máu trên mu bàn tay đi: “Ba đừng kéo con nữa, nếu Sênh Sênh mà xảy ra chuyện gì thì đầu con có khỏi cũng chẳng để làm gì hết.”
Nói năng cái kiểu gì thế hả?!
Đồ bất hiếu!
Thầy Tạ vung tay ra, tức đến đỏ tía tai mặt mũi, cổ phồng cả lên: “Cút đi cút đi, thằng ranh con chết tiệt. Bố mày coi như không sinh ra mày, thà đẻ con chó còn hơn!”
Tạ Đãng quay đầu chạy thẳng mất.
Thầy Tạ đứng hình.
Thằng ranh chết tiệt!!! Nếu không phải vì tay chân ông không nhanh nhẹn nữa thì nhất định ông phải đuổi theo bằng được, đánh cho nó một trận tơi bời trước đã! Ôi chao, cuối cùng vẫn không yên tâm được… Thầy Tạ vội gọi với theo từ phía sau: “Đừng có để bị thương nữa đấy. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho thằng bé Vũ Văn nhé, con đừng có tự lao bừa lên!”
Tạ Đãng đã chạy mất hút rồi.
Hai giờ chiều, mặt trời đang chói chang nhất.
Đầu đông, nước sông dâng cao, gió thổi qua vang lên những tiếng xào xạc xơ xác làm những giọt nước bắn tung lên. Trên bến phà Thương Giang, cứ cách một trăm mét là có một kho hàng dùng để chất tất cả hàng hóa vật tư chuyển qua đường biển. Kho hàng số bảy là nhà kho ở tận trong cùng của bến phà.
Cánh cửa sắt của kho hàng đã rỉ sét, đang đóng chặt. Ở bên trong vừa rộng rãi vừa sáng sủa, hàng hóa chất lên rất cao, thùng các tông chất chồng mấy tầng, nhìn không thấy điểm cuối cùng.
Giá để hàng được xếp sang hai bên, chính giữa để lại một con đường rộng rãi bằng sắt lá. Ở phía cuối kho hàng, có hai chiếc xe chở hàng chuyên dụng của kho, bên cạnh xe có mười mấy người đàn ông đang đứng đó. Tất cả đều mặc vest đen, đeo kính đen, màu da không giống người phương Đông mà đều là người da đen, vóc dáng cao to vạm vỡ.
Tiếng bước chân dần tiến lại gần.
Ở cuối kho, người đàn ông đứng trước giá để hàng gỡ kính đen xuống. Hốc mắt của hắn rất sâu, đồng tử màu nâu đậm. Đó chính là James, phụ tá đắc lực của Chử Nam Thiên.
Nhà họ Tần ở Trung Nam là một trong những đối tác lớn nhất của Chử Nam Thiên. Mỗi lần giao dịch, người phụ trách đều là những kẻ tâm phúc của Chử Nam Thiên, không giống như nhà họ Tần. Trước giờ người nhà họ Tần đều không đích thân tham gia vào giao dịch, chỉ duy độc có lần này là ngoại lệ.
James quan sát người đàn ông phương Đông trước mặt: “Anh là?”
Vóc dáng của người tới rất cao, da trắng, mắt đen như mực, con ngươi sáng như sao, vừa nóng bỏng vừa lạnh lùng vô cùng mâu thuẫn. Anh ta không vạm vỡ thô kệch như người phương Tây, mà dung mạo cực kỳ tinh xảo, quý phái như người bước ra từ trong tranh vậy.
Anh lên tiếng đáp bằng thứ tiếng Anh thuần chủng: “Thời Cẩn, cậu Sáu nhà họ Tần.”
Thời Cẩn, cậu Sáu nhà họ Tần.
Anh thản nhiên nói ra tám chữ, giọng nói rất trầm, không chút dao động.
James nghe vậy lại hơi kinh ngạc. Đều là người trong giới xã hội đen cả, sao người thanh niên trước mắt hắn đây lại giống như quý tộc vậy? Khiến cho người ta không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần. Hắn bước tới, nói một câu: “Vinh hạnh!”
Thời Cẩn khẽ gật đầu, không nói ngoài lề nhiều mà đi thẳng vào việc chính: “Kiểm hàng được chưa?”
James thoải mái nói: “Đương nhiên là được rồi.” Hắn nhấc tay lên ra hiệu cho tay chân của mình.
Hai người da đen xách valy bước lên trước, mở mật mã valy ra. Từng bao hàng trắng xếp đầy hai valy. Tần Trung bước lại gần, lấy một túi lên rồi xọc tay vào trong thăm dò. Hai ngón tay hắn vân vê kiểm tra hàng.
Thần sắc của Tần Trung hơi biến đổi, hắn quay đầu nói: “Cậu Sáu, hàng có vấn đề.”
Vừa dứt lời thì “pằng” một tiếng!
Tiếng súng bất chợt vang lên, tạo ra những tiếng vang vọng trong kho hàng rộng lớn này. Người của hai phe lập tức vào thế sẵn sàng nghênh đón địch. Tất cả đều cảnh giác nhìn quanh bốn phía, bỗng thấy có bóng người di chuyển ở phía sau các giá hàng. Trên đống thùng các tông cũng lộ ra nòng súng bắn tỉa.
Là cảnh sát!
Bên dưới các giá hàng, mấy chục người đàn ông mặc trang phục cảnh sát nhô đầu ra rồi vây xung quanh.
“Tất cả giơ tay lên.” Hoắc Nhất Ninh lăn từ dưới một xe chở hàng ra, lăn hai vòng rồi quỳ một gối xuống đất, hai tay nắm chặt súng: “Cảnh sát đây!”
Người của hai phe đều không động đậy nữa.
“Sir à,” James giơ tay lên, dùng thứ tiếng Trung trọ trẹ nói: “Chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng mà.”
Hai tay đàn em sau lưng hắn đặt vali mật mã chứa hàng xuống dưới đất, rồi đều giơ tay lên, thái độ như hoàn toàn không hề muốn phản kháng gì cả.
Đội trưởng Lâm của đội phòng chống ma túy ra lệnh: “Kiểm tra đi.”
Hai viên cảnh sát của đội phòng chống ma túy bước lên kiểm tra đồ chứa trong hai chiếc valiy kia. Họ mở chiếc túi màu trắng, đổ ra. Những tia sáng mỏng manh lập tức lóe lên, từng viên kim cương óng ánh trong veo rơi xuống.
Ma túy đâu?!
James mỉm cười, dùng thứ tiếng Trung không sõi kia nói với vẻ lưu manh: “Số kim cương này đều có giấy phép chứng nhận cả. Sir à, chúng tôi vận chuyển giao dịch vật phẩm quý hợp pháp, thực sự không phạm pháp mà.”
Rõ ràng tin tức nói là ma túy, không thể nào sai được.
Đội trưởng Lâm trầm giọng nói: “Mở hết toàn bộ ra, kiểm tra cẩn thận cho tôi.” Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, lục soát người đi.”
Nhiều ma túy như vậy đã lén lút nhập cảnh rồi, còn có thể giấu đi đâu được nữa.
Cảnh sát đổ hết từng túi ra, nhưng tất cả đều là kim cương, nhỏ xíu, sáng bóng, lóe sáng đầy đất, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng ma túy đâu.
James rất phối hợp, cởi cả áo vest bên ngoài ra để cảnh sát thoải mái lục soát. Giọng hắn rất nhẹ nhàng hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào: “Sir ơi, người của tôi các anh cũng lục soát cả rồi, có phải nên thả chúng tôi đi không? Chúng tôi còn phải làm ăn nữa mà.”
Hoắc Nhất Ninh lập tức chuyển nòng súng về phía hắn: “Câm mồm.” Sau đó anh sai người của đội hình sự số 1: “Lục hết kho hàng một lượt luôn đi.”
“Yes sir!”
Bên ngoài cửa sổ, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm từng hành động cử chỉ trong kho hàng.
Đó là một người đàn ông.
Hắn ta quay người, ngồi xổm xuống, sờ lên tai nghe, đè giọng xuống thấp nhất có thể, bẩm báo: “Cậu Hai, không phải là lô hàng kia.”
“Quả nhiên ông già không nỡ bỏ Thời Cẩn.”
Người đàn ông kia xin chỉ thị: “Bước tiếp theo nên làm thế nào ạ?”
Ý của Tần Hành vẫn là giữ lại Thời Cẩn, mượn đao giết người, diệt trừ Khương Cửu Sênh.
Giọng nói tàn độc của Tần Minh Lập vang lên từ tai nghe bluetooth: “Thừa lúc hỗn loạn, giết chết Thời Cẩn đi.”
Bình luận facebook