Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 306 - Chương 306
Chương 306 SÊNH SÊNH DOUBLE KILL, THỜI CẨN TRIPLE KILL, QUYẾT NGƯỢC CHẾT BỌN CHÚNG!
Giọng nói tàn độc của Tần Minh Lập vang lên từ tai nghe bluetooth: “Thừa lúc hỗn loạn, giết chết Thời Cẩn đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Người đàn ông ngắt tai nghe bluetooth, nhấc tay lên, những người đang dựa vào hai bên tường ẩn náu đều nhanh chóng tập trung lại. Tất cả đều đội mũ trùm đầu chỉ lộ ra đôi mắt, toàn bộ hạ thấp trọng tâm sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ một mệnh lệnh hạ xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn nà đẩy cánh cửa sắt của kho hàng ra. Ánh nắng tràn vào trong kho hàng, cô gái đứng ngược sáng, một đôi mắt hoa đào trong veo.
Cô ngước mắt lên, đứng từ xa nhìn lại: “Thời Cẩn.”
Thời Cẩn vội quay đầu, gọi: “Sênh Sênh.” Đôi mắt đen láy như mực của anh sâu thẳm như không nhìn thấy đáy, cũng chẳng biết đâu là bến bờ.
Cô thoáng dừng chân một lát ở ngoài cửa rồi mới chậm rãi bước vào. Mái tóc dài buông xõa, gió từ cửa kho hàng thổi vào, làm vạt váy dài đến mắt cá chân khe khẽ bay lên.
“Thời Cẩn.” Cô lại gọi thêm một tiếng nữa rồi đi về phía anh.
Bỗng nhiên, một đám người đầu đội mũ đen trùm kín mặt chỉ lộ ra hai đôi mắt ập tới sau lưng cô. Ai ai cũng cầm súng, nhanh chóng bao vây toàn bộ cửa ra vào.
Nghe tiếng động, cô quay đầu lại.
Người đàn ông cầm đầu chĩa súng về phía trước, ngón tay đặt vào cò súng rồi bóp mạnh.
“Pằng!”
Khương Cửu Sênh ôm đầu ngồi thụp xuống. Sau lưng cô, Thời Cẩn nghiêng người tránh đi, viên đạn gần như sượt qua vai anh, bắn xuyên qua các giá để hàng.
Tần Trung hô to: “Bảo vệ cậu Sáu!”
Bảy, tám người đàn ông lập tức vây Thời Cẩn vào giữa, lùi lại đến sau giá để hàng trong khó. Ở ngoài cửa, đám người đội mũ trùm đầu kia cũng không chút do dự, nhắm thẳng nòng súng về phía Thời Cẩn.
Mục tiêu rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn được nữa.
Thang Chính Nghĩa trợn trừng mắt: “Chuyện gì thế này? Đám người này ở đâu chui ra vậy?”
Người của bên cảnh sát, người của Thời Cẩn, người của James cũng đã đủ loạn lắm rồi. Vậy mà vẫn còn một đám nữa tới. Bốn nhóm người tản hết ra tự tìm chỗ ẩn nấp sau các giá hàng. Hiện trường lúc này chỉ có thể dùng một chữ để khái quát: loạn!
Triệu Đằng Phi thò đầu ra ngoài nhìn một cái, có thể xác định được: “Đám người này đến để giết Thời Cẩn.”
Hoắc Nhất Ninh lập tức hạ lệnh: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cầm súng giết người. Bắt hết lại cho tôi!”
“Yes sir!”
Tiếng nói vừa dứt, ba tiếng súng liên tiếp lại vang lên. Trong âm thanh hỗn loạn còn pha tạp tiếng gọi hơi hoảng hốt của một cô gái.
“Thời Cẩn.”
Cô nấp giữa hai giá để hàng, cố gắng di chuyển qua phía Thời Cẩn.
Thời Cẩn trầm giọng gắt lên: “Cách xa anh ra!”
Cô sững người dừng lại.
Thời Cẩn vội giải thích, tốc độ nói của anh rất nhanh nhưng lại không chút luống cuống nào, vừa bình tĩnh vừa trầm thấp: “Sênh Sênh, em ở yên đó đừng động đậy. Mục tiêu của họ là anh.” Sau đó, anh ra lệnh cho Tần Trung: “Đưa cô ấy ra ngoài đi.”
Tần Trung nhận lệnh, đưa hai người cùng dịch chuyển sang bên cô.
Mang theo súng là phạm pháp nên súng của họ cũng không phải súng thật đạn thật gì, trong đó chỉ có đạn thuốc mê mà thôi. Dù bị bắn trúng cũng cần có thời gian giảm xóc. Người của James đúng nghĩa là ngồi xem trâu bò đánh nhau, an phận ẩn nấp làm một đám ‘thương nhân đàng hoàng’. Thế tấn công của đám người đội mũ trùm đầu kia rất mãnh liệt, áp sát từng bước rồi. Tần Trung vẫn lo lắng cho sự an nguy của Thời Cẩn nên cứ sợ trước ngó sau, đám tay chân của hắn cũng di chuyển rất khó khăn.
Đúng lúc này, lại một tiếng súng đột ngột vang lên,
Pằng một tiếng, viên đạn bắn ra, xuyên vào khe hở giữa hai giá để hàng, bắn thẳng về phía cô gái đang nấp ở đó.
Thời Cẩn gào lên: “Sênh Sênh!”
Máu… chảy đẫm sàn nhà…
Đại sảnh tầng một Khoa Ngoại tim mạch của Bệnh viện Thiên Bắc.
Y tá Tiểu Hứa trực ban cúp điện thoại xong vội chạy đến phòng y tá: “Có bệnh nhân bị trúng đạn cần cấp cứu khẩn cấp, đã đang trên xe cứu thương rồi, 20 phút nữa sẽ tới. Nhanh lên, báo cho Khoa Gây tê và Khoa Ngoại tim mạch, chuẩn bị phòng mổ.”
Y tá trưởng Lưu của Khoa Ngoại tim mạch lập tức sắp xếp: “Tiểu Hàn, em chạy đi thông báo đi.” Sau đó cô lại quay sang Tiểu Hứa: “Thông tin về người bệnh và thông số về sức khỏe đã chuyển tới chưa?”
Tiểu Hứa đáp: “Đã có trong kho dữ liệu rồi.”
Y tá trưởng Lưu mở trang quản lý dữ liệu nội bộ của bệnh viện ra, xem tình hình bệnh nhân mới cập nhật rồi kinh ngạc nói: “Bác sĩ Thời cũng đang ở trên xe cứu thương à?”
“Vâng ạ.”
Y tá trưởng Lưu hỏi: “Vậy thì để bác sĩ Thời làm mổ chính nhé?”
Tiểu Hứa lắc đầu: “Sắp xếp cho bác sĩ khác của Khoa Ngoại tim mạch mổ đi ạ.”
Y tá trưởng Lưu nghe vậy cũng không hiểu.
Tiểu Hứa bèn giải thích: “Bệnh nhân bị trúng đạn là chị Khương Cửu Sênh.” Giọng điệu của cô hơi trầm xuống: “Bác sĩ Thời là người nhà, không thể mổ chính được.”
Hai mươi phút sau, xe cứu thương đã tới bệnh viện. Người bệnh trúng đạn được đẩy thẳng vào trong phòng phẫu thuật. Trừ Thời Cẩn ra, ở trên xe cứu thương còn có hai viên cảnh sát nữa.
Vì bệnh nhân là người nhà của bác sĩ Thời, nên họ cố tình mời bác sĩ Chủ nhiệm của Khoa Ngoại tim mạch tới mổ chính. Các nhân viên y tế nhìn thấy người Thời Cẩn đầy máu, sắc mặt nặng nề như vậy, những lời khuyên nhủ cũng chẳng thể nào cất được thành lời.
Ca mổ đang được tiến hành. Thời Cẩn và hai viên cảnh sát ngồi chờ bên ngoài phòng mổ. Không đến nửa tiếng, hai bố con thầy Tạ nghe tin cũng vội vàng chạy tới.
Mặt Tạ Đãng đầy vẻ phẫn nộ, còn chưa tới nơi đã quát ầm lên: “Thời Cẩn!”
Thời Cẩn ngước mắt lên, đôi mắt lạnh như băng tuyết. Anh nhìn lướt qua cậu ấy rồi lại cụp mắt xuống, chiếc áo khoác màu xanh sẫm dính máu, vết máu loang lổ nhuộm áo thành màu đen.
Tạ Đãng bước lại gần, sắc mặt nặng nề rất khó coi: “Cô ấy thế nào rồi?”
Mặt Thời Cẩn không chút cảm xúc: “Vẫn đang phẫu thuật.”
Tạ Đãng dùng lưỡi đẩy răng hàm, không nói lời nào, vung tay đấm thẳng vào mặt Thời Cẩn. Một cú đấm mạnh mẽ đập đúng vào khóe miệng anh.
Đôi môi nhạt màu của Thời Cẩn lập tức tứa máu.
“Đều là do anh hại cô ấy!” Cậu tức đến mức hai mắt đỏ ửng lên, chỉ vào Thời Cẩn mà quát mắng: “Nếu không vì anh, thì cô ấy cũng sẽ không tới bến phà.”
Thời Cẩn liếm môi, nhấc tay lên, dùng đầu ngón tay lau vết máu ở khóe môi. Cạnh khuôn mặt dính máu, làm tăng thêm một màu đỏ diễm lệ cho làn da trắng bóc ấy. Anh không phản ứng gì, thần sắc vẫn nhẹ nhàng như cũ không chút dao động: “Đây là bệnh viện, cậu đừng làm ồn nữa.”
Tạ Đãng tức đến hỏng người: “Anh…”
Thầy Tạ vội kéo tay cậu lại, đưa tay quẹt khóe mắt: “Đãng Đãng ah, con đừng đánh nữa. Chờ Sênh Sênh ra rồi nói sau đi.”
Nghe vậy, Tạ Đãng mới hạ tay xuống, hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, không ai lên tiếng nữa, chỉ có thầy Tạ là nước mắt vòng quanh, khóc không thành tiếng, lẩm bẩm nói: “Sênh Sênh số khổ của tôi, con mà có chuyện gì bất trắc…”
Ông xót xa không nói được tiếp nữa.
Thầy Tạ úp hai tay lên mặt, vai run lên bần bật, dáng vẻ bi thương đến cùng cực.
Thời Cẩn dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng mổ, đột nhiên quay người, ánh mắt nóng rực lên: “Tôi nhìn thấy kẻ nào đã bắn phát súng đó.”
Hoắc Nhất Ninh vẫn mặc đồ tác chiến, ngồi trên ghế chờ của bệnh viện, trên người anh cũng dính máu, nói: “Thời Cẩn, chờ anh bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Lông mày của Thời Cẩn nhíu chặt lại, ánh mắt rất lạnh lùng, tàn độc: “Là người của phía cảnh sát các anh đã nổ súng.”
Hoắc Nhất Ninh đứng vậy: “Chờ điều tra rõ ràng…”
Anh ngắt lời anh ta, ánh mắt tràn ngập sát khí: “Món nợ này, tôi đã nhớ kỹ rồi!”
Hoắc Nhất Ninh không còn lời nào để nói nữa.
Triệu Đằng Phi không nén được cơn giận này, vén tay áo lao lên trước một bước: “Thời Cẩn! Anh có ý gì hả? Có phải anh đang nghi ngờ phía cảnh sát chúng tôi…”
“Đủ rồi, quay về đồn trước đã.” Hoắc Nhất Ninh kéo Triệu Đằng Phi lại, không giải thích gì nhiều. Anh chỉ nói với Thời Cẩn: “Chờ ca mổ của Khương Cửu Sênh kết thúc, tôi lại đến để lấy khẩu cung của anh.”
Thời Cẩn lạnh lùng nhìn anh ta, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Hai bên đều không nói gì nữa, Hoắc Nhất Ninh và Triệu Đằng Phi rời khỏi bệnh viện trước.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, áp suất không khí cực kỳ thấp, lạnh lẽo u ám. Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thút thít bi thương của thầy Tạ vang lên: “Sênh Sênh ơi… Con tuyệt đối không được có chuyện gì đâu đấy, hu hu hu…”
Ông cụ nằm bò cả ra ghế mà khóc, không thể kìm nén được.
Tạ Đãng vẫn đứng nhìn chằm chằm vào cửa phòng mổ. Cơ thể bỗng lảo đảo, loạng choạng như sắp đổ.
Thầy Tạ hô lên: “Đãng Đãng!” Ông vội đỡ lấy cậu ấy, mặt vẫn còn đang đẫm lệ, lo lắng hỏi: “Đãng Đãng, con làm sao thế?”
Tạ Đãng day day mi tâm: “Đầu con đau quá.”
Thầy Tạ đau lòng xót ruột nhìn vào cửa phòng phẫu thuật một cái, rồi lại đưa tay chùi nước mắt: “Ba đỡ con về phòng nghỉ đã.”
Tạ Đãng gật đầu để ba mình đỡ về phòng bệnh. Bóng người nấp ở ngã rẽ hành lang lẳng lặng tránh vào trong cửa cầu thang bộ.
Chờ đi xa rồi, thầy Tạ mới quay đầu liếc về phía cửa thang bộ một cái, rồi nhìn quanh ngó dọc như trộm vậy. Không thấy ai xung quanh, ông mới nhỏ giọng hỏi Tạ Đãng: “Con đau đầu thật á?”
Tạ Đãng hừ khẽ một tiếng, sờ lên vành mũ đánh cá màu hồng nhạt kia, thản nhiên đáp: “Con giả vờ đó.”
Thầy Tạ cạn lời.
Bố mày tin mày mới là lạ!
Thầy Tạ trừng mắt nhìn cậu, bất mãn nói: “Sao con không chịu làm theo đúng kịch bản hả?”
Tạ Đãng đả kích thầy Tạ không chút nể nang: “Ba khóc giả tạo quá đi, con sợ bị lộ đó.”
Cứt chó ấy!
Thầy Tạ không phục chút nào, hiếm lắm mới có dịp làm diễn viên một lần, ông diễn còn chưa đã đây này. Ông đứng thẳng eo lên, nói năng rất hùng hồn: “Con thì hiểu cái gì chứ. Con có phải là diễn viên đâu. Màn biểu diễn vừa rồi của ba, rõ ràng là một cảnh khóc có thể đạt đến cấp sử thi ấy chứ.”
Lại còn cảnh khóc đạt đến cấp sử thi cơ à, ba cười ngay tại trận đến run cả hai bả vai lên rồi ấy…
Đến cậu ta mà còn nhìn thấy khóe môi Thời Cẩn cứ giật run lên cơ!
Tạ Đãng chán chẳng buồn cãi cọ với ông cụ: “Ba gọi điện cho nhà họ Từ đi, để người nhà họ Từ qua đây mà khóc!”
“Không sao.” Thầy Tạ vỗ ngực vênh váo nói: “Lát nữa ba qua khóc thêm trận nữa.”
Lại còn diễn đến phát nghiện rồi à!
Thời gian phải quay ngược lại một tiếng trước.
Khương Cửu Sênh vừa ra khỏi tòa nhà của Khoa Ngoại tim mạch thì nhận được điện thoại của Khương Cẩm Vũ: “Hệ thống camera giám sát ở gần bến phà Thương Giang đều bị phá hỏng rồi.”
Vì không thể xác nhận được lời nói của người đàn ông đó là thật hay là giả, cô đành nhờ Cẩm Vũ tìm hình ảnh ở xung quanh khu đó, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lông mày của Khương Cửu Sênh càng lúc càng nhíu chặt lại. Cô kéo khẩu trang xuống một chút, đi ra cửa bệnh viện. Cô đội mũ bóng chày, cúi thấp đầu xuống, bước chân rất nhanh: “Như vậy cũng có nghĩa là không có cách nào biết được tình huống ở bên kia sao?”
Khương Cẩm Vũ nói qua điện thoại: “Vâng ạ, thiết bị ghi lại hành trình trong xe ô tô của anh rể cũng bị tắt rồi.”
Vừa ra khỏi bệnh viện, mấy chiếc xe đã dừng ngay trước mặt Khương Cửu Sênh. Cô cúp máy, ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc vest đen, tướng mạo bình thường bước từ trên xe xuống, cung kính gọi: “Chào cô Khương.”
Cô quan sát anh ta, thấy khuôn mặt khá quen thuộc, lại nhìn vào trong xe, Tần Tả đang ngồi ở ghế phụ lái. Có thể xác nhận được rằng đây là vệ sĩ mà Thời Cẩn phái tới.
“Thời Cẩn bảo mấy người đi theo tôi sao?” Khương Cửu Sênh hỏi.
Người đàn ông kia gật đầu.
Cô hơi ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Anh ấy có nhắn lại gì không?”
“Cậu Sáu dặn cô chờ cậu ấy.” Người đàn ông kia bổ sung thêm: “Ở nhà chờ ạ.”
Khương Cửu Sênh như có điều suy tư.
Mục tiêu là Thời Cẩn, hay là… cô?! Nếu là Thời Cẩn, cô không đến kho hàng số bảy thì cũng không thể yên tâm được. Còn nếu là cô, cô đi rồi sẽ trúng vào kế của kẻ địch.
Cô ngừng bước rất lâu, lại quay người đi vào trong bệnh viện.
Tần Tả xuống xe, cùng người đàn ông kia đi theo cô.
Khương Cửu Sênh quay đầu nói: “Không cần đi theo tôi đâu, hai người canh chừng ở đây đi.” Thấy họ hơi do dự, cô bèn giải thích rất đơn giản vắn tắt, giọng điệu kiên quyết không cho phép cãi lại: “Người cao khoảng 1m85, mặc vest màu đen, đầu húi cua, hai tay có hình xăm, bàn tay trái có vết thương. Nếu có người đàn ông này đi ra, thì bắt hắn lại cho tôi.”
Hai người quay sang nhìn nhau rồi đáp: “Vâng ạ.”
Khương Cửu Sênh quay ngược về bệnh viện, đi thẳng đến khu phòng bệnh nội trú. Cô lên tầng 6, phòng bệnh số 608, lúc này, y tá đang thu dọn lại giường bệnh.
Y tá thấy Khương Cửu Sênh bước vào bèn cười chào cô: “Chị Khương ạ.”
Khương Cửu Sênh gật đầu rồi nhìn quanh một vòng.
“Chị đến tìm bác sĩ Thời ạ?” Cả Bệnh viện Thiên Bắc đều biết tình cảm của bác sĩ Thời và Khương Cửu Sênh rất tốt. Khương Cửu Sênh cũng thường xuất hiện ở bệnh viện nên y tá không lạ lẫm gì. Cô ta chỉ thông báo một câu: “Hôm nay bác sĩ Thời không đi làm ạ.”
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Tôi không tìm anh ấy, tôi tới thăm người bệnh.”
Y tá lại hỏi: “Bệnh nhân phòng 608 ạ?”
Cô gật đầu.
Y tá bèn nói: “Sáng nay anh ta đã xuất viện rồi mà.”
Sắc mặt Khương Cửu Sênh rất tự nhiên, thuận miệng hỏi: “Bệnh tình của anh ta nặng hơn sao?” Y tá trực ban đã giải thích, nói rằng tình trạng bệnh tật của bệnh nhân phòng 608 có chuyển biến bất thường nên mới gọi nhầm điện thoại.
Y tá lại cười lắc đầu: “Đâu có đâu ạ, anh ta khỏi rồi nên mới xuất viện đấy chứ.”
Quả nhiên.
Mục đích của cú điện thoại đó là để lừa cô tới bệnh viện.
Khương Cửu Sênh thoáng trầm ngâm rồi nói với cô y tá kia: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo ạ.”
Từ phòng bệnh ra, cô đứng ở cửa thang máy chờ thang, trầm tư suy nghĩ. Xâu chuỗi hết nguyên nhân và kết quả, cô cũng đại khái đoán được bảy, tám phần rồi.
Số tầng nhảy lên trên bảng điện tử bên ngoài thang máy, ‘đinh’ một tiếng, cửa mở ra. Người bên trong thang máy ngẩng đầu lên, chỉ thoáng sững lại một chút rồi đẩy cô ra, co giò chạy biến.
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đây chính là gã đàn ông hai tay xăm kín, bàn tay trái có vết thương kia. Trừ việc cô ‘nghe lén’ được cuộc điện thoại mà hắn gọi cho ‘cô chủ’ của hắn kia, thì hai người họ vốn không quen biết. Hắn chạy cái gì chứ?
Khương Cửu Sênh gỡ chiếc mũ bóng chày trên đầu mình xuống, chạy đuổi theo hắn.
Gã đàn ông đẩy cửa thoát hiểm ra, chạy xuống thang bộ. Tốc độ của hắn rất nhanh, vừa lưu loát vừa nhạy bén, đầu cũng không quay lại một lần, chỉ ra sức mà lao về phía trước, nhìn thoáng qua cũng biết kẻ này được huấn luyện kỹ càng.
Khương Cửu Sênh thầm lấy làm may mắn vì hôm nay cô không đi giày cao gót. Một tay cô đỡ vào tay vịn cầu thang, tung người nhảy lên, lao thẳng xuống dưới. Gã đàn ông chạy trước cô một tầng. Cô cởi một bên giày ra, nhắm chính xác vào cẳng chân gã đàn ông rồi ném mạnh một cái, trúng vào bụng chân hắn ta. Hắn ta lảo đảo rồi ngã bổ nhào xuống đất. Đang định đứng dậy thì Khương Cửu Sênh đã chống tay vào tay vịn, nhảy thẳng xuống nửa tầng nữa, đầu gối đè vào sau lưng gã đàn ông, ấn mạnh xuống. Cô đè hắn nằm
ẹp xuống đất rồi phủi tay nhặt giầy lên, đi lại vào chân: “Tôi vốn còn không dám chắc lắm, nhưng anh nhìn thấy tôi lại bỏ chạy ngay như vậy, là vì chột dạ phải không?”
Gã đàn ông này không phải là ai khác, mà chính là Lâm Thăng, tay chân của Tô Phục. Nhà họ Tô ở Tây Đường vốn lập nghiệp bằng nghề đòi nợ thuê, nên đám lâu la bên dưới đều đã được huấn luyện kỹ càng. Lâm Thăng cao to vạm vỡ, thân thủ nhạy bén, lật người một cái đã thoát khỏi sự khống chế của cô. Hắn vung nắm đấm về phía mặt Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh lùi về phía sau, nghiêng người né cú đánh. Chiếc túi trong tay bị móc lên, rơi thẳng xuống cầu thang tầng dưới. Điện thoại di động trong túi rơi ra, vỡ thành hai nửa.
Vỡ cái gì không vỡ, lại đi vỡ điện thoại. Nếu Thời Cẩn mà gọi điện tới thì cô sẽ không thể nhận được cuộc gọi rồi.
Khương Cửu Sênh liếm răng, gỡ mũ bóng chày xuống, chân phải lùi về sau một bước, hai tay siết chặt lại phòng ngự. Cô nhón ngón chân lên, đi bằng đầu mũi chân rồi bật nhảy, chân phải tung một cú đá xoay, móc lấy cổ Lâm Thăng quật mạnh xuống.
Toàn thân hắn ta bị đánh gục.
Khương Cửu Sênh luyện tán đả được một thời gian rồi, động tác đá chân rất dứt khoát và nhanh nhẹn. Năm xưa, cũng chính chiêu thức này mà cô đã hạ gục Vũ Văn Xung Phong.
Cổ Lâm Thăng đỏ rực lên, bị đá đến ngây người. Cơ thể hắn thoáng tê dại, nằm bò trên mặt đất không động đậy.
Khương Cửu Sênh ngồi xổm xuống, túm chặt lấy cổ áo sau gáy hẳn: “Vị cô chủ mà anh gọi kia chưa từng nói với anh rằng, Khương Cửu Sênh tôi đánh nhau rất giỏi sao?!”
Lâm Thăng bị túm gáy, lại bị kéo ngược cổ ngửa ra đằng sau, nghiến răng ken két vì đau.
“Nói!” Cô cất cao giọng lên, hỏi: “Là ai sai anh tới đây?”
Lâm Thăng vẫn rất cứng miệng: “Tôi không biết cô đang nói gì. Tôi không quen biết cô.”
Không nói phải không?!
Đầu gối Khương Cửu Sênh ấn mạnh một cái, đè vào sau lưng Lâm Thăng. Hắn ta kêu lên thảm thiết, khuôn mặt nhăn nhúm cả lại, đầu ướt đẫm mồ hôi. Sau gáy hắn bị một đôi tay hơi lành lạnh giữ chặt, đầu ngón tay khẽ dùng lực bóp một cái. Phía sau lưng hắn, giọng nói của Khương Cửu Sênh cũng rất lạnh lùng, gần như đã cạn sạch của sự kiên nhẫn: “Đừng có lằng nhằng với tôi. Tôi chỉ hỏi anh một chuyện thôi.” Cô trầm giọng, nói tiếp: “Mục tiêu là Thời Cẩn, hay là tôi?”
Lâm Thăng lắc đầu: “Tôi không biết.”
Cũng cứng miệng quá nhỉ.
Khương Cửu Sênh nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở bình cứu hỏa. Cô vừa nhổm người lên, Lâm Thăng đang nằm trên mặt đất đã lập tức vặn người dậy, nhanh chóng mò lấy con dao găm ở eo ra, xoay người vung lên.
Thật đúng là không đánh thì không chịu yên mà.
Khương Cửu Sênh lùi về phía sau né tránh nhát dao đó, một tay giữ chặt lấy cổ tay đang cầm dao của Lâm Thăng, ấn hai vai xuống, thực hiện một cú ném qua vai.
Keeng…
Con dao găm rơi xuống đất. Một tay cô ấn lên bàn tay phải không bị thương của Lâm Thăng, một tay nhặt dao găm lên, đầu mũi dao di chuyển, rồi nhấc lên, đặt trên lòng bàn tay phải của hắn.
Lâm Thăng lập tức nằm im không động đậy nữa, sợ hãi mắt trợn trừng.
Cô lặp lại một lần nữa: “Mục tiêu là Thời Cẩn, hay là tôi?” Đầu mũi nhọn của con dao găm kia ấn xuống thêm một phần, đâm thủng tay Lâm Thăng. Hắn kêu ầm lên, hai chân vùng vẫy. Khương Cửu Sênh đạp một chân lên chân hắn ta: “Ở đây không có camera giám sát, anh không nói, thì tôi sẽ giải quyết anh luôn đấy.”
Cô đâu phải kiểu con gái tay không tấc sắt đâu.
Lâm Thăng trợn trừng mắt lên.
Khương Cửu Sênh nhếch môi hỏi: “Không tin à?”
Hắn ta không ho he tiếng nào.
Cô lại dùng sức ấn tay hắn, sau đó nhấc con dao găm lên, đâm thẳng xuống không chút do dự.
“Á…”
Lâm Thăng kêu toáng lên, vô thức nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Một lúc sau, hắn mới mở mắt ra, chỉ thấy con dao găm kia đang cắm thẳng giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn. Hắn hổn hển hít thật sâu, đầu đầm đìa mô hôi hột.
Cô gái này, không chỉ biết đánh nhau, mà chuyện gì cũng dám làm nữa.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Người yêu của Thời Cẩn, quả nhiên là người yêu của Thời Cẩn, đủ tàn độc, cũng đủ lưu loát.
“Có nói không?” Khương Cửu Sênh rút dao ra, lại một lần nữa ấn lên bàn tay thô kệch của gã đàn ông: “Nếu còn không nói, thì tôi không khách sáo đâu.”
Giọng Lâm Thăng run bần bật: “Tôi… tôi nói.” Hắn thở hồng hộc hai hơi rồi đáp: “Là Thời Cẩn.”
“Anh nói dối.”
Vừa dứt lời, cô lại đâm rách lòng bàn tay hắn không chút do dự.
Lâm Thăng trầm giọng hừ một tiếng, vô thức ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Khương Cửu Sênh bật cười: “Quả nhiên là nói dối à.” Cô buông tay ra, lưỡi dao nhuốm máu vỗ nhẹ lên mặt hắn. Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Vậy vị cô chủ kia của anh chưa từng nói với anh rằng, Khương Cửu Sênh rất giảo hoạt sao?”
Giọng nói tàn độc của Tần Minh Lập vang lên từ tai nghe bluetooth: “Thừa lúc hỗn loạn, giết chết Thời Cẩn đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Người đàn ông ngắt tai nghe bluetooth, nhấc tay lên, những người đang dựa vào hai bên tường ẩn náu đều nhanh chóng tập trung lại. Tất cả đều đội mũ trùm đầu chỉ lộ ra đôi mắt, toàn bộ hạ thấp trọng tâm sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ một mệnh lệnh hạ xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn nà đẩy cánh cửa sắt của kho hàng ra. Ánh nắng tràn vào trong kho hàng, cô gái đứng ngược sáng, một đôi mắt hoa đào trong veo.
Cô ngước mắt lên, đứng từ xa nhìn lại: “Thời Cẩn.”
Thời Cẩn vội quay đầu, gọi: “Sênh Sênh.” Đôi mắt đen láy như mực của anh sâu thẳm như không nhìn thấy đáy, cũng chẳng biết đâu là bến bờ.
Cô thoáng dừng chân một lát ở ngoài cửa rồi mới chậm rãi bước vào. Mái tóc dài buông xõa, gió từ cửa kho hàng thổi vào, làm vạt váy dài đến mắt cá chân khe khẽ bay lên.
“Thời Cẩn.” Cô lại gọi thêm một tiếng nữa rồi đi về phía anh.
Bỗng nhiên, một đám người đầu đội mũ đen trùm kín mặt chỉ lộ ra hai đôi mắt ập tới sau lưng cô. Ai ai cũng cầm súng, nhanh chóng bao vây toàn bộ cửa ra vào.
Nghe tiếng động, cô quay đầu lại.
Người đàn ông cầm đầu chĩa súng về phía trước, ngón tay đặt vào cò súng rồi bóp mạnh.
“Pằng!”
Khương Cửu Sênh ôm đầu ngồi thụp xuống. Sau lưng cô, Thời Cẩn nghiêng người tránh đi, viên đạn gần như sượt qua vai anh, bắn xuyên qua các giá để hàng.
Tần Trung hô to: “Bảo vệ cậu Sáu!”
Bảy, tám người đàn ông lập tức vây Thời Cẩn vào giữa, lùi lại đến sau giá để hàng trong khó. Ở ngoài cửa, đám người đội mũ trùm đầu kia cũng không chút do dự, nhắm thẳng nòng súng về phía Thời Cẩn.
Mục tiêu rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn được nữa.
Thang Chính Nghĩa trợn trừng mắt: “Chuyện gì thế này? Đám người này ở đâu chui ra vậy?”
Người của bên cảnh sát, người của Thời Cẩn, người của James cũng đã đủ loạn lắm rồi. Vậy mà vẫn còn một đám nữa tới. Bốn nhóm người tản hết ra tự tìm chỗ ẩn nấp sau các giá hàng. Hiện trường lúc này chỉ có thể dùng một chữ để khái quát: loạn!
Triệu Đằng Phi thò đầu ra ngoài nhìn một cái, có thể xác định được: “Đám người này đến để giết Thời Cẩn.”
Hoắc Nhất Ninh lập tức hạ lệnh: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cầm súng giết người. Bắt hết lại cho tôi!”
“Yes sir!”
Tiếng nói vừa dứt, ba tiếng súng liên tiếp lại vang lên. Trong âm thanh hỗn loạn còn pha tạp tiếng gọi hơi hoảng hốt của một cô gái.
“Thời Cẩn.”
Cô nấp giữa hai giá để hàng, cố gắng di chuyển qua phía Thời Cẩn.
Thời Cẩn trầm giọng gắt lên: “Cách xa anh ra!”
Cô sững người dừng lại.
Thời Cẩn vội giải thích, tốc độ nói của anh rất nhanh nhưng lại không chút luống cuống nào, vừa bình tĩnh vừa trầm thấp: “Sênh Sênh, em ở yên đó đừng động đậy. Mục tiêu của họ là anh.” Sau đó, anh ra lệnh cho Tần Trung: “Đưa cô ấy ra ngoài đi.”
Tần Trung nhận lệnh, đưa hai người cùng dịch chuyển sang bên cô.
Mang theo súng là phạm pháp nên súng của họ cũng không phải súng thật đạn thật gì, trong đó chỉ có đạn thuốc mê mà thôi. Dù bị bắn trúng cũng cần có thời gian giảm xóc. Người của James đúng nghĩa là ngồi xem trâu bò đánh nhau, an phận ẩn nấp làm một đám ‘thương nhân đàng hoàng’. Thế tấn công của đám người đội mũ trùm đầu kia rất mãnh liệt, áp sát từng bước rồi. Tần Trung vẫn lo lắng cho sự an nguy của Thời Cẩn nên cứ sợ trước ngó sau, đám tay chân của hắn cũng di chuyển rất khó khăn.
Đúng lúc này, lại một tiếng súng đột ngột vang lên,
Pằng một tiếng, viên đạn bắn ra, xuyên vào khe hở giữa hai giá để hàng, bắn thẳng về phía cô gái đang nấp ở đó.
Thời Cẩn gào lên: “Sênh Sênh!”
Máu… chảy đẫm sàn nhà…
Đại sảnh tầng một Khoa Ngoại tim mạch của Bệnh viện Thiên Bắc.
Y tá Tiểu Hứa trực ban cúp điện thoại xong vội chạy đến phòng y tá: “Có bệnh nhân bị trúng đạn cần cấp cứu khẩn cấp, đã đang trên xe cứu thương rồi, 20 phút nữa sẽ tới. Nhanh lên, báo cho Khoa Gây tê và Khoa Ngoại tim mạch, chuẩn bị phòng mổ.”
Y tá trưởng Lưu của Khoa Ngoại tim mạch lập tức sắp xếp: “Tiểu Hàn, em chạy đi thông báo đi.” Sau đó cô lại quay sang Tiểu Hứa: “Thông tin về người bệnh và thông số về sức khỏe đã chuyển tới chưa?”
Tiểu Hứa đáp: “Đã có trong kho dữ liệu rồi.”
Y tá trưởng Lưu mở trang quản lý dữ liệu nội bộ của bệnh viện ra, xem tình hình bệnh nhân mới cập nhật rồi kinh ngạc nói: “Bác sĩ Thời cũng đang ở trên xe cứu thương à?”
“Vâng ạ.”
Y tá trưởng Lưu hỏi: “Vậy thì để bác sĩ Thời làm mổ chính nhé?”
Tiểu Hứa lắc đầu: “Sắp xếp cho bác sĩ khác của Khoa Ngoại tim mạch mổ đi ạ.”
Y tá trưởng Lưu nghe vậy cũng không hiểu.
Tiểu Hứa bèn giải thích: “Bệnh nhân bị trúng đạn là chị Khương Cửu Sênh.” Giọng điệu của cô hơi trầm xuống: “Bác sĩ Thời là người nhà, không thể mổ chính được.”
Hai mươi phút sau, xe cứu thương đã tới bệnh viện. Người bệnh trúng đạn được đẩy thẳng vào trong phòng phẫu thuật. Trừ Thời Cẩn ra, ở trên xe cứu thương còn có hai viên cảnh sát nữa.
Vì bệnh nhân là người nhà của bác sĩ Thời, nên họ cố tình mời bác sĩ Chủ nhiệm của Khoa Ngoại tim mạch tới mổ chính. Các nhân viên y tế nhìn thấy người Thời Cẩn đầy máu, sắc mặt nặng nề như vậy, những lời khuyên nhủ cũng chẳng thể nào cất được thành lời.
Ca mổ đang được tiến hành. Thời Cẩn và hai viên cảnh sát ngồi chờ bên ngoài phòng mổ. Không đến nửa tiếng, hai bố con thầy Tạ nghe tin cũng vội vàng chạy tới.
Mặt Tạ Đãng đầy vẻ phẫn nộ, còn chưa tới nơi đã quát ầm lên: “Thời Cẩn!”
Thời Cẩn ngước mắt lên, đôi mắt lạnh như băng tuyết. Anh nhìn lướt qua cậu ấy rồi lại cụp mắt xuống, chiếc áo khoác màu xanh sẫm dính máu, vết máu loang lổ nhuộm áo thành màu đen.
Tạ Đãng bước lại gần, sắc mặt nặng nề rất khó coi: “Cô ấy thế nào rồi?”
Mặt Thời Cẩn không chút cảm xúc: “Vẫn đang phẫu thuật.”
Tạ Đãng dùng lưỡi đẩy răng hàm, không nói lời nào, vung tay đấm thẳng vào mặt Thời Cẩn. Một cú đấm mạnh mẽ đập đúng vào khóe miệng anh.
Đôi môi nhạt màu của Thời Cẩn lập tức tứa máu.
“Đều là do anh hại cô ấy!” Cậu tức đến mức hai mắt đỏ ửng lên, chỉ vào Thời Cẩn mà quát mắng: “Nếu không vì anh, thì cô ấy cũng sẽ không tới bến phà.”
Thời Cẩn liếm môi, nhấc tay lên, dùng đầu ngón tay lau vết máu ở khóe môi. Cạnh khuôn mặt dính máu, làm tăng thêm một màu đỏ diễm lệ cho làn da trắng bóc ấy. Anh không phản ứng gì, thần sắc vẫn nhẹ nhàng như cũ không chút dao động: “Đây là bệnh viện, cậu đừng làm ồn nữa.”
Tạ Đãng tức đến hỏng người: “Anh…”
Thầy Tạ vội kéo tay cậu lại, đưa tay quẹt khóe mắt: “Đãng Đãng ah, con đừng đánh nữa. Chờ Sênh Sênh ra rồi nói sau đi.”
Nghe vậy, Tạ Đãng mới hạ tay xuống, hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, không ai lên tiếng nữa, chỉ có thầy Tạ là nước mắt vòng quanh, khóc không thành tiếng, lẩm bẩm nói: “Sênh Sênh số khổ của tôi, con mà có chuyện gì bất trắc…”
Ông xót xa không nói được tiếp nữa.
Thầy Tạ úp hai tay lên mặt, vai run lên bần bật, dáng vẻ bi thương đến cùng cực.
Thời Cẩn dựa vào bức tường bên cạnh cửa phòng mổ, đột nhiên quay người, ánh mắt nóng rực lên: “Tôi nhìn thấy kẻ nào đã bắn phát súng đó.”
Hoắc Nhất Ninh vẫn mặc đồ tác chiến, ngồi trên ghế chờ của bệnh viện, trên người anh cũng dính máu, nói: “Thời Cẩn, chờ anh bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện sau.”
Lông mày của Thời Cẩn nhíu chặt lại, ánh mắt rất lạnh lùng, tàn độc: “Là người của phía cảnh sát các anh đã nổ súng.”
Hoắc Nhất Ninh đứng vậy: “Chờ điều tra rõ ràng…”
Anh ngắt lời anh ta, ánh mắt tràn ngập sát khí: “Món nợ này, tôi đã nhớ kỹ rồi!”
Hoắc Nhất Ninh không còn lời nào để nói nữa.
Triệu Đằng Phi không nén được cơn giận này, vén tay áo lao lên trước một bước: “Thời Cẩn! Anh có ý gì hả? Có phải anh đang nghi ngờ phía cảnh sát chúng tôi…”
“Đủ rồi, quay về đồn trước đã.” Hoắc Nhất Ninh kéo Triệu Đằng Phi lại, không giải thích gì nhiều. Anh chỉ nói với Thời Cẩn: “Chờ ca mổ của Khương Cửu Sênh kết thúc, tôi lại đến để lấy khẩu cung của anh.”
Thời Cẩn lạnh lùng nhìn anh ta, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Hai bên đều không nói gì nữa, Hoắc Nhất Ninh và Triệu Đằng Phi rời khỏi bệnh viện trước.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, áp suất không khí cực kỳ thấp, lạnh lẽo u ám. Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thút thít bi thương của thầy Tạ vang lên: “Sênh Sênh ơi… Con tuyệt đối không được có chuyện gì đâu đấy, hu hu hu…”
Ông cụ nằm bò cả ra ghế mà khóc, không thể kìm nén được.
Tạ Đãng vẫn đứng nhìn chằm chằm vào cửa phòng mổ. Cơ thể bỗng lảo đảo, loạng choạng như sắp đổ.
Thầy Tạ hô lên: “Đãng Đãng!” Ông vội đỡ lấy cậu ấy, mặt vẫn còn đang đẫm lệ, lo lắng hỏi: “Đãng Đãng, con làm sao thế?”
Tạ Đãng day day mi tâm: “Đầu con đau quá.”
Thầy Tạ đau lòng xót ruột nhìn vào cửa phòng phẫu thuật một cái, rồi lại đưa tay chùi nước mắt: “Ba đỡ con về phòng nghỉ đã.”
Tạ Đãng gật đầu để ba mình đỡ về phòng bệnh. Bóng người nấp ở ngã rẽ hành lang lẳng lặng tránh vào trong cửa cầu thang bộ.
Chờ đi xa rồi, thầy Tạ mới quay đầu liếc về phía cửa thang bộ một cái, rồi nhìn quanh ngó dọc như trộm vậy. Không thấy ai xung quanh, ông mới nhỏ giọng hỏi Tạ Đãng: “Con đau đầu thật á?”
Tạ Đãng hừ khẽ một tiếng, sờ lên vành mũ đánh cá màu hồng nhạt kia, thản nhiên đáp: “Con giả vờ đó.”
Thầy Tạ cạn lời.
Bố mày tin mày mới là lạ!
Thầy Tạ trừng mắt nhìn cậu, bất mãn nói: “Sao con không chịu làm theo đúng kịch bản hả?”
Tạ Đãng đả kích thầy Tạ không chút nể nang: “Ba khóc giả tạo quá đi, con sợ bị lộ đó.”
Cứt chó ấy!
Thầy Tạ không phục chút nào, hiếm lắm mới có dịp làm diễn viên một lần, ông diễn còn chưa đã đây này. Ông đứng thẳng eo lên, nói năng rất hùng hồn: “Con thì hiểu cái gì chứ. Con có phải là diễn viên đâu. Màn biểu diễn vừa rồi của ba, rõ ràng là một cảnh khóc có thể đạt đến cấp sử thi ấy chứ.”
Lại còn cảnh khóc đạt đến cấp sử thi cơ à, ba cười ngay tại trận đến run cả hai bả vai lên rồi ấy…
Đến cậu ta mà còn nhìn thấy khóe môi Thời Cẩn cứ giật run lên cơ!
Tạ Đãng chán chẳng buồn cãi cọ với ông cụ: “Ba gọi điện cho nhà họ Từ đi, để người nhà họ Từ qua đây mà khóc!”
“Không sao.” Thầy Tạ vỗ ngực vênh váo nói: “Lát nữa ba qua khóc thêm trận nữa.”
Lại còn diễn đến phát nghiện rồi à!
Thời gian phải quay ngược lại một tiếng trước.
Khương Cửu Sênh vừa ra khỏi tòa nhà của Khoa Ngoại tim mạch thì nhận được điện thoại của Khương Cẩm Vũ: “Hệ thống camera giám sát ở gần bến phà Thương Giang đều bị phá hỏng rồi.”
Vì không thể xác nhận được lời nói của người đàn ông đó là thật hay là giả, cô đành nhờ Cẩm Vũ tìm hình ảnh ở xung quanh khu đó, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lông mày của Khương Cửu Sênh càng lúc càng nhíu chặt lại. Cô kéo khẩu trang xuống một chút, đi ra cửa bệnh viện. Cô đội mũ bóng chày, cúi thấp đầu xuống, bước chân rất nhanh: “Như vậy cũng có nghĩa là không có cách nào biết được tình huống ở bên kia sao?”
Khương Cẩm Vũ nói qua điện thoại: “Vâng ạ, thiết bị ghi lại hành trình trong xe ô tô của anh rể cũng bị tắt rồi.”
Vừa ra khỏi bệnh viện, mấy chiếc xe đã dừng ngay trước mặt Khương Cửu Sênh. Cô cúp máy, ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc vest đen, tướng mạo bình thường bước từ trên xe xuống, cung kính gọi: “Chào cô Khương.”
Cô quan sát anh ta, thấy khuôn mặt khá quen thuộc, lại nhìn vào trong xe, Tần Tả đang ngồi ở ghế phụ lái. Có thể xác nhận được rằng đây là vệ sĩ mà Thời Cẩn phái tới.
“Thời Cẩn bảo mấy người đi theo tôi sao?” Khương Cửu Sênh hỏi.
Người đàn ông kia gật đầu.
Cô hơi ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Anh ấy có nhắn lại gì không?”
“Cậu Sáu dặn cô chờ cậu ấy.” Người đàn ông kia bổ sung thêm: “Ở nhà chờ ạ.”
Khương Cửu Sênh như có điều suy tư.
Mục tiêu là Thời Cẩn, hay là… cô?! Nếu là Thời Cẩn, cô không đến kho hàng số bảy thì cũng không thể yên tâm được. Còn nếu là cô, cô đi rồi sẽ trúng vào kế của kẻ địch.
Cô ngừng bước rất lâu, lại quay người đi vào trong bệnh viện.
Tần Tả xuống xe, cùng người đàn ông kia đi theo cô.
Khương Cửu Sênh quay đầu nói: “Không cần đi theo tôi đâu, hai người canh chừng ở đây đi.” Thấy họ hơi do dự, cô bèn giải thích rất đơn giản vắn tắt, giọng điệu kiên quyết không cho phép cãi lại: “Người cao khoảng 1m85, mặc vest màu đen, đầu húi cua, hai tay có hình xăm, bàn tay trái có vết thương. Nếu có người đàn ông này đi ra, thì bắt hắn lại cho tôi.”
Hai người quay sang nhìn nhau rồi đáp: “Vâng ạ.”
Khương Cửu Sênh quay ngược về bệnh viện, đi thẳng đến khu phòng bệnh nội trú. Cô lên tầng 6, phòng bệnh số 608, lúc này, y tá đang thu dọn lại giường bệnh.
Y tá thấy Khương Cửu Sênh bước vào bèn cười chào cô: “Chị Khương ạ.”
Khương Cửu Sênh gật đầu rồi nhìn quanh một vòng.
“Chị đến tìm bác sĩ Thời ạ?” Cả Bệnh viện Thiên Bắc đều biết tình cảm của bác sĩ Thời và Khương Cửu Sênh rất tốt. Khương Cửu Sênh cũng thường xuất hiện ở bệnh viện nên y tá không lạ lẫm gì. Cô ta chỉ thông báo một câu: “Hôm nay bác sĩ Thời không đi làm ạ.”
Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Tôi không tìm anh ấy, tôi tới thăm người bệnh.”
Y tá lại hỏi: “Bệnh nhân phòng 608 ạ?”
Cô gật đầu.
Y tá bèn nói: “Sáng nay anh ta đã xuất viện rồi mà.”
Sắc mặt Khương Cửu Sênh rất tự nhiên, thuận miệng hỏi: “Bệnh tình của anh ta nặng hơn sao?” Y tá trực ban đã giải thích, nói rằng tình trạng bệnh tật của bệnh nhân phòng 608 có chuyển biến bất thường nên mới gọi nhầm điện thoại.
Y tá lại cười lắc đầu: “Đâu có đâu ạ, anh ta khỏi rồi nên mới xuất viện đấy chứ.”
Quả nhiên.
Mục đích của cú điện thoại đó là để lừa cô tới bệnh viện.
Khương Cửu Sênh thoáng trầm ngâm rồi nói với cô y tá kia: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo ạ.”
Từ phòng bệnh ra, cô đứng ở cửa thang máy chờ thang, trầm tư suy nghĩ. Xâu chuỗi hết nguyên nhân và kết quả, cô cũng đại khái đoán được bảy, tám phần rồi.
Số tầng nhảy lên trên bảng điện tử bên ngoài thang máy, ‘đinh’ một tiếng, cửa mở ra. Người bên trong thang máy ngẩng đầu lên, chỉ thoáng sững lại một chút rồi đẩy cô ra, co giò chạy biến.
Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đây chính là gã đàn ông hai tay xăm kín, bàn tay trái có vết thương kia. Trừ việc cô ‘nghe lén’ được cuộc điện thoại mà hắn gọi cho ‘cô chủ’ của hắn kia, thì hai người họ vốn không quen biết. Hắn chạy cái gì chứ?
Khương Cửu Sênh gỡ chiếc mũ bóng chày trên đầu mình xuống, chạy đuổi theo hắn.
Gã đàn ông đẩy cửa thoát hiểm ra, chạy xuống thang bộ. Tốc độ của hắn rất nhanh, vừa lưu loát vừa nhạy bén, đầu cũng không quay lại một lần, chỉ ra sức mà lao về phía trước, nhìn thoáng qua cũng biết kẻ này được huấn luyện kỹ càng.
Khương Cửu Sênh thầm lấy làm may mắn vì hôm nay cô không đi giày cao gót. Một tay cô đỡ vào tay vịn cầu thang, tung người nhảy lên, lao thẳng xuống dưới. Gã đàn ông chạy trước cô một tầng. Cô cởi một bên giày ra, nhắm chính xác vào cẳng chân gã đàn ông rồi ném mạnh một cái, trúng vào bụng chân hắn ta. Hắn ta lảo đảo rồi ngã bổ nhào xuống đất. Đang định đứng dậy thì Khương Cửu Sênh đã chống tay vào tay vịn, nhảy thẳng xuống nửa tầng nữa, đầu gối đè vào sau lưng gã đàn ông, ấn mạnh xuống. Cô đè hắn nằm
ẹp xuống đất rồi phủi tay nhặt giầy lên, đi lại vào chân: “Tôi vốn còn không dám chắc lắm, nhưng anh nhìn thấy tôi lại bỏ chạy ngay như vậy, là vì chột dạ phải không?”
Gã đàn ông này không phải là ai khác, mà chính là Lâm Thăng, tay chân của Tô Phục. Nhà họ Tô ở Tây Đường vốn lập nghiệp bằng nghề đòi nợ thuê, nên đám lâu la bên dưới đều đã được huấn luyện kỹ càng. Lâm Thăng cao to vạm vỡ, thân thủ nhạy bén, lật người một cái đã thoát khỏi sự khống chế của cô. Hắn vung nắm đấm về phía mặt Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh lùi về phía sau, nghiêng người né cú đánh. Chiếc túi trong tay bị móc lên, rơi thẳng xuống cầu thang tầng dưới. Điện thoại di động trong túi rơi ra, vỡ thành hai nửa.
Vỡ cái gì không vỡ, lại đi vỡ điện thoại. Nếu Thời Cẩn mà gọi điện tới thì cô sẽ không thể nhận được cuộc gọi rồi.
Khương Cửu Sênh liếm răng, gỡ mũ bóng chày xuống, chân phải lùi về sau một bước, hai tay siết chặt lại phòng ngự. Cô nhón ngón chân lên, đi bằng đầu mũi chân rồi bật nhảy, chân phải tung một cú đá xoay, móc lấy cổ Lâm Thăng quật mạnh xuống.
Toàn thân hắn ta bị đánh gục.
Khương Cửu Sênh luyện tán đả được một thời gian rồi, động tác đá chân rất dứt khoát và nhanh nhẹn. Năm xưa, cũng chính chiêu thức này mà cô đã hạ gục Vũ Văn Xung Phong.
Cổ Lâm Thăng đỏ rực lên, bị đá đến ngây người. Cơ thể hắn thoáng tê dại, nằm bò trên mặt đất không động đậy.
Khương Cửu Sênh ngồi xổm xuống, túm chặt lấy cổ áo sau gáy hẳn: “Vị cô chủ mà anh gọi kia chưa từng nói với anh rằng, Khương Cửu Sênh tôi đánh nhau rất giỏi sao?!”
Lâm Thăng bị túm gáy, lại bị kéo ngược cổ ngửa ra đằng sau, nghiến răng ken két vì đau.
“Nói!” Cô cất cao giọng lên, hỏi: “Là ai sai anh tới đây?”
Lâm Thăng vẫn rất cứng miệng: “Tôi không biết cô đang nói gì. Tôi không quen biết cô.”
Không nói phải không?!
Đầu gối Khương Cửu Sênh ấn mạnh một cái, đè vào sau lưng Lâm Thăng. Hắn ta kêu lên thảm thiết, khuôn mặt nhăn nhúm cả lại, đầu ướt đẫm mồ hôi. Sau gáy hắn bị một đôi tay hơi lành lạnh giữ chặt, đầu ngón tay khẽ dùng lực bóp một cái. Phía sau lưng hắn, giọng nói của Khương Cửu Sênh cũng rất lạnh lùng, gần như đã cạn sạch của sự kiên nhẫn: “Đừng có lằng nhằng với tôi. Tôi chỉ hỏi anh một chuyện thôi.” Cô trầm giọng, nói tiếp: “Mục tiêu là Thời Cẩn, hay là tôi?”
Lâm Thăng lắc đầu: “Tôi không biết.”
Cũng cứng miệng quá nhỉ.
Khương Cửu Sênh nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở bình cứu hỏa. Cô vừa nhổm người lên, Lâm Thăng đang nằm trên mặt đất đã lập tức vặn người dậy, nhanh chóng mò lấy con dao găm ở eo ra, xoay người vung lên.
Thật đúng là không đánh thì không chịu yên mà.
Khương Cửu Sênh lùi về phía sau né tránh nhát dao đó, một tay giữ chặt lấy cổ tay đang cầm dao của Lâm Thăng, ấn hai vai xuống, thực hiện một cú ném qua vai.
Keeng…
Con dao găm rơi xuống đất. Một tay cô ấn lên bàn tay phải không bị thương của Lâm Thăng, một tay nhặt dao găm lên, đầu mũi dao di chuyển, rồi nhấc lên, đặt trên lòng bàn tay phải của hắn.
Lâm Thăng lập tức nằm im không động đậy nữa, sợ hãi mắt trợn trừng.
Cô lặp lại một lần nữa: “Mục tiêu là Thời Cẩn, hay là tôi?” Đầu mũi nhọn của con dao găm kia ấn xuống thêm một phần, đâm thủng tay Lâm Thăng. Hắn kêu ầm lên, hai chân vùng vẫy. Khương Cửu Sênh đạp một chân lên chân hắn ta: “Ở đây không có camera giám sát, anh không nói, thì tôi sẽ giải quyết anh luôn đấy.”
Cô đâu phải kiểu con gái tay không tấc sắt đâu.
Lâm Thăng trợn trừng mắt lên.
Khương Cửu Sênh nhếch môi hỏi: “Không tin à?”
Hắn ta không ho he tiếng nào.
Cô lại dùng sức ấn tay hắn, sau đó nhấc con dao găm lên, đâm thẳng xuống không chút do dự.
“Á…”
Lâm Thăng kêu toáng lên, vô thức nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Một lúc sau, hắn mới mở mắt ra, chỉ thấy con dao găm kia đang cắm thẳng giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn. Hắn hổn hển hít thật sâu, đầu đầm đìa mô hôi hột.
Cô gái này, không chỉ biết đánh nhau, mà chuyện gì cũng dám làm nữa.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Người yêu của Thời Cẩn, quả nhiên là người yêu của Thời Cẩn, đủ tàn độc, cũng đủ lưu loát.
“Có nói không?” Khương Cửu Sênh rút dao ra, lại một lần nữa ấn lên bàn tay thô kệch của gã đàn ông: “Nếu còn không nói, thì tôi không khách sáo đâu.”
Giọng Lâm Thăng run bần bật: “Tôi… tôi nói.” Hắn thở hồng hộc hai hơi rồi đáp: “Là Thời Cẩn.”
“Anh nói dối.”
Vừa dứt lời, cô lại đâm rách lòng bàn tay hắn không chút do dự.
Lâm Thăng trầm giọng hừ một tiếng, vô thức ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Khương Cửu Sênh bật cười: “Quả nhiên là nói dối à.” Cô buông tay ra, lưỡi dao nhuốm máu vỗ nhẹ lên mặt hắn. Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Vậy vị cô chủ kia của anh chưa từng nói với anh rằng, Khương Cửu Sênh rất giảo hoạt sao?”
Bình luận facebook