• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-213.txt

Chương 214: Nhân vật quan trọng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69519.png
Chẳng lẽ là Mạnh Nhi vô tình để cả ảnh của Mạnh Gia Nhân vào đây sao? Hà Tư Ca có chút buồn bực.



Cô đang nghi ngờ, Phó Cẩm Hành đã tắm xong, nhưng quên cầm quần áo ngủ.



“Vợ, đưa quần áo ngủ cho anh với!”



Hắn không mặc gì, lớn tiếng gọi. Không chỉ như vậy, Phó Cẩm Hành còn cố ý cách một tấm cửa kính, lắc lư với Hà Tư Ca, nói hoa mỹ là “mang chim đi dạo”, không thấy xấu hổ một chút nào.



“Đến đây.” Hà Tư Ca gấp album lại, đặt về chỗ cũ, vội vàng đi lấy quần áo ngủ. Trong trực giác, cô có chút sợ những đáp án chưa có câu trả lời kia. Giống như là một2người đứng ở bên cạnh vách đá sẽ theo bản năng lùi bước, không dám nhìn xuống dưới.



Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Ca đến phòng làm việc của mình, bảo Lạc Tuyết gửi danh sách kia cho Tưởng Thành Hủ.



“Chị muốn chỉnh lý lại, những khách hàng này không có quan hệ hợp tác với Phó Thị, chị vốn định đợi lúc nào có thời gian thì đi thăm hỏi bọn họ, xem xem có thể hợp tác không.”



Cô lo Lạc Tuyết sẽ hiểu lầm, cho nên chủ động giải thích một câu.



Lạc Tuyết thì có chút hoang mang: “Giám đốc Hà, tối hôm qua anh Phó cũng bảo em tổng hợp một danh sách, không khác cái chị đưa cho em là bao...”



Nói xong,8cô lấy một tờ giấy ra khỏi tập tài liệu, đưa cho Hà Tư Ca.



Hà Tư Ca vội vàng xem một lần, hình như hiểu ra điều gì.



“Chị biết rồi, em cứ gửi danh sách trước đi.” Hà Tư Ca trả lại tờ giấy kia cho Lạc Tuyết, làm như không có chuyện gì xảy ra. Đợi Lạc Tuyết đi rồi, cô ngồi xuống, thở dài. Xem ra, cho dù mình không nói với Phó Cẩm Hành thì hắn cũng đã biết cuộc đối thoại giữa cô và Tưởng Thành Hủ.



Ít nhất cũng đã đoán được nội dung đại khái. Người đàn ông này... thật đáng sợ, giống như tất cả mọi chuyện đều không thoát được đôi mắt thần của hắn. Hà Tư Ca không6nhịn được nghĩ mà sợ, nếu như lúc đó mình thật sự đồng ý với Tưởng Thành Hủ, âm thầm gian lận, tặng không khách hàng lớn Tống Tri Hành này cho anh thì sao?



Cô không dám nghĩ.



May mà cô không hồ đồ như vậy, càng không muốn phản bội Phó Cẩm Hành. Đợi hơn một tháng, cuối cùng trường trung học phụ thuộc Trung Hải đã đưa ra giấy giám định nguyên nhân sự cố cuối cùng, hiệu trưởng dẫn theo thư ký đích thân đến nhà, đặc biệt xin lỗi Phó Cẩm Hành.



Nhận giấy giám định kia, Phó Cẩm Hành tùy ý mở ra, chỉ liếc mấy cái, hắn lại gấp vào. Thật ra cho dù cuối cùng kết luận như thế nào thì3chắc chắn là đều có người chết thay.



Kẻ chủ mưu thật sự không thể bị xử phạt, chỉ có điều lắng đi một đợt, đợi chuyện qua đi rồi nói sau, đối với điểm này, Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca vô cùng rõ ràng. Bọn họ đã sớm nghe nói là có người tham ô quỹ kỷ niệm ngày thành lập trường, nên nguyên vật liệu dùng để xây dựng sân khấu đều là hàng kém chất lượng, độ chịu trọng lực của ống thép không phù hợp với quy định có liên quan, giữa đường bị gãy cũng không có gì kỳ lạ. “Anh Phó, tôi trịnh trọng thay mặt thầy trò toàn trường bày tỏ sự áy náy sâu sắc với anh...”



Nhìn5hiệu trưởng có chút căng thẳng bất an, ông ta ngồi thẳng người, hai tay siết lại đặt trên đầu gối. Phó Cẩm Hành cười nhạo một tiếng: “Bỏ đi, thầy trò toàn trường người ta sao lại có lỗi với tôi, người ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu là giáo viên, hay là học sinh?” Hai câu đã khiến hiệu trưởng nghẹn gần chết. Hà Tư Ca ở bên cạnh chỉ đành giảng hòa: “Nếu đã tìm được người chịu trách nhiệm với sự cố, nhà trường cũng bị xử phạt thích hợp rồi, vậy chuyện này dừng ở đây đi.” Hiệu trưởng cảm kích liên tục nói cảm ơn.



Còn bồi thường, Phó Cẩm Hành lười nhận, mà hắn cũng không quan tâm.



Có điều, Hà Tư Ca lại cho rằng dù là một đồng cũng phải nhận. “Đây là vấn đề truy cứu trách nhiệm ai sai, không phải vấn đề tiền nhiều tiền ít.”



Cô kiên trì nói.



Vì vậy, Phó Cẩm Hành lại thật sự đòi một đồng. Chuyện này bị truyền lên mạng, không ít cư dân mạng đã quên trò cười xảy ra trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường trung học phụ thuộc Trung Hải lại bị “một tệ tiền bồi thường” nhắc, mọi người lại nhớ ra, lần nữa mắng chửi ầm ĩ.



Danh tiếng của trường học bị ảnh hưởng rất lớn, không ít học sinh ở trường trung học phụ thuộc Trung Hải không nhìn nổi, bọn họ nhao nhao bình luận, bày tỏ ủng hộ trường cũ, trong lời nói còn trách móc Phó Cẩm Hành.



“Không biết phân biệt phải trái!” Nhìn thấy những tin này, Hà Tư Ca rất tức giận, suýt nữa ném con chuột đi.



Phó Cẩm Hành thì hình như đã chuẩn bị tâm lý từ trước, căn bản không quan tâm.



Không chỉ có một minh Hà Tư Ca tức giận, còn có Phó Cẩm Thiêm, từ sau lần tham gia buổi tụ tập với đám bạn cũ đó, anh ta đã lấy được cách thức liên lạc của không ít bạn cũ, tin tức nhanh nhẹn. “Có người đang chuẩn bị tổ chức một buổi tụ tập bạn bè cho mọi người, nói ngày kỷ niệm thành lập trường xảy ra sự cố khiến mọi người không thể sum họp, vậy thì tổ chức lại lần nữa.” Lúc nghỉ trưa, anh ta gặp Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca ăn cơm ở nhà ăn công ty, không nhịn được nhắc đến chuyện này. “Ăn no rửng mỡ” Sau khi nghe xong, Phó Cẩm Hành như cười như không nói.



Hà Tư Ca nhìn hắn một cái, trong lòng có chút suy nghĩ. Trong đám bạn học của Phó Cẩm Hành, đương nhiên cũng bao gồm cả Hoắc Tư Giai. Từ khi tốt nghiệp, cô ấy mất tăm mất tích, không liên lạc với mọi người. Nếu không phải hôm kỷ niệm ngày thành lập trường tạm thời xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng sẽ có người nhắc đến tình hình gần đây của cô ấy. Thậm chí, rất có thể cô ấy cũng đã quay về trường học, không loại bỏ loại khả năng này được. “Anh biết em đang nghĩ cái gì? Đợi Phó Cẩm Thiêm đi rồi, Phó Cẩm Hành mới liếc Hà Tư Ca một cái, nghiền ngẫm nói. Cô ngẩn ra, lúc này mới bĩu môi: “Em biểu hiện rõ ràng như vậy à?” Hắn không nhịn được cười lớn: “Cũng tạm!”



Hà Tư Ca cau mày, không lên tiếng.



Cô nghĩ, thật ra Phó Cẩm Hành cũng không hoàn toàn nói thật với mình, nếu không, tại sao hắn căn bản chưa từng nhắc đến việc sau này Hoắc Tư Giai đến bệnh viện Santa Maria Ann.



Vừa nghĩ đến chuyện vẫn không biết đứa bé mà Hoắc Tư Giai mang thai kia là con của ai, Hà Tư Ca lập tức cảm thấy phiền muộn trong lòng, cô đặt đũa xuống, lau miệng, “Không ăn nữa, buổi chiều em muốn ra ngoài một chuyến.” Phó Cẩm Hành kéo cô lại: “Đi đâu thế?”



Hà Tư Ca lấy điện thoại, tìm bản đồ trực tuyến, chỉ cho hắn.



“Đại viện nhà họ Hà?” Hắn cau mày: “Anh đi với em.” Cô lắc đầu từ chối: “Không phải buổi chiều anh vẫn phải họp à? Em đi rồi về ngay, về sẽ mang cà phê cho anh.” Phó Cẩm Hành chỉ đành buông tay ra, nhưng hắn vẫn khăng khăng bảo Tiểu Triệu đưa Hà Tư Ca đi, không cho cô bắt xe. Nghe vậy, Hà Tư Ca đảo mắt, làm vẻ hiểu ra: “Ồ, anh bảo tài xế theo dõi hành tung của em!”. Hắn cũng cười, “Đương nhiên rồi, nhà có vợ đẹp như em, đương nhiên anh phải cẩn thận một chút.” Tiểu Triệu đưa Hà Tư Ca đến Đại viện nhà họ Hà, đến nơi đó, cô ngồi ở trong xe nhìn rất lâu mới đẩy cửa xuống xe. Hà Tư Ca không có ấn tượng gì với nơi này, ở trước mặt cô là một căn cứ hợp viện truyền thống lớn. Tứ hợp viện đã để không rất lâu, trong sân còn có một cái cây cổ thụ, mùa đông chỉ còn lại cành cây khô khốc, một trận gió thổi qua, tiếng xào xạc càng thêm thê lương. Cô đứng ở trước cổng, sau một hồi do dự thì lúc này mới định bước vào. Nhà tuy cũ rồi, nhưng ở cổng lớn lại có cửa chống trộm điện tử kiểu mới, Hà Tư Ca vừa định mở khóa, đã nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói gay gắt: “Này, làm gì thế hả?” Cô giật mình, vội vàng xoay người lại, phát hiện không biết sau lưng mình có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi từ lúc nào. Đối phương rất hung dữ. “Tự ý xông vào nhà dân trái phép, ai bảo cô sờ lung tung hả! Mau đi đi!”



Hiển nhiên người đàn ông kia tưởng Hà Tư Ca là người đến đây chụp ảnh, từ nửa năm trước có người quay được một đoạn video rồi trở nên nổi tiếng trên mạng, gần đây luôn có một số cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến đây muốn đi vào để livestream gì đó.



Hà Tư Ca kéo khóe môi lên, chỉ cánh cửa sau lưng mình: “Đây là nhà dưới tên nhà cháu, trước kia là một nhà hàng tư nhân, cháu qua xem xem.” Vừa nghe thấy thế, người đàn ông lập tức kinh ngạc, quan sát cô từ trên xuống dưới, do dự nói: “Hà Nguyên Chính là gì của cháu?” “Cha cháu, ông ấy xảy ra chuyện rồi, cháu nhận lại nơi này.” Hà Tư Ca nghe thấy đối phương nói ra tên Hà Nguyên Chính, sự phòng bị trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.



Cô nghĩ, chắc người này luôn ở lại đây giữ cửa, coi như làm tròn bổn phận.



Nếu không thì nơi này đã sớm bị người ra người vào làm rối loạn lên hết rồi.



“Cháu là... cháu là Tư Ca?”



Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, nhưng lại nhìn có chút kích động. Hà Tư Ca càng nghi ngờ hơn: “Chú là...”



Thấy hình như cô không nhận ra mình, người đàn ông có chút bất đắc dĩ: “Haiz, nhiều năm không gặp như vậy, cháu không nhớ nổi chú là ai rồi cũng bình thường. Lần cuối cùng chú gặp cháu, cháu mới tám tuổi...”



Hà Tư Ca lúng túng cười với ông ấy: “Cháu xin lỗi, cháu thật sự không nhớ ra.” “Chú họ Đới, tên là Đới Lập Bân, chú luôn là đầu bếp ở Đại viện nhà họ Hà, lúc còn bé cháu hay gọi chú là chú chuột túi, có ấn tượng không?” Người đàn ông vô cùng mong đợi, thấy thế, Hà Tư Ca động lòng trắc ẩn, chỉ đành làm ra vẻ đột nhiên nhớ ra, “A, chú là chú Đới.”



Nghe cô nói như vậy, hiển nhiên với Lập Bân vô cùng vui vẻ.



Hà Tư Ca nhìn ông ấy, khó nén kinh ngạc: “Tại sao chú lại ở đây?” “Hai năm trước, vì sức khỏe chú không tốt nên về hưu, chủ sống ở gần đây, không có việc gì thỉnh thoảng lại đi sang đây, tránh cho những đứa trẻ con kia trèo vào trong. Bên trong không có đồ gì đáng giá, nhưng bàn ghế đều là đồ cũ, cũng không thể để bọn họ làm loạn được.” Đới Lập Bân chỉ tứ hợp viện sau lưng hai người, vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó, hai người bọn họ cùng vào trong nhà, đi một vòng quanh tứ hợp viện. Qua trò chuyện, Hà Tư Ca mới biết được một số chuyện liên quan đến Đại viện nhà họ Hà năm đó, ví dụ như công thức nấu ăn bị trộm, việc làm ăn xuống dốc không phanh, cuối cùng chỉ đành đóng cửa.



“Người trộm đồ kia là cậu học trò lớn do một tay chú dạy dỗ, nhưng chú hoàn toàn không biết chuyện. Sau khi xảy ra chuyện, cha cháu tức giận đuổi chú đi, chú rời khỏi Đại viện nhà họ Hà, đến nơi khác.”



Nói xong, Đới Lập Bân thở dài, giọng nói đậm vẻ buồn bã. “Chú Đới, nếu chú đã là đầu bếp chính của Đại viện nhà họ Hà, vậy nhất định chủ biết nấu món ăn của Đại viện nhà họ Hà, cho dù công thức nấu ăn bị trộm rồi, chỉ cần người nấu ăn vẫn còn, cũng không ảnh hưởng gì, chẳng lẽ không đúng sao?”



Đối với điểm này, Hà Tư Ca luôn cảm thấy khó hiểu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom