• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-214.txt

Chương 215: Đứa bé trong bụng có liên quan đến hắn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69520.png
Đới Lập Bân cười khổ một tiếng, kiên nhẫn giải thích với cô: “Tất cả các món ăn ở Đại viện nhà họ Hà đều là món phức tạp, tổng cộng chỉ có mười mấy món ăn, nguyên liệu đều là người nhà họ Hà tự chuẩn bị, không qua tay người khác, cả phòng bếp chúng ta đều không được tiếp xúc. Bếp, thớt, lượng nước, kệ rửa, bốn công đoạn được phân công riêng, không liên quan đến nhau, giống như là mấy mảnh ghép, mỗi người phụ trách một phần.”



Mặc dù vẫn không hiểu rõ, nhưng ít nhiều Hà Tư Ca vẫn hiểu đôi chút.



Công thức nấu ăn hoàn chỉnh bị trộm, là đầu bếp chính, Đới Lập Bân và các học sinh của ông đều không có cách nào làm ra được dù chỉ là một2món ăn. Mà Hà Nguyên Chính thì giận cá chém thớt, trút hết mọi chuyện lên Đới Lập Bân, trực tiếp đuổi ông. Không lâu sau, Đại viện nhà họ Hà hoàn toàn đóng cửa, bởi vì tất cả thức ăn làm ra đều có mùi vị khác xa trước đây, thậm chí có không ít khách hàng cũ còn hất đổ mâm.



Ngược lại, sau khi lấy được công thức nấu ăn, đối thủ cạnh tranh còn dùng nhà hàng họ Hà làm nền móng, thay đổi một chút, sửa cũ thành mới, lập tức bắt được khẩu vị của khách hàng.



“Chú Đới, chú là đầu bếp lâu năm, chẳng lẽ cũng không khiến nhà hàng họ Hà thoát khỏi cảnh đen tối được sao?”



Hà Tư Ca dừng bước lại, nghiêm túc nhìn về phía Đới Lập Bân. Ông có8chút do dự: “Chú... thật ra chú luôn không cam lòng, đã từng tự mình thử vô số lần, nhưng chú lại tự nói với mình, cho dù có thể làm được giống như trước đây thì có ý nghĩa gì? Người biết thưởng thức nó nhất đã không còn nữa rồi, không còn nữa rồi...”



Nói xong câu cuối cùng, vành mắt Đới Lập Bân bắt đầu đỏ lên, giọng ông cũng nhỏ đi, càng giống đang tự lẩm bẩm hơn.



Phản ứng này làm Hà Tư Ca cảm thấy nghi ngờ: “Cái gì không còn nữa, chú Đới, chú nói gì ạ?”



Đới Lập Bân hoàn hồn lại, ông ấy lập tức ngẩng đầu lên, thu lại tâm trạng bất an của mình. “Không, không có gì...” Ông lắc đầu liên tục, chủ động chuyển chủ đề: “Vừa rồi cháu nói,6cháu muốn mở lại Đại viện nhà họ Hà, là thật sao?”



Hà Tư Ca thở dài một cái: “Là thật, chỉ có điều cháu tự rõ trong lòng, đây là một chuyện rất khó, không chỉ là vấn đề tiền bạc.” Ngay cả thức ăn cũng không làm được, lấy cái gì mà bán cho khách? Nghe vậy, hình như Đới Lập Bân âm thầm hạ quyết tâm, mắt ông sáng lên, vô cùng nghiêm túc nói với Hà Tư Ca: “Để chú thử đi. Cho chú một cơ hội, nếu như không được, chú tuyệt đối không lãng phí thời gian của cháu!”



Hà Tư Ca ngẩn ra, hình như không ngờ vẫn có người bằng lòng tin tưởng cô, nguyện ý cùng cô thử nghiệm!” “Thật sao, chú Đới, chứ không lựa cháu chứ?”



Cô hết sức vui mừng, túm3lấy cánh tay Đới Lập Bân, hưng phấn hỏi. Đới Lập Bân do dự một lát, cuối cùng liền gật đầu với Hà Tư Ca. Cô nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay không tiện lắm nên hẹn với Lập Bân hôm khác gặp nhau sau.



“Chú Đới, mấy hôm nữa cháu sẽ đi gặp chú nói cụ thể hơn.” Hà Tư Ca ghi lại địa chỉ của Đới Lập Bân, chỉ cách Đại viện nhà họ Hà hai con hẻm mà thôi, không hề xa, chẳng trách mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì, ông ấy lại qua đây. Trên đường trở về công ty, Hà Tư Ca không quên chuyện đã hứa với Phó Cẩm Hành, cô mua hai mươi mấy phần trà chiều, bảo Lạc Tuyết cầm sang cho bộ phận quan hệ công chúng và phòng5chủ tịch, cho mỗi người một phần.



“Này, đây là của anh.”



Cô vui vẻ đặt ly cà phê trước mặt Phó Cẩm Hành, mà hắn cũng đã nghe Tào Cảnh Đồng nói, biết hôm nay là Hà Tư Ca mời rồi.



“Làm gì thế, trúng số à?”



Hắn trêu ghẹo nói. Hà Tư Ca trợn mắt, lại vỗ ngực, khí phách chất vấn: “Này, tốt xấu gì em cũng là Giám đốc của bộ phận quan hệ công chúng, còn là vợ Tổng Giám đốc, chẳng lẽ chỉ có trúng số mới có thể mời mọi người uống ly cà phê sao?” Phó Cẩm Hành cầm cà phê lên, uống một ngụm, lúc này mới mím môi cười nói: “Gần gần thế, dù sao anh cũng không thường xuyên được uống cà phê em mời.” Cô chớp mắt, tiếp lời: “Nếu như tất cả tiến triển thuận lợi, cho dù ngày nào cũng mời trà chiều, em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ có điều...”



Nói tới đây, sắc mặt Hà Tư Ca lại không tự chủ được mà trầm xuống. Sau đó, cô kể chuyện mình gặp được với Lập Bân ở cổng Đại viện nhà họ Hà với Phó Cẩm Hành.



Điều làm cô kinh ngạc là Phó Cẩm Hành lại từng nghe nói đến người này.



“Năm đó ông ấy rất lợi hại, là ông nội em đích thân đến nơi khác tìm về. Nghe nói, Đới Lập Bân này là một người con có hiểu, nấu ăn ngon nhưng vì chăm sóc mẹ mình mà nói gì cũng không chịu rời khỏi quê nhà. Ban đầu, nhà hàng họ Hà là một tay ông nội em dựng nên, nhưng ông ấy lớn tuổi rồi, lại nửa đường xuất gia, nhất định phải tìm được một người đầu bếp chính lợi hại để tiếp nhận mới được. Em cũng biết đấy, Hà Nguyên Chính căn bản là một kẻ bất tài.”



Liên quan đến những chuyện cũ này, Phó Cẩm Hành cũng nghe được từ bề trên trong nhà. Hắn và Hà Tư Ca có hôn ước từ bé, chính là ông nội hai bên định đoạt khi còn sống.



Sau đó, ông nội em thuyết phục được với Lập Bân, ông ấy cõng mẹ già cả đường đến Trung Hải, thành đầu bếp chính của Đại viện nhà họ Hà. Anh vốn tưởng là nhà họ Hà đã sớm giao công thức nấu ăn cho ông ấy rồi, không ngờ... hù!”



Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ khinh thường, hừ một tiếng. Không cần hắn nói nhiều, Hà Tư Ca cũng có thể đoán được, nhất định là Hà Nguyên Chính gây cản trở từ bên trong, cho rằng với Lập Bân là người ngoài, không đủ để tín nhiệm. “Bây giờ nghĩ lại còn không bằng giao hết công thức nấu ăn cho chú Đới, ít nhất Đại viện nhà họ Hà không đến bước đường này.” Cô có chút uể oải, càng oán hận Hà Nguyên Chính nhiều hơn.



“Một người một lòng muốn làm chuyện lớn, nhưng không ai trợ lực, đúng là châm chọc.”



Vừa nghĩ đến chuyện đến bây giờ Đới Lập Bân vẫn còn nhớ tình nghĩa năm đó mà Hà Nguyên Chính lại đề phòng ông ấy như đề phòng trộm, trong lòng Hà Tư Ca như bị nhét đầy chì, cảm thấy vô cùng nặng nề. Gìn giữ sự nghiệp của người đi trước khó hơn là lập nghiệp, chẳng trách nhà họ Hà lại suy yếu vào đời này, bởi vì Hà Nguyên Chính quả thật không có bản lĩnh gìn giữ sự nghiệp, chỉ có bản lĩnh phá của.



“Thật ra...” Hình như Phó Cẩm Hành muốn nói gì đó, những lời đến miệng rồi, hắn lại nuốt xuống. Quen biết lâu như vậy, Hà Tư Ca chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, Phó Cẩm Hành vẫn luôn là kiểu muốn nói cái gì thì nói cái đó, chưa bao giờ phải để ý người khác có phản ứng gì. “Thật ra cái gì?” Hà Tư Ca tò mò truy hỏi.



“Nói trước, nếu như anh nói ra rồi, em không được tức giận.”



Phó Cẩm Hành mím môi, cảnh cáo trước, tránh cho đến lúc đó Hà Tư Ca lại trách mình.



Cô càng thấy khó hiểu: “Đến mức như vậy à? Anh nói xem nào. Nếu mà không được, anh cứ nói phần anh, em tức việc em.” Phó Cẩm Hành: “... Vậy anh không nói thì hơn.” Hà Tư Ca vội vàng vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh hắn, cô vòng hai tay lên vai Phó Cẩm Hành, làm ra vẻ muốn nhéo hắn: “Có nói không? Nói mau!” “Được rồi, anh nói. Trước kia anh từng nghe nói một số lời đồn, nói năm đó mẹ em rất thích ăn món ăn nhà họ Hà, thường xuyên chiểu cổ Đại viện nhà họ Hà, còn kết bạn với đầu bếp chính Đới Lập Bân, quan hệ của hai người rất tốt. Sau đó bà ấy thành bà chủ của Đại viện nhà họ Hà, ngược lại không đến đó nữa, có người nói, là bởi vì Hà Nguyên Chính không muốn cho bọn họ gặp nhau.”



Phó Cẩm Hành do dự, nhưng vẫn nói chuyện mình từng nghe nói với Hà Tư Ca. Cô vừa nghe thấy thế, lập tức kinh ngạc: “Vậy sao? Chú Đới không hề nhắc đến mẹ em, nhưng mà...” Hà Tư Ca có thể nhận thấy, Đới Lập Bân có tình cảm rất sâu với Đại viện nhà họ Hà, nơi đó dường như luôn có một vị trí trong trái tim ông ấy. Nếu như chuyện Phó Cẩm Hành nói đều là thật, vậy thì thứ ông ấy không bỏ được rất có thể là Mạnh Nhị, mà không chỉ là Đại viện nhà họ Hà.



“Em... em cũng không biết. Có điều, nhìn dáng vẻ chú Đới thì hình như chú ấy luôn đắm mình trong quá khứ, chữa thoát ra được.” Suy nghĩ một chút, Hà Tư Ca không nhịn được cảm thấy cay mũi. Nghe Đới Lập Bân nói, đời này ông ấy không kết hôn, sau khi bị Hà Nguyễn Chính đuổi khỏi Đại viện nhà họ Hà, ông ấy một mình đến phía nam làm việc, mấy năm gần đây mới trở về.



Bởi vì sức khỏe không tốt lắm, nên Đới Lập Bân không làm việc nữa mà dựa vào tiền để dành sống một mình.



“Nếu như ông ấy thật sự có thể giúp em, đó cũng là chuyện tốt. Nhìn em cả ngày vì những chuyện này mà mặt ủ mày chau, anh cũng không biết còn có thể làm gì cho em nữa. Tối hôm qua mất ngủ, em lén nằm ở đó giả vờ ngủ đến trời sáng, đúng không?”



Phó Cẩm Hành giơ tay kéo Hà Tư Ca qua, nhẹ giọng hỏi, còn dùng ngón tay chọc chọc mũi cô. Cô lúng túng: “Bị anh phát hiện rồi à? Hình như em cũng không trở mình mà.” Hắn cười, kéo cô vào lòng, để Hà Tư Ca ngồi lên người mình, thuận thế chống cằm lên đỉnh đầu cô, lẩm bẩm nói: “Là anh quan tâm em, đương nhiên có thể phát hiện ra.” Cô vừa nghĩ đến đủ thứ mà sắp tới phải đối mặt, chuyện duy nhất có thể làm chính là hưởng thụ sự nhàn hạ và thoải mái trong chốc lát này. Hà Tư Ca nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, giơ tay vòng qua cổ hắn, dán người lên người hắn, lắc lư mấy cái. “Chồng yêu, anh có chuyện gì giấu em không?” Cô dùng thể làm nũng tấn công, muốn khiến Phó Cẩm Hành nói ra. Hắn hơi ngẩn ra, nhưng phản ứng lại rất nhanh: “Có thì có, dù sao chuyện mất mặt, anh cũng không muốn nói nhiều.”



Hà Tư Ca véo má hắn, hừ giọng: “Anh nên biết em đang nói đến chuyện nào mà, không bằng nói thử tình sử của anh đi, đừng có nói với em ở phương diện tình yêu anh là một tờ giấy trắng đấy.”



Phó Cẩm Hành bắt lấy cổ tay cô, nhìn cô chằm chằm: “Rốt cuộc em muốn biết cái gì?”



Bị hắn nhìn như vậy, trái tim Hà Tư Ca không nén nổi run lên, cô không nhịn được buột miệng hỏi: “Anh có biết Hoắc Tư Giai đã từng mang thai, còn ở một bệnh viện phụ sản tên là Santa Maria Ann không?” Nhìn vẻ mặt Phó Cẩm Hành, cô nghĩ, cô đã biết đáp án rồi. Hắn không hề ngạc nhiên với lời mình nói, xem ra Phó Cẩm Hành đã sớm biết rõ chuyện này. Hà Tư Ca cảm thấy cả người lập tức lạnh đi. Nếu như hắn biết, vậy có phải là có thể chứng minh, đứa bé trong bụng Hoắc Tư Giai có liên quan với Phó Cẩm Hành không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom