• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-216.txt

Chương 217: Địch thua một nghìn, mình thiệt tám trăm




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69522.png
Đúng như dự đoán, Mai Lan không hề đến tay không.



Bà ta mang theo một danh sách, phía trên viết rõ ràng tên họ, địa chỉ, số điện thoại cùng với sản phẩm muốn mua, số lượng, vân vân.



Viết kín mấy tờ giấy. Mai Lan vỗ mạnh danh sách trên tay lên bàn làm việc của Hà Tư Ca, sắc mặt vô cùng khó coi, còn quát lớn: “Chuyện cô bảo tôi làm, tôi đã làm xong rồi, chỉ có một lần, không có lần sau!” Hà Tư Ca cầm lấy danh sách kia vội vàng xem một lần, khóe miệng cong lên. “Một lần là được rồi, chỉ cần đồ chất lượng tốt, giá cả cũng hợp lý, cháu tin tưởng nhất định khách2hàng sẽ quay lại mua.” Cất danh sách đi, Hà Tư Ca biết, tiếp theo chính là sai người giao hàng tận nhà, thuận tiện chuẩn bị một chút quà nhỏ cho những vị khách kia, để bọn họ nếm được ngon ngọt, trở thành khách hàng quen.



Đồ tốt, thật ra không lo bán không được, chỉ có điều rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, cô nhất định phải tìm được một người có thể làm trung gian giới thiệu. Chính là Mai Lan. “Đợi cháu tính xong tiền lãi rồi sẽ đưa cho bác một phần, coi là phí vất vả.”



Nếu đã đồng ý với Mai Lan, Hà Tư Ca sẽ không dễ dàng nuốt lời. “Cô tưởng là tôi thiếu chút tiền của8cô à?”



Mai Lan thẹn quá hóa giận trừng cô, vẻ mặt có chút phức tạp.



Từ lúc Phó Cẩm Hành cảm thấy ghét những hành vi của bà ta, hơn nữa còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với bà ta ngay trước mặt mọi người, cuộc sống của Mai Lan cũng không thoải mái được như trước kia nữa. Phải biết, ở nơi như nhà họ Phó, rất nhiều phương diện vẫn vô cùng bảo thủ. Đối với rất nhiều người phụ nữ sinh ra ở nhà giàu mà nói, lúc còn trẻ dựa vào cha, kết hôn rồi dựa vào chồng, đến khi lớn tuổi, lại bắt đầu dựa vào con trai.



Mai Lan luôn không trông chờ gì được vào chồng, bây giờ lại6bùng nổ mâu thuẫn không thể hòa giải với con trai, tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Phó Thị đều biết mẹ ruột Tổng Giám đốc là bà ta đây sớm muộn gì cũng phải giao cái chức phu nhân Tổng Giám đốc ra và lui về sau.



Cho nên, bây giờ Mai Lan lấy tiền ở công ty, tài vụ lại bắt đầu nói với bà ta cái gì mà phải dựa theo quy trình.



“Cháu biết bác không thiếu chút tiền này.” Cô cố ý không vạch trần hoàn cảnh kinh tế túng thiếu của Mai Lan gần đây, ngược lại cười một tiếng: “Nhưng mà ai chê tiền chứ? Dù sao tiền giấy lại không biết cắn tay, bác giúp cháu, cháu cám3ơn bác là chuyện nên làm.”



Nghe cô nói vậy, lúc này Mai Lan mới khẽ hừ một tiếng: “Coi như cổ thức thời.”



Hình như bà ta quên mất, ngay trước đó không lâu, ngay ở trong căn phòng làm việc này, bà ta còn quỳ xuống cầu xin Hà Tư Ca, hy vọng cô có thể giấu giếm giúp mình. Loại phụ nữ trở mặt như lật sách này, Hà Tư Ca đã gặp nhiều, bây giờ điều duy nhất cô vui mừng chính là ban đầu mình không nhất thời mềm lòng mà bị Mai Lan lợi dụng.



Xem ra, làm người nhẫn tâm một chút cũng không phải là một chuyện xấu. “Cẩm Hành đã biết rồi, cháu nói với anh ấy. Còn nữa,5nếu như bác vẫn có bí mật gì, xin đừng nói với cháu, trước giờ cháu không giỏi giữ bí mật cho người khác. Huống hồ, Phó Cẩm Hành là người đàn ông mà cháu yêu sâu đậm, cháu không muốn giấu anh ấy bất cứ chuyện gì.” Hà Tư Ca hít sâu một hơi, chủ động nói thật. Từ trước đến nay cô không phải là một người giỏi nói dối, nếu như Mai Lan chế cô lắm mồm, vậy cũng hết cách rồi. “Cô! Cô nói với nó rồi!” Đúng như dự đoán, Mai Lan cực kỳ hoảng sợ, đến vẻ mặt cũng thay đổi.



Bà ta nhanh chóng xông đến trước mặt Hà Tư Ca, chống hai tay lên bàn làm việc, tức giận chất vấn: “Người phụ nữ này, có phải đầu óc cô hỏng rồi không hả, tại sao phải nói với nó, tôi đã giấu nhiều năm như vậy...” Không đợi Mai Lan nói xong, cửa phòng làm việc đã bị người đẩy ra. Hai người phụ nữ đều ngẩn ra, cùng ngẩng đầu lên nhìn qua đó.



Không biết Phó Cẩm Hành đã đứng ở cửa từ lúc nào.



Bây giờ hắn không cần ngồi xe lăn, có thể tự đi lại, cho nên hành động thuận tiện hơn nhiều.



Đi qua trước phòng làm việc của Hà Tư Ca, Phó Cẩm Hành nghe thấy có người đang lớn tiếng nói chuyện, hùng hùng hổ hổ, hình như đang cãi nhau, hắn nghe kỹ thì biết lại là Mai Lan. Vừa nghĩ đến việc Mai Lan lại chạy đến tìm Hà Tư Ca, hắn liền tức giận, cho nên không để ý đến hình tượng liền trực tiếp xông vào.



“Con bị lừa dối chẳng hay biết gì nhiều năm như vậy, mẹ đã từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa? Cho dù rốt cuộc cha con là ai, nhưng mẹ là mẹ con, nhìn con trai ruột của mình giống như thằng ngốc, thú vị lắm à?”



Phó Cẩm Hành nhìn thẳng vào mắt Mai Lan, lớn tiếng gầm lên, chất vấn bà ta. Phát hiện chuyện đã đi hơi xa, Hà Tư Ca vội vàng chạy đến cửa, thò đầu nhìn ra ngoài nửa ngày, chắc chắn xung quanh không có ai, lúc này mới đóng cửa lại. Cô vô cùng lo lắng, không nhịn được thấp giọng hô: “Hai người điên rồi à? Đây là công ty, mặc dù tầng này sẽ không có ai qua lại, nhưng cũng khó bảo đảm tại vách mạch rừng!” Nghe thấy Hà Tư Ca nói như vậy, Mai Lan mới không thể không nuốt lời định buột miệng nói ra. “Chú Ba vẫn luôn muốn dồn con vào chỗ chết, đối với con mà nói, cho dù ông ta là ai, con cũng sẽ không dung túng có người gây rối trước mắt con! Mấy lần họp trước, ông ta có thái độ gì, mẹ cũng thấy rất rõ ràng rồi. Bây giờ không phải là con nể tình mà là có người đang tự tìm đường chết.” Phó Cẩm Hành giơ tay chỉ về phía cửa phòng, hiển nhiên không quan tâm bị người khác nghe thấy. “Ông ấy chỉ không cam lòng mà thôi, không phải là muốn đối đầu với con! Cẩm Hành, ông ấy đã lớn tuổi rồi, cho dù giao công ty cho ông ấy thì ông ấy cũng có thể làm chủ mấy năm chứ? Ông ấy không có con, đợi ông ấy về hưu rồi, không phải tất cả những thứ này đều là của con sao?”



Mai Lan cuống lên, dứt khoát nói hết suy nghĩ thật trong lòng mình ra. Ở nhà kìm nén hai ngày, Mai Lan cũng không có cách gì cả.



Bà ta không dám chọc giận Phó Trí Hán, nhưng lại không muốn con trai ruột của mình chịu thiệt, cho nên cuối cùng Mai Lan mới nghĩ ra một cái cách mà theo bà ta thấy là vẹn cả đôi đường như vậy.



“Mẹ nói cái gì?”



Nghe Mai Lan nói xong, Phó Cẩm Hành giận đến bật cười: “Mẹ thật sự tưởng đây là đang ngồi ngai vàng, Hoàng đế cũ chết rồi, Hoàng đế mới sẽ kể vị à? Con nói cho mẹ biết, đừng có mơ!”



Cũng không phải là ngồi xếp hàng ăn quả, đợi già chết rồi, trẻ sẽ lên thay. Tạm thời không nói người khác nhìn chuyện này thế nào, mà bà ta coi hắn ta là gì? Nhiều năm như vậy, hắn dốc hết tâm huyết vào công ty, trong mắt bà ta, lẽ nào không đáng một đồng? Ý thức được điểm này, Phó Cẩm Hành lập tức cảm thấy đau đớn trước giờ chưa từng có, hơn nữa, cảm giác này còn đến từ người thân có chung huyết thống với mình! “Bà thật quá đáng, không ngờ có thể nói ra những lời như vậy! Anh ấy là con trai của bà, tại sao bà phải khắc nghiệt với anh ấy như vậy, bà để tay lên ngực tự hỏi xem, bà không cảm thấy hổ thẹn à?” Hà Tư Ca lao thẳng đến trước mặt Mai Lan, cô ngăn ở trước mặt Phó Cẩm Hành, theo bản năng bày ra dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con. Đây là người đàn ông của cô, cô không cho phép bất cứ ai ức hiếp hắn! Nhất thời, trong đầu Hà Tư Ca chỉ có một suy nghĩ như vậy.



“Cô không có tư cách nói với tôi như vậy! Cô là cái thá gì, từ nhỏ đã không có mẹ dạy dỗ, chẳng trách không biết một chút lễ phép nào. Bây giờ thì hay rồi, ba cô nằm trong viện điều dưỡng, còn nợ một đống tiền kia kìa, cô lo cho mình trước đi rồi hãy nói!”



Mai Lan tức giận, mắng chửi thẳng mặt. “Tôi đã cảnh cáo bà rồi, đây là lần cuối cùng, bà không còn cơ hội nữa!”



Phó Cẩm Hành khoác lấy vai Hà Tư Ca, kéo cô vào lòng mình, dùng cơ thể che chắn cho cô, tránh Mai Lan lại làm ra bất cứ hành động nào gây tổn thương đến cô.



“Bắt đầu từ giây phút này, tất cả chức vụ của bà ở Phó Thị đều bị hủy bỏ, do tôi đặc biệt phê duyệt, không cần thông qua hội đồng quản trị nghị quyết! Ngoài ra, sự khoan dung của tôi đối với bà cũng đến đây là hết!” Hắn tức giận đến nỗi tái xanh mặt, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng câu nào cũng vô cùng nghiêm túc, không có chút do dự nào. “Con! Con không có tư cách này!” Mai Lan đầu tiên là ngẩn ra, đợi đến lúc nhận ra là hắn không nói đùa, bà ta cũng cuống lên. “Tôi không có tư cách này? Tự bà rất rõ, tôi có. Tôi không chỉ có tư cách này, mà tôi còn có thể khiến bà tận mắt nhìn thấy, nếu Phó Trí Hán còn khiêu khích tôi nữa thì sẽ có kết cục gì! Còn nữa...”



Phó Cẩm Hành chuyển chủ đề, trên mặt hiện lên một nụ cười cay nghiệt: “Bà tưởng là tôi biết tôi không phải là con trai ruột của ba tôi thì sẽ ném chuột sợ vỡ bình à? Không ngại nói thật với bà, cho dù bây giờ bà đi ra khỏi cánh cửa này, lập tức nói chuyện này cho truyền thông thì tôi cũng không quan tâm!”



Nghe vậy, cơ thể Mai Lan không khống chế nổi mà run lên bần bật. Đúng là bà ta lo lắng chuyện này, ngộ nhỡ bị phóng viên biết chuyện bê bối nhà giàu này, mình nhất định sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Nhưng một khi Phó Cẩm Hành và Phó Trí Hán tranh đấu cả hai bên cùng thiệt hại, sẽ liên lụy đến lợi ích của Mai Lan, vậy thì bà ta cũng chỉ có thể lựa chọn đánh cược một lần, lựa chọn sự giúp đỡ từ dư luận.



Đây là con át chủ bài của bà ta, chính là không tiếc dùng cách phá hoại danh tiếng của cá nhân để bảo vệ mình.



Địch thua một nghìn, mình thiệt tám trăm.



Nhưng bây giờ ngay cả đường lui cuối cùng của bà ta, Phó Cẩm Hành cũng lấp kín rồi.



“Trí Hán nói đúng, anh là đồ vong ơn bội nghĩa! Bây giờ ngay cả tôi anh cũng muốn đối phó, anh!” Mai Lan tức giận gầm lên, giống như một con thú hoang bị chọc giận. “Đến súc sinh cũng biết nuôi con mình, ông ta thì sao? Nếu như ông ta là cha ruột tôi, tôi còn thật sự cảm thấy sỉ nhục đấy! Các người lại để tôi gánh đau khổ cả đời, rốt cuộc là ai đang tạo nghiệt?”



Phó Cẩm Hành bị ép gần như rơi vào điên cuồng, mắt hắn đỏ lên, gân xanh nổi đầy trán, vô cùng đáng sợ.



“Là Phó Trí Uyên có lỗi với tôi! Vì kết hôn với ông ta mà tôi phải từ bỏ tất cả những gì mình có, đưa ra quyết định hối hận nhất đời này! Nhưng ông ta đối xử với tôi thế nào? Kết hôn chưa được một năm, ông ta đã bắt đầu chung sống với người phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi muốn trả thù ông ta! Nếu ông ta nuôi tình nhân, vậy tôi sẽ ngủ với em trai ông ta, sinh con với người đàn ông khác, cắm sừng ông ta!”



Mai Lan cũng sụp đổ rồi.



Bà ta hét lên, thuận tay nhặt đồ trên bàn làm việc ném về phía Phó Cẩm Hành, bộ dạng như đã nổi điên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom