• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-229.html

Chương 230: Khiêu khích




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69782.png
Nói đến đây, bà ta cũng căm hận nghiến răng, tức giận nói: “Ông ta chính là một tên cặn bã, không chỉ lừa gạt tình cảm của mẹ, còn lừa gạt mẹ sinh con cho ông ta! Mẹ tưởng là ông ta có nỗi khổ gì, một mình vác bụng trốn đông trốn tây, sợ bị người nhà và bạn bè phát hiện, ai ngờ ông ta căn bản không quay lại!” Nghe rất lâu, cuối cùng Phó Cẩm Hành đã hiểu, hóa ra lúc còn trẻ, Mai Lan và một người đàn ông không rõ thân phận đã quen và yêu nhau chóng vánh, hơn nữa giấu tất cả mọi người mà sinh con trai cho ông ta



Đứa bé kia ra đời có hai màu mắt khác nhau, thật ra thì đây là một loại bệnh, tên khoa học gọi là bệnh2mống mắt khác màu, chỉ là nhìn qua thì hai mắt không cùng một màu, màu xanh hoặc là màu xám, không có bất cứ cái gì liên quan đến yêu ma chuyển thể cả



Có điều vào cái thời đó, rất nhiều người đều cảm thấy chỉ cần một người không giống với người bình thường thì đồng nghĩa với tai họa



Mai Lan cũng không ngoại lệ, cho nên lòng oán hận của bà ta với người đàn ông đó lập tức hoàn toàn bùng nổ, trút hết lên đứa bé vô tội, trơ mắt nhìn nó chết đi mà không cứu nó



“Ngay cả ông ta là ai mẹ cũng không biết, vậy mà lại dám mang thai sinh con, mẹ không cảm thấy quá vô trách nhiệm à?” Phó Cẩm Hành chống tay lên trán, cảm thấy đau đầu



Nhưng hắn cũng biết, chuyện8đã xảy ra rồi, hơn nữa còn là chuyện của hơn ba mươi năm trước, mình có bới móc, dùng đạo đức và tam quan đi phán xét hành vi của Mai Lan cũng hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì cả.



“Me...”



Mai Lan hoàn toàn không nói ra lời, sắc mặt hết đỏ lại trắng.



“Thử đồ này trước kia ở đâu?”



Phó Cẩm Hành chỉ tờ giấy kia, lại hỏi.



“Mẹ không biết phải xử lý thi thể đứa bé thể nào nên cho y tá trưởng ở bệnh viện đó một khoản tiền, bảo bà ta giải quyết giúp mẹ, còn bao gồm tất cả đồ liên quan đến nó, mẹ nhở bên trong có tờ giấy này, còn có giấy khai sinh các thứ...”



Mai Lan dùng hai tay che mặt, dáng vẻ vô cùng áy náy



Thật ra bà ta cũng từng hối9hận, cảm thấy mình quá độc ác, tàn nhẫn vứt bỏ sinh mạng nhỏ bé kia.



Nhưng bà ta không có lựa chọn nào khác, đợi suốt mười tháng, người đàn ông kia không rõ tung tích, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, nếu như mình còn không nhanh chóng đưa ra quyết định chính xác, cơ hội gả vào nhà họ Phó sẽ phải nhường cho người khác.



“Còn có ai biết chuyện này nữa?”



Phó Cẩm Hành lạnh lùng hỏi.



Hắn đoán, chắc là y tá trưởng kia đã lén giữ đồ lại.



Nhưng đã qua hơn ba mươi năm rồi, nếu như đối phương muốn uy hiếp, nhất định đã sớm tìm đến nhà, sẽ không kéo dài đến bây giờ.



Tại sao lại là lúc này?



“Không có, không có ai biết cả, mẹ không dám nói với bất cứ ai! Nhưng mà lúc2mẹ sinh con, một y tá vô tình nói ra mẹ là một sản phụ tùng sinh con, hình như ba con nghe thấy rồi...”



Mai Lan lúng túng nói.



“Cho nên ông ta càng tệ hại hơn, nuôi tình nhân ở bên ngoài, mà mẹ trừ thỉnh thoảng cãi nhau với ông ta một trận ra cũng không dám làm căng quá, còn ngầm đồng ý cho Hoàng Ảnh sinh con cho ông ta, chính là vì chuyện này?”



Phó Cẩm Hành bừng tỉnh hiểu ra.



Chẳng trách hai người bọn họ sống với nhau kỳ lạ như vậy, rõ ràng không vừa ý nhau, nhưng lại không chịu trở mặt, hóa ra là tất cả đều nắm được điểm yếu của đối phương, ai cũng có thóp cả.



Mai Lan im lặng gật đầu, Phó Cẩm Hành biết mình đã đoán đúng rồi.



“Mẹ nói ngày sinh đứa2bé, còn tên của bệnh viện đó cho con, còn y tá trưởng kia nữa, mẹ vẫn nhớ tên bà ta chứ?”



Hắn cau mày, nói nhanh.



Hẳn và Mai Lan rời đi quá lâu, nếu còn kéo dài nữa thì những người khác nhất định sẽ nghi ngờ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới được.



Mai Lan chỉ đành nói từng cái ra, nhưng y tá trưởng tên là gì, bà ta thật sự không nhớ nổi.



“Con sẽ sai người đi điều tra, mẹ đợi tin tức đi



Ngoài ra, khoảng thời gian này, mẹ hãy cẩn thận một chút, nếu đối phương gửi thứ này đến, nhất định sẽ vẫn còn có hành động tiếp theo, bình tĩnh quan sát tình hình.” Phó Cẩm Hành lại đi về phía cửa, chuẩn bị xuống tầng



“Ông ta...



ông ta sẽ không giết mẹ chứ.”



Hình như nghĩ đến điều gì đó, Mai Lan căng thẳng nói



“Ông ta”



Phó Cẩm Hành dừng bước, quay đầu lại với vẻ nghi hoặc.



Bà ta giơ tay che ngực trái, lẩm bẩm nói: “Chính là..



chính là cái người đàn ông đó..



nếu như ông ta biết mẹ giết con của mẹ và ông ta, nhất định sẽ tìm mẹ tính sổ...” “Con không biết, có thể lắm.”



Phó Cẩm Hành càng cau mày chặt hơn, đối với hắn mà nói, đây là một vụ bê bối, còn là một chuyện phiền phức khó giải quyết



Vốn dĩ quan hệ cha con của hắn và Phó Trí Hán đã làm hắn sắp cùng đường bị lối rồi, bây giờ lại mọc ra một người anh chết yểu cùng mẹ khác cha, tất cả đều biến thành khó bể giải quyết



“Mẹ..



mẹ phải làm thế nào đây? Con mau tìm mấy người, bảo bọn họ đến bảo vệ mẹ đi!” Thấy hắn định đi, Mai Lan túm lấy ống tay áo hắn, sợ hãi bất an nói



Bà ta nhìn xung quanh, dáng vẻ giống như có ai đang trốn trong phòng ngủ rồi



“Mẹ bình tĩnh trước đã, con đã nói rồi, con sẽ lập tức sai người đi điều tra, Trước lúc đó, mẹ đừng hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận bị người khác phát hiện!” Phó Cẩm Hành rút tay mình ra, tức giận khiển trách



Sau đó, hắn không quay đầu lại đi ra khỏi phòng ngủ của Mai Lan



Lúc quay lại phòng ăn dưới tầng, Phó Cẩm Hành đã điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn từ vẻ mặt thì trong hắn không có bất cứ điều gì khác thường, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy



Mọi người giả vờ quan tâm, nhao nhao hỏi thăm mấy câu, hắn thuận miệng trả lời qua loa, không nói nhiều,



“Tân Tân, con ăn no chưa?”



Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn về phía con trai, dịu dàng hỏi



Tân Tân gật đầu, còn giơ cái tay mũm mĩm cầm một con tôm to bỏ vào cái bát trước mặt hắn, vui vẻ nói: “Ngon lắm luôn!”



Hà Tư Ca: “...”



Cái đồ không có lương tâm này, cô ngồi ở đây nửa ngày, sao không gắp cho cô một con?



Phó Cẩm Thiêm: “...”



Anh ta bóc cho tiểu tổ tông này liền lúc bảy tám con tôm to, cũng không thấy Tân Tân chia cho mình miếng nào! Hai người đều rất ấm ức, nhưng người trong cuộc vẫn không cảm thấy gì, chỉ thấy Phó Cẩm Hành gắp con tôm kia lên, cũng không chạm tay vào, cắn một miếng, ăn hết sạch con tôm



Trong chuyện thích ăn hải sản, cha con hai người giống y hệt nhau



Lại qua mấy phút, Mai Lan mới chậm rãi đi xuống



Bà ta cố gắng hết sức duy trì sự bình tĩnh, nhưng mọi người đều nhìn ra được, nhất định giữa hai mẹ con này đã xảy ra chuyện gì, hoặc là nổi lên tranh chấp gì đó rồi



Sau khi ăn xong, họ hàng thân thích nghỉ ngơi một lúc rồi chủ động xin từ biệt.



Bận rộn cả một ngày, Tân Tân bắt đầu mệt rã rời rồi, cậu bé được Phó Cẩm Hành ôm vào lòng, không ngừng ngáp dài



Mai Lan đích thân tiễn bọn họ đến cửa, dáng vẻ chần chừ muốn nói lại thôi



Thấy vậy, Hà Tư Ca định giơ tay đón lấy Tân Tân, để cho bọn họ có không gian nói chuyện riêng



“Mẹ tự thu xếp ổn thỏa đi.” Không ngờ, Phó Cẩm Hành liếc Mai Lan một cái, lại không có ý ở lại, ung dung rời đi



Hà Tư Ca cũng chỉ đành vội vàng đuổi theo



Trên đường về nhà, Tân Tân nằm ở trong lòng Phó Cẩm Hành ngủ, còn ngáy khẽ



“Mệt rồi, ngủ ngon thật.” Hà Tự đa không nhịn được ngắm vẻ mặt con trai lúc ngủ, nhìn Tân Tân ngày một lớn lên, vẻ mặt cô tràn đầy ánh sáng tình mẫu tử, nhẹ giọng nói



“Anh nhất định phải khiến con trai anh lớn lên trong bình yên và hạnh phúc.” Yên lặng nửa ngày, Phó Cẩm Hành đột nhiên không đầu không đuôi nói một cầu, cô nghe mà ngẩn ra



Do dự một lúc, Hà Tư Ca vẫn nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à? Có phải kiện hàng chuyển phát nhanh đó có vấn đề không, mẹ anh vừa mở hộp ra, sắc mặt đã thay đổi ngay.” Cô quan sát vô cùng tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào



Trên thực tế, nếu như không phải là lúc đó Hà Tư Ca chú ý đến, có lẽ ngay cả Phó Cẩm Hành cũng sẽ không phát hiện ra sự khác thường của Mai Lan trong thời gian ngắn như vậy



Sau khi về đến nhà, đưa Tân Tân về phòng trẻ em rồi, Phó Cẩm Hành mới nói chuyện này với Hà Tư Ca



Cô cũng cực kỳ hoảng sợ, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Đối với Phó Cẩm Hành mà nói, tình hình bây giờ không khác nào là trước mặt sau lưng đều có địch



Thân thể của hắn đã là một bí mật lúc nào cũng có thể nổ tung, khiến Hà Tư Ca cả ngày thấp thỏm bất an rồi, bây giờ phía Mai Lan lại mọc ra vụ bê bối xảy ra từ nhiều năm trước, còn không biết sẽ tạo thành chấn động lớn thế nào nữa



“Tìm y tá trưởng kia, hỏi bà ta cho rõ ràng trước



Nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh không ôm hy vọng gì cả.” Phó Cẩm Hành bình tĩnh nói.



Chẳng trách hắn bị quan, theo như lời Mai Lan nói, y tá trưởng năm đó đã là hơn bốn mươi tuổi, nếu như vẫn còn sống, bây giờ đã gần tám mươi rồi.



“Vậy người đàn ông kia thật sự cũng không có tin tức gì nữa à? Em cứ cảm thấy ông ta không phải là một người bình thường.” Hà Tư Calo lắng bất an đi đi lại lại tại chỗ, cô nhớ lại những lời Phó Cẩm Hành vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy hãi hùng khiếp vía



Một người đàn ông thần bí, một đứa bé với hai mắt có màu khác nhau



“Trong chuyện này, chắc mẹ anh sẽ không nói dối



Anh luôn cảm thấy, bà ấy và chủ Ba ở bên nhau là vì lợi ích, hoặc là vì trả thù ba anh



Nhưng bà ấy đối với người đàn ông kia, chắc là thật lòng.”



Phó Cẩm Hành do dự một lúc liền nói



Vừa dứt lời, điện thoại của Hà Tư Ca đột nhiên vang lên



Cô lấy điện thoại ra khỏi túi áo, nhìn màn hình hiển thị, không nhịn được mà ngẩn ra.



Là Phó Cẩm Thiêm.



Thật ra vừa rồi trên bàn ăn bọn họ cũng không nói mấy câu, không ngờ anh ta lại gọi điện thoại đến



“Là tôi, có chuyện gì thế?” Hà Tư Ca hít sâu một hơi, nghe điện thoại ngay trước mặt Phó Cẩm Hành



“Khăn quàng cổ của Tân Tân bị rơi, có lẽ là lúc đi mọi người vội quá.” Phó Cẩm Thiêm cúi đầu nhìn cái khăn quàng cổ trẻ em trên tay, nhẹ giọng nói



“Ổ, vậy à, tôi sơ ý quá.” Lúc này Hà Tư Ca mới nhớ ra, lúc về nhà, đúng là trên cổ Tấn Tấn trống không



“Tôi đưa đến cho cô nhé, tôi muốn gặp cô.” Phó Cẩm Thiêm nhân cơ hội nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom