• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-238.html

Chương 239: Thả d y dài, c u cá lớn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69791.png
Hà Tư Ca đứng ở cách đó không xa, nhìn cảnh tượng này, càng cau mày chặt hơn



Cô nhìn đến nhập thần, ngay cả Phó Cẩm Hành đi đến bên cạnh cũng không biết



“Đám người này có vấn đề, anh sẽ sai người đi điều tra lai lịch của bọn họ.” Hắn hạ thấp giọng nói bên tại Hà Tư Ca, dọa cô giật mình



Cô vỗ ngực, có chút quở trách liếc Phó Cẩm Hành một cái: “Anh đi lại cũng không có tiếng động à!” “Là em cứ mải suy nghĩ mà thất thần” Hắn cũng theo bản năng cau mày lại, có chút lo lắng nhìn Hà Tư Ca



Thấy cô dốc quá nhiều tâm huyết vào Đại viện nhà họ Hà, ngộ nhỡ nơi này xảy ra vấn đề gì, nhất định sẽ làm Hà Tư Ca ăn ngủ không2yên, đây mới là chuyện Phó Cẩm Hành để ý nhất



Còn nhà hàng này rốt cuộc có kiếm được tiền hay không, có thể lấy lại thanh danh hay không, hắn không quan tâm



Phó Cẩm Hành nói đầu tư vào Đại viện nhà họ Hà, chỉ vì một mình Hà Tư Ca mà thôi, muốn khiến cô dễ chịu trong lòng



Giống như những ông chủ lớn mở thẩm mỹ viện hoặc là quán cà phê cho tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, không vì lợi nhuận mà đơn thuần vì tiêu khiển



“Em đang nghĩ, không biết có phải là có người cố ý sai những người này đến phá quán không? Anh nhìn bọn họ ăn mặc thì cũng chỉn chu, nhưng dáng vẻ ăn uống thì...” Hà Tư Ca không tiếp tục nói nữa, chỉ có chút lo lắng nhìn về8phía Phó Cẩm Hành



Hắn hiểu ý cô, gật đầu: “Không thể không đề phòng, nhưng cũng đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nếu bọn họ đã trả tiền rồi, vậy thì cứ tiếp đãi chu đáo đi.” Cuối cùng, Phó Cẩm Hành lại bổ sung một câu: “Thả dây dài, câu cá lớn.”



Vẫn là câu nói đó, cho dù người đứng sau là ai, dù sao hắn cũng chịu bỏ mấy trăm nghìn tệ, vậy thì cứ dứt khoát nhận lấy



Không ai chê nhiều tiền cắn tay cả.



Nghe lời hắn, trong lòng Hà Tư Ca lập tức thoải mái hơn rất nhiều, cũng không phiền muộn giống như trước đó nữa



Đợi đoàn người này ăn uống no nê thì rời khỏi Đại viện nhà họ Hà, Hà Tư Ca sai người triệu tập tất cả đầu bếp, lễ tân, nhân9viên phục vụ, nhân viên gọi đồ, nhân viên rửa bát lại một chỗ



“Trước đó vội vàng nên cũng không nói với mọi người mấy câu, là sơ suất của tôi.” Cô khách sáo nói, phát bao lì xì đã chuẩn bị từ trước cho mọi người



Hôn lễ hôm qua mọi người đều có bao lì xì, mặc dù không nhiều tiền nhưng cũng lây chút vui mừng



Hôm nay bao lì xì lớn hơn hôm qua rất nhiều, mỗi người năm trăm tệ, đầu bếp chính và quản đốc là tám trăm tệ



Trong ngành ẩm thực, bà chủ ra tay hào phóng như vậy cũng không nhiều



“Thật ra thì không cần tôi nói, mọi người đều hiểu, làm ăn phát đạt, ai cũng kiếm được tiền



Ngoài ra, tôi muốn đặc biệt do mọi người một chuyện, Đại viện nhà họ Hà mới2khai trương, cho dù gặp phải khách hàng khó dây thế nào đều phải vui vẻ chào đón, thành tâm tiếp đãi



Gặp phải phiền phức có thể giải quyết thì giải quyết thật tốt không thể giải quyết thì tìm quản lý, tìm đầu bếp Đới, tìm tôi đều được



Mọi việc chỉ có một tôn chỉ, đó chính là tuyệt đối không thể xảy ra mâu thuẫn với khách hàng.”



Hôm nay Hà Tư Ca coi như nói hết những lời khó nghe trước, thật ra cố vốn không muốn nói những điều này, nhưng những khách hàng buổi trưa hôm nay đến không giống đến để ăn cơm, ngược lại giống như chạy đến bới lông tìm vết, không thể không lo trước tính sau, cẩn thận là trên hết,



Mọi người rối rít gật đầu, tỏ ý đã biết



Sau khi tan họp,2Đới Lập Bản cũng nghe nói về chuyện vừa rồi, nên đã cố ý ở lại chờ



“Tư Ca, không sao chứ?”



Cả đời ông ấy chỉ biết nấu ăn, cũng không hiểu những thứ anh lừa tôi gạt trên thương trường, vừa nghe nói trong lời nói của Hà Tư Ca có hàm ý khác, không tránh được lo lắng



“Không sao, chú Đới, chủ chỉ cần nấu ăn ngon là được.”



Hà Tư Ca cười, nhẹ nhàng nói



Tiếp theo, liên tiếp bảy ngày, ngày nào gã đàn ông cao lớn dẫn đầu đó cũng dẫn người qua đây



Cũng không biết hắn rốt cuộc làm thể là vì cái gì, lại có bao nhiêu đàn em, dù sao cả một tuần, người mà gã đàn ông đó dẫn đến đều không giống nhau, ngày nào cũng ngồi kín mười bàn, mọi người ăn ngon uống ngon, vô cùng vui sướng



Đương nhiên, ngày nào hắn cũng trả tiền rất sảng khoái, hơn nữa còn đặt trước luôn chỗ của ngày hôm sau



Như vậy những vị khách khác muốn hẹn chỗ trước đều không đến lượt, bởi vì Đại viện nhà họ Hà vĩnh viễn đều trong trạng thái kín khách, bọn họ dần thấy bất mãn



Nhịn mấy ngày, cuối cùng Hà Tư Ca không ngồi yên được nữa.



Không chỉ là cô, Phó Cẩm Hành cũng tâm tư nặng nề như vậy



Bởi vì hắn lại hoàn toàn không tra ra được lai lịch của đám người kia, không thu hoạch được gì



Sai người bám theo xe bọn họ, mất dầu.



Căn cứ theo lịch sử thanh toán đến ngân hàng tra tin tức, dù tìm được rồi, nhưng rất sạch sẽ, là người trong sạch, hiển nhiên là thân phận ngụy tạo, nhưng lại không có chút sơ hở nào.



Phó Cẩm Hành biết, mình gặp phải cao thủ rồi



Cho nên buổi trưa ngày thứ bảy, hắn đặc biệt đến Đại viện nhà họ Hà



Sau khi gã đàn ông cao lớn đi vào, Phó Cẩm Hành ngăn hắn lại: “Anh bạn, xin chào, nói chuyện một chút nhé” Đối phương nhìn hắn một cái, như cười như không: “Phó Cẩm Hành?” Bị nhận ra, nhưng Phó Cẩm Hành không hề kinh ngạc, dám chạy đến địa bàn của hắn giở thói ngang ngược, nếu như không làm rõ tình hình, vậy mới là kỳ quái.



“Là tôi.”



Hắn mỉm cười nói.



Gã đàn ông cao lớn cúi đầu, hình như đang suy nghĩ điều gì đó



Sau mấy giây, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phó Cẩm Hành, đột nhiên nhếch mép cười: “Tôi biết anh muốn nói gì với tối, có điều, tối đói rồi, tôi muốn ăn cơm với các anh em trước.” Phó Cẩm Hành nhẫn nhịn, khóe mắt khẽ giật, nhưng hắn vẫn kiềm chế được, ý cười càng sâu hơn: “Đương nhiên rồi, khách hàng chính là thượng đế, đương nhiên phải để thượng đế lấp đầy bụng, bởi vì không biết ngày nào sẽ không có số hưởng thụ đồ ăn ngon nữa, không phải sao?”



Sắc mặt gã đàn ông cao lớn sầm xuống, sải bước rời đi.



Hình như hắn cố ý muốn kéo dài thời gian để Phó Cẩm Hành cảm thấy sốt ruột, bữa trưa nay ăn đến hơn hai tiếng mới kết thúc.



Đợi hắn đứng dậy, Phó Cẩm Hành lại đi đến: “Bây giờ có thể nói chuyện rồi chứ?”



Những người khác rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, ngay cả Hà Tư Ca cũng bị Phó Cẩm Hành cưỡng chế yêu cầu không được lộ diện.



“Có thể”



Đối phương ngậm một cây tăm xỉa răng, dùng sức phun ra, mở miệng hỏi: “Ngô Hân Du, Trịnh Đông Đông, Triệu Mẫn Na, anh quen ba người phụ nữ này chứ?”



Phó Cẩm Hành ngẩn ra: “Bọn họ là do anh giết?”



Gã đàn ông đầu tiên là cười lớn, ngay sau đó hắn chợt thu lại ý cười, lạnh lùng nói: “Cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng lời thì không thể tùy tiện nói! Tôi hỏi anh có biết bọn họ hay không, anh lại nói tôi giết bọn họ, anh có tin tôi tố cáo anh tội phỉ báng không?” Phó Cẩm Hành cau mày: “Rốt cuộc anh có ý gì?” Hắn thật sự không hiểu, cái chết của ba người phụ nữ kia và việc bọn họ ngày nào cũng đến ăn cơm, hai việc này có liên quan gì đến nhau.



“Có người nhờ tôi chuyển cho anh một câu.” Lúc gã đàn ông mặt không cảm xúc, nhìn có chút đáng sợ, cũng khó trách lần đầu tiên Hà Tư Ca nhìn thấy hắn đã cảm thấy hắn không giống người tốt, cũng không tính là trông mặt mà bắt hình dong



“Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn.” Để lại một câu nhẹ hẫng như vậy, không đợi Phó Cẩm Hành phản ứng lại, gã đàn ông đã đi ra ngoài



Tám chữ đơn giản nhưng đã thành công làm ánh mắt Phó Cẩm Hành tối lại



Hắn không nhịn được lớn tiếng truy hỏi: “Là ai?”



Rất hiển nhiên, gã đàn ông này chỉ là người chuyển lời, người thật sự muốn nói với mình là người khác



Đối phương không để ý đến, ngược lại cười lớn, nghênh ngang rời đi



Tiếng cười đó vang vọng vào sớm xuân trong sân, nghe mà mang thấy rùng rợn



Hà Tư Ca nhận ra sự khác thường cũng không đợi được nữa, cô nhanh chóng đến bên cạnh Phó Cẩm Hành, kéo tay hắn, sốt ruột: “Rốt cuộc làm sao thế? Hỏi ra cái gì rồi?” Sờ tay Phó Cẩm Hành hơi lạnh, thế này quá khác thường, Hà Tư Ca không nhịn được cúi đầu nhìn mấy cái, trong lòng có dự cảm xấu



Chuyện gì lại có thể làm cho Phó Cẩm Hành trước giờ luôn bình tĩnh lại có chút hoảng hốt như vậy? Tuyệt đối là chuyện xấu, hơn nữa còn là chuyện lớn! Phó Cẩm Hành thở dài một cái, chậm rãi nói: “Tư Ca, đừng hỏi gì cả.” Dừng một chút, hắn đột nhiên lại nhắc đến một chủ đề không liên quan gì đến chuyện này: “Nói ra, từ sau khi biết quan hệ của em và Mạnh Gia Nhàn, em vẫn chưa đến nhà họ Mạnh thăm hỏi thân thích, bây giờ thời tiết không quá lạnh nữa, hay là em và Tân Tân đến Nam Bình thăm hỏi một chuyến đi?”



Cho dù Hà Tư Ca có ngốc thế nào thì nghe đến đây cô cũng biết Phó Cẩm Hành đang muốn tách mình ra.



Cô nghiệm mặt mặt lại, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay: “Không đi



Cho dù đi thì cũng không phải là bây giờ.”



Lại không nói cô căn bản không có tình cảm gì với nhà họ Mạnh, cho dù có cũng không đáng để chạy đến nhà nhận thân thích, làm không tốt còn bị người ta xem thường



Không đợi Phó Cẩm Hành mở miệng, Hà Tư Ca đã sầm mặt lại: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải chúng ta đã nói rồi à, có chuyện gì phải thẳng thắn với nhau, tránh hiểu lầm liên tục, chuyện một câu có thể nói rõ thì đừng kéo dài đến dăm ba năm!” Hẳn bị chọc cười, chỉ đành nhận thua, Phó Cẩm Hành kéo Hà Tư Ca đi thẳng đến một chỗ yên tĩnh.



Đợi Phó Cẩm Hành nói lại chuyện vừa rồi, sau khi nghe xong, sắc mặt Hà Tư Ca cũng biến thành đen như đáy nồi, vô cùng u ám



Đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được hung thủ, ba vụ án mạng, trừ vụ đầu tiên ra thì hai vụ sau nhìn đều như ngoài ý muốn



Trên thực tế, bọn họ cũng thật sự kết luận như vậy, những căn cứ vào một số chi tiết, kết luận như vậy căn bản chưa qua cân nhắc kỹ, chỉ là vì nhanh chóng kết án, cho dân chúng một câu trả lời mà thôi



“Tám chữ kia là ý gì? Cho dù ba người bọn họ đáng chết thì có liên quan gì đến anh?”



Hà Tư Ca lặp đi lặp lại tám chữ “Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn”, thật sự không hiểu chỗ bí ẩn bên trong, ngược lại càng ngày càng mơ hồ



Mà đây cũng là điểm then chốt thật sự làm Phó Cẩm Hành sinh ra cảnh giác



Người có thù với đám người Ngô Hân Du, hơn nữa còn có qua lại với mình..



Suy nghĩ kỹ lại



Không đợi hắn mở miệng, Hà Tư Ca cũng đã nghĩ đến một người



“Hoắc Tư Giai? Là cô ấy quay lại rồi?” Cô nắm chặt cánh tay Phó Cẩm Hành, không ngừng truy hỏi: “Anh nói xem, có phải là cô ấy không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom