• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-236.html

Chương 237: Thủ đoạn lấy lui để tiến




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
69789.png
“Chú Ba, cháu và Tư Ca kính chủ.”



Phó Cẩm Hành thành khẩn nói, liếc mắt một cái, hắn nhìn thấy khách khứa bên dưới đang giương mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng không nhịn được vui mừng



Như vậy, nói không chừng bọn họ càng không mò ra được manh mối



Ai cũng cho rằng quan hệ của hai chú cháu này căng thẳng, hôm nay nhìn hình như lại không phải như vậy



Mà thứ Phó Cẩm Hành muốn chính là cảm giác giống thật mà là giả này, chẳng trách hắn thích cổ làm ra vẻ huyền bí, mà người có thói hư tật xấu càng như vậy, càng không mò ra được manh mối thì càng kiêng dè



Thứ hắn muốn chính là sự kiêng dè này, có sợ mới2có kính, như vậy sẽ càng kính sợ hơn



Khoảng cách của ba người không xa, nhân cơ hội uống rượu, Phó Trí Hán xích lại gần một chút, dùng giọng nói chỉ có ông ta và Phó Cẩm Hành mới có thể nghe được: “Số anh không tệ, được tôi đến giúp anh thoát thân!” Phó Cẩm Hành cười híp đôi mắt hồ ly lại, hắn nhẹ nhàng cụng ly, cũng thấp giọng đáp lại: “Phải nói là chú Ba biết nhận định tình hình, biết đối nghịch với cháu không có bất cứ lợi ích gì với chủ cả.” Sắc mặt Phó Trí Hán rét lạnh, không nói gì nữa



Uống xong ly rượu này, Phó Trí Hán chắp tay với mọi người: “Cám ơn mọi người, Phó mỗ tôi8hơi mệt, xin phép ra về trước, hy vọng không ảnh hưởng đến nhã hứng của mọi người.” Ông ta đến vội vàng đi cũng vội vàng, chỉ thoáng chốc lại dẫn người nhanh chóng rời khỏi Đại viện nhà họ Hà



Vào giờ phút này, nhìn lên sân khấu, vẻ mặt ai cũng mang theo chút cười trên sự đau khổ của người khác



Phó Cẩm Thiêm đứng tại chỗ, sắc mặt đã u ám đến nỗi sắp vắt ra nước rồi



Anh ta hoàn toàn không ngờ Phó Trí Hán sẽ đến đây, càng không ngờ ông ta và Phó Cẩm Hành lại là một phe! Hôm nay mình giống như bị nướng trên đống lửa, tiền cũng không được, lui cũng không xong, việc sắp thành lại hỏng, còn hoàn9toàn trở mặt với Phó Cẩm Hành!



“Cẩm Thiêm,” Phó Cẩm Hành bước đến bên cạnh Phó Cẩm Thiêm, vỗ vai anh ta, thở dài, “Anh thấy cậu là bị người ta đầu độc, nhất thời hồ đồ rồi



Bỏ đi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, anh lại là anh của cậu, từ nhỏ cậu phạm lỗi đều là anh nói giúp cậu, lần này cũng không ngoại lệ.” Khóe miệng Phó Cẩm Thiêm giật giật, nhìn dáng vẻ thì hình như anh ta có lời muốn nói, nhưng vẫn miễn cưỡng nhẫn nhịn



Phó Cẩm Hành không chỉ xoay chuyển tình thế, hơn nữa còn làm người tốt đến cùng ngay trước mặt nhiều người như vậy



Nhìn đi, em họ sắp phản rồi mà hắn vẫn rộng lượng2như vậy, không truy cứu, thậm chí còn nói giúp anh ta, tránh cho anh ta bị trừng phạt! Nhất thời, không ít người thì thầm với nhau, cảm thấy khinh thường hành vi của Phó Cẩm Thiêm, đồng thời cũng cảm thấy Phó Cẩm Hành thật sự quá nhân nghĩa



“Đây không phải là phạm lỗi bình thường.” Hà Tư Ca luôn không mở miệng tức giận nói



Cô rõ hơn ai hết, Phó Cẩm Thiêm không phải là tâm huyết dâng trào, ngược lại, anh ta đã sớm có chuẩn bị, quyết chí muốn gây ầm ĩ vào buổi hôn lễ hôm nay



Nếu như không phải là Phó Cẩm Hành ứng đối kịp thời, hơn nữa Phó Trí Hán còn giúp một tay, đổ hết chậu phần này lên đầu2Phó Cẩm Thiêm, không biết chuyện này còn diễn biến đến mức nào! Thứ như may mắn không phải là mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây đều có! “Tư Ca, làm người phải có lòng khoan dung, Cẩm Thiêm là em trai anh coi trọng nhất, anh tin tưởng bây giờ nó đã rất hối hận rồi.”



Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, giọng không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.



Chuyện đến nước này, Phó Cẩm Thiêm cũng hiểu, anh ta không có cơ hội trở mình nữa



Ít nhất, hôm nay không có.



Có một khoảnh khắc, không phải Phủ Cẩm Thiêm chưa từng nghĩ đến, thà làm ngọc nát cũng không làm ngói lành, dứt khoát để tất cả dừng ở đây đi.



Có điều, anh ta vẫn kiềm chế được



Phó Cẩm Thiêm mấp máy môi, khàn giọng nói: “Anh, em sai rồi, em không nên tin khiêu khích ly gián của người khác, làm công cụ cho người khác



Lần này đúng là em có lỗi với anh, mong anh và chị dâu tha thứ cho em...”



Anh ta vừa nói vừa khom người xuống thật sâu trước mặt Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành không mở miệng, Phó Cẩm Thiêm cũng không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế này.



“Anh, chị dâu, nếu như anh không tha thứ cho em, em sẽ không đứng dậy.”



Phó Cẩm Thiêm cúi đầu, trầm giọng nói



Trước mặt nhiều người như vậy, anh ta cũng coi là đại trượng phu co được dãn được, phát huy sâu sắc cầu giữ được núi xanh, lo gì không còn củi đốt”



Hà Tư Ca giận dữ nhìn anh ta, trong lòng mắng Phó Cẩm Thiêm không biết bao nhiêu lần



Cái tên cặn bã này, thật đúng là được đấy nhỉ!



Rõ ràng Phó Cẩm Hành đã không truy cứu nữa rồi, nhưng anh ta vẫn kiên trì đòi một cầu tha thứ trước mặt người khác



Như vậy, sau này cho dù có người nhắc lại chuyện này, Phó Cẩm Thiêm cũng có thể nghênh ngang nói người trong cuộc đã không trách mình nữa rồi, những người khác càng không có tư cách trách anh ta! Thủ đoạn lấy lại để tiền này cũng cao tay gớm! Lúc Hà Tư Ca giận đến nỗi toàn thân đều sắp phát run, Phó Cẩm Hành lại thong thả lên tiếng: “Cái gì mà tha thứ hay không tha thứ, anh đã nói rồi, chúng ta là người một nhà, nếu như cậu nhất định phải xa cách như vậy, sau này đừng nhận anh là anh nữa.” Hắn nói tuy chậm, nhưng giọng điệu chân thật đáng tin, thậm chí còn vô cùng nghiêm túc



Nghe thấy Phó Cẩm Hành nói như vậy, Phó Cẩm Thiêm chỉ đành chủ động đứng thẳng người lên, hổ thẹn nói: “Là..



là em sai rồi, anh.” Đợi nói xong câu này, Phó Cẩm Hành đưa mắt ra hiệu cho người điều khiển chương trình vẫn còn đang đứng ngây người ra ở bên cạnh



Lúc này người điều khiển chương trình mới bừng tỉnh, mỉm cười, lấy lại micro, miệng lưỡi như hoa sen nói một trang lại may mắn, làm cho sự việc xen giữa xảy ra vừa rồi qua đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra



Dường như hôn lễ lại quay lại quỹ đạo nên có, dựa theo quy trình ban đầu, tiếp tục tiến hành



Đồ ăn trong tiệc rượu là công sức mấy ngày mấy đêm của Đới Lập Bân, xác định từng món, hao tốn tâm huyết lớn, cũng là tinh túy bốn mươi năm theo nghề của ông



Đợi những món ăn của Đại viện nhà họ Hà lần lượt được bế lên trước mặt khách khứa, mọi người không khỏi cảm thán, bình thường ăn nhiều sơn hào hải vị như vậy, đã sớm không có cảm giác mới mẻ gì với cao lương mỹ vị nữa rồi, nhưng hôm nay động đũa mới biết người giỏi vẫn còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn



Không ngờ lại có thể được thưởng thức đồ ăn khiến mắt người ta sáng lên trong căn cứ hợp viện này! Đến lúc hôn lễ kết thúc, đã có mấy người đi hỏi thăm nơi này có phải là nhà hàng không



Bọn họ vốn là còn tưởng đây là nhà riêng của Phó Cẩm Hành



Triệu Tuyết Lệ rất đúng lúc nói chuyện với mấy người đó: “Đại viện nhà họ Hà đã từng là nhà hàng nổi tiếng ở Trung Hải, chỉ có điều sau đó bởi vì một số nguyên nhân mà tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại



Bây giờ chúng tôi đã mời lại được đầu bếp chính khi xưa, nếu như mọi người cảm thấy hứng thú, lúc nào cũng chào đón hạ cố đến chơi.”



Cô vừa nói, còn vừa đưa quà tinh xảo trong tay cho bọn họ



Bên trong trừ quả ra, còn có giới thiệu đơn giản về Đại viện nhà họ Hà, hai hộp dưa góp đậy kín, dùng cách thức cũ hơn trăm năm trước điều chế ra, có tiền cũng không mua được



Nếu như là trước đây, nhìn thấy hai hộp dưa góp này, có lẽ sẽ có người khinh thường.



Nhưng sau khi thưởng thức món ăn của Đại viện nhà họ Hà, không còn ai xem thường hai hộp dưa góp này nữa, ngược lại đều cẩn thận nhận lấy, mang về như vật quý.



Sau hôn lễ, Hà Tư Ca đặc biệt đi cảm ơn Đới Lập Bân.



Nếu không có ông ấy, các khách khứa cũng sẽ không tán thưởng món ăn của Đại viện nhà họ Hà, Cho dù sau này như thế nào, ít nhất hiệu quả quảng cáo vòng đầu tiên đã đạt được rồi.



Những người bên truyền thông kia ăn đông ăn tây, miệng luôn rất kén, ngon hay không ngon thử là biết ngay, không cần phải ba hoa chích chòe, bọn họ tự có đánh giá



“Chú Đới, chú vất vả rồi, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, cháu nhất định sẽ giúp chú làm sáng tỏ lại chuyện năm đó.” Hà Tư Ca nghiêm túc nói



Mặc dù người lấy trộm công thức nấu ăn không phải là Đới Lập Bản mà là học trò lớn mà ông ấy yêu quý nhất, nhưng rất nhiều tin đồn vẫn chĩa về phía Đới Lập Bản, nếu không ông cũng sẽ không rời khỏi Trung Hải đi tha hương



“Đã qua lâu như vậy rồi, không sao.” Đới Lập Bân khoát tay, ngồi ở bên cạnh hút thuốc



Hôm nay là ngày vui của Hà Tư Ca, ông vừa vui, vừa phiền muộn



Vui là vì cuối cùng con gái duy nhất của Mạnh Nhị cũng tìm được một chỗ tốt, ông ấy cảm thấy vô cùng vui vẻ và yên tâm



Phiền muộn là vì mình và Mạnh Nhị giờ đây xa cách hai thế giới, vô số lưu luyến ân ái đều biến thành thoảng qua như mây khói, chỉ có thể giữ lại trong ký ức



“Đương nhiên là có sao rồi, chuyện liên quan đến sự trong sạch của chú, cháu sẽ không mặc kệ đầu



Ngoài ra, chú Đới, sau này tại viện nhà họ Hà sẽ giao cho chú.” Hà Tư Ca trịnh trọng cúi người, biểu đạt sự tôn kính của mình



Đới Lập Bần vội vàng đỡ cô dậy, có chút luống cuống nói: “Con bé này...” Cô và Phó Cẩm Hành có thể khai trương lại Đại viện nhà họ Hà, để cho mình già rồi còn có ích, ông đã vô cùng cảm kích rồi, há có thể kiêu ngạo kể công



Sau hôn lễ, Hà Tư Ca tìm một vòng cũng không thấy Bạch Hải Đường dâu



Cô hỏi mấy người, đều nói không nhìn thấy



“Chạy đi đâu rồi...” Hà Tư Ca không nhịn được có chút lo lắng, dù sao Bạch Hải Đường cũng chưa quen cuộc sống ở Trung Hải, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, mình khó mà tránh được trách nhiệm, phần nhiều còn là áy náy



Cô không lại đi tìm một lần nữa, cuối cùng nhìn thấy một góc áo trong góc



Hà Tư Ca híp mặt lại nhìn, chắc chắn đó là quần áo trên người Bạch Hải Đường, cô vừa định tiến lên, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ngày đó, người cứu tối chính là cô à?” Cô vội vàng thu lại bước chân, hơn nữa theo bản năng trốn ra sau một cây cột



Người đàn ông lên tiếng là Phó Cẩm Thiêm, hóa ra anh ta vẫn chưa đi



“Hừ, sớm biết tôi cứu một tên súc sinh mặt người dạ thú, tôi thà giả vờ không nhìn thấy cho rồi!”



Có thể nhận ra, Bạch Hải Đường vô cùng tức giận.



“Cố là bác sĩ, cô sẽ thấy chết mà không cứu sao? Cho dù tôi thật sự là người xấu, cho dù bị giam trong tù cũng có quyền lợi sinh tồn, không phải sao?”



Phó Cẩm Thiêm nói năng hùng hồn.



“Tôi...”



Bạch Hải Đường nhất thời cứng họng, không biết phản bác thế nào



“Tôi biết cô là bạn thân của Tư Ca, nếu như có thật lòng đối tốt với cô ấy thì nên khuyên cô ấy, bảo cô ấy đưa Tân Tân nhanh chóng rời xa Phó Cẩm Hành đi



Những lời tôi nói trước đó không có một từ nào là giá cả, anh ta thật sự là con riêng của chú Ba tôi, vô cùng chính xác.” Nhân lúc cô ngẩn ra, Phó Cẩm Thiêm lại mở miệng, giọng nói nghiêm túc hơn trước đó mấy phần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom