• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (5 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-325

Chương 326: Bến tàu đẫm máu (1)




71976.png
Nhưng bây giờ, xác định cha ruột của Minh Duệ Viễn là một trong những tên côn đồ đó, cô vẫn không nhịn được cảm thấy đáng thương thay cậu ta



Ảnh hưởng của gen với con người không phải chính xác trăm phần trăm, có điều theo Hà Tư Ca thấy, cũng có mấy phần đạo lý



Lại nhìn tính cách, còn cả tác phong làm việc của Minh Duệ Viễn, cổ rất sợ sau này cậu ta sẽ đi sai đường.



“Tôi có thể làm chứng, Phó Cẩm Hành thật sự không phải là cha ruột của cậu, nếu như là phải thì tôi sẽ không để anh ấy mặc kệ cậu đâu.”



Hà Tư Ca vỗ vai Minh Duệ Viễn, cam kết với cậu ta.



“Nếu ngay cả chị cũng nói như vậy, vậy tôi chắc chắn sẽ không sai được.” Minh Duệ Viễn ủ rũ nói.



Qua mấy giây, cậu3ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy lại tinh thần: “Này, chị, chị đừng có mơ đánh trống lảng.” Hà Tư Ca kinh ngạc: “Đánh trống lảng cái gì?” Nếu như nhớ không lầm, cô căn bản còn chưa đồng ý với cậu ta! “Tôi đã nói rồi, bây giờ đến lượt chị” Minh Duệ Viễn trợn mắt, “Nhưng nói trước nhé, mấy chuyện nhỏ thì đừng có lôi ra nói!”



Không đợi Hà Tư Ca mở miệng, cậu ta đã chặn họng.



Hình như chịu ảnh hưởng từ cậu ta, Hà Tư Ca cũng có ham muốn bộc lộ hết, có suy nghĩ một chút, cúi đầu nắm vạt váy, có chút do dự



“Thật ra, đúng là tôi có một bí mật...” Cô đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn nói



Vốn tưởng là Minh Duệ Viễn sẽ kéo đông kéo tay, không ngờ cậu ta lại nghiêm túc,0lắng nghe, không xen miệng chọc cười như trước nữa



“..



Chuyện chính là như vậy, tôi cũng vừa mới biết, bây giờ biết chỉ có mấy người biết chuyện này mà thôi, xin cậu hãy giữ bí mật giúp tôi.” Nói một hơi, Hà Tư Ca cảm thấy cuối cùng tảng đá lớn trong lòng đã hạ xuống rồi, thoải mái hơn hẳn.



Nói nhiều như vậy, cô hơi khô miệng, theo bản năng liếm môi.



“Chị yên tâm đi, tôi đã nói rồi, điều kiện tiên quyết của việc trao đổi bí mật chính là phải giữ được bí mật của đối phương.” Nhìn Minh Duệ Viễn như vẫn còn kinh hãi, vẻ mặt có chút hoang mang, nhưng giọng cậu ta vô cùng kiên quyết, không phải nói đùa.



“Nhưng mà, chị, chị không phải là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Hà, tin tức này thật là5làm người ta kinh ngạc! Nếu không phải chính miệng chị nói, tôi cũng không tin!” Minh Duệ Viễn cong môi lên, vẻ mặt kỳ lạ.



“Cậu sẽ không cho là tôi cố ý bịa ra một câu chuyện để lừa cậu chứ? Tôi cũng không rảnh như vậy



Ngoài ra, nói trước rồi đó, không được nói ra ngoài, ngay cả mạnh Gia Nhàn cũng không biết.” Cô lại dặn dò



“Nhưng chị biết, chị ta không biết, như vậy có phải có chút không công bằng không? Vừa rồi tôi nghe chị nói Mạnh Nương đã chết rồi, người chết thì không còn gì để đối chứng, nhưng Hà Nguyên Chính không phải vẫn còn sống sao?”



Minh Duệ Viễn nghiêng đầu, nhìn chuyện này từ một mặt khác



“Tôi thừa nhận, cậu nói cũng không sai



Cho nên, tôi luôn rất khốn khổ, không biết phải làm thế nào



Đợi một thời4gian nữa, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, chuyện quan trọng nhất trước mắt là an nguy của mẹ chồng tôi, còn cả...”



Nói đến đây, Hà Tư Ca cúi đầu xuống, dịu dàng nhìn phần bụng vẫn rất bằng phẳng của mình



Vẫn chưa tới ba tháng, cô luôn giữ dáng rất tốt, người không biết tuyệt đối không nhìn ra Hà Tư Ca đã mang thai



“.



Đứa bé này có thể bình an ra đời.” Hà Tư Ca không tự chủ được cong khóe miệng lên



“Là trai hay gái?” Minh Duệ Viễn tò mò nhìn chằm chằm bụng cô, mặc dù cậu ta trưởng thành sớm, nhưng lại không quá hiểu chuyện của phụ nữ, ví dụ như mang thai sinh con



Nghĩ đến chuyện mấy tháng sau phần bụng bằng phẳng sẽ giống như một quả dưa hấu, cậu ta liền cảm thấy không tưởng tượng nổi



“Vẫn chưa biết,9tôi cũng không muốn kiểm tra, là trai hay gái đều được, chỉ cần khỏe mạnh bình an là tốt rồi.” Hà Tư Ca thản nhiên trả lời.



“Vậy há chẳng phải tôi lại sắp làm cậu út sao?”



Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Minh Duệ Viễn mong đợi nói



“Ồ, hình như cậu rất thích đứa bé này, không thích Tân Tân à?” Nghĩ đến mỗi lần gặp cập ta gặp Tân Tân, lần nào lần nấy đều mang vẻ mặt khó ưa, Hà Tư Ca liển cảm thấy buồn cười



“Cùng giới xung khắc, huống hồ, nó còn là con nhà họ Phó.” Minh Duệ Viễn ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác



“Chẳng lẽ đây là bé gái? Chỉ mong là thế, tôi cũng rất muốn có một cô con gái.” Nhìn thời gian, không còn sớm nữa, Hà Tư Ca đoán, hôm nay bọn họ không thể ra ngoài



Còn ngày mai..



phải đối mặt với một trận chiến lớn hơn.



“Cậu nghỉ ngơi đi, tôi...”



Không đợi Hà Tư Ca nói xong, cửa phòng bị người đẩy ra.



Người đến chính là Phó Cẩm Hành



Vừa nhìn thấy hắn, Minh Duệ Viễn sầm mặt xuống, khiêu khích mở miệng nói: “Ồ, anh đến xem tôi chết chưa à?” Phó Cẩm Hành không để ý đến cậu ta, mà nhìn về phía Hà Tư Ca: “Đi tắm đi, anh đã dỗ Tân Tân ngủ rồi.”



Cô gật đầu.



“Này, tôi muốn đi tiểu! Mau thả tôi ra, tôi muốn đi vệ sinh!” Minh Duệ Viễn nhân cơ hội la lớn



Phó Cẩm Hành làm như không nghe thấy, không quan tâm



“Anh nghe thấy không hả? Nếu như anh không thả tôi ra, tôi sẽ đi tiểu ở đây! Đừng cản tôi!”



Minh Duệ Viễn nâng cao giọng, cái giọng đang ở tuổi thiếu niên vỡ giọng vô cùng chói tai.



“Được thôi, nếu cậu không ngại nằm mấy ngày trên giường hôi thối thì tôi cũng không để ý



Dù sao người bị nhốt ở chỗ này là cậu, không phải tôi.” Phó Cẩm Hành lạnh lùng nhìn cậu ta.



Nghe vậy, Minh Duệ Viễn lập tức yên tĩnh lại



“Cậu ta muốn đi vệ sinh thật đấy, em vừa đút cho cậu ta một bát canh, anh đưa cậu ta đi đi.” Hà Tư Ca kéo ống tay áo Phó Cẩm Hành, nhỏ giọng nói bên tai hắn.



“Chẳng trách có sức như vậy, nếu như để đói ba ngày, có lẽ sẽ không hét to nữa!” Phó Cẩm Hành không vui, nói



Bây giờ đang giữ người, không cần đối tốt với cậu ta như vậy



“Đừng quậy nữa.” Hà Tư Ca lại giục một câu



Cuối cùng Phó Cẩm Hành thỏa hiệp, hắn đi tới trước mặt Minh Duệ Viễn, dùng ánh mắt bức người nhìn chằm chằm cậu ta mấy giây, sau đó mới tháo cái còng kia ra



“He he...”



Hình như Minh Duệ Viễn luôn đợi cơ hội này, muốn nhân cơ hội chạy đi, cậu ta vung nắm đấm vào phía cằm Phó Cẩm Hành.



Rất đáng tiếc, Phó Cẩm Hành cũng đã sớm đoán được cậu ta sẽ không ngoan ngoãn đi vệ sinh



Hắn giữ chặt nắm đấm của Minh Duệ Viễn, thuận thể vặn về phía sau



Trong phòng lập tức vang lên tiếng gào khóc thảm thiết của Minh Duệ Viễn: “A..



buông tôi ra..



a!” Phó Cẩm Hành cố ý duy trì tư thế này khoảng nửa phút, đến lúc Minh Duệ Viễn đau chảy cả nước mắt nước mũi, lúc này hắn mới thu tay lại.



“Cậu chỉ có một cơ hội, còn không đi vệ sinh thì đợi đi ra chăn đi!” Phó Cẩm Hành uy hiếp.



Minh Duệ Viễn nhếch nhác cúi đầu, cùng hắn đến phòng vệ sinh.



“Anh đứng ở chỗ này, tôi không đi được.”



Thấy Phó Cẩm Hành canh ở cửa, Minh Duệ Viễn vừa tức giận, vừa xấu hổ.



Phó Cẩm Hành không nói gì.



Mấy giây sau, Minh Duệ Viễn đành thỏa hiệp.



Sau khi bọn họ đi vào phòng vệ sinh, Hà Tư Ca rời đi, cô không có hứng nhìn đàn ông đi vệ sinh.



**



Sáng sớm hôm sau.



Phó Cẩm Hành lại nhận được điện thoại của Minh Đạt



Hắn cong khóe miệng lên, xem ra tâm trạng không tệ



“ông Minh, ông yên tâm đi, cậu hai ở nhà tôi ăn ngon uống ngon ngủ ngon, tất cả đều tốt



Thật ra ông có thể không cần vội đón cậu ta về...” Phó Cẩm Hành cố ý nói móc.



Bây giờ, ai không giữ được bình tĩnh trước thì người đó sẽ thua.



Đúng như dự đoán, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Minh Đạt truyền ra từ điện thoại: “Phó Cẩm Hành, rốt cuộc cậu đã nghĩ xong chưa? Nếu như cậu còn không nói ra thời gian và địa điểm, tôi sẽ khiến người phụ nữ này chịu khổ!”



Dứt lời, trong điện thoại truyền đến tiếng hét chói tai của phụ nữ: “A, đừng qua đây! Ông mau thả tôi ra.” Phó Cẩm Hành cau mày



Hắn nghe ra được, đó là tiếng của Mai Lan



“Được, ông đừng làm khó bà ấy



Hai giờ chiều nay ở bến tàu phía nam, giống như ông nói, một mạng đổi một mạng.” Phó Cẩm Hành nhìn về phía đồng hồ, bây giờ là tám rưỡi sáng



Hắn đặt điện thoại xuống, sắc mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng trước giờ chưa từng có



Cái nơi như bến tàu phía nam, muốn xử lý sạch sẽ cũng không dễ



Nhưng chuyện mà người khác không làm được, không có nghĩa là Phó Cẩm Hành không làm được



Hắn gọi mấy cuộc điện thoại, bố trí trước



Không cần đến công ty, cộng thêm hai ngày nay Hà Tư Ca đã dần dần có phản ứng thai nghén, bắt đầu là ngủ, cho nên, cô mở mắt ra đã là hơn chín giờ rồi



Lúc hơn mười một giờ, Hà Tư Ca nhìn thấy Phó Cẩm Hành chuẩn bị ra ngoài.



“Yên tâm, anh sẽ đi sớm về sớm.”



Phó Cẩm Hành vừa nói xong, Minh Duệ Viễn đã gân cổ hô lớn: “Chị, chị! Chị nhất định phải đi cùng tôi! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ giết tôi! Tôi không muốn chết...”



“Im miệng!”



Phó Cẩm Hành vừa đeo đồng hồ, vừa lớn tiếng khiển trách: Tôi chỉ nói đem trả cậu, không nói sẽ đảm bảo đủ tay đủ chân! Cậu còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ chặt tay cậu!”



Minh Duệ Viễn run lên, ánh mắt sợ hãi.



Thấy cậu ta hoảng sợ như vậy, Hà Tư Ca không nhìn nổi nữa



Cô quay người đi về phòng ngủ, cầm một cái áo choàng, nói với Phó Cẩm Hành: “Đi thôi, cho dù anh không cho em đi cùng anh, em ở nhà cũng không yên tâm.”



“Không được!” Phó Cẩm Hành không chút nghĩ ngợi cự tuyệt



Đây không phải là đi dạo phố mua đồ ăn, sao có thể đưa cô đi cùng? Nhất là lai lịch của Minh Đạt này còn quá phức tạp



Cho tới bây giờ, hắn vẫn không tra được thân phận và bối cảnh của Minh Đạt, khó tránh được luôn thấp thỏm bất an trong lòng



“Anh yên tâm đi, em sẽ ở trên xe, anh bảo tài xế ở lại với em



Vả lại em biết, anh đã sai thêm người bảo vệ em rồi.”



Hà Tư Ca giục: “Mau đi thôi, qua đó trước, còn có thể kiểm tra địa hình.”



Bến tàu phía nam luôn hỗn loạn.



Sở dĩ Phó Cẩm Hành chọn nơi đó, cũng là vì nó không đủ an toàn.



Không đủ an toàn với mình đồng nghĩa với việc cũng không đủ an toàn với kẻ địch.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom