• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-327

Chương 328: Bến tàu đẫm máu (3)




71978.png
Phó Cẩm Hành hồ lên, đồng thời ẩn vai Minh Duệ Viễn, đề phòng cậu ta nhân cơ hội chạy trốn.



“Bây giờ là hai đầu một, rốt cuộc là ai nắm chắc hơn ai?” Minh Đạt chậm rãi mở miệng hỏi.



“Ông thật để tiện!” Phó Cẩm Hành khẽ mắng một tiếng



Ngay vừa rồi, nhân lúc hai người nói chuyện thì Minh Đạt sai thuộc hạ đánh lén sau lưng



Ông ta bỏ nhiều tiền tìm được một đội lính đánh thuê, ai cũng đều từng trải qua chiến trường thật sự, lưỡi dao liếm máu, chỉ cần có tiền thì chuyện giết người cướp của gì cũng làm hết.



Cho nên, trong mấy phút ngắn ngủi, bọn chúng đã im hơi lặng tiếng giải quyết hết người trên ba chiếc xe, hơn nữa thuận lợi phát hiện Hà Tư Ca một thân một mình trong chiếc3xe thứ hai



“Hết cách rồi, cậu cũng mang theo nhiều người như vậy, nếu như không phải là tôi có chuẩn bị, bây giờ đã đến lượt tôi kêu trời trời không thấu gọi đất đất không thua rồi?” Minh Đạt mỉm cười, chất vấn Phó Cẩm Hành



“Đúng thế, nếu như bản lĩnh không bằng người khác thì đúng là không có gì phải oán trách.” Sau cơn hốt hoảng ngắn ngủi, Phó Cẩm Hành nhanh chóng bình tĩnh lại



Hắn nhìn quốc đàn ông nước ngoài đang giữ Hà Tư Ca đó, trầm giọng dùng tiếng Anh nói: “Đừng làm hại cô ấy, nếu không tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!” “Tôi chỉ nghe ông chủ của tôi.”



Người đàn ông nước ngoài cười vô cùng đắc ý, còn làm ra động tác “tiền” với Minh Đạt cách đó không xa



“Em đừng sợ.”0Phó Cẩm Hành nhìn vào mắt Hà Tư Ca, chậm rãi mở miệng, nói ba chữ.



Cô lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Em và con không sao.”



Khoảnh khắc này, đối với Hà Tư Ca mà nói, người quan trọng nhất là Phó Cẩm Hành, sau đó là đứa bé trong bụng, cuối cùng mới là mình



Cho nên cô nói là em và con không sao để Phó Cẩm Hành yên tâm.



“Nếu đã như vậy, chúng ta cũng đừng vòng vo nữa, có gì thì nói thẳng đi, rốt cuộc ông muốn thế nào?” Phó Cẩm Hành ổn định lại tinh thần, nhìn về phía Minh Đạt.



Hắn rất rõ, thứ bây giờ đối phương muốn thấy nhất chính là mình rối loạn bất lực, thậm chí phạm sai lầm trong cơn hoảng loạn.



Nếu đã biết rõ là như vậy, vậy thì xem xem rốt5cuộc Minh Đạt muốn làm gì! “Rất tốt, tôi thích qua lại với người vừa thẳng thắn vừa thông minh, mọi người đều tiết kiệm được thời gian và sức lực.” Minh Đạt cố ý xòe hai tay ra, vẻ mặt đắc ý



Nói xong, ông ta vẫy tay bảo A Hải đẩy Mai Lan đến bên cạnh Hà Tư Ca



Hai người phụ nữ đứng cạnh nhau, cách rất gần



Sau đó, một tên thuộc hạ của Minh Đạt đưa một khẩu súng lục loại nhỏ đã lên nòng đến.



Minh Đạt hất cằm, vứt cây súng kia xuống trước mặt Phó Cẩm Hành



“Bên trong có một viên đạn, trước mặt cậu có hai người phụ nữ, chỉ cần cậu lựa chọn, tôi sẽ để cậu bình yên vô sự đưa người còn lại đi



Là A hay B, là Ất hay Giáp, quyền lựa chọn ở trong4tay cậu.” Ông ta cười híp mắt nói.



Nghe vậy, Phó Cẩm Hành giận tím mặt: “Chọn cái đầu ông ấy! Tôi không chọn ai hết!” Hình như đã sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy, Minh Đạt khẽ hếch cằm lên, chậm rãi mở miệng: “Nếu cậu không chọn ai thì tôi sẽ chọn giúp cậu



Đến lúc đó, cậu đừng trách tôi chọn không tốt, không hợp với ý cậu.” Dừng một chút, Minh Đạt lại bổ sung: “Ngộ nhỡ tôi lớn tuổi rồi, tay dễ run, lỡ bóp cò hai phát, thậm chí là ba phát tiễn cả nhà cậu lên trời thì làm thế nào? Haiz, thật là phiền não mà!” Ông ta giơ tay cốc đầu, làm ra vẻ vô cùng khó xử



Mà Phó Cẩm Hành thì siết chặt nắm đấm, gân xanh trên cánh tay và mu9bàn tay nổi lên cuồn cuộn, hắn trừng Minh Đạt, mím môi, theo động tác nghiến răng, cằm hơi run lên



“Cho nên, cậu tự quyết định đi.” Minh Đạt giục, bảo Phó Cẩm Hành nhặt khẩu súng trên mặt đất lên



Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng Phó Cẩm Hành cũng thỏa hiệp.



Hắn chậm rãi khom người, nhặt súng lên.



Cảm giác, trọng lượng, không một cái gì là không chứng minh khẩu súng này là súng thật, không phải là đùa.



Phó Cẩm Hành ước lượng mấy cái, lên nòng súng.



Sau đó, hắn không chút do dự nhắm ngay họng súng vào Minh Đạt! “Ha ha, cậu có biết, cho dù cậu giết tôi thật, lúc tôi còn chưa ngã xuống thì ba người các người, còn cả mấy tên thuộc hạ còn sót lại kia đều sẽ bị bắn thành cái sàng không?”



Minh Đạt chế giễu: “Cậu là thương nhân, làm ăn lỗ vốn như vậy, cậu thật sự muốn làm à?”



Ý nói, chính là dùng mạng của ông ta đổi lấy nhiều mạng như vậy thì ông ta cũng lãi rồi.



Mà Phó Cẩm Hành thì không đáng



“Giết ông, ít nhất hả giận.” Vẻ mặt Phó Cẩm Hành như cười như không nói.



Vừa dứt lời, Mai Lan bị A Hải giữ không chút nghĩ ngợi hét lớn: “Cẩm Hành, con đừng có hồ đồ! Con đừng..



ưm ưm...”



Như sợ bà ta nói ra cái gì hưởng đến Phó Cẩm Hành, A Hải vội vàng dùng tay bịt miệng Mai Lan lại, khiến bà ta không thể mở miệng nữa



Ai ngờ Minh Đạt lại vung tay lên: “Không cần ngăn bà ta, cứ để cho bà ta nói.”



Nghe thấy lời ông ta, trong mắt Minh Duệ Tư lóe lên sự khó hiểu



Có điều “hắn” vẫn gật đầu với A Hải, bảo hắn làm theo Minh Đạt.



Minh Đạt nói, A Hải không lập tức làm theo



Nhưng Minh Duệ Tư gật đầu một cái, A Hải lập tức nghe theo.



Vừa có được tự do, Mai Lan lập tức kêu gào: “Mẹ sinh con ra, nuôi nấng con, con là con trai mẹ, con nhất định phải cứu mẹ..



Trên đời chỉ có mẹ là tốt, nếu như con còn một chút lương tâm thì đừng vì người ngoài mà hại chết mẹ ruột con! Vợ có thể lấy vợ khác, nhưng mẹ chỉ có một! Con trai, mau bảo bọn họ thả mẹ ra, mau lên...”



Phản ứng của bà ta làm người ở đây đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi



Dưới tình huống bình thường, ầm ĩ cãi nhau là chuyện thường tình, nhưng công khai bảo con trai giết vợ cứu mẹ, thì quả thực là..



hiểm có khó tìm.



So sánh ra, Hà Tư Ca ở bên cạnh Mai Lan tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều



Đến giờ phút này, cuối cùng Minh Duệ Tư đã hiểu tại sao Minh Đạt lại cố ý bảo A Hải buông tay ra, đừng cản Mai Lan.



Hóa ra ông ta hiểu người phụ nữ này hơn bất cứ ai



Ông ta hiểu người phụ nữ này ích kỷ, giả dối, vô tình vô nghĩa



Cho nên, phản ứng của Mai Lan đã sớm nằm trong dự liệu của ông ta, không lệch đi đâu được



Điều Minh Đạt chính là để Phó Cẩm Hành nhìn xem rốt cuộc mẹ mình vô sỉ thế nào



Đúng như dự đoán, sự thật chính là như vậy



Lời của Mai Lan thành công làm Phó Cẩm Hành biển sắc.



Hắn thất thanh nói: “Mẹ, nếu con không muốn cứu mẹ thì hôm nay cũng sẽ không tới nơi này! Tư Ca đã mang thai rồi, cô ấy là vợ con, là mẹ của con con, sao mẹ có thể nói ra được những lời này!”



Tay cầm súng của hắn hơi run rẩy, giọng Phó Cẩm Hành cũng không bình tĩnh được như trước nữa



Sự tổn thương đến từ người thân mới càng sâu sắc.



“Mẹ mặc kệ! Mẹ không muốn chết ở đây..



mẹ sinh con ra nuôi dưỡng con, ngay cả mạng của con cũng là mẹ cho, con lại muốn vì người phụ nữ khác mà nỡ để mẹ chết à?” Mai Lan gào thét giống như một kẻ điên



Nếu như không phải là A Hải khống chế bà ta, nói không chừng bà ta đã xông đến trước mặt Phó Cẩm Hành rồi.



“Được, mẹ nói đúng, cái mạng này của con là do mẹ cho, vậy bây giờ con trả lại cho mẹ được không?”



Phó Cẩm Hành như bị dồn vào đường cùng, hắn thu tay lại, hướng họng súng vốn nhắm về phía Minh Đạt nhắm ngay vào thái dương mình!



Mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi.



Ngay cả Minh Đạt và Minh Duệ Tư cũng hơi biến sắc, hình như không ngờ cách làm của Phó Cẩm Hành lại kiên quyết, hoàn toàn không để lại đường thương lượng như vậy.



Minh Đạt theo bản năng giơ tay ra, bảo mọi người lui về phía sau một bước



Mà ánh mắt ông ta cũng nhìn chằm chằm vào mặt Phó Cẩm Hành



“Đừng..



Cẩm Hành, đừng...” Hà Tư Ca luôn im lặng cuối cùng cũng kêu lên, cô vùng vẫy, dù sao cũng phải chú ý đến cái thai trong bụng mình, cho nên không dám có hành động quá mạnh mẽ



“Hứa với em, anh tuyệt đối không được làm như vậy! Nếu như anh làm như vậy, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh! Còn cả đời sau, đời sau nữa...”



Cô gào khóc, vừa cử động, đã bị gã đàn ông cao lớn sau lưng dùng sức ẩn lấy



“Bảo anh bắn em, trừ phi anh chết, nếu không tuyệt đối không thể!”



Phó Cẩm Hành nói xong, không chút do dự ẩn cò súng!



“Cẩm Hành!”



“Con trai!”



“Phó Cẩm Hành!”



Mấy người đồng thanh hô lên, Mai Lan và Hà Tư Ca không thể cử động, Minh Duệ Tư cũng không kìm nổi lòng tiến lên phía trước một bước



Không ngờ Phó Cẩm Hành vẫn đứng thẳng tại chỗ, không hề ngã xuống



Vẻ mặt hắn nghi hoặc, hạ cánh tay xuống, giơ súng ra trước mặt kiểm tra cẩn thận



Súng là thật, cò súng là thật, nhưng không có đạn



“Bốp bốp bốp!”



Cùng lúc đó, Minh Đạt thưởng thức cảnh này xong liền vỗ tay, giống như đang vỗ tay cho Phó Cẩm Hành



“Cậu Phó thật là nặng tình, một người là mẹ, một người là vợ, nếu không buông được ai, chọn ai cũng sẽ hối hận, chi bằng nhắm mắt lại, mình chết đi



Dũng khí này thật là khiến tôi kính phục sâu sắc!” Ông ta lắc đầu, vẻ mặt cảm khái.



Trên thực tế, giao một khẩu súng thật có đạn cho Phó Cẩm Hành là hết sức mạo hiểm



Trước lúc đó, Minh Duệ Tư kiên quyết không tán thành cách làm của Minh Đạt.



Cho đến khi “hắn” biết được, trong sáng không hề có đạn.



“Con tưởng ba ngu à? Ba đưa cho cậu ta một khẩu súng, một khi cậu ta thật sự không màng tất cả, mình muốn chết, cũng không quan tâm mẹ và vợ nữa, cho ba một phát súng, há chẳng phải là ngay cả ba cũng bị kéo vào à?”



Minh Đạt đã sớm có chuẩn bị.



Nói xong, ông ta híp mắt lại, trong ánh mắt có chút đắc ý, cũng có chút tàn khốc.



“Điều ba muốn chính là nhìn mẹ con bọn họ rơi vào đường cùng, ba đã đợi cảnh này quá lâu rồi



Con biết tại sao sau khi mèo bắt được chuột mà không lập tức ăn con chuột không? Bởi vì so với thỏa mãn ham muốn ăn uống, thì quan trọng nhất là muốn chơi đùa



Ha ha ha ha!”



Bên tai Minh Duệ Tư như lại vang lên tiếng cười điên cuồng của Minh Đạt



“Hắn” nhìn về phía Phó Cẩm Hành, vẻ mặt phức tạp.



“Cậu đã lãng phí cơ hội tôi cho cậu rồi, cho nên, đừng trách tôi không khách sáo!” Minh Đạt lạnh lùng nói



Vẻ mặt Phó Cẩm Hành rét lạnh, hắn biết, tiếp theo Minh Đạt sẽ chơi thật rồi



Hắn nhanh chóng suy tính trong đầu, rốt cuộc mình phải làm thế nào?




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom