• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-336

Chương 337: Kết cục của từng người




72300.png
Không chỉ như vậy, cậu ta còn nhiều lần tranh đoạt khách hàng, tranh đoạt hạng mục khỏi tay Phó Thị.



“Trợ lý Lạc, cô cảm thấy tôi đang cố ý nhẹ tay à?” Trở lại phòng làm việc, Phó Cẩm Hành cởi áo khoác xuống, nới lỏng cổ áo, thờ ơ hỏi



Lạc Tuyết ngẩn ra, sau đó khẽ mỉm cười: “Anh Phó làm việc đương nhiên có nguyên tắc của mình, mặc dù thời gian tôi làm việc bên cạnh anh không dài, nhưng cũng sẽ không nghi ngờ cấp trên.”



Điểm này thì cô học được từ Tào Cảnh Đồng.



Phó Cẩm Hành cười, bảo cô ra ngoài trước



Hắn tắm, thay quần áo, sau đó đến phòng họp



Các cán bộ cấp cao đều đến cả, tụ tập trong phòng họp



Bọn3họ vốn đang nói chuyện, vừa thấy Phó Cẩm Hành đến, tất cả đều theo bản năng ngậm miệng lại



Trong phòng họp lập tức yên tĩnh lại, bầu không khí trở nên có chút quỷ dị



Phó Cẩm Hành ngồi xuống vị trí thuộc về hắn, dửng dưng nhìn mọi người.



Cuối cùng vẫn có người chủ động làm chim đầu đàn.



Ỷ vào vai về, ông ta không vui chất vấn: “Cái người trợ lý trước đó của cậu, tên họ Tào đó sao lại sao lắc mình một cái liền trở thành kẻ đối nghịch với Phó Thị chúng ta rồi?”



Có người mở miệng, những người khác lập tức phụ họa theo



Có điều, Phó Trí Hán không mở miệng, ông ta dựa vào ghế, nhắm hờ mắt, giống như đang0ngủ gật



Thân phận của ông ta không tầm thường, cho dù có ngủ ở trong phòng họp cũng không ai dám nói gì.



“Một công ty nhỏ mà thôi, đến nỗi để mọi người hoảng sợ à? Nếu nói đến đối nghịch, tôi ngược lại muốn hỏi mọi người, trong hơn một năm vừa qua, Minh Thị cướp bao nhiêu hạng mục quan trọng của chúng ta, tại sao không có ai đến trước mặt tôi chủ động nói một câu?”



Phó Cẩm Hành đan hai tay vào nhau, đặt trên bàn họp, vẻ mặt như cười như không nhìn mọi người



Quả nhiên, hắn vừa chủ động nhắc tới Tập đoàn Minh Thị, những người đó lập tức thay đổi vẻ mặt.



Đây là một cục xương khó gặm, ai cũng lo5rằng mình không đủ cứng, không ăn được thịt ngược lại còn rụng răng



Cho nên mới không ai dám nói, sợ Phó Cẩm Hành giao chuyện này cho mình



Bây giờ thấy hắn nói trước, người mở miệng đầu tiên vô cùng mất tự nhiên



“Nếu như tôi nhớ không lầm, ngay tháng trước, Minh Thị lấy được một phần phê duyệt miếng đất mới



Miếng đất đó tôi giao cho ông rồi, ông lại giao cho con trai ông, kết quả xin phê duyệt miếng đất này mất hai năm rưỡi, cuối cùng chỉ đành để nó tuột khỏi tay, đúng không?”



Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười có thêm sự châm biếm



Những người khác vừa nghe thấy thế cũng cười bỡn cợt.



Miếng đất kia không hẳn là4quan trọng như vậy, chỉ có điều mình không có bản lĩnh, chỉ có thể chuyển nhượng, cuối cùng lại bị người khác chiếm mất



Tin tức này truyền ra ngoài, ít nhiều gì, cũng coi là một trò cười của Phó Thị.



Càng đừng nói là bây giờ có quá nhiều người đang đợi xem chuyện cười



Người đàn ông kia vô cùng lúng túng, đáy mắt lướt qua sự căm hận.



“Cậu nói cái gì thế? Không lấy được phê duyệt, chẳng lẽ trách tôi à? Bây giờ khởi xướng phản đối mục nát để cao liêm khiết, ngay cả tặng một món quà cũng không tăng nổi, ai biết đám người kia làm thế nào mà được, nói không chừng dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì, sớm muộn cũng thất9bại thôi!” Ông ta căm giận bất bình nói, còn gõ tay lên bàn, ra vẻ nhấn mạnh.



“Đương nhiên không trách ông.” Ý cười trên môi Phó Cẩm Hành càng sâu hơn, giọng nói cũng không có bất cứ vẻ ác liệt nào.



Người đàn ông bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy còn không phải trách à...” Ông ta vốn tưởng là Phó Cẩm Hành nhắc tới chuyện này ngay trước mọi người là muốn tính sổ với mình



Không ngờ, mình vừa cứng lên là đối phương đã sợ hãi.



Cho nên ông ta càng thêm dương dương tự đắc



“Đúng là không nên trách ông, nhưng phải trách người có trách nhiệm liên quan, cũng chính là con trai ông



Ngoài ra, đã không chỉ một lần có người nhắc đến vấn đề sổ sách với tôi, vừa vặn hôm nay họp, tôi tuyên bố ngay hôm nay sẽ hủy bỏ tất cả chức vụ của anh ta trong tập đoàn, sau này sẽ có người tiếp nhận quyền này.” Phó Cẩm Hành thu lại ý cười, đôi mắt giống như chim ưng, vẻ mặt có chút tàn bạo



Mọi người rối rít ngồi thẳng lên, đều thấp giọng ho, không dám nói thêm gì nữa.



“Chuyện Tào Cảnh Đồng, tôi tự có chừng mực, có một số người nói tôi dung túng bao che, chính là chuyện vô căn cứ! Đúng là cậu ta từng làm trợ lý bên cạnh tôi mấy năm, nhưng tính tối thể nào, chắc các vị đang ngồi đây đều rõ, tối vẫn chưa đến nỗi dùng thế lực bắt ép người.” Phó Cẩm Hành cười lạnh, đưa mắt chậm rãi quét qua mặt mọi người, quan sát vẻ mặt từng người



Lúc hắn nhìn đến Phó Trí Hán, phát hiện đối phương lại đang ngủ gà ngủ gật, trợ lý đứng ở bên cạnh khó xử, muốn gọi ông ta dậy, nhưng lại không dám.



Sức khỏe Phó Trí Hán thật sự không được coi là quá tốt, cho nên lúc ra ngoài nhất định sẽ dẫn theo một trợ lý, kiếm tài xế, phụ trách chăm sóc ông ta



“Tiểu Lưu, chú ba ngủ rồi, cậu gọi chú ấy dậy, cùng chú ấy đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Phó Cẩm Hành nói một tiếng, trợ lý vội vàng gật đầu, khẽ gọi Phó Trí Hán.



“Ai nói tôi ngủ?”



Phó Trí Hán đột nhiên tỉnh lại, trong đôi mắt hơi đục kia lóe lên ánh sáng, quả nhiên không giống như dáng vẻ ngủ say.



Vừa nghe thấy ông ta lên tiếng, không ít người đều không tự chủ được mà căng thẳng



Từ lúc Phó Cẩm Hành khỏi bệnh xuất viện, mặc dù ông ta không thường xuyên xuất hiện ở công ty, nhưng uy lực vẫn còn đó



Những lão già coi là từng trải này có lẽ không vui vẻ với Phó Cẩm Hành, nhưng tuyệt đối không dám có bất cứ hành động càn rỡ nào trước mặt Phó Trí Hán



“Người không có bản lĩnh nên cút về nhà đi, công ty không nuôi cậu ta, ba mẹ cậu ta cũng sẽ nuôi cậu ta, dù sao cũng không chết đói!”



Phó Trí Hán ung dung nói



Ông ta giải quyết dứt khoát, không ai dám nói gì.



Sau khi tan họp, Phó Trí Hán không rời đi ngay.



Chẳng mấy chốc, trong phòng họp chỉ còn lại ông ta và Phó Cẩm Hành, còn cả trợ lý của hai người nữa



“Sức khỏe chú không tốt, nên nghỉ ngơi ở nhà nhiều hơn



Trợ lý Lạc, sau này cuộc họp tương tự có thể không cần làm phiền chú ba nữa.” Phó Cẩm Hành nói với Lạc Tuyết ở bên cạnh.



“Vâng, anh Phó.”



Lạc Tuyết lập tức đáp một tiếng



Phó Trí Hán thì cười lạnh: “Nhóc con, qua cầu rút ván, cậu chơi thuận tay nhỉ!” Phó Cẩm Hành cũng không giải thích, chỉ bình tĩnh nói: “Bây giờ mẹ cháu đã như vậy rồi, coi như là bài học, chú nên chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn mới đúng.” Hắn không nhắc đến Mai Lan còn tốt, vừa nhắc tới Mai Lan, Phó Trí Hán càng tức giận hơn



Ông ta phất tay, bảo Lạc Tuyết và Tiểu Lưu rời đi trước.



“Lúc đó bà ấy cũng là vì tốt cho cháu! Cháu tưởng bà ấy muốn hại cháu à? Ngay cả bác sĩ cũng nói, nếu như không phải là phẫu thuật kịp thời, cháu tưởng bây giờ cháu còn có thể ngồi ngay ngắn ở đây mà cãi lại chú hả?”



Phó Trí Hán chất vấn



Hồi đó, sau khi kết thúc phẫu thuật, Phó Cẩm Hành vừa tỉnh lại đã biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tìm Hà Tư Ca rồi



Qua mười mấy tiếng, cho dù có sai thợ lặn xuống nước tìm, chắc chắn cũng sẽ không có kết quả gì



Càng huống hồ, bên Minh Duệ Tư đã truyền tin tức đến, Minh Duệ Viễn lên một chiếc du thuyền đợi sẵn ở giữa sông, đã rời khỏi Trung Hải



Cho nên, Phó Cẩm Hành tính hết món nợ này lên đầu Mai Lan



“Chú biết, nếu không phải do bà ấy, cháu cũng sẽ không mất vợ mất con.” Thấy mãi mà hắn không nói gì, Phó Trí Hán thở dài một tiếng



Ông ta biết người đàn bà này thật sự không an phận chút nào, từ lúc trẻ đến giờ, bà ta vĩnh viễn không cam lòng kém người khác



“Có điều bà ấy đã như vậy rồi, cháu còn muốn thế nào nữa?” Phó Trí Hán buồn rầu.



Sau khi Phó Cẩm Hành xuất viện, chưa đến một tháng, vào một buổi sáng, người giúp việc phát hiện Mai Lan đột nhiên trúng gió, vội vàng đưa bà ta đến bệnh viện cấp cứu



Mai Lan vừa qua sáu mươi tuổi, lần trúng gió này lại rất nặng



Mặc dù giữ được mạng, nhưng Mai Lan bị liệt nửa người, cuối cùng lại nằm liệt giường không dậy nổi, thậm chí mồm miệng cũng cứng đờ, cả ngày không thể cách xa người khác



Để chăm sóc bà ta, Phó Cẩm Hành sắp xếp mấy người giúp việc, cùng Mai Lan đến một căn biệt thự ở ngoại ô, hoàn toàn lánh xa tầm mắt công chúng.



Xem ý hắn, dường như không muốn quan tâm đến sống chết của Mai Lan nữa.



“Chú có ý gì?”



Phó Cẩm Hành hỏi ngược lại



“Ha, đừng tưởng là chú không biết, trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, cháu chân trước xuất viện, chân sau bà ấy đã ngã xuống



Nói đi nói lại, bà ấy rơi vào kết cục như vậy còn tốt hơn so với lại bị Minh Đạt bắt đi



Nếu như chú là Minh Đạt, cũng sẽ không dán mắt vào một người phụ nữ chỉ còn chút hơi tàn như vậy nữa.”



Nghe giọng Phó Trí Hán, hình như đã sớm đoán được, Phó Cẩm Hành đang dùng cách cực đoan để giải quyết thù hận giữa Mai Lan và Minh Đạt.



“Tùy chú nói thế nào cũng được



Bà ấy và ba cháu đã làm xong thủ tục ly hôn rồi, nếu như chú muốn...” Không đợi Phó Cẩm Hành nói xong, Phó Trí Hán đã ngắt lời hắn: “Chú không muốn cái gì hết



Ở trong lòng chú, mẹ con hai người không liên quan gì đến chú, chú là người nhà họ Phó, Phó Thị cũng có một phần của chú, cho nên chú mới tiếp tục ở lại nơi này.” Nhìn dáng vẻ ông ta căn bản là không muốn nhận cha con với Phó Cẩm Hành



Điểm này không hẹn mà hợp với ý Phó Cẩm Hành.



Hắn cũng không muốn thừa nhận có người cha ruột như Phó Trí Hán.



Trở lại phòng làm việc, Phó Cẩm Hành vẫn chưa ngồi nóng chỗ đã nhận được điện thoại của Đới Lập Bân.



“Chú Đới, có phải Đại viện nhà họ Hà xảy ra chuyện gì không?” Phó Cẩm Hành có chút căng thẳng.



Từ ngày giao Đại viện nhà họ Hà cho Đới Lập Bân lo liệu, việc làm ăn không tệ, nơi này dần dần nổi tiếng, trở thành một thương hiệu nhà hàng tư nhân



Trong chuyện này đương nhiên có quá nửa là công lao của Đới Lập Bân



“Không phải



Chú muốn qua thăm cháu, chú đã ở dưới công ty rồi.”



Ý đồ của Đới Lập Bân rất rõ ràng, chính là muốn gặp mặt nói chuyện với Phó Cẩm Hành.



Lạc Tuyết nhanh chóng xuống tầng đón ông ấy lên



“Chú Đới, sau này có chuyện gì thì chú cứ gọi điện thoại, cháu qua gặp chú là được rồi.” Phó Cẩm Hành nhiệt tình nói



“Cẩm Hành à, vẫn chưa có tin tức của Tư Ca sao?” Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Đới Lập Bân lại tràn đầy hy vọng hỏi



Mấy tháng nay, ông cũng ăn ngủ không yên, cứ nghĩ đến chuyện Hà Tư Ca không rõ tung tích, không biết sống chết thế nào, ông lại tiều tụy đi trông thấy



“Vẫn chưa có ạ.” Phó Cẩm Hành không nhắc đến tin tức Hà Tư Ca đã sinh, đối với ai cũng tạm thời giữ bí mật.



“Haiz, đúng là ý trời



Cẩm Hành, cha vợ cháu sắp không trụ được nữa rồi, hôm nay chú đến chính là để nói cho cháu biết chuyện này.” Đới Lập Bân ngồi xuống, nói ra một tin tức không lớn không nhỏ.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom