• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (4 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-338

Chương 339: Làm người xấu một lần




72302.png
cậu nói đi! Rốt cuộc Tư Ca đang ở đâu..



có phải là cậu..



cậu hại nó rồi không.”



Thấy Phó Cẩm Hành cũng không mở miệng, Hà Nguyễn Chính sốt ruột



Ông ta gân cổ gầm lên một tiếng



Kết quả vẫn chưa nói hết một câu, Hà Nguyên Chính đã phun ra, trên cái chăn trắng như tuyết đầy vết máu lấm tấm.



Người chăm sóc đứng ở bên cạnh vội vàng đi đến vỗ nhẹ lưng ông ta, giúp Hà Nguyên Chính nhuận khí, lại thuận tay cầm khăn lông lên lau vết máu ở khóe miệng ông ta.



Nhìn động tác kia rất thuần thục, chắc không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện này.



Hình ảnh trước mắt làm Phó Cẩm Hành có chút kinh ngạc.



Mặc dù hắn đã biết được từ chỗ Đới Lập Bân rằng tình hình của Hà Nguyên Chính không ổn, thậm chí có lẽ là mấy ngày gần3đây sẽ xảy ra chuyện, nhưng chính mắt nhìn thấy, hắn vẫn không khỏi kinh hãi



“Ông ta như vậy bao lâu rồi?” Phó Cẩm Hành trầm giọng hỏi



“Gần nửa năm rồi.” Người chăm sóc nhìn Hà Nguyên Chính một cái, hạ thấp giọng: “Là ông ấy không cho nói, chúng tôi cũng chỉ đành thuận theo nguyện vọng của ông ấy.” Ý là không chuyện liên quan đến bọn họ, mong Phó Cẩm Hành đừng giận cá chém thớt lên người ngoài



Phó Cẩm Hành gật đầu: “Anh ra ngoài trước đi.” Người chăm sóc đặt đổ xuống, lập tức rời đi.



Đến lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Phó Cẩm Hành nhìn thấy trên bàn có cốc, liền tự tay rót nửa cốc nước, đặt ở trước mặt Hà Nguyễn Chính



Sau khi nôn ra máu, Hà Nguyên Chính rất muốn uống một ngụm nước, nhưng ông0ta cố hết sức giơ tay ra, run lẩy bẩy muốn cầm cốc, cố gắng nửa ngày vẫn không làm được.



Thấy vậy, Phó Cẩm Hành cũng không một lời chế giễu, dứt khoát đặt cốc nước đến bên miệng ông ta, để Hà Nguyên Chính uống nước



Uống nước xong, Hà Nguyên Chính dễ chịu hơn hẳn



Ông ta lại ngã xuống gối, thở hổn hển, giống như một cái ống bể cũ nát.



Nằm ở đây hơn một năm, Hà Nguyên Chính từ không muốn chấp nhận sự thật lúc ban đầu dần dần tê dại, rồi đến lúc biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, đối với ông ta mà nói, mỗi ngày đều là giày vò.



“Nói đi, rốt cuộc cậu làm gì con gái tôi rồi?” Hà Nguyên Chính nuốt mùi máu tanh trong miệng xuống, lạnh lùng hỏi.



Mặc dù ông ta không thể đi ra ngoài, cả ngày đều ở5trong viện điều dưỡng, nhưng đối với chuyện bên ngoài, ít nhiều vẫn biết một chút



Hai tháng sau khi Hà Tư Ca mất tích, Hà Nguyễn Chính mới lấy được tin tức từ những bệnh nhân khác.



Nhưng người khác cũng không biết nhiều, về cơ bản đều là suy đoán



Có người nói Phó Cẩm Hành lăng nhăng với người phụ nữ khác, Hà Tư Ca tức giận bỏ đi.



Còn có người nói, cô quen người đàn ông khác ở bên ngoài, bỏ nhà theo trai rồi



Có người còn nói như thật, nói sau khi phát hiện mình bị cắm sừng, Phó Cẩm Hành tìm người giết chết đói gian phu dâm phụ, còn xử lý sạch sẽ thi thể bọn họ, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện



Những tin nhảm này, đương nhiên cũng truyền đến tại Hà Nguyên Chính



Cũng vào khoảng thời gian đó, ông ta biết mình không4sống được bao lâu nữa



“Tư Ca không sao, ông không cần lo lắng.”



Phó Cẩm Hành dừng tay xoay nhẫn cưới lại, nắm lấy thành giường, bình tĩnh trả lời.



“Cậu nói dối!”



Hà Nguyên Chính chửi bới, sắc mặt lại đỏ lên.



Ngực ông ta phập phồng lên xuống, tâm trạng thay đổi cực lớn.



Mà sự thay đổi này đối với ông ta bây giờ mà nói, là rất khó chịu.



Tin hay không thì tùy ông.” Phó Cẩm Hành cũng không muốn giải thích nhiều, vô cùng bình tĩnh



Quan sát hắn mấy lần, Hà Nguyên Chính đột nhiên cười



“Ha, cậu nói không sao, vậy tôi tin rồi.”



Hình như ông ta nghĩ đến cái gì, lập tức thay đổi suy nghĩ.



“Vậy mới phải chứ.” Phó Cẩm Hành khẽ gật đầu, trong giọng nói có chút tán thành.



“Tôi sắp chết rồi, cậu cứ cho tôi một lời dứt khoát đi! Ngay mấy hôm trước, cái9cậu họ Tưởng đó đã đến thăm tôi, cậu ta nói một đống lời linh tinh, tôi chế cậu ta lải nhải, đuổi cậu ta đi rồi!”



Hà Nguyên Chính dồn sức nói một hơi



“Ồ? Tưởng Thành Hủ đã đến rồi à?”



Phó Cẩm Hành có chút kinh ngạc.



“Nếu không thì sao, cậu tưởng là tại sao tôi phải gặp cậu, là tôi muốn gặp cậu..



khụ khụ khụ..” Trên mặt Hà Nguyên Chính lại mơ hồ lộ ra chút ngạo mạn, y như trước đây.



Ông ta biết, Đới Lập Bân là người mềm lòng, nhất định sẽ đi thông báo với Phó Cẩm Hành



“Tôi đã đứng ở đây rồi, có lời gì ông cứ nói thẳng đi.”



Phó Cẩm Hành lười vòng vo với ông ta, thật ra hắn cũng đoán được, là Hà Nguyên Chính nhờ Đới Lập Bân đến chuyển lời cho mình



Chỉ có điều, hắn không ngờ Tưởng Thành Hủ lại từng im hơi lặng tiếng đến nơi này.



“Cậu ta nói, trước khi chết, Mạnh Sưởng đặc biệt gọi Tư Ca đến, ngay cả cậu ta và vợ cậu ta cũng không biết nói cái gì



Cậu ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, vì vậy chạy tới hỏi tôi xem tôi có thể biết cái gì không.” Hà Nguyên Chính giống như hồi quang phản chiếu, lúc nói chuyện nói liền một mạch, gần như không hề dừng lại.



“Tôi căn bản không biết chuyện này, còn Mạnh Tưởng, tôi chỉ biết bọn họ là anh em họ, là người cùng chi, chỉ là không có qua lại gì



Sau khi Tiểu Nhị chết, tôi và bọn họ càng thêm xa lạ, căn bản không liên lạc.”



Ông ta như có điều suy nghĩ nói



Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Hà Nguyễn Chính luôn cảm thấy, trong đầu như có một sợi dây mỏng buộc những người này, những quan hệ này lại với nhau



Nhưng ông ta luôn không bắt được sợi dây này, không có cách nào kéo tơ bóc kén.



“.”



Phó Cẩm Hành không quan tâm, thuận miệng đáp một tiếng



Hà Nguyên Chính có chút tức giận: “Cậu là chồng của Tư Ca, chẳng lẽ cậu cũng không biết à?”



Ông ta nghĩ, Phó Cẩm Hành nhất định biết, chỉ là không nói mà thôi



“Tôi biết, nhưng tôi không muốn nói.” Quả nhiên, Phó Cẩm Hành chậm rãi nói.



Bây giờ Hà Tư Ca không có ở đây, hắn cũng không muốn nể mặt Hà Nguyên Chính chút nào cả.



Đừng nói ông ta không phải là cha vợ thật của mình, cho dù phải, Phó Cẩm Hành cũng có thể thoải mái đối xử với một người đàn ông không xứng là cha như vậy.



“Cậu!”



Hà Nguyên Chính tức giận nghiến răng nghiến lợi.



Phó Cẩm Hành lại hỏi: “Ông thành như thế này rồi, có cần tôi đi thông báo cho Phùng Thiên Nhu không? Ông còn thương cô ta hơn cả con gái ruột của mình, cho dù cô ta phụng dưỡng chăm sóc ông trước lúc lâm chung, để tang ông, cũng là chuyện nên làm.”



Vừa nghe thấy cái tên này, Hà Nguyên Chính lập tức ảo não



Ông ta ở viện điều dưỡng, không phải là ngồi tù, đương nhiên có thể có quyền liên lạc với bên ngoài.



Cho nên, thật ra Hà Nguyên Chính từng lén tìm Phùng Thiên Nhu đã ra nước ngoài định cư, hy vọng gặp cô ta một lần



Hai người mặc dù không phải là cha con ruột, nhưng suy cho cùng cũng sống với nhau hơn mười năm, dù sao cũng có tình cảm



Kết quả, Phùng Thiên Nhu chỉ nghe điện thoại một lần rồi không để ý đến Hà Nguyên Chính nữa.



“Đừng nhắc đến nó!” Khóe miệng Hà Nguyên Chính giật giật, vẻ mặt hối hận



Vì một kẻ vô ơn như vậy mà thậm chí ông ta đưa Hà Tư Ca còn chưa lên cấp hai ra nước ngoài, chỉ vì lấy lòng người phụ nữ để tiện Đỗ Uyển Thu! “Đáng tiếc, Tư Ca không có ở đấy, nếu không, cô ấy nhất định sẽ tới thăm ông, tiễn ông một đoạn đường cuối cùng.”



Vẻ mặt Phó Cẩm Hành như cười như không nói.



Lời này chủ yếu đánh vào mặt tư tưởng.



Quả nhiên, nghe được câu này, Hà Nguyên Chính không nhịn được dâng trào nước mắt, hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt.



“Tư Ca..



Tư Ca hận tôi...”



Ông ta ngắc ngứ lẩm bẩm



“Đúng, đương nhiên cô ấy hận ông.”



Ý cười trên môi Phó Cẩm Hành càng sâu hơn: “Một cô bé mới mười hai tuổi, bị người nhà vứt bỏ, ném ra nước ngoài, ông có biết cô ấy khổ sở thể nào không? Ông tưởng là chỉ cần ông đưa tiền, tìm người giúp việc chăm sóc cô ấy là cô ấy có thể sống tốt à? Không có cha mẹ, ngay cả người giúp việc cũng có thể tùy ý bắt nạt cô ấy, chỉ lấy tiền, không làm việc!” Mặc dù Hà Tư Ca luôn kiếm cớ nói quên, mất trí nhớ về những ngày tháng u ám đó, nhưng Phó Cẩm Hành biết chỉ là cô không muốn nhắc tới thôi.



“Là tôi có lỗi với mẹ con bọn họ..



là tôi.” Đối mặt với chất vấn của Phó Cẩm Hành, Hà Nguyên Chính càng áy náy hơn, trong đôi mắt đục ngầu của ông ta toàn là nước mắt



Đợi ông ta lảm nhảm đủ rồi, Phó Cẩm Hành mới tiếp tục dửng dưng nói tiếp: “Có một việc chắc là ông vẫn chưa biết, có câu mình dâm ô người phụ nữ khác, vợ hoặc chị em gái của mình thế nào cũng bị người dâm ô lại, ông cũng có báo ứng của ông.”



Hắn vừa dứt lời, Hà Nguyên Chính hoàn toàn ngẩn ra.



Trên mặt ông ta vẫn còn nước mắt và nước mũi, nhưng ánh mắt thì ngơ ngẩn, nhìn khá buồn cười



So sánh ra, sở dĩ Phó Cẩm Hành chọn nói ra bí mật này là vì đã trải qua sự đấu tranh nội tâm



Vốn dĩ, hắn không muốn nói



Câu chuyện này có liên quan đến Mạnh Nhị, Đới Lập Bân, Hà Nguyên Chính, vợ chồng Mạnh Cường, có liên quan đến Hà Tư Ca cùng với Mạnh Gia Nhàn, hắn là chồng của Hà Tư Ca, vốn không nên trở thành người tiết lộ bí mật



Nhưng Hà Tư Ca không có ở đây, Phó Cẩm Hành không muốn bỏ qua cho Hà Nguyên Chính



Cứ nghĩ đến những đau đớn khổ sở cô đã từng chịu, hắn lại không rộng lượng, tha thứ, khoan dung nổi!



“Cậu..



cậu có ý gì?” Cuối cùng Hà Nguyên Chính đã phản ứng lại, kinh hãi nhìn hắn.



“Ông còn không hiểu à? Ông căn bản không có con gái ruột, đứa bé mà Mạnh Nhị sinh ra không phải là con của ông, mà là con của Đới Lập Bân, người đầu bếp bị ông khinh thường cả đời đó!” Ánh mắt Phó Cẩm Hành đầy vẻ châm chọc, hắn thưởng thức vẻ mặt của Hà Nguyên Chính, không muốn bỏ sót chút nào



“Không, không thể nào..



Tiểu Nhị là tiểu thư khuê các, bà ấy sẽ không làm loại chuyện như vậy...”



Hiển nhiên Hà Nguyên Chính không muốn chấp nhận sự thật này



Còn quan hệ của Hà Tư Ca và Mạnh Gia Nhàn, Phó Cẩm Hành không muốn nói nữa



Huống hồ, hai người bọn họ đều không phải là con gái của Hà Nguyên Chính, không cần phải kéo vào



Hắn quyết định khiến Hà Nguyên Chính ngay cả chết cũng phải làm một con quỷ hồ đồ



Mặc dù vẫn chưa chứng thực đứa bé kia chính là con của Đới Lập Bân, có điều Phó Cẩm Hành cứ muốn nói với Hà Nguyễn Chính như vậy, khiến ông ta tin.



“Tại sao lại không? Một người vợ làm ra hành động trả thù đối với người chồng làm mình vô cùng thất vọng là chuyện rất bình thường



Hà Nguyên Chính, loại đàn ông ích kỷ, chỉ tính toán cho mình giống như ông, ông cảm thấy lúc còn trẻ mình có thể ra ngoài phong lưu sung sướng, đợi già rồi, đợi không chơi được nữa rồi thì quay về nhà, để vợ mình tiếp tục làm trâu làm ngựa cho ông, để con ông tiếp tục hiếu thuận với ông, có đúng không?” Phó Cẩm Hành hừ một tiếng, lạnh lùng chất vấn.



Rất nhiều người con, cho dù chưa bao giờ được cha mẹ chăm sóc, cuối cùng vẫn phải đội cái mũ “không thể không hiểu thuận”, tiếp tục chấp nhận bọn họ



Hà Tư Ca cũng không phải ngoại lệ, cứ nghĩ đến chuyện sinh mạng của mình là do ông ta cho, cô sẽ rất khó mặc kệ Hà Nguyên Chính, không quan tâm đến sống chết của ông ta



Chính vì nhìn rõ điểm này, cho nên, Phó Cẩm Hành mới muốn làm người xấu một lần.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom