• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (3 Viewers)

  • Gặp Đúng Lúc Yêu Đúng Người-358

Chương 359: Một kích trúng ngay




73364.png
“Bên trong không có ai.” Người đồng nghiệp nam nhanh chóng quay trở lại



“Cảm ơn mọi người.” Mạnh Tri Ngư cảm kích nói



Trừ việc đó ra, cô không biết mình còn có thể làm gì nữa.



Tiểu Hào rõ ràng đã hẹn gặp cô ở đây, địa chỉ chính xác, vừa nãy hắn cũng đã xuất hiện, vì sao lại biến mất? Chẳng lẽ, hắn cũng gặp phải tình huống bất ngờ nào đó? Mạnh Tri Ngư càng nghĩ càng sợ hãi



Cô cảm thấy mình phải lập tức rời khỏi nơi đây



Bây giờ cô chỉ quen hai người, Minh Duệ Viễn và Tiểu Hào, mặc dù biết động cơ của bọn họ không đơn thuần, nhưng so sánh ra thì vẫn tốt hơn người xa lạ.



Nghĩ tới đây, Mạnh Tri Ngư liền cất bước rời đi.



Cô đi về phía cửa quán cà phê, dùng sức đẩy cửa



Cùng lúc đó, một chiếc3xe lao như tên bắn từ đầu đường tới, phanh gấp trước quán cà phê



Mặc dù còn cách một khoảng nhất định, nhưng Mạnh Tri Ngư vẫn bị giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước.



“Kit...ttt...”



Tiếng phanh xe chói tai, ngay cả những người ngồi trong quán cà phê cũng nghe thấy rõ ràng.



Thời gian eo hẹp, Phó Cẩm Hành đích thân lái xe đến đấy, hắn cũng không khóa xe, lập tức mở cửa bước xuống.



Dù sao biển số xe vẫn còn đó, phóng tầm mắt nhìn khắp Trung Hải, chỉ sợ cũng không có ai dám có ý gì.



Người đàn ông này..



Cách một cánh cửa kính, Mạnh Tri Ngư đã nhìn thấy mặt hắn



Cô nhớ rất rõ ràng, cô đã từng thấy hắn trên ti vi.



Nói ra cũng lạ, chỉ nhìn thấy mặt một lần, vậy mà cô vẫn nhớ mãi không quên được.



Phó Cẩm0Hành đã nhận ra sự khác thường, ngẩng đầu lên nhìn qua đây.



Chỉ một ánh mắt này khiến hắn kinh hãi như bị sét đánh!



“Tu Ca?!”



Mặc dù trên đường tới đây, trong lòng Phó Cẩm Hành đã có đủ loại suy đoán, nhưng vì đã thất vọng quá nhiều lần, lần này hắn cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.



Không thể ngờ được, cô lại ở đây thật!



“Tu Ca!”



Phó Cẩm Hành lập tức kích động, quên mất ở giữa hai người còn có một cánh cửa, vô thức xông về phía trước, va thẳng vào tấm kính.



Phản ứng của hắn khiến Mạnh Tri Ngư sợ hãi, cô vốn dĩ bị Minh Duệ Viễn khống chế nên bình thường không có cơ hội ra ngoài, hôm nay nhìn thấy một người đàn ông phấn khích xông về phía mình, theo bản năng muốn né tránh.



“Anh làm gì thế? Đừng tới5đây!”



Mạnh Tri Ngư hốt hoảng lùi lại hai bước, chân trái va vào một cái ghế để gần cửa, đau đến nỗi cô lập tức cau mày.



“Tu Ca?”



Phản ứng này...



Phó Cẩm Hành cũng vô thức cau mày, hắn cảm thấy dáng vẻ cổ bây giờ quả thực giống năm đó như đúc! Nhân lúc hắn còn đang ngẩn người, Mạnh Tri Ngư cúi thấp đầu, định tránh sang bên cạnh để chạy đi



Cô nghĩ, chuyện duy nhất bây giờ mình có thể làm, chính là nhanh chóng tìm ra Tiểu Hào, còn phải nghĩ cách cứu Minh Duệ Viễn ra! Cho dù bọn họ đã từng làm gì với mình, nhưng muốn làm rõ toàn bộ chân tướng, đều phải dựa vào hai người đàn ông này



“Đứng lại!” Thấy cô muốn bỏ đi, Phó Cẩm Hành lập tức chặn đường.



Quán cà phê chỉ có một cửa chính, hắn chặn ngay4ở cửa, Mạnh Tri Ngư không còn đường nào để đi.



“Thả tôi ra!”



Thấy người đàn ông này nắm lấy cổ tay mình, Mạnh Tri Ngự tức giận hỏi: “Anh đang làm cái gì thế? Tôi không quen biết anh!”



Quả nhiên!



Phó Cẩm Hành híp mắt lại, đầu óc suy nghĩ cực nhanh



Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng, lập tức hỏi: “Có phải em đã từng bị thương ở đầu không?” Mạnh Tri Ngư ngây người ra, lẩm bẩm nói: “Làm sao anh biết?”



Nhìn phản ứng của cô, Phó Cẩm Hành hiểu ngay, mình đã đoán đúng.



“Con ở đâu rồi? Là con gái, anh biết rõ mà!” Hắn mừng như điên, không chút nghĩ ngợi hỏi ngay



Mạnh Tri Ngư càng thêm nghi ngờ



Cùng lúc đó, trong lòng cô cũng đầy hoang mang..



Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Vì sao hắn biết mình bị thương ở đầu, còn biết9mình sinh ra một đứa con gái? Hẳn là địch hay là bạn, có mục đích gì? Nhất thời cô không nghĩ ra được đầu mối nào cả, chỉ có thể cắn chặt môi, không nói một lời



Thấy thế, Phó Cẩm Hành đành phải kìm nén sự mong chờ trong lòng mình, trầm giọng nói: “Minh Duệ Viễn ở đâu? Cậu ta không ở cùng với em sao?” Vừa dứt lời, chiếc điện thoại trong túi áo khoác lại vang lên



Vào lúc như thế này, Phó Cẩm Hành hoàn toàn không muốn để ý tới.



Nhưng chuông điện thoại vang lên liên tục, hắn đành phải lấy điện thoại ra, ấn nút trả lời: “Có chuyện gì?”



“Anh Phó, chúng tôi nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, nói Minh Duệ Viễn đã bị cảnh sát bắt, bây giờ đang ở đồn công an!”



Phó Cẩm Hành không để ý, hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi thẳng vào vấn đề: “Minh Duệ Viễn phạm tội gì, em có biết không?” Mạnh Tri Ngư giật mình, chỉ có thể nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết, tôi chỉ biết cậu ta đang ở đồn công an.” Cô giơ tay chỉ về phía đối diện



Phó Cẩm Hành nhìn theo tay cô.



“Tôi biết rồi, tôi đang ở đây



Mọi người không cần tới đây, trước tiên cứ tra xem người gọi điện thoại tới là ai, tôi nghi ngờ đó chính là Lý Hào.”



Hắn trầm giọng dặn dò



“Lý Hào?”



Mạnh Tri Ngư nghi ngờ nhìn về phía Phó Cẩm Hành, nếu cô không hiểu sai thì đó hẳn là tên đầy đủ của Tiểu Hào.



“Có người nói cho anh biết em ở nơi này, vậy nên anh mới tìm đến đây.”



Hắn chỉ nói một câu rồi kéo tay cô bước nhanh ra khỏi quán cà phê



Hai người vội vàng xuyên qua đường quốc lộ, đi thẳng đến đồn công an



Thấy cảnh đó, người đàn ông đứng ở chỗ tối khẽ mỉm cười



Xác định Phó Cẩm Hành đã nắm được tung tích của Minh Duệ Viễn, Tiểu Hào nhanh chóng rời đi, hắn lập tức trở về chỗ ở của Minh Duệ Viễn, trả tiền công cho hai người giúp việc.



“Nhận tiền rồi rời đi, cho dù người khác hỏi gì, các người cứ nói không biết là được.” Tiểu Hào vô cùng hào phóng cho bọn họ gấp đôi tiền lương, vì vậy, hai người phụ nữ liền thu xếp đồ đạc đi ngay, không nói bất cứ lời thừa thãi nào



Bọn họ đi rồi, Tiểu Hào bể Tỉnh Tỉnh đang nằm trong nổi lên, quấn con bé lại thật kín.



Tỉnh Tỉnh vốn đang ngủ say sưa đột nhiên mở mắt ra, ọ ọe vài tiếng trong miệng, nhưng vì con bé không cảm thấy Tiểu Hào lạ lẫm, nên nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng hắn, không khóc lớn.



“Thật là ngoan



Bé cưng, ta chỉ dùng con để đổi lấy một khoản tiền, chỉ cần cho con vui vẻ chi tiền, ta tuyệt đối sẽ không làm hại đến con.” Tiểu Hào đội mũ cho Tỉnh Tỉnh, thấp giọng nói.



Đứa trẻ nghe lời như vậy, ai cũng đều thích cả



Bảo Tiểu Hào ra tay với một đứa nhỏ, hắn thật sự cũng không làm được



Cho nên, điều duy nhất hắn có thể làm chính là cần khẩn Phó Cẩm Hành có thể chi ra một khoản tiền, hắn cam đoan sẽ để cho Tỉnh Tỉnh không có một chút tổn hại nào trở về trong vòng tay cha mẹ



Nghĩ tới đây, Tiểu Hào hạ quyết tâm, ôm lấy Tỉnh Tỉnh, đẩy cửa rời đi



Minh Duệ Viễn đợi tới đợi lui, không đợi được Tiểu Hào tới cứu mình, nhưng lại đợi được Phó Cẩm Hành.



Cậu ta nhảy dựng lên khỏi ghế, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.



“Đã lâu không gặp.” Phó Cẩm Hành cười lạnh, chậm rãi bước đến.



Trước khi vào cửa, hắn liên lạc với người phụ trách hành động lần này để nắm rõ lý do vì sao Minh Duệ Viễn lại bị bắt vào đây



“Anh là người nhà sao? Nộp tiền bảo lãnh thì đi đến tầng một làm thủ tục..” Cảnh sát trực ban phụ trách trông coi Minh Duệ Viễn lúc trước lớn tiếng hỏi.



Ngay sau đó, phó sở trường xuất hiện ở cửa.



“Đi ra ngoài hết đi!” Ông ta hét lớn



Gần như ngay lập tức, trong văn phòng chỉ còn lại Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Viễn



Minh Duệ Viễn theo bản năng tiến sát đến cửa sổ, cậu ta nhớ nơi này là tầng ba, nếu như mình nhảy xuống, có lẽ có thể thoát thân.



“Đừng có nằm mơ nữa, cậu không nghĩ xem đây là đâu à



Cho dù cậu nhảy xuống được thì hai chân vừa chạm đất đã bị người ta nhào tới bắt rồi.”



Nhìn thấu tâm tư của cậu ta, Phó Cẩm Hành trào phúng nói



“Ai đã báo cho anh?” Khuôn mặt đẹp của Minh Duệ Viễn tràn đầy tức giận, cậu ta đã mơ hồ đoán được, nhất định là con chó Tiểu Hào kia đã bán đứng mình! Quả nhiên, Phó Cẩm Hành chậm rãi trả lời: “Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là tên trợ thủ tốt kia của cậu rồi.”



“Quả nhiên là hắn! Tôi biết ngay mà...” Minh Duệ Viễn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ



Việc đã đến nước này, cậu ta hiểu rõ, lần đọ sức này, mình hoàn toàn thua rồi.



Nhưng Minh Duệ Viễn tuyệt đối không cam lòng nhận thua!



“Phó Cẩm Hành, xem như anh lợi hại, tôi không chơi lại anh, nhưng anh cũng đừng đắc ý quá sớm! Minh Đạt sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu, mục đích của ông ta không chỉ là anh, mà còn là toàn bộ nhà họ Phó!”



Nói xong, cậu ta nở nụ cười u ám.



Nếu Minh Đạt đã chịu chờ đợi hơn ba mươi năm, âm thầm bố trí từng bước một, thậm chí trăm phương ngàn kế nuôi dưỡng quân cờ Minh Duệ Tư thì đã đủ chứng minh tất cả.



Một lần thất bại với ông ta mà nói, thật ra cũng chẳng là gì



“Trái lại, anh còn phải cảm ơn tôi mới đúng



Nếu không phải lúc đó tôi đưa vợ và con anh đi, đảm bảo cho bọn họ bình an vô sự, anh tưởng ngày đó tại bến tàu phía nam, bốn người nhà các anh có thể toàn mạng trở về sao?” Minh Duệ Viễn hất cằm, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng



“Đứa con hiếu thảo à, mẹ anh không sao chứ?”



Cậu ta biết chuyện này đối với Phó Cẩm Hành mà nói, vĩnh viễn là một cái dằm trong tim.



Minh Duệ Viễn cố ý nhắc đến Mai Lan, chính là vì chán ghét hắn.



“Cậu muốn chọc tức tôi, nhưng thủ đoạn lại quá vụng về rồi



Minh Duệ Viễn, sự chênh lệch giữa cậu và tôi không chỉ là tuổi tác



Tôi biết cậu luôn hy vọng có được người phụ nữ của tôi, tỉnh lại đi, tôi đã tìm được cô ấy rồi.”



Phó Cẩm Hành không mắc mưu, ngược lại mỉm cười với cậu ta.



“Anh!”



Minh Duệ Viễn hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.



Phó Cẩm Hành tìm được Hà Tư Ca rồi sao?



Không sao, cô cũng đã hoàn toàn không nhớ cô chính là Hà Tư Ca rồi! Mặc dù chỉ là vô tình, nhưng lúc này, Minh Duệ Viễn vô cùng cảm kích việc mất trí nhớ của Hà Tư Ca.



Cậu ta đã tẩy não vô cùng triệt để, Hà Tự Ca đã biến mất, thay vào đó là Mạnh Tri Ngư.



“Cho dù anh tìm được chị ấy cũng vô ích, chị ấy không nhớ anh, lại càng không nhớ được mình là ai.” Minh Duệ Viễn mặc sức cười lớn, cười nghiêng ngả



Sự càn rỡ của cậu ta rốt cuộc đã hoàn toàn chọc giận Phó Cẩm Hành



Phó Cẩm Hành xông lên, túm lấy cổ áo Minh Duệ Viễn, giơ nắm đấm giáng vào cằm cậu ta! Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Minh Duệ Viễn hoàn toàn không ngờ Phó Cẩm Hành lại ra tay với mình



Cậu ta ngẩn ra hai giây, sau đó theo bản năng muốn đánh trả



Cửa phòng bị mở ra, mấy người cảnh sát lao đến, nhanh chóng khống chế Minh Duệ Viễn, đè cậu ta xuống đất



Trước khi bước vào cửa, Phó Cẩm Hành đã sắp xếp xong xuôi rồi



Hắn không phải là kẻ ngốc, sẽ không bởi vì kích nhất thời động mà đánh tay đối với Minh Duệ Viễn



Một kích trúng ngay mới là phong cách làm việc của hắn




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom